Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 59
Biết cô là nữ, Giang Lưu huynh có còn để ý đến cô không?
Cô đã lừa anh ấy, anh ấy có giận không?
Anh ấy có bận tâm đến thân phận nữ giới của cô không?
Đối diện máy tính, Minh Tịch trong lòng giằng xé, không kìm được suy nghĩ lung tung. Tuy nhiên, khi lời nói dối về giới tính đã được thú nhận, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua… Giang Lưu huynh ở trên mạng vẫn mãi không trả lời, khiến cô thực sự có chút bồn chồn.
Không lẽ, Giang Lưu huynh thật sự vì giới tính của cô mà ghét bỏ cô rồi sao?
Giang Lưu huynh trọng nam khinh nữ?
【Ờ…】
“Tiếu Nhi Bất Ngôn” cuối cùng cũng trả lời, rất đơn giản, thể hiện anh đã biết.
Thực tế, Lương Kiến Thành ở nhà cũng suy nghĩ khá nhiều. Có người tự nhiên để lộ giới tính, Minh Tịch có ý đồ gì sao? Mối duyên giao lưu của anh và cô, sớm muộn gì cũng sẽ thành thật với nhau. Thẳng thắn với nhau đương nhiên rất tốt, chỉ là hy vọng khi ngày đó đến, anh và cô đã tâm ý tương thông, tâm hồn hòa quyện rồi…
【Xin lỗi.】 Minh Tịch chủ động xin lỗi.
【Không sao, tri kỷ không phân nam nữ, giải tỏa hiểu lầm là tốt rồi. Hóa ra không phải Tây Môn tiểu đệ, mà là thiên kim tiểu muội.】 Giang Lưu huynh bắt đầu an ủi cô, còn đổi cách gọi cô.
Thiên kim tiểu muội…
Giang Lưu huynh thật thông minh, chỉ một câu đã hóa giải được sự lúng túng và chột dạ của cô. Nhưng “thiên kim tiểu muội” và phong cách hài hước này…
Minh Tịch đột nhiên nghĩ đến một người.
Lương Kiến Thành có phải là Giang Lưu Đại Đạo không? Một khi suy đoán đã nảy sinh, sẽ luôn suy nghĩ theo hướng đó một chút. Nhưng Minh Tịch căn bản không dám đi xác minh…
Dù sao trong lòng cô, cô kiên định tin rằng không phải!
Thứ ba, Minh Tịch vì phải chạy đến nhà máy nên đến công ty muộn hơn một chút. Không ngờ ở sảnh tầng một của Tòa nhà Trung Kim lại gặp Lương Kiến Thành, người vừa tiễn một khách hàng xuống lầu.
Sau khi tiễn khách, Lương Kiến Thành cố ý chờ một lúc.
“Sao hôm nay đến làm muộn vậy?”
Hôm nay, cô Minh rạng rỡ hẳn lên, thật sự khiến người ta không kìm được nhìn thêm vài lần. Khi cửa thang máy đóng lại, Lương Kiến Thành đứng bên cạnh, bắt chuyện bằng một giọng điệu bình thản và kiềm chế.
Ơ?
Anh đâu phải ông chủ của cô, còn quản cô đến làm lúc mấy giờ. Minh Tịch ưỡn thẳng vai, rồi thả lỏng, khẽ thở dài, đáp: “Muộn lắm rồi sao…”
Lương Kiến Thành: …Chẳng phải muộn sao? Anh đã họp xong với nhân viên rồi.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Minh Tịch quay người đối mặt với Lương Kiến Thành, ngay trước mặt anh, cô nhẹ nhàng vén tay áo sơ mi lên, hào sảng khoe món đồ đắt tiền mới mua của mình, một chiếc đồng hồ nữ tinh tế nhưng không kém phần sang trọng.
“Ái chà, tôi không biết bây giờ là mấy giờ rồi, để tôi xem thời gian nhé…” Khi chiếc đồng hồ được cố ý khoe ra, một câu tự vấn tự đáp có chút bối rối nhưng cũng đầy toan tính đã thốt ra từ miệng Minh Tịch.
Lương Kiến Thành nghe mà cảm thấy vô cùng buồn cười. Điều thú vị hơn là, trên cổ tay Minh Tịch…
Anh nhìn thấy chiếc đồng hồ giống hệt chiếc đồng hồ anh đã đặt trong ngăn kéo tủ quần áo ở nhà.
“Ôi! Đã 10 rưỡi rồi sao?” Minh Tịch giơ cao chiếc đồng hồ, đối diện với ánh mắt của Lương Kiến Thành đang từ từ hạ xuống, cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch và đáng yêu hỏi: “Lương tổng, anh giúp tôi chỉnh lại giờ được không? Chiếc đồng hồ tôi mới mua này, cảm giác chạy không được chính xác cho lắm.”
Thật sao? Lương Kiến Thành suýt nữa không kìm được đưa tay lên trán, vì cười quá mức nên khóe mắt đã ứa ra một chút nước mắt.
Thật đáng chết…
Món quà anh chuẩn bị tặng còn chưa kịp đưa ra, cô đã tự mình mua cho bản thân rồi. Đây là loại duyên phận bất lực và trớ trêu gì thế này?
Minh Tịch thấy Lương Kiến Thành cười quá mức, lồng ngực phập phồng, vai cũng khẽ run. Cô cứ tưởng chỉ có tình tiết trong phim hài cực kỳ lố bịch, mới khiến người ta cười không kiểm soát như vậy.
Minh Tịch âm thầm hạ tay xuống.
Cô cố ý diễn trò khoe của là không sai, nhưng phản ứng của anh cũng không cần phải lớn đến thế chứ.
“Buồn cười lắm sao? Chưa thấy kẻ giàu xổi bao giờ à?” Cô lườm Lương Kiến Thành một cái.
Lương Kiến Thành cuối cùng cũng ngưng cười. Anh quả thật đã thấy không ít kẻ giàu xổi, nhưng chưa từng thấy kẻ giàu xổi nào đáng yêu đến thế. Đương nhiên, lý do anh thấy buồn cười như vậy, một mặt là cười vẻ cố ý khoe khoang của cô, mặt khác cũng là cười chính bản thân mình.
“Đồng hồ của tôi là 10 giờ 35 phút rồi. Cô Minh dùng giờ trên máy tính để chỉnh lại đi, như vậy sẽ chính xác hơn.” Lương Kiến Thành nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ rồi đưa ra câu trả lời, còn kèm theo lời khuyên.
Hừ.
“…Chiếc đồng hồ mới của em thế nào?” Minh Tịch vẫn không kìm được hỏi thẳng. Vì đã khoe rồi, tự nhiên cũng hy vọng nhận được chút đánh giá.
“Rất tốt, gu thẩm mỹ hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.” Lương Kiến Thành nói với vẻ tán thưởng.
Chẳng phải sao, hơn năm vạn đồng đấy.
(Chú thích: hơn năm vạn đồng ở thời điểm hiện tại, là khoảng gần 200 triệu đồng tiền nước mình.)
“Cảm ơn Lương tổng, cùng một nhãn hiệu với đồng hồ của anh đấy… ” Minh Tịch mãn nguyện, không quên nịnh Lương Kiến Thành: “Vậy gu thẩm mỹ của Lương tổng cũng hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.”
“Đúng vậy…” Lương Kiến Thành thừa nhận gu thẩm mỹ của mình rất tốt, và ngày càng tốt hơn.
Hai người trao đổi ngắn gọn một chút, cửa thang máy mở ra, dừng lại ở tầng của Hải Âu.
Minh Tịch lập tức ưỡn ngực, như thể đang bước trên thảm hoa, dứt khoát và thoải mái bước ra khỏi thang máy. Khi cửa thang máy còn chưa đóng hẳn, cô quay đầu lại, nói với Lương Kiến Thành: “Lương tổng, cùng nhau cố gắng làm việc nhé. Xắn tay áo lên mà làm, mọi điều đều có thể!”
Lương Kiến Thành vui vẻ gật đầu, tốt!
Thật hy vọng mỗi ngày đều có thể gặp cô Minh một hoặc nhiều lần trong thang máy. Như vậy không cần phải thêm động lực, cũng có thể dễ dàng tiến về phía trước một cách dũng cảm, dấn thân vào dòng chảy mạnh mẽ!
Khoác lên mình bộ đồ mới, đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu, cô Minh hôm nay tự nhiên càng thêm tự tin. Vốn dĩ khoảng thời gian này cô đã quen với công việc, trạng thái ngày càng tốt hơn. Hôm nay trở lại chỗ làm, Minh Tịch vốn dĩ còn kiềm chế trước mặt Triệu Dương.
Mấy ngày nay cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Dù sao cô và Triệu Dương cũng không hợp nhau, cô cứ làm tốt việc của mình, đơn hàng ngoại thương cứ tăng lên không ngừng, chẳng lẽ Triệu Dương còn có thể đuổi việc cô sao?
Triệu Dương quả thực không thể đuổi việc Minh Tịch, nhưng gây khó dễ cho cô một chút thì rất dễ.
Vì cô đã đến, Triệu Dương liền giao việc cho cô. Vì có người giỏi giang như vậy, nên sau này tất cả các nhiệm vụ theo dõi đơn hàng của nhóm A đều được giao cho một mình cô.
Khi Triệu Dương dùng quyền lực của tổ trưởng để cố ý chèn ép cô, Minh Tịch cắn chặt răng, trong ánh mắt đối diện Triệu Dương, tất cả là sự đánh giá của cô về anh ta: Người này còn hẹp hòi, cố chấp và nông cạn hơn cô tưởng.
“Tôi từ chối.” Minh Tịch đặt bảng phân công công việc trở lại bàn của Triệu Dương.
“Cô là nhân viên, có quyền gì mà từ chối công việc công ty giao? Cô không muốn làm nữa à?” Có lẽ vì lần đối đầu trước đã thua, lần này Triệu Dương rõ ràng đã chuẩn bị trước, còn lôi cả nội quy công ty ra để ép cô.
“Đừng tưởng hoàn thành được một đơn hàng lớn là bắt đầu kiêu ngạo. Công ty giao việc gì, cô phải làm việc đó!”
“Theo quy trình làm việc trước đây, mỗi người đều phải tự theo dõi đơn hàng của mình. Anh giao tất cả đơn hàng cho tôi, dù tôi có làm việc 24/24 giờ ở nhà máy cũng không thể hoàn thành được!” Minh Tịch không chịu thua, nhưng vẫn cố gắng phân tích phải trái với Triệu Dương.
Nhưng, Triệu Dương hiển nhiên không muốn nói lý lẽ với cô.
“Cô không phải giỏi lắm sao? Không làm được thì tìm cách mà làm!” Triệu Dương hoàn toàn dựa vào quyền lực của tổ trưởng để chèn ép cô. Dù là biểu cảm hay cách hành xử, đều toát ra vẻ muốn đả kích cô.
“Nhóm của chúng ta bây giờ tách biệt công việc và theo dõi đơn hàng. Đây là kế hoạch mới nhất của tôi. Cô là người mới, hãy bắt đầu từ việc theo dõi đơn hàng. Cô không cần phụ trách kinh doanh nữa, chỉ cần chuyên tâm theo dõi tình hình. Tính cô cẩn thận, khả năng chịu áp lực lại mạnh, tôi nghĩ sự sắp xếp công việc này rất phù hợp với cô, Lamia.”
Nói xong, Triệu Dương đứng dậy. Anh ta không cao lắm, Minh Tịch hôm nay đi giày cao gót, hai người đối diện nhau gần như ngang tầm mắt.
Đây rõ ràng là bắt nạt nơi công sở…
Minh Tịch gật đầu, không nói gì thêm.
Gần đây, vì đơn hàng của Pierre, cô đã trở thành cái gai trong mắt của mọi nhân viên kinh doanh ở Hải Âu. Triệu Dương với tư cách tổ trưởng, công khai nhắm vào một cấp dưới mà không chút e dè, nhất thời không có ai đứng ra nói đỡ cho cô.
Trong môi trường công sở, những người trượng nghĩa như Đinh Hiểu mới là hiếm. Ngô Tịnh Tịnh, người gần đây thân thiết với cô, lúc này cũng cúi đầu, giả vờ như không thấy.
Nếu sau này cô chỉ phụ trách theo dõi đơn hàng, thì làm gì còn thời gian để duy trì mối quan hệ với khách hàng, phát triển khách hàng mới? Làm gì còn cơ hội để đi sâu vào tuyến đầu ngoại thương? Cô làm ngoại thương chính là vì nhìn trúng lợi ích. Triệu Dương lại dựa vào mối quan hệ người thân với vợ ông chủ Hoàng mà muốn làm gì thì làm, chèn ép lợi ích của cô một cách triệt để.
Cô còn đi làm chi nữa?
Từ khi cô đến làm ở Hải Âu, dù mối quan hệ với Triệu Dương không tốt, nhiều lần bị anh ta lạnh nhạt và xa lánh, cô cũng chưa từng đi tìm Hạ Viễn. Nhưng bây giờ, cô không thể để Triệu Dương tùy tiện sắp đặt như vậy.
“Được!” Minh Tịch mím chặt môi dưới, ánh mắt sáng rực, nhìn thẳng vào mặt Triệu Dương, gần như muốn lột bỏ lớp da mặt vô liêm sỉ của anh ta.
Nếu không định cầu xin, thì không thể lùi bước. Cô nhếch miệng cười lạnh với Triệu Dương: “Tôi sẽ đi nói chuyện với Hạ Viễn.”
“Nếu sự sắp xếp này là ý của Hạ Viễn, tôi sẽ nghỉ việc ngay lập tức, không nói thêm lời nào, hôm nay sẽ dọn đồ đi. Nếu đây không phải là ý của Hạ Viễn, tôi sẽ tiếp tục làm công việc của mình. Và sau này phiền tổ trưởng Triệu khi thấy tôi, hãy cố gắng quay đầu đi, để tôi không làm gai mắt anh.”
Nói xong, Minh Tịch cầm bản đề xuất cải cách công việc của tổ Triệu Dương, đi thẳng đến văn phòng của Hạ Viễn. Cô mang giày cao gót, tiếng gót giày gõ xuống sàn nhà công ty phát ra âm thanh giòn giã.
Minh Tịch trực tiếp gõ cửa, bên trong vang lên tiếng đồng ý “mời vào” của Hạ Viễn.
Đẩy cửa ra, Minh Tịch với vẻ mặt im lặng đứng ngoài cửa. Trong văn phòng, Hạ Viễn đang mỉm cười ôn hòa, dáng vẻ khoan thai tiếp đón một người phụ nữ trông giống phu nhân quyền quý.
Đồng thời, Hạ Viễn thấy Minh Tịch với khí thế hừng hực xông đến, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn phải cân nhắc thiệt hơn. Lúc này anh không thể giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng, chỉ có thể chọn cách xoa dịu.
“Minh Tịch, em đến đúng lúc lắm, đi pha cho bà Hoàng một tách cà phê, không cho sữa, cho hai viên đường vuông.” Hạ Viễn ngồi trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Minh Tịch đang đứng ngoài, trong mắt ẩn chứa một chút suy tính, một chút ý cười.
Minh Tịch không quá để tâm đến phản ứng của Hạ Viễn, mà để ý đến người phụ nữ ngồi đối diện Hạ Viễn, bắt chéo chân, tóc búi cao. Người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi, khẽ nhíu mày. Gương mặt vốn dĩ cũng đoan trang, có đường nét, nhưng lại có một vẻ khó chịu không mấy thân thiện hình thành do sự bực bội kéo dài.
Bà Hoàng…
Vợ của ông chủ Hoàng sao?
Cuối cùng cô cũng biết sự tự tin hôm nay của Triệu Dương đến từ đâu.
Hóa ra là chị gái anh ta đến chống lưng cho anh ta…
“Vâng, Hạ tổng.” Minh Tịch quay người lại, nắm chặt bản kế hoạch công việc của Triệu Dương, đi về phía phòng pha trà để pha cà phê cho bà Hoàng.
Hạt cà phê trong máy xay kêu lách tách, tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Lúc này, có một người bước đến bên cạnh. Giọng Ngô Tịnh Tịnh đầy vẻ đau đầu từ bên trái truyền đến: “Minh Tịch à, nhẫn nhịn một chút thì sóng yên biển lặng thôi. Triệu Dương muốn ra oai, cứ để anh ta muốn. Em đến nhà máy ở một tuần, Hạ tổng nhất định sẽ đích thân mời em quay về. Đến lúc đó Triệu Dương còn có thể làm gì em chứ? Đúng không nào, chúng ta đi làm là để kiếm tiền, mắc gì phải đắc tội với hoàng thân quốc thích? Hạ tổng còn phải khách sáo với Triệu Dương nữa mà…”
Đây là lần đầu tiên Ngô Tịnh Tịnh nói với cô một đoạn dài những lời tâm tình như vậy, lại còn lén lút. Nói xong, cô lại lắc hông, bưng một tách trà rời đi.
Tại chỗ làm việc, Ngô Tịnh Tịnh cúi người một cách cung kính, đặt tách trà đó lên bàn làm việc của Triệu Dương: “Tổ trưởng Triệu, uống một tách trà hoa cúc cho bớt giận.”
Minh Tịch đứng yên nhìn. Khi chị CC đứng thẳng người dậy, quay đầu lại, cô ấy cũng quay lưng về phía Triệu Dương mà nhún vai với cô.
Vốn còn có chút bực bội, cô lại bị vẻ “hai mặt” này của chị CC chọc cười. Lương Kiến Thành trước đó còn nói cô giỏi “đoán ý”, nhưng trong việc “đoán ý”, cô hoàn toàn không thể sánh bằng chị CC.
Minh Tịch bưng một tách cà phê đen có đường, quay trở lại văn phòng của Hạ Viễn, hơi cúi người, đặt tách cà phê đựng trong đồ sứ tinh xảo xuống trước mặt bà Hoàng.
Giữa chừng, cô đã phớt lờ bàn tay của bà Hoàng đưa ra.
“Cà phê hơi nóng, bà Hoàng cẩn thận khi cầm nhé.” Minh Tịch lên tiếng nhắc nhở, đồng thời cũng giải thích cho hành động của mình.
Cô không cố ý phớt lờ bà Hoàng, mà là suy nghĩ cho bà Hoàng.
Bà Hoàng có một vẻ ngoài được nuông chiều nhưng lại không có thần sắc tốt. Cả người toát ra một sự lo lắng đầy hung hăng. Minh Tịch cũng không dám nhìn nhiều, chỉ liếc một cái, liền liên tưởng đến khuôn mặt của Triệu Dương.
Có lẽ lo lắng và hung hăng, là di truyền của gia đình họ.
Tách cà phê mà cô đã đặc biệt pha, bà Hoàng không thèm đụng vào, trực tiếp đứng dậy, khóe môi nở một nụ cười thẳng thắn không sợ đắc tội người khác, nói với Hạ Viễn: “A Viễn này, tôi không làm khó cậu, nhưng chút thể diện nhỏ này, cậu phải dành cho tôi chứ. Bạn bè bao nhiêu năm rồi, cậu cũng không muốn tôi truyền vài lời đồn đại đến Mỹ đâu nhỉ.”
Hạ Viễn vẻ mặt ngượng nghịu, nhưng vẫn giữ phong thái tốt, gật đầu: “Bà Hoàng, bà không phải làm khó tôi, mà là làm khó chính bà đấy. Chuyện nhỏ nhặt giữa nhân viên với nhau, bà cần gì phải bận tâm? Nếu tiền trong thẻ làm đẹp không đủ, ông Hoàng keo kiệt không nỡ nạp cho bà, tôi sẽ nạp cho. Khó khăn lắm tôi mới chiêu mộ được một người tài giỏi, bà lại vì một chút hiểu lầm nhỏ mà muốn đuổi người đi. Công ty này còn mở nữa không? Công việc còn làm nữa không? Lòng người sẽ tan rã mất!”
Hạ Viễn nhìn vào mặt bà Hoàng, sau đó ánh mắt lướt qua, nhìn Minh Tịch đang đứng phía sau.
Minh Tịch đứng thẳng người. Nếu lúc mới vào cô chỉ cảm nhận một cách mơ hồ, thì lúc này qua vài câu nói chuyện của bà Hoàng và Hạ Viễn, tai cô không điếc, đầu óc không ngu, đương nhiên cô đã nghe ra tất cả.
“Người tài giỏi” mà Hạ Viễn nói, là cô. Còn bà Hoàng thì đích thân ra mặt, muốn đuổi cô đi.
Thật đáng chết, trên tay cô còn có một bản đề xuất phát triển sản phẩm bách hóa nhỏ mà cô đã viết suốt ba đêm. Cô còn chưa đứng vững ở công ty Hải Âu, đã sắp bị đuổi đi rồi sao?
Quan trọng nhất… tiền hoa hồng của đơn hàng lớn đó cô còn chưa nhận được.
Minh Tịch rùng mình. Khi bà Hoàng đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở cô. “Được rồi, vì A Viễn cậu không nỡ, tôi cũng không ép. Nhưng Tiểu Dương là em trai ruột của tôi, tôi để nó đến đây làm việc là để trưởng thành, chứ không phải để bị dày vò. Hạ Viễn, cậu phải để tâm một chút. Thằng bé tính tình mềm mỏng, từ nhỏ đã sợ nhất là bị phụ nữ đanh đá nhắm vào rồi.”
Minh Tịch: … nghiến răng.
Cô nhất thời quên mất mình là ai rồi. Cô đanh đá? Triệu Dương tính tình mềm mỏng?
Bà Hoàng không nói gì thêm, xách túi, chuẩn bị rời đi.
Hạ Viễn tạm thời lấy ra một hộp yến sào Indonesia từ trong tủ phía sau, không đích thân đưa cho bà Hoàng, mà nhanh chóng đi đến bên cạnh Minh Tịch, giao vào tay Minh Tịch, cẩn thận dặn dò một câu: “Lamia, em giúp tôi tiễn bà Hoàng đi nhé.”
“Vâng, Hạ tổng.”
Minh Tịch cầm hộp yến sào Indonesia, đi theo sau bà Hoàng, giữ khoảng cách khoảng hai mét. Đi đến khu vực thang máy, cô bước lên một bước, đích thân nhấn nút thang máy cho bà Hoàng.
Sau đó, cô chuẩn bị đưa hộp yến sào Indonesia này cho bà Hoàng.
Hạ Viễn không có ở đó, Hoàng Mộng Ngọc cũng không còn giả vờ nữa. Bà nhìn cô gái xinh đẹp, lanh lợi, không kiêu ngạo cũng không tự ti trước mặt. Sự căm ghét và ác cảm đột ngột trào ra trong mắt bà giống như con rắn tỉnh giấc sau khi ẩn mình. Sắc mặt bà lập tức trở nên u ám. Hoàn toàn không để ý cửa thang máy đã mở, bà trực tiếp buông lời mỉa mai:
“Đừng tưởng bò lên giường Hạ Viễn, tôi sẽ không có cách nào đuổi cô ra ngoài.”
Cái gì? Mặt Minh Tịch ngay lập tức tái mét.
Mặt cô tái đi, một phần vì bà Hoàng đã vu khống, nói ra những lời bịa đặt, bôi nhọ danh dự và xúc phạm lòng tự trọng của cô. Điều khiến cô khó chấp nhận hơn là lúc này cửa thang máy đã hoàn toàn mở ra, bên trong có một người đang đứng.
Lương Kiến Thành đang đưa tay giữ nút thang máy, ánh mắt càng thêm trong trẻo và sắc bén nhìn cô và bà Hoàng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, câu nói mỉa mai này của bà Hoàng, Lương Kiến Thành ở trong thang máy cũng đã nghe thấy.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen