Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 69

  1. Home
  2. Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu
  3. Chương 69
Prev
Novel Info

Minh Tịch hôm nay cũng nhận ra một điều, tối qua cô có chút bốc đồng, không phải bốc đồng từ chối Lương Kiến Thành, mà là dùng Quý Nhuận Trạch làm cớ để thoái thác Lương Kiến Thành.

 

Lời nói dối không thể che giấu được, sớm muộn gì Lương Kiến Thành cũng sẽ biết cô đã lừa anh.

 

Đương nhiên, cô cũng không định giấu anh lâu. Có lẽ hôm qua anh đã rõ, lời cô nói chẳng qua chỉ là một lý do đối phó tạm thời.

 

Lương Kiến Thành của ngày hôm qua, hẳn cũng là bốc đồng nhất thời.

 

Sau đó anh cố ý nói đùa với cô, chọc cô cười, chẳng qua là để xóa tan lo lắng của cô, làm dịu bầu không khí.

 

Tối qua khi tắm, nước từ vòi hoa sen từ trên cao đổ xuống. Minh Tịch suy nghĩ rất lâu trong làn nước nóng, cho đến khi nghĩ rõ tâm ý của mình và thái độ của Lương Kiến Thành.

 

Kết thúc việc tắm vòi sen, cô dùng hai tay ôm mặt, gạt đi những vệt nước đọng trên mặt. Nước nóng từ từ trượt qua kẽ ngón tay cô.

 

Hơi nóng trong phòng tắm bao phủ khắp nơi. Cả người cô được bao bọc trong hơi nóng hừng hực. Những giọt nước li ti đọng trên lông mi, chỉ cần chạm nhẹ là hòa vào hơi nước.

 

Khẽ run rẩy, cô thở ra một hơi thật sâu, về cơ bản đã xác định rõ một chuyện.

 

Lương Kiến Thành thông minh như vậy, anh chắc chắn có thể đoán được, lý do thật sự khiến cô từ chối anh.

 

Việc xác định quan hệ yêu đương có lợi ích gì không? Đương nhiên là có, ví dụ như có thể đường đường chính chính hôn nhau, lên giường, và đồng hành cùng nhau.

 

Cô và Lương Kiến Thành đều bận rộn như vậy, việc thường xuyên đồng hành thì đừng nghĩ đến. Thậm chí còn phải dành thêm thời gian làm việc để vun đắp mối quan hệ này, lấy lòng nhau. Mục đích cuối cùng cũng chỉ là để đạt được sự hoan lạc ngắn ngủi đó.

 

Lỡ không cẩn thận có thai, cô còn phải đối mặt với việc phá thai.

 

Quy trình yêu đương nam nữ đại đồng tiểu dị. Cô chưa từng trải qua, nhưng cũng không xa lạ. 

Ngày trước, vài nữ sinh trong lớp đại học đã hủy hoại cuộc đời vì chuyện này. May mắn thì kết hôn sinh con, không may mắn thì tự mình lãng phí thanh xuân.

 

Cô không nghi ngờ người khác, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình. Chỉ là phần lớn mọi người đều trong một khoảnh khắc bốc đồng tùy tiện, đã quyết định tông màu cả cuộc đời mình.

 

Cô chỉ mới ngoài hai mươi tuổi một chút, tương lai vô cùng tốt đẹp. Cô thực sự không muốn lấy cuộc đời mình ra mạo hiểm, đánh cược.

 

Chị CC vừa nói với cô một câu tương tự cách đây không lâu. Phần lớn những lời đường mật và sự nhún nhường của đàn ông, đều là để dỗ dành, hoặc là muốn có một người vợ thực dụng, hoặc là để có được cơ thể của một cô gái.

 

Lương Kiến Thành trước đây hẹn hò với cô Chương, chắc là muốn tìm một người vợ.

 

Còn cô thì sao?

 

Tình nhân ư?

 

Tắt vòi hoa sen, cô trần truồng đứng trước bồn rửa mặt, dùng chiếc khăn dài cẩn thận lau khô tóc, vai, nách, lưng và thân dưới…

 

Nếu Lương Kiến Thành đưa ra lời đề nghị hẹn hò với mục đích này, cô càng phải chủ động nắm bắt mối quan hệ của hai người.

 

Bởi vì một mối quan hệ bình đẳng, giống như một cuộc làm ăn tốt, cả hai bên đều phải đưa ra đủ sự chân thành, mới có thể duy trì lâu dài. 

Lương Kiến Thành đưa ra sự chân thành rất dễ dàng, tùy tiện ra tay là một chiếc dây chuyền đá quý đắt tiền. Còn cô, cô có thể cho anh cái gì?

 

Tuổi xuân và… “lên giường” ư?

 

Minh Tịch làm kinh doanh, điều cô suy nghĩ không bao giờ là khách hàng có thể cho cô bao nhiêu đơn hàng, mà là cô có thể cung cấp giá trị gì cho khách hàng. Chính vì cách suy nghĩ chủ động nắm thế thượng phong này, cô mới có thể khiến khách hàng cam tâm tình nguyện tin tưởng cô, giao đơn hàng cho cô.

 

Vì vậy, cô càng không thể để bản thân rơi vào thế bị động.

 

Buổi tối, Minh Tịch đặt chiếc dây chuyền đang ở trên gối trở lại hộp trang sức nhung đen, sau đó đặt chiếc hộp trang sức vào chiếc hộp sâu nhất trong tủ quần áo.

 

Chiếc dây chuyền ngọc lục bảo này quả thực rất đẹp, tinh xảo, lấp lánh và xa hoa.

 

Đáng tiếc, thứ gì dù đắt tiền hay tốt đến đâu, một khi không dùng đến thì chỉ là một gánh nặng. Không chỉ phải tốn công sức bảo quản, mà còn có thể mang đến những rắc rối không cần thiết.

 

Đến tầng lầu của công ty Hải Âu, Minh Tịch vẫy tay chào mấy người bạn đồng nghiệp ở công ty Tinh Hải mà cô quen.

 

Sau đó, ánh mắt cô khẽ lướt qua Lương Kiến Thành, cũng gật đầu chào anh.

 

Lương Kiến Thành cũng giống như một người bạn thân thiết ngầm hiểu ý nhau, chuyện tối qua dường như chưa từng xảy ra. Anh nháy mắt đầy thú vị, đáp lại lời chào của cô một cách phong độ.

 

Minh Tịch bước đi nhẹ nhàng, tự nhiên đi về phía trước.

 

Cửa thang máy từ từ đóng lại, rồi dừng ở tầng trên.

 

Mấy đồng nghiệp công ty Tinh Hải bước đến bên cạnh Lương Kiến Thành. Trong số đó, Lâm Hàn, người táo bạo và tinh quái nhất, hăng hái đòi hỏi phúc lợi từ ông chủ: 

“Lương tổng, công ty chúng ta năm nay có tổ chức hoạt động Giáng Sinh không ạ?”

 

Hiện tại, hầu hết các công ty ngoại thương đều kinh doanh đơn hàng của người nước ngoài. Người nước ngoài nghỉ dài ngày vào mỗi dịp Giáng Sinh. Chịu ảnh hưởng này, vài công ty ngoại thương ở Hải Cảng cũng thường góp vui, tổ chức các hoạt động cho dịp lễ này. 

Năm ngoái, công ty Tinh Hải đã tổ chức tiệc KTV. Lúc đó ông chủ vẫn chưa hẳn là một “ông chủ già”. Theo yêu cầu nhiệt tình của đồng nghiệp, anh đã hát một bài tiếng Anh. Phải nói rằng, ông chủ hát thật sự rất cuốn hút. Hồi đó, mắt Maggie, người còn làm việc ở công ty, không hề rời khỏi Lương Kiến Thành.

 

Năm nay thì sao, sẽ có bất ngờ gì không? Doanh thu của công ty Tinh Hải đã tăng gấp đôi so với năm ngoái, chẳng lẽ lại không có bất kỳ hoạt động phúc lợi nào sao.

 

Lương Kiến Thành nhìn Lâm Hàn, đột nhiên lên tiếng: 

“Anh Hàn, hay là anh nghĩ ra một phương án hoạt động đi?”

Sếp đột nhiên gọi mình là “snh Hàn”, Lâm Hàn giật mình! Chẳng lẽ… sếp cũng biết đến nhóm chat tám chuyện kia sao?

Chủ đề hot gần đây nhất của nhóm chat đó vẫn đang được thảo luận sôi nổi… 

Nội dung thảo luận chính là, việc Lương tổng có bạn gái mới hay không. 

Nếu Lâm Hàn vô tư không nhận ra tâm trạng ông chủ hôm nay không ổn, còn chạy đến đòi phúc lợi Giáng Sinh, thì Mark, người hiểu và có khả năng quan sát ông chủ hơn, lúc này chỉ muốn phái Lâm Hàn đi treo quả cầu trang trí lên cây thông Noel.

Hôm nay, sảnh tầng một của Tòa nhà Trung Kim đã được trang trí một cây thông Noel lộng lẫy, không khí lễ hội đã tràn ngập sớm. Đối với hầu hết những người làm công sở, ai cũng mong đến ngày nghỉ lễ để thư giãn.

Qua Giáng Sinh là Tết Dương lịch, sau Tết Dương lịch lại đến Tết Nguyên Đán. Thoáng chốc, thiên niên kỷ này sẽ trở thành quá khứ. 

Mark cũng được Lâm Hàn kéo vào nhóm chat tám chuyện kia, đã “lặn” một thời gian trong nhóm, chú ý đến một thành viên tên là “Nhất Tiếu Thiên Kim”. 

Dường như một manh mối quan trọng đột nhiên mở ra. Mark nhớ đến ID cặp đôi mà anh thấy trên OICQ của Lương tổng lúc đầu: “Tiếu Nhi Bất Ngôn” và “Nhất Tiếu Thiên Kim”.

 

Mọi thứ dường như đã có câu trả lời!

Thì ra đối tượng “yêu qua mạng” lâu nay của ông chủ mình không phải ai khác, chính là cô Minh.

Vậy thì “Nhất Tiếu Thiên Kim” cũng lẩn khuất trong nhóm chat ngầm xem chuyện phiếm, không phải ai khác, cũng chính là cô Minh!

Sau khi Mark phát hiện ra bí mật này, là người biết nhiều bí mật tình cảm nhất của ông chủ, anh lập tức cảm thấy bản thân phải gánh vác một trách nhiệm, một trách nhiệm đối với sự phát triển tình cảm của ông chủ.

Nếu cô Minh thật sự ở trong nhóm chat Trung Kim vui vẻ đó, đương nhiên cô ấy cũng đã thấy những tin đồn gần đây về ông chủ. Mark cảm thấy, một cô gái bình thường, xinh đẹp và không thiếu người theo đuổi, dù biết những tin đồn đó có thể là lời đồn, cũng không thể không có chút cảm xúc tiêu cực nào, đặc biệt là trong giai đoạn then chốt ông chủ đang theo đuổi cô ấy.

Buổi sáng, Mark sắp xếp công việc ổn thỏa. Thấy ông chủ vẫn làm việc ở bàn như thường lệ, anh do dự một chút, không những không rời đi, mà còn khóa cửa văn phòng lại.

Lương Kiến Thành nhướng mày, ánh mắt không hiểu quét thẳng tới.

Mark mỉm cười, vẻ mặt quan tâm đi đến đối diện bàn làm việc của Lương Kiến Thành, đứng đó hỏi: 

“Sếp, gần đây tiến triển của anh và cô Minh thế nào rồi ạ?”

Sở dĩ hỏi như vậy, chủ yếu là để tìm một điểm đột phá. Không thể vừa vào đã hỏi ông chủ đã theo đuổi được cô Minh chưa, như vậy quá đường đột.

Lương Kiến Thành vừa trải qua thất bại tỏ tình, không ngờ đi làm còn bị hỏi về chuyện này.

Anh đặt cây bút bi trong tay xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng điển trai không lộ vẻ gì, anh trả lời bằng tiếng Anh: “Doing alright, thanks for asking!” (Mọi việc ổn, cảm ơn đã quan tâm!)

 

Một thói quen không ai biết của Lương Kiến Thành là, khi anh ngượng ngùng đến mức khó dùng tiếng Trung để diễn đạt, anh  sẽ buột miệng nói tiếng Anh.

Nghe ông chủ nói vậy, Mark yên tâm rồi. Xem ra cô Minh không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn vô căn cứ trong nhóm chat.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” 

Mark cười híp mắt gật đầu.

Lương Kiến Thành nhạy bén nhận ra điều không ổn, hỏi: 

“Ban đầu cậu nghĩ, tôi và Minh Tịch sẽ xảy ra chuyện gì không tốt sao?”

Trên đời này, người nói năng làm việc thẳng thắn, hoặc là không có đầu óc, hoặc là quá thông minh và mạnh mẽ. Rõ ràng, Lương Kiến Thành thuộc loại sau.

 

Mark cũng không che giấu, anh vốn dĩ đến để nhắc nhở ông chủ. 

Thế là, anh trực tiếp nói về những chuyện phiếm gần đây trong nhóm tám chuyện Trung Kim.

Lương Kiến Thành càng nghe mày càng nhíu chặt, cho đến khi hoàn toàn tựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm ổn và suy tư hỏi: 

“Nhóm chat này có ảnh hưởng lớn không?”

Mark trả lời: “Chỉ là một nhóm chat riêng tư, chủ yếu là các nam nữ thanh niên trong tòa nhà này quan tâm thôi. Thật ra nhiều người biết đó là tin đồn, nhưng chỉ nghe để hóng chuyện mới lạ thôi. Lương tổng có hình tượng tốt, mọi người sẵn lòng nói nhiều về anh…

 Tuy nhiên, nếu chuyện này bị cô Minh biết, ít nhiều sẽ khiến cô ấy khó chịu.”

 

Mark nói cẩn thận, vẫn chưa chỉ ra Minh Tịch cũng ở trong nhóm đó.

“Sao cậu lại nghĩ Minh Tịch biết chuyện này?” 

Lương Kiến Thành quả nhiên có tư duy logic rất mạnh, lập tức nắm được mấu chốt vấn đề từ những lời lẽ thận trọng của Mark.

Mark dứt khoát, trực tiếp thành thật: 

“Vì cô Minh chắc chắn ở trong nhóm đó, biệt danh của cô ấy là ‘Nhất Tiếu Thiên Kim’ phải không? Nếu đúng là vậy, thì trong lúc tin đồn về Lương tổng bay đầy trời, cô Minh vẫn luôn ở trong nhóm.”

Lương Kiến Thành: “…”

Mark liếm môi, kịp thời bổ sung: 

“Nhưng cô Minh thông minh như vậy, nhân phẩm của Lương tổng lại đáng tin cậy như thế, tôi tin cô Minh sẽ không hiểu lầm đâu ạ. Hơn nữa, Lương tổng vừa nói rồi, anh và cô Minh vẫn bình thường.”

Lương Kiến Thành nhếch môi cười một cái, vẻ mặt không hề có chút vui vẻ nào vì được khen ngợi. Mặc dù vậy, anh vẫn lịch sự cảm ơn Mark đã đặc biệt nhắc nhở.

Nếu Mark không nói, dù anh có hiểu lý do Minh Tịch từ chối mình, thì cảm giác bất mãn trong lòng cũng khó mà nguôi ngoai.

Bây giờ, anh cuối cùng đã hoàn toàn hiểu rõ!

Một cô gái thận trọng, thông minh và biết nắm bắt cuộc đời như Minh Tịch, sao có thể dễ dàng chấp nhận lời cầu hôn của một “công tử đào hoa” chứ?

Cô đại khái cảm thấy, anh ngày hôm qua vừa tặng trang sức, lại vừa muốn thay đổi mối quan hệ giữa hai người, trong mắt cô, anh chỉ muốn lên giường với cô càng sớm càng tốt mà thôi.

Thật xin lỗi, là anh đã làm hỏng chuyện ngày hôm qua rồi.

Thảo nào cô lại bịa ra chuyện với Quý Nhuận Trạch để thoái thác anh…

 

Lương Kiến Thành gõ gõ thái dương, sau đó dùng cả lòng bàn tay ấn vào trán. Khi đã suy nghĩ thông suốt mọi vấn đề, Lương Kiến Thành chỉ có thể tự mừng vì mình vẫn giữ được phong độ khi tỏ tình thất bại. Xem như trong cái rủi có cái may. 

 

Giống như Mark đã nhắc nhở anh, về chuyện trong nhóm chat vui vẻ, bây giờ bù đắp vẫn chưa quá muộn.

 

Lương Kiến Thành ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu thành thật và rõ ràng dặn dò Mark: 

“Mark, rất cảm ơn lời nhắc nhở của cậu. Nhưng sau này, nếu gặp phải những chuyện vô căn cứ như thế này, cậu không cần phải tâng bốc tôi nữa, cứ nói thẳng với tôi là được. Còn nữa, với tư cách là trợ lý của tôi, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi duy trì hình ảnh tốt. Cảm ơn.”

 

Mark đã nhận được chỉ thị rõ ràng, anh thông minh gật đầu nói: 

“Sếp, tôi từng học môn Quan hệ công chúng ở đại học, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu.”

 

Lương Kiến Thành cúi đầu chuẩn bị làm việc, tâm trạng hơi tốt hơn nói: 

“Cảm ơn, tiền thưởng năm nay tôi sẽ ghi nhận thêm một khoản cho cậu.”

 

Mark thầm reo hò ăn mừng trong lòng. Quả nhiên, có rất nhiều cách để lấy lòng ông chủ, nhưng cách tốt nhất là có thể giúp ông chủ giải quyết các vấn đề nan giải.

 

Nếu có thể, anh hy vọng sẽ làm trợ lý cho Lương tổng mãi mãi.

 

Kể từ khi biết ông chủ để ý đến cô Minh ở tầng dưới, Mark cũng có nỗi lo lắng về sự nghiệp của mình. Anh lo rằng một khi công việc không làm tốt, ông chủ tức giận, cô Minh ở tầng dưới có thể sẽ lên thay thế vị trí của anh…

 

Mấy tháng trước, ông chủ Hoàng của công ty Hải Âu đã rút khỏi công ty Hải Âu. Hoàng tổng và bà Hoàng ly hôn. 

Ông Hoàng không hiểu vì sao lại chạy sang Đài Loan phát triển, khiến bà Hoàng giận dữ mang theo tài nguyên để thành lập công ty ngoại thương của riêng mình…

 

Công ty Hải Âu hiện tại do một mình Hạ Viễn quản lý. Sau khi Hoàng tổng rút vốn, khối lượng công việc của công ty không giảm đi quá nhiều, đó đã là điều may mắn trong cái rủi rồi. 

Nhưng tài sản của công ty Hải Âu giảm đi đáng kể, thực lực đương nhiên không còn như trước.

 

Chim khôn chọn cành mà đậu. Nếu Hải Âu phát triển không tốt, Mark không tin người thông minh như cô Minh sẽ tiếp tục ở lại đó. Nếu cô Minh rời Hải Âu, nơi có khả năng đến nhất là đâu?

 

Rất có thể là công ty Tinh Hải!

 

Nếu cô Minh đến công ty Tinh Hải, công việc có khả năng làm nhất là gì? 

Dù đầu óc Mark linh hoạt, nhưng sau khi đi làm anh cũng bị ảnh hưởng bởi một số quan niệm tục tĩu của thế tục.

 

Minh Tịch hôm nay hắt hơi mấy cái.

 

Trên người cô có một loại huyền học. Cứ hễ hắt hơi là cơ bản không có chuyện gì tốt xảy ra, tình huống tốt nhất cũng chỉ là cảm lạnh.

 

Hôm nay nhóm chat vui vẻ rất sôi nổi. Không ngờ trợ lý Mark của Lương Kiến Thành lại công khai thông báo, làm rõ tất cả những tin đồn trong nhóm đều là bịa đặt, hiện tại Lương Kiến Thành không hẹn hò với bất kỳ ai…

 

Minh Tịch đang uống nước, thấy thông báo của Mark đăng trong nhóm, cô suýt chút nữa đã phun nước vào màn hình máy tính.

 

Thông báo của Mark vừa đưa ra, trong nhóm lập tức trở nên náo nhiệt. Minh Tịch còn thấy chị CC cũng nhân cơ hội này online để khuấy động không khí.

 

【Mark, ý của Lương ông chủ nhà các cậu là, từ giờ trở đi anh ấy có thể chấp nhận sự theo đuổi của bất kỳ ai sao?】 

Chị CC hỏi ở trong nhóm.

 

Mark trả lời: 【Hoan nghênh thử thách, nhưng trong lòng ông chủ chúng tôi đã có người rồi, vì sợ bị người đó hiểu lầm nên mới bảo tôi đăng thông báo này đấy.】

 

Nhìn thấy hai câu đối thoại này, trái tim Minh Tịch không khỏi rung động.

 

Đúng lúc này, chị CC ngồi đối diện ghé đầu sang nói với cô:

 “Trời ạ, rốt cuộc là người phụ nữ nào mà có thể khiến ông chủ Lương phải nhọc lòng thế này nhỉ? Liệu người đó có ở trong nhóm mình không, chứ nếu không thì mắc gì phải đăng thông báo vào đây!”

 

Minh Tịch cụp mắt xuống, tiếp tục uống một ngụm nước, suy nghĩ một chút rồi đáp lại chị CC: 

“Vì tin đồn bắt nguồn từ trong nhóm này, nên làm rõ ở đây cũng là chuyện tự nhiên thôi mà.”

 

Chị CC nghe xong thấy cũng có lý.

 

Lúc này chị CC bỗng phấn khích lạ thường, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch. Quan điểm của phụ nữ về đàn ông và đàn ông về phụ nữ thực ra cũng chẳng khác nhau là mấy, trước sắc đẹp thì rất dễ nảy sinh “tiêu chuẩn kép”.

 

“Ái chà, có phải là quấy rối tình dục công sở hay không, thật sự phải nhìn mặt ông chủ mới quyết định được nha. Nếu là người như Lương ông chủ thì không tính là quấy rối rồi…” 

Chị CC vừa nói vừa chuẩn bị sắp xếp lại xấp tài liệu để mang đi cho Hạ Viễn ký. Trước khi đứng dậy rời đi, chị gần như dán sát vào tai cô cảm thán.

 

Minh Tịch không bày tỏ thái độ đúng sai, chỉ gật đầu một cái.

 

Kể từ khi sếp Hoàng rút vốn và Triệu Dương nghỉ việc, mối quan hệ giữa chị CC và cô tự nhiên trở nên thân thiết hơn. Nhiều khi, Minh Tịch cảm thấy những lời chị CC nói là đang cố ý nhắc nhở mình, ví dụ như về một vài chuyện liên quan đến sếp Hạ.

 

Sáng nay, Hạ tổng đã tổ chức cuộc họp cuối tháng để công bố kế hoạch cho mùa xuân tới. Anh thông báo rằng dù là ở Mỹ hay Hàn Quốc, công ty Hải Âu đều đã thành công giành được suất tham gia triển lãm vào đầu năm sau.

 

Lời này của Hạ Viễn vừa thốt ra, đám đồng nghiệp phía dưới, bao gồm cả Minh Tịch, đều vô cùng phấn chấn.

 

Hạ Viễn cũng đang tràn đầy tự tin, thể hiện tham vọng và khí thế quyết tâm giành được những đơn hàng lớn trong năm tới.

 

Hiện nay, công ty Hải Âu do một mình Hạ Viễn quản lý, anh quyết định hoàn toàn buông bỏ mọi vướng bận để làm một vố lớn. Anh cho rằng, lượng đơn hàng của Hải Âu hiện tại không bằng Tinh Hải, nguyên nhân lớn nhất là do không dám đầu tư quá nhiều chi phí vào việc tham gia triển lãm; nếu chỉ dựa vào nguồn khách hàng cũ thì chắc chắn là không ổn.

 

Về khoản đầu tư chi phí này, Lương tổng của công ty Tinh Hải xưa nay luôn ra tay rộng rãi, không tiếc tiền bạc.

 

Vì Hải Âu đã giành được suất tham gia cả hai triển lãm quốc tế tại Mỹ và Hàn Quốc, cộng thêm lời hứa của Hạ Viễn, nên sau khi kết thúc cuộc họp, Minh Tịch cũng bắt đầu tính toán xem mình sẽ có cơ hội đi triển lãm ở Hàn Quốc hay ở Mỹ.

 

Khả năng cao… là Mỹ.

 

Bởi vì cô đang phụ trách mảng thiết bị gia dụng nhỏ, mà bên phía Mỹ sắp tới lại chính là một triển lãm đồ điện gia dụng sáng tạo.

 

Còn bên Hàn Quốc chỉ là một hội chợ giao dịch xuất nhập khẩu dựa trên tiền đề thương mại hữu ngạn. Hiện tại tình hình ngoại thương giữa Trung Quốc và Hàn Quốc vẫn đang ở giai đoạn khởi đầu và thuộc diện nhập siêu; các sản phẩm Trung Quốc xuất khẩu sang Hàn Quốc, ngoài kim loại và năng lượng, chủ yếu là một lượng lớn nguyên liệu và vải dệt.

 

Công ty Hải Âu vốn chủ yếu làm về mảng xuất khẩu vải vóc, còn gia công thiết bị gia dụng nhỏ là mảng kinh doanh mới được triển khai. Mùa đông năm ngoái, cô và Hoàng tổng quen biết nhau tại Đại hội Dệt may Nghi Thành; lúc đó Hoàng tổng đến Nghi Thành chính là để tìm kiếm nhà cung cấp mới, bởi vì Nghi Thành là thủ phủ vải dệt nổi tiếng trong nước.

 

Thông tin về việc tham gia triển lãm vừa công bố, sĩ khí của Hải Âu tăng cao rõ rệt.

 

Hạ Viễn nhân cơ hội này thông báo phúc lợi Giáng sinh: anh sẽ chuẩn bị cho mỗi nhân viên một món quà.

 

Trong phòng họp lại vang lên những tiếng reo hò.

 

Minh Tịch ngồi cùng chị CC, khẽ hỏi: 

“Năm nào Hạ tổng cũng tặng quà Giáng sinh cho nhân viên ạ?”

 

Chị CC quay đầu lại đáp: 

“Đừng kỳ vọng quá, năm ngoái chị nhận được một quả táo.”

 

Minh Tịch gật đầu, trong lòng đã hiểu.

 

Một quả táo…

 

Cũng được thôi.

 

Giáng sinh nói đến là đến. Hôm nay là đêm Bình An, Hạ Viễn thật sự đã phát cho mỗi nhân viên một quả táo. Trùng hợp đêm Bình An năm nay là thứ Sáu, gần đến giờ tan tầm, không khí lễ hội trong công ty vô cùng đậm nét. Vì công ty không tổ chức hoạt động gì nên ai nấy chỉ mong được về sớm.

 

So với phúc lợi Giáng sinh của công ty Tinh Hải tầng trên, không so sánh thì thôi, hễ so sánh là lòng nhân viên Hải Âu lại thấy chua xót hơn cả quả táo trên tay họ.

 

Tối nay toàn thể nhân viên công ty Tinh Hải sẽ đi ăn liên hoan, sau đó còn đi hát karaoke, mọi chi phí đều do ông chủ chi trả toàn bộ.

 

Hơn nữa, ông chủ công ty Tinh Hải cũng phát táo cho nhân viên, mỗi người một thùng!

 

Minh Tịch bỏ quả táo đỏ trên tay vào túi xách. Hôm nay cô đã hẹn ăn tối cùng Thải Ni, Đức Tử và Tuấn Tuấn, cô định mang theo quả táo này, lát nữa chia làm bốn phần mời mọi người cùng nếm thử.

 

Minh Tịch chuẩn bị tan làm, không ngờ lại bị Hạ Viễn đột ngột gọi vào văn phòng. Cô thầm đoán có lẽ Hạ Viễn muốn dặn dò cụ thể về việc triển lãm nên nhìn anh với vẻ mặt đầy mong đợi.

 

Sau đó, Hạ Viễn đưa cho cô một tập tài liệu.

 

“Minh Tịch, thời gian tới em hãy bỏ thêm công sức nghiên cứu về các xưởng vải và chủng loại mà Hải Âu đang đại lý, mùa xuân năm sau đi Hàn Quốc tham gia triển lãm.”

 

Minh Tịch nghe xong sắp xếp này không khỏi ngạc nhiên. Cô đang phụ trách mảng thiết bị gia dụng nhỏ, tại sao lại đi Hàn Quốc mà không phải đi Mỹ?

 

“Nếu cho em cơ hội đi triển lãm, tại sao không để em phụ trách mảng nghiệp vụ cũ để đi Mỹ, mà lại sắp xếp cho em đi Hàn Quốc?” 

Minh Tịch trực tiếp đặt câu hỏi.

 

Hạ Viễn ngửa đầu xoay cổ một chút, rồi thong thả đứng dậy đi đến trước mặt cô, nói một cách đầy thâm trầm: 

“Minh Tịch à, tôi thấy mình đã rất quan tâm đến em rồi, nhưng em cũng không nên nóng vội quá, việc gì cũng phải từng bước một, hiểu không? Nếu chuyến triển lãm Hàn Quốc này em thể hiện được thực lực của mình, tôi cũng dễ ăn nói với mọi người trong công ty, sau này mới có thể yên tâm giao những vị trí quan trọng cho em được.”

 

Hạ Viễn nói xong, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, động tác vừa thân mật vừa sâu sắc. Nếu nói khuôn mặt Hạ Viễn bình thường, thì điểm nổi bật nhất trên ngũ quan của anh chính là đôi mắt đào hoa. Khi anh nhìn ai đó chăm chú, trong ánh mắt luôn ẩn chứa một ý vị khó tả.

 

Minh Tịch né tránh ánh mắt của Hạ Viễn, lên tiếng: 

“Nhưng trước giờ mảng điện gia dụng vẫn do em phụ trách, em không thể giao lại những nghiệp vụ sản phẩm này cho người khác.”

 

“Không phải giao cho người khác, mà là giao cho tôi. Những nghiệp vụ này vốn dĩ cũng là tôi giao cho em, không phải sao? Lamia, tôi là ông chủ, tất cả thành tích của các em suy cho cùng đều tính cho tôi, chứ không phải cho đồng nghiệp hay đối thủ cạnh tranh của em.” 

Hạ Viễn kiên trì giải thích.

 

Hôm nay là đêm Bình An, Minh Tịch quả thực đã nhận được một tin không mấy tốt lành, nhưng cô cũng không thể tranh đấu cho những việc đã được định đoạt.

 

“Cảm ơn Hạ tổng đã đánh giá cao.” 

Cô giữ thái độ khách sáo.

 

“Đúng rồi, tôi có chuẩn bị cho em một món quà Giáng sinh riêng.” 

Hạ Viễn lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô. 

“Khăn lụa Tây Hồ là hợp với mỹ nhân nhất.”

 

Hạ Viễn rất giỏi dùng những món lợi nhỏ này để thu phục lòng người. Nếu là người mới vào nghề, chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích trước tấm lòng này của Hạ Viễn.

 

“Cảm ơn Hạ tổng.”

 

Chẳng qua cũng chỉ là một chiếc khăn lụa nhỏ, Minh Tịch hào phóng nhận lấy, rồi ôm tập tài liệu rời khỏi văn phòng, trong lòng thì khinh bỉ gã “bậc thầy vẽ bánh” Hạ Viễn này lên tận trời!

 

Chẳng biết có phải ông chủ nào cũng thế này không, liệu Lương Kiến Thành có như vậy không…

 

Chắc là không đâu, ít nhất là tặng quà sẽ không keo kiệt như thế.

 

Minh Tịch quay lại chỗ ngồi, mở chiếc khăn lụa ra. Một chiếc khăn màu hồng sến súa. Bình thường cô không quen dùng khăn lụa, giờ cầm trên tay cũng chẳng để làm gì. 

Chị CC nhìn thấy chiếc khăn trên tay cô, trợn tròn mắt, dùng khẩu hình hỏi: 

 

“Hạ Viễn tặng à?”

 

Minh Tịch: “Đúng vậy.”

 

Chị CC không nhịn được cười, tiếp tục dùng khẩu hình nói với cô: 

“Ở nhà chị cũng có một chiếc y hệt…”

 

Hóa ra Hạ Viễn mua sỉ khăn lụa về làm phúc lợi cho nhân viên nữ.

 

Minh Tịch mua một chiếc túi tote đen trơn, suy nghĩ một lát, cô thắt chiếc khăn đó lên quai túi. Không ngờ chiếc khăn hồng sến súa khi kết hợp với túi tote đen lại trở nên rực rỡ và bắt mắt hơn hẳn.

 

“Đẹp đấy!” 

Chị CC khẳng định chắc nịch.

 

Chứ còn gì nữa. Minh Tịch từ sau khi rời khỏi Long Mậu, giờ cũng coi như là khách quen ở đó rồi. Sau khi mua sắm không ít đồ tốt, gu thẩm mỹ và cách phối đồ của cô đã thăng hạng đáng kể.

 

Nếu lúc mới đến Hải Cảng cô còn chút dáng vẻ quê mùa của một cô gái tỉnh lẻ, thì bây giờ cô thực sự đã rất sành điệu và hiện đại rồi!

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ khi kinh tế dư dả, người ta mới có thể nâng tầm gu thẩm mỹ của mình lên được.

 

Cô ngày càng tốt hơn, và những người bạn từ Nghi Thành cũng ngày càng khấm khá hơn…

 

Hôm nay Hàn Tuấn Tuấn và Đức Tử thậm chí còn lái xe mới đến đón cô.

 

Thải Ni, người hôm nay chỉ làm việc nửa ngày, đã bước xuống từ một chiếc xe con, phấn khích lao về phía cô.

 

Cách đó không xa, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn lần lượt bước xuống từ ghế phụ và ghế lái. Cả hai hôm nay đều tút tát diện mạo, đặc biệt là Đức Tử, anh chàng còn chải kiểu tóc vuốt ngược bóng lộn, trông bảnh bao vô cùng.

 

Họ cùng đứng trên vỉa hè bên ngoài cửa xoay của tòa nhà Trung Kim, khung cảnh thật phong cách, chẳng còn chút dáng vẻ buồn cười nào như hồi đầu cô ra ga tàu đón họ.

 

Tâm trạng đang rất tốt, Minh Tịch định sải bước tiến về phía trước.

 

Đúng lúc đó, Lương Kiến Thành và một nhóm nhân viên công ty Tinh Hải cũng vừa bước ra từ cửa xoay, ai nấy đều hăng hái, vui vẻ hết mức.

 

Đã chạm mặt thì tự nhiên phải chào hỏi, Minh Tịch không nói chính mình, mà là Đức Tử.

 

Đức Tử đã tiến lên trước, hàn huyên vài câu với Lương Kiến Thành rồi quay lại, trong lúc nói chuyện liên tục gật đầu, có vẻ như đã đồng ý chuyện gì đó.

 

Minh Tịch liếc nhìn Lương Kiến Thành, khẽ mím môi thoải mái, sau đó quay đầu cùng Thải Ni ngồi vào ghế sau trước.

 

Đây là chiếc xe mới mà Hàn Tuấn Tuấn vừa mua, tuy thương hiệu xe không thuộc hàng cao cấp, nhưng dù sao cũng là một chiếc xe hơi cơ mà.

 

Minh Tịch và Thải Ni ngồi ở ghế sau, không nhịn được mà sờ chỗ này, ngó chỗ kia.

 

Trong xe lan tỏa một mùi rõ rệt nằm giữa mùi cao su và mùi da. Đức Tử lên xe liền giới thiệu: 

“Đây chính là mùi xe mới đấy, hai nàng mau ngửi nhiều vào, đi thêm một thời gian nữa là cái mùi ‘thành công’ đầy hưng phấn này biến mất đấy.”

 

Thải Ni đảo mắt trắng dã.

 

Minh Tịch cũng nghiêng đầu, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lương Kiến Thành đang băng qua đường. Hôm nay là đêm Bình An, hoạt động của công ty Tinh Hải trông có vẻ thú vị thật đấy.

 

Có hối hận không? Nếu lúc đầu chọn công ty Tinh Hải, liệu sự nghiệp của cô có phát triển tốt hơn không?

 

Vì đã đưa ra lựa chọn, dù đôi khi có suy ngẫm về những khả năng khác nhau, cô cũng không để nảy sinh cảm xúc hối hận hay tiếc nuối.

 

Dương Vũ Mị trước đây luôn nói cô là hạng người vô tâm vô tính, thực ra không phải vậy, chỉ là cô biết cách ưu tiên cân nhắc cho bản thân, làm bất cứ việc gì cũng đặt sự vẹn toàn của mình lên hàng đầu.

 

Hôm nay Hạ Viễn đã làm khó cô, lúc vừa bước ra khỏi văn phòng, lòng cô vẫn còn chút bất bình, nhưng sau khi điều chỉnh tâm thái, cô thấy đi Hàn Quốc một chuyến cũng không tệ. 

 

Đức Tử và Tuấn Tuấn làm kinh doanh may mặc, nếu cô có thể nắm bắt thêm nhiều nguồn lực nhà cung cấp vải vóc, liên kết được với các công ty thời trang hải ngoại, thì đó cũng là lợi ích cực lớn dành cho họ.

 

Tuy nhiên, Minh Tịch tạm thời không muốn nói chuyện này với Đức Tử. Đối với những việc chưa chắc chắn, hưng phấn quá sớm chỉ làm ảnh hưởng đến nhịp độ hiện tại.

 

Bốn người hôm nay đi ăn món teppanyaki kiểu Pháp. Thật trùng hợp, chính người phục vụ từng tiếp đón họ lần trước đã sắp xếp chỗ ngồi. 

Người phục vụ đó có lẽ vẫn còn nhớ cảnh tượng họ dứt khoát bỏ lại hóa đơn rồi rời đi khi xưa, nên suốt buổi cứ mỉm cười thân thiện xen lẫn ngạc nhiên nhìn họ.

 

Hôm nay Đức Tử mời khách, anh gọi thẳng món bò Wagyu đắt đỏ cùng vài loại hải sản đang “hot”. Khi đang cân nhắc xem có nên gọi thêm tôm hùm Úc hay không, Thải Ni ngăn lại: 

“Mình không ăn! Nếu nhất định phải gọi thì phần của mình yêu cầu được quy đổi thành tiền mặt!”

 

“Đúng là đồ không có chí khí!” 

Đức Tử trực tiếp bày tỏ sự chê bai với Thải Ni, rồi nói một chuyện có căn cứ: 

“Lát nữa có đi hát karaoke không? Công ty Lương tổng hôm nay team building, anh ấy vừa nói với mình là đã đặt rất nhiều phòng, có thể nhường lại cho chúng ta một phòng.”

 

“Hát cùng Lương tổng luôn à?” 

Thải Ni hỏi đúng điểm mấu chốt.

 

Đức Tử: “Đã bảo là chỉ nhường cho chúng ta một phòng thôi mà.”

 

“Thế thì chắc chắn đi rồi, lâu lắm rồi mình không được hát.” 

Thải Ni đồng ý, rồi nhìn sang Minh Tịch.

 

Minh Tịch: “Mình sao cũng được…”

 

Hàn Tuấn Tuấn ho một tiếng, nói với Đức Tử: 

“Đến lúc đó tiền phòng cứ để tôi trả.”

 

“Chút tiền lẻ thôi mà, chúng ta tự trả cũng không vấn đề gì.” 

Đức Tử gật đầu, tựa lưng vào ghế bành thoải mái. Chỉ mới phất lên vài tháng, từ giọng điệu đến thần thái của anh đã ra dáng một ông chủ nhỏ lắm rồi.

 

Có những người quả thực sinh ra là để phát tài. Vừa biết cách kiếm tiền lại vừa giỏi tính toán, trong lòng luôn mơ về những khoản tiền lớn nhưng cũng không bỏ qua những món tiền nhỏ, con người khôn ngoan lọc lõi, lại am hiểu nhân tình thế thái, biết cách khách sáo và cân bằng lợi ích.

 

Minh Tịch quan sát Đức Tử, Đức Tử cũng đầy cảm khái nhìn lại cô, sau đó nghiêm túc và đầy nghĩa khí nói: 

“Minh Tịch, mình vẫn giữ nguyên câu nói cũ, công ty của mình luôn để dành một phần cho cậu. Nếu đi làm mà không vui, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu gia nhập.”

 

Chính thức trở thành đối tác với Minh Tịch luôn là tâm nguyện của Đức Tử. Đức Tử nhìn vào hiện tại, cũng hiểu chuyện tương lai. Theo anh, cho dù Minh Tịch có đến tay không, thì với sự thông minh và tài nguyên cô đang nắm giữ, chỉ cần cô gia nhập công ty, đó chắc chắn là “như hổ thêm cánh” chứ không phải đến để chia bớt miếng bánh.

 

Minh Tịch không đưa ra quyết định ngay lập tức, cô nhẹ nhàng cầm ly rượu trái cây trước mặt, khẽ chạm ly với Đức Tử như một cách bày tỏ.

 

“Tính cả mình nữa nhé!” 

Thải Ni hào hứng cùng nâng ly.

 

“Tôi nữa.”

 Hàn Tuấn Tuấn cũng theo sau.

 

Bốn người cùng chạm ly.

 

Tình bạn muôn năm, phát tài muôn năm!

 

Bất kể sau này có cùng các bạn khởi nghiệp hay tự mình làm riêng, Minh Tịch luôn là kiểu người biết nói những lời đẹp đẽ một cách chu toàn. Cô mỉm cười nói: 

“Được Đức tổng coi trọng, thật là vinh hạnh vô cùng.”

 

Đức Tử bây giờ nói lời khách sáo lại càng điêu luyện: 

“Phải nói là tôi được Minh tổng chiếu cố mới đúng.”

 

Đức Tử nhận một cuộc điện thoại. Ngay khi điện thoại vừa kết nối, câu nói mở đầu đã khiến Thải Ni giật bắn mình, cô quay sang lo lắng nhìn Minh Tịch.

 

“Anh Lưu ạ… Anh đang ở Hải Cảng à? Ha ha ha… vâng… được ạ…”

 

Người có thể khiến Đức Tử nói chuyện bằng giọng điệu này, tự nhiên là Lưu Tín Quân, chủ nợ lớn của Minh Tịch.

 

Giống như Thải Ni, Hàn Tuấn Tuấn cũng quan tâm nhìn về phía Minh Tịch. 

Tuy nhiên, chỉ có Đức Tử hiểu rằng, Minh Tịch hiện tại hoàn toàn không còn đề phòng chủ nợ Lưu Tín Quân này nữa, tâm thế của cô đối với anh ta cũng đã khác xưa.

 

Quả nhiên, khóe môi Minh Tịch hơi nhếch lên, chủ động nói: 

“Sao thế? Chẳng lẽ mọi người còn lo anh Lưu bây giờ đến bắt mình sao?”

 

Từ lâu rồi, Lưu Tín Quân đã kết bạn lại với cô, giải thích về sự cố gõ nhầm chữ gây hiểu lầm lần trước. Tuy Minh Tịch và Lưu Tín Quân không có giao tình sâu đậm, nhưng cô biết rằng đằng sau anh là nguồn nhân mạch xã hội rất mạnh, anh luôn dựa vào những tài nguyên đó để kiếm tiền một cách dễ dàng.

 

Lúc đầu trốn khỏi Nghi Thành, cô quả thật là “có mắt không tròng”, nhìn nhầm Thần Tài thành đại ca lưu manh.

 

Thái độ của Minh Tịch bộc lộ ra khiến Đức Tử bạo dạn hơn, cố ý hỏi: 

“Hay là tối nay mời anh Lưu đi hát cùng luôn? Minh tổng, chúng ta thêm bạn thêm đường mà, đúng không?”

 

Đúng vậy, cô và Đức Tử đều đi lên từ bàn tay trắng, từng bước có được ngày hôm nay. Các mối quan hệ xã hội vốn dĩ chằng chịt, quả thực là càng nhiều bạn con đường càng rộng mở, chẳng ai chê mình có quá nhiều nhân mạch cả. 

Dù cô không còn nợ tiền Lưu Tín Quân, nhưng suy cho cùng là Minh Đức Thành nợ anh ta, về tình về lý, cô cũng nên tạ lỗi với anh Lưu một cách tử tế.

 

“Được thôi… mình không có ý kiến gì.” 

Minh Tịch cười nói.

 

Đến cả sự rung động của Lương Kiến Thành dành cho mình mà cô còn có thể xem là một loại tài nguyên, thì sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội kết giao với Thần Tài? 

Một người phụ nữ như cô muốn buông tay làm lớn, tuyệt đối không thể bị tình cảm nam nữ trói buộc.

 

Cô chỉ mất đi một người bạn trai thôi mà.

 

Nhưng bù lại, cô có thể sẽ có thêm rất nhiều người bạn tốt có thể giúp đỡ mình sau này, chẳng phải sao?

 

Cô chưa bao giờ là kiểu người ai đến cũng nhận, cô luôn có sự lựa chọn của riêng mình.

 

Sau khi ăn xong bò bít tết, người phục vụ chu đáo đã phát cho họ mỗi người một hũ sáp thơm nhỏ. 

Thải Ni lần đầu thấy món đồ mới lạ này nên cứ liên tục bôi lên cổ tay và vành tai. Không chỉ bôi cho mình, cô còn bôi lên người Minh Tịch không ít.

 

Đức Tử thấy vậy, xót xa kêu lên: 

“Các bà nội của tôi ơi, đừng bôi nữa, mùi da xe mới bị át hết cả rồi.”

 

Thải Ni chẳng thèm quan tâm đến Đức Tử, cứ tự nhiên ngồi trên xe trang điểm. 

Minh Tịch vốn dĩ hôm nay đã trang điểm nhẹ, cô mượn thỏi son của Thải Ni để dặm lại màu. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô xõa mái tóc xoăn đang buộc gọn ra.

 

Phòng hát karaoke mà họ đến nằm bên bờ sông Minh Hoài nhộn nhịp. Vừa bước chân vào, họ đã bị bao vây bởi bầu không khí ấm áp, náo nhiệt và vui vẻ bên trong.

 

Nhân viên phục vụ dẫn họ tiến vào phòng riêng.

 

Đây là một phòng riêng trung bình, nằm ngay sát vách một phòng riêng lớn. Minh Tịch đã nhìn thấy không ít đồng nghiệp công ty Tinh Hải ra vào ở phòng lớn bên cạnh. Lâm Hàn khi nhìn thấy cô đã lộ ra phản ứng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

 

“Minh Tịch, em cũng đến đây hát à?” 

Lâm Hàn nhiệt tình chào hỏi.

 

“Vâng, em đi cùng bạn.” 

Minh Tịch trả lời, nhưng không nói cho Lâm Hàn biết rằng phòng riêng này của họ thực chất là do Lương Kiến Thành cố ý nhường lại.

 

Lâm Hàn vốn luôn nhiệt tình và bạo dạn, liền mời mọc: 

“Lát nữa có muốn sang phòng Tinh Hải tụi anh chơi không? Lương tổng nhà anh tối nay chắc chắn sẽ hát tặng mọi người một bài, anh ấy hát hay lắm đấy.”

 

Minh Tịch cười có chút ngượng ngùng: 

“Như vậy e là không tiện lắm.”

 

“… Cũng đúng ha.” 

Lâm Hàn gãi đầu, “Em là nhân viên Hải Âu, anh biết công ty em quản lý nghiêm, không cho phép qua lại quá nhiều với bên anh. Nhưng không sao cả, công ty anh không để ý mấy chuyện đó, em có thể sang bất cứ lúc nào, ông chủ anh nhất định sẽ chào đón em.”

 

Minh Tịch “vâng” một tiếng.

 

Cô thầm nghĩ, lát nữa chắc chẳng cần cô phải sang phòng lớn của Tinh Hải đâu, Lương Kiến Thành hẳn sẽ chủ động sang đây thôi. 

Đã là bạn tốt như vậy, anh không qua chào hỏi một tiếng thì thật không phải chút nào.

 

–

Lời của tác giả: “Đại ca lưu manh” Lưu Tín Quân đến rồi đây. 

Lương Kiến Thành: “Thế nên tôi không chỉ đến, mà còn phải qua để thể hiện một chút.” 

 

Vốn dĩ định giải thích thêm đôi lời cho Minh Tịch, nhưng mỗi nhân vật đều có những cách hiểu khác nhau từ phía độc giả. 

 

Tuyến tình cảm của truyện này không đi theo lối “ngọt sủng” đơn thuần, nhưng về sau tình yêu của nam chính cũng sẽ rất đáng giá, và Minh Tịch hoàn toàn xứng đáng với điều đó.

Tình cảm đâu nhất thiết cứ phải xác định ở bên nhau rõ ràng thì mới hay, đúng không? 

 

Mỗi cuốn sách sẽ có một kiểu tình cảm khác nhau, cuốn sau tôi sẽ viết kiểu tiến triển nhanh nhé. Có chỗ nào đắc tội hay chưa chu toàn, mong mọi người lượng thứ. Trừ mạch truyện chính không thay đổi, những lỗi nhỏ khác tôi sẽ tiếp thu và sửa chữa.

Prev
Novel Info
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

tieu-thuyet-coi-xay-gio-xanh-mong-tieu-nhi
Cối Xay Gió Xanh – Mộng Tiêu Nhị
October 18, 2025
truyen-nam-bac-tay-dong
Nam Bắc Tây Đông
September 24, 2024
thien-son-phong-tuyet-bong-lai-khach
Thiên Sơn Phong Tuyết – Bồng Lai Khách
September 1, 2024
nhan-danh-tinh-yeu-mong-tieu-nhi-he-liet
Nhân danh tình yêu – Mộng Tiêu Nhị
February 8, 2025
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (2)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (0)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (0)
  • Ngôn tình (20)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (4)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (13)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (0)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình