Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 54
Minh Tịch: …
Cô đã chậm một bước, nhưng có thể tình cờ gặp Lương tổng một lần, chẳng phải là vừa hay sao?
Minh Tịch khẽ mỉm cười, bước ra khỏi quán cà phê, đi về phía Pierre.
Trong lòng, cô cũng tự ngưỡng mộ bản thân hai phần.
À không, là sự khích lệ.
Trước mặt Lương Kiến Thành, làm sao cô có thể dễ dàng ngưỡng mộ bản thân, cô cần phải tự động viên nhiều hơn, mới có thể tự tin đón nhận ánh mắt Lương Kiến Thành cố ý dành cho cô.
Minh Tịch mím môi, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Dù không có chút cơ hội chiến thắng nào, cô cũng không thể phụ lòng bộ trang phục công sở trị giá hai nghìn tệ. Có lẽ Hải Âu đã không còn là lựa chọn dự phòng của Pierre, nhưng cô vẫn có cơ hội trở thành lựa chọn dự phòng mà, phải không?
Ngay khi cô vào Hải Âu, Hạ Viễn đã giao mảng kinh doanh thiết bị điện mới này cho cô. Dù là nhân viên kinh doanh của nhóm A hay nhóm B đều có lời ra tiếng vào. Ai cũng hiểu, nếu mảng kinh doanh mới này có thể triển khai thuận lợi, sau này cô sẽ không thiếu đơn hàng ở Hải Âu.
Tương tự, vạn sự khởi đầu nan, mở đơn hàng đầu tiên đã khó, đừng nói là phát triển công việc sâu rộng.
Họ có ý kiến về sự sắp xếp táo bạo của Hạ Viễn, nhưng lại không dám trao đổi công việc với cô. Ai lại từ bỏ công việc đã ổn định trong tay, để tranh giành doanh số ở một lĩnh vực chưa biết?
Không ai tranh giành với cô, không có nghĩa là không có ai theo dõi.
Kể từ khi cô nhận việc, dù là đồng nghiệp nhóm A hay nhóm B, bao gồm cả Hạ Viễn, Hoàng tổng, họ đều đang theo dõi…
Xem khi nào cô sẽ có được đơn hàng đầu tiên.
Tương tự, Minh Tịch cũng không biết đơn hàng đầu tiên trong đời mình sẽ đến khi nào.
Tự cho mình thêm một chút kiên nhẫn, thêm một chút kỳ vọng, đó là quy tắc làm việc của cô.
Với tâm lý này, việc có đơn hàng chẳng phải là sớm muộn sao?
Huống hồ, với khách hàng, cô còn có sự chân thành tuyệt đối.
Hôm nay, dù Pierre đã xác định hợp tác với Tinh Hải, nhưng anh vẫn đồng ý gặp riêng cô, chẳng phải chứng minh rằng công sức cô bỏ ra trước đó là có giá trị sao…
Đơn hàng này cô thua Lương Kiến Thành, nhưng không hề mất mặt.
Lương Kiến Thành sống có phong thái, làm việc chu đáo, nhưng trong kinh doanh không bao giờ nương tay.
Từ nửa tháng trước bắt đầu liên lạc với Pierre, đến một tiếng trước thành công ký hợp đồng, Lương Kiến Thành sớm đã đoán được, đơn hàng này anh sẽ cạnh tranh với Minh Tịch.
Từ khi Minh Tịch vào Hải Âu, anh đã đại khái đoán được Hạ Viễn sẽ sắp xếp cho Minh Tịch phụ trách mảng kinh doanh nào. Đã tốn nhiều công sức để chiêu mộ một người, tuyệt đối không thể để cô làm những việc đơn giản nhất.
Rất tiếc, anh thích cô, nhưng trong công việc, anh không thể học Chu U Vương mà dâng đơn hàng để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
(chú thích: Chu U Vương là vị vua cuối cùng của triều đại nhà Chu thế kỷ 8 Trước công Nguyên. Trong thời gian trị vì, Chu U Vương không chăm lo việc nước, suốt ngày chỉ biết chơi với người đẹp ở hậu cung. Trong lịch sử văn học Trung hoa có câu “Nhất tiếu thiên kim”, có nghĩa là “nụ cười đáng giá ngàn vàng” để nói về nụ cười tai hại của Bao Tự. Sau khi vào cung, Bao Tự suốt ngày đăm chiêu, chẳng bao giờ nở một nụ cười. Sủng ái và mê đắm Bao Tự, Chu U Vương càng mong mỏi được nhìn thấy nụ cười của mỹ nhân. Chính vì vậy, Hoàng đế Chu U Vương đã tìm mọi cách để làm Bao Tự cười.)
Đơn hàng của Pierre là một đơn hàng lớn.
Nếu có thể thiết lập mối quan hệ hợp tác lâu dài, lợi nhuận sẽ rất lớn. Vì vậy anh đích thân đến gặp, theo dõi, trong lúc Minh Tịch còn chưa kịp phản ứng, anh đã cơ bản hoàn tất quy trình hợp tác.
Trong khi cô…
…còn đang bận rộn chuyển nhà.
Minh Tịch giờ đây đã là một nhân viên ngoại thương rất biết cách làm việc, việc đánh giá khách hàng cũng rất chính xác. Trước đó, ở trong xe, Pierre cũng nhắc đến cô, nói Hải Âu có một nhân viên kinh doanh vô cùng kiên trì, anh nhất định phải gặp cô ấy một lần.
Chiếm mất đơn hàng này của Hải Âu, đặc biệt người phụ trách lại là Minh Tịch, Lương Kiến Thành thừa nhận mình đã thắng mà không quang minh chính đại.
Nhưng trong chuyện làm ăn, anh luôn đối việc, chứ không đối người.
Ở trước đơn hàng, không phải anh và Minh Tịch cạnh tranh, mà là sự cạnh tranh giữa Tinh Hải và Hải Âu.
Vậy Lương tổng tự tin đến mức đó sao, tự tin đến mức đích thân đưa khách hàng đến trước mặt đối thủ cạnh tranh? Minh Tịch liếc nhìn Lương Kiến Thành, tuy không nói gì, nhưng trong mắt cô trực tiếp thể hiện sự nghi ngờ.
Lương Kiến Thành lịch sự cười, trong mảng kinh doanh thiết bị điện gia dụng, Tinh Hải quả thực có lợi thế hợp tác tuyệt đối. Anh tự tin, nhưng cũng không khinh địch đến mức đưa khách hàng đến trước mặt đối thủ cạnh tranh.
Anh thật sự chỉ là tiện đường… Cô có tin không?
Giữa họ, chẳng lẽ chỉ có mối quan hệ đối thủ cạnh tranh này thôi sao? Anh muốn gặp cô, người bạn tâm giao này, không được sao?
Anh không hề coi thường Minh Tịch một chút nào, anh cũng tin rằng, cô nhất định sẽ có một khởi đầu tốt.
Đúng như cô đã nói trong thang máy, cô sẽ cố gắng hết sức. Vậy thì, anh cũng sẽ dùng cách của mình, để cô hiểu một điều.
Dù lúc này, anh vô cùng rung động trước cô, anh cũng không thể nhường một chút lợi ích nào.
Xin lỗi…
Nếu Minh Tịch biết được suy nghĩ trong lòng của Lương tổng quyến rũ trước mặt, có lẽ cô sẽ giống như Triệu Dương trong văn phòng, trực tiếp cười khẩy.
Hừ, ai thèm chứ!
Lương Kiến Thành đứng ngay bên cạnh Pierre. Khi Pierre biết cô chính là Lamia, người luôn giữ liên lạc với anh, anh lộ vẻ ngạc nhiên, lập tức dành cho cô một cái ôm kiểu Pháp.
Minh Tịch: …
Ơ.
Pierre quan sát Minh Tịch, nhiệt tình khen ngợi: “Lamia, cô xinh đẹp hơn tôi tưởng rất nhiều, cũng trẻ hơn rất nhiều. Tôi cứ nghĩ cô sẽ là một phụ nữ trung niên nghiêm khắc, khó tính.”
Tại sao?
Minh Tịch có chút tò mò.
Pierre nói ra lý do anh đồng ý đến buổi hẹn: “Thái độ làm việc của cô quá tốt, có thể nói là kiên trì không mệt mỏi. Xin lỗi vì tôi có thành kiến với những phụ nữ xinh đẹp, những cô gái xinh đẹp như cô, dường như không cần phải cố gắng nhiều đến thế.”
Không biết có phải vì cách diễn đạt tiếng Anh có sự khác biệt trong cách hiểu không, Minh Tịch cảm thấy Pierre này nói chuyện rất thẳng thừng.
Vì thế, Minh Tịch cũng dùng cách nói đùa thẳng thừng để đáp lại Pierre: “Chính vì các anh có thành kiến như vậy với phụ nữ đẹp, nên chúng tôi mới buộc phải cố gắng nhiều hơn.”
Pierre cười.
Lương Kiến Thành bên cạnh cũng cười.
Minh Tịch không hiểu tại sao Pierre lại có sự khác biệt lớn giữa trước và sau. Lương Kiến Thành là đàn ông nên có thể hiểu. Giống như những lời anh đã nói với Maggie trước đây, nhan sắc quả thực có thể trở thành một thứ vũ khí.
Lương tổng.
Cô Minh hôm nay, bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ sáng mắt, bao gồm cả anh, một người đã quen biết lâu.
Vì đã đưa người đến rồi, Lương Kiến Thành cũng không tiện làm phiền đối thủ cạnh tranh tranh giành khách hàng nữa.
Anh đưa tay ra với Pierre.
Pierre bắt tay lại.
Lương Kiến Thành và Pierre bắt tay tạm biệt. Sau đó, anh cũng lịch sự đưa tay ra với cô.
Minh Tịch đưa tay ra.
“Cảm ơn Lương tổng đã đưa khách hàng của tôi đến.” Cô cố ý trêu chọc một chút.
Lương Kiến Thành mặt mày rạng rỡ và có ý cười, giọng điệu cũng đùa giỡn một chút: “Là tôi phải cảm ơn cô Minh, đã giúp tôi tiếp đãi khách hàng.”
…Thật quá đáng.
Nói tiếng Anh không lại anh, nói tiếng mẹ đẻ còn bị anh chọc tức.
Minh Tịch khóe môi cong lên, thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt Lương Kiến Thành, lấy ra thái độ vô tư của người mới: “Không có đơn hàng này, cũng sẽ có đơn hàng tiếp theo, đúng không Lương tổng?”
“Đúng vậy. Anh chúc em thành công.” Lương Kiến Thành khẳng định cô, còn rất có phong độ mà chúc phúc cho cô.
Khi hai người nói chuyện, hai tay vẫn nắm chặt.
Lòng bàn tay Lương Kiến Thành thon dài, cân đối, ấm áp. Khi tiếp xúc và nắm chặt trước đó, ngón tay anh khép lại, mang theo một phần kiểm soát vừa phải.
Bàn tay Minh Tịch hoàn toàn bị anh bao bọc.
Cũng là bắt tay giữa nam và nữ, trước đó cô bắt tay với Pierre, và bây giờ bắt tay với Lương Kiến Thành. Nếu nói cảm giác giống nhau, thì cô cũng đang cố ý tự lừa dối bản thân.
Lương Kiến Thành lịch sự rời đi. Minh Tịch và Pierre vào quán cà phê nói chuyện, đúng như cô đã đoán.
Về việc thu mua tủ lạnh mini và máy pha cà phê viên nén, Pierre đã ký hợp đồng với Tinh Hải.
Vì áy náy, Pierre giải thích lý do với cô:
Lần này, tủ lạnh mini và máy pha cà phê viên nén sẽ được cung cấp cho một chuỗi khách sạn cao cấp toàn cầu. Bên thu mua yêu cầu chất lượng rất cao, và còn cần có thương hiệu nổi tiếng bảo chứng.
Giá của Hải Âu quả thực rẻ hơn một chút, giá trị sử dụng cao. Nhưng Pierre, người đã có một cuộc khảo sát rõ ràng về thị trường, nói: “Lamia, tôi không phải không tin cô, tôi thực sự tin tưởng Điện máy Song Dương hơn.”
Minh Tịch gật đầu hiểu.
Pierre nói rất khách sáo, cô không có cảm giác khó chịu, còn cảm nhận được sự khẳng định của Pierre đối với năng lực làm việc của cô.
Minh Tịch cân nhắc một chút, dùng tiếng Anh bày tỏ suy nghĩ của mình với Pierre:
“Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẵn lòng trở thành người trợ giúp của anh ở Trung Quốc. Tôi mới làm kinh doanh chưa lâu, nhưng tôi tin rằng, một nhân viên kinh doanh xuất sắc, tuyệt đối không chỉ hoàn thành đơn hàng. Nền kinh tế Trung Quốc đang phát triển nhanh chóng, thị trường cũng có nhiều thay đổi lớn. Tôi hy vọng chúng ta có thể là bạn bè, sau này ngoài việc trao đổi đơn hàng, còn có thể chia sẻ thông tin thương mại với nhau. Tôi tin rằng, không có mối quan hệ hợp tác nào là vĩnh viễn, Tinh Hải là một công ty cạnh tranh rất đáng tôn trọng, nhưng không có một công ty nào có thể “nuốt trọn” hết tất cả các đơn hàng.”
Đúng không?
Pierre thực sự rất ngưỡng mộ một người nói chuyện thẳng thắn, thông minh và hiểu chuyện như Minh Tịch.
Không chỉ tiếng Anh tốt, mà cách diễn đạt và phản ứng cũng rất thông minh. Cách dùng từ tiếng Anh có chút không chuẩn, nhưng lại rất chính xác.
Điều quan trọng, Minh Tịch với tư cách là một nhân viên kinh doanh, có một điểm khiến Pierre rất hài lòng. Mỗi lần cô hồi đáp thư hỏi giá, Minh Tịch không đứng trên góc độ của công ty, mà là đứng trên góc độ của anh.
Về mặt tình cảm, Pierre cũng hy vọng dùng đơn hàng để thiết lập mối quan hệ sâu sắc hơn với Lamia.
Nhưng tình cảm là tình cảm.
Trung Quốc có một câu nói, “tại thương ngôn thương”.
(chú thích: “tại thương ngôn thương” có nghĩa là: công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, không nên để tình cảm cá nhân xen vào các quyết định kinh doanh để giữ được tính khách quan và chuyên nghiệp.)
Kết thúc buổi trà chiều, Pierre chuẩn bị rời đi. Anh ở khách sạn Sculy gần đó nên chọn đi bộ. Dù không giành được đơn hàng, Minh Tịch vẫn đích thân tiễn Pierre đến khách sạn, rồi dừng lại ở sảnh.
“Không biết anh sẽ ở Hải Cảng bao lâu?” Minh Tịch hỏi.
Pierre đã là một giám đốc thu mua kỳ cựu, mọi hành động của Lamia đều khiến anh cảm nhận được một sự thật, cô vẫn chưa từ bỏ.
“Xin lỗi, lịch trình sau này của tôi cần được giữ bí mật, vẫn chưa thể nói cho cô biết.” Pierre lấy thái độ xa cách chính thức ra.
Minh Tịch gật đầu, lại đưa tay ra.
“Chúc anh mọi việc thuận lợi.”
“Cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ những lời cô nói hôm nay.”
“Đó là điều tôi nên làm.”
Mặc dù… nhưng!
Câu nói cuối cùng của Pierre, vẫn an ủi Minh Tịch một chút.
Đôi khi, nỗ lực hết mình không nhất định sẽ nhận được kết quả tốt. Đó là chuyện thường tình, nhưng có người lại khinh thường, coi thường điều đó.
Sau khi gặp Pierre và trở lại công ty, Triệu Dương đang ngồi tại chỗ làm, đột nhiên lên tiếng với giọng điệu lạnh lùng: “Nhiều nữ nhân viên kinh doanh trông có vẻ rất nỗ lực, thực ra không phải để làm việc, mà là tìm mọi cách để gả ra nước ngoài. Nước Pháp rất tốt, đi đâu cũng có thể giẫm phải phân chó.”
Mặt Minh Tịch tái đi.
Cô vốn định ngồi xuống, dùng tài liệu trên mạng để nghiên cứu thị trường thiết bị điện, lời nói mỉa mai nhẹ nhàng của Triệu Dương khiến cơn giận trong lòng cô bùng lên.
Tại sao sự thành kiến của nơi làm việc đối với phụ nữ lại tồn tại, chính là vì có những người như Triệu Dương. Anh chưa bao giờ thực sự coi cô là một người làm việc độc lập, mà luôn coi cô là vợ của một người đàn ông nào đó trong tương lai.
Minh Tịch hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng, kiên quyết nhìn Triệu Dương.
Triệu Dương khẽ cúi đầu, có chút khó đối phó với ánh mắt của Minh Tịch. Anh là tổ trưởng, dưới tay chỉ có hai thành viên là Ngô Tịnh Tịnh và Minh Tịch. Ngô Tịnh Tịnh mỗi ngày đều nghĩ cách nịnh nọt lấy lòng anh, còn Minh Tịch thì sao?
Một cô gái trẻ có thể được Hạ Viễn đích thân chiêu mộ, không cần suy nghĩ kỹ cũng biết cô và Hạ Viễn có mối quan hệ gì. Chuyện như vậy, Triệu Dương đã thấy nhiều rồi. Ngay từ ngày đầu Minh Tịch vào làm, anh đã mặc định Minh Tịch và Hạ Viễn có mối quan hệ đó.
Đối với Minh Tịch, Triệu Dương có một tâm lý kinh điển. Nếu mỹ nhân này có thể lấy lòng anh, anh cũng sẽ khách sáo với cô như với Ngô Tịnh Tịnh.
Nhưng mỹ nhân này, từ đầu đến cuối đều coi thường anh, vậy thì anh chẳng việc gì phải tử tế.
Minh Tịch mặt lạnh như tiền. Khi Triệu Dương định cúi đầu xuống, tránh né và thỏa hiệp mâu thuẫn của hai người, cô nở một nụ cười rạng rỡ, thẳng thắn, không chút lùi bước nắm lấy ánh mắt của Triệu Dương, hỏi: “Tổ trưởng Triệu, có phải anh có ý kiến gì về tôi không?”
Triệu Dương hoảng hốt. Bình thường anh chỉ biết ra vẻ, không giỏi đối mặt trực tiếp như vậy.
Minh Tịch bước ra khỏi chỗ làm, đi thẳng đến cạnh Triệu Dương: “Triệu Dương, khoảng thời gian này tôi bận rộn với công việc cá nhân, không giao thiệp tốt với cấp trên, là lỗi của tôi. Nếu khoảng thời gian này tôi đã làm anh cảm thấy không thoải mái, anh với tư cách là tổ trưởng và tiền bối, có thể nói thẳng với tôi không?”
Hả?
Minh Tịch khóe môi cong lên một đường cong nhẹ.
Đúng rồi. Xin lỗi có cần kính trà không.
Vì Triệu Dương không bày tỏ thái độ, cô liền bày tỏ thái độ của mình trước. Minh Tịch đưa tay ra, trực tiếp cầm lấy chiếc cốc trà của Triệu Dương đặt trên bàn. Cô đến khu vực pha trà, rót một cốc nước sôi cho Triệu Dương, rồi quay trở lại.
“Tổ trưởng Triệu, nếu trước đó tôi có những điểm khiến anh cảm thấy không thân thiện, tôi xin chân thành xin lỗi. Hy vọng anh đại nhân đại lượng, thấy tôi còn nhỏ, mới chập chững bước vào đời mà bỏ qua, đừng so đo với tôi.”
Lời vừa dứt, Minh Tịch đưa cốc trà đến trước mặt Triệu Dương.
Triệu Dương: …
Thời gian này, đúng là Triệu Dương cố tình làm Minh Tịch khó chịu.
Hắn coi cô chỉ là một cô gái tỉnh lẻ dễ bị nắm thóp, nghĩ rằng cô không dám vạch mặt, ai ngờ cô lại gan đến thế.
Bên cạnh, chị CC đang dặm lại phấn, thấy Minh Tịch và Triệu Dương đột ngột đối đầu, cô ngây người, lớp phấn trên mặt suýt rơi xuống. Chốn công sở, làm gì có chuyện không bắt nạt người khác.
Không ngờ người mới này lại không dễ bắt nạt như vậy.
Trong lòng Ngô Tịnh Tịnh tính toán, đột nhiên muốn đổi phe.
Mấy ngày nay quan sát, Triệu Dương, kẻ có quan hệ, chưa chắc đã chiếm được ưu thế trong cuộc đối đầu với Minh Tịch. Minh Tịch được coi là người của Hạ Viễn, còn Triệu Dương là người nhà ông chủ Hoàng. Ở công ty liên doanh Hải Âu này, việc nhân viên đứng về phe nào đã là chuyện thường thấy.
“Ôi, tấm lòng của Tiểu Tịch, tổ trưởng Triệu đương nhiên phải nhận rồi.” Ngô Tịnh Tịnh cười tươi mở lời.
Nếu Minh Tịch thực sự là tình nhân nhỏ của Hạ Viễn, thì giữa em vợ và tình nhân nhỏ, ai càng không thể đắc tội? Đương nhiên là tình nhân nhỏ rồi. Tình nhân nhỏ có thể trực tiếp “thổi gió bên tai”, còn em vợ muốn “thổi gió bên tai” còn phải thông qua một người khác.
Ngô Tịnh Tịnh nở một nụ cười thiện chí với Minh Tịch.
Minh Tịch không hiểu thái độ của Ngô Tịnh Tịnh sao lại thay đổi nhanh như vậy.
“Vậy tôi để ở đây nhé, sau này công việc có vấn đề gì, mong tổ trưởng chiếu cố nhiều hơn.” Minh Tịch đặt chiếc cốc sứ của Triệu Dương lên bàn.
Triệu Dương không nói một lời, vẻ mặt không mấy thiện chí.
【Nếu cấp trên trực tiếp không thích em, phải làm sao?】 Trên OICQ, đêm qua Minh Tịch đã hỏi Giang Lưu huynh.
Giang Lưu huynh trả lời rất thú vị, anh nói:
【Một tổ trưởng có mắt như mù, lại không biết nhìn người, thay vì tốn công sức lấy lòng, chi bằng kéo anh ta xuống.】
Hừ ~
Minh Tịch ngồi trước máy tính, lại mở OICQ. Giang Lưu huynh đang online, hỏi thăm “hắn”.
【Gần đây công việc thế nào rồi?】 Lời hỏi thăm mới nhất từ “Nhất Tiếu Thiên Kim”.
【Không tốt.】 Cô trả lời ngắn gọn.
Nhất Tiếu Thiên Kim: 【Không tốt ở đâu?】
Minh Tịch nghĩ đến đơn hàng của Pierre, nghĩ đến Lương Kiến Thành, còn nghĩ đến sự nhắm vào của Triệu Dương. Cô gõ ra một câu nói đầy khí phách.
【Tất cả mọi người đều bắt nạt em.】
【Có không? Ai vậy?】
Minh Tịch cong môi. Lúc này trong lòng cô không còn chút tức giận nào nữa, cô cần phải tập trung vào công việc. Cô muốn kết thúc cuộc trò chuyện với Giang Lưu huynh nhanh nhất có thể. Gõ bàn phím, cô nói: 【Không có gì đâu, một người không quan trọng thôi.】
Thực ra, Minh Tịch muốn nói, một người khiến cô say mê, một người mà cô còn muốn trèo lên đầu để ra oai.
Cô với tư cách là tiểu đệ Tây Môn, nhiều chuyện không tiện nói sâu. Nếu không, Giang Lưu huynh có thể sẽ nghĩ “hắn” bị biến thái.
Một lúc sau, “Nhất Tiếu Thiên Kim” gửi đến một câu nói rất dịu dàng:
【Người đó làm em buồn sao?】
Câu hỏi này, Minh Tịch trả lời rất thật.
【… Em không buồn, em chỉ hận đến nghiến răng!】 Minh Tịch trả lời một cách tinh nghịch, phía sau còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc tức giận.
【Không sao đâu.】
Không buồn là tốt rồi…
Lương Kiến Thành ở tầng trên nhìn vào máy tính cười gượng gạo, lần đầu tiên trong đời lo lắng cô gái mình thích sẽ giận mình.
Con gái khi giận có hay nói ngược không?
Vậy “một người không quan trọng”, anh có thể hiểu là “một người quan trọng” không?
Lương Kiến Thành chống tay lên trán, không kìm được bị suy nghĩ vô liêm sỉ của mình chọc cười. Anh đã chọc giận cô, không đi an ủi cô đàng hoàng, lại đi an ủi chính mình…
Anh đúng là một tên khốn vô liêm sỉ!
Mark gõ cửa bước vào văn phòng, thấy ông chủ Lương Kiến Thành đang ngồi trước bàn làm việc, lại lộ ra vẻ mặt nửa cười nửa không khó tả kia…
Nếu không phải biết máy tính của Lương tổng tuyệt đối không được đụng vào, Mark thực sự rất muốn chui vào OICQ của ông chủ để xem, xem rốt cuộc Lương tổng đang nói chuyện với ai.
Mark là trợ lý mới đến năm nay, ở Tinh Hải đã bỏ lỡ không ít tin đồn thú vị. Nhưng anh là người thân thiện, không ít người vì muốn lấy lòng anh, đã chia sẻ với anh không ít tin đồn của Tinh Hải.
Ví dụ như bữa tiệc tất niên sôi động năm ngoái, và cả chuyện Maggie đột ngột nghỉ việc.
Đối với chuyện cựu trợ lý Maggie nghỉ việc, Mark đã nghe được một vài tin đồn chưa được xác thực từ những cuộc trò chuyện của đồng nghiệp. Có người kể lại một cách sinh động rằng, Maggie và Lương tổng từng là một cặp tình nhân, vì Lương tổng đã chọn một đối tượng khác để bước vào lễ đường hôn nhân, nên Maggie mới tức giận từ chức.
Trong giới này, khó tránh khỏi những lời bàn tán. Là ông chủ, phía sau lưng chắc chắn bị nhân viên đánh giá đủ kiểu. Ví dụ như hai ông chủ Hoàng, Hạ ở tầng dưới, những câu chuyện phong lưu truyền miệng từ nhân viên không hề ít.
Mark báo cáo công việc xong, đột nhiên muốn thể hiện thêm một chút, mở lời nói: “Lương tổng, gần đây Hải Cảng có mở một nhà hàng Ý mới, không gian rất đẹp, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh có thời gian rảnh có thể đưa cô Chương đến nếm thử.”
Trước máy tính, Lương Kiến Thành đeo kính, ánh mắt bình tĩnh chiếu thẳng đến Mark, sau đó dùng một giọng điệu rất khách quan và thẳng thắn nhấn mạnh: “Mark, sợ sau này cậu còn lo những chuyện không nên lo, tôi cần nói rõ tình trạng tình cảm của tôi với cậu.”
Mark mày nhíu lại, thầm kêu không hay. Anh tài đức gì mà được ông chủ đích thân nói rõ tình hình tình cảm.
“Tôi và cô Chương bây giờ không có bất kỳ mối quan hệ nào. Hiện tại tôi… đang độc thân.” Lương Kiến Thành nói.
Mark: …
“Vâng, Lương tổng.”
Mark cười gượng gạo nhưng không mất lịch sự, đóng cửa rời đi.
Ông chủ giàu có nào mà chẳng có vài người lăng nhăng…
Tưởng rằng Lương tổng là một dòng nước trong, giờ thì cũng chẳng có gì khác biệt. Với tốc độ chia tay của Lương tổng, chuyện anh từng hẹn hò với Maggie, hình như cũng không có gì lạ.
Tòa nhà Trung Kim có hàng chục công ty. Một nhân viên táo bạo đã lập một nhóm chat trên OICQ vào thời kỳ nhóm chat thịnh hành nhất, đặt tên là “Nhóm chat riêng của trai xinh gái đẹp Trung Kim”. Đồng thời, ghi chú của nhóm là: Kiên quyết không thêm ông chủ vào! Chào mừng các trai xinh gái đẹp gia nhập nhóm chat riêng.
Minh Tịch đang chìm đắm trong một cơn bão ý tưởng, bỗng nhiên phát hiện mình được thêm vào nhóm này.
Người thêm cô vào nhóm là Lâm Hàn của Tinh Hải. Cô nhớ lại ngày mua máy tính, Lâm Hàn đã xin số OICQ của cô, nói là để gửi cho cô một phần mềm văn phòng lậu rất tiện dụng.
【Minh Tịch, đây là nhóm do bạn bè tôi lập riêng, mọi người đều là nhân viên bình thường, là nhóm riêng của chúng tôi nên nội dung trò chuyện khá tự do. Cô có thể vào chơi cho vui, nhớ đừng để lộ thân phận, tất cả mọi người trong nhóm đều đã được chủ nhóm xác minh, đều là nhân viên nhỏ, rất an toàn.】 Lời dặn dò cẩn thận từ “Mùa đông lạnh giá”.
Minh Tịch cảm thấy tính cách của Lâm Hàn hoàn toàn khác với tên tài khoản “Mùa đông lạnh giá”, anh ấy nhiệt tình, mà giống như “Mùa hè nóng bỏng” hơn.
Vậy, trò chuyện khá tự do… là tự do đến mức nào?
Minh Tịch gia nhập nhóm.
Vừa hay, cô bắt kịp chủ đề nóng của nhóm.
【Lương Kiến Thành của Tinh Hải rốt cuộc đã hẹn hò với mấy cô bạn gái rồi? Ngứa ngáy quá, ai biết thì nói cho tôi với.】
Minh Tịch: …
Rốt cuộc Lâm Hàn đã kéo cô vào tổ chức tình báo bí mật gì thế này?
Tính cách của Minh Tịch vốn không dễ bị những chuyện “buôn dưa lê” này làm ảnh hưởng, cô chuẩn bị offline thì trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng rõ ràng.
Nếu Hải Âu không thể là lựa chọn của Pierre, thì không phải là do cô, nhân viên kinh doanh, có vấn đề, mà là do sản phẩm. Cô không nên chỉ chăm chăm vào sản phẩm, mà phải tạo ra những lựa chọn khác cho khách hàng.
Minh Tịch nhanh chóng đưa ra quyết định, xách túi, vội vã rời khỏi Tòa nhà Trung Kim.
Cô phải đến nhà máy Thiên Minh, nói chuyện với Lý quản đốc một cách nghiêm túc.
Lý quản đốc quả thực là một giám đốc rất tận tâm, gần như 24/24 giờ đều ở lại nhà máy. Nhưng nếu những đơn hàng tiếp theo không theo kịp, nhà máy Thiên Minh cũng sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản.
Ý tưởng tuy nảy ra đột ngột, nhưng sự kiên định đã giúp Minh Tịch nhanh chóng hành động.
Ba ngày tiếp theo, Minh Tịch chạy đi chạy lại giữa chợ máy tính Hải Cảng và nhà máy Thiên Minh. Cuối cùng, vào ngày thứ sáu, Lý quản đốc gọi điện cho cô một cách phấn khích, nói với cô: “Minh Tịch, con đến đây một chuyến, xem thử mẫu sản phẩm này.”
Minh Tịch đã làm việc với Lý quản đốc một thời gian. Lý quản đốc là một người tốt bụng điển hình, nghiêm khắc với bản thân và khoan dung với người khác. Cô cũng vô cùng kính trọng và quý mến ông.
Minh Tịch chạy đến nhà máy, thấy Lý quản đốc cầm một mẫu sản phẩm gần như được làm thủ công đưa cho cô xem.
Khi nhìn thấy mẫu sản phẩm, Minh Tịch thực sự quá đỗi ngạc nhiên!
Lý quản đốc có lẽ không có gu thẩm mỹ thời thượng, nhưng kỹ năng chế tác của ông thì không có chút vấn đề nào, thậm chí còn vô cùng tinh xảo.
Ngay tại chỗ, Minh Tịch đã muốn đưa mẫu sản phẩm mới này cho Pierre.
Thị trường Bắc Mỹ rộng lớn như vậy, Lương Kiến Thành dù có khả năng lên đến trời, anh cũng không thể độc chiếm tất cả các đơn hàng!
Nếu anh không thể độc chiếm tất cả các đơn hàng, thì đó chính là cơ hội của cô.
Nhưng, cô bây giờ không có cách nào liên lạc với Pierre, cô gọi điện cho Pierre, điện thoại cứ bận liên tục.
Lần đầu tiên, Minh Tịch cảm thấy thực sự lo lắng cho công việc, sợ rằng Pierre đã rời Hải Cảng rồi. Pierre là khách hàng của Lương Kiến Thành, việc giữ bí mật hành trình đối với cô, chắc hẳn sẽ không giấu Lương Kiến Thành chứ?
Minh Tịch không suy nghĩ nhiều, chủ động gọi điện cho Lương Kiến Thành. Khi cuộc gọi được kết nối, Minh Tịch nghe thấy giọng nói ngọt ngào của nhân viên sân bay cùng lúc vang lên trong điện thoại của Lương Kiến Thành.
Lương Kiến Thành đang ở sân bay sao?
“Minh Tịch, em tìm anh có việc gì sao?” Giọng Lương Kiến Thành rất dịu dàng với cô.
Minh Tịch vội vã nói: “Lương tổng, em muốn nhờ anh một việc, anh có thể liên lạc với Pierre không?”
“Anh có thể, anh ấy đang ở ngay cạnh anh. Anh đang tiễn anh ấy lên máy bay.”
Minh Tịch không kìm được khẽ kêu lên, theo bản năng buột miệng: “Em có một mẫu sản phẩm muốn gửi cho Pierre, bây giờ đang ở khu công nghiệp Điền Sa, em có thể chạy thẳng đến đó không?” Cô không còn thời gian nữa, nên nói thẳng, không còn chút khách sáo hay lo lắng nào.
Lương Kiến Thành hiểu, vì vậy anh cũng nói ngắn gọn, trình bày rõ tình hình: “Pierre còn khoảng năm mươi phút nữa sẽ lên máy bay, nhưng Minh Tịch, Pierre phải kiểm tra an ninh trước. Em từ Điền Sa đến, nhanh nhất cũng cần hai mươi phút.”
Minh Tịch cắn răng, nói ra lời khó nói: “Lương Kiến Thành, anh có thể giúp em trì hoãn Pierre một chút, để anh ấy kiểm tra an ninh muộn hơn được không?”
Lương Kiến Thành: …
Khi không có việc thì gọi anh là Lương tổng, có việc lại gọi thẳng tên anh.
“Minh Tịch, bây giờ em đang nhờ anh giúp với tư cách bạn bè sao?”
Anh có thể giúp bạn bè, nhưng sẽ không giúp đối thủ cạnh tranh.
“Đúng! Bạn bè! Bạn bè tốt! Người bạn duy nhất của em!”
Minh Tịch nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa tiềm ẩn trong lời nói trước đó của Lương Kiến Thành, những lời nói hay ho lập tức bật ra, cô giống như một kẻ tiểu nhân không từ thủ đoạn, để đạt được mục đích, thậm chí còn nói bừa: “Lương Kiến Thành, chỉ cần anh giúp em việc này, em cái gì cũng có thể đồng ý với anh…”
“Minh Tịch, em lập tức đến đây, anh nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn cho em thêm hai mươi lăm phút.” Lương Kiến Thành nói, không chút do dự.
Được!
Nửa phút sau.
Minh Tịch ngồi trên chiếc xe Xia Li của Lý quản đốc, điện thoại nhận được tin nhắn từ Lương Kiến Thành, là nhà ga cụ thể để Pierre lên máy bay.
Hết chương 54.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen