Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 41
Gấu váy ngủ màu hồng xám cùng hai dây mảnh vắt chồng lên nhau, rủ xuống hõm vai của Thời Miểu.
Khi kéo váy lên, bàn tay của Mẫn Đình vô tình lướt qua đỉnh quả dâu tây.
Quả dâu căng mọng trượt qua lòng bàn tay anh, rồi cọ nhẹ vào cổ tay rắn chắc, cảm giác mềm mại xen chút tê dại như hạt nhỏ len lỏi vào da thịt anh.
Tiếng “ưm” khe khẽ trong cổ họng Thời Miểu từ đầu lưỡi cô truyền thẳng đến anh.
Cảm giác tê dại ấy như sự cộng hưởng, khi thấm vào làn da anh, cũng từ trước ngực cô lan khắp toàn thân.
Nụ hôn của người đàn ông ngày càng sâu, Thời Miểu siết chặt lấy áo choàng tắm trên vai anh, môi lưỡi cô nóng bừng bởi sự áp đảo từ đầu lưỡi anh, hơi thở trầm lạnh từ anh tràn ngập trong phổi cô.
Cô không biết cách lấy hơi, nghiêng mặt tránh đôi môi anh, tìm khoảng trống để hít thở.
Mẫn Đình không lập tức hôn xuống, anh để cô tựa vào khuỷu tay mình, cúi đầu, má áp nhẹ vào gương mặt nghiêng của cô.
Chuyện con cái, anh chưa suy nghĩ nhiều, ít nhất là không phải đêm nay.
“Con cái… để sau nhé?” Mẫn Đình hỏi khẽ.
Thời Miểu đáp: “Em vừa nói thế thôi, không vội đâu, chuyện sinh con còn phải cân nhắc nhiều.”
Mẫn Đình hôn lên má cô, môi anh dần dần trượt xuống, nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên chiếc cổ dài mịn màng của cô.
Đôi môi nóng bỏng của anh lần lượt để lại những nụ hôn, không nhanh không chậm rơi xuống cần cổ cô. Nụ hôn chậm rãi nhất khiến người ta mất bình tĩnh, Thời Miểu vô thức đẩy vai anh.
Mẫn Đình để mặc cô đẩy, như đang dỗ dành cô, môi anh từ cổ trở về đôi môi cô, ngậm lấy môi cô, hôn thật dịu dàng.
Cho đến khi cô có đủ thời gian chuẩn bị tâm lý, đầu ngón tay anh từ từ lướt dọc theo đường cong nơi eo cô mà đi xuống.
Theo bản năng, Thời Miểu dùng lực đẩy anh ra, nhưng cũng không thực sự muốn đẩy anh. Mẫn Đình giữ lấy bàn tay đang đẩy anh, đan chặt mười ngón tay với cô, ép xuống gối. Anh lại cúi xuống, phong kín môi cô bằng nụ hôn.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy sách chuyên ngành của cô trong phòng trực, chỉ đọc được vài dòng nhưng vì quá khó hiểu nên không xem tiếp.
Lần thứ hai đọc bài diễn thuyết, dù vẫn khó hiểu nhưng anh đã kiên nhẫn hơn nhiều.
Còn lúc này, anh kiên nhẫn hơn bất cứ lần nào trước đó.
Từ những điều khó khăn đến sự mềm mại uyển chuyển.
Đầu ngón tay của Mẫn Đình như vừa rửa dưới vòi nước, chưa kịp lau khô, mang theo sự long lanh.
Thời Miểu muốn đẩy anh ra, nhưng một tay lại ôm chặt lấy cổ anh, chủ động bắt lấy môi anh.
Anh chìm đắm, không phân biệt được là ai đang bao bọc nhiệt độ của ai.
Sức nặng và sức mạnh của người đàn ông khác biệt như trời và đất.
Thời Miểu có thể chịu đựng được sức nặng, nhưng suýt chút nữa không thể chịu nổi sức mạnh khi anh tiến sâu đến tận cùng.
Chiếc giường xám đậm cũng không khác giường trong phòng trực của cô là mấy. Chăn bị xáo trộn, áo choàng tắm và váy ngủ chất đống ở đầu giường, ga giường chẳng còn giữ được một chút vẻ ngăn nắp nào như ban đầu.
Căn phòng lặng đi theo màn đêm sâu thẳm.
Mẫn Đình vo tròn khăn giấy trong tay vài lần, không với lấy được thùng rác, đành đặt tạm lên tủ đầu giường. Ngón tay anh vẫn còn dính, định vươn tay lấy hộp khăn giấy thì Thời Miểu lại rúc vào ôm lấy anh.
Cô vẫn còn trong trạng thái nhạy cảm, Mẫn Đình liền kéo cô vào lòng dỗ dành, không lấy khăn giấy nữa, để tay trên chăn, chờ tự khô.
Anh cúi xuống hôn lên trán ẩm ướt của Thời Miểu, cả hai im lặng, không ai nói gì.
Không muốn xa nhau nhanh như vậy, Thời Miểu men theo cánh tay anh xuống dưới, muốn nắm lấy tay anh.
Mẫn Đình lên tiếng: “Tay anh chưa khô.”
Thời Miểu: “…”
Vừa rồi anh giúp cô dọn dẹp, có lẽ lại vô tình dính thêm lần nữa.
Được anh ôm đủ lâu, Thời Miểu đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bật đèn ngủ, Mẫn Đình mới nhìn thấy mấy cục giấy ăn bị anh vứt lên đồng hồ.
Anh tìm thùng rác, dọn dẹp sạch sẽ tủ đầu giường.
Đầu ngón tay đã khô, lưu lại mùi hương của cô.
Chiếc chăn mỏng tỏa ra hơi ẩm, giống như lúc anh đẩy cửa phòng tắm ra lúc nãy, không khí ẩm ướt tràn ngập mùi hương của cô. Tất cả những lãng mạn của hai người tối nay đều ở trong chiếc chăn này.
Mẫn Đình ném chăn lên ghế sofa, đến phòng thay đồ lấy một chiếc chăn mới sạch sẽ.
Thời Miểu buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, nằm xuống giường, kéo chăn mới phát hiện ra là chăn mới, sạch sẽ thơm tho.
Sợ gối đầu lên tay anh sẽ bị đau cổ, cô vẫn gối lên gối của mình, đợi đến khi Mẫn Đình tắm xong, bước ra, cằm cô áp vào vai anh.
Mẫn Đình: “Không sang đây à?”
Thời Miểu: “Đợi đến khi được nghỉ, không phải đi làm, em sẽ gối đầu lên tay anh.”
Cô nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mẫn Đình bị đồng hồ báo thức 7 giờ đánh thức.
6 giờ anh đã tỉnh, lại nằm thêm một lúc với cô, từ khi có nhận thức, đây là lần đầu tiên anh ngủ nướng.
Thời Miểu tỉnh dậy trong cơn đau nhức, khàn giọng hỏi người đàn ông bên cạnh: “6 giờ rồi sao?”
Mẫn Đình: “7 giờ rồi.”
Anh tắt báo thức, vén chăn xuống giường, “Nếu em còn buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.”
“Không ngủ nữa, ăn sáng xong đến hội trường thì vừa kịp.” Thời Miểu chống tay ngồi dậy, lúc nhấc chân lên, cô không nhịn được mà cau mày, tối qua không nên quấn chân quanh eo anh lâu như vậy.
Mẫn Đình quay đầu lại liền thấy cô khó khăn lắm mới ngồi ra mép giường được, anh đỡ cô một cái.
Thời Miểu thuận thế dựa trán vào bụng anh, mượn sức anh để đứng dậy, đùi vừa đau vừa mỏi, suýt chút nữa thì không phải của mình, may mà hôm nay không phải phẫu thuật.
Mẫn Đình: “Vẫn đến hội trường được chứ?”
“Được ạ, không sao.” Thời Miểu vịn tay vào anh đứng dậy, đi đến bồn rửa mặt mới đỡ hơn.
Từ lúc thức dậy cho đến khi ngồi vào bàn ăn, Thời Miểu không hề nhìn thẳng vào Mẫn Đình, những âu yếm tối qua, hơi thở của anh phả vào cổ cô, lòng bàn tay anh lướt qua, sức mạnh của anh khi chạm đến nơi sâu thẳm nhất, tất cả đều hiện lên trong đầu cô.
Hôm nay Mẫn Đình phải đến công ty, anh hẹn cô thời gian tối nay về nhà bố vợ ăn cơm, hỏi cô: “Mấy giờ anh đến đón em?”
Lúc này, Thời Miểu mới nhìn anh: “5 giờ hoặc 6 giờ đều được ạ.”
Ánh mắt chạm nhau, cảm giác rung động trong khoảnh khắc nào đó của tối qua lại ùa về.
Phần lớn thời gian trên bàn ăn là im lặng ăn uống, thỉnh thoảng mới nói với nhau một, hai câu.
Thời Miểu nghĩ đến vấn đề con cái, tranh thủ lúc sáng nay rảnh rỗi, cô hỏi anh: “Lúc chúng ta vừa mới đăng ký kết hôn, anh có nghĩ đến chuyện sinh con không?”
Mẫn Đình nói thật: “Không nghĩ đến.”
Anh thậm chí còn không nghĩ đến chuyện tổ chức hôn lễ, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy.
Nhưng hiện giờ, thời thế đã khác.
“Đợi đến lúc thích hợp, chúng ta sẽ sinh.”
Anh lấy bánh mì trong giỏ bánh mì ra, phết một ít bơ, “Em có muốn ăn kèm giăm bông không?”
Thời Miểu chậm nửa nhịp, hóa ra là anh đang phết bánh mì cho cô: “Không cần đâu ạ. Em toàn ăn giăm bông trộn rau cải mầm.”
Mẫn Đình đưa bánh mì cho cô, lấy một chiếc đĩa trống, gắp một ít rau cải mầm, lại mở hộp giăm bông Tây Ban Nha, rưới dầu ô liu và giấm balsamic, đặt dĩa vào đĩa, đẩy qua bàn cho cô.
Dì giúp việc đứng bên cạnh bàn bếp, bây giờ không cần dì phải động tay vào việc gì, dì liền quay về bếp.
Khách sạn tổ chức hội nghị thường niên về Ngoại lồng ngực và Tim mạch ở hướng ngược lại với tập đoàn Kinh Hòa, sắp ăn sáng xong, Thời Miểu gọi điện thoại cho chú Trần, bảo chú ấy đưa cô đến đó.
Mẫn Đình trực tiếp đến công ty, đi được nửa đường, anh nhận được điện thoại của em rể, giọng điệu Phó Ngôn Châu rất lo lắng, bảo anh lập tức đến bệnh viện một chuyến.
“Hi Hi làm sao vậy?”
“Tôi không biết rõ.” Phó Ngôn Châu vẫn còn ở Hải Thành, chỉ mới hai phút trước, anh gọi điện thoại cho Mẫn Hi, mới biết cô bị đau bụng lúc hơn 4 giờ sáng, sợ hãi, nên đã đến bệnh viện, lúc này cô vẫn đang ở khoa Sản thở oxy, tuy cô nói không sao, nhưng làm sao anh yên tâm được.
Mẫn Đình trực tiếp cúp máy của Phó Ngôn Châu, gọi điện thoại cho em gái.
Mẫn Hi dựa vào đầu giường, đang định chợp mắt một lát thì điện thoại rung lên.
Vừa bắt máy, giọng nói chất vấn của anh trai đã truyền đến: “Em đến bệnh viện sao không gọi điện thoại cho anh!”
“Bây giờ em thế nào rồi?” Mẫn Đình sốt ruột hỏi.
Mẫn Hi: “Khám xong rồi, không sao cả.”
Mẫn Đình thở phào nhẹ nhõm: “Bệnh viện nào, bây giờ anh đến đó.”
“Anh cứ làm việc đi, không cần đến đâu, bây giờ em khỏe rồi.”
“Anh không đến xem thì không yên tâm làm việc được.”
“Bệnh viện của chị dâu.”
Nửa đêm, bụng cô bắt đầu đau âm ỉ, cô bị đau đến tỉnh giấc, may chỉ là sợ bóng sợ gió một lúc.
Sau khi mang thai, đây là lần thứ ba cô đến bệnh viện vào nửa đêm, đứa bé này thật nghịch ngợm, còn nghịch ngợm hơn cả cô hồi nhỏ.
Hai mươi phút sau, Mẫn Đình vội vàng đến phòng bệnh, đi quá nhanh, hơi thở anh không đều.
“Làm thủ tục nhập viện rồi à?”
“Không phải. Khám xong còn chưa đến 5 giờ rưỡi, em sợ sẽ lại đau, vừa hay có giường trống, bác sĩ liền bảo em nằm nghỉ ngơi một lát, tiện thể em thở oxy.” Mẫn Hi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh giường, bảo anh trai ngồi xuống, “Nếu anh không đến, em định về nhà rồi.”
Mẫn Đình xác nhận em gái không có vấn đề gì lớn, cuối cùng cũng yên tâm.
Anh không ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô, vừa rồi anh vừa tức giận vừa lo lắng: “Không phải em biết anh đi công tác về, đang ở nhà sao, sao không gọi điện thoại cho anh?”
Mẫn Hi: “Cho dù em có gọi cho anh, em cũng phải đến bệnh viện khám, anh cũng không khám được. Em nghĩ nếu thực sự có chuyện gì, em sẽ tìm chị dâu, chị ấy ở đây còn hơn cả anh.”
“… Em nói có lý.”
Mẫn Hi cười nói: “Vốn dĩ em đã nói có lý rồi.” Cô không chọc anh trai tức giận nữa, “Ai mang thai mà chẳng bị đứa bé trong bụng dọa cho mấy lần, không sao đâu. Đợi chị dâu mang thai rồi, anh sẽ biết đứa bé nghịch ngợm đến mức nào.”
Cuối cùng Mẫn Đình cũng bình tĩnh lại, vẫn còn sợ hãi: “Đợi đến khi Thời Miểu mang thai, chắc anh sẽ không đi công tác nữa, sau này bảo Phó Ngôn Châu cũng hạn chế đi công tác, nửa đêm em khó chịu thì biết tìm ai.”
Mẫn Hi cảm thấy lời nói của anh trai có ẩn ý, đây là đang định đưa chuyện sinh con lên lịch trình, cô vẫy tay, rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Anh, anh lại đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Mẫn Đình biết cô lại muốn hóng chuyện, anh liếc nhìn đồng hồ: “Anh còn có việc, không có thời gian ngồi, em thở oxy xong thì về nhà ăn sáng đi.”
“Anh!”
“Muốn ăn gì, trưa nay anh mua rồi mang đến cho em.” Mẫn Đình đã đi đến cửa phòng bệnh.
Anh gọi điện thoại lại cho Phó Ngôn Châu, nói với anh ta rằng Mẫn Hi không sao, có thể về nhà sớm.
Phó Ngôn Châu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc nghe thấy Mẫn Hi đang ở bệnh viện, anh toát mồ hôi lạnh, từ khi Mẫn Hi mang thai, đây là lần thứ hai anh đi công tác xa, không ngờ cô lại khó chịu vào ban đêm.
Mẫn Đình: “Cậu về sớm đi, đừng có lơ là trách nhiệm nữa!”
Phó Ngôn Châu không tranh luận với anh, nghĩ đến bí mật mà mình phải giữ cho Diệp Tây Tồn, tối qua, sau khi về phòng, anh đã suy nghĩ kỹ về câu nói “sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân của họ” của Diệp Tây Tồn, nếu chỉ là Diệp Tây Tồn đơn phương, làm sao anh ta có thể ảnh hưởng đến hôn nhân của người khác được? Trực giác mách bảo anh, Diệp Tây Tồn và Thời Miểu chắc có tình cảm với nhau.
Anh tốt bụng nhắc nhở anh vợ: “Tôi khuyên anh nên sinh con sớm đi.”
Mẫn Đình: “…”
Anh trực tiếp cúp máy.
Ra khỏi bệnh viện, xe của Mẫn Đình bị một chiếc xe biển số Thiên Tân đột ngột dừng lại chắn ngang cửa, tài xế đạp phanh, đợi chiếc xe biển số Thiên Tân phía trước đi tiếp.
Khang Lệ đang nhập địa chỉ vào định vị, mẹ bà vẫn chưa qua cơn nguy kịch, mấy ngày nay bà không ngủ ngon giấc, đầu óc hơi choáng váng, quên mất đường đến nhà cũ của Thời Kiến Khâm, chỉ có thể dựa vào định vị.
Nhập xong địa chỉ, bà mới nhìn thấy chiếc xe bị bà chặn lại trong kính chiếu hậu, đối phương không hề bấm còi giục giã.
Bà thò đầu ra ngoài cửa sổ, áy náy nói: “Xin lỗi nhé.”
Rồi vội vàng đạp ga rời đi.
Lần trước bà đến nhà cũ là vào lúc mẹ chồng qua đời, trong nháy mắt đã tám năm trôi qua.
Ngày mai Thời Kiến Khâm có một phiên họp phụ, hôm nay không cần đến đó, 6 giờ rưỡi sáng ông đã dậy dọn dẹp nhà cửa, mỗi phòng đều được dọn dẹp kỹ càng, rèm cửa cũng được tháo xuống giặt sạch, đang được phơi trên ban công.
Lúc Khang Lệ đến, cửa lớn đang mở hé, bà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Thời Kiến Khâm đang dọn dẹp phòng làm việc, bà mang bữa sáng lên lầu cho ông, “Anh ăn sáng trước đi, ăn xong em sẽ giúp anh dọn dẹp.”
“Mẹ thế nào rồi?” Thời Kiến Khâm hỏi.
Khang Lệ: “Chắc là phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt thêm vài ngày nữa.”
Bản thân bà cũng chưa ăn sáng, rót sữa đậu nành vào bát, ăn cùng quẩy, hỏi chồng: “Khi nào anh về?”
Thời Kiến Khâm rửa tay xong, ngồi xuống: “Tuần sau anh về.”
“Ở lại lâu vậy sao?”
“Ừ.”
Thời Kiến Khâm không có ý định giấu giếm: “Anh đợi Triệu Mạc Nhân về, cô ấy đang đi công tác nước ngoài, tuần sau về. Miểu Miểu kết hôn, bọn anh phải gặp mặt bàn bạc một chút.”
Khang Lệ gật đầu: “Con cái kết hôn là chuyện lớn.”
Không nói thêm gì nữa.
Lần trước Thời Kiến Khâm gặp Triệu Mạc Nhân là lúc mẹ ông ốm nặng, gặp nhau ở phòng bệnh, hai đứa con đều do bố mẹ ông nuôi nấng, Triệu Mạc Nhân thường xuyên đến thăm các con, thời gian bà ở bên bố mẹ ông còn nhiều hơn cả ông.
Ông nói: “Gặp Triệu Mạc Nhân để bàn bạc về của hồi môn cho Miểu Miểu, rồi quyết định luôn chuyện nhà cưới cho Ôn Lễ.”
Hai anh em cùng nhau lớn lên, nương tựa lẫn nhau, con gái thuê nhà cũng phải ở gần anh trai.
Nghe vợ cũ nói, nhà cưới của con gái và con rể ở tòa nhà số 9 trong khu chung cư đó, vợ cũ quyết định mua hai căn ở tòa nhà số 10 hoặc 11. Như vậy, nếu một ngày nào đó con gái cãi nhau với con rể, về nhà mình cũng chỉ mất vài bước chân, bình thường đến chỗ Thời Ôn Lễ cũng tiện.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen