Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 67

  1. Home
  2. Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu
  3. Chương 67
Prev
Novel Info

Minh Tịch hẹn Quý Nhuận Trạch ở một rạp chiếu phim gần công ty, nên không vội về, nán lại công ty Hải Âu tăng ca, đợi Quý Nhuận Trạch đến tòa nhà Trung Kim tìm cô.

 

Trong khung chat, Giang Lưu Đại Đạo vừa online đã trả lời cô, hỏi cô có phải tự tay thiết kế tấm thiệp không?

 

Sự độc đáo của cô bị phát hiện rồi sao?

 

Minh Tịch trả lời đơn giản: 【Đúng vậy! Gần đây em kết bạn với một cao thủ máy tính, học được không ít kiến thức mới từ anh ấy.】

 

Giang Lưu huynh chần chừ một lúc, gửi lại một câu: 【Ra là vậy.】

 

Tiếc là lúc này chưa thịnh hành biểu tượng cảm xúc, câu chữ không thể bộc lộ cảm xúc trong cuộc trò chuyện. Minh Tịch hiểu rằng Giang Lưu huynh chắc hẳn rất công nhận cô…

 

Thực tế, ở tầng trên, Lương Kiến Thành đang cầm bút, trong lòng có chút phiền muộn rối bời, ký xoẹt xoẹt lên xấp tài liệu khai báo hải quan cuối cùng, trong đầu chợt nghĩ đến Quý Nhuận Trạch.

 

Nếu đàn ông cũng có giác quan thứ sáu, thì ngay từ lần gặp mặt hôm đó đã định sẵn, anh và Quý Nhuận Trạch rất có khả năng sẽ trở thành tình địch.

 

Lương Kiến Thành vốn định hỏi Minh Tịch đã tan làm chưa.

 

Nếu chưa, anh có thể tiện đường đi cùng cô.

 

Còn chưa đợi anh gõ bàn phím…

 

Trong khung chat, “Nhất Tiếu Thiên Kim” đã nói với anh: “Em tan làm đây, bye bye Giang Lưu huynh nha.”

 

Ồ.

 

Xem ra hôm nay tâm trạng không tệ.

 

Lương Kiến Thành không kịp trả lời, ảnh đại diện chuột Mickey trong khung chat đã tối sầm lại.

 

Cô luôn dứt khoát nhanh gọn, là do anh dây dưa lằng nhằng.

 

Lương Kiến Thành khẽ lắc đầu, trong đa số trường hợp, anh cũng không thích ứng nổi với bản thân khi bị tình cảm chi phối, càng không muốn những chuyện lơ lửng chưa giải quyết xong ảnh hưởng đến kế hoạch và trạng thái của mình. 

Nếu việc mẹ ủy thác và ra lệnh cho anh bắt buộc phải hoàn thành, thì phải rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, tuyệt đối không được trì hoãn chút thời gian nào.

 

Vừa hay tối qua về nhà, cô Giang của công ty Hòa Huy đã chủ động liên lạc với anh trước.

 

Mark đã gửi lịch trình làm việc cả tuần cho anh, chỉ có trưa nay là có thời gian đến câu lạc bộ tennis một chuyến. 

Buổi trưa, khi anh mặc đồ thể thao tennis xuống lầu, còn tình cờ gặp Minh Tịch, ánh mắt tán thưởng của cô dừng lại trên người anh một lúc lâu.

 

Lương Kiến Thành rất hổ thẹn, cũng rất kiêu hãnh, nếu có ngày Minh Tịch nhìn thấy dáng vẻ đánh tennis của anh, chắc hẳn cảm nhận của cô về anh sẽ tốt hơn.

 

Tại câu lạc bộ tennis, Lương Kiến Thành đã gặp cô Giang. Một cô gái rất nhỏ nhắn, nhưng khí thế rất mạnh mẽ, anh không đích thân hướng dẫn, chỉ giới thiệu huấn luyện viên của mình cho cô ấy.

 

Mọi người đều là người thông minh, chuyện nam nữ, nếu không có ý định tiến tới, không cần phải nói rõ.

 

Kết thúc một giờ nhiệm vụ dạy học, cô Giang mang nước đến cảm ơn anh, anh cũng hỏi cô một câu hỏi thuộc hệ thống kiến thức khác: 

“Tôi nghe nói cô Giang học thiết kế trang sức, muốn nhờ cô Giang giới thiệu cho tôi một món trang sức thích hợp để tỏ tình…”

 

Cô Giang ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.

 

Lương Kiến Thành giới thiệu đơn giản: “Cô ấy là một cô gái có tính cách tự tin và tâm tư linh hoạt, rất thông minh, rất xinh đẹp lại còn rất ranh mãnh. Với đặc điểm tính cách như vậy, có thương hiệu và kiểu dáng nào phù hợp với cô ấy không?”

 

Cố Song Dương quả thực không giỏi làm bà mối, chỉ coi anh như một nguồn lực để sử dụng. Nhiều lúc hai mẹ con là nguồn lực của nhau, không khác biệt lắm so với những cặp cha con thường thấy trên thương trường. 

Chỉ là lần này, tâm ý Lương Kiến Thành đã rõ ràng, làm bất cứ quyết định nào cũng đều dứt khoát.

 

Cô Giang do dự một lát, nói với anh: “Nếu anh rất thích cô ấy, đối phương lại là một người phụ nữ rất quyến rũ, thì hãy tặng dây chuyền đi. So với nhẫn kim cương thì thể hiện tình cảm hơn, dễ dàng lấy lòng cô ấy hơn.”

 

“Đa tạ.”

 

“Không có gì…”

 

…

 

Quý Nhuận Trạch vẫn chưa đến, Minh Tịch tiếp tục ngồi trước máy tính làm việc.

 

Hiện tại cô vẫn luôn phụ trách mảng kinh doanh thiết bị điện. Trước đây các sản phẩm điện mà Hải Âu đại diện có thiết kế cũ kỹ, tài liệu sản phẩm cũng rất lỗi thời, nhân lúc này khối lượng công việc không nhiều, Minh Tịch định cập nhật lại catalogue sản phẩm. 

Kỹ năng máy tính của cô tiến bộ cực nhanh, công việc vốn dĩ thuê công ty thiết kế bên ngoài làm, cô tự mày mò làm ra hiệu quả còn tốt hơn một chút so với mẫu thống nhất mà công ty thiết kế bên ngoài cung cấp.

 

Cô tự tăng khối lượng công việc, không phải để lấy lòng ông chủ, mà thuần túy là vì thành tích của bản thân.

 

Chị CC nói, kiểu phong cách làm việc như cô, không thích hợp làm thuê cho người khác lắm, mà thích hợp tự làm chủ hơn.

 

Người lính không muốn làm tướng quân không phải là người lính giỏi, Minh Tịch hiện tại có ý nghĩ làm riêng, nhưng chưa có thực lực để làm riêng.

 

Trong thời điểm hiện tại, người bình thường rất khó để có được quyền kinh doanh xuất nhập khẩu. 

Nếu cô quyết tâm làm riêng, cách duy nhất là treo giấy phép ở một doanh nghiệp có quyền kinh doanh ngoại thương, hoặc thông qua công ty đại lý để hoàn thành nghiệp vụ xuất nhập khẩu.

 

Ngay cả khi nhảy việc, lựa chọn hiện tại của cô cũng rất hạn chế, trừ khi cô rời khỏi Hải Cảng.

 

Vì vậy, đã đến thì cứ yên tâm, nâng cao toàn diện khối lượng công việc, trở thành quản lý ngoại thương ở Hải Âu là mục tiêu tiếp theo của Minh Tịch.

 

Mùa xuân năm sau, có hai triển lãm thương mại lớn ở quốc tế, một ở Mỹ, một ở Hàn Quốc. Hạ Viễn gần đây đang điều phối nguồn lực, xem liệu có thể tranh thủ được cơ hội tham gia triển lãm ở Mỹ hay không.

 

Sáng nay trong văn phòng, Hạ Viễn bày tỏ rõ ràng, năm sau Hải Âu nhất định sẽ sắp xếp cho cô tham gia triển lãm, hy vọng cô mượn cơ hội tham gia triển lãm quốc tế này, tăng mạnh số lượng đơn hàng của mảng kinh doanh mới.

 

Ai cũng biết, có được cơ hội tham gia triển lãm là cơ hội tốt nhất để nhân viên ngoại thương bình thường nâng cao năng lực cá nhân.

 

Minh Tịch đã lâu không cảm ơn Hạ Viễn. 

Trước khi rời văn phòng, cô nói với Hạ Viễn: “Cảm ơn Hạ tổng.”

 

“Tôi là người thích nhất bồi dưỡng nhân tài xuất sắc. Lamia, em không cần cảm ơn tôi, người em nên cảm ơn chính là bản thân em.” 

Hạ Viễn cầm một cây bút, sau đó lại lấy ra một chiếc bút Parker từ ngăn kéo. 

“Lamia, mang theo một cây bút tốt bên mình, đôi khi có thể mang lại sự giúp đỡ rất lớn cho em.”

 

Sau đó, Hạ Viễn tặng chiếc bút máy Parker này cho cô.

 

Phải nói rằng, trong việc xây dựng văn hóa công ty và thu phục lòng người, năng lực của Hạ Viễn có lẽ còn xuất sắc hơn cả năng lực kinh doanh của anh. Nếu công ty Hải Âu là một công ty đa cấp, nói không chừng sẽ phát triển tốt hơn bây giờ.

 

Minh Tịch một lần nữa cảm ơn Hạ Viễn đã tặng bút máy. Trong cặp công sở của cô luôn có sẵn bút, nhưng bình thường cô dùng bút bi nhiều hơn, dù sao bút máy không tiện bằng bút bi, chẳng qua bút máy lấy ra trông có vẻ phong thái ông chủ hơn.

 

Hạ Viễn nói năng làm việc trước mặt nhân viên nữ luôn hài hước và tự tin, hơi mang vẻ diễn trò. 

Minh Tịch không hoàn toàn đồng tình một số quan điểm của anh, nhưng cô sẽ nói theo một cách khéo léo: “Hạ tổng nói đúng!”

 

Tuy nhiên, chiếc bút máy mà Hạ Viễn tặng, cô lại trực tiếp nhét vào ngăn kéo.

 

Minh Tịch thầm nghĩ, chiếc bút máy này cũng như cơ hội tham gia triển lãm ở nước ngoài kia, có lẽ đều là “phần thưởng” mà cô đổi được từ việc uống rượu đến nôn mửa trong bữa tiệc tối hôm đó.

 

Vậy, cô có cần phải biết ơn và báo đáp không?

 

Sau khi thích nghi với nơi công sở, Minh Tịch có một kinh nghiệm nhỏ. Càng không coi trọng những lời khen thưởng của ông chủ, càng có thể giữ được sự độc lập trong thái độ và phán đoán của mình.

 

Sự đánh giá của cô về bản thân, vĩnh viễn phải cao hơn sự đánh giá của người khác dành cho cô.

 

Thật sự rất thất vọng… 

Hạ Viễn hôm nay đã thể hiện sự chân thành lớn đến vậy, nhưng lại không thấy được quá nhiều lòng biết ơn trong ánh mắt và biểu cảm của Minh Tịch. 

Nhất thời anh cảm thấy không chắc chắn.

 

Không nắm bắt được lòng trung thành của nhân viên, luôn là điều khiến Hạ Viễn phiền muộn nhất. Dù có giả vờ trẻ trung đến đâu, Hạ Viễn cũng là người đã ngoài bốn mươi tuổi. Phong cách làm việc và thói quen tư duy vẫn tương đối truyền thống. 

Việc bồi dưỡng người thân tín thường được cân nhắc dựa trên “tam duyên”, tức là huyết duyên (quan hệ huyết thống), học duyên (quan hệ học vấn) và tính duyên (quan hệ tình dục). 

Minh Tịch không dính dáng đến bất kỳ mối quan hệ nào trong số đó. Anh ngưỡng mộ năng lực của Minh Tịch, nhưng lại có chút do dự khi muốn bồi dưỡng cô thành người tâm phúc của mình.

 

Có người xảo quyệt lại thông minh, Hạ Viễn chỉ có thể từng bước thăm dò. Về năng lượng công việc, Minh Tịch luôn thể hiện rất tốt, luôn mang lại sự bất ngờ vượt ngoài dự đoán.

 

Chỉ có một điểm khiến anh không hài lòng. Nếu một nhân viên không có lòng sùng bái đối với ông chủ, nhân viên đó rất có khả năng sẽ coi công ty này là bàn đạp. 

Vì vậy, chức vụ quản lý ngoại thương mà trước đó anh nói với Minh Tịch, anh vẫn kìm lại chưa giao.

 

Đương nhiên anh cũng không thiếu lý do. Cô còn trẻ, dù năng lực tốt và có thể đạt doanh số, nhưng vị trí quản lý lại cần năng lực ở khía cạnh khác. 

Đừng nói anh tạm thời không giao chức vụ này cho Minh Tịch, ngay cả khi Minh Tịch nhậm chức ở Tinh Hải tầng trên, Lương Kiến Thành cũng sẽ không sắp xếp như vậy.

 

Người như Minh Tịch, thích hợp làm gì nhất?

 

Hạ Viễn nghĩ đến một thân phận… bà chủ.

 

Vừa là đồng minh lợi ích với anh, vừa có thể tạo ra doanh thu kinh ngạc cho anh, lại còn có thể mang ra ngoài xã giao để giữ thể diện. Thật sự là không thể nào tốt hơn.

 

Hạ Viễn nghĩ như vậy, may mà anh và người vợ ở Mỹ đã thỏa thuận xong việc phân chia lợi ích, chỉ ly hôn nhưng không chia gia sản. Thị trường và khách hàng bên Mỹ, vẫn cần vợ cũ giúp duy trì.

 

Hôm nay Hạ Viễn vẫn ở lại văn phòng để suy nghĩ. Anh bước ra ngoài thấy Minh Tịch vẫn chưa rời đi, định tiến đến nói vài câu, thì chuông cửa công ty vang lên, bên ngoài có người bấm chuông.

 

Hạ Viễn quay người lại, thấy một người thanh niên sạch sẽ, sảng khoái đang đứng bên ngoài, nở nụ cười hòa nhã vào trong.

 

Minh Tịch đang ngồi ở chỗ làm cũng quay đầu lại, khóe môi nhếch lên, cả người bật dậy nhẹ nhàng như lò xo, xách túi xách rời khỏi chỗ làm.

 

Chiếc ghế xoay cô vừa rời đi, nhẹ nhàng quay nửa vòng.

 

Khi đi ngang qua Hạ Viễn, Minh Tịch cố ý dừng lại nửa bước.

 

“Sao vẫn chưa tan làm vậy?” 

 

Ánh mắt Hạ Viễn dịu dàng, cố ý hỏi.

 

“Em hẹn bạn trai đi xem phim, nên ở lại muộn một chút.” 

Minh Tịch trả lời Hạ Viễn một cách đặc biệt rõ ràng, sau đó ngẩng cằm lên chỉ ra ngoài.

 

“Kìa, anh ấy tới đón em rồi.”

 

Hạ Viễn: “…” 

 

Mỉm cười, nhưng gượng gạo.

 

Cửa công ty từ từ mở ra. Quý Nhuận Trạch, người đã cố ý sửa soạn hôm nay, có khí chất trẻ trung, vẻ ngoài sạch sẽ, thanh tú. Trên tay anh còn xách một túi đồ ăn, chắc là mua trên đường đến.

 

Hoàn toàn là cảm giác của một người bạn trai chu đáo.

 

Hôm tiệc rượu, Hạ Viễn cũng nghe Lương Kiến Thành nói Minh Tịch hình như có bạn trai, anh tưởng đó chỉ là lời nói xã giao, không ngờ lại có người này thật.

 

“Sao anh đến muộn thế?” 

Hai người đối diện nhau, Minh Tịch như một cô bạn gái, giả vờ giận dỗi trách móc bạn trai.

 

Quý Nhuận Trạch lập tức xin lỗi, đồng thời đưa túi đồ trên tay ra: 

“Anh đi mua hạt dẻ rang đường cho em nè. Em nếm thử đi, còn nóng hổi đấy.”

 

Minh Tịch trong lòng buồn cười, không ngờ Quý Nhuận Trạch còn mang theo “đạo cụ”.

 

Khi hai người tương tác trò chuyện, Minh Tịch khóe môi cong lên, trong mắt Hạ Viễn, cô hoàn toàn là một cô gái ngọt ngào đang yêu.

 

“Hạ tổng, vậy em đi hẹn hò với bạn trai đây! Tạm biệt Hạ tổng!” 

Minh Tịch quay người lại, lịch sự chào tạm biệt Hạ Viễn.

 

Hạ Viễn cười một tiếng.

 

Quý Nhuận Trạch cũng chào theo Minh Tịch: “Tạm biệt Hạ tổng!”

 

Hạ Viễn lại cười một tiếng.

 

Hai người lần đầu tiên phối hợp đóng vai tình nhân, không ngờ lại diễn xuất tự nhiên đến thế. Cùng đi đến khu vực thang máy, nhìn nhau mà không nhịn được cười.

 

Một người vẻ mặt ôn hòa, một người cười rạng rỡ.

 

Lúc này đã qua hơn một tiếng đồng hồ cao điểm tan tầm, thang máy đã rất vắng, nhanh chóng từ trên lầu đi xuống.

 

Lương Kiến Thành đang ở trong chuyến thang máy này.

 

Minh Tịch khẽ đẩy Quý Nhuận Trạch một cái. 

Hai khuôn mặt cười tươi đầy sức sống tuổi trẻ, cùng đối diện với khuôn mặt nhạt nhẽo, nghiêm túc trong thang máy.

 

So với Minh Tịch, Quý Nhuận Trạch là người đầu tiên gọi tên đối phương: “Anh Lương, hóa ra anh cũng làm việc ở đây à.”

 

Lương Kiến Thành vốn đang suy nghĩ về công việc, nghe tiếng thì ngẩng mắt lên, không chỉ thấy Minh Tịch, mà còn bất ngờ thấy một người khác.

 

“Công ty tôi ở tầng trên.” 

Lương Kiến Thành trả lời Quý Nhuận Trạch, điều chỉnh lại thần sắc, mở lời hỏi: 

“Tôi tò mò hỏi một chút, hai người đang định đi đâu vậy?”

 

Giọng Lương Kiến Thành kín đáo, nhưng lại hỏi rất trực tiếp.

 

“Bọn em đi xem phim.” 

Minh Tịch mở lời nói, dường như đã trở lại trạng thái bạn bè bình thường. Cô tự nhiên quay đầu nhìn Lương Kiến Thành, nói ra tên bộ phim. 

“Phim «Ngọa Hổ Tàng Long», cả hai đều chưa xem, nên định cùng nhau đi xem.”

 

Lương Kiến Thành đáp lại: “Ồ, vậy sao? Thật trùng hợp, anh cũng chưa xem.”

 

“Vậy anh đi cùng không?” 

Quý Nhuận Trạch có chút miễn cưỡng đưa ra lời mời.

 

Lương Kiến Thành không nhìn Quý Nhuận Trạch, mà tập trung ánh mắt vào Minh Tịch, ánh mắt lộ ra một tia mong đợi rõ ràng rằng anh muốn được mời kịp thời.

 

“Tạm thời có lẽ không mua được vé đâu.” 

Minh Tịch lộ vẻ khó xử nhìn Lương Kiến Thành, sau đó đưa ra một đề nghị: 

“Lương tổng, hay là em và anh Trạch cứ đến rạp chiếu phim xem thử. Nếu còn vé, bọn em sẽ gọi điện cho anh? Lúc đó nếu anh vẫn còn hứng thú, thì đến sau?”

 

Cách Minh Tịch đưa ra thật là vẹn cả đôi đường. Lương Kiến Thành nghe vào tai lại không được dễ chịu. 

Minh Tịch tuy không trực tiếp từ chối, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ý ngoài lời của cô.

 

Cô không muốn ba người cùng xem phim.

 

Ai mà muốn đi xem phim ba người chứ?

 

“Không sao, hai người đi xem đi.” 

Lương Kiến Thành từ bỏ ý định cùng xem phim. 

Sau đó, anh lấy lại vẻ trầm ổn nhưng không mất đi khí thế, nhìn Minh Tịch, nói thẳng: 

“Mấy giờ chiếu, xem xong có cần anh đến đón không? Minh Tịch…”

 

Minh Tịch sững sờ.

 

Quý Nhuận Trạch cũng sững sờ.

 

Giọng điệu của Lương Kiến Thành giống như một người bạn trai đang cho phép bạn gái đi chơi. Dù bản thân không thể tham gia, nhưng sau khi bạn gái chơi xong, anh sẵn lòng chịu trách nhiệm đưa đón.

 

Điều này quá đột ngột!

 

Trong chốc lát, thang máy chỉ còn lại tiếng vận hành đều đặn, bên tai chỉ còn tiếng “cạch cạch” rất nhỏ, như thể tiếng bánh răng cơ khí đang ăn khớp theo nhịp.

 

“Xin lỗi, lỡ lời.” 

Lương Kiến Thành giống như một quân tử phong độ nhưng lỡ lời, cười nhạo hai tiếng, đổi ý nói: 

“Anh muốn nói là, có cần anh đưa hai người đi không?”

 

Ồ.

 

Nghe như vậy thì bình thường hơn nhiều rồi.

 

Quý Nhuận Trạch rất tôn trọng Minh Tịch, giao quyền quyết định cho cô, ánh mắt ra hiệu hỏi ý kiến cô.

 

Minh Tịch lắc đầu, từ chối: 

“Cảm ơn Lương tổng, không cần đâu ạ. Lát nữa em và anh Trạch còn muốn chụp ảnh dưới rạp chiếu phim, tụi em đi bộ qua đó cũng không xa.”

 

Thật sao…

 

Còn phải chụp ảnh nữa à, chụp ảnh gì cơ chứ?

 

Lương Kiến Thành gật đầu, không nói gì thêm.

 

Rất nhanh, anh phải đi xuống tầng hầm một để đến khu vực đỗ xe, Minh Tịch và Quý Nhuận Trạch đi ra từ tầng một. 

Khi cửa thang máy ở tầng một mở ra, hai người đều rất thân thiện, lịch sự chào tạm biệt anh, rồi bước chân nhẹ nhàng vội vã đến buổi hẹn hò của họ.

 

Cửa thang máy từ từ khép lại, tiếp tục đi xuống. 

Một luồng gió lạnh lùng thổi “phù” đến, là không khí bên ngoài nhẹ nhàng thổi vào trong thang máy.

 

Lương Kiến Thành im lặng chớp mắt. Trong thang máy chỉ có một mình, anh thấy xung quanh tĩnh lặng, vẻ mặt đoan trang, như thể trái tim cũng bị luồng khí này nhẹ nhàng siết chặt.

 

Cảm giác rất nhẹ, nhưng rất chân thật, giống như một làn gió nhẹ thoát ra từ hộp quạt khi thang máy đi xuống.

 

Minh Tịch đồng ý đi xem phim với Quý Nhuận Trạch sau khi tan ca ngày hôm nay, lúc đó chợt nảy ra một ý tưởng, bảo Quý Nhuận Trạch đến công ty đón cô, đóng vai bạn trai cô trước mặt Hạ Viễn.

 

Quý Nhuận Trạch rất thông minh, lập tức hiểu ý đồ của cô, hỏi cô: 

“Ông chủ công ty em rất phong lưu à?”

 

Đúng vậy. Khoảng thời gian này Minh Tịch đã nghe không ít chuyện phong lưu của Hạ Viễn từ chị CC. Từng chuyện một, trong đó có vài tin đồn với nữ nhân viên kinh doanh.

 

Hạ Viễn hiện tại chưa có biểu hiện không đúng đắn nào với cô, trong công việc hàng ngày cũng rất tôn trọng cô, cho cô quyền hạn và sự hỗ trợ, nhưng cô không thể lơ là, coi tất cả những điều này là lẽ đương nhiên.

 

Lần trước trong tiệc rượu cô bịa ra chuyện có bạn trai, cô cũng có thể cảm nhận được, đối với những cô gái làm việc ở nơi công sở, có bạn trai “bảo hộ” quả thực có thể giải quyết được rất nhiều rắc rối.

 

Chủ yếu là cô không thể làm được như chị CC, bạo dạn đến mức coi mọi tin đồn và lời đồn đại là “lời khen tặng” cho nhân cách của mình. Đó đã là một cảnh giới khác rồi.

 

Minh Tịch và Quý Nhuận Trạch đi trên đường, có chút ngại ngùng nói: 

“Em có phải là quá tự luyến không, thực ra ông chủ của em cũng chưa làm gì quá đáng…”

 

Quý Nhuận Trạch tốt nghiệp đại học được một năm. Nửa năm trước anh làm việc ở ngân hàng nhưng không quen, nửa năm sau tự mở cửa hàng máy tính sống qua ngày. 

Anh chưa có quá nhiều kinh nghiệm nơi công sở chính thức. Nhưng dù sao anh cũng tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu, đầu óc thông minh, nhiều chuyện đều nhìn rõ.

 

“Minh Tịch, anh  rất vui vì có thể trở thành chiếc ô bảo vệ cho em để đối phó với những rắc rối tiềm tàng.” 

Quý Nhuận Trạch nói đùa.

 

“Vậy em xin cảm ơn anh!” 

Minh Tịch chắp hai tay, linh động nhìn Quý Nhuận Trạch.

 

“Cảm ơn gì chứ, những nhà cách mạng vô sản như chúng ta đương nhiên phải liên kết lại, cùng nhau đối phó với áp lực tiềm tàng của giai cấp tư sản, đúng không?” 

Quý Nhuận Trạch luôn có thể nghĩ ra những cách nói thú vị và hài hước, không khiến người khác cảm thấy khó xử, cũng không tạo áp lực.

 

Theo kinh nghiệm mà chị CC chia sẻ, một trong những cách đơn giản nhất để xin hộ chiếu thành công là cung cấp cho viên chức lãnh sự ảnh chụp chung với bạn trai. 

Người phù hợp với điều kiện này bên cạnh Minh Tịch không nhiều, chỉ có Quý Nhuận Trạch và Lương Kiến Thành. Cô không thể nào tìm ông chủ của công ty đối thủ để giúp làm thị thực, tự nhiên là tìm Quý Nhuận Trạch hỗ trợ.

 

Quý Nhuận Trạch bày tỏ, chuyện nhỏ này, chỉ cần cô cần, anh bất cứ lúc nào cũng có thể dành thời gian phối hợp.

 

Vừa hay hôm nay hẹn đi xem phim, dưới rạp chiếu phim có một tiệm chụp ảnh. Minh Tịch và Quý Nhuận Trạch đã nhanh chóng chụp một tấm ảnh chung. Ảnh được chụp bằng máy ảnh Canon, có thể in ra ngay.

 

“Em không sao lưu cho anh đâu.” 

Minh Tịch nói với Quý Nhuận Trạch.

 

“Giữa bạn bè không thể giữ ảnh sao? Dù có chia tiền thì anh cũng phải giữ một tấm!” 

Quý Nhuận Trạch lần đầu tiên tỏ ra cứng rắn với cô, kiên quyết muốn mang một tấm ảnh đi.

 

Minh Tịch nói: “Em sợ gây ra hiểu lầm.”

 

“Hiểu lầm gì? Hiện tại anh đâu có bạn gái, hơn nữa là một người đàn ông, dù sau này có kết hôn và có bạn gái, có một cô bạn gái cũ xinh đẹp chẳng phải là chuyện đáng tự hào sao? Cứ coi như đây là phúc lợi cho việc anh giúp đỡ miễn phí đi.” 

Nói thật, khả năng ăn nói của Quý Nhuận Trạch không hề thua kém cô.

 

Tuy nhiên, mối quan hệ giả vờ hẹn hò này, cũng có thể được liệt vào danh sách “bạn gái cũ” của anh sao?

 

Minh Tịch không bình luận, gật đầu đồng ý.

 

Tại sao chuyện này cô lại nhờ Quý Nhuận Trạch giúp, mà không phải Hàn Tuấn Tuấn?

 Quý Nhuận Trạch hiện tại dù làm ăn bình thường, nhưng tâm lý rộng mở, thông minh tự tin, có ý tưởng nhưng không sâu sắc. 

Giao tiếp với người như vậy, đơn giản và thoải mái. Mối quan hệ giữa hai người cũng bình đẳng, tự nhiên.

 

Cái cảm giác bình đẳng này…

 

Dù mối quan hệ giữa cô và Lương Kiến Thành thân thiết hơn, nhưng lại chưa bao giờ có được cảm giác đó.

 

Có lẽ, là do chính suy nghĩ trong lòng cô đang gây rắc rối, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa. 

Giống như câu nói của nhân vật Lý Mộ Bạch trong bộ phim “Ngọa Hổ Tàng Long” mà cô xem hôm nay: 

“Giang hồ có Ngọa Hổ Tàng Long, lòng người há chẳng phải vậy sao? Trong bóng lưỡi đao ẩn chứa hung hiểm, tình người há chẳng phải cũng vậy sao?”

 

Có thể gặp được một người, và luôn giữ được mối quan hệ tình cảm trong sáng, thoải mái với người đó, đã là điều vô cùng hiếm có.

 

Rạp chiếu phim không xa Tòa nhà Trung Kim, căn hộ Minh Tịch ở cũng rất gần Tòa nhà Trung Kim… 

Khi xem phim xong, Minh Tịch và Quý Nhuận Trạch đi bộ suốt quãng đường để về nhà.

 

Quý Nhuận Trạch quả nhiên đã trò chuyện với cô về lựa chọn công việc hiện tại của mình.

 

Việc anh rời Hải Cảng là điều tất yếu, chỉ là anh vẫn đang do dự không biết nên đi Bắc Kinh hay Hàng Châu.

 

Anh rất đồng tình với triết lý kinh doanh của Alibaba, nhưng công nghệ và nền tảng internet hiện tại của Hàng Châu không bằng Bắc Kinh. Quan trọng hơn, anh tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, dù nhất thời làm ăn không tốt, trong số bạn học của anh cũng có vài người rất giỏi.

 

Ở Bắc Kinh, anh sẽ có được nhiều nguồn lực hơn.

 

“Minh Tịch… nếu là em, em sẽ chọn thế nào?” 

Quý Nhuận Trạch dừng lại dưới tòa nhà căn hộ, nghiêm túc hỏi cô.

 

Minh Tịch cũng có chút đắn đo, suy nghĩ một lát rồi nói: 

“Em nghĩ nền tảng và thành phố đều rất quan trọng. Bắc Kinh chắc chắn có nhiều nền tảng hơn, hệ sinh thái cũng trưởng thành hơn.” 

Minh Tịch vẫn chưa tìm hiểu kỹ về Alibaba, dù Quý Nhuận Trạch cứ khen mãi, nhưng tên công ty nghe có vẻ hơi thần thần bí bí.

 

“Đúng vậy.” 

Quý Nhuận Trạch thở dài. Nhưng Bắc Kinh quá xa.

 

Hàng Châu gần Hải Cảng hơn, thỉnh thoảng anh còn có thể quay về thăm nhà.

 

Quý Nhuận Trạch đút hai tay vào túi quần. Anh thông minh nhưng suy nghĩ đơn thuần, hoàn toàn là tính cách của người đàn ông học khối khoa học kỹ thuật. 

Anh nhẹ nhàng ngắm nhìn khuôn mặt Minh Tịch, đột nhiên cảm thán:

 

“Minh Tịch, khoảng thời gian này anh dạy em kỹ thuật máy tính, em luôn nói lời cảm ơn anh nhiều hơn. Thực ra anh mới là người nên chân thành cảm ơn em. Anh vốn bị công việc đầu tiên đánh gục nên có chút suy sụp, suýt chút nữa đã trở thành sinh viên xuất sắc của Đại học Bắc Kinh thất bại trong mắt bố mẹ rồi. Chính em đã mang lại cho anh một sự xúc động lớn…”

 

“Em từ Nghi Thành đến Hải Cảng, mỗi ngày đều làm việc và học tập đầy tự tin. 

Nhìn em như vậy, anh cảm thấy mình không thể tiếp tục chán nản nữa, nên mới bắt đầu lên kế hoạch lại cho cuộc đời mình. 

Dù trước đây anh học kinh tế học không đạt được thành quả lý tưởng, nhưng chỉ cần anh giữ được niềm đam mê học hỏi, giống như em, mỗi ngày đều có thể là một khởi đầu mới.”

 

Quý Nhuận Trạch nói rất nhiều, và đều là những lời chân thành.

 

Minh Tịch tự nhiên bị những lời của Quý Nhuận Trạch làm cho cảm động. Cô biết mình tốt, nhưng cái tốt của mình có thể ảnh hưởng đến người khác, thì đó lại là một cái tốt khác. Hình như cô không chỉ tốt, mà còn trở nên tuyệt vời, rất giỏi…

 

Trong bộ phim tối nay còn có một câu thoại, Minh Tịch nhớ rất kỹ, là lời của Du Tú Liên: 

“Thứ chúng ta có thể chạm vào không có gì là vĩnh cửu. Nếu sống mỗi ngày như ngày cuối cùng, lòng bạn sẽ bình yên hơn rất nhiều.”

 

Cô và Quý Nhuận Trạch đều là những người mang trong mình ước mơ và phấn đấu. Ai có thể đảm bảo mỗi ngày đều là tâm trạng hào hứng, phấn khởi. 

Đôi khi, giữ sự bình tĩnh lại là một sức mạnh lớn.

 

“Quý Nhuận Trạch, đó là vì anh vốn dĩ không nên như vậy.”

 

Minh Tịch khóe môi cong lên, nụ cười quyến rũ. 

“Anh là người bạn tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh đầu tiên của em, sao anh có thể tùy tiện được chứ! Sau này anh là nguồn lực chất lượng cao, là quý nhân cao cấp của em. Nói trước rồi nhé, sau này anh phát đạt không được quên người bạn này của anh.”

 

“Sao anh quên được, em là… tình đầu của anh mà.” Quý Nhuận Trạch cười nhẹ nói.

 

Cái gì…

 

Hai chữ “tình đầu” vừa thốt ra, mặt Minh Tịch “phừng” một cái đỏ bừng.

 

Con người thật kỳ lạ, bất cứ chuyện gì một khi gắn với chữ “đầu” thì dường như trở nên đặc biệt quý giá.

 

Minh Tịch chợt trừng mắt, tinh ranh và sống động nói: 

“Không được ‘tăng giá’ đấy nhé, nói rõ là chỉ một bữa cơm thôi. Đừng tưởng gắn mác tình đầu thì em phải thêm tiền.”

 

Quý Nhuận Trạch vội vàng lắc đầu, giọng điệu thoải mái vui vẻ: 

“Không thêm không thêm. Gần đây việc kinh doanh tệ quá, ông chủ còn phải chạy ra ngoài kiếm thêm thu nhập, đâu dám tăng giá.”

 

“Anh đi đây, khi nào cần anh, cứ tùy ý gọi cho anh!”

 

Bộ phim hôm nay thật sự quá hay, đến mức hai người không buồn ăn hạt dẻ rang đường đã mua. 

Quý Nhuận Trạch trước khi cáo biệt, đưa túi hạt dẻ rang đường cho Minh Tịch, rồi phóng khoáng vẫy tay chào cô, quay lưng rời đi.

 

Minh Tịch thở phào nhẹ nhõm, cầm túi hạt dẻ rang đường đi lên lầu. Cô vừa đi vừa suy nghĩ, vô tình đã đi lên đến tầng sáu.

 

Đột nhiên, cô lộ vẻ kinh ngạc. Đã nửa đêm rồi mà cửa chống trộm của căn hộ lại đang mở hé.

 

Ngày thường, cô và Thải Ni hai cô gái ở đây, mỗi lần về nhà đều đóng cửa cẩn thận. Bây giờ đã gần mười giờ tối rồi, cửa căn hộ lại mở rộng như vậy, không nguy hiểm sao?

 

Hay là nguy hiểm đã xảy ra rồi?

 

Minh Tịch lập tức căng thẳng, tim đập thình thịch: “Khương Thải Ni!”

 

Trong nhà vọng ra tiếng đáp yếu ớt của Thải Ni: “Minh Tịch, mình ở đây…”

 

Ờ…

 

Có người là được rồi.

 

Minh Tịch bước vào nhà, còn chưa kịp thay giày, đã đứng ở sảnh với khí thế không giảm, nhưng lại bị ánh đèn sáng choang trong căn hộ làm cho nheo mắt lại. 

Cô quay đầu nhìn, liền thấy Lương Kiến Thành đang ngồi trong phòng khách.

 

Anh đang hơi cúi người ngồi, vẻ mặt bình tĩnh nghiêng đầu, ánh mắt giao nhau với cô.

 

Đồng thời, Thải Ni hai tay cẩn thận bưng một cốc nước lọc vừa đun sôi từ ấm điện, căng thẳng đi từ bếp ra phòng khách, đặt cốc nước đang bốc hơi nóng hổi đó trước mặt Lương Kiến Thành như thể rất nóng tay.

 

“Lương tổng, mời anh uống nước…” 

Khách sáo, lại có vẻ xa cách.

 

Bạn bè giao tiếp với nhau như vậy quả thực quá hoang đường và vô lý. 

Lương Kiến Thành ngước mắt lên, lời nói hướng về Thải Ni, nhưng ánh mắt lại nhìn Minh Tịch, mở lời nói: 

“Tôi đến đây để tìm sách, không phải để thu tiền thuê nhà, không cần khách sáo như vậy.”

 

Thải Ni: … Cô cũng không muốn khách sáo như vậy.

 

Nhưng nửa đêm đến nhà, tuy lịch sự chu đáo, nhưng cả người lại toát ra vẻ không hài lòng. Cô chỉ có thể coi anh là đến thu tiền thuê nhà.

 

Tương tự, Minh Tịch cũng không hiểu.

 

Lương Kiến Thành nói gì? Anh đến tìm sách?

 

May mà không phải trong nhà có trộm… 

Minh Tịch quay lại tủ giày thay giày xong, đi về phía phòng khách nơi Lương Kiến Thành đang ngồi. 

Cô nở nụ cười càng thêm thân thiện, đặt túi hạt dẻ rang đường trên bàn trà, rồi dùng giọng điệu khách sáo hơn mời anh: 

“Lương tổng, ăn hạt dẻ không?”

 

Có người, thật sự hiểu cách chọc tức anh. 

Ánh mắt Lương Kiến Thành lướt qua một cách bình tĩnh, từ chối: 

“Khát nước, không ăn nữa.”

 

Minh Tịch vô tội nhưng cũng rất hiển nhiên gật đầu. Không ăn thì thôi!

 

Thải Ni ở gần đó để hóa giải sự ngượng ngùng, cười khan một tiếng, bước tới bốc một nắm hạt dẻ rang đường, giả vờ ngoan ngoãn hỏi: 

“Minh Tịch, cái này là cậu đặc biệt mua cho mình phải không?”

 

Minh Tịch “ừm” một tiếng.

 

“…Chắc không phải đâu.” 

Lương Kiến Thành đột nhiên cười một cách thoải mái, rồi từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, trực tiếp trả lời thay cô.

 

Nếu trước đó Lương Kiến Thành nói đến đây để tìm sách còn khiến cô nửa tin nửa ngờ, thì vừa rồi câu nói này của anh thốt ra, Minh Tịch hoàn toàn hiểu, anh căn bản không phải đến tìm sách, mà là đến gây sự!

 

Hôm nay có chuyện gì vậy, cả anh và cô đều đang kìm nén một sự bực bội trong lòng sao?

 

Là ông chủ Lương chơi tennis không tốt nên trong lòng không thoải mái, hay là công việc kinh doanh không đạt chỉ tiêu nên chạy đến chỗ cô để thể hiện sự tồn tại?

 

Hay là, chưa xem được phim nên trong lòng khó chịu?

 

“Lương tổng muốn tìm cuốn sách gì?” 

Minh Tịch mở lời hỏi Lương Kiến Thành.

 

“«Giới tính thứ hai» của Beauvoir.” 

Lương Kiến Thành nói ra tên sách.

 

“Ồ…” Minh Tịch từng nghe nói về cuốn sách này, nhưng chưa đọc. Mơ hồ nhớ hình như là một tác phẩm nghiên cứu về thế giới tinh thần của phụ nữ. 

Không ngờ Lương tổng ngoài việc bận rộn với công việc kinh doanh, còn có hứng thú với thế giới tinh thần của phụ nữ. 

Minh Tịch mở cánh cửa ẩn của tủ sách cho Lương Kiến Thành, hỏi: 

“Hay là Lương tổng tự tìm đi, em không biết sách đặt ở đâu.”

 

“Tủ sách tầng ba, đếm từ trái sang phải, cuốn thứ mười thử xem.” 

Giống như mẹ mình, trí nhớ của Lương Kiến Thành rất kinh người. Chỉ cần sách trong tủ là do chính tay anh sắp xếp, không bị người khác làm lộn xộn, anh có thể nhớ chính xác vị trí của từng cuốn sách.

 

“Được, để em lấy giúp Lương tổng…” 

Minh Tịch nói. Mắt cô cẩn thận nhìn vào cuốn sách thứ mười từ trái sang phải ở tầng ba của tủ sách, đúng vào tầm mắt ngang của cô.

 

Rất tiếc, dường như đó không phải là cuốn «Giới tính thứ hai» mà Lương Kiến Thành đang tìm.

 

Chẳng lẽ ở phía bên kia?

 

Vì giá sách ở bên trong, Minh Tịch đành phải đứng dịch vào thêm một chút, nửa người thò vào bên trong cánh cửa đẩy. Cô liên tục tìm kiếm ở tầng sách thứ ba, nhưng vẫn không tìm thấy cuốn sách đó.

 

Chẳng mấy chốc, Lương Kiến Thành đã bước đến phía sau cô, giọng nói hơi mang vẻ áy náy: 

“Có lẽ là anh nhớ nhầm rồi, hình như là cuốn thứ mười hai ở tầng thứ mười.”

 

Trong giọng nói vẫn bình tĩnh và trật tự như thường, lại mang theo một dòng cảm xúc mà cả hai người đều ngầm hiểu.

 

Tầng sách thứ mười rất cao, Minh Tịch ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy cuốn sách đó. Để lấy được cuốn sách này, cô không những phải duỗi thẳng tay, mà còn phải nhón chân.

 

“Để anh tự lấy.” 

Lương Kiến Thành nói, giọng có chút khàn nhẹ.

 

“Vâng.”

 

Minh Tịch đang chuẩn bị rụt tay về.

 

Ngay lúc này, Lương Kiến Thành đứng hẳn phía sau cô, đưa tay luồn qua sát tai cô. Anh cao, không cần nhón chân, cũng không cần giơ tay quá cao, có thể dễ dàng lấy được cuốn sách.

 

Phòng sách tĩnh mịch, mờ tối. Ánh sáng từ phòng khách chỉ chiếu vào được một nửa. 

Giữa ranh giới nửa sáng nửa tối, bàn tay Lương Kiến Thành vươn ra từ phía sau, nhẹ nhàng nắm lấy không phải cuốn sách, mà là tay của cô.

 

Anh nắm lấy tay cô, cứ như một hành động đột ngột nhưng đã được suy nghĩ kỹ lưỡng.

 

Minh Tịch đứng yên không nhúc nhích. Rõ ràng đang quay lưng lại với Lương Kiến Thành, cô vẫn cảm nhận được một cách chân thật và mạnh mẽ hơi thở và áp lực từ người phía sau.

 

Tay cô bị anh nắm chặt một cách chính xác và vững vàng. Anh không hề lộ vẻ gì, còn cô thì khó mà giằng ra.

 

Cuối cùng, cô không kìm được quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt thâm sâu và đen láy của Lương Kiến Thành.

 

“Cuốn sách anh muốn tìm, chính là cuốn này.” 

Lương Kiến Thành lại lên tiếng, giọng vẫn khàn nhẹ, nhưng lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

 

Bàn tay Minh Tịch đang giơ cao, bị anh nắm giữ như thể đang bị kiểm soát, hệt như cách anh có thể dễ dàng kiểm soát mối quan hệ của hai người. 

Anh đêm khuya vội vã đến đây, diễn một màn kịch tưởng chừng vô lại này, chỉ để bày tỏ ý nghĩ vô căn cứ này sao?

 

“Cuốn sách” anh tìm chính là cô.

 

Minh Tịch vốn dĩ luôn bình tĩnh, lúc này lại không sao giữ được bình tĩnh. 

Trong phòng ăn, Thải Ni vẫn như một chú chuột hamster nhỏ, đang bóc hạt dẻ ăn.

 

Mắt Lương Kiến Thành lúc này đen láy bao nhiêu, sáng ngời bao nhiêu, cô đều không thể miêu tả được.

 

Cuối cùng, Lương Kiến Thành cất tiếng thỉnh cầu với giọng điệu nhỏ nhẹ, ôn tồn và dịu dàng: 

“Có thể đưa anh xuống lầu không? Anh có đồ muốn đưa cho em.”

 

–

 

Quý Nhuận Trạch: Tôi là tình đầu đấy nhé, rất quý giá đó.

 

Lương Kiến Thành: Ai mà chẳng là tình đầu. Tôi còn là tình đầu suốt hai mươi sáu năm, có muốn so không?

 

Quý Nhuận Trạch: … 

 

Có người gấp quá, ra tay luôn rồi kìa…

Prev
Novel Info
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

tiet-troi-thuong-hoa
Tiết Trời Thương Hoa – Giảo Chi Lục
March 9, 2025
em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-01
Ngươi Nếu Nam Phong (Em Như Gió Nam convert)
May 24, 2025
noi-tru-an-binh-yen
Nơi Trú Ẩn Bình Yên – Nghê Đa Hỉ
October 22, 2024
nguyen-lai-nguoi-cung-khong-don-gian
Nguyên lai ngươi cũng không đơn giản – Kim Bính
September 1, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (2)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (0)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (0)
  • Ngôn tình (20)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (4)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (13)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (0)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình