Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 50
Khương Dương ăn đến hạt dẻ cười thứ mười, hai người kia vẫn đang tiếp tục trò chuyện gượng gạo.
“Tối nay anh còn phải trực đêm à?”
“Không trực, anh đợi Thời Miểu phẫu thuật xong là về.”
“Căn hộ Thời Miểu ở đối diện nhà anh đã hết hạn hợp đồng thuê nhà rồi.”
“Đúng vậy. Thời Miểu có nói với anh trước đó rồi.”
Ngay cả Hà Văn Khiêm cũng không chịu đựng nổi cuộc trò chuyện gượng gạo của họ nữa, anh chuyển chủ đề sang mình: “Kết thúc khóa học, tôi nhớ là có một tuần nghỉ phép, Trưởng khoa các cậu xóa luôn cho cậu à?”
Thời Ôn Lễ uống một ngụm nước, nói: “Có năm ngày nghỉ phép, tôi để dành đến tháng sau, lúc Miểu Miểu kết hôn sẽ nghỉ cùng.”
“Thảo nào.” Hà Văn Khiêm quyết định làm việc tốt đến cùng, kéo ghế của mình đến, kéo đến lối đi cạnh chỗ ngồi của Thời Miểu, để đề phòng trường hợp hai người anh vợ và em rể này không có gì để nói, anh có thể ứng cứu kịp thời.
Thời Ôn Lễ nhìn Khương Dương đang “rộp rộp” cắn hạt dẻ cười không ngớt: “Không phải trước hôm kia cậu trực 24 tiếng rồi sao, sao hôm nay lại đến lượt cậu trực?”
“Anh, sao anh biết em…” Khương Dương kịp phản ứng lại, liền đổi giọng, “Thời Miểu nói với anh ạ?”
“Ừ, lúc nói chuyện phiếm có nhắc đến cậu.”
“Ôi chao, vinh hạnh quá.”
“Nói cậu ăn hết chỗ sung sấy khô của cô ấy rồi.”
“Haha.”
Khương Dương theo bản năng liếc nhìn Mẫn Đình, thấy Mẫn Đình cũng vừa đúng lúc nhìn sang.
“…”
Cái nhìn của Mẫn Đình chỉ là vô tình lướt qua. Hoa quả sấy khô ăn hết có thể mua thêm, điều anh ngạc nhiên là ngay cả chuyện vụn vặt trong cuộc sống như vậy, Thời Miểu cũng nói với Thời Ôn Lễ.
Khương Dương lập tức chuyển chủ đề: “Hôm nay em không trực đêm. Đang bận rộn làm luận văn, bố em nói nếu Thời Miểu kết thúc nghiên cứu sinh sau tiến sĩ mà em vẫn chưa tốt nghiệp tiến sĩ, thì coi như không có đứa con trai này.”
Thời Ôn Lễ mỉm cười: “Miểu Miểu còn lâu mới kết thúc nghiên cứu, năm nay con bé không có nhiều thời gian để làm đề tài.”
“À đúng rồi anh, Thời tổng của chúng ta có mấy bài báo khoa học đứng tên đầu tiên đăng trên tạp chí SCI khu vực 1?”
“Tính tới giờ có bảy bài rồi, hai bài có điểm ảnh hưởng hơn 20.”
Khương Dương: “……”
Cậu chỉ nói chuyện phiếm, vậy mà lại tự chọc mình tức giận.
Gần đây, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất trên bàn ăn nhà cậu là Thời Miểu, vì mấy tháng nay, ngày nào cậu cũng mang đồ ăn vặt về nhà. Bố cậu nói những điểm tốt của Thời Miểu, cậu không học được cái nào, chỉ học được mỗi việc ăn vặt. Năm nay Thời Miểu làm Tổng trực bận rộn như vậy, còn là đồng tác giả đứng tên đầu tiên, đăng một bài báo trên CR, bảo cậu tự kiểm điểm lại bản thân.
Mẹ cậu thì lạc quan, nói học được cách ăn vặt là bước đầu tiên để làm nghiên cứu khoa học. Một ngày nào đó có thể giống như Thời Miểu, mang cả tủ lạnh đến bệnh viện, vậy thì cũng sắp được đăng vài bài báo khoa học với tư cách là tác giả chính trên những tạp chí hàng đầu rồi.
Khương Dương nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Mẫn Đình. Cậu đã ăn hết chỗ sung sấy khô của người ta, cậu định khen Thời Miểu nhiều hơn để bù đắp, nhưng lại nói với Thời Ôn Lễ: “Đầu óc Thời tổng rốt cuộc được cấu tạo như thế nào vậy, phẫu thuật giỏi thì thôi đi, nghiên cứu khoa học cũng đỉnh như vậy. Em thì không được, nghiên cứu khoa học muốn lấy mạng của em.”
Hà Văn Khiêm tiếp lời: “Đó là vì cô ấy có hai bộ não, một bộ não trong đầu, một bộ não trên tay.”
Khương Dương tức giận đến mức bật cười, cậu chỉ khiêm tốn một chút thôi mà: “Mấy người có ý gì vậy, nói thẳng ra là tôi ngu ngốc đúng không?”
Mẫn Đình im lặng suốt, vì hoàn toàn không chen vào được.
Anh vẫn luôn tưởng Thời Miểu chỉ có bằng tiến sĩ, hóa ra cô ấy đã vào trạm nghiên cứu sinh sau tiến sĩ rồi.
Những hiểu biết của anh về trình độ học vấn của Thời Miểu hầu hết đều là do Nghiêm Hạ Ngôn – người giới thiệu hai người kể cho anh. Sau đó, lần đầu tiên anh và Thời Miểu gặp mặt ăn cơm, cũng có nói chuyện đôi chút, nhưng chỉ nhắc đến chuyện bác sĩ tổng trực, không nói đến chuyện đề tài nghiên cứu.
Mẫn Đình mở điện thoại ra, tìm kiếm thông tin liên quan đến cô trên trang web của trường đại học và bệnh viện, cô còn từng đạt giải thưởng quốc gia, chủ trì nhiều quỹ nghiên cứu khoa học cấp quốc gia.
Trước khi xem mắt, Nghiêm Hạ Ngôn đã nói với anh rằng, cô bạn học cấp ba này rất giỏi, cũng rất say mê lĩnh vực chuyên môn của mình, sau khi kết hôn không thể nào từ bỏ sự nghiệp.
Anh không cần người bạn đời của mình phải vun vén cho gia đình sau khi kết hôn, có lẽ đây là lý do quan trọng nhất khiến Thời Miểu chọn anh.
Lúc Mẫn Đình thoát khỏi điện thoại, anh phát hiện ba người họ đã nói chuyện đến chuyện khác từ lâu.
Hà Văn Khiêm nói: “Thời Miểu định sinh con trước khi kết thúc nghiên cứu sinh sau tiến sĩ.”
Mẫn Đình: “…”
Chuyện này ngay cả anh cũng không biết, chưa từng nghe Thời Miểu nhắc đến.
Chỉ có Mẫn Đình là phản ứng lớn nhất, hai người còn lại nghe xong vẫn bình tĩnh, vì trong bệnh viện có không ít nữ đồng nghiệp sinh con trong thời gian làm nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, vừa chăm con vừa làm nghiên cứu.
Mấy người họ đều đang nói chuyện về Thời Miểu, nhưng vì Mẫn Đình không chen vào được, nên vẫn cảm thấy anh bị bỏ rơi. Cơ mà trong số họ, không có ai thân thiết với anh đến mức có thể trò chuyện rôm rả.
Mẫn Đình cũng nhận ra điều đó, anh lấy từ trong máy in ra một tờ giấy trắng, tìm kiếm trên bàn một lượt, không thấy bóng dáng cây bút nào, nên anh hỏi Khương Dương ở bàn đối diện: “Cậu có bút không? Tôi ghi chú lại một chút.”
“Có ạ.” Khương Dương vừa nói vừa đứng dậy, nhường ghế cho anh, “Mẫn tổng, anh đến chỗ tôi ghi chú nhé.” Cây bút cuối cùng trong túi áo blouse trắng của cậu hôm nay đã bị đồng nghiệp ở một tổ y tế khác lấy mất, nói là dùng xong sẽ trả lại ngay. Tan làm rồi mà vẫn không thấy bóng dáng người đâu, bây giờ cậu chỉ còn lại cây bút thần kỳ này trên bàn.
Lúc này, Mẫn Đình mới phát hiện, nếu không ngồi sang đó thì không thể dùng bút được, cây bút mực xanh đen đã bị Khương Dương buộc vào máy tính để bàn, dây không đủ dài, không kéo sang chỗ anh được.
Anh cầm điện thoại và tờ giấy trắng ngồi sang đó, thực ra không có gì quan trọng cần phải ghi chú, chỉ là như vậy sẽ không khiến người ta cảm thấy anh rảnh rỗi không có việc gì làm, họ có thể tiếp tục nói chuyện về bệnh viện.
Mẫn Đình cầm bút lên, phát hiện dưới chân máy tính có dán một tờ giấy ghi chú, trên đó viết:
[Ai dám cắt dây buộc bút của ông, cả đời làm phụ mổ! Không chấp nhận phản kháng!]
Mẫn Đình: “…”
Cầm bút trên tay, hồi lâu anh không biết nên viết gì.
Anh nhắn tin cho thư ký: Sau này, đầu mỗi tháng, cậu gửi đến khoa Ngoại tim mạch một thùng bút mực xanh đen.
Thư ký: Vâng ạ, Mẫn tổng.
Mẫn Đình vừa viết được hai chữ, lại theo bản năng liếc nhìn dòng chữ trên tờ giấy ghi chú, anh vẫn chưa để ý xem trên túi áo blouse trắng của Thời Miểu có bút hay không, có mấy chiếc.
Khương Dương rảnh rỗi không có việc gì làm, Thời Miểu vẫn chưa quay lại, cậu xắn tay áo lên pha cà phê, hỏi Thời Ôn Lễ: “Anh, anh muốn uống cà phê gì? Hôm nay em trổ tài cho anh xem.”
Thời Ôn Lễ: “Giống Thời Miểu nhà các cậu là được.”
Khương Dương làm động tác OK, “Dễ thôi, em còn vẽ hình cho anh nữa.” Nói xong, cậu đi đến chiếc máy pha cà phê bán tự động, bận rộn pha chế.
Mẫn Đình ngẩng đầu lên, nhìn Thời Ôn Lễ một cái, rồi lại nhìn Khương Dương, Khương Dương gọi anh ta là “anh” còn tự nhiên hơn cả anh.
Khoảng thời gian sau đó, trong văn phòng tràn ngập không khí hòa thuận, Khương Dương pha cà phê, anh ghi chép, Hà Văn Khiêm và Thời Ôn Lễ nói chuyện về một số việc trong khoa ở bệnh viện.
Một tờ giấy trắng sắp viết đầy, không thể lấy thêm một tờ khác để viết tiếp, anh đặt bút xuống, gấp tờ giấy đầy chữ lại, rồi ngồi về chỗ cũ của mình.
Hai mươi phút trôi qua lúc nào không hay, Thời Miểu vẫn chưa quay lại.
Lúc này, ở cuối hành lang của khu bệnh nhân, sau khi phẫu thuật xong, Thời Miểu nhận được điện thoại của người nhà bệnh nhân, nói chuyện xong, cô không vội vàng quay về văn phòng, mà mở cửa sổ ra, chụp một bức ảnh cảnh đêm phủ đầy tuyết trắng gửi cho anh trai.
Đóng cửa sổ lại, Thời Miểu: Anh, Bắc Kinh đang có tuyết rơi, bên anh thì sao?
Không ngờ Thời Ôn Lễ trả lời ngay lập tức: Bên anh cũng đang có tuyết rơi.
Thời Miểu: Vậy thì đêm Giáng sinh có không khí rồi, anh định đón Giáng sinh thế nào? Hôm đó anh không phải trực đúng không?
Thời Ôn Lễ: Không phải trực. Anh vẫn chưa nghĩ ra nên đón Giáng sinh thế nào. Lúc này em không bận à?
Thời Miểu: Vâng, em vừa phẫu thuật xong.
Thời Miểu: Đang ngắm tuyết rơi bên cửa sổ.
Thời Ôn Lễ ở đầu dây bên kia vừa cười vừa nhìn điện thoại, trả lời: Em ăn tối chưa?
Hà Văn Khiêm nhìn thấy bức ảnh tuyết rơi mà Thời Miểu chụp, khen ảnh chụp đẹp, “Thảo nào vẫn chưa phẫu thuật xong, không đúng, hóa ra là chạy đi chụp ảnh tuyết cho anh xem.”
Thời Ôn Lễ: “Ừ, em ấy vẫn còn đứng bên cửa sổ.”
Mẫn Đình bên cạnh nhìn điện thoại của mình, màn hình không sáng, nhưng anh vẫn theo bản năng liếc nhìn.
Khương Dương mang đến một cốc cà phê vẽ hình: “Mẫn tổng, của anh đây.”
Mẫn Đình đặt điện thoại xuống, nhận lấy cốc cà phê, hình vẽ là một cây thông Noel tinh xảo: “Cảm ơn.”
Thời Ôn Lễ tiếp tục nói chuyện với em gái: Vẫn chưa về văn phòng à?
Thời Miểu: Không vội, về cũng không có việc gì.
Thời Ôn Lễ: Không về nữa, bánh kem trên bàn em sẽ không ngon đâu.
Năm giây sau, ngoài cửa văn phòng vang lên tiếng bước chân chạy “bịch bịch bịch”.
Thời Ôn Lễ đứng dậy, vừa bước ra lối đi cạnh bàn làm việc, đã thấy một bóng dáng màu trắng lao vào, “Anh!” Cô nhào vào lòng anh. Lúc đỡ lấy cô, anh không đứng vững, lùi về sau hai bước, đụng phải ghế của Hà Văn Khiêm. Hà Văn Khiêm đỡ anh một cái, anh mới đứng vững.
“Sao anh lại về lúc này?”
“Anh về khi nào vậy?”
“Cũng không nói với em một tiếng!”
Thời Miểu lay mạnh vai anh, trách móc anh.
Thời Ôn Lễ cười nói: “Nói cho em biết thì còn gì là bất ngờ nữa.”
“Khóc cái gì.” Anh lau nước mắt cho em gái.
Thời Miểu vừa khóc vừa cười: “Vui quá nên khóc.”
“Anh không cần phải về đó nữa đúng không?”
“Không.”
“Vậy tối nay có phải trực đêm không?”
“Không trực.”
“Vậy là có thể đón Tết Dương lịch ở nhà rồi.”
Thời Miểu vui mừng quá đỗi, đến mức nói năng lộn xộn.
Mẫn Đình chưa từng thấy cô có cảm xúc dạt dào, mãnh liệt như vậy, cứ như đang nhìn một người xa lạ.
Cô vào đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nhìn thấy anh.
Thời Miểu nắm lấy tay anh trai, quan sát kỹ càng: “Sao anh gầy đi vậy?”
Thời Ôn Lễ: “Không gầy, còn nặng hơn một cân so với lúc đi.”
Dáng người cao ráo, tăng một, hai cân thì mắt thường không nhìn ra được.
Thời Ôn Lễ không biết em gái chưa nhìn thấy Mẫn Đình, cứ tưởng quan hệ vợ chồng của họ vốn dĩ nhạt nhẽo như vậy, không có nhiều chuyện để nói.
“Tuần trước em đã dọn dẹp nhà cửa rồi, anh về đó chỉ cần lau dọn qua một chút là được.”
“Ừ, dù sao về cũng không có việc gì. Anh vẫn còn bị lệch múi giờ, không buồn ngủ.” Thời Ôn Lễ ra hiệu cho em gái, “Mau ăn bánh kem đi, Mẫn Đình đặc biệt mang đến cho em đấy.”
Thời Miểu quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế bên cạnh, anh đã cởi áo khoác dài màu đen ra, mặc một bộ vest màu xám, vừa rồi cô kích động quá, vậy mà không để ý đến bộ vest màu xám này, áo sơ mi bên trong vẫn là màu đen, cách phối màu nổi bật như vậy.
Mẫn Đình vẻ mặt ôn hòa, nhìn cô nói: “Thử xem bánh kem thế nào.”
Hà Văn Khiêm và Khương Dương vẫn còn ở bên cạnh, cô chỉ có thể nói lời xin lỗi một cách uyển chuyển.
“Tuyết rơi nhiều thế này, sao anh còn đến đây một chuyến.”
“Bánh kem ngon lắm, anh mang đến cho em một miếng.”
“Cảm ơn anh.” Cô đi đến trước mặt anh, cúi người ôm anh.
Mẫn Đình thuận thế đưa tay ra ôm lại cô, tay anh khẽ vuốt ve lưng cô, lặng lẽ an ủi cô. Không nhìn thấy cũng không sao.
Sau đó anh buông cô ra, bảo cô ăn bánh kem trước.
Thời Ôn Lễ nhìn em gái và em rể, tình cảm của hai người quả thực rất nhạt nhẽo, vốn dĩ đã không có nền tảng tình cảm, hai người lại còn bận rộn như vậy, hình như Mẫn Đình còn bận hơn, bình thường nhắn tin, phải rất lâu cậu ta mới trả lời anh một tin.
“Anh, anh còn muốn uống cà phê không?” Khương Dương phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi trong văn phòng.
Thời Ôn Lễ: “Cảm ơn, anh không uống nữa, đợi Miểu Miểu ăn bánh kem xong, anh sẽ về.”
“Anh về bằng cách nào? Xe anh có ở bệnh viện không? Nếu không có, tiện thể em đưa anh về.”
Trước đây, khi Khương Dương luân chuyển ở khoa Ngoại Thần kinh, có lần khoa tụ tập ăn uống, ngoài hai đồng nghiệp khác ra, còn có Thời Ôn Lễ đi nhờ xe cậu về nhà, cậu có chút ấn tượng về nơi anh ấy ở.
Thời Ôn Lễ không khách sáo với cậu: “Xe anh không ở đây, vậy thì làm phiền cậu đi đường vòng một chút.”
Anh lại hỏi em gái sáng mai muốn ăn gì, để anh mang đến cho.
Thời Miểu cười nói: “Mang gì cũng được ạ.”
Cô xé lớp giấy bọc bánh kem, “Anh ăn thử một miếng đi.”
Thời Ôn Lễ: “Anh ăn tối rồi, không đói.”
Thời Miểu xúc một miếng bánh phô mai cháy vị nguyên bản cho vào miệng, đột nhiên cô khựng lại, quay sang phải, hỏi Mẫn Đình: “Anh có muốn ăn một miếng không?”
Mẫn Đình nói: “Em ăn đi, anh ăn ở câu lạc bộ rồi.”
Thời Miểu quay đầu lại, ăn từng miếng nhỏ.
Anh trai ở đây, anh cũng ở đây, chưa bao giờ cô cảm thấy trọn vẹn như vậy.
Ba người Thời Ôn Lễ tiếp tục nói chuyện phiếm, Mẫn Đình thì nhìn Thời Miểu. Từ lúc ngồi xuống, trên mặt cô luôn nở nụ cười dịu dàng, lúc ở bên Thời Ôn Lễ, cảm xúc của cô rất phong phú, giống như thời tiết tháng sáu, tháng bảy, lúc nắng lúc mưa.
Còn lúc ở bên anh, cô lại bình lặng, không chút gợn sóng.
Thời Miểu ăn được một nửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn anh: “Mấy giờ anh về?”
Mẫn Đình: “Không vội, về nhà cũng không có việc gì, anh ở lại thêm một lúc nữa.”
Thời Miểu nhìn thấy trong cốc cà phê của anh là hình một cây thông Noel: “Hình này đẹp thật.”
Mẫn Đình còn chưa uống, anh đưa đến bên miệng cô: “Em uống trước đi.”
Thời Miểu uống một ngụm từ tay anh, uống hết ngọn cây thông Noel.
Cô uống hết lớp bọt sữa, tiếp tục ăn bánh kem, Mẫn Đình bưng cốc về.
Họ nói chuyện về luận văn của Khương Dương, Thời Miểu cũng góp chuyện, anh nhấp cà phê, lắng nghe bốn người họ trò chuyện.
Từ chuyện luận văn, họ lại nói đến việc ai sẽ là người tiếp theo làm bác sĩ tổng trực.
Thời Ôn Lễ hỏi em gái: “Ai tiếp quản công việc của em?”
Khương Dương trả lời thẳng: “Anh Lương của chúng ta vinh dự nhận nhiệm vụ. Anh gặp lại anh ấy chắc chắn không nhận ra đâu. Từ khi không có ai mua bánh bao cho anh ấy ăn, mấy tháng nay anh ấy gầy hẳn đi, Trưởng khoa chúng ta còn nói anh ấy lột xác, công thần số một nhất định là Thời tổng của chúng ta…” Nếu không phải Thời tổng kết hôn, chắc chắn bánh bao vẫn sẽ tiếp tục được gửi đến.
Cậu nhớ đến việc Mẫn Đình vẫn còn ở đó, nên nuốt những lời còn lại vào trong.
“À đúng rồi Thời tổng, giao thừa cô vẫn phải trực đúng không?”
Thời Miểu gật đầu: “Ừa, ngày mùng 1 chính thức hết nhiệm kỳ.”
Thời Ôn Lễ nói: “Hôm đó anh cũng xin trực, ngày mùng 1 được nghỉ, tối đó anh sẽ chúc mừng em.”
Thời Miểu cười nói: “Vâng ạ.”
Hà Văn Khiêm và Khương Dương hôm đó đều không trực, hỏi nên đi đâu để vui chơi một chút.
Thời Ôn Lễ đang suy nghĩ xem nên đi đâu, Mẫn Đình đề nghị: “Đến nhà tôi đi, cũng gần bệnh viện, có việc hai người cũng dễ dàng quay lại.” Vừa hay mời Thời Ôn Lễ đến nhà cưới của họ xem sao.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen