Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 56
Lương Kiến Thành duy trì thói quen chơi tennis nhiều năm nay. Thời còn đi học, anh là tay vợt đơn nam châu Á duy nhất trong đội tuyển trường. Sau này anh không theo con đường chuyên nghiệp, lý do thứ nhất là vận động viên tennis chuyên nghiệp cần được huấn luyện bài bản từ nhỏ, yêu cầu về tốc độ, sức mạnh và sức bền hoàn toàn khác so với vận động viên nghiệp dư.
Lý do thứ hai, anh có thể chấp nhận áp lực huấn luyện cường độ cao, nhưng lại khó chấp nhận việc huấn luyện nhàm chán và đơn điệu.
Cuộc đời là để trải nghiệm, khi đó anh tràn đầy hứng thú mạnh mẽ với các lĩnh vực khác.
Ví dụ như nghiên cứu kinh tế.
Ví dụ như thám hiểm dã ngoại…
Sở thích của anh tương đối rộng, lại có thể chơi hết mình với những sở thích khác nhau. Ở giai đoạn cơ thể phát triển hoàn toàn thành một người đàn ông trưởng thành, chơi một trận bóng sảng khoái có thể giải phóng tốt hormone trong cơ thể, từ đó giúp thân tâm thư thái.
Sau khi về nước, Lương Kiến Thành không có nhiều cơ hội chơi tennis. Ở Hải Cảng, việc gặp được đối thủ ngang sức cũng rất khó khăn. Năm ngoái, anh đã gia nhập một câu lạc bộ tennis ở Hải Cảng, nhờ vậy mới gặp được vài người đam mê tennis có thực lực không tệ. Dù công việc hàng ngày bận rộn, anh cũng có thể duy trì tần suất hai trận mỗi tháng.
Tuần này, anh cảm nhận được hormone “nổi loạn” của tuổi dậy thì lại đang rục rịch trong cơ thể mình.
Nửa đêm tỉnh dậy anh đã xuống giường tắm, sáng sớm đã hẹn sân ở câu lạc bộ tennis.
Đây là một câu lạc bộ tennis mới ở Hải Cảng, phí hội viên hàng năm không hề rẻ. May mà cơ sở vật chất và huấn luyện viên đều tốt, không ít vận động viên chuyên nghiệp đều đến đây tập luyện.
Sau khi Minh Tịch cúp điện thoại, Lương Kiến Thành đã tắm rửa ngay tại câu lạc bộ. Thời gian này quá bận, anh còn không có thời gian đi cắt tóc. Trên bệ rửa mặt của câu lạc bộ, có sẵn lược và sáp vuốt tóc nam giới dùng chung.
Sấy khô tóc xong, Lương Kiến Thành nhìn chính mình trong gương. Lấy một chút sáp vuốt tóc, anh chỉnh lại mái tóc hơi dài của mình. Bình thường anh rất ít dùng sáp vuốt tóc, nhưng không có nghĩa là anh không biết dùng. Chỉ vuốt nhẹ hai cái, một kiểu tóc chải ngược nam tính, sảng khoái đã hoàn thành.
“Byron, tối nay có hẹn à?” Một người bạn chơi khá quen nhìn Lương Kiến Thành, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ thái quá, rồi cười đoán.
“Đi gặp một nhóm bạn.” Lương Kiến Thành nói.
“Vậy tôi đoán, trong nhóm bạn đó, nhất định có mỹ nhân.” Đối phương nói đùa.
Lương Kiến Thành đã chỉnh trang xong, xách túi thể thao chuẩn bị rời đi. Anh khẽ mím môi, nụ cười đầy vui vẻ: “Quả thật, có một người rất xinh đẹp.”
Đối phương là một chàng công tử đào hoa. Vừa nghe có mỹ nhân, liền ngạc nhiên nghiêng người hỏi: “Là party à? Có thể đưa tôi đi cùng không?”
Lương Kiến Thành khẽ ho một tiếng, cười sảng khoái nói: “Xin lỗi, e là không được. Tôi cũng chỉ được mời với tư cách bạn bè.”
Ơ…
Trả lời dứt khoát, nhưng tại sao giọng điệu lại nghe có vẻ tiếc nuối…
Chàng công tử đào hoa “ai ai” hai tiếng. Đàn ông một khi muốn thể hiện bản thân, thực ra đều giống nhau. Không ngờ ông chủ Lương bình thường nghiêm túc và có phong thái, cũng lại như thế này.
“Lương tổng đã có đối tượng chưa?” Nghĩ đến gì đó, đối phương thăm dò hỏi.
“Hiện tại độc thân.”
“Tôi có một cô em gái ruột…”
“Xin lỗi, tuy tôi độc thân, nhưng đã có người trong lòng rồi…”
Khụ…
Giờ đây, người ho không phải Lương Kiến Thành, mà là chàng công tử con nhà giàu cùng câu lạc bộ tennis.
Duy trì thói quen chơi tennis lâu năm, tuy Lương Kiến Thành không có vóc dáng cơ bắp đồ sộ, nhưng lượng cơ bắp toàn thân của anh thực sự rất xuất sắc. Cơ bắp săn chắc và đầy đặn được phân bổ đều trên khung xương cao ráo, khiến anh không chỉ có đôi chân dài trời phú, mà cả vai rộng và lưng cũng có cơ bắp rõ ràng, mượt mà và rắn chắc.
Dù nhìn từ góc độ thị giác của nam giới, hay tâm lý của phụ nữ, vóc dáng của Lương Kiến Thành, bất kể mặc quần áo hay cởi quần áo, đều mang lại cảm giác của một người có kỷ luật, khỏe mạnh, duy trì vận động lâu dài.
Đặc biệt là cơ bắp ở cánh tay anh, không chỉ cân đối, đẹp mắt, mà còn rất quyến rũ.
Chàng công tử nhà giàu lắc đầu tiếc nuối. Cô em gái của anh thích nhất kiểu đàn ông có vóc dáng như thế này, năn nỉ anh ở câu lạc bộ tennis để ý giúp. Anh đang lưu ý xung quanh, nghe Lương Kiến Thành nói độc thân còn vui mừng trong lòng. Kết quả, đã có người trong lòng rồi.
Là người lăn lộn lâu năm trong chốn tình trường, anh rất hiểu, một người đàn ông nói mình đã có người trong lòng, mức độ tình cảm còn sâu hơn cả “đã có bạn gái.”.
Hẹn với bạn bè, mặc đồ nên thoải mái một chút.
Lương Kiến Thành từ câu lạc bộ tennis trở về, vào phòng thay đồ ở nhà để chọn quần áo.
Nhóm người đó tuổi đều không lớn. Dù anh lớn hơn họ vài tuổi, nhưng thực tế anh cũng đang ở độ tuổi sung sức. Bình thường khi làm việc, anh cần mặc những bộ đồ trưởng thành, điềm đạm để thể hiện khí chất của một ông chủ.
Hôm nay là thứ bảy, và là để đi gặp Minh Tịch.
Việc chọn quần áo, tự nhiên phải chọn những bộ đồ trẻ trung, thoải mái, lại có thể tôn lên ưu thế vóc dáng của anh.
Ngoài những chiếc sơ mi, áo khoác gió và vest mặc hàng ngày khi đi làm, trong tủ quần áo của anh còn có đủ loại áo ngắn cổ chữ V, cổ tròn và cổ polo đơn giản.
Lương Kiến Thành chọn một chiếc áo polo màu trắng, kết hợp với quần tây màu be và giày thể thao.
Cộng thêm kiểu tóc đã được chỉnh sửa một chút, Lương Kiến Thành trong gương nhìn thấy một hình ảnh đi hẹn hò mà anh khá ưng ý.
“Nữ vì người mình thích mà làm đẹp.”
Câu nói này thật sự có phần phiến diện. Bản chất con người vốn dĩ đều muốn thể hiện phần tốt nhất của mình cho người mình thích nhất.
Đây là một sự biểu lộ cảm xúc tích cực, lạc quan, hà cớ gì phải phân biệt nam nữ.
Lương Kiến Thành ngẩng đầu lên, yết hầu ở cổ khẽ nuốt xuống. Anh giơ cổ tay lên xem giờ, còn nửa tiếng nữa là đến giờ ăn cơm đã hẹn với Minh Tịch.
Cô mời anh ăn cơm, anh có nên mang theo một món quà không?
Thực ra, anh đã mua cho cô một món quà. Nhưng vì món quà khá đắt tiền, nên mãi không tìm được lý do thích hợp để tặng.
Đó là một chiếc đồng hồ nữ.
Lương Kiến Thành mở ngăn kéo trong phòng thay đồ. Bên trong yên tĩnh có một chiếc đồng hồ nữ nằm trong chiếc hộp nhung. Chiếc đồng hồ này cùng nhãn hiệu với chiếc đồng hồ trên tay anh.
Thương hiệu này mà anh yêu thích, thiết kế đồng hồ nữ có nhiều đặc điểm nổi bật hơn so với đồng hồ nam.
“Thời gian vì em mà vĩnh cửu.” Đó là câu quảng cáo khi chiếc đồng hồ nữ này được tung ra thị trường.
Chiếc đồng hồ này rất hợp với Minh Tịch, và lời quảng cáo lại phù hợp với tâm trạng của anh. Đó là một lựa chọn không thể nào tốt hơn.
Sinh nhật của cô ấy là khi nào nhỉ?
Hay là đợi đến sinh nhật cô ấy, tặng chiếc đồng hồ này có lẽ sẽ thích hợp hơn?
Cạch.
Ngăn kéo vừa mở ra, lại trượt vào vị trí cũ.
Tặng quà cần đúng thời điểm, không đúng thời điểm chính là một sự mạo phạm.
Thôi vậy.
Để sau này tặng.
Mối quan hệ hiện tại giữa anh và cô, cũng có lý do để gặp mặt ăn uống riêng tư.
Ra khỏi nhà sớm năm phút, Lương Kiến Thành lái xe đến Giang Nam Mỹ. Đây là một nhà hàng bình dân khá nổi tiếng, anh từng ăn vài lần ở Giang Nam Mỹ khi đi tiệc tùng.
Quán ăn bình dân này, hương vị ngon, chủ quán nhiệt tình. Điểm duy nhất không tốt là không có chỗ đỗ xe riêng, thường xuyên có mấy chiếc xe đậu lộn xộn trước cửa quán. Nếu có thời gian, Lương Kiến Thành không muốn đậu xe trước cửa quán, vừa chắn người lại chắn đường.
May mà ven đường có chỗ đỗ xe, chỉ cần đi qua đường là đến Giang Nam Mỹ rồi.
Khi xuống xe, Lương Kiến Thành gọi điện cho Minh Tịch.
“Anh đến rồi, mọi người đến đâu rồi?”
“À, em và Thải Ni vẫn còn đang trên đường…”
Minh Tịch bên này nhận được điện thoại của Lương Kiến Thành sớm như vậy, có chút ngạc nhiên. Lương Kiến Thành, người đến cuối cùng trong buổi tụ tập lần trước, hôm nay lại đến sớm nhất.
Cô nhìn chiếc đồng hồ thạch anh trên cổ tay, vẫn còn mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn.
“Anh vừa hay chơi bóng ở gần đây, xong rồi thì qua luôn.” Lương Kiến Thành giải thích.
Thực ra, anh đã về nhà một chuyến, còn thay chiếc áo polo tennis mà anh thích nhất.
“Em gửi số phòng riêng cho anh trước nhé?” Minh Tịch cầm điện thoại dò hỏi.
“Được.” Lương Kiến Thành đồng ý, rồi dừng lại một chút, cũng hỏi dò: “Đã gọi món chưa? Hay là anh vào gọi giúp em nhé?”
Giá món ăn ở Giang Nam Mỹ đều khá phải chăng, Minh Tịch không sợ Lương Kiến Thành gọi món sẽ vượt quá ngân sách của mình. Cô lo là Lương Kiến Thành sẽ trả tiền bữa ăn. Lần Đức Tử mời khách đó, sau này cô và Thải Ni đều biết, người trả tiền hôm đó là Lương Kiến Thành.
Lần này cô mời khách vì thành tích công việc, trong đó có cả công lao Lương Kiến Thành giúp đỡ ở sân bay. Nếu hôm nay anh lại trả tiền thay cô, cô thật sự sẽ nợ anh một ân tình không thể trả hết.
“Hay là đợi em đến tự gọi…”
“Minh Tịch, hôm nay chắc chắn anh sẽ không giành trả tiền với em.” Lương Kiến Thành cười nói.
Ồ.
“Vậy thì làm phiền Lương tổng rồi!”
Lương Kiến Thành là người chu đáo và cẩn thận, việc gọi món cũng rất đầy đủ. Tổng cộng sáu người, Lương Kiến Thành cũng không tiết kiệm tiền cho Minh Tịch, gọi chín món, còn thêm một đĩa trái cây tươi.
So với Minh Tịch và Thải Ni, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn đến sớm hơn một chút. Vừa hay Lương Kiến Thành gọi món xong, thì thấy hai người họ.
Ba người cùng nhau vào phòng riêng, trò chuyện vài câu về tình hình kinh doanh hiện tại của Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn. Đức Tử là một người có đầu óc linh hoạt, đã nắm bắt được cơ hội, không thiếu cách để làm việc.
Chỉ là cách làm việc, ở một vài chỗ còn khá… có rủi ro pháp lý.
Nếu một sự nghiệp muốn phát triển lâu dài, chứ không phải kiếm tiền nhanh trước mắt, thì những rủi ro cần tránh vẫn phải tránh. Ít nhất phải kiểm soát rủi ro trong phạm vi hợp pháp.
Nếu chỉ hơi “giẫm vạch” một chút, vẫn còn đường lùi.
Nếu hoàn toàn vượt qua ranh giới pháp luật, sau này chắc chắn phải dùng cái giá cao hơn để bù đắp cho sự tinh ranh quá mức hiện tại.
Dù Đức Tử là họ hàng của Dương Mẫn Văn, hay vì nể mặt Minh Tịch, Lương Kiến Thành đều nói thẳng, chỉ ra những điểm vượt quá giới hạn trong tư duy của Đức Tử.
Kinh doanh cần tinh ranh, nhưng quá tinh ranh chưa chắc đã là chuyện tốt.
Đức Tử lập tức hiểu ra. Bất kể là giọng nói hay tầm tư duy, những quan điểm và ý kiến mà Lương Kiến Thành đưa ra đều khiến Đức Tử dễ dàng chấp nhận. Thậm chí anh còn có cảm giác “nghe một lời hay còn hơn đọc sách mười năm”.
“Cảm ơn anh Lương. Những chuyện anh nói… em thật sự không biết. Em và Tuấn Tuấn chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện phạm pháp đâu ạ.” Đức Tử gãi đầu nói.
“Nếu sau này công việc của các cậu phát triển lớn hơn, anh có một cuốn sách muốn giới thiệu cho các cậu. Hai cậu có thể xem thử.” Lương Kiến Thành nói với giọng nghiêm túc, nhưng cũng có chút đùa cợt.
“Sách gì vậy ạ?” Hàn Tuấn Tuấn gần đây cũng rất ham học, vội vàng hỏi.
Lương Kiến Thành nói: “Cuốn ‘Hướng dẫn thuế vụ Trung Quốc’ vừa mới cập nhật phiên bản năm 2000. Trong đó viết khá chi tiết về thuế thu nhập doanh nghiệp thực tế.”
Hàn Tuấn Tuấn cười gượng: “…Công ty nhỏ của chúng em, còn phải nghiên cứu việc nộp thuế sao?”
Đức Tử đã coi Lương Kiến Thành là người thầy trong cuộc đời rồi, lườm Hàn Tuấn Tuấn một cái: “Anh Lương bảo chúng ta nghiên cứu, là nể trọng chúng ta đấy. Đúng không anh Lương?”
So với Hàn Tuấn Tuấn, đầu óc của Đức Tử quả thực linh hoạt hơn nhiều.
Lương Kiến Thành gật đầu nói: “Doanh nghiệp nhỏ cũng phải làm tốt kế hoạch thuế. Hiểu luật thì mới tránh được những rủi ro tiềm ẩn. Rất nhiều lúc, cùng một chuyện, nhưng nằm trong ranh giới pháp luật và ngoài ranh giới pháp luật lại khác biệt rất lớn. Các cậu cẩn thận một chút thì không có gì sai.”
“Cảm ơn anh Lương.”
“Không có gì, đều là người thân.”
Ôi chao!
Hôm nay không uống rượu, nếu không Dương Khang Đức lại muốn kính Lương Kiến Thành hai ly nữa rồi. Anh thấy Lương Kiến Thành hôm nay ăn mặc thoải mái, trẻ trung, cả người sảng khoái và phong độ. Với con mắt tinh tường của một người đàn ông, anh Lương chắc chắn đã sửa soạn bản thân rồi.
Một người phụ nữ có trang điểm hay không, đàn ông có lẽ không nhìn ra, nhưng phụ nữ thường dễ dàng nhận thấy.
Tương tự, một người đàn ông có cố ý sửa soạn bản thân hay không, con gái chưa chắc cảm nhận được, nhưng đàn ông thì chỉ cần nhìn một cái là hiểu ngay.
Hôm nay ba người họ, ai nấy đều rất bảnh bao!
Đức Tử là một người thông minh. Việc Lương Kiến Thành có thể xuất hiện trong phòng riêng này hôm nay, chắc chắn là với tư cách bạn của Minh Tịch. Vì đã là bạn, anh cũng nói thẳng: “Hôm nay còn có một người nữa, Lương tổng có biết là ai không?”
Lương Kiến Thành tựa lưng vào ghế, ánh mắt hững hờ đón nhận ánh nhìn có chút dò xét của Đức Tử, cười nói: “Một người bạn mới, tôi chưa gặp. Các cậu cũng chưa gặp sao?”
Bên cạnh, Hàn Tuấn Tuấn gần như dựng tai lên, nghe Lương Kiến Thành cũng chưa gặp người này, không khỏi thở phào một hơi, chen vào nói: “Tịch Nhi chưa bao giờ nhắc đến, có lẽ là mối quan hệ với đối phương vẫn chưa thân thiết.”
Lương Kiến Thành gật đầu, một tiếng “Tịch Nhi” suýt khiến anh không phản ứng kịp. Ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trong phòng riêng, vẫn rất sáng.
Người thông minh, không phải nói những lời hoa mỹ, mà là diễn đạt một cách bình thường. So với Hàn Tuấn Tuấn, lời nói của Đức Tử bình thường hơn nhiều: “Khoảng thời gian này bọn em bận, không có thời gian gặp Minh Tịch và Thải Ni. Người bạn mới đó của Minh Tịch, bọn em làm sao biết được. Em chỉ nghe Thải Ni nhắc qua, hình như là một sinh viên xuất sắc.”
Lương Kiến Thành “ò” một tiếng.
“Minh Tịch cầu tiến và thông minh, học hỏi lại nhanh. Bây giờ bạn bè kết giao cũng đều là người ưu tú. Em, Thải Ni và Tuấn Tuấn cũng chỉ có lợi thế quen biết sớm, nếu quen nhau muộn vài năm, nói không chừng còn không thể làm bạn với Minh Tịch.” Đức Tử khiêm tốn nói.
Lương Kiến Thành cười không phản đối, nói một câu chân thành cho Minh Tịch: “Giữa bạn bè không nói những chuyện này. Nếu Minh Tịch quan tâm những điều đó, lúc ở trường, cô ấy đã chơi với những người học giỏi rồi.”
“Đúng đúng đúng, vẫn là anh Lương giỏi ăn nói.”
Lương Kiến Thành nhấp môi, không nói gì thêm. Anh đối với Minh Tịch, vẫn hiểu hơn bọn họ một chút.
Đang trò chuyện về cô ấy, thì cô ấy đến.
Hai cô gái bước vào, phía sau còn có một người nữa.
Một thanh niên nho nhã, cắt tóc ngắn, nụ cười kín đáo nhưng trông thông minh và sạch sẽ.
Minh Tịch cười vui vẻ, thấy các bạn trong phòng riêng đã đủ cả, ánh mắt tự nhiên chuyển sang phía Lương Kiến Thành. Hôm nay Lương Kiến Thành khiến cô sáng mắt, một lời khen buột miệng thốt ra: “Lương tổng hôm nay đẹp trai quá!”
Lương Kiến Thành cười một cách kín đáo và dịu dàng. Minh Tịch công khai bày tỏ lời khen ngợi với anh như vậy, anh nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Đúng lúc này, ánh mắt của Minh Tịch, lướt qua những người khác, rồi cũng khen ngợi Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn: “Đức Tử, anh Tuấn Tuấn, hai người ngày càng có phong thái rồi đó. Nếu không phải gặp hai người trong phòng riêng, mình đi ngoài đường còn không dám nhận đâu.”
Mặt Hàn Tuấn Tuấn hơi nóng lên.
Đức Tử cười ha ha nhìn Minh Tịch và Thải Ni: “Các cậu cũng vậy, thay đổi nhiều quá, mình và Tuấn Tuấn đều có cảm giác như đã đổi bạn rồi.”
Thải Ni khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng ngồi xuống cạnh Đức Tử.
Thải Ni không phải cố ý thân thiết với Đức Tử. Hôm nay có tổng cộng sáu người, Đức Tử, Hàn Tuấn Tuấn và Lương tổng đều đã ngồi vào chỗ theo thứ tự. Minh Tịch chắc chắn sẽ ngồi cạnh người bạn mới. Nếu cô không ngồi cạnh Đức Tử, thì phải ngồi cạnh Lương tổng rồi.
Lương tổng rất đẹp trai, nhưng Thải Ni sợ Lương giáo sư, nên cũng có cảm giác tương tự với con trai của Lương giáo sư…
“Haha… Chào Lương tổng.” Sau khi ngồi xuống, Thải Ni vẫn là người đầu tiên chào Lương Kiến Thành.
“Chào em, Thải Ni.” Lương Kiến Thành có chút bất lực. Thải Ni là bạn thân của Minh Tịch, trong lòng Lương Kiến Thành, anh không hy vọng cô ấy lại quá khách sáo với mình như vậy.
Thôi vậy. Lương Kiến Thành chuyển sự chú ý trở lại Minh Tịch và người thanh niên kia. Anh quan sát đối phương, đối phương cũng lịch sự nhìn họ.
Người bạn mới luôn cần được quan tâm nhiều hơn. Minh Tịch nhẹ nhàng đặt tay lên lưng đối phương, dùng giọng điệu vui vẻ và thoải mái giới thiệu: “Ta ta ta tà, giới thiệu với mọi người một chút, đây là người bạn Bắc Đại của mình, anh Trạch.”
“Anh Trạch?” Đức Tử là người đầu tiên nhướng mày.
Quý Nhuận Trạch tỏ vẻ rất ngại ngùng, thậm chí mặt còn đỏ lên. Anh nghiêm túc nhìn Minh Tịch nói: “Minh Tịch, em giới thiệu long trọng như vậy, anh có chút xấu hổ rồi.”
Nói xong, Quý Nhuận Trạch tự giới thiệu trước mặt mọi người: “Tôi tên là Quý Nhuận Trạch, hiện tại đang mở một cửa hàng máy tính, ngay trong khu thương mại điện tử phía trước. Sau này nếu mọi người có vấn đề gì về máy tính, có thể tìm tôi. Tên cửa hàng của tôi là ‘Máy tính Bắc Đại’, rất dễ nhớ.”
Ồ ồ ồ, hóa ra là vậy.
Đức Tử lập tức hiểu ra, hóa ra “Bắc Đại” chỉ là một cái biển hiệu.
“Vậy anh Trạch… anh không phải dân Đại học Bắc Kinh à?”
Năm nay có một trường học rất nổi, quảng cáo trên TV mỗi ngày, tên là Trường công nghệ thông tin Bắc Đại Thanh Điểu. Chẳng lẽ “Đại học Bắc Kinh” mà Minh Tịch nói là Bắc Đại Thanh Điểu, chứ không phải Đại học Bắc Kinh?
Có suy đoán này, Đức Tử ngay lập tức cảm thấy thân thiết hơn với đối phương.
Quý Nhuận Trạch hào sảng nói: “Tôi quả thực tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, học ngành kinh tế, nhưng không được thuận lợi mấy, sau khi nghỉ việc ở ngân hàng thì mở một cửa hàng máy tính, cứ thế mà sống qua ngày.”
Ồ ồ ồ.
Dù không được thuận lợi mấy, thì cũng là… Đại học Bắc Kinh mà!
Đức Tử vẫn đầy vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt chuyển sang Lương Kiến Thành. Anh thấy Lương Kiến Thành ngồi một cách thoải mái, tự chủ, ánh mắt nhìn thẳng lên. Sau khi trầm ngâm một lát, anh là người đầu tiên hỏi ra chuyện mà tất cả mọi người có mặt đều tò mò: “…Làm sao mọi người quen nhau vậy?”
Minh Tịch và Quý Nhuận Trạch cùng ngồi xuống. Quý Nhuận Trạch nhìn Minh Tịch: “Minh Tịch, hay là em nói đi?”
“Được thôi.”
Tranh thủ lúc món ăn còn chưa được dọn ra, Minh Tịch kể qua quá trình cô và Quý Nhuận Trạch quen nhau.
Thực ra, cô và Quý Nhuận Trạch quen nhau cũng là nhờ đơn hàng của Pierre. Tháng trước, để làm ra sản phẩm mới, cô dành một nửa thời gian ở nhà máy, một nửa thời gian chạy khắp chợ máy tính, muốn tìm một người biết thiết kế.
Chợ máy tính đa phần là nơi sửa máy tính và bán máy tính, những người biết dùng phần mềm cao cấp để thiết kế gần như không có. Minh Tịch hỏi hết tiệm này đến tiệm khác, đang chuẩn bị bỏ cuộc, định đến nhà sách Tân Hoa mua sách về tự nghiên cứu, thì nhìn thấy cửa hàng máy tính của Quý Nhuận Trạch, “Máy tính Bắc Đại”.
…Trông có vẻ lợi hại.
Cô cầm chiếc máy tính xách tay của mình bước vào hỏi: “À, tôi muốn hỏi một chút, anh có biết vẽ bản thiết kế không?”
Quý Nhuận Trạch đang lắp ráp linh kiện trong cửa hàng, không ngẩng đầu lên nói: “Tôi biết, nhưng bây giờ tôi không có thời gian.”
“Vậy khi nào anh có thời gian, tôi có thể đợi anh.”
Xinh đẹp quả thật có lợi thế. Quý Nhuận Trạch nhìn Minh Tịch hai lần. Lần đầu không mấy để ý, lần thứ hai nhìn kỹ một chút, liền đồng ý: “Cô đợi tôi năm phút.”
Minh Tịch đợi năm phút, sau đó lại tốn của Quý Nhuận Trạch hơn năm tiếng đồng hồ.
“Học xong cách thiết kế, sau này tôi có thể tự mình thiết kế sản phẩm không? Cả thiết kế bao bì nữa?” Minh Tịch trực tiếp nói ra ý định muốn học thiết kế.
“Hơi khó đấy.”
“Tôi muốn thử.”
“Được…”
Quý Nhuận Trạch vừa dùng máy tính vẽ bản vẽ, vừa dạy, Minh Tịch bên cạnh chăm chú học.
“Cô là sinh viên của Đại học Kinh tế và Thương mại Hải Cảng à?” Quý Nhuận Trạch hỏi Minh Tịch học trường nào, vì vừa nhìn đã thấy cô là một nữ nhân viên kinh doanh ngoại thương.
“Không, tôi là sinh viên đại học Điện Thị Nghi Thành.”
“Đại học Điện Thị Nghi Thành? Có trường đó sao? Là trường đại học gì vậy?”
“Là đại học Điện Thị!”
“Ờ… vậy đại học Điện Thị ở chỗ các cô giỏi thật.”
“Giỏi chỗ nào chứ…”
“Vừa rồi tôi dạy cô một lần là cô biết rồi, tổ hợp thao tác này, tôi đã học hai lần mới biết đấy.”
Vì tôi có trí nhớ rất tốt mà. “Còn anh, anh thật sự tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh sao?”
“Ừ.”
“Bắc Đại, hay Bắc Đại Thanh Điểu?”
“Bắc Đại.”
“Giỏi thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi gặp người tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh.”
“Trước đây tôi thấy Đại học Bắc Kinh cũng tạm, nhưng bây giờ gặp cô… có vẻ Đại học Bắc Kinh cũng hơi tệ, chắc là đại học Điện Thị của các cô mới giỏi thật…”
Về quá trình quen nhau của hai người, Minh Tịch không nói chi tiết, nhưng khoảng thời gian này, cô và Quý Nhuận Trạch quả thực rất thân. Vì cô muốn học phần mềm CAD và Photo Draw, mà cửa hàng máy tính của Quý Nhuận Trạch lại buôn bán không tốt, mỗi ngày đều có thời gian rảnh, nên rất nhiệt tình nhận cô, một sinh viên đại học Điện Thị ham học này.
“Minh Tịch thật sự rất nghiêm túc, rất có ngộ tính, học hỏi lại nhanh. Tôi sắp không còn gì để dạy cô ấy nữa rồi.” Món ăn đầu tiên được dọn lên, Quý Nhuận Trạch không khen mình mà lại khen Minh Tịch trước.
Vì muốn quan tâm bạn mới, lại muốn ngồi cùng Thải Ni, nên giữa Minh Tịch và Lương Kiến Thành vừa hay có Quý Nhuận Trạch ngồi giữa.
Nghe xong lời kể của Minh Tịch, Lương Kiến Thành có chút bất ngờ, nhưng lại thấy hợp tình hợp lý. Giống như lời ông chủ Quý này nói, một khi cô tiếp xúc được với kiến thức hữu ích, không chỉ tràn đầy nhiệt huyết học tập, mà còn sẽ tràn đầy lòng biết ơn đối với người dạy cô.
Khoảng thời gian này, cô chắc bận học “CAD” và “Photo Draw”, nên cũng đã lâu không theo dõi bài đăng trên diễn đàn.
Cô học nhanh, nên người làm thầy cũng nhanh chóng bị “đào thải”.
Tốt lắm.
“Đó là chuyện đương nhiên rồi, Minh Tịch của chúng ta giỏi nhất mà. Thảo nào dạo này mình không thấy bóng dáng cậu đâu, hóa ra là đi học cái mới với sinh viên xuất sắc của Đại học Bắc Kinh.” Thải Ni nói một cách chua chát.
“Không không không, tôi thật sự không phải sinh viên xuất sắc gì đâu. Ở trường tôi rất bình thường, đối với chuyên ngành đã học cũng không mấy hứng thú, nếu không thì đã làm việc thật tốt rồi. Minh Tịch còn nói sẽ giới thiệu cho tôi những bạn cùng lớp đại học Điện Thị giỏi hơn, chắc chắn các bạn đều rất giỏi.”
Quý Nhuận Trạch ngượng ngùng. Bằng cấp quả thực là niềm tự hào lớn nhất của anh ở hiện tại, nhưng cũng ngại ngùng không muốn lấy nó ra làm chủ đề. Hơn nữa, sau khi quen Minh Tịch, anh cũng hiểu ra một đạo lý, không thể dùng bằng cấp để đánh giá một con người.
Sau khi anh đi vào, người đầu tiên nhìn thấy chính là người đàn ông mặc áo polo trắng. Khí chất và thần thái của đối phương, nhìn một cái là biết không hề đơn giản.
Tốt nghiệp đại học Điện Thị thì sao, anh cảm thấy họ đều đang làm ăn rất tốt.
“Đúng vậy, đại học Điện Thị Nghi Thành của chúng tôi giỏi lắm đấy chứ.” Đức Tử cũng bắt đầu tự khen mình.
“Vậy tất cả các cậu đều là bạn học của Minh Tịch à?”
“Tôi là!” Thải Ni giơ tay đầu tiên, tinh nghịch một chút: “Chào Bắc Đại, tôi chính là bạn học đại học Điện Thị rất giỏi mà Minh Tịch nói đây.”
Thải Ni làm gương, Đức Tử cũng nói theo: “Chào Bắc Đại, tại hạ bất tài, tôi cũng là người bạn đó!”
Sau đó là Hàn Tuấn Tuấn, hơi im lặng nhưng đầy tự hào gật đầu.
Quý Nhuận Trạch đáp lại mọi người, cuối cùng với vẻ mặt thân thiện nhưng căng thẳng nhìn về phía Lương Kiến Thành.
Lương Kiến Thành có chút tiếc nuối, anh lại không phải là người của đại học Điện Thị Nghi Thành, lập tức phải phá vỡ không khí “nối tiếp” này. Mối quan hệ duy nhất của anh với đại học Điện Thị Nghi Thành là, cha anh từng dạy ở đó.
“Tôi…” Anh cũng khó lòng giới thiệu về bản thân.
Nhanh hơn anh là giọng của Minh Tịch. Dưới ánh đèn sáng, Minh Tịch cười tươi tắn nhìn thẳng Lương Kiến Thành, vẫn dành cho Lương Kiến Thành một sự quan tâm đặc biệt, giới thiệu riêng Lương Kiến Thành với Quý Nhuận Trạch.
“Anh ấy tên là Lương Kiến Thành, là con trai của thầy bọn em, luôn chiếu cố bọn em rất nhiều ở Hải Cảng, cũng là một người bạn rất tốt của em.”
Nếu nói giây trước Lương Kiến Thành còn có cảm giác bị bỏ rơi. Thì giây này, một câu nói “người bạn rất tốt” đã hoàn toàn xóa tan cảm giác bị bỏ rơi đó.
“Chào anh, Quý tổng.” Lương Kiến Thành chủ động chào hỏi.
Quý Nhuận Trạch lập tức xua tay: “Đừng gọi tôi là Quý tổng, tôi đâu có ra dáng giám đốc đâu.” Người trước mặt này mới giống giám đốc.
Quý Nhuận Trạch rất dễ đỏ mặt. Nhìn Lương Kiến Thành trông trẻ tuổi, nhưng lại có một khí chất không hề tầm thường. Anh thực sự khó tin rằng người này cũng tốt nghiệp đại học Điện Thị, vì vậy hỏi một cách do dự: “Ông chủ Lương cũng tốt nghiệp đại học Điện Thị Nghi Thành à?”
Nếu đúng là thế, chỉ có thể nói đại học Điện Thị Nghi Thành đó quá giỏi.
Quý Nhuận Trạch vẫn còn tình cảm sâu đậm với trường cũ, không muốn thừa nhận Đại học Bắc Kinh quá tầm thường. Anh chỉ có thể nâng tầm đại học Điện Thị Nghi Thành mà anh chưa từng nghe đến.
(chú thích về đại học Điện Thị: tên chính thức là Hệ thống Giáo dục Đại học Mở và Từ xa Trung Quốc, là một hình thức đào tạo đại học từ xa. Điện thị đại học là hệ thống giáo dục mở dành cho tất cả mọi người, hướng đến mọi đối tượng trong xã hội, không giới hạn độ tuổi, không cần thi tuyển sinh gắt gao như đại học chính quy.
Phương thức đào tạo: Linh hoạt, kết hợp nhiều hình thức: học qua truyền hình, internet, tài liệu, hướng dẫn trực tuyến, và một số buổi học tập trung.)
“Tôi không phải…” Lương Kiến Thành phủ nhận.
Vì không phải là sinh viên đại học Điện Thị Nghi Thành, anh có chút ngại ngùng.
Hành động “nối tiếp” của Thải Ni và Đức Tử đã khiến Quý Nhuận Trạch hiểu lầm Lương Kiến Thành là sinh viên đại học Điện Thị. Minh Tịch bỗng thấy buồn cười, nhưng cô cũng không biết Lương Kiến Thành học trường nào.
Bên cạnh, Thải Ni cũng thấy vui, còn nói mà không suy nghĩ: “Lương tổng không cùng phe với chúng em đâu…” Nói xong, cô lén thè lưỡi một chút. Cô không có ý định loại trừ Lương Kiến Thành.
“Anh Lương, anh học trường nào ạ?” Đức Tử là người giỏi quan sát nhất, lập tức kéo sự chú ý trở lại người họ hàng thân thiết nửa vời Lương Kiến Thành.
Đức Tử hỏi như vậy, mọi người tự nhiên đều nhìn về phía Lương Kiến Thành.
Dù sao thì chắc chắn là một trường đại học chính quy.
Lương Kiến Thành: …
Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên Lương Kiến Thành tham gia một buổi tiệc cần khai báo tên trường. Ngày xưa khi học ở Mỹ, vào cuối tuần các sinh viên thường tụ tập giao lưu, những sinh viên từ các trường khác nhau sẽ tự giới thiệu với nhau.
Sau khi về nước làm việc, anh rất ít khi nhắc đến tên trường của mình. Với tư cách là một ông chủ, anh quan tâm nhiều hơn đến trường của người khác.
“Princeton.” Lương Kiến Thành im lặng nửa giây, rồi nói ra tên trường đại học mình đã tốt nghiệp.
Anh học cả đại học và cao học ở trường này.
Ờ.
Đức Tử phản ứng một chút, không hiểu…
Trong chốc lát, anh muốn nịnh Lương Kiến Thành vài câu, cũng không biết nói lời nào. Một cái tên mà anh chưa từng nghe, dù anh có lòng nịnh, cũng chỉ có thể thể hiện sự kinh ngạc một cách không lúng túng, nhưng lại không nghĩ ra được lời khen ngợi nào phù hợp.
Tương tự, Hàn Tuấn Tuấn và Thải Ni cũng vậy.
Minh Tịch khá hơn một chút, biết Princeton hình như là ở Mỹ…
Và cũng chỉ đến thế.
“Lương tổng tốt nghiệp đại học ở Mỹ à?” Minh Tịch cong môi, với EQ cao và sự lịch thiệp, cô thốt ra một câu hỏi có chút ngạc nhiên.
Lương Kiến Thành: “…Đúng vậy.”
Lần đầu tiên, Lương Kiến Thành cảm thấy trường cũ của mình có chút mất mặt. Đặc biệt là khi so sánh với sự đón nhận mà Đại học Bắc Kinh nhận được.
Không chỉ danh tiếng không bằng Đại học Bắc Kinh, mà khí thế cũng không sánh bằng đại học Điện Thị Nghi Thành.
—
Hôm nay là ngày mà Princeton không thể xách ra khoe…
Chú thích về Princeton: theo bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới năm 2025, thì Princeton nằm trong top 3 các trường đỉnh và trâu bò nhất thế giới, chỉ sau MIT và Harvard. Tóm lại là, nó thuộc top trường nhà giàu và khó xin vào nhất thế giới.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen