Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị - Chương 31

  1. Home
  2. Nhân danh tình yêu - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 31
Prev
Next
 

Về chuyện ảnh cưới của họ, Mẫn Đình không quên, cũng đã có kế hoạch, định đợi cô hết nhiệm kỳ Tổng trực rồi mới chụp, lúc đó cách hôn lễ còn bảy, tám ngày, thời gian vẫn còn kịp.
Nên lúc Thời Miểu hỏi, anh không hề do dự, gật đầu nói: “Chụp.”
Thời Miểu định làm theo lời mẹ cô, trước tiên chụp một bộ để dùng trong hôn lễ, nếu năm sau có thời gian nghỉ phép, sẽ đến thành phố mà cô thích để chụp thêm vài bộ.
“Cứ chụp một bộ trước vậy.”
Hiện tại hai người vẫn chưa thân thiết, chụp nhiều, tạo dáng cũng là một áp lực tâm lý.
Mẫn Đình luôn không quan trọng chuyện chụp ảnh, anh tôn trọng cô: “Em quyết định là được.”
Mẹ cô đã nhắc nhở gần đây có không khí lạnh, Thời Miểu tự mình mở dự báo thời tiết ra xem, tuần sau nhiệt độ thấp nhất chỉ có bốn, năm độ, mặc váy ở ngoài trời lạnh lắm, cô vốn đã sợ lạnh, thà không chụp còn hơn là chịu khổ.
Nhìn ánh nắng dịu dàng chiếu trên sàn gỗ cạnh cửa sổ, cô hỏi ý kiến anh: “Hay là chụp hôm nay luôn?”
Mẫn Đình lo lắng nhiếp ảnh gia quen không có lịch trống, nhưng vẫn đồng ý với cô: “Được, chiều nay chụp.” Nếu người quen không có thời gian, ở Bắc Kinh có nhiều studio chụp ảnh như vậy, chắc chắn sẽ có nhiếp ảnh gia rảnh rỗi vào hôm nay.
Mẫn Đình đăng tin nhắn trong nhóm chat: Chiều nay tôi chụp ảnh cưới, mọi người hỏi thăm giúp tôi xem có nhiếp ảnh gia nào hôm nay rảnh rỗi không.
Hải Nạp Bách Xuyên: Tôi rảnh.
Sau đó, nhóm chat tràn ngập tiếng cười “hahaha”.
Thương Uẩn @ Hải Nạp Bách Xuyên: Anh định chọc tức Mẫn Đình đến chết à.
Mẫn Đình lười để ý đến họ.
Lịch chụp của anh quá gấp, mấy nhiếp ảnh gia nổi tiếng mà anh quen trong nhóm chat thì người đã có lịch chụp, người đang ở nước ngoài, hôm nay không thể đến được.
Mẫn Đình: Thời Miểu chỉ có hôm nay rảnh rỗi, trước tiên chụp tạm một bộ để dùng trong hôn lễ, không nhất thiết phải là nhiếp ảnh gia nổi tiếng.
Thương Uẩn @ Diệp Tây Tồn trong nhóm chat: Không phải mấy tháng trước anh vừa mới chụp sao? Chia sẻ danh thiếp của nhiếp ảnh gia cho mọi người đi.
Trang hiện tại trên điện thoại của Diệp Tây Tồn chính là nội dung trò chuyện trong nhóm, nên nói là từ khi Mẫn Đình nói chuyện phiếm trong nhóm, anh đã xem tin nhắn, cũng nhìn thấy tin nhắn Mẫn Đình tìm nhiếp ảnh gia.
Trong mắt người ngoài, anh và Thời Miểu là anh em, giới thiệu một nhiếp ảnh gia là chuyện đương nhiên.
Giá mà họ thực sự là anh em ruột thịt thì tốt rồi.
Thời Miểu đang cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với anh, anh không muốn khiến cô có thêm những xao động trong lòng, nên tin nhắn mà Thương Uẩn @ anh, anh chỉ có thể coi như không thấy.
Anh lại xem trong nhóm, có người đã giới thiệu một nhiếp ảnh gia có lịch trống.
Mười phút sau, Mẫn Đình nhận được điện thoại của nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia hỏi về yêu cầu chụp ảnh của hai người.
Mẫn Đình: “Đợi một chút, những chuyện này anh trao đổi với vợ tôi nhé.”
Thời Miểu nhìn anh, đây là lần thứ hai cô nghe thấy anh gọi “vợ”, tự nhiên hơn rất nhiều so với lần ở đám cưới của Diệp Tây Tồn.
Mẫn Đình đứng dậy, đưa điện thoại đến bên giường.
Thời Miểu cũng không có yêu cầu gì, nhưng vì việc chụp ảnh cưới là do cô đề xuất, lúc chụp không thể tránh khỏi việc phải tạo dáng, nghĩ đến tâm trạng của anh, cô nói với nhiếp ảnh gia: “Chụp đơn giản một chút thôi, không cần những động tác thân mật, miễn là có không khí là được.”
Nhiếp ảnh gia hiểu ý: “Vâng, không vấn đề gì ạ. Vậy còn địa điểm chụp thì sao? Bên phía tôi cung cấp hay anh chị tự sắp xếp?”
Thời Miểu: “Chụp ở ban công nhà tôi nhé.”
Nhiếp ảnh gia cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng, chiều nay anh sẽ đến trước để khảo sát địa điểm chụp.
Từ lúc cô hỏi Mẫn Đình có muốn chụp ảnh cưới hay không cho đến khi quyết định chụp, chỉ vỏn vẹn hai mươi phút.
Mẫn Đình nhìn người trên giường, phỏng đoán: “Em chọn chụp ở ban công nhà mình, có phải là vì không cần ra ngoài, có thể nằm thêm một lúc không?”
“…”
Thời Miểu bật cười, giải thích: “Không phải ạ, em rất thích ban công.” Sau khi bố mẹ ly hôn, cô và anh trai thực sự không có nhà, mà nơi này sau này sẽ là ngôi nhà thực sự của cô, nên cô muốn chụp một bộ ảnh ở đây.
Mẫn Đình: “Em thích là được.”
Anh đưa tay ra, “Đưa điện thoại cho anh, anh chọn một chiếc váy voan gửi đến cho em.”
Thời Miểu trả điện thoại cho anh: “Váy voan trắng kiểu dáng đơn giản.”
“Được.”
Mẫn Đình dặn dò thư ký liên hệ với cửa hàng váy cưới flagship*. (*flagship store là cửa hàng hàng đầu đại diện cho một thương hiệu tại khu vực/ quốc gia mà thương hiệu đó đang hoạt động)
Gọi điện thoại xong, anh nói với cô: “Cảnh chụp ở ban công có hạn.”
Thời Miểu: “Không sao, không cần chụp nhiều ảnh đâu.”
Rất nhanh, thư ký báo cáo, cửa hàng váy cưới sẽ gửi những mẫu mới của năm sau vào email của anh, anh có thể chọn trước kiểu dáng ưng ý, cửa hàng sẽ mang đồ thật đến nhà để anh chọn, rồi giữ lại bộ phù hợp nhất.
“Cám ơn.”
Cúp điện thoại, Mẫn Đình đến phòng làm việc lấy máy tính bảng.
Lúc anh quay về phòng ngủ, Thời Miểu đang nghiêng đầu, tựa vào gối ôm, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Thời Miểu ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đang nghĩ có nên xin nghỉ phép trước với Trưởng khoa không.” Vì cô không chắc chắn mấy giờ chụp ảnh cưới mới xong.
“Tối nay phải về bệnh viện à?”
“Vâng ạ.”
Thời Miểu cầm điện thoại lên, vẫn quyết định báo cáo trước, cô muốn chụp vài bức ảnh lúc hoàng hôn, lỡ đâu không kịp về bệnh viện giao ban.
Thời Miểu: Trưởng khoa, hôm nay con chụp ảnh cưới, có thể sẽ đến muộn khoảng nửa tiếng.
Cố Xương Thân: Không phải cho hôm nay nghỉ phép rồi sao?
Thời Miểu hiểu ra, sáng mai đến bệnh viện là được.
Cố Xương Thân: Trước tháng 1, nếu có việc, con cứ đổi ca với Khương Dương hoặc Hà Văn Khiêm, thầy đã nói với họ rồi.
Thời Miểu: Cảm ơn Trưởng khoa.
“Tối nay em không cần về bệnh viện.” Cô nói với Mẫn Đình.
Có thể yên tâm chụp ảnh lúc hoàng hôn, không cần phải vội vàng, hy vọng hôm nay có ráng chiều đẹp.
Mẫn Đình mở email trên máy tính bảng, bên kia gửi đến video và ảnh của buổi trình diễn thời trang.
Thời Miểu kéo chăn vào giữa giường, chừa ra một khoảng trống rộng rãi, “Anh ngồi đi.”
Mẫn Đình đang định đưa máy tính bảng cho cô, để cô tự chọn.
Cô đã mở lời nhờ anh xem cùng, nên anh ngồi xuống mép giường.
Thời Miểu dịch người ngồi ra mép giường, gần như ngồi song song với anh, hai người sát rạt nhau, cô theo bản năng thở nhẹ hơn.
May mà họ đang xem video, vừa mở lên đã có tiếng nhạc, anh sẽ không nhận ra hơi thở của cô khác thường.
Trên sàn diễn, từng bộ váy cưới trên người người mẫu đều đẹp như trong mơ, nhạc nền vừa sôi động vừa lãng mạn.
Cửa hàng trưởng lo lắng Mẫn Đình không có nhiều thời gian, nên đã gửi video được cắt ghép, tổng cộng chỉ có năm phút lẻ chín giây, những mẫu váy cưới kinh điển của cửa hàng đều có trong video.
Rất nhanh, video được phát hết một lượt, lại bắt đầu phát từ đầu.
Thời Miểu tĩnh tâm lại, chăm chú xem kiểu dáng váy cưới, vừa rồi, mấy bộ đầu tiên cô không nhìn rõ.
Giai điệu du dương, nhẹ nhàng lại vang lên, có vài đoạn nhạc Mẫn Đình cảm thấy quen tai, anh lại nhìn thanh tiến trình video, đang phát lần thứ hai.
Nhạc được phát đi phát lại ba lần.
Giai điệu du dương vang vọng khắp căn phòng.
Mẫn Đình hỏi: “Em thích mấy bộ?”
Thời Miểu hoàn hồn: “Bộ thứ hai ạ.”
“Có thể chọn thêm vài mẫu, họ mang đến, em nhìn thấy đồ thật rồi quyết định chọn bộ nào.”
“Không cần đâu, em chỉ thích bộ thứ hai thôi.”
Vừa nhìn đã thích, không muốn thử những mẫu khác.
Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi phân vân lựa chọn, cũng chưa bao giờ bị làm khó bởi việc lựa chọn.
“Anh gọi điện thoại lại cho họ.” Mẫn Đình cất máy tính bảng đi, ngồi xuống ghế sofa.
Anh đứng dậy rời đi, mùi hương bạc hà the mát quanh người cô cũng theo đó mà biến mất.
Thời Miểu bình tĩnh lại một lúc, anh ở bên cạnh cô lâu như vậy, cô vẫn luôn nín thở, nín thở lâu quá, trong lòng hơi khó chịu.
Máy tính bảng chỉ được đặt lên bàn trà, video vẫn chưa tắt, nhạc vẫn tiếp tục phát.
Mẫn Đình gọi điện thoại xong, bưng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm, nghĩ đến việc vừa rồi đã xem đi xem lại mấy lần, anh chậm rãi nuốt cà phê xuống.
9 giờ rưỡi, cuối cùng Thời Miểu cũng quyết định dậy.
Mẫn Đình đặt cốc cà phê xuống: “Dậy sớm vậy sao?”
“… Vâng ạ.”
Người dậy lúc 6 giờ đã bắt đầu thấy 9 giờ rưỡi là sớm.
Thời Miểu dậy không phải vì không muốn ngủ, lát nữa cửa hàng váy cưới sẽ mang váy cưới đến, chiều nay sẽ chụp ảnh, cô tranh thủ mấy tiếng này để chăm sóc da, cố gắng không để lại quầng thâm mắt trong ảnh cưới.
10 giờ rưỡi, chuông cửa vang lên, cửa hàng váy cưới mang váy đến.
Cửa hàng trưởng làm việc rất chu đáo, ngoài việc mang đến bộ mà Thời Miểu đã chọn, còn mang theo mấy bộ váy cưới “át chủ bài” của cửa hàng để cô lựa chọn trực tiếp.
Thời Miểu cẩn thận so sánh với mấy bộ khác, vẫn chọn bộ mà cô đã ưng ý lúc đầu.
Thay xong váy cưới, Mẫn Đình nhìn sang, cô xõa tóc, đeo vương miện đá quý, chiếc váy cưới hở vai tôn lên những đường nét tuyệt đẹp của cô, thướt tha, dịu dàng.
Anh nói: “Ngày cưới cứ mặc như thế này.”
Ý tưởng lớn gặp nhau, Thời Miểu cũng đang có ý định này.
Nhưng chiếc vương miện trên đầu quá đắt, cô chỉ vào vương miện, “Đổi một cái đơn giản hơn đi ạ.” Vừa rồi lúc thay váy cưới trong phòng thay đồ, cửa hàng trưởng nói chiếc vương miện này rất đắt, tất cả váy cưới cộng lại cũng không mua được nửa cái.
Mẫn Đình: “Không cần đổi đâu, cái này hợp với em.”
Váy cưới không kịp đặt may đo, chỉ có thể mua đồ may sẵn, vương miện thì không thể qua loa được nữa.
Chọn xong quần áo, sau khi nghỉ trưa, đội ngũ chụp ảnh đến.
Đứng trên ban công, nhiếp ảnh gia lần đầu tiên nhìn thấy landmark của thành phố từ góc độ này, anh cảm thán: “Thảo nào anh chị lại chọn ban công nhà mình để chụp ảnh, khung cảnh này độc nhất vô nhị.”
Anh đề nghị chụp thêm một bộ ảnh đêm, đứng trên ban công có thể nhìn thấy rõ landmark của Bắc Kinh, không chụp thì thật đáng tiếc.
Lúc này, Thời Miểu đang ở trong nhà, chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho cô.
Mẫn Đình hỏi nhiếp ảnh gia: “Chụp ảnh đêm cần quần áo gì?”
Nhiếp ảnh gia: “Anh chị không cần chuẩn bị đâu, tôi có mang theo rồi ạ.”
Chụp ảnh trên ban công, đương nhiên là chụp ảnh đêm mới có không khí nhất, nên anh đã chuẩn bị sẵn lễ phục, dù Thời Miểu có chụp ảnh đêm hay không, cứ chuẩn bị trước cho an toàn. Lễ phục có hai màu đen và đỏ, để Thời Miểu lựa chọn.
Khi Thời Miểu gần như đã trang điểm xong, Mẫn Đình đi thay quần áo. Để phù hợp với chiếc váy trắng của cô, anh thay một chiếc áo sơ mi trắng và bộ vest đen, chọn một cặp khuy măng sét bằng đá đen, cũng đeo chiếc đồng hồ thường đeo.
Trước khi đến, nhiếp ảnh gia đã tìm hiểu về tính cách của Mẫn Đình, cộng thêm yêu cầu của cô dâu là không cần những động tác thân mật, chỉ cần có cảm giác lãng mạn là được, nên anh chụp ảnh riêng cho từng người trước, để phòng trường hợp sau này họ muốn ghép ảnh.
Trước khi chụp ảnh chung, nhiếp ảnh gia để họ tự tạo dáng, anh sẽ điều chỉnh cho phù hợp.
Thời Miểu hỏi Mẫn Đình: “Chúng ta nhìn nhau, hay là một người nhìn người kia?”
Ảnh cưới dù thế nào cũng cần có chút tiếp xúc cơ thể, chụp giống như làm cho xong nhiệm vụ, Mẫn Đình đưa tay cho cô.
Những hành động thân mật giữa hai người, anh sẽ không để cô chủ động.
Thời Miểu nắm lấy tay anh, đột nhiên cảm thấy yên tâm.
Nhiếp ảnh gia bận rộn chụp ảnh.
Mẫn Đình kéo tay cô về phía sau, đưa cô vào vòng tay mình, sau đó buông tay cô ra, hai tay vòng ra sau lưng cô, lòng bàn tay khẽ chạm vào lớp voan mỏng. Cô bị anh bao bọc trước ngực anh.
Anh cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô.
Ánh nhìn lạnh lùng, tĩnh lặng nhưng lại đầy sự xâm chiếm.
Rõ ràng là cô được anh kéo vào lòng, nhưng Thời Miểu chỉ cảm thấy như có thứ gì đó va mạnh vào trái tim mình. Sự va chạm ấy mạnh đến mức khiến nhịp tim cô mất kiểm soát, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để duy trì ánh nhìn đối diện với anh.
Theo bản năng, cô nâng cánh tay lên, vòng qua chiếc áo vest đen, ôm lấy eo anh.
Hầu kết của Mẫn Đình khẽ di chuyển, như thể anh đang cố gắng kiềm chế.
Nhiếp ảnh gia nhìn hai người trong ống kính, thầm nghĩ, hóa ra câu nói “không cần những động tác thân mật” của họ không phải là ý anh đã hiểu, biết trước như vậy, vừa rồi lúc họ nắm tay nhau, anh đã không cần phải vất vả chụp trộm.
Khoảnh khắc hoàng hôn hôm nay đẹp hơn hẳn so với thời gian gần đây, ráng chiều màu hồng nhuộm hồng cả bầu trời, đúng như mong ước của Thời Miểu.

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

tieu-thuyet-coi-xay-gio-xanh-mong-tieu-nhi
Cối Xay Gió Xanh – Mộng Tiêu Nhị
October 18, 2025
tich-hoa-thoi-tiet-giao-chi-luc
Tích Hoa Thời Tiết – Giảo Chi Lục
September 11, 2024
em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-02
Em Như Gió Nam – Mộng Tiêu Nhị
May 24, 2025
giang-nam-lao
Giang Nam Lão – Mặc Bảo Phi Bảo
September 7, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (2)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (0)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (0)
  • Ngôn tình (20)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (4)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (13)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (0)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình