Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 50

  1. Home
  2. Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu
  3. Chương 50
Prev
Novel Info

Người đó, ba quen. 

Không cần nói nhiều, Lương giáo sư đã biết người đó là ai. 

…Tạo nghiệt!

Nếu nói may mắn là một phần của thực lực, thì con người vĩnh viễn không biết thực lực thật sự của mình thể hiện ở đâu. Ai ngờ, cả đời Lương giáo sư lại bại dưới tay hai người học trò của mình.

 

Không đúng. Không phải ông bại.

 

Mà là vợ cũ và con trai ông đều đã gục ngã.

 

Từng người một!

 

Lương giáo sư thở ra hai hơi uất khí thật sâu. Rốt cuộc là nhãn quan của ông quá độc đáo, hay học trò mà ông tự tay dạy dỗ thực sự có bản lĩnh hơn người?

 

Người học trò đầu tiên là Dương Mẫn Văn, tốt nghiệp Đại học Sư phạm Nghi Thành, ông chỉ dạy nửa học kỳ nên tình nghĩa thầy trò khá nhạt. Sau này, Dương Mẫn Văn vào làm ở nhà máy điện Song Dương, nếu không phải Cố Song Dương tình cờ nhắc đến, ông đã suýt quên mất người học trò này.

 

Nhưng Minh Tịch thì khác. Cô xuất thân từ Học viện Giáo dục Thường xuyên của Đại học Sư phạm Nghi Thành. Vào lúc Lương giáo sư cảm thấy cuộc đời vô vị và thất bại nhất, ông đã nhìn thấy cô gái này thể hiện tài năng thông minh giữa một đám người tầm thường.

 

Nói thẳng ra, nổi bật trong đám sinh viên tại chức cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.

 

Nhưng nếu đem ra so sánh thật sự, Minh Tịch còn biết cách học hơn cả sinh viên đại học chính quy bình thường, mà học cũng rõ ràng, thấu triệt hơn nhiều.

 

Khi ông nhận ra rằng vàng ở đâu cũng tỏa sáng, con dao nhọn cuối cùng cũng sẽ xuyên qua lớp vải.

 

Minh Tịch đã mang đến cho ông một sự xúc động lớn hơn.

 

Cô không chỉ có tài năng học tập, mà còn rất dũng cảm và hào sảng trong cách làm người.

 

Lần đầu tiên đến thăm nhà ông, dù ông nói những lời nghiêm khắc, cô vẫn có thể bình tĩnh dùng tiếng Anh mà ông đã dạy để phản bác, nói một cách đầy khí thế rằng anh hùng không quan trọng xuất thân.

 

Quả thực, ngọc trai có bị vùi trong cát cũng không thể che giấu đi ánh sáng vốn có của nó.

 

Đến cả ông, một ông già, còn có thể nhìn thấy sự khác biệt của cô, nảy sinh lòng trắc ẩn và muốn ra tay giúp đỡ. Vậy thì con trai ông, một người đang ở độ tuổi sung sức, lại còn kiêu ngạo, nếu không phải bị mù, sao lại không nhìn thêm vài lần chứ.

 

Xem ra, Lương Kiến Thành chắc chắn không chỉ nhìn thêm vài lần.

 

Mà là rất nhiều lần!

 

Và còn phải lòng ngay lập tức!

 

Lương giáo sư tức đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tỏ vẻ khinh thường, trong lòng lại bốc hỏa, chỉ vào con trai Lương Kiến Thành, từng lời nặng nề như mưa trút ra: “Ta làm sao biết con nói là ai? Ta quen biết nhiều người lắm, mỗi ngày gặp không đếm xuể, làm sao biết được con đã phải lòng ai? Con có gan ngoại tình, lại không có gan nói ra tên cô ta!”

 

Lương Kiến Thành vô cùng phản cảm với từ “ngoại tình”, cũng không muốn tranh cãi nhiều về từ này. Anh có thể bị trách móc, nhưng Minh Tịch thì không, cô không nên bị dính líu một chút nào.

“Là Minh Tịch, nhưng con không ngoại tình, cô ấy không biết gì cả.” Lương Kiến Thành nói. Chuyến này anh lên đây chính là để nói rõ mọi chuyện. Thà chủ động nói thẳng còn hơn sau này bị người ta đồn đoán, hiểu lầm.

 

Anh chủ động một chút, thái độ rõ ràng một chút, Minh Tịch sẽ có thể đứng ngoài mọi chuyện.

 

Không cần Lương Kiến Thành nói, Lương Dục Tri cũng có thể đoán được Minh Tịch chắc chắn không biết gì. Đứa trẻ đó xưa nay hành xử rất biết chừng mực, biết cái gì nên làm cái gì không nên, tuyệt đối không thể nào khi biết rõ Lương Kiến Thành có người yêu mà vẫn cố tình tiếp cận.

 

Vì vậy, Lương giáo sư trong lòng cũng mặc định, là con trai ông Lương Kiến Thành cứ theo đuổi người ta mãi không thôi.

 

Vậy thì… đó không phải ngoại tình thì là gì?

 

Trên đường có biết bao cô gái, tại sao nó không nhìn, lại cứ nhất định phải nhìn học trò của mình?

 

Thật mạo muội! Thật mất mặt! Thật tạo nghiệt chướng!

 

Lương giáo sư khóe môi khẽ giật, như thể đang nhìn một người vô cùng hoang đường, đang nói với ông những lời vô cùng hoang đường. Ánh mắt khinh thường như những mảnh băng nhọn, muốn nhìn thấu, rồi nghiền nát chút kiêu ngạo trên người Lương Kiến Thành.

 

“Con đang chơi trò yêu thầm hả?” Lương giáo sư nhẹ nhàng buông ra một câu mỉa mai đầy tính sát thương.

 

Lương Kiến Thành: …

 

Cả đời anh quả thực không ngờ, chuyện yêu thầm lại xảy ra với chính mình.

 

Lương Kiến Thành bất lực liếm khóe môi khô khốc, trả lời lão Lương: “Nếu tình cảm chưa nói ra là yêu thầm, vậy thì đúng là con đang yêu thầm Minh Tịch.”

“Đến nước này rồi, vẫn còn tự cho mình là đúng.”

 

“Ý con là, con nghĩ nói ra rồi, Minh Tịch sẽ chấp nhận con?” Lương giáo sư trực tiếp cười lạnh, ánh mắt như gai.

 

“Cũng có khả năng đó, phải không?” Lương Kiến Thành đáp lại, giọng điệu bình thản và thận trọng.

 

“Được, ta hiểu rồi!”

 

Lương giáo sư tự mình gật đầu. Ông, một người già này, sẽ không cản trở những người trẻ yêu nhau, càng không làm chuyện “chia rẽ uyên ương”, nhưng tiền đề là hai người phải là uyên ương thật sự! 

Chứ không phải con chim cốc có mỏ dài đang nhìn chằm chằm vào con cá nhỏ trong hồ, sẵn sàng lao xuống đớp mồi.

 

Lương Kiến Thành và Minh Tịch… Lương giáo sư không phân biệt họ dựa trên thân phận, giai cấp hay bằng cấp, mà dựa vào tình hình hiện tại của hai người. Một người đã là con chim nước có cái mỏ dài, còn một người chỉ là con cá chép nhỏ vừa bơi từ cái ao nhỏ ra hồ lớn.

 

Lương giáo sư sau khi tức giận đến mức mất bình tĩnh và suy nghĩ thấu đáo, đã trực tiếp gọi điện cho Minh Tịch ngay trước mặt Lương Kiến Thành. 

Sau khi Minh Tịch nghe máy, ông trực tiếp mời… 

 

Ông phải mời Minh Tịch đến. Với tư cách là một người thầy, ông có trách nhiệm phải nhắc nhở cô, đàn ông bên ngoài bây giờ đáng sợ đến mức nào! Vừa giả vờ tuân thủ chế độ hôn nhân, quay lưng một cái đã nhắm vào những cô gái trẻ xinh đẹp, chơi trò yêu thầm.

 

Thật vô đạo đức, thật vô liêm sỉ!

 

Ban đầu Lương Kiến Thành định nói xong chuyện thì đi, cha anh gọi điện thoại như vậy, anh hoàn toàn không thể đi được nữa.

 

Dù Lương giáo sư có cố đuổi, anh cũng không thể đi.

 

Người chết có thể bị khiêng đi, người sống thì không thể đuổi được.

Lương giáo sư không còn cách nào khác, đành thôi, mặc cho Lương Kiến Thành mặt dày mày dạn ở lại đây. Ông muốn xem, rốt cuộc gã đàn ông này có bao nhiêu phần chân tâm, bao nhiêu phần thật tình?

 

Giáo sư đột ngột mời, Minh Tịch cúp điện thoại, cũng nghĩ rằng Lương giáo sư có thể sẽ… giáo dục cô.

 

Chắc giáo sư đã biết cô đổi việc rồi, lấy cớ ăn cơm để gọi cô đến răn dạy một phen. Đối với vị giáo sư đã chăm sóc cô như vậy, cô cũng không thể qua loa được.

 

Lúc này đã gần năm giờ, bữa cơm này đến hơi vội vàng.

 

Minh Tịch không thể mang máy tính về được. Vị trí hội chợ ngoại thương lại nằm ở giữa ký túc xá Long Mậu và nhà giáo sư. Đúng vậy, bây giờ cô vẫn đang ở ký túc xá. Nhưng cũng chỉ có thể ở đến cuối tháng.

 

Đến thăm nhà người khác, không nên đi tay không. Minh Tịch bắt taxi đến gần khu nhà của Lương giáo sư, rồi bước vào một cửa hàng trái cây cao cấp.

 

Cô vừa bị con trai giáo sư “lấy” mất một vạn đồng, lúc này mua đồ cho Lương giáo sư thì cô cũng kiềm chế hơn.

 

Dù sao, giáo sư cũng không thiếu vài quả dưa, mấy quả táo mà cô tặng.

 

Minh Tịch nảy ra một ý tưởng, cẩn thận chọn bảy loại trái cây. Mỗi loại chọn một ít, một quả táo, hai quả măng cụt, một quả quýt…

 

Các loại trái cây khác nhau có dinh dưỡng khác nhau, vừa hay bổ sung các loại vitamin cần thiết hàng tuần cho giáo sư.

 

Tặng quà quan trọng ở tấm lòng và sự độc đáo, cô có lòng là được rồi.

Ông chủ cửa hàng trái cây chưa từng thấy ai mua trái cây như vậy, nhưng ông rất tốt bụng, còn dùng một chiếc hộp nhỏ tinh xảo để đựng cho cô. Minh Tịch vui vẻ trả tiền, một tay xách máy tính, một tay xách túi trái cây nhiều màu sắc, gõ cửa nhà giáo sư.

 

Đã đến một lần, lần thứ hai thì quen đường quen lối rồi.

 

Khi giáo sư đích thân mở cửa cho cô, Minh Tịch tươi cười chào, không để ý trong nhà còn có một người khác.

 

Lương giáo sư: “Đến rồi à.”

 

Minh Tịch: “Dạ…”

 

Cô mơ hồ cảm thấy không khí trong nhà có vẻ không ổn lắm.

 

“Sao đến nhanh vậy, đi từ đâu đến thế?” Giáo sư hỏi.

 

Minh Tịch thành thật: “Hôm nay em đi thăm triển lãm, hội chợ cách không xa chỗ thầy, em thấy không còn sớm nữa nên bắt taxi đến luôn ạ.”

 

Lương giáo sư gật đầu, ánh mắt thuận theo đó rơi vào hai thứ trên tay cô. Ông chủ yếu nhìn chiếc máy tính.

 

Minh Tịch vội vàng đưa hộp trái cây cho giáo sư, nói: “Giáo sư, đây là quà cho thầy ạ.”

 

Lương giáo sư: “Không phải đã bảo em đến đừng mua gì rồi sao.”

 

“Món quà nhỏ thôi, không tốn kém đâu ạ. Hơn nữa bây giờ em kiếm được tiền rồi, còn kiếm được không ít nữa đấy.” Minh Tịch cười hì hì đáp lại, cố ý thêm vào chút tự tin.

Nhà Lương giáo sư rộng, lại có một tấm bình phong phong cảnh chắn giữa sảnh và phòng khách, nên Minh Tịch vẫn không nhận ra trong nhà ngoài giáo sư ra còn có người khác.

 

Đúng rồi. Minh Tịch cũng nhấc chiếc máy tính xách tay lên cho giáo sư xem, cười toe toét: “Giáo sư xem em mua gì này? Thầy có biết em mua ở đâu không, ở chỗ Lương tổng đấy ạ!”

 

Cô cố ý khuấy động không khí.

 

“Thế à?” Lương giáo sư đi vào trong hai bước, ánh mắt liếc thấy người đang đứng dậy từ ghế sofa, rồi quay sang hỏi Minh Tịch đang thay giày ở sảnh: “Em đã tốn bao nhiêu tiền thế?”

 

Minh Tịch cúi xuống đặt hộp máy tính lên sàn, nghe giáo sư hỏi vậy, cô nở một nụ cười biết ơn. Vừa thay giày vừa nói: “Giá gốc một vạn rưỡi, nhưng Lương tổng đã giảm giá 30% cho em, chỉ còn một vạn thôi ạ.”

 

Hừ!

 

Lương giáo sư cười mỉa. Có người yêu thầm đến chết đi sống lại, tiền cũng không kiếm ít đi đâu!

 

“Em bị ông chủ đó lừa rồi!” Lương giáo sư không chút né tránh, đầy thiện chí giáo dục học trò: “Máy tính gì mà đắt thế, để ông chủ đó đi cướp luôn đi! Lại còn giảm 30%, nếu giá ban đầu là mười vạn, giảm 30% vẫn còn bảy vạn, em có mua không?”

 

Minh Tịch: …

 

Giáo sư dường như có ý kiến rất lớn với Lương tổng thì phải.

 

“Không phải…” Minh Tịch vừa định mở lời giải thích.

Cũng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc trầm bổng và có chút đột ngột truyền đến từ phía sau tấm bình phong. Lương Kiến Thành với bộ đồ thường ngày nhưng toát lên vẻ cao quý bước ra, bất lực nói với cha mình: “Ba, ba có thể bôi nhọ nhân phẩm của con trước mặt Minh Tịch, nhưng không thể bôi nhọ những món đồ con bán.”

 

Minh Tịch vừa thay giày xong, đứng thẳng người dậy.

 

Một cách tự nhiên và ăn ý, cô nhìn thẳng vào mắt Lương Kiến Thành.

 

“…Lương tổng cũng ở đây ạ!” Minh Tịch giơ tay lên, chào một tiếng.

 

“Tôi đến sớm hơn em… tôi đến được một lúc rồi.” Lương Kiến Thành đáp lời Minh Tịch vừa đến, ánh mắt đầu tiên nhìn vào khuôn mặt cô, sau đó chuyển sang chiếc máy tính cô đặt dưới sàn nhà.

 

Vì chính Lương Kiến Thành cũng ở đây, Minh Tịch liền trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn Lương tổng, đã giúp tôi mua được chiếc máy tính tốt nhất với số tiền ít nhất.”

 

Câu nói này của cô cũng là cố ý giải thích thay cho Lương Kiến Thành. 

Lâm Hàn đã giới thiệu kỹ càng cho cô một lượt. Lý do nhân viên kinh doanh ngoại thương thích mua máy tính nhập khẩu là vì công việc thường xuyên tiếp xúc với người nước ngoài. Việc mang theo một chiếc máy tính chuyên dụng cho công việc kinh doanh giúp nâng cao hình ảnh chuyên nghiệp trong công việc. Cũng giống như “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”.

 

“Hừ.” Minh Tịch vừa dứt lời, ngay lập tức vang lên tiếng hừ của Lương giáo sư.

 

Lương Kiến Thành biết cha mình hừ cái gì, khẽ ho một tiếng.

 

Minh Tịch luôn cảm thấy hôm nay Lương Kiến Thành có vẻ rất sợ Lương giáo sư, chẳng lẽ giáo sư thực sự nghĩ rằng Lương Kiến Thành đã kiếm tiền từ cô?

Lương giáo sư nhìn dáng vẻ hào sảng, ngay thẳng của Minh Tịch, rồi lại nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình như đi trên băng mỏng, vốn còn có chút nghi ngờ, giờ đây đã không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. 

Con trai ông thực sự đang yêu thầm! Hơn nữa lại là kiểu yêu thầm tự cho mình là đúng!

 

“Minh Tịch à, Lương tổng này dù đã giảm giá 30% cho em, nhưng chẳng lẽ nó không kiếm tiền từ em sao?” Lương giáo sư thực tế đặt câu hỏi cho học trò.

 

“Thưa giáo sư, Lương tổng là người kinh doanh mà, kiếm tiền là lẽ đương nhiên thôi… Anh ấy có thể giảm giá 30% cho em, chắc chắn đã là giá vốn rồi ạ.” Minh Tịch cũng trả lời rất thực tế.

 

“Vậy em phải kiểm tra cẩn thận xem, chiếc máy tính nó bán cho em có vấn đề gì không.” Lương giáo sư lại phóng ra một mũi tên lạnh.

 

“Không đâu ạ, em mua máy trưng bày, đều đã chạy thử rồi, rất mượt mà.” Minh Tịch giải thích.

 

“Máy trưng bày là gì?” Lương giáo sư hỏi tiếp.

 

Mắt Minh Tịch khẽ đảo, linh cảm tình hình không ổn lắm, giọng nói cũng bất giác nhỏ đi vài phần: “Chỉ là máy để ở gian hàng trưng bày, nhưng là máy mới ạ…”

 

Lương Kiến Thành đứng phía sau im lặng, đã tự thấy mình tội lỗi tày trời nên cúi đầu xuống.

 

“Máy trưng bày, nói nghe hay, chẳng phải là đồ cũ sao?” Lương giáo sư lập tức hiểu ra, khóe môi giật giật, không thể tin nổi nói: “Một vạn đồng, nó còn bán cho em máy tính cũ! Thật không phải người!”

 

Minh Tịch: …

 

Lương Kiến Thành: …

“Không phải…” Minh Tịch vội vàng nghĩ ra một từ, “mới 99%?”

 

“Ha ha.” Lương giáo sư chuyển sang khen ngợi một cách mỉa mai: “Ông chủ họ Lương này giỏi thật! Đầu óc thật linh hoạt!”

 

Yêu không nói, tiền cũng kiếm không ít, chiếc máy tính cũ không bán được, đem bán cho người mình yêu thầm, rốt cuộc đây là kiểu tư bản trẻ tuổi giả dối đến tận cùng sao? 

 

Lương Kiến Thành hơi nghiêng đầu. Cha anh cố ý chế giễu anh, anh cũng thực sự không có cách nào bào chữa cho mình. 

Rõ ràng ông biết anh đề nghị tặng máy tính cho Minh Tịch, nhưng lại cố tình bóp méo sự thật, không ngoài mục đích muốn Minh Tịch nhìn rõ con người anh.

 

Ở chỗ lão Lương, anh đã trở thành một người làm điều xấu rồi. Bây giờ đừng nói là giải thích, ngay cả việc anh ở lại đây hít thở cũng là sai.

 

Nhưng anh không thể đi.

 

Dù bị chế giễu, bị mỉa mai, bị châm chọc, cũng tốt hơn nhiều so với việc để lại Minh Tịch một mình ở đây, rồi anh về nhà không ngừng lo lắng, suy đoán.

 

“Hì hì, dĩ nhiên rồi ạ, giáo sư thông minh như vậy, con trai sinh ra sao mà kém được ạ?” Minh Tịch coi như giáo sư đang nói đùa, cô cũng dùng cách nói đùa để đáp lại.

 

Đúng rồi!

 

Minh Tịch cũng không sợ giáo sư chê cười, mở hộp trái cây cô mang đến. Bên trong bày bảy loại trái cây xinh xắn với màu sắc và chủng loại khác nhau. 

Cô nói với giáo sư: “Giáo sư xem em mua gì cho thầy này, đều là trái cây tươi ngon được ông chủ giới thiệu đấy. Đây là táo Red, đây là quýt nhỏ Sunkist nhập khẩu, còn đây là măng cụt… Mỗi loại em mua một ít, sau mỗi bữa cơm trưa thầy có thể ăn một loại.”

“Ăn nhiều trái cây sẽ lạnh bụng, đúng không ạ!” Minh Tịch mặt dày nhếch miệng cười, tự tìm cho mình một cái cớ mới để che giấu túi tiền eo hẹp.

 

Lương Kiến Thành không kìm được bật cười, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt vô tình lại lướt qua người Minh Tịch.

 

Nếu trước đó Lương giáo sư không nhận ra, thì bây giờ ông đã thấy rõ mồn một. Quả thực là con trai ông cứ nhìn chằm chằm Minh Tịch. Chỉ cần Minh Tịch mở miệng nói vài câu, ánh mắt của ai đó liền bay qua.

 

Hóa ra, chuyện yêu thầm thực sự có thể nhìn ra được…

 

Lương giáo sư cười lạnh một tiếng.

 

Lương Kiến Thành cười hùa theo, nụ cười rõ ràng có chút gượng gạo, nhưng không làm mất đi phong thái.

 

“Được rồi.” Quà cô đã tặng, vậy bữa tối thì sao?

 

Minh Tịch nhìn căn bếp và bàn ăn sạch sẽ ngăn nắp, nhớ lại lần đầu tiên đến nhà giáo sư ăn là sủi cảo, hôm nay chẳng lẽ là mì? Thực ra so với tài nghệ của giáo sư, cô vẫn thích tài nấu ăn của mình hơn. Nếu giáo sư chưa nấu cơm, cô làm cho họ một tô mì thì sao?

 

Minh Tịch cũng không câu nệ nữa. Cô và giáo sư không quá thân thiết, cũng đã đến đây hai lần chính thức rồi, “lần đầu bỡ ngỡ, lần hai thành quen”. Cô thể hiện sự tự nhiên và nhiệt tình hơn, bản thân cũng sẽ không thấy ngượng.

 

Lúc này đã là năm giờ rưỡi rồi.

 

“Giáo sư, chúng ta ăn gì tối nay ạ? Hay là để em nấu mì cho mọi người nhé?” Minh Tịch giơ tay, nhẹ nhàng vén mái tóc bên tai, đề xuất.

 

Lương giáo sư bình tĩnh và khách sáo đáp: “Mời em đến chơi, sao lại để em nấu cơm được.”

 

Đúng vậy. Thế mà còn gọi cô đến đây ăn cơm… Minh Tịch cười với tâm trạng vô cùng thoải mái.

 

“Lát nữa chúng ta xuống một quán ăn địa phương ở dưới lầu.” Lương giáo sư nói với Minh Tịch, ánh mắt lại liếc về phía Lương Kiến Thành một cái, “Để ông chủ gian xảo kia bao.”

 

Minh Tịch không khỏi bật cười, vừa buồn cười lại vừa rất phối hợp, quay đầu nói với Lương Kiến Thành: “Cảm ơn ông chủ gian xảo.”

 

Lương Kiến Thành ánh mắt chứa ý cười, giọng nói trầm ấm: “Không có gì, kiếm tiền của em rồi, mời em ăn cơm chẳng phải là điều nên làm sao?”

 

“…Đồ ghê tởm.” Lương giáo sư đi đến ghế sofa ngồi xuống một bên.

 

Lúc này vừa hay là lúc quán ăn dưới lầu đông khách nhất. Lương giáo sư không thích nơi đông đúc, thà đi muộn một chút.

 

Lương Kiến Thành không biết Minh Tịch có đói không, lục lọi trong tủ một hồi, tìm ra một vài chiếc bánh ngọt địa phương của Hải Cảng, đặt trước mặt Minh Tịch.

 

Minh Tịch: “…Cảm ơn Lương tổng.”

 

Đang chuẩn bị bóc ra.

 

Lương Kiến Thành chợt nghĩ ra điều gì đó, lại lên tiếng nhắc nhở: “Khoan đã, để tôi xem có hết hạn không.”

 

Minh Tịch thoải mái cầm bánh lên, rồi lại cẩn thận đặt trở lại.

 

Không xa đó, giáo sư ngồi đối diện, ánh mắt sắc lạnh như gió mùa đông tháng chạp.

Minh Tịch trong lòng thật sự có chút buồn cười, rốt cuộc Lương tổng đã đắc tội giáo sư ở chỗ nào vậy?

À, đột nhiên nghĩ đến chiếc máy tính của mình…

Minh Tịch cười hì hì đề xuất với giáo sư một yêu cầu: “Giáo sư, nhà thầy có mạng không ạ? Em muốn dùng mạng nhà thầy để cài đặt vài phần mềm.”

“Có.”

 

Mạng ở nhà là do Lương Kiến Thành tìm người đến lắp. Lương giáo sư bình thường không hay lên mạng, nhưng trong thư phòng cũng đặt hai chiếc máy tính. Một chiếc dành cho ông, chiếc còn lại Lương Kiến Thành thỉnh thoảng đến cũng sẽ dùng. Lương Kiến Thành khi còn nhỏ ở chỗ ông khá tiết kiệm, sau này sang chỗ Cố Song Dương, lại sinh ra không ít tật xấu của công tử bột, ví dụ như tuyệt đối không dùng chung máy tính với người khác.

 

Minh Tịch đưa ra yêu cầu này, chủ yếu là vì không có cơm ăn. Cô ngồi giữa hai cha con này, thật sự có chút lúng túng và khó chịu. Hơn nữa hôm nay hai người này rõ ràng đang đối đầu nhau. Chi bằng cô mượn việc cài đặt phần mềm để giết thời gian.

 

Trước đó Lâm Hàn cũng định giúp cô, nhưng trung tâm hội chợ không có mạng. Cô lại không nỡ để chiếc máy tính mới mua bị Lâm Hàn mang đi, nên mới vất vả xách đến nhà giáo sư.

 

“Minh Tịch, em đi theo tôi.” Lương Kiến Thành rất khách sáo đứng dậy nói.

 

Lương giáo sư cảm thấy không ổn, ngẩng đầu lên, liền thấy Minh Tịch ôm máy tính, đi theo Lương Kiến Thành vào thư phòng.

 

Lương giáo sư: …

 

Ông đã nói mà, Lương Kiến Thành chính là con chim cốc, dỗ con cá chép nhỏ Minh Tịch bơi đến nơi dễ ra tay nhất.

Cả hai cùng nhau đi vào thư phòng.

 

Trong thư phòng.

 

Lương Kiến Thành nhận lấy chiếc máy tính mới của Minh Tịch, cắm dây mạng vào. Dù sao đây cũng là thương hiệu máy tính do chính công ty anh làm đại lý, nên Lương Kiến Thành thao tác một cách thuần thục.

 

Anh bảo Minh Tịch ngồi vào chiếc ghế giám đốc phía trước, còn mình thì đứng phía sau, đích thân giới thiệu và hướng dẫn cô các thao tác sử dụng máy cơ bản.

 

“Đây là bảng điều khiển cảm ứng, em dùng ngón tay trượt thử xem.” Lương Kiến Thành nói với Minh Tịch. Giọng anh trầm ấm, nếu nói nhỏ hơn hai tông thì sẽ có một chút ngữ điệu hững hờ và khinh bạc.

 

Minh Tịch bỗng cảm thấy tai hơi ngứa, rất muốn đưa tay gãi.

 

Minh Tịch nghe lời thử, phải nói rằng, món đồ cao cấp một vạn đồng này quả thực tốt, gõ bàn phím nghe lách tách rất hay.

 

Cô thấy cái “mũ đỏ nhỏ” ở giữa, hỏi Lương Kiến Thành: “Đây là gì vậy?”

 

“Đây cũng là điều khiển chuột.” Lương Kiến Thành trả lời.

 

Nói rồi, anh lại đưa tay phải ra.

 

Ngón tay người đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện. Trong quá trình thao tác máy tính, động tác tự nhiên trôi chảy, toát lên hai phần nam tính và sức mạnh vừa phải.

 

Minh Tịch nhận ra mình hơi mất tập trung, nói với Lương Kiến Thành: “Lương tổng, tôi muốn cài đặt phần mềm chat OICQ.”

“…Ờ.” Lương Kiến Thành đáp một tiếng, thay cô mở một trang tải phần mềm.

“Chỗ này không có virus, các loại phần mềm cũng rất đầy đủ.” Lương Kiến Thành đã cài cho cô một công cụ chuyên tải phần mềm.

Minh Tịch thầm nghĩ, cô bỏ ra một vạn đồng, không mua được hàng cùng loại với ông chủ, nhưng lại vô tình được hưởng dịch vụ của ông chủ. Quả nhiên, cái đắt không phải là sản phẩm, mà là dịch vụ.

 

Sau khi cài đặt xong OICQ, Minh Tịch đăng nhập tài khoản ngay lập tức, ngay trước mặt Lương Kiến Thành, cô cho anh xem tên tài khoản và ảnh đại diện của mình:

 

“Nhất Tiếu Thiên Kim” (Một Nụ Cười Ngàn Vàng) và ảnh đại diện chuột Mickey.

 

“Lương tổng… anh có số OICQ không ạ?” Minh Tịch buột miệng hỏi.

 

Một câu hỏi đơn giản như vậy, Lương Kiến Thành đứng phía sau như chiếc máy tính đột nhiên bị treo, nhất thời im lặng.

 

Minh Tịch đang ngồi trên chiếc ghế giám đốc phía trước, thắc mắc quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt có chút khó xử của Lương Kiến Thành. Cô không chớp mắt, hào phóng nói ra lời đề nghị kết bạn: “Em có thể thêm số của Lương tổng không ạ?”

 

Chỉ là thêm bạn bè thôi, chắc không sao đâu nhỉ?

 

Ánh mắt Lương Kiến Thành khẽ đanh lại, suy nghĩ hai giây, rồi nói với cô: “Tôi có, nhưng rất ít khi đăng nhập. Hiện tại tôi chủ yếu dùng ICQ (phần mềm I SEEK YOU do công ty Mirabilis phát triển) và MSN Messenger để bàn công việc.”

Lương Kiến Thành hiếm khi nói dối, nhưng thiên phú nói dối của anh lại không hề thấp. Đặc biệt khi nói rằng mình rất ít khi sử dụng phần mềm chat OICQ đang thịnh hành trong nước, nghe ra lại hợp tình hợp lý đến mức không thể bắt bẻ.

 

Minh Tịch “ò ò” hai tiếng, tự tìm cho mình một lối thoát: “Vậy thì em không thêm số của Lương tổng nữa.”

 

Lúc này, ngoài cửa có thêm một người.

 

Cửa thư phòng vốn do Lương Kiến Thành mở toang, nhưng cảm giác có thêm người vẫn rất rõ ràng.

 

Lương Kiến Thành quay đầu lại.

 

Lương giáo sư lạnh lùng nói: “Xong chưa? Nếu xong rồi thì xuống lầu ăn cơm đi.”

 

Trong ánh mắt Lương giáo sư nhìn con trai, có sự cảnh cáo của một người cha, cũng có sự soi xét cao ngạo của một người từng trải đối với một người đàn ông trẻ tuổi.

 

“Sắp xong rồi ạ.” Lương Kiến Thành đáp lại một cách tự nhiên.

 

Minh Tịch cũng nghiêng đầu, hỏi giáo sư: “Giáo sư, thầy có OICQ không ạ?”

 

Lương giáo sư: “Không.”

 

“Vậy em đăng ký cho thầy một cái nhé? Thầy có thể dùng nó để liên lạc với học trò ở trên mạng, còn có thể tạo nhóm dạy học, rất tiện lợi ạ.” Minh Tịch ra sức giới thiệu với Lương giáo sư.

 

“Để về rồi làm, giờ xuống lầu ăn cơm trước đã. Ông chủ gọi điện nói có chỗ rồi.”

Mấy phần mềm vẫn đang được tải xuống và cập nhật.

 

Minh Tịch nhìn Lương Kiến Thành.

 

Lương Kiến Thành: “Lát nữa lên sau.”

 

Minh Tịch đành gượng gạo đáp “vâng”.

 

Đợi ăn cơm xong rồi quay lại, có phải hơi muộn không nhỉ?

 

Minh Tịch đi theo Lương giáo sư và Lương Kiến Thành xuống lầu. Vị giáo sư này, đôi khi khiến người ta cảm thấy quá đáng, đôi khi lại thấy rất thú vị. Khi xuống lầu, giáo sư nhớ ra trái cây tráng miệng của mình, bảo cô mang quả cam nhập khẩu đó xuống cho ông.

 

Minh Tịch cầm quả cam, trên mặt cười tươi. Cô dường như đã tìm ra bí quyết hòa hợp với giáo sư, đó là đứng về phía giáo sư để “đối phó” Lương tổng.

 

Nhất là hôm nay.

 

Cô trở nên dạn dĩ hơn, đi giữa hai người, nghiêng đầu nhìn Lương giáo sư, nụ cười rạng rỡ khiến người ta nhìn vào thấy ấm lòng. Đặc biệt là đôi mắt cong cong như trăng khuyết, bên trong tràn đầy sự chân thành.

 

Minh Tịch không giả vờ ngây thơ, với một vẻ thân thiện nồng nhiệt, cô hỏi Lương giáo sư: “Giáo sư, hôm nay Lương tổng chọc giận thầy ạ?”

 

Câu hỏi này của Minh Tịch khiến khóe môi Lương Kiến Thành bất giác nhếch lên. 

Minh Tịch đứng giữa lão Lương và anh như thế, khiến trong lòng Lương Kiến Thành dâng lên một cảm xúc nhẹ nhàng và tinh tế, như thể có ai đó đã lấp đầy một cách trọn vẹn khoảng cách gượng gạo giữa anh và cha.

 

Giống như ánh đèn đường sáng rõ lúc này, lại giống như vầng trăng đáng yêu trên bầu trời, khiến người ta không thể kìm lòng mà nhìn ngắm.

Lương Kiến Thành khẽ cúi đầu.

 

Tuy nhiên…

 

Anh cứ tưởng khoảng cách giữa cha con đã được lấp đầy, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã biến thành Thung lũng tách giãn Lớn.

(chú thích: thung lũng ở vùng Đông Phi, nó là một vết nứt địa chất khổng lồ trên lớp vỏ Trái đất, được hình thành từ cách đây 35 triệu năm. Thung lũng này được hình thành do quá trình kiến tạo mảng, khi các mảng kiến tạo châu Phi (mảng Nubia và mảng Somalia) tách rời nhau. Lực căng giãn đã làm lớp vỏ Trái đất bị nứt, khiến phần trung tâm sụt lún xuống so với các khối hai bên, tạo ra một địa hình dạng máng với các vách đá dốc đứng.)

 

Lương giáo sư đi trước, với giọng nói lạnh lùng, băng giá nói với Minh Tịch: “Không phải nó chọc giận ta, mà là nó gây chuyện rồi.”

 

“Dạ?” Minh Tịch ngạc nhiên nhướng mày. Nghe giáo sư cố ý tiết lộ, trong lòng cô tò mò vô cùng nhưng vẫn cố kìm chế sự tò mò của mình.

 

Lương giáo sư lại nhìn thẳng vào cô hỏi: “Em có biết chuyện gì không?”

 

Minh Tịch thật sự không biết, cô lắc đầu nhẹ. Làm sao cô biết được chứ?

 

Thế nhưng giây tiếp theo, Lương giáo sư không kiêng dè cô là người ngoài, mím môi lại, với giọng điệu vô cùng khinh bỉ, từng chữ một như đâm thẳng vào tim, nói ra chuyện Lương Kiến Thành đã gây ra: “Nó, ngoại, tình, rồi.”

 

Cái gì cơ?!

 

Minh Tịch không thể tin nổi: …

 

Lương Kiến Thành cũng: …

 

Quả cam trên tay Minh Tịch cũng: …

 

Quá sốc, quá kịch tính. Quả cam trên tay Minh Tịch lỡ trượt khỏi lòng bàn tay.

 

“Bộp…”

 

Minh Tịch theo bản năng cúi người xuống, chân trái vừa bước ra vô tình trượt nửa bước trên bậc thang.

 

Lúc này, Lương Kiến Thành đang mang trên lưng “tội lỗi” đã không còn thời gian giải thích, chỉ lo lắng cho sự an toàn của Minh Tịch. Anh nhanh chóng và chính xác nắm lấy tay Minh Tịch, ngăn cô ngã vì bước chân không vững.

 

Lương giáo sư đi trước, hai tay chắp sau lưng, lưng hơi còng. Khi nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, mắt ông trừng lên, thấy con trai Lương Kiến Thành đang nắm chặt tay Minh Tịch. Mí mắt vốn hơi sụp xuống của ông suýt nữa không giữ được ánh mắt khinh thường.

 

Trong chốc lát, cảm xúc phức tạp nhanh chóng lan tỏa trong lòng cả ba người.

 

Trong đó, cảm xúc của Minh Tịch là phức tạp nhất…

 

Cô chỉ muốn lập tức hất tay Lương Kiến Thành ra…

 

Hu hu, giáo sư thanh thiên đại lão gia, cô thật sự không phải người mà anh ta ngoại tình đâu!

—

Lời của tác giả:

Lão Lương: Không, chính là em!

Chương này có chút ngọt ngào.

Đúng không?

Prev
Novel Info
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

tich-hoa-thoi-tiet-giao-chi-luc
Tích Hoa Thời Tiết – Giảo Chi Lục
September 11, 2024
cho-con-mua-nay-tanh
Chờ Cơn Mưa Này Tạnh – Ngải Ngư
October 28, 2024
noi-tru-an-binh-yen
Nơi Trú Ẩn Bình Yên – Nghê Đa Hỉ
October 22, 2024
thien-son-phong-tuyet-bong-lai-khach
Thiên Sơn Phong Tuyết – Bồng Lai Khách
September 1, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình