Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 39
Mẫn Đình chăm chú nhìn người trên sân khấu, hôm nay cô mặc một bộ vest màu xám nhạt, áo trong màu trắng, áo vest là kiểu ngắn gọn gàng, tóc búi thấp.
Bài thuyết trình bắt đầu, giọng nói được khuếch đại từ micrô, trong trẻo, bình tĩnh, cũng giống như con người cô.
Anh đã từng xem bài phát biểu của cô trong phòng trực, lúc đó anh kiên nhẫn đọc mấy trang, chưa đến mức có thể thuộc lòng nhưng cũng nhớ sơ sơ.
Trên sân khấu, Thời Miểu tự giới thiệu xong, bắt đầu đi vào nội dung chính.
Chỉ nghe được bốn, năm câu, Mẫn Đình đã thấy nội dung xa lạ, anh chưa từng thấy trong bản thảo điện tử của cô.
“Anh nghe hiểu à?” Đây là lần thứ tám Thương Uẩn hỏi câu này kể từ khi buổi đánh giá bắt đầu.
Cứ mỗi người dự thi thuyết trình được một, hai phút, anh lại hỏi Mẫn Đình như vậy.
Mẫn Đình nhìn thẳng, một lúc sau mới trả lời một câu: “Cô ấy sửa bài phát biểu rồi.”
Thương Uẩn cười nói: “Xem ra là anh hiểu rồi.”
Anh thì nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ nghe hiểu được tầm quan trọng của tuần hoàn ngoài cơ thể trong ca phẫu thuật, và cách quản lý máu trong giai đoạn này.
Vốn dĩ anh định nói thêm với Mẫn Đình vài câu, lại thấy đối phương đang dùng điện thoại quay video, nên anh nuốt lời định nói vào trong, nghiêm túc lắng nghe.
Thời Miểu không hoàn toàn nói theo bản thảo, mà còn thêm vào những suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu.
Trưởng khoa nói đúng, thực hành lâm sàng, cần gì phải học thuộc lòng.
Trong số các chuyên gia của ban giám khảo, có hai người có ấn tượng sâu sắc với Thời Miểu. Tháng 4 năm nay, trong trận chung kết cuộc thi Thử thách ca bệnh Ngoại tim mạch toàn quốc, Thời Miểu đã giành được giải nhì, người giành giải nhất lớn hơn cô vài tuổi, có nhiều hơn cô bốn năm kinh nghiệm lâm sàng.
Trong số tất cả các bác sĩ trẻ tham gia vòng chung kết, cô là người trẻ tuổi nhất.
Lúc đó, nhận xét của một số giám khảo trong ban giám khảo dành cho cô là “hậu sinh khả úy”.
Người vừa lên thuyết trình xong chính là người đã giành giải nhất trong trận chung kết cuộc thi Thử thách ca bệnh, cũng là học trò cưng của Thời Kiến Khâm.
Bài thuyết trình của Thời Miểu kết thúc cùng với lời cảm ơn cuối cùng, tiếng vỗ tay vang lên trong hội trường.
Mẫn Đình đang quay video, không tiện vỗ tay.
Thương Uẩn bên cạnh nói: “Anh cứ quay tiếp đi, tôi vỗ tay thay anh.”
Hai hàng trước sau, tiếng vỗ tay của anh là to nhất, cũng là người vỗ tay lâu nhất. (**10 điểm cho sự nhiệt tình)
Mẫn Đình kết thúc ghi hình, đặt điện thoại lên đùi, lúc tiếng vỗ tay gần như đã ngừng hẳn, anh mới bắt đầu vỗ tay.
Hội trường lại yên tĩnh trở lại, ban giám khảo bắt đầu chấm điểm.
Mẫn Đình vô thức ấn nút nguồn của điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn phía trước.
Vốn dĩ Thương Uẩn không hề căng thẳng, nhưng thấy Mẫn Đình quá nghiêm túc, anh cũng bất giác hồi hộp theo.
Trước khi công bố điểm số, Thời Miểu nín thở, uống một ngụm nước ấm.
Điểm số được chiếu lên màn hình lớn, người dẫn chương trình đồng thời đọc điểm.
Thời Miểu hơn người số 7 một điểm, tạm thời đứng thứ nhất.
Cùng lúc đó, Cố Xương Thân nhận được điểm số mà Thời Miểu gửi đến. Điểm số này rất khó bị vượt qua.
Ông chúc mừng Thời Kiến Khâm: Con gái anh thể hiện rất tốt.
Thời Kiến Khâm đang ở một hội trường chuyên đề khác, ông trả lời: Cùng vui.
Con gái là học trò do Cố Xương Thân dẫn dắt, học trò đạt giải, người vinh dự nhất là người thầy, ông chỉ là được thơm lây.
Điểm cuối cùng của bài luận được đánh giá dựa trên tổng điểm, điểm thuyết trình hôm nay chỉ chiếm một phần, quan trọng vẫn là bản thân bài luận. Ông rất vui mừng khi xem xong bài luận của con gái khi ấy. Phần thuyết trình lại thể hiện ổn định, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ giành giải nhất.
Rất tiếc, vì phải tránh né, ông không thể đến hiện trường chấm điểm để quan sát.
Thời Kiến Khâm gửi một bao lì xì cho con gái: Căng thẳng mấy tháng nay rồi, thư giãn cho thoải mái nhé.
Thời Miểu nhận lấy: Cảm ơn ba.
Thời Miểu: Mẫn Đình cũng ở đây, ba có rảnh không ạ? Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?
Thời Kiến Khâm: Ba rảnh, tối nay thì không ăn đâu, ba về nhà dọn dẹp vệ sinh tiếp. Tối mai hai đứa về nhà ăn cơm nhé, được không?
Thời Miểu đương nhiên muốn về nhà ăn cơm, từ khi kết hôn đến giờ, cô vẫn chưa đưa Mẫn Đình về nhà lần nào.
Thời Miểu: Vậy con xin nghỉ phép với Trưởng khoa.
Thời Kiến Khâm: Không cần xin nghỉ. Cố Xương Thân biết ba muốn gặp Mẫn Đình, ông ấy nói sẽ cho con nghỉ một, hai ngày.
Thời Miểu: Rốt cuộc là một ngày hay hai ngày ạ?
Thời Kiến Khâm cười nói: Con cứ coi như là hai ngày.
Thời Miểu rất cần một kỳ nghỉ để ngủ bù, nhất là sau khi trực mấy ca 24 tiếng trong một tuần.
Tối qua cô không ngủ được là vì tinh thần hưng phấn trước trận đấu, bây giờ thuyết trình xong, cô khá hài lòng với phần thể hiện của mình, lúc này, cô dựa vào lưng ghế cũng có thể ngủ thiếp đi.
5 giờ 15 phút, tất cả các bác sĩ tham gia đã hoàn thành bài thuyết trình.
Người số 7 ngồi cạnh Thời Miểu, đưa tay ra chúc mừng cô giành chiến thắng trước.
Thời Miểu: “Cảm ơn.”
Cuộc thi Thử thách ca bệnh hồi tháng 4, là cô chúc mừng anh ta giành giải nhất.
Anh ta biết cô là con gái của Thời Kiến Khâm, cô cũng biết anh ta là học trò mà bố cô coi trọng nhất, nhưng hai người chưa bao giờ nói chuyện về Thời Kiến Khâm.
Kết quả đánh giá được công bố, người dẫn chương trình đọc danh sách người đạt giải, đợi chủ tịch hội đồng tổ chức và một số chuyên gia đến trao giải.
Tranh thủ mấy phút nghỉ ngơi này, Thời Miểu báo tin vui cho Trưởng khoa, rồi hỏi: Trưởng khoa, tối mai con muốn xin nghỉ phép, không cần về bệnh viện có được không ạ?
Cố Xương Thân chưa trả lời cô, lúc này, nhóm chat của khoa họ đột nhiên náo nhiệt.
Thời Miểu mở ra xem, Trưởng khoa đã đăng tin vui cô đạt giải vào nhóm, còn gửi liên tiếp sáu bao lì xì “nhặt tiền lẻ” hai trăm tệ, mỗi bao lì xì được cài đặt cho mười người, cô chậm tay, chỉ giành được hai cái, tổng cộng mười lăm tệ ba hào.
Nói về chuyện giành bao lì xì, không ai giành lại Khương Dương, cậu ta giành được sáu cái, bao lì xì có giá trị cao nhất là hơn ba mươi tệ.
Cố Xương Thân @ Khương Dương: Chỉ có mỗi cậu là rảnh rỗi, điện thoại không rời tay.
Khương Dương: Hệ thống bệnh án bị lag, em không làm việc được.
Khoảng hai phút sau, Cố Xương Thân trả lời cô: Trong thời gian diễn ra hội nghị thường niên, con không cần về bệnh viện, hội thảo chuyên đề nào con thấy hứng thú thì có thể đến nghe.
Thời Miểu: Cảm ơn Trưởng khoa.
Ban ngày đến hội trường nghe báo cáo của các chuyên gia, buổi tối không cần trực, đối với Thời Miểu mà nói chính là được nghỉ phép, hơn nữa còn được nghỉ những ba ngày.
Thời Miểu thoát khỏi khung chat với Trưởng khoa, nhắn tin cho Mẫn Đình.
Thời Miểu: Tối nay em không cần về bệnh viện trực ban.
Mẫn Đình: Vậy thì về nhà.
Thời Miểu quay đầu lại, ở hàng ghế cuối cùng của hội trường, người đàn ông cũng vừa đúng lúc nhìn sang, vượt qua đám đông, ánh mắt hai người chạm nhau, cô làm động tác OK.
Tham gia nhiều cuộc thi như vậy, lần đầu tiên giành giải nhất, anh lại có mặt ở đó.
Thời Miểu quay đầu lại, ngồi xuống: Lúc trao giải, anh chụp cho em vài bức ảnh, quay thêm một video nữa nhé, em gửi cho mẹ em.
Mẫn Đình: Vừa rồi anh cũng quay video lúc em thuyết trình, bản đầy đủ, có cần gửi cho mẹ không?
Thời Miểu: Không gửi video thuyết trình đâu, mẹ em nghe không hiểu.
Một lát sau.
Thời Miểu: Cảm ơn anh đã quay video cho em.
Mẫn Đình: Sao đột nhiên lại khách sáo với anh vậy?
Thời Miểu: Không phải khách sáo, mà là em rất vui vì anh đã quay video cho em lâu như vậy, đợi tối nay về nhà, em sẽ xem lại. Tối nay anh còn có việc gì khác không?
Mẫn Đình: Không có. Anh ở nhà.
Thời Miểu: Tối nay em muốn ăn hoành thánh. (sorry mọi người, bữa giờ team dịch nhầm thành sủi cảo… ở Việt Nam đa phần đều hay nhầm lẫn, nhưng thật ra chúng khác nhau. Mình cũng vừa học được cách phân biệt cách đây vài tuần. Hoành thánh nấu với nước dùng, vỏ gói hoành thánh có hình vuông, mỏng hơn vỏ bánh hình tròn dùng để gói sủi cảo,…)
Mẫn Đình: Được, trong tủ lạnh ở nhà có.
Lúc này, chủ tịch hội đồng tổ chức và một số vị khách mời trao giải bước vào hội trường, Mẫn Đình mở camera điện thoại.
Thương Uẩn: “Pin còn đủ không?”
Mẫn Đình: “Nếu cậu không nói chuyện thì pin sẽ đủ.”
“… Nói gì vậy, tôi đâu có tốn pin.”
“Cậu vừa lên tiếng là tôi phải quay lại, cậu thử nói xem có tốn pin không?”
Thương Uẩn bật cười, cả buổi chiều, anh bị ghét bỏ năm, sáu lần.
Anh đẩy điện thoại của mình lên bàn trước mặt Mẫn Đình, “Pin không đủ thì dùng của tôi.”
Lễ trao giải kết thúc, Thương Uẩn tự giác rời đi trước. Sau khi đạt giải, chia sẻ niềm vui là chuyện của hai vợ chồng nhà người ta.
Mẫn Đình chọn một bức ảnh rõ nét Thời Miểu cầm cúp và giấy chứng nhận, đăng lên Moments, không viết bất kỳ lời nào.
Lần trước anh đăng bài trên Moments là vào ngày sinh nhật Thời Miểu, đây là bài đăng thứ hai sau hơn ba tháng.
Mẫn Đình: Anh đợi em ở cửa sau.
Sau khi các ứng viên đạt giải chụp ảnh chung, hội trường đánh giá luận văn giải tán.
Thời Miểu cất cúp và giấy chứng nhận vào túi xách. Túi xách mà Mẫn Đình mua cho cô đều là loại to nhất, rất tiện dụng, ngay cả máy tính xách tay cũng đựng vừa.
Cô chào tạm biệt học trò của bố, đeo túi lên vai, đi tìm Mẫn Đình ở cửa sau.
Người đàn ông đứng bên cạnh hoa tươi của khách sạn, nhìn về phía cửa sau.
Thời Miểu không để ý đến việc Thương Uẩn không ở bên cạnh anh, cô chạy nhanh về phía anh, nhào vào lòng anh, hai tay ôm lấy anh.
Mẫn Đình mỉm cười, đưa tay ra đỡ lấy cô: “Chúc mừng em.”
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, Thời Miểu liền rời khỏi lòng anh.
Có người chứng kiến, chia sẻ niềm vui với cô, còn vui hơn cả lúc nhận giải.
Thời Miểu mỉm cười nói: “Đợi đến khi nhận được tiền thưởng, em mời anh ăn cơm.”
Cô quay đầu tìm người, “Thương Uẩn đâu rồi?”
“Về rồi.”
“Em vẫn chưa cảm ơn anh ta.”
“Anh cảm ơn rồi.”
Mẫn Đình xách dây túi trên vai cô, hỏi: “Tối nay bố em rảnh không?”
Thời Miểu: “Bố em rảnh, nhưng nhà cửa vẫn chưa dọn dẹp xong, bố em bảo tối mai chúng ta về nhà ăn cơm.”
Cho dù tối mai mới về, nhưng cả hai đều đang ở hội trường, Mẫn Đình vẫn quyết định gặp bố vợ trước vào hôm nay.
Đợi ở sảnh khách sạn khoảng hai mươi phút, Thời Kiến Khâm và Cố Xương Thân xuống lầu.
Thời Kiến Khâm không ngờ con gái và con rể lại đang đợi ông, ông bỏ mặc Cố Xương Thân, sải bước đi tới.
Không chào hỏi gì nhiều, ông áy náy vỗ vai con rể: “Tối mai ba nấu cơm cho hai đứa, chúng ta ăn cơm ở nhà.” Ông biết làm vài món ăn gia đình đơn giản, ba người ăn là đủ.
Lần cuối cùng Thời Miểu ăn cơm tất niên do bố nấu là bảy, tám năm trước, cô đã sớm quên mất mùi vị như thế nào rồi.
Trên đường về nhà cưới, cô nhận được tin nhắn chúc mừng của mẹ và anh trai, bên đó là sáng sớm, họ vừa mới thức dậy.
Lúc này, Thời Miểu mới có thời gian và tâm trạng để xem điện thoại, rồi cô thấy ảnh của mình lại xuất hiện trên Moments của Mẫn Đình.
Cô quay sang nhìn Mẫn Đình, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tối qua chắc là anh chơi bài đến tận khuya.
Thời Miểu không làm phiền anh, khóa màn hình điện thoại, dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn anh.
Hôm nay hai người mặc vest cùng màu, chỉ khác màu áo trong.
Cô phát hiện ra, lúc anh ngủ lại càng tăng thêm vẻ lạnh lùng.
Mẫn Đình chỉ ngủ hai mươi phút, tỉnh dậy giữa đường.
“Sáng mai mấy giờ em đến hội trường?” Anh hỏi.
“Trước 9 giờ là được, mấy ngày nay Trưởng khoa cho em nghỉ phép.”
Mẫn Đình: “Vậy tối nay có muốn ra ngoài ăn mừng không?”
“Không ạ.”
“Ăn hoành thánh ở nhà nhé?”
“Vâng.” Thời Miểu nói, “Anh nấu cho em một bát là được rồi.”
“…” Mẫn Đình bật cười, nói được.
Anh cũng không nhớ rõ mình đã từng nấu ăn chưa.
Thời Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng vào giờ cao điểm tan tầm, về đến nhà ít nhất cũng phải hai mươi phút nữa.
Cô thu hồi ánh mắt, quay đầu hỏi anh: “Anh còn ngủ nữa không?”
Mẫn Đình: “Không ngủ nữa. Muốn nói gì với anh sao?” Ngày mai về nhà ăn cơm, anh tưởng rằng cô có chuyện muốn dặn dò.
“Không nói gì ạ. Nếu anh không ngủ, em dựa vào anh ngủ một lát.” Vừa nói, Thời Miểu vừa đặt túi xách xuống, dịch người sang bên cạnh anh. Cuộc thi kết thúc, cô vừa nhẹ nhõm lại vừa mệt mỏi chưa từng có.
Cũng giống như mấy lần trước, cô dựa vào vai anh.
Mẫn Đình cúi đầu, nhìn người trên vai, rồi đưa tay ra, ôm cô vào lòng.
Cô bỗng chốc bị hơi thở của anh bao trùm.
Thời Miểu không mở mắt ra, mò thấy cánh tay còn lại của anh, men theo cánh tay anh xuống dưới, lướt qua chiếc đồng hồ đeo tay mát lạnh của anh, tay cô đặt trong lòng bàn tay ấm áp của anh. Dường như anh biết lúc này cô muốn làm gì, Mẫn Đình khép các ngón tay lại, nắm lấy tay cô.
Cô dựa vào ngực anh, bên tai là tiếng tim anh đập mạnh mẽ.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen