Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 49
Chương Mẫn đưa ra yêu cầu này, thoạt nhìn như làm khó anh, nhưng thực chất lại là làm khó chính mình.
Lương Kiến Thành trong lòng khẽ cười nhạt.
Giữa anh và Chương Mẫn, tình cảm còn chưa kịp bồi dưỡng, anh đã loạn tâm trước, quả thực là lỗi của anh. Anh sẵn lòng gánh vác gánh nặng đạo đức…
Nhưng cũng phải trong phạm vi hợp lý.
Giờ đây, Chương Mẫn đứng ở vị trí cao, cô cũng đã chà đạp lên sự kiêu ngạo của anh. Lương Kiến Thành vẫn giữ thái độ thản nhiên, hơi ngẩng đầu lên, ngay khi chuẩn bị mở lời, khóe môi vẫn mang theo một nụ cười lịch sự như có như không.
“Chương Mẫn, tôi cho rằng đề nghị của cô không hợp lý, không phải với tôi, mà là với cô.” Lương Kiến Thành lý trí và bình tĩnh nói.
“Không chỉ không hợp lý, mà còn có thể làm tổn hại đến thể diện của nhà họ Chương.”
“Bây giờ chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ nào. Đứng trên lập trường của một người ngoài, chuyện này cô tự mình giải thích, mọi lý do đều do cô nói ra, thể diện cũng do cô giữ lại. Còn về phía gia đình tôi, dù họ có tức giận và đau đầu vì hành vi hiện tại của tôi, họ cũng không thể không cần đứa con trai này.”
Chương Mẫn: “…”
Những lời này của Lương Kiến Thành quả thực là đang suy nghĩ cho cô. Không phải đe dọa cô, mà là thiện ý thông báo trước cho cô.
Nhận ra mình đã “nhấc đá tự nện vào chân”, Chương Mẫn bỗng nhiên mở to mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác vụn vỡ như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm.
Cô thật sự quá khinh suất, cô có thể nắm thóp được đạo đức của Lương Kiến Thành, nhưng làm sao có thể dễ dàng nắm thóp được con người anh ta.
Bởi vì hành động theo cảm tính, vốn luôn là như vậy. Lương Kiến Thành khẽ gật đầu với Chương Mẫn, chào tạm biệt rồi rời đi.
Dáng người anh cao ráo, đôi chân dài với tỷ lệ hoàn hảo, sải bước vừa nhanh vừa phóng khoáng, quay người đi xuống cầu thang ra ngoài đường, chỉ vài bước đã biến mất khỏi tầm mắt Chương Mẫn. Từ bóng lưng khuất xa, cô có thể thấy được hai phần khí chất trẻ trung mà cô chưa từng thấy ở Lương Kiến Thành.
Một phần tự tin, nhiệt huyết, đầy kỳ vọng vào tương lai.
Một phần rõ ràng, sự chắc chắn và tự tin vào việc hoàn toàn kiểm soát bản thân.
Ngày hôm sau, Minh Tịch đăng nhập OICQ tại quán net An Đằng, phát hiện vào lúc ba giờ sáng, “Tiếu Nhi Bất Ngôn” đã gửi cho cô bức thư chào hàng đã được chỉnh sửa.
Minh Tịch nhìn bức thư chào hàng tiếng Anh không chỉ được sửa hoàn hảo mà còn được cẩn thận chú thích những điểm quan trọng cho cô, cô chỉ muốn ngay lập tức đổi ID trên Thiên Nhai của mình từ “Tây Môn tiểu đệ” thành “Giang Lưu tiểu đệ”.
Cô quyết định theo họ Giang Lưu huynh luôn.
【Hôm qua có việc, gửi chậm.】 Giang Lưu huynh nhắn cho cô.
Ngoài bức thư chào hàng, Giang Lưu huynh còn liệt kê chi tiết những điểm cần chú ý khi viết thư chào hàng, dạy cô cách lập dàn ý, cách làm cho thư ngắn gọn, súc tích. Minh Tịch kết hợp với kinh nghiệm thực tế của bản thân thời gian gần đây, cô lập tức được khai sáng.
Cô vô cùng biết ơn Giang Lưu huynh, và chợt nhận ra, tại sao Giang Lưu huynh lại gửi đến vào lúc ba giờ sáng. Việc sửa thư chào hàng không tốn quá nhiều thời gian, nhưng việc sắp xếp và hướng dẫn sau đó mới thực sự tốn công sức.
Trong chốc lát, Minh Tịch chống cằm, trong lòng dâng lên một cảm xúc chân thành, “nhân gian vẫn còn chân tình”. Trái tim như được chạm vào một cách dịu dàng, nhiệt huyết trào dâng, toàn bộ lồng ngực trở nên ấm áp.
Lúc này dường như phải dùng một ngôn ngữ mạnh mẽ hơn mới có thể diễn tả hết lòng biết ơn của cô.
Minh Tịch không nghĩ nhiều, gõ vào khung chat: 【Hu hu, Giang Lưu huynh, em yêu anh!】 “Em yêu anh” lúc này tương đương với một câu “Cảm ơn anh” đầy cảm động.
Lương Kiến Thành đang ngồi trong thư phòng ở nhà, nhìn thấy câu nói này của Minh Tịch, anh không có phản ứng quá lớn. Đêm qua anh ngủ lúc năm giờ sáng, chưa đến chín giờ sáng đã bị một cuộc điện thoại của lão Lương đánh thức.
Anh nhìn giờ hiển thị trên máy tính, đã mười rưỡi rồi. Cô sắp thành “con nghiện net” thật rồi, cuối tuần nào cũng chui vào An Đằng net sao?
Lương Kiến Thành lúc này không có thời gian lên mạng nữa. Hôm qua mẹ anh hẳn là đã gọi điện cho lão Lương, Cố Song Dương với khả năng suy luận logic siêu phàm, đã quy việc anh đột ngột hủy hôn cho lão Lương, cho rằng tất cả là do lão Lương “dạy dỗ đúng cách”.
Lão Lương năm nay cuối cùng cũng được điều về Trường Đại học Kinh tế và Thương mại Hải Cảng, ngôi trường đó rất gần nơi ở của lão Lương.
“Lửa cháy ở cổng thành, cá ở ao cũng bị vạ lây”, hôm nay anh chắc chắn phải đến chỗ lão Lương một chuyến.
Đối với cặp cha mẹ Cố Song Dương và Lương Dục Tri này, nếu bắt anh phải thừa nhận, người mà trong lòng anh có chút sợ, không phải là Cố Song Dương, mà là cha anh, Lương Dục Tri.
Anh và mẹ có tính cách tương đồng hơn, nên đối với Cố Song Dương có một sự nắm bắt giống như việc tự hiểu bản thân. Còn lão Lương thì khác. Lương giáo sư nhà anh thực sự có thể nhìn thấu nhân cách của anh, rồi thẳng thắn công kích không chút thương tiếc.
Nói cách khác, tình cảm của Cố Song Dương dành cho con trai mình không sâu đậm đến thế, nhưng lão Lương thì khác. Lão Lương nhà anh thực sự đặt một niềm hy vọng cao cả và sâu sắc vào anh.
Tranh thủ ngày cuối cùng của hội chợ triển lãm ngoại thương, Minh Tịch bắt taxi đi tham quan một lúc lâu. Hóa ra Đức Tử nói công ty Tinh Hải có thực lực mạnh, thật sự không hề nói quá, không chỉ vị trí tốt mà những mặt hàng bán cũng rất cao cấp.
Và tại sao Đức Tử lại nói Lương Kiến Thành còn làm kinh doanh nhập khẩu, vì trên gian hàng, bày đầy các sản phẩm kỹ thuật số cao cấp như máy ảnh, máy tính.
Trong những năm này, những thứ này đều là những món đồ mới mẻ. Hôm nay dù đã là ngày cuối cùng của hội chợ triển lãm ngoại thương, nhưng gian hàng của Tinh Hải vẫn là nơi có nhiều người đến tham quan nhất.
Người phụ trách gian hàng của Tinh Hải, là một gương mặt quen thuộc, chính là nhân viên kinh doanh thường xuyên đến Long Mậu ủng hộ công việc của cô.
“Chào, Minh Tịch…” Đối phương chủ động nhiệt tình chào cô.
“Chào, anh Hàn.”
Mối quan hệ giữa hai người đã khá thân thiết, Minh Tịch đã gọi Lâm Hàn của Tinh Hải là anh Hàn từ rất lâu.
Minh Tịch đến gian hàng Tinh Hải cũng không có ý định gì khác, chỉ đơn thuần muốn xem máy tính. Lúc này cô là khách hàng, Minh Tịch chỉ vào một chiếc máy tính xách tay và hỏi Lâm Hàn: “Anh có thể giới thiệu cho em chiếc máy tính xách tay này được không?”
Cô hiện là nhân viên kinh doanh ngoại thương, quả thực cần mua một chiếc máy tính xách tay để thuận tiện cho công việc sau này hơn.
“Minh Tịch à, em có mắt nhìn đấy.” Lâm Hàn cười nói với cô, “Chọn một cái là chọn ngay chiếc máy cao cấp nhất của bọn anh ở đây.”
Minh Tịch: …
Vậy thì mắt nhìn của cô thật sự tệ hết chỗ nói, chắc chắn đã không chọn được chiếc máy có giá trị sử dụng cao nhất rồi.
Minh Tịch khẽ mỉm cười lịch sự, rụt tay lại, định xem các mẫu khác.
Lâm Hàn lại trở nên nghiêm túc, giới thiệu chi tiết cho cô: “Chiếc này giá quả thật hơi cao, nhưng nó là sản phẩm có cấu hình tốt nhất, cao cấp nhất của ThinkPad hiện nay.”
“Anh nói đơn giản cho em nhé, đầu tiên… rồi… quan trọng nhất là nó sử dụng bộ xử lý 700MHZ mới nhất, bộ nhớ 64MB, nếu có nhu cầu, còn có thể mở rộng lên đến 256MB…”
“Tóm lại, bất kể là làm việc, văn phòng hay giải trí, nó đều có thể đáp ứng được nhu cầu.”
Minh Tịch mỉm cười gật đầu hai cái, nghe Lâm Hàn giới thiệu về sản phẩm điện tử một cách say sưa như vậy, thảo nào Lương Kiến Thành lại để anh phụ trách triển lãm kỹ thuật số. Hóa ra Lâm Hàn am hiểu những sản phẩm này đến vậy, khi giới thiệu về cấu hình, ổ cứng… cứ nói mãi không thôi.
Minh Tịch có thể hiểu, nhưng cô không mấy quan tâm.
Cô hỏi vào trọng điểm: “Bao nhiêu?”
“Ba vạn hai. Hàng nhập khẩu nguyên chiếc.” Lâm Hàn cười khách sáo.
(chú thích: 3 vạn 2 tầm hơn 100 triệu tiền nước mình, hồi thời năm 2000 mà máy tính đã hơn 100 triệu là siêu siêu đắt…)
Ôi.
Trong lòng Minh Tịch lặng lẽ nói một câu “tạm biệt”.
Lâm Hàn cũng có chút ngại ngùng, suy nghĩ một lúc, đưa ra một lý do khác: “Nó còn là mẫu giống y như của sếp bọn anh đấy.”
Hàng cùng loại với máy của Lương Kiến Thành sao? Ghê gớm thật…
Ba vạn hai! Cô dùng toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để mua một chiếc máy tính giống Lương Kiến Thành ư? Sao có thể, cô đâu có điên.
“Có loại nào rẻ hơn không?” Minh Tịch hỏi thẳng, cũng không thấy mất mặt. Cô nghĩ người bình thường chắc sẽ không chi ba vạn hai để mua một chiếc máy tính đâu nhỉ?
Ở Nghi Thành, ba vạn hai có thể mua được một căn hộ tập thể khoảng năm mươi mét vuông rồi.
Lâm Hàn tự nhiên tỏ ra thông cảm, bản thân anh cũng không nỡ mua một cái máy tính đắt như vậy.
“Em xem thử loại này, cũng là hàng nhập khẩu, cấu hình thấp hơn một chút, chủ yếu là không được mỏng nhẹ như thế, sẽ hơi dày và nặng một chút, một vạn rưỡi.”
Minh Tịch vẫn quyết định rời đi, không muốn xem nữa.
“Sản phẩm ở đây của các anh đều là hàng nhập khẩu à?”
“Đây là hội chợ triển lãm ngoại thương mà, mảng kinh doanh nhập khẩu của Tinh Hải bọn anh chủ yếu là các sản phẩm điện tử kỹ thuật số. Nếu không mua máy tính, em có muốn xem máy ảnh kỹ thuật số không? Thương hiệu máy ảnh kỹ thuật số mà bọn anh bán cũng rất tốt đấy…”
Minh Tịch kiên quyết lắc đầu, thể hiện mình hoàn toàn không có hứng thú.
Lâm Hàn cười một cách nhiệt tình và thân thiện. Trước đây khi anh đến Long Mậu mua quần áo, Minh Tịch luôn cho anh mức chiết khấu thấp nhất. Mặc dù quyền hạn của anh có hạn, nhưng anh có thể hỏi đích thân Lương tổng, xem có thể giúp cô Minh giành được một mức giá rẻ nhất không.
“Minh Tịch, anh biết bây giờ em đang làm nhân viên kinh doanh ngoại thương ở Hải Âu, quả thực cần mua một chiếc máy tính tốt một chút, chiếc một vạn rưỡi này thực sự rất ổn, nhân viên kinh doanh của công ty anh cơ bản đều dùng loại này. Anh đi hỏi ông chủ xem có thể giảm giá thêm cho em không nhé.”
Nói xong, Lâm Hàn liền lấy chiếc điện thoại Sharp ra, chuẩn bị gọi cho Lương Kiến Thành.
Minh Tịch lập tức hoảng hốt, ngay lập tức lên tiếng ngăn cản: “Anh đừng hỏi…”
Lâm Hàn mỉm cười hiền hậu, thân thiện với cô và nói: “Ông chủ của anh là người rất tốt, mối quan hệ của anh và ông chủ cũng khá ổn, việc Tinh Hải triển khai kinh doanh nhập khẩu kỹ thuật số này, chính là do anh đề xuất với anh ấy đấy. Năm nay, một phần hàng hóa của các trung tâm thương mại điện tử đều lấy từ chỗ bọn anh… Em đừng lo, anh sẽ nói với ông chủ rằng em là bạn của anh, anh ấy chắc chắn sẽ chiếu cố một chút.”
Trong lòng Minh Tịch như nếm đủ mọi vị, cô sắp khóc đến nơi, vừa cảm động lại vừa khó xử.
Cô muốn nói với Lâm Hàn… thực ra cô và Lương tổng của anh ta cũng là bạn.
Mọi người đều là bạn, bây giờ cô còn có thể không mua và bỏ đi, được không?
Lâm Hàn mỉm cười, khẽ ho hai tiếng, đã gọi điện cho ông chủ Lương Kiến Thành.
Ngay trước mặt cô, Lâm Hàn giữ cuộc gọi với Lương Kiến Thành, giọng điệu đúng như anh nói, mối quan hệ giữa anh và ông chủ rất tốt…
“À thế này ạ, Lương tổng, em có một người bạn rất tốt muốn mua máy tính của chúng ta… ôi, cô ấy mới làm nhân viên kinh doanh, lại là nhân viên kinh doanh của công ty hàng xóm chúng ta nữa. Cô bé từ nơi khác đến Hải Cảng làm việc, cũng không dễ dàng gì, em nghĩ không biết có thể bán cho cô ấy theo giá nhập khẩu không, chỉ một cái này thôi ạ, được không ạ?”
“Đúng rồi… cô ấy chính là Minh Tịch, cô gái mặc váy màu xanh lá cây trong bữa tiệc tất niên năm ngoái đấy, cô ấy là bạn em.” Lâm Hàn vừa nói vừa nháy mắt với cô.
Minh Tịch…
Cô như bị đóng băng, đứng im tại chỗ, ngay cả hàng mi cũng không chớp.
Cô thực sự đã nhờ vả mối quan hệ bạn bè để xin xỏ Lương Kiến Thành một món hời…
Về phía Lương Kiến Thành, sau khi nhận được cuộc gọi từ nhân viên Lâm Hàn, anh đã ở trong nhà của lão Lương.
Lão Lương vừa trút cơn giận lên anh, bây giờ vẫn còn bốc hỏa, mặt hầm hầm. Dù là lời nói hay hơi thở đều lạnh như băng, ánh mắt càng sắc bén như lưỡi dao rạch vào anh.
Lương Kiến Thành đứng dậy, đưa thuốc hạ huyết áp và cốc nước của lão Lương cùng lúc.
Lương giáo sư không giận mà cười, trừng mắt nhìn đứa con trai đã lâu không gặp, lên tiếng: “Bây giờ con oai phong thật đấy. Trước đây khi đính hôn, ta bảo con suy nghĩ kỹ, con lại nói con thích, còn nói đã lên kế hoạch cuộc đời rồi, Chương Mẫn chính là đối tượng hôn nhân con muốn.” Dừng lại một chút, lão Lương với ánh mắt sắc bén chất vấn anh không chút khách khí, “Giờ thì con nói xem, tại sao đối phương lại không thích hợp nữa?”
“Là con không còn thích hợp nữa.” Lương Kiến Thành nghiêm túc trả lời.
“Hừ, mới có bấy lâu mà đã không thích hợp rồi. Con đổi giới tính rồi hả?” Lão Lương châm chọc.
“…” Anh không đổi giới tính, mà sắp biến thái rồi.
Lương Kiến Thành cố gắng không phản bác cha mình. Khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ nội tâm và trầm lặng, khóe môi lại mang nụ cười chột dạ và thận trọng như khi còn bé phạm lỗi. Anh đã trưởng thành rồi, những trường hợp bị lão Lương mắng mỏ như thế này gần như rất ít.
Vừa nãy tròn nửa tiếng đồng hồ, lão Lương đã giáo huấn anh từ trong ra ngoài một lượt, cuối cùng vẫn không nói ra bản chất vấn đề của cơn giận.
Lương Kiến Thành cảm thấy, chuyện này có lẽ cứ thế mà qua đi.
Nhưng không ngờ, Lương giáo sư lại một lần nữa nhìn anh với ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi: “Con ngoại tình rồi à?”
Lương Kiến Thành: …
Chật vật và buồn cười lúc này, Lương Kiến Thành vẫn biện minh cho mình một câu: “Con và Chương Mẫn còn chưa kết hôn, thậm chí chưa đính hôn, dùng từ ‘ngoại tình’ có quá khắt khe không ạ?”
Hiểu con không ai bằng cha, Lương giáo sư lặng đi, nói cách khác: “Tức là có người khác rồi, phải không? Con bé là ai?”
Vẻ lúng túng trên mặt Lương Kiến Thành biến mất, anh bất lực nhếch khóe môi. Đây chính là điểm mà cha anh đáng sợ hơn mẹ anh. Cố Song Dương chỉ nhìn hành vi của anh, còn lão Lương lại có thể nhìn thấu trái tim anh.
Lương Kiến Thành không phải từ nhỏ đã hướng nội như vậy. Chỉ là ở trong gia đình này, nếu không hướng nội, sẽ trông như một tên ngốc.
Lương Kiến Thành đương nhiên sẽ không nói ra tên Minh Tịch. Ngay khi anh đang đối mặt với lão Lương và suy nghĩ cách trả lời, nhân viên Lâm Hàn phụ trách hội chợ ngoại thương đã gọi đến.
Cuộc điện thoại công việc này đến thật đúng lúc.
Lương Kiến Thành lấy điện thoại ra, nghe máy ngay trước mặt lão Lương. Sau đó, trong lời trình bày của Lâm Hàn, anh nghe thấy tên của Minh Tịch.
Người cần xuất hiện, cuối cùng sẽ xuất hiện.
Cũng giống như cái tên đáng lẽ phải được nói ra trước đó, giờ đây lại bằng một cách bất ngờ, từ trong ống nghe điện thoại vang lên.
“Minh Tịch là bạn em, Lương tổng có thể chiếu cố một chút không ạ…”
Đầu óc Lương Kiến Thành hơi căng thẳng, giọng nói không tự chủ được trở nên căng thẳng theo. Anh không phải là người phản ứng chậm, nhưng dưới sự giám sát có chủ đích của lão Lương, anh không thể có bất kỳ phản ứng bất thường nào.
“Tự cậu xem mà giải quyết.” Anh ném lại câu này cho Lâm Hàn, rồi cúp điện thoại.
Lão Lương tai thính mắt tinh, trước đó trong cuộc gọi phát loa ngoài, đã nghe thấy tên của Minh Tịch.
“Sao, Minh Tịch chạy đến chỗ con làm việc rồi à?” Lương giáo sư lạnh nhạt hỏi, trong lời nói mang theo chút suy đoán ẩn ý.
“Không ạ, cô ấy quả thực đã đổi việc, nhưng nhảy sang một công ty ngoại thương khác ở tầng dưới công ty con. Ông chủ của công ty đó trước đây từng làm ở cục ngoại thương, thực lực của công ty cũng không tệ.” Lương Kiến Thành thành thật trả lời câu hỏi của lão Lương.
Minh Tịch đổi việc nhanh như vậy, Lương giáo sư trong lòng cũng không trách móc, chỉ cảm thấy Minh Tịch luôn vượt quá dự đoán của ông. Thôi vậy, đứa trẻ này vốn dĩ đã có suy nghĩ riêng của nó.
“Vậy sao nhân viên của con lại nhắc đến Minh Tịch?” Lương giáo sư tiếp tục hỏi.
“Tháng này ở Hải Cảng có một hội chợ triển lãm, Minh Tịch chắc đã đi thăm gian hàng của công ty con. Công ty con năm ngoái đã triển khai kinh doanh đại lý bán hàng điện tử nhập khẩu, Minh Tịch chắc vì nhu cầu công việc nên có ý định mua một chiếc máy tính xách tay.”
Lão Lương mấp máy môi, sau đó bật ra một câu có giọng điệu mềm mỏng hơn: “Con hãy bán cho con bé giá rẻ một chút.”
Đúng là một câu nói xuất phát từ lòng thành, thật sự vì học trò. Lương Kiến Thành khẽ nghiêng đầu. Từ lúc đến đây hôm nay, đây là lần đầu tiên anh lộ vẻ chột dạ. Anh tự thấy phản ứng này có chút buồn cười, đặc biệt là khi lão Lương bình thản dặn dò anh phải bán cho Minh Tịch giá rẻ.
“Hay là con tặng cô ấy một cái?” Lương Kiến Thành nhìn lão Lương dò hỏi, ánh mắt trong suốt.
Lương giáo sư hừ một tiếng, phì hơi qua mũi: “Lương tổng thật rộng rãi.”
Lương Kiến Thành cười đáp: “Cha thương học trò, con sẽ làm nhà tài trợ vậy.”
Đến đây, không khí giữa anh và lão Lương cuối cùng cũng dịu đi. Về chuyện hôn sự lần này của anh đổ vỡ, Lương Kiến Thành có thể cảm nhận được, lão Lương dù tức giận, nhưng trong lòng thực ra đã thở phào nhẹ nhõm.
Có thể nói, đối với chuyện hôn sự đổ vỡ này, lão Lương đã chán ghét anh nhiều hơn là trách mắng.
“Chuyện giải quyết đơn giản vậy sao, nhà họ Chương không đòi hỏi gì à?” Lão Lương hỏi anh, giọng điệu cũng trở nên điềm tĩnh và chín chắn, bắt đầu hỏi chuyện nghiêm túc.
“Có.” Lương Kiến Thành cuối cùng cũng như tìm được người thân có thể giúp anh chủ trì, nói một cách đùa cợt về yêu cầu của Chương Mẫn: “Phía nhà gái hy vọng trưởng bối nhà trai đích thân đến xin lỗi.”
Cuối cùng…
Nghe những lời này, Lương giáo sư hoàn toàn hiểu ra, tại sao người bận rộn như Cố Song Dương lại gọi điện cho ông, cũng hiểu tại sao Lương Kiến Thành lại cẩn thận đến vậy từ đầu đến cuối.
Hóa ra, cặp mẹ con tài giỏi này chuẩn bị đến “giật” thể diện của ông!
“Các người…” Cơn giận của Lương giáo sư lại bùng lên, chỉ muốn đuổi đứa con trai Lương Kiến Thành này ra khỏi nhà: “Trước đây con và người mẹ kia của con giỏi giang thế cơ mà, bây giờ thì sao, chuyện vinh quang thể diện thì các người làm, bây giờ đến lúc mất mặt rồi, lại nghĩ đến ta hả?! Các người muốn ta đi à, không có cửa đâu! Ta… bây giờ, ta sẽ từ mặt con! Con cũng đừng mang họ Lương nữa, không xứng với con! Con đi mà theo họ Cố, theo họ Dương đi!”
“…”
Lương giáo sư tức đến mức suýt nhảy dựng lên, Lương Kiến Thành cũng đứng dậy theo.
Trời đất chứng giám, anh thực sự không có ý tưởng vô liêm sỉ đó.
Ngay cả khi Chương Mẫn đưa ra yêu cầu đó, anh cũng không có ý định để Cố Song Dương, lão Lương hay thậm chí Dương Mẫn Văn thay anh giải quyết.
Anh không đến mức ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được, càng không để lão Lương phải mất mặt.
Tuy nhiên, cơn giận của Lương giáo sư dâng lên, càng nghĩ càng tức, ngày xưa ai đã khuyên răn con mình một cách khổ tâm như vậy? Cố tổng giỏi giang kia còn nói ông ngây thơ!
Bây giờ ông chính là rất ngây thơ! Và rất tức giận!
“Cút!” Lương giáo sư không chút nương tay chỉ vào cửa.
Lương Kiến Thành gật đầu, đảm bảo với lão Lương: “Chuyện của con, con sẽ tự giải quyết. Ba cứ yên tâm, đừng tức giận, chú ý giữ gìn sức khỏe. Lần sau con sẽ đến thăm ba.”
“Nếu muốn ta khỏe thì tốt nhất đừng đến nữa.”
Lương Kiến Thành bất lực, ra khỏi nhà cha mình. Tình cờ vừa ra ngoài, điện thoại đã nhận được tin nhắn từ Chương Mẫn.
Đó là một tin nhắn không còn ấm ức, cũng không còn đòi hỏi, đã nghĩ thông suốt.
“Tôi đã nói rõ với gia đình rồi. Lương Kiến Thành, chúc anh sớm tìm được tình yêu đích thực.”
Lương Kiến Thành ngồi trong xe, trả lời tin nhắn của Chương Mẫn: “Chương Mẫn, tôi cũng chúc cô y như vậy.”
Gửi xong tin nhắn, anh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lương Kiến Thành gọi lại cho nhân viên Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhanh chóng nghe máy, rồi dùng giọng điệu vừa ngại ngùng vừa vui vẻ nói với anh: “Lương tổng, em đã bán chiếc máy mẫu đã bóc seal cho bạn em là Minh Tịch rồi. Vì là máy mẫu, em đã chiết khấu cho cô ấy 30%, một vạn không trăm năm mươi đồng.”
Lương Kiến Thành cầm điện thoại, im lặng, không nói gì.
Giọng Lâm Hàn vang lên một cách cẩn thận và lo lắng: “… Em bán rẻ quá à?”
Lương Kiến Thành nhìn ra con phố phía trước xe, ánh nắng buổi trưa lấp lánh rải trên kính chắn gió của xe anh. Những đốm sáng vàng lớn nhỏ, lấp lánh không ngừng, khiến mắt anh có chút hoa lên.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, suy nghĩ hỗn loạn như những mảnh vỡ của ánh sáng.
Lương Kiến Thành trở lại giọng nói bình thường của một ông chủ, trả lời nhân viên Lâm Hàn: “Tốt lắm, cậu bán rất tốt. Một chiếc máy mẫu mà còn biết giảm giá, làm rất tốt.”
Trước khi đổi việc, Minh Tịch có khoảng ba vạn tiền tiết kiệm. Không ngờ chỉ đi thăm một lần hội chợ triển lãm, cô đã tiêu sạch một phần ba.
Phải nói là, Lâm Hàn đúng là người tốt. Anh ấy đã nghĩ đến việc giảm giá 30% một chiếc máy mẫu để bán cho cô.
Một vạn không trăm năm mươi đồng, cũng là khoản chi tiêu lớn đầu tiên đầy bốc đồng trong đời Minh Tịch.
Tại sao cô lại mua nhanh như vậy? Chủ yếu là vì cô lo Lương Kiến Thành có thể sẽ tặng máy tính cho cô, sợ sau này sẽ nợ anh ta một ân huệ lớn hơn, “cưỡi hổ khó xuống”, nên vội vàng mua ngay.
Đôi khi, cô cũng hơi tưởng bở.
Thôi, một vạn đồng cứ thế “vèo” một cái bay mất rồi! Mà cái nhận được còn không phải hàng giống của ông chủ…
Minh Tịch bỗng nhiên cảm thấy, cô không còn nợ Lương Kiến Thành gì nữa cả.
Tiền của cô thật dễ kiếm… mà tiền của Lương Kiến Thành cũng thật dễ kiếm.
Minh Tịch rời khỏi gian hàng của Tinh Hải, trên tay nặng trĩu chiếc máy tính được Lâm Hàn cẩn thận đóng gói.
Vì tiền đã chi ra rồi, cô cũng không nên xót quá. Mặc dù tài sản giảm đi một phần ba ngay lập tức, nhưng cô phải tin rằng sau này có thể dùng chiếc máy tính này để kiếm lại tiền. Niềm tin này, cô vẫn có.
Nhưng tại sao… cô vẫn có một cảm giác xót xa đến muốn rơi nước mắt. Minh Tịch hít một hơi thật sâu, nâng mắt nhìn xung quanh, ánh mắt tinh tường dừng lại ở một gian hàng trưng bày sản phẩm dệt may gia dụng.
Tiền bạc chỉ là công cụ lưu thông, nếu con người quá coi trọng những thứ lưu thông, ngược lại sẽ đánh mất cơ hội kiếm tiền, phải không?
Đây là một gian hàng chuyên bán chăn tơ tằm. Nếu chiếc máy tính xách tay nhập khẩu trị giá vạn tệ kia khiến Minh Tịch xót xa, thì cô cũng phải chấp nhận, dù sao máy tính xách tay nhập khẩu hiện nay đắt như vậy. Nhưng tại sao những chiếc chăn tơ tằm này cũng đắt đến thế?
Minh Tịch bạo dạn nhưng lịch sự, hỏi thẳng người đại lý trước mặt.
Người đại lý là một thương nhân Đài Loan, dùng tiếng Đài Loan giới thiệu với cô: “Vì những cái này đều làm hoàn toàn bằng thủ công.”
Hoàn toàn bằng thủ công?
Chỉ làm thủ công mà bán đắt như vậy sao?
Nhưng những chiếc chăn tơ tằm mỏng cho mùa hè, lại bán rất chạy ở hội chợ này, hơn nữa đa số người mua là người nước ngoài và người giàu có.
Đầu óc Minh Tịch vốn dĩ quay rất nhanh. Cô lập tức nghĩ đến nhà máy mà bố mẹ Thải Ni từng làm quản lý, chính là sản xuất chăn bông. Mặc dù họ đã nghỉ việc, nhưng kỹ năng dệt tơ tằm của bố mẹ Thải Ni có thể nói là đạt đến trình độ kỹ sư xuất sắc.
Trước đây cô nhiều lần ngủ lại nhà Thải Ni, mỗi lần đều có thể ngủ một cách thoải mái, chính là vì bố mẹ Thải Ni sẽ lấy những sợi tơ tằm còn thừa ở nhà máy để làm chăn mang về nhà.
Minh Tịch không biết lấy đâu ra dũng khí, tự tin ngẩng đầu lên, dùng giọng phổ thông chuẩn mực nói với thương nhân Đài Loan này: “Những chiếc chăn này của ông không ra sao cả, tôi quen một nhà máy, sản phẩm làm ra tốt hơn của các ông nhiều. Kỹ thuật thêu thủ công tinh xảo hơn, hơn nữa các ông có dùng tơ tằm thật không đấy? Tôi thấy giống tơ bông mà!”
Người đại lý này nghe xong lập tức sững sờ.
Minh Tịch xách chiếc máy tính xách tay trên tay, đi hai bước, mắt nhìn tỉ mỉ, vẻ mặt điềm tĩnh tự tin, ẩn chứa một chút tự nhiên và lão luyện của người từng trải.
Cô đi qua rồi đi lại, đồng thời đưa tay sờ thử chất liệu của những chiếc chăn mùa hè này, khóe môi nở một nụ cười, đã có ý định trong đầu.
Cô lấy hết khí thế quay đầu lại, nhìn người đại lý Đài Loan kia một cách sành sỏi, pha thêm chút giọng Phúc Kiến tinh nghịch và thân thiện cười nói: “Ông chủ ơi, nếu bên tôi có thể cung cấp cho ông những mặt hàng tốt hơn, có thể cho tôi một cơ hội hợp tác không?”
Bước ra khỏi hội chợ triển lãm ngoại thương, tấm danh thiếp của người đại lý chăn tơ tằm thủ công Đài Loan đã nằm gọn trong túi.
Bên ngoài, mặt trời lặn rực rỡ và lấp lánh như cầu vồng đang dần rơi xuống.
Minh Tịch đột nhiên cảm thấy chiếc máy tính xách tay hơn một vạn đồng trong tay không còn nặng nữa, ngược lại, xách trên tay cảm giác vừa vặn.
Điện thoại trong túi đột ngột reo lên.
Minh Tịch lấy một tay ra cầm điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình nhỏ hiển thị cuộc gọi đến…
Lương giáo sư?
“Chào giáo sư.”
“Tối nay em rảnh không? Đến chỗ thầy ăn cơm đi.” Trong ống nghe điện thoại, giọng giáo sư dứt khoát.
Nửa tiếng trước…
Lương Kiến Thành chuẩn bị lái xe về, nhắm mắt suy nghĩ rất lâu, rồi cầm điện thoại xuống xe, đi lên lầu trở lại.
Khi lão Lương mở cửa, người ngoài cửa gần như xông thẳng vào.
Lương giáo sư bị khí thế hung hăng và bốc đồng đó làm cho giật mình.
Lương Kiến Thành khẽ nhíu mày, yết hầu không tự chủ được lên xuống. Biên độ dù nhỏ, nhưng giống như cảm xúc nội tâm đang giằng xé trong cổ họng.
Sau đó, dường như là lần đầu tiên, Lương Kiến Thành thể hiện sự kiêu ngạo trẻ tuổi và khí chất bất cần đời trước mặt cha mình. Anh đối diện với lão Lương đang trừng mắt nhìn mình, đột ngột nhưng nghiêm túc nói ra một câu: “Người đó, ba quen.”
—
Lời của tác giả. Tiểu kịch trường:
Lão Lương: Nghịch tử!!!
Minh Tịch: Cảm ơn Lương tổng đã giảm giá cho em.
Lương Kiến Thành: ……………….
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen