Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 53

  1. Home
  2. Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu
  3. Chương 53
Prev
Next

“Anh nhìn em như vậy, em sẽ xấu hổ đó.”

 

Vì thế, cô xấu hổ rồi?

 

Thay thế cho tà niệm bứt rứt trong lòng, là sự thành kính của rung động.

 

Khuôn mặt trước mắt này, lần đầu tiên khiến Lương Kiến Thành có khát khao như với ánh nắng đầu hạ.

 

Ánh mắt hơi dừng lại nửa giây, yết hầu Lương Kiến Thành khẽ nuốt xuống, ánh mắt lịch sự dời lên, vươn tay, gỡ một sợi tơ nhện dính trên tóc Minh Tịch xuống…

 

“Trên đầu em có một sợi tơ nhện…”

 

“Em xem.”

 

Lương Kiến Thành đưa sợi tơ nhện màu trắng trên tay cho người trong giá sách xem.

 

Nếu giây này Lương Kiến Thành kiềm chế được bản thân, thì giây này Minh Tịch mới trở nên chột dạ. Sự chột dạ khiến cô càng bạo dạn hơn, Minh Tịch hạ giọng, có chút lo lắng hỏi: “Trên đó có con nhện nào không ạ?”

 

Nếu Thải Ni mà nghe được câu này của cô, có lẽ sẽ há hốc mồm. Gián đen sì trong nhà vệ sinh ký túc xá thỉnh thoảng lại bò lên từ cống thoát nước, mỗi lần Thải Ni la hét, cô đều giẫm một cái, không hề mềm lòng.

 

Nhện có gì mà phải sợ, trông đáng yêu đến thế cơ mà.

 

Tâm tư cô phức tạp đến mức sắp biến thành nhện tinh rồi.

 

“Trên đầu em thì không, nhưng trên trần nhà chắc có.” Lương Kiến Thành nói, ánh mắt dường như cũng có chút lo lắng lướt qua đỉnh đầu cô.

 

Minh Tịch: …

 

Thế mà anh còn lừa cô chui vào đây.

 

Lương Kiến Thành khẽ cong môi cười, đột nhiên đưa tay nhẹ xoay giá sách ba mươi độ. Không gian vốn chật hẹp bỗng rộng thêm một chút, kỳ diệu mở ra một khoảng trống ngay bên cạnh cô.

 

Giống như một cánh cửa bí mật, chỉ mình anh biết.

 

Minh Tịch liếc mắt, lười so đo với người cao quý, lại nhìn thấy vẻ tinh quái ẩn hiện trong đáy mắt Lương Kiến Thành.

 

Vì sao xoay giá sách ba mươi độ lại khiến không gian rộng hơn? Bởi giá sách này không phải hình tròn mà là hình bầu dục. Đây từng là căn cứ bí mật của Lương Kiến Thành hồi nhỏ. Những năm cha mẹ anh bất hòa nhất, anh thường được gửi tới ông bà nội, lúc rảnh rỗi anh lại chui vào trong này ngồi đọc sách.

 

Anh cũng có tâm lý muốn trốn tìm. Anh từng khao khát được cha mẹ tìm thấy.

 

Bây giờ anh đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng ký ức tuổi thơ lại khơi dậy tâm lý trẻ con trong anh. Hiện tại, đối với Minh Tịch, Lương Kiến Thành cảm thấy mình có chút ngây thơ.

 

Đáng để cười.

 

Nhưng, có thể nhìn cô thêm một lần như vậy, anh cảm thấy thân tâm đều vui vẻ.

 

Lương Kiến Thành phải vội đến Ninh Thành, giữa anh và Minh Tịch, hợp đồng đã ký, chìa khóa đã trao, những điều cần chú ý cũng đã nói xong, tạm thời không có thời gian nán lại lâu.

 

Nơi đây cách ký túc xá Long Mậu không xa, chỉ hai trạm xe buýt.

 

Trước khi đi, anh nói với cô: “Nếu ở có vấn đề gì, cứ trực tiếp tìm anh.”

 

Minh Tịch cong môi, giọng nói vừa nhàn nhạt lại vừa thân thiết đùa: “Sáu trăm đồng tiền thuê nhà, Lương tổng lúc nào cũng đích thân phục vụ sao?”

 

Lương Kiến Thành cười nhỏ, phong thái lịch thiệp nhìn cô, rồi với giọng điệu của một ông chủ và một chủ nhà, anh tự nhiên nói: “Cô Minh, những năm này ra ngoài làm ăn, điều quan trọng nhất là phải giữ chữ tín. Kiếm tiền lớn phải có thái độ, kiếm tiền nhỏ cũng phải có phong độ, đúng không?”

 

Quả nhiên anh là người có thể trở thành ông chủ.

 

Tầm nhìn của cô không cao, sau này phải học hỏi nhiều hơn nữa.

 

Minh Tịch cuối cùng cảm ơn Lương Kiến Thành: “Cảm ơn Lương tổng, sự giúp đỡ của anh và giáo sư, em sẽ ghi nhớ.”

 

“Không cần ghi nhớ, em ở vui vẻ là được rồi.”

 

Một căn nhà tốt như vậy, nếu cô còn chần chừ, ở không vui, không chỉ là không biết điều, mà còn là làm mình làm mẩy.

 

“Tạm biệt Lương tổng.”

 

“Tạm biệt, Minh Tịch.”

 

Lương Kiến Thành tiêu sái, dứt khoát bước xuống lầu.

 

Lương Kiến Thành đi rồi, dì giúp việc dọn dẹp cũng đến.

 

Minh Tịch gọi một cuộc điện thoại cho Thải Ni, nói cho Thải Ni biết địa chỉ cụ thể căn nhà của giáo sư. Thải Ni không quen thuộc lắm với các tòa nhà trong phạm vi ba cây số của trung tâm thương mại Long Mậu. Nghe nói là căn hộ biệt thự, cô vô cùng kinh ngạc.

 

“Giáo sư đối xử với cậu như con gái ruột vậy!”

 

Minh Tịch từ nhỏ đã thiếu tình thương gia đình, Thải Ni nói vậy, trong lòng cô cũng thấy ấm áp, như một cô con gái ngoan ngoãn nghĩ, sau này cô có thành công, nhất định sẽ hiếu thảo với giáo sư.

 

Thải Ni hôm nay làm ca sáng, xong việc liền qua xem nhà. Cô cởi giày, giẫm chân trần lên sàn nhà sạch sẽ, trên mặt không nén được sự kinh ngạc. 

Mỗi người ba trăm tiền thuê, có thể ở một căn nhà tốt như vậy, cứ như trúng số vậy. Nhìn thấy bên trong đồ đạc đầy đủ, Thải Ni lập tức quyết định phải chuyển nhà ngay!

 

Minh Tịch cũng không muốn ở ký túc xá nữa. Cô thuê một chiếc xe ba bánh, cùng Thải Ni chạy hai chuyến là đã chuyển hết đồ đạc ở ký túc xá qua đây.

 

Thải Ni hỏi cô: “Sao không nhờ Đinh Hiểu giúp?”

 

Cuối cùng, có cơ hội để giải thích, Minh Tịch uống một ngụm nước, mở lời nói: “Thải Ni, căn nhà này là chúng ta thuê, thực chất cũng coi là ở nhờ. Giá thuê ở khu vực này rất cao, nếu giáo sư có ý định cho thuê, có thể cho người khác thuê với giá cao hơn. Sáu trăm tiền thuê, là giáo sư thu để chúng ta yên tâm ở thôi. Giáo sư chiếu cố chúng ta như vậy, chúng ta không thể gây phiền phức cho thầy được.”

 

Thải Ni sau khi làm nhân viên bán hàng, cũng học được cách suy nghĩ thấu đáo. Minh Tịch nói như vậy, cô lập tức hiểu ra.

 

Trên đời này, những chuyện khiến người ta ghen tị, dù có quang minh chính đại cũng sẽ bị bóp méo.

 

Giống như những tin đồn trước khi Minh Tịch nghỉ việc ở Long Mậu.

 

Nghĩ đến những tin đồn đó, Thải Ni trong lòng lại bực mình.

 

Đúng vậy.

 

Chủ yếu là cơ hội như vậy quá bất ngờ, chính cô còn cảm thấy không thể tin nổi, đừng nói đến những đồng nghiệp cũ chỉ quen biết sơ sơ. Họ chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối mà nói, cô không sợ gì, nhưng giáo sư thì khác.

 

Lương Kiến Thành cũng khác.

 

Trong tất cả những lời đồn thổi, cô sợ nhất là những lời nói xàm xí của đám người ở Long Mậu, lan truyền những chuyện như “tàng trữ gái đẹp”.

 

Những người thực sự cao quý hay thanh cao sẽ không sợ bị nói.

 

Rất tiếc, cô không phải là những người đó.

 

Thải Ni hoàn toàn hiểu những lo lắng của Minh Tịch: “Mình biết tật xấu lớn nhất của mình là nói quá nhanh. Minh Tịch, sau lần cậu nhắc nhở, khi làm việc ở Long Mậu, mình không hề nhắc đến chuyện riêng tư của chúng ta, Minh Tịch, mình hứa.”

 

Minh Tịch “ừa” một tiếng.

 

Thải Ni xinh đẹp lại mồm miệng lanh lợi, trong chốn công sở là dễ trở thành cái bia nhất. Vì vậy trước khi Thải Ni chính thức đi làm, Minh Tịch đã nghiêm khắc dặn dò một phen, và Thải Ni cũng đã thật sự ghi nhớ.

 

Giường chiếu được dọn dẹp gọn gàng, Minh Tịch thay quần áo sạch sẽ rồi nằm xuống. Cô cảm thấy toàn thân mình được sự mềm mại và sạch sẽ vỗ về một cách thân mật. 

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên reo lên, là Lương Kiến Thành gửi một tin nhắn đến.

 

“Ngôi nhà cũ có nhiều phúc khí, chúc cô Minh sau khi chuyển vào, mỗi ngày đều gặp nhiều may mắn.”

 

Sáu trăm đồng lại kèm theo tin nhắn chúc phúc, Lương Kiến Thành thật sự quá có phong độ.

 

“Cảm ơn Lương tổng, cũng chúc Lương tổng mỗi ngày đều gặp nhiều may mắn.”

 

Hợp đồng ký nhanh, tiền thuê nhà còn chưa đưa.

 

Minh Tịch vốn định đưa tiền thuê tháng này trước cho Lương Kiến Thành, nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy không ổn. Dù giáo sư biết Thải Ni, cô vẫn nên dẫn Thải Ni đến nhà giáo sư một chuyến.

 

Người Thải Ni sợ nhất là Lương giáo sư, nhưng xét về lương tâm, ở chung nhà của giáo sư, cô làm sao có thể để Minh Tịch một mình gánh chịu ân tình được.

 

Hai người bắt taxi, Minh Tịch đến nhà giáo sư một chuyến, còn mang theo tiền đặt cọc và tiền thuê nhà. Số tiền đặt cọc, cô và Thải Ni đã bàn bạc, cùng nhau lấy ra ba nghìn đồng.

 

Lương giáo sư đang chuẩn bị đến căng tin trường ăn cơm, khi xuống lầu lại thấy Minh Tịch, và cả Khương Thải Ni đang đứng sau lưng Minh Tịch.

 

Khương Thải Ni rụt cổ lại, ngượng ngùng và căng thẳng chào: “Giáo sư, thầy còn nhớ em không ạ?”

 

“Nhớ, đứa hay ăn vụng nhất trong lớp.” Lương giáo sư liếc mắt một cái nói.

 

Dũng khí mà Khương Thải Ni đã khó khăn lắm mới lấy được, lập tức tan biến.

 

Minh Tịch ho nhẹ một tiếng, nói rõ mục đích của mình với giáo sư, sau đó đưa tiền đặt cọc và tiền thuê tháng đầu tiên lên.

 

Nghe Minh Tịch nói mỗi tháng sẽ đến một lần, vẻ mặt Lương giáo sư lập tức tỏ ra phiền phức, từ chối thẳng thừng: “Không cần mỗi tháng đến, thầy cho em số tài khoản, em chuyển khoản định kỳ là được rồi.”

 

Minh Tịch cười hì hì, nói rằng không tiện: “Chuyển khoản phải tốn phí dịch vụ, giáo sư cứ để em tiết kiệm một chút tiền nhé.”

 

Lương giáo sư trừng mắt: “Em đi taxi đến đây không tốn tiền sao?”

 

“Không tốn ạ, vì mỗi lần em đến đây giáo sư đều mời em ăn cơm, vừa hay bù vào rồi.”

 

Lương giáo sư: “…”

 

Bên cạnh, Thải Ni trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên với Minh Tịch.

 

Thì ra Minh Tịch và giáo sư đều giao tiếp như vậy sao…

 

Trông có vẻ thoải mái, nhưng hình như cũng không dễ làm, vừa nãy giáo sư liếc mắt một cái, lưỡi cô đã cứng lại rồi. Thải Ni cũng nhìn ra, giáo sư thật sự rất thích Minh Tịch, nên mới sẵn lòng cho Minh Tịch thuê nhà với giá rẻ, không liên quan một chút nào đến Lương tổng.

 

Lương giáo sư dẫn hai cô gái đến căng tin công nhân viên chức ăn cơm.

 

“Sao Lương Kiến Thành không đòi tiền em?” Ngồi xuống, giáo sư hỏi Minh Tịch.

 

Minh Tịch không giấu giếm, cười hì hì nói: “Chính Lương tổng đã dặn dò em, nhất định mỗi tháng phải mang tiền thuê đến cho thầy, để tránh thầy hiểu lầm anh ấy tham lấy số tiền đó.”

“Hừ, nó thèm chút tiền nhỏ này à.” Lương giáo sư hoàn toàn không tin lời này, nhưng nghe xong cũng thấy vui.

 

Mấp máy môi, Lương giáo sư nhìn hai cô gái trẻ đang ở độ tuổi đẹp nhất trước mặt, quay sang Minh Tịch nói: 

“Em đừng học cái thói của Lương Kiến Thành, cũng đừng nghĩ nó có mấy đồng tiền dơ bẩn là ghê gớm. Con người nó trông có vẻ khiêm tốn, nhưng thực chất kiêu ngạo đến chết người. Người quá kiêu ngạo, khó mà sống thấu đáo. Nếu nó là người hiểu chuyện, cũng sẽ không phạm phải sai lầm đó. Hai đứa từ nơi khác đến, không có nhiều cơ hội để thử và sai. Trước khi làm việc gì, đầu óc phải tỉnh táo, nhưng cũng đừng coi thường bản thân. Chỉ cần bản thân đủ tốt, sẽ không ai coi thường các em đâu.”

 

Minh Tịch trong lòng chùng xuống.

 

Lương giáo sư: “Xem nhẹ vật chất, con đường sẽ dễ đi hơn.”

 

Ngày xưa Lương Dục Tri đã dạy Lương Kiến Thành như vậy, bây giờ cũng dạy Minh Tịch như vậy. Thấy Minh Tịch đã nghe lọt tai, Lương giáo sư mỉm cười hài lòng, rồi nhắc Minh Tịch ăn thêm một chút.

 

Minh Tịch lập tức cúi đầu ăn cơm.

 

Sau đó, Lương giáo sư nhìn sang cô gái còn lại… Khương Thải Ni.

 

Con người thực sự có sự khác biệt về thiên phú. Ông nói những lời này với hai người. Một người rõ ràng đã nghe vào, một người thì rõ ràng đã ăn no…

 

Tạm biệt Lương giáo sư, Minh Tịch và Thải Ni đi tàu điện ngầm về.

 

Tiếng gió “vù vù” xuyên qua khoang tàu điện ngầm.

 

Thải Ni tò mò hỏi Minh Tịch: “Rốt cuộc Lương tổng đã phạm lỗi gì vậy?”

 

Chuyện này…

 

Minh Tịch không muốn nói dối Thải Ni, nhưng chuyện này không thể nói ra. Cô quay mặt về phía Thải Ni, suy nghĩ một lúc, nói: “Lương Kiến Thành anh ấy… khoe của.”

 

“Cái gì?” Thải Ni cười toe toét: “Lương tổng khoe như thế nào?”

 

Minh Tịch ho một tiếng: “Chiếc máy tính của mình không phải có giá gốc một vạn rưỡi sao, mình mua với giá một vạn. Máy tính của Lương Kiến Thành lại tốn hơn ba vạn, bị giáo sư biết rồi, giáo sư phê bình anh ấy. Còn nữa, cậu xem quần áo anh ấy mặc, đều là hàng mới nhất của Long Mậu. Đừng thấy anh ấy trông điềm đạm, phong độ và không quan tâm đến vật chất, nhưng anh ấy một chút cũng không làm khổ bản thân về vật chất.”

 

Cô đang nói cái gì vậy…

 

Thế nhưng Thải Ni lại tin thật, “chậc chậc” hai tiếng nói: “Chuyện này có gì đâu, giáo sư yêu cầu cũng quá cao rồi. Nếu như vậy mà tính là khoe của thì nếu mình có tiền, mình cũng sẽ khoe như vậy. Thứ gì cũng phải dùng loại tốt nhất, quần áo phải mặc loại tốt nhất, giày cũng tốt nhất, làm tóc thì dùng thuốc tốt nhất, còn phải mua túi xách tốt nhất. Nghênh ngang đi trên phố, cho mọi người thấy mình là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ lại giàu có.”

 

Thải Ni nói xong, cả cái đầu đều đắc ý rung lên.

 

Minh Tịch bị lời của Thải Ni chọc cười, cúi đầu xuống.

 

“Minh Tịch, chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy sao?”

 

Minh Tịch không cao thượng, cô cũng nghĩ như vậy.

 

Nhưng ngoài những thứ vật chất này ra, cô còn tham lam hơn một chút.

 

Sự tham lam về mặt tư tưởng đó, cô không tiện nói ra, nhưng cần phải ghi nhớ trong lòng. Đây cũng là lời Lương giáo sư dặn dò cô.

 

Chuyển nhà xong, việc cần làm là đi làm.

 

Sáng sớm, chen chúc trong thang máy như những con cá mòi trong hộp, Minh Tịch đột nhiên phát hiện một sự thật, cô mang giày cao gót nên tầm mắt của cô đã ở mức cao hơn trung bình.

 

Không chỉ so với các nữ đồng nghiệp, mà còn cao hơn mức trung bình một chút. Đôi khi còn ngang bằng với những nam đồng nghiệp có chiều cao bình thường. Cô từng đứng cạnh Triệu Dương, tầm mắt có thể nhìn thẳng vào trán của Triệu Dương.

 

Nửa năm nay, cô cao lên rồi sao?

 

Quả thực, Thải Ni cũng cảm thấy Minh Tịch hình như đã cao hơn.

 

Ở Nghi Thành, Thải Ni cảm thấy Minh Tịch thấp hơn mình một chút, gần đây lại phát hiện chiều cao của Minh Tịch hoàn toàn ngang bằng với mình. Khi có phát hiện này, Thải Ni theo bản năng nhìn xuống, tưởng Minh Tịch đi giày cao gót, nhưng không phải.

 

Sáng nay ra ngoài, Minh Tịch mang giày cao gót da mềm màu đen, áo sơ mi trắng sơ vin vào quần tây màu xanh đậm, trên tay còn xách một chiếc cặp công sở nữ bằng da bò màu nhạt, đúng chuẩn phong thái tinh anh của phụ nữ trẻ.

 

Thải Ni liếc nhìn, buột miệng nói: “Minh Tịch, mình thấy cậu lớn rồi.”

 

Minh Tịch lườm Thải Ni một cái, bận tâm nói: “Không có, cỡ áo lót của mình đâu có thay đổi…”

 

Thải Ni cười đến mức suýt phun sữa đậu nành ra ngoài: “Mình nói là cả người cậu, đã phát triển rồi!”

 

Minh Tịch: …

 

Thải Ni che miệng, ánh mắt cười cợt đầy mãn nguyện nhìn lên phía trên ngực Minh Tịch, gật đầu khen ngợi: “Đương nhiên, chỗ này cũng lớn hơn không ít.”

 

Đồ nữ lưu manh. 

 

Chẳng lẽ uống sữa thật sự có tác dụng?

 

Thải Ni nhai nhóp nhép, so với bữa sáng mình thích nhất là sữa đậu nành và quẩy, thì từ lúc Minh Tịch bắt đầu đi làm ở tòa cao ốc, để tăng sức chiến đấu, cô đã ghi rõ chế độ dinh dưỡng hằng ngày vào kế hoạch, ít nhất mỗi ngày phải có một ly sữa bò.

Vì đi làm cũng như ra trận, ra trận điều quan trọng nhất là đạn dược.

 

Mà sức khỏe và tinh lực, chính là đạn dược của cô.

 

Qua khoảng thời gian đi làm này, Minh Tịch mỗi ngày đi thang máy đã cảm nhận được sự khác biệt giữa hai công ty ngoại thương Tinh Hải và Hải Âu.

 

Có thể phân biệt được qua phong cách ăn mặc của nhân viên.

 

Ví dụ, hai ông chủ Hoàng Hạc Lâu của Hải Âu, ngày nào cũng mặc sơ mi, comple chỉnh tề; còn phong cách thường ngày của Lương Kiến Thành lại thiên về kiểu Mỹ, dù có gặp khách hàng trang trọng thì cũng chỉ mang phong thái “tinh anh Anh quốc”.

 

Nhân viên cần phải đoán ý ông chủ, cũng phải bước theo bước chân ông chủ.

 

Minh Tịch không thích chưng diện bản thân một cách quá chỉnh chu, nhưng Hải Âu không cho phép ăn mặc tùy tiện. Áo phải sơ vin vào quần (hoặc váy), là quy định được ghi trong nội quy công ty.

 

Làm một nhân viên kinh doanh ở Hải Âu, mỗi người có khách hàng riêng, cũng có vóc dáng riêng.

 

May mà Minh Tịch có vóc dáng đẹp, eo thon. Cách ăn mặc như vậy mỗi ngày khiến cô trông lưng thẳng eo thon.

 

Hôm nay, Minh Tịch cố ý trang điểm cho bản thân. Người vốn không đeo trang sức như cô, còn lấy từ Thải Ni một đôi bông tai ngọc trai.

 

Thải Ni nói cô hợp với ngọc trai, còn giới thiệu cho cô ngọc trai Úc trắng. Nói rằng đó là loại ngọc trai đẹp nhất trên thế giới, bảo cô sau này có tiền thì mua mà đeo.

 

Minh Tịch không biết ngọc trai Úc trắng bao nhiêu tiền, hiện tại cảm thấy ngọc trai Chu Kỵ đeo cũng rất ổn.

 

Một cô gái chỉ cần trang điểm một chút đã trở nên rạng rỡ, huống chi bản thân đã là một mỹ nhân có nền tảng tuyệt vời.

 

Sáng nay Minh Tịch đến chỗ làm, ngồi bên cạnh, Triệu Dương và chị CC mỗi người ngẩng đầu nhìn cô một cái. Triệu Dương vẫn giữ vẻ mặt robot chết máy, biểu cảm nhạt nhẽo, ánh mắt lạnh lùng.

 

Chị CC thì lộ ra vẻ kinh ngạc thái quá: “Tiểu Tịch, hôm nay em có hẹn gặp khách hàng sao?”

 

“Vâng.”

Minh Tịch gật đầu. Sắp xếp trong bao lâu, hôm nay cô cuối cùng cũng gặp được khách hàng nước ngoài đầu tiên trong đời.

 

Một người đàn ông Pháp có cái tên cổ điển của Pháp.

 

Pierre.

 

Đối phương là giám đốc thu mua khu vực châu Á – Thái Bình Dương của một chuỗi siêu thị nổi tiếng ở Pháp. Bình thường anh ấy làm việc tại văn phòng ở Hồng Kông, mỗi năm đến Hải Cảng khá thường xuyên. 

Trong những lần liên lạc qua email gần đây, Pierre có kể rằng anh ấy sắp được thăng chức, sau này sẽ phụ trách hoàn toàn mảng kinh doanh thiết bị điện ở Bắc Mỹ.

 

Chuyến này anh ấy đến Hải Cảng là để tìm đối tác kinh doanh thiết bị điện.

 

Pierre là khách hàng tiềm năng lớn nhất của Minh Tịch. Kể từ khi thiết lập liên lạc, cô luôn dốc lòng duy trì mối quan hệ.

 

Đương nhiên, Minh Tịch cũng biết, Hải Âu chỉ là một “lốp dự phòng” của Pierre. Lần gặp mặt này, cũng là do cô đã nỗ lực tranh thủ mới có được một cuộc gặp trực tiếp.

 

Trong thư hỏi giá, cô còn biết Pierre lần này đến Hải Cảng, mang theo hợp đồng thu mua.

 

Sản phẩm cần thu mua là tủ lạnh mini và máy pha cà phê viên nén. Hai sản phẩm này phức tạp hơn so với các thiết bị gia dụng nhỏ có kỹ thuật đơn giản như quạt điện, máy sấy tóc.

 

Vì vậy, số công ty cạnh tranh ít hơn, đối thủ của cô cũng ít hơn.

 

Chỉ còn lại hai công ty: Hải Âu và Tinh Hải.

 

Cả Hải Âu và Tinh Hải đều là công ty ngoại thương, nhưng các sản phẩm đại lý khác nhau, chỉ có trong mảng thiết bị gia dụng nhỏ là có sự cạnh tranh. Tinh Hải chủ yếu đại diện cho sản phẩm của Song Dương, dây chuyền sản xuất của Song Dương đã trưởng thành, việc giao hàng kịp thời.

 

Đây là lợi thế của Tinh Hải Ngoại Thương trong lĩnh vực thiết bị điện.

 

Thiết bị gia dụng nhỏ là mảng kinh doanh mới mà Hải Âu triển khai trong năm nay.

 

Hai ông chủ của Hải Âu, Hạ Viễn xuất thân từ cơ quan nhà nước, quan hệ của ông chủ Hoàng ở khu vực Hồng Kông – Đài Loan. Hai người đều có nguồn lực và mối quan hệ riêng. 

 

Nhà máy gia công thiết bị gia dụng nhỏ cho Hải Âu là một nhà máy thiết bị điện lâu đời ở Hải Cảng tên là Thiên Minh.

 

Năng lực sản xuất không bằng Song Dương, nhưng việc lắp ráp thiết bị gia dụng nhỏ thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

 

Minh Tịch đến làm việc ở Hải Âu, một nửa thời gian ở văn phòng, một nửa thời gian đi giao thiệp ở nhà máy, cô cũng đã quen và biết Giám đốc Lý của nhà máy Thiên Minh.

 

Giám đốc Lý là một giám đốc làm việc tận tâm, năng lực kinh doanh và kỹ thuật đều rất tốt. Nhưng ở Giám đốc Lý, Minh Tịch lại nhìn thấy một vấn đề.

 

Một người cái gì cũng rất tốt, một khi người đó già đi, đó lại là vấn đề lớn nhất. Không chỉ tư duy và quan niệm không theo kịp hiện tại, mà cả gu thẩm mỹ cũng vậy. Trong đó, vấn đề nghiêm trọng nhất thể hiện ở thiết kế sản phẩm.

 

Quá lỗi thời rồi!

 

“Tiểu Tịch, hôm nay em chưng diện xinh đẹp như vậy, chẳng phải sẽ làm gã người Pháp kia mê mẩn sao?”

 

Minh Tịch chuẩn bị đi, chị CC vẫn còn trêu chọc cô một câu.

 

Triệu Dương ngẩng đầu liếc một cái: “Hừ!”

 

Minh Tịch: …

 

Từ khi cô bắt đầu tập trung vào Pierre, lúc đầu, cô mỗi ngày đều báo cáo với Triệu Dương, Triệu Dương không những không giúp đỡ mà còn dập tắt tinh thần của cô.

 

“Khách hàng này chắc chắn là Tinh Hải sẽ giành được, em đừng tốn công vô ích nữa.”

 

Minh Tịch không thích thái độ nói chuyện mang tính kết luận như vậy. Gặp phải một tổ trưởng như thế, quả là sự bất hạnh lớn nhất trong sự nghiệp của cô.

 

So với việc đó, sự chèn ép ra mặt của chị CC với cô, chỉ là vì cô còn nhỏ tuổi, chứ không phải vì cô là nữ.

 

Triệu Dương bản thân năng lực kém, lại còn coi thường nữ nhân viên kinh doanh. Làm cấp dưới của anh ta phải giống như chị CC, cố gắng hết sức nịnh nọt lấy lòng anh ta. Anh ta có thể sẽ rộng lượng chiếu cố một chút. 

Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Minh Tịch cũng hiểu tại sao chị CC lại có thái độ nũng nịu như vậy với Triệu Dương, người ở nơi công sở, thân bất do kỷ.

 

Hiện tại cô đối với Triệu Dương vẫn giữ thái độ cứng rắn.

 

Triệu Dương đối với cô cũng vậy, gần như đến mức khinh miệt.

 

Minh Tịch đứng thẳng người bước ra khỏi chỗ làm, quay đầu lại, nở một nụ cười xinh đẹp với chị CC, lắc đầu, xách túi ra ngoài.

 

Hôm nay gặp khách hàng, để trông chững chạc hơn, Thải Ni còn dùng máy kẹp tóc làm cho cô một kiểu tóc xoăn một lần.

 

Kiểu tóc xoăn này, dễ dàng giúp khí chất của cô được nâng lên.

 

Hẹn gặp Pierre lúc bốn giờ chiều, hai giờ rưỡi, Minh Tịch đến trước ở trung tâm thương mại Long Mậu.

 

Cô đã liên hệ trước với Đinh Hiểu, đến để mua một bộ quần áo. Sau khi cô nghỉ việc, Đinh Hiểu cũng được điều chuyển từ bộ phận đồ nam sang đồ nữ.

 

Minh Tịch đang thử quần áo trong phòng thay đồ, Đinh Hiểu vừa chỉnh sửa đồ cho cô vừa nói: “Đám người đó bẩn thỉu quá, ở lại đó làm việc, tôi hít thở thôi cũng trúng độc, mỗi ngày một lũ rận hôi thối cứ nói nhảm.”

 

Đinh Hiểu nói chuyện vẫn sắc sảo như mọi khi.

 

Minh Tịch cười nhỏ.

 

Giám đốc Lý vẫn chiếu cố Đinh Hiểu, hiện tại doanh số đồ nữ dễ làm hơn đồ nam.

 

“Em có biết ai là người tố cáo em không?” Đinh Hiểu ghé sát tai cô nói.

 

Minh Tịch không nói gì, lắc đầu.

 

Ngày cô nghỉ việc, giám đốc Lý muốn giúp cô một ân tình, hỏi cô có muốn biết ai đã viết thư tố cáo không.

 

Cô đã từ chối.

 

Cô không có ý định truy cứu, không cần gieo vào lòng một hạt giống nghi ngờ.

Đinh Hiểu nghiến răng, ghé vào tai cô, nói ra tên của người đó.

 

“Đúng là đồ đê tiện, lúc có chị Lệ Na thì ghen tị với chị Lệ Na, khi em đến thì ghen tị với em, không ghen tị với người khác thì xương sống của nó cũng không thẳng lên được! Em biết điều kinh tởm nhất là gì không? Nó viết thư tố cáo lại dùng tên của chị, sau đó giám đốc Lý điều tra rõ chuyện này, đã đuổi việc nó, chị cũng ‘trong họa có phúc’, được chuyển từ bộ phận đồ nam sang đồ nữ.”

 

Minh Tịch hoàn toàn bất ngờ, không hề hay biết chuyện này.

 

Đinh Hiểu nói: “Hôm đó em mặc đồng phục Long Mậu đi thi, bị một người bạn của nó nhìn thấy.”

 

Không ngờ lần thăng chức nhỏ nhoi của cô lại xảy ra nhiều cuộc đấu đá công khai và ngấm ngầm đến vậy, Minh Tịch bắt đầu tự vấn.

 

Chiếm ưu thế về sự trẻ trung xinh đẹp và tính cách, cô khá thoải mái và tự do trong giao tiếp. Không ngờ ở những nơi cô hoàn toàn không để ý, có người đang theo dõi cô, và cũng sẽ có người chú ý đến cô. Khi lợi ích xung đột, cũng sẽ có người kéo cô xuống.

 

Nơi công sở xưa nay vốn nhiều mặt, trước đây cô cho rằng “làm người quang minh, làm việc nổi bật” quả thực có thể được lãnh đạo đánh giá cao, nhưng mặt khác tự nhiên cũng sẽ bị đồng nghiệp căm ghét và ghen tị.

 

“Đinh Hiểu, cảm ơn chị.”

 

“Chị cũng cảm ơn em, chưa từng nghi ngờ chị.”

 

Cô biết phải nói gì đây, bản thân cũng chẳng sáng suốt đến mức đó; chỉ là lúc ấy cô quyết định rời khỏi Long Mậu, đã dứt khoát không quay đầu.

 

Cô không thể dành sức lực để đấu đá với các nhân viên bán hàng cấp dưới, làm hao mòn ý chí, cũng tiêu hao tâm sức.

 

Chính nhờ suy nghĩ này, cô mới không mất đi người bạn là Đinh Hiểu.

 

Sau một hồi thử đồ, Minh Tịch chọn một bộ váy màu trắng kem. Khi chuẩn bị thanh toán, Đinh Hiểu kéo cô vào phòng thay đồ, nắm tay cô nói: “Minh Tịch, chị biết bây giờ em làm kinh doanh ngoại thương, em không thể chỉ có một bộ đồ hiệu. Ngay cả Maggie nhà có điều kiện tốt, cũng không thể mỗi tuần mua quần áo mới. Vừa hay bây giờ chị làm ở bộ phận đồ nữ. Nếu mỗi lần gặp khách hàng mà em không có đồ phù hợp, em cứ chọn bộ nào em ưng, giữ nguyên nhãn mác, chị sẽ giúp em trả lại.”

 

Minh Tịch bật cười, dùng sức xé thẳng nhãn mác trên quần áo.

 

“Đinh Hiểu, cảm ơn chị, em nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền. Sau này sẽ giúp chị có doanh số cao nhất, đảm bảo mỗi tháng chị đều là quán quân.”

 

“… Em chỉ giỏi nói mấy lời này thôi.” Đinh Hiểu đau đầu. Trước đây cô thích chiếm tiện nghi của Minh Tịch, bây giờ là thật lòng muốn giúp Minh Tịch tiết kiệm tiền.

 

Minh Tịch lắc đầu. Cô đã làm kinh doanh ngoại thương, không phải để tiết kiệm tiền, mà là để kiếm tiền. Bây giờ cô mà câu nệ, so đo từng chút lợi lộc nhỏ nhặt, thì làm sao cô có thể thể hiện thái độ và khí thế của mình với khách hàng được.

 

Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn với Pierre rồi.

Minh Tịch với tư cách là một khách hàng, bước ra khỏi khu vực nhập khẩu của Long Mậu. Giày cao gót, cả người trong bộ trang phục thời thượng cao cấp, tóc uốn xoăn lượn sóng, và đôi bông tai ngọc trai ẩn hiện ở tai. Cô đã trở thành hình mẫu người phụ nữ công sở quyến rũ mà cô từng thấy và ngưỡng mộ khi mới đến Hải Cảng.

 

Xách chiếc cặp công sở đựng máy tính, Minh Tịch đến trước năm phút, bước vào quán cà phê đã hẹn với Pierre.

 

Chuyện của Đinh Hiểu, là số phận đứng về phía cô. Vậy hy vọng hôm nay, cô vẫn có điều may mắn.

 

Cô chưa đợi được bao lâu, một chiếc xe sedan màu đen dừng lại ở ven đường.

 

Sao chiếc xe này lại quen thuộc đến vậy?

 

Lúc này, Minh Tịch không hề muốn nhìn thấy chiếc xe quen thuộc này.

 

Tuy nhiên, mọi thứ đều trùng khớp với linh cảm không mấy tốt đẹp trong lòng cô.

 

Một người đàn ông nước ngoài có dáng người cao lớn, vạm vỡ, tóc màu nâu vàng bước xuống từ chiếc xe sedan màu đen. Cô đoán người này chính là Pierre.

 

Nhìn Pierre mặc trang phục tương đối giản dị, áo polo, quần tây, trên tay thong thả xách một chiếc cặp dày cộm, trông có vẻ dễ gần và tinh ranh, còn có một vẻ lão luyện đầy thuần thục.

 

Lần đầu tiên gặp khách hàng nước ngoài, Minh Tịch trong lòng vẫn có chút căng thẳng, tim như xoắn lại như sợi tóc.

 

Giây tiếp theo, cô tự nhiên nhìn thấy một người quen.

 

Xem ra hôm nay cô không những không may mắn, mà còn tệ đến mức quá đáng. Pierre vậy mà lại bước xuống từ xe của Lương Kiến Thành!

 

Vậy thì, nhà máy mà Pierre đã kiểm tra trước đó hẳn là nhà máy của Lương Kiến Thành. Trong khi cô ở Hải Âu mong đợi Pierre đến, Lương Kiến Thành đã nói chuyện và có ý định làm ăn với Pierre xong rồi.

 

Sở dĩ Pierre đồng ý gặp cô, có thể chỉ đơn thuần muốn làm quen cô, chứ không phải chọn cô.

 

Việc Lương Kiến Thành đích thân đưa Pierre đến đây, tuyệt đối không phải là anh ấy rảnh rỗi đến mức muốn thể hiện thực lực cạnh tranh trước mặt cô.

 

Mà là, anh ấy đã có được hợp đồng rồi.

 

Nếu khách hàng đề nghị muốn gặp cô, một “lốp dự phòng”, anh ấy tự nhiên sẵn lòng làm một việc tốt, ký hợp đồng xong đích thân đưa Pierre đến đây.

 

Minh Tịch sau khi phân tích một hồi, không những không nản lòng, ngược lại còn dâng lên một khí thế càng thất bại càng kiên cường.

 

Đơn hàng này mất rồi, chẳng phải vẫn còn đơn hàng tiếp theo sao?

 

Lương Kiến Thành tự tin đến mức đó sao, tự tin đến mức coi cô, một đối thủ cạnh tranh, không đáng nhắc đến như vậy. 

 

Anh ấy thật sự không lo lắng chút nào, rằng cô cũng có khả năng thuyết phục khách hàng sau này sẽ chọn cô sao?

 

Minh Tịch từ từ đứng dậy, ánh mắt xuyên qua tấm kính cửa sổ phản chiếu ánh sáng của quán cà phê. Bóng hình cô cũng mơ hồ in trên mặt kính.

 

Bên ngoài, Lương Kiến Thành với dáng vẻ thản nhiên, xuất chúng đứng cạnh Pierre. Dù Pierre có vóc dáng cao lớn, Lương Kiến Thành vẫn không hề thua kém về phong thái hay khí chất.

 

Cô ở trong quán cà phê nhìn thấy anh.

 

Anh tự nhiên cũng thấy cô.

 

Lương Kiến Thành đưa ánh mắt từ xa đến. Minh Tịch nhìn thấy sự ngạc nhiên của anh trước sự thay đổi về hình ảnh và khí chất của cô, sự bình tĩnh không hề bối rối trước bất cứ chuyện gì, và cả một chút áy náy không thể nói ra.

 

Xin lỗi, Minh Tịch.

 

Hợp đồng này anh đích thân ra tay giành lấy rồi.

 

Em đã chậm một bước rồi.

 

—

Lời của tác giả: 

 

Minh Tịch: “Không chậm, chỉ cần biết giành, bất cứ lúc nào cũng là thời cơ tốt.”

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

thoi-gian-khong-nghe-loi-mong-tieu-nhi
Thời Gian Không Nghe Lời – Mộng Tiêu Nhị
September 2, 2024
tieu-thuyet-coi-xay-gio-xanh-mong-tieu-nhi
Cối Xay Gió Xanh – Mộng Tiêu Nhị
October 10, 2025
cho-con-mua-nay-tanh
Chờ Cơn Mưa Này Tạnh – Ngải Ngư
October 28, 2024
em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-01
Em Như Gió Nam Audio
October 4, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (2)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (0)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (0)
  • Ngôn tình (20)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (4)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (13)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (0)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình