Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 49
Lần thứ hai đến quán mì đó ăn mì là một tháng rưỡi sau, bát mì nước trong nóng hổi, trên cửa kính phủ một lớp sương mỏng, nhưng lần này, Thời Miểu đi cùng Khương Dương.
Vị “cậu ấm” này vừa ngồi xuống đã rút khăn giấy lau bàn, lau đi lau lại mấy lần, lau xong còn lấy tay sờ sờ xem mặt bàn có còn dầu mỡ không.
Thời Miểu gọi món xong, ngồi xuống, nhìn thấy đĩa đồ ăn kèm trên bàn bên cạnh, mới nhớ ra mình chưa lấy.
Khương Dương thấy cô đứng dậy: “Làm gì vậy?”
“Lấy vài món ăn kèm. Cậu ăn gì?”
“Củ cải khô.”
Thời Miểu lấy hai đĩa củ cải khô, Mẫn Đình không có mặt, nên cô không lấy đậu phụ khô trộn.
Cô vừa cầm đĩa đồ ăn kèm quay lại, Khương Dương vừa kéo khóa áo khoác gió: “Tôi ra ngoài một lát, mì được mang lên thì cô đừng có trộm thịt bò trong bát tôi, cũng đừng gắp mì trong bát cô sang bát tôi để cho đủ.”
“…”
Thời Miểu không để ý đến cậu ta, hỏi: “Cậu ra ngoài làm gì?”
“Bên cạnh không phải cửa hàng bán đồ rang sao, tôi đi mua một ít.”
“Ăn cơm xong rồi hãy mua.”
Khương Dương nhìn ra ngoài trời đầy tuyết trắng: “Lỡ chúng ta ăn xong, cửa hàng người ta đóng cửa thì sao?”
Vừa nói, cậu vừa đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Thời Miểu đang gắp một miếng củ cải khô định cho vào miệng, đôi đũa khựng lại bên môi, thảo nào tối hôm đó Mẫn Đình lại mua kẹo tuyết cầu sơn tra trước khi ăn cơm, hóa ra là sợ họ ăn xong, cửa hàng bên cạnh sẽ đóng cửa.
Khương Dương mua một túi lớn mang về, năm, sáu loại hạt, còn mua thêm một ít kẹo sơn tra.
Tô mì vừa được mang lên, Thời Miểu đưa bát có nhiều thịt bò hơn cho cậu.
Khương Dương vì ăn uống từ tốn, ăn chậm nhai kỹ, nên lúc ăn cơm cùng nhau, cậu chưa bao giờ giành được đồ ăn với người khác trong khoa. Ngay cả cô, cậu cũng không giành lại, cuối cùng, những món ngon đều bị ăn gần hết, cậu chỉ có thể ăn thêm cơm cho đỡ đói.
Thời Miểu vừa ăn mì nóng hổi, vừa theo bản năng nhớ đến Mẫn Đình.
Trước khi ăn, Khương Dương gắp một ít thịt bò sang bát cho cô: “Đã xin nghỉ phép hai ngày cho tôi rồi, coi như huề nhé.”
Lúc cô giúp Khương Dương xin nghỉ phép hai ngày với Cố Xương Thân, ban đầu Cố Xương Thân không đồng ý, cô kết hôn thì cậu ta xin nghỉ làm gì.
“…”
Hôn lễ đúng vào thứ Bảy, xin nghỉ phép trước hai ngày đúng là hơi nhiều.
Thời Miểu đành phải nói Khương Dương phải đến nhà cô dọn dẹp vệ sinh, dán chữ hỷ.
Cố Xương Thân im lặng hồi lâu, sau khi ký giấy xin nghỉ phép, ông không kiên nhẫn phẩy tay: Đừng có đứng đó như thần giữ cửa nữa.
Ăn xong, ra khỏi quán mì, tuyết vẫn đang rơi.
Thời Miểu kéo mũ áo phao lên đội đầu, hai tay đút túi, vừa đi vừa nói chuyện với Khương Dương.
Ra khỏi ngõ, tòa nhà bệnh viện đã ở ngay trước mắt, mấy chữ “Trung tâm Ngoại tim mạch” vô cùng nổi bật trong màn đêm.
Giữa trời tuyết rơi, Khương Dương lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh tòa nhà, “Nhất định phải chụp lại để làm kỷ niệm.” Rồi quay lưng về phía tòa nhà, chụp ảnh tự sướng.
Hôm nay, trong ca phẫu thuật bóc tách động mạch chủ do Trưởng khoa mổ chính, cậu làm phụ mổ, ca phẫu thuật kéo dài gần tám tiếng đồng hồ.
Sau khi phẫu thuật xong, Thời Miểu với tư cách là bác sĩ cấp trên của cậu, đã mời cậu đi ăn để động viên. Buổi tối còn phải trực đêm, không ăn được bữa lớn, nên họ đã đến quán mì trong ngõ.
Thời Miểu thấy cậu đang chụp ảnh tự sướng, liền lấy điện thoại ra chụp cho cậu mấy bức.
Lần đầu tiên cô làm phụ mổ cho Trưởng khoa, người chụp ảnh kỷ niệm cho cô là Hà Văn Khiêm, tối hôm đó, Hà Văn Khiêm cũng mời cô ăn ở quán mì này.
Qua đường, còn chưa đi đến cổng bệnh viện, có một chiếc xe từ từ đi ra. Khương Dương đang xem điện thoại của Thời Miểu, bảo cô gửi ảnh cho cậu, nên không nhìn thấy xe của bố mình đang ở phía trước.
Viện trưởng Khương là chuyên gia khoa Ngoại lồng ngực, vừa phẫu thuật cấp cứu xong, nhìn thấy Thời Miểu và cậu con trai quý tử của mình, trước tiên ông nhìn xem trên tay họ có xách gì không. Quả nhiên là một túi lớn đồ ăn vặt.
Ông do dự một chút, không hạ cửa kính xe xuống.
Thời Miểu biết tối nay Mẫn Đình có hẹn, đi ngang qua bãi đậu xe dưới lầu khu nhà nội trú, cô không cố ý nhìn xem xe anh có ở đó không.
“Thời Miểu.”
Lúc cô sắp bước lên bậc thềm, có người gọi cô từ phía sau.
Thời Miểu nhanh chóng quay đầu lại, người đàn ông mặc áo khoác đen dài đóng cửa xe phía sau.
Mặt đất vừa mới được quét dọn lại phủ thêm một lớp tuyết, cô không dám đi nhanh, chỉ có thể cố gắng đi nhanh hơn một chút.
Khương Dương không muốn làm bóng đèn, vội vàng đi vào tòa nhà.
Mẫn Đình cũng đi về phía cô, hai người đứng yên trước đầu xe.
“Tối nay anh không phải đi gặp đối tác à?”
“Không phải gặp đối tác, là bạn anh tổ chức sinh nhật. Không vội.” Mẫn Đình nắm lấy hai tay cô, đút vào túi áo khoác của anh.
Trong túi, tay anh bao bọc lấy tay cô.
Mẫn Đình cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Tối nay em ăn gì?”
“Mì nước.”
“Ăn hết rồi à?”
“Vâng ạ.”
Thời Miểu khẽ xoa xoa ngón tay ấm áp của anh, anh không có mặt, trong tiềm thức cô biết không có ai chia sẻ đồ ăn với mình, “Anh không ở đây, em có thể ăn hết cơm. Anh vừa đến, em lại muốn ăn ít lại, cảm giác như thế nào cũng ăn không hết. Thói quen này không tốt.”
Mẫn Đình mỉm cười, nói: “Không sao, sau này ăn không hết thì đưa cho anh.”
Lúc này, Thời Miểu muốn hôn anh một cái, nhưng họ đang đứng trước đầu xe, tài xế vẫn còn ở ghế lái.
Mũ áo phao màu trắng của cô dính đầy tuyết, Mẫn Đình buông một tay cô ra, phủi lớp tuyết trên mũ cho cô.
Thời Miểu rút tay ra khỏi túi áo khoác của anh: “Anh mau đi đi, trời có tuyết, tắc đường lắm.”
Đang nói, điện thoại trực ban trong túi áo phao của cô đổ chuông, là điện thoại của khoa Cấp cứu, có một ca hội chẩn.
Mẫn Đình ôm cô một cái: “Em đi đi.”
Thời Miểu không quan tâm tài xế có nhìn họ hay không, cô nhón chân lên, hôn lên mặt anh một cái, rồi quay người đi về phía tòa nhà cấp cứu. Điện thoại lại đổ chuông, cô chỉ lo nghe điện thoại, không quay đầu lại.
Mẫn Đình đợi đến khi cô đi vào tòa nhà cấp cứu, anh mới mở cửa xe ngồi vào.
Bữa tiệc sinh nhật tối nay được tổ chức ở câu lạc bộ, người tổ chức sinh nhật đã bao trọn cả câu lạc bộ, tầng một được dùng làm khu vực ăn uống, mở tất cả các phòng riêng trên lầu để mọi người giải trí.
Xe sang trọng tụ tập, bãi đậu xe của câu lạc bộ có hạn, ai đến trước thì đỗ trước, còn lại vài chỗ dành cho những người không tiện đi lại, nên người tổ chức sinh nhật đã bảo nhân viên an ninh chặn ở cửa, không cho xe vào tùy tiện.
Xe của Mẫn Đình đỗ ở bên ngoài, anh đi bộ vào sân.
Xe của Mẫn Hi đương nhiên được lái thẳng vào trong, cửa kính xe hạ xuống: “Anh!”
Mẫn Đình cau mày: “Sao em còn đến góp vui, đông người, em không thấy ồn ào sao?”
Mẫn Hi: “Không ồn, ở nhà buồn chán.”
Tuyết bị gió thổi bay vào trong xe, Mẫn Đình giục cô: “Mau đóng cửa sổ lại, vào trong đợi anh.”
Mẫn Hi rụt người vào trong xe, cửa kính xe từ từ được kéo lên.
“Bíp bíp”
Mẫn Đình quay đầu lại, là xe của Lâu Duy Tích.
Người trong xe cười nói: “Đưa cậu một đoạn nhé?”
Mẫn Đình: “Xe của Hi Hi được lái thẳng vào trong thì thôi, xe của anh cũng được lái vào trong à?”
Lâu Duy Tích: “Già, yếu, bệnh tật, tôi chiếm ba yếu tố rồi, không cho tôi vào thì còn gì là công bằng?”
“…”
Lâu Duy Tích là người lớn tuổi nhất trong nhóm họ, là người duy nhất đã ngoài bốn mươi. Sắp bước sang tuổi năm mươi, tim đã từng phẫu thuật, yếu ớt như người tám mươi tuổi, tự xưng là người già cũng không có gì sai.
Mẫn Đình không có thời gian nói chuyện phiếm, anh vào câu lạc bộ tìm em gái.
Mẫn Hi ôm bụng, hai tháng nữa cuối cùng cũng có thể “xả hàng”.
Trước khi đến, cô đã ăn nửa bát hoành thánh ở nhà, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã thấy đói bụng.
Mẫn Đình đi cùng em gái đến ăn trước: “Phó Ngôn Châu đâu?”
“Ở công ty, xong việc sẽ đến.”
“Muốn ăn gì?”
“Bây giờ em không kén ăn nữa.”
Mẫn Đình nhìn em gái một lúc, không dám tin.
Mẫn Hi nói: “Lúc đói thì ai mà kén ăn.”
Mẫn Đình nói với nhân viên phục vụ, một phần salad rau sống, không cần sốt salad, cũng không cần bơ và giăm bông, chỉ cần rưới một ít dầu mè và giấm balsamic.
Thêm một phần thịt bò sốt giấm đen, cà tím nướng, một phần súp kem nấm.
Đây đều là những món em gái anh thích ăn, trước đây cô thích ăn bơ, sau khi mang thai thì không còn thích nữa. Một phần thịt chắc là không đủ, anh lại gọi thêm một phần sườn cừu om dầu.
Mẫn Hi thấy anh trai chỉ gọi phần ăn của mình: “Anh không ăn sao?”
Mẫn Đình: “Lát nữa anh ăn cùng Lâu Duy Tích và mọi người.”
Trong khu vực ăn uống chỉ có hai người họ, những người khác đều đang vui vẻ trên lầu.
Mẫn Hi đặt túi xách xuống: “Anh, anh lên lầu đi, biết đâu họ đang đợi anh đến để thổi nến.”
Mẫn Đình nói: “Không cần lên, không đợi được, họ sẽ tự thổi.”
Tối nay không chỉ có một người tổ chức sinh nhật, nhưng không có ai sinh vào ngày hôm nay cả.
Những người được gọi là “nhân vật chính” của bữa tiệc, tháng sau mới đến sinh nhật. Sinh nhật của họ vào khoảng thời gian trước sau hôn lễ của anh. Họ nói mấy ngày đó phải giúp anh chuẩn bị cho hôn lễ, nên quyết định tổ chức sinh nhật trước. Vì vậy đã bao trọn cả câu lạc bộ, mời cả đầu bếp Michelin, gọi tất cả những người bạn có thể mời đến, long trọng chưa từng có.
Dàn “nhân vật chính” bàn bạc với nhau, tất cả chi phí do anh chi trả.
Là người thanh toán, vậy mà xe của anh tối nay lại không được lái vào trong.
Không có ai khác xuống lầu ăn cơm, cả đội ngũ đầu bếp chỉ phục vụ hai anh em họ.
Món ăn được mang lên, Mẫn Đình bảo em gái ăn salad trước.
Mẫn Hi không muốn ăn theo thứ tự: “Em ăn thịt trước.”
Mẫn Đình nói: “Lần sau phải ăn rau trước, sau đó mới ăn thịt, cuối cùng uống canh.”
Mẫn Hi đáp lại một tiếng, bắt đầu cắt sườn cừu: “Gần đây anh đối xử với Phó Ngôn Châu tốt lắm đúng không?”
Mẫn Đình gần một tháng nay không gặp Phó Ngôn Châu, anh hỏi ngược lại: “Cậu ta làm sao vậy?”
Mẫn Hi: “Anh ấy thường xuyên hỏi han anh và chị dâu sống với nhau thế nào.”
Mẫn Đình chậm rãi uống nước: “Chắc cậu ta lại làm chuyện gì đó có lỗi.”
“Anh, anh có thành kiến với anh ấy.”
“Thời Ôn Lễ sao lại không có thành kiến với anh?”
“…” Mẫn Hi bật cười, “Hai người vẫn chưa gặp mặt nhau mà, ấn tượng của anh trai chị dâu về anh rốt cuộc thế nào, bây giờ chưa thể kết luận được.”
“À đúng rồi,” cô hỏi anh trai, “Em nghe mẹ nói tuần sau hai nhà sẽ gặp mặt, bác sĩ Thời có thể về kịp không?”
Mẫn Đình nói: “Kịp.”
Thời Ôn Lễ nói có thể về sớm, nhưng anh lại nói mình cũng không chắc chắn ngày về cụ thể.
Hôm nay là ngày 20, còn bốn ngày nữa là đến lễ Giáng sinh, chắc là anh ấy sắp về rồi.
Điện thoại đổ chuông, Lâu Duy Tích gọi đến, bảo anh lên lầu ăn bánh kem: “Cậu lấy thêm một miếng cho Mẫn Hi. Miếng to nhất đang để dành cho con bé.”
“Để anh lên lấy bánh kem.” Mẫn Đình lên lầu.
Lâu Duy Tích gần nửa năm không ăn đồ ngọt, hôm nay anh ăn một miếng nhỏ, Thiệu Tư Văn ngồi bên cạnh, anh hỏi thêm một câu: “Diệp Tây Tồn đâu rồi?”
Thiệu Tư Văn cười nói: “Sao anh lại quan tâm đến anh ấy vậy?”
Từ sau khi uống trà ở phòng trà tháng trước, Lâu Duy Tích nghi ngờ cô và Diệp Tây Tồn cãi nhau, bây giờ chỉ cần gặp mặt, câu đầu tiên chắc chắn là hỏi về Diệp Tây Tồn.
Cô trêu chọc Lâu Duy Tích: “Em không biết.”
“Không phải, rốt cuộc hai người làm sao vậy?”
“Định ly hôn đấy, có giật mình không?”
Lâu Duy Tích suýt chút nữa thì làm rơi đĩa bánh kem: “Tư Văn, tôi nói cho cô biết. Tim tôi không tốt, là thực sự không tốt. Cô cũng biết mà, cô đừng có dọa tôi.”
“Sao anh còn yếu ớt hơn cả ông nội em vậy.”
“Đúng vậy, tôi mới bốn mươi tuổi mà đã mắc bệnh giống như ông cụ tám mươi tuổi nhà cô, cô nói xem tôi có yếu ớt không?”
Thiệu Tư Văn cười nói: “Không dọa anh nữa, người sắp đến rồi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài, Diệp Tây Tồn đi trước, sau đó là Mẫn Đình, hai người vừa gặp nhau ở thang máy, cùng nhau lên lầu.
Trong phòng có nhiều người, Diệp Tây Tồn tìm một vòng mới thấy người, anh đi thẳng đến đó, ngồi xuống bên cạnh Thiệu Tư Văn.
“Của anh đây.” Thiệu Tư Văn đưa miếng bánh kem còn lại cho anh.
Diệp Tây Tồn cởi áo khoác gió ra, nhận lấy: “Cảm ơn em.”
Mẫn Đình liếc nhìn sang bên đó, có lẽ là do tâm lý, anh cảm thấy hai người họ bằng mặt không bằng lòng.
Anh lặng lẽ thu hồi ánh mắt, gọi nhân viên phục vụ, hỏi còn bánh kem không, đóng gói cho anh một phần.
“Còn ạ, Mẫn tổng, anh vui lòng đợi một chút.”
Mẫn Đình ăn cơm cùng em gái, rồi chơi mấy ván bài, mãi đến khi Phó Ngôn Châu đến, anh mới đứng dậy khỏi bàn chơi bài, nhường chỗ cho em rể.
Tối nay, phòng nào cũng có người chơi bài, riêng phòng này đã có hai bàn, không đến mức Phó Ngôn Châu đến mà không có chỗ chơi.
Lâu Duy Tích nhìn anh, thấy anh cầm áo khoác và bánh kem đã đóng gói: “Cậu muốn về à?”
Mẫn Đình: “Ừ, đến thăm Thời Miểu một chút.”
Diệp Tây Tồn ở bàn bên cạnh nghe thấy câu này, anh vẫn nhìn chằm chằm vào những lá bài trên tay, không ngẩng đầu lên.
Mẫn Đình ra khỏi câu lạc bộ, ngoài trời tuyết rơi dày đặc.
Quãng đường vốn chỉ mất nửa tiếng, vì tắc đường, anh phải mất một tiếng mới đến được bệnh viện.
Bảo vệ ở tầng một của khu nhà nội trú đã nhận ra Mẫn Đình, chào hỏi: “Tuyết rơi nhiều thế này mà anh vẫn đến ạ?”
Mẫn Đình: “Cũng bình thường, không nhiều lắm.”
Cửa thang máy mở ra, anh khẽ gật đầu với bảo vệ, rồi bước vào.
Rất nhanh, thang máy dừng lại ở tầng của khoa Ngoại tim mạch.
Thang máy bên cạnh dừng trước anh vài giây, người từ bên trong bước ra, đi được mười mấy mét.
Người đó mặc áo blouse trắng, lộ ra chiếc quần xanh lá cây của bộ đồ phẫu thuật, cao gần bằng anh. Mẫn Đình thấy người đó rẽ vào văn phòng cũng không suy nghĩ nhiều, khoa Ngoại tim mạch có nhiều bác sĩ như vậy, không phải ai anh cũng gặp qua.
Ngay sau khi người đó bước vào văn phòng, cách đó vài mét, anh đã nghe thấy Khương Dương kích động nói một câu “A đệt!”.
Hà Văn Khiêm vừa phẫu thuật xong, đang ăn bánh gạo xào cà chua, nhìn thấy người đến, vì quá kích động, suýt chút nữa thì bị nghẹn, vội vàng đấm ngực.
“Anh Hà, anh từ từ thôi, đừng có bỏ mạng ở đây.” Khương Dương vội vàng đưa cho anh một cốc nước.
Hà Văn Khiêm dở khóc dở cười, đặt hộp cơm xuống, cụng tay với người vừa đến: “Cậu làm sao vậy, không phải đã nói là trước hôn lễ của Thời Miểu mới về sao? Thời Miểu vẫn chưa biết cậu về nước đúng không?”
Thời Ôn Lễ nói: “Không biết.”
Khương Dương nhìn quần áo trên người anh: “Anh, đừng nói với em là anh vừa đến bệnh viện đã phải lên bàn mổ nhé?”
“Ừ, nước cũng chưa kịp uống một ngụm đã bị gọi đi rồi.” Thời Ôn Lễ ở văn phòng khoa Ngoại tim mạch của họ cũng tự nhiên như ở nhà mình, tự rót nước uống.
Hà Văn Khiêm cầm hộp cơm lên, nói: “Thời Miểu chắc sắp phẫu thuật xong rồi.”
Còn chưa kịp ăn, lại có một người bước vào từ cửa, anh quay đầu lại gọi: “Thời Ôn Lễ, em rể cậu đến rồi kìa.”
Mẫn Đình: “…”
Anh nhìn về phía người đang đứng trước máy lọc nước, người đó cũng nhìn sang.
Hóa ra người vừa rồi đi trước anh là Thời Ôn Lễ, có vài nét giống Thời Miểu, nhưng khí chất của hai anh em hoàn toàn khác nhau. Khí chất của Thời Ôn Lễ giống với tên của anh hơn, ôn hòa, điềm tĩnh, mang đến cho người ta cảm giác vững vàng và an tâm.
Hai người nói chuyện trên WeChat một tháng rưỡi, hôm nay cuối cùng cũng gặp mặt.
Thời Ôn Lễ đã nhìn thấy Mẫn Đình trông như thế nào từ ảnh giấy đăng ký kết hôn mà em gái gửi cho anh, sau đó lại xem ảnh cưới của hai người. Vẻ ngoài lạnh lùng bẩm sinh của Mẫn Đình, trong ảnh chỉ thể hiện được chưa đến một phần mười.
“Đến thăm Miểu Miểu à?”
“Ừ, mang bánh kem đến cho cô ấy. Cứ tưởng mấy hôm nữa anh mới về.”
Lần đầu tiên gặp mặt, vừa nói chuyện, hai người vừa bắt tay nhau.
Thời Ôn Lễ nói: “Mọi người đều bận, không cần phải đón.”
Nên lúc về, anh không nói cho ai biết, chỉ có Trưởng khoa của khoa Ngoại Thần kinh là biết.
Mẫn Đình kéo chiếc ghế xoay mà Thời Miểu thường ngồi cho Thời Ôn Lễ, tự mình lấy một chiếc ghế khác, cởi áo khoác dài ra, vắt lên lưng ghế.
“Vừa phẫu thuật xong à?”
“Ừ, xuống bàn mổ là anh đến đây ngay.”
Khương Dương ngồi đối diện bóc một quả hạt dẻ cười cho vào miệng, lặng lẽ quan sát hai người anh vợ và em rể này. Cảm thấy họ không hề thân thiết, không có chuyện để nói cũng cố gắng tìm chuyện để nói.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen