Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 47
Lương Kiến Thành đứng dậy, đi đến bên giá treo quần áo bằng gỗ gần cửa sổ văn phòng, đưa tay lấy một chiếc áo vest màu đen tuyền rồi bước ra khỏi văn phòng.
Anh vừa xuống máy bay sáng nay, bật điện thoại lên, liền nhận được một tin nhắn.
Ông nội của Chương Mẫn, Chương Thu Thật đột ngột bị suy tim nặng, không qua khỏi cơn nguy kịch và đã qua đời vào lúc ba giờ sáng theo giờ Bắc Kinh tại Bệnh viện Thiên Kim ở Hải Cảng.
Tin nhắn do Chương Mẫn tự tay gửi cho anh.
Anh đã bay hơn mười tiếng đồng hồ trên không, không thể nhận bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào; khi chờ xe ở sân bay, anh đã an ủi Chương Mẫn một cách đơn giản ngay khi nhìn thấy tin nhắn.
Mối quan hệ của hai người đã trở nên đơn giản nhất, lời an ủi của anh cũng vô cùng đơn giản.
“Xin chia buồn.” Ba chữ, ngay cả bạn bè bình thường cũng không lạnh lùng như vậy.
Chương Mẫn bên kia nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng tràn đầy thất vọng, nhưng lại ẩn chứa chút may mắn.
“Sau tang lễ của ông nội, chúng ta sẽ nói rõ với cha mẹ hai bên nhé.” Chương Mẫn lại gửi tin nhắn này vào trưa nay.
“Được.”
“Gặp mặt rồi nói.”
Chuyến đi Mỹ giải quyết vấn đề kinh doanh lần này, Lương Kiến Thành đương nhiên đã gặp lại Henry, người bạn cũ bản xứ. Henry mời anh đến một quán bar mới đầu tư của mình để uống rượu. Nơi quỷ quái hỗn loạn ồn ào, Lương Kiến Thành ở trong đó tĩnh lặng như một pho tượng Phật.
Ngoài Lương Kiến Thành, Henry còn làm việc với các ông chủ kinh doanh khác từ nhiều quốc gia. Một số trong số họ sẽ tranh thủ đi công tác để giải trí, chẳng hạn như trải nghiệm những phong tục kỳ lạ ở nước ngoài; nhưng Lương Kiến Thành là bạn của anh, Henry hiểu anh.
Thời đi học, không ít bạn nữ xung quanh đều muốn chinh phục Lương Kiến Thành, một chàng công tử Trung Quốc nghiêm túc, nhưng Lương Kiến Thành lại không chấp nhận những mối quan hệ chỉ nhằm mục đích lên giường. Đối với một người không biết lãng mạn như vậy, Henry cũng rất tôn trọng.
Tự nhiên sẽ không sắp xếp chương trình đặc biệt cho bạn thân.
Huống hồ, Lương Kiến Thành ở trong nước còn có một vị hôn thê sắp kết hôn.
Henry nâng ly rượu, hỏi Lương Kiến Thành khi nào đính hôn? Tại sao Tết Nguyên Đán của Trung Quốc đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đính hôn?
Henry đùa: “Để tôi đoán, có phải hôn sự sắp tan vỡ rồi không, vị hôn thê bỏ trốn rồi?”
Trong những chuyện quan trọng, Lương Kiến Thành không bao giờ đùa cợt. Uống whisky, anh chủ động cụng ly với Henry, rất thành thật nói với Henry: Cậu đoán đúng rồi.
Mắt Henry mở to kinh ngạc, tiêu hóa một hồi, cảm thấy vô cùng xin lỗi, suy đoán đầu tiên là có phải cô gái kia đã thay lòng đổi dạ rồi không.
“Sao sức hút của cậu lại kém như thế?” Henry nói với vẻ mặt thất vọng.
Lương Kiến Thành nhất thời không giải thích nguyên nhân.
Anh quả thật không có sức hút gì, còn tự nhận mình là một kẻ theo chủ nghĩa vụ lợi tầm thường, có lẽ vì thế mà nhận báo ứng.
Tại sao lại đoán là cô gái đã thay lòng đổi dạ? Suy đoán của Henry rất có căn cứ.
Một người đàn ông như Lương Kiến Thành, một khi đã đưa ra quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi. Đừng nói là thay lòng đổi dạ, ngay cả những cô gái siêu nóng bỏng khi anh học ở Mỹ cũng không làm anh đánh mất bản chất. Vậy thì trong vỏn vẹn nửa năm, làm sao có thể xuất hiện một người, khiến một người đàn ông Trung Quốc mang tư tưởng hôn nhân truyền thống và tinh anh của chủ nghĩa tư bản nhẹ như anh, dễ dàng từ bỏ quan niệm ấy?
“Truyền thống và tinh anh của chủ nghĩa tư bản nhẹ Trung Quốc”, đó là định nghĩa thú vị của Henry về thân phận hiện tại của Lương Kiến Thành.
Một người như Lương Kiến Thành, hiếm khi hành động theo cảm xúc. Tình yêu là bốc đồng, cũng là mạo phạm, là điều khó có thể xảy ra với một người lý trí.
Có thể thấy, lý do duy nhất khiến hôn sự đổ vỡ là, cô gái đã bỏ anh ta.
Henry suy đoán đầy phấn khích, Lương Kiến Thành chỉ biết cười khổ liên tục, vừa cười vừa uống rượu.
Anh và Chương Mẫn đã thỏa thuận chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ, lời chia tay quả thật là do Chương Mẫn nói ra, là cô gái chủ động bỏ anh.
Thực tế thì sao?
Ở bãi đỗ xe khách sạn Minh Hoài, Lương Kiến Thành đã nói với Dương Mẫn Văn: việc em và Chương Mẫn chia tay không liên quan một chút nào đến Minh Tịch.
Thật sự không liên quan chút nào sao? Anh có thể lừa được Dương Mẫn Văn, nhưng không thể lừa dối chính trái tim mình.
Trong suốt mười mấy giờ bay từ Hải Cảng đến New York, Lương Kiến Thành đắp chăn ngủ vào ban đêm. Tiếng ồn do dòng khí và thân máy bay ma sát tạo ra, giống như giấy nhám đang chà xát kim loại một cách thô ráp, cứ “rè rè” bên tai anh suốt chặng đường.
Anh thường xuyên đi công tác, màng nhĩ đã quá quen với nỗi đau này, ngay cả dây thần kinh não cũng theo tiếng ồn của dòng khí một cách yên tĩnh và đều đặn, hoàn toàn tê liệt theo chuyến bay dài, từ đó thả lỏng.
Anh đã thực sự giả định một câu trả lời.
Nếu Minh Tịch không đến Hải Cảng, và anh không có nhiều giao thoa kỳ diệu với Minh Tịch đến vậy, có lẽ anh đã tập trung và để tâm hơn một chút vào quá trình quen biết với Chương Mẫn.
Tình cảm vốn cần được vun đắp bằng cả tấm lòng, ban đầu anh cũng đã lên kế hoạch làm như vậy, nên mới đồng ý cuộc hẹn xem mắt do mẹ sắp xếp.
Sau này, anh phải thừa nhận, anh đã thực sự để tâm một cách rất rõ ràng.
Nhiều lần hẹn hò, mỗi lần đều dành trọn tâm huyết.
Chương Mẫn tự nhiên cũng cảm nhận được điều đó.
Quyết định chia tay hoàn toàn là sau bữa tiệc teppanyaki kiểu Pháp hôm đó, cũng là ngày thứ hai sau buổi tối ở quán lẩu đất nung, Chương Mẫn gọi điện cho anh, đưa ra một lời đề nghị hẹn hò: cô ấy muốn đến công viên đại dương mới xây để xem cá heo.
Anh đã từ chối buổi hẹn đó, thay vào đó đề nghị cùng nhau ăn tối.
Anh sắp xếp địa điểm ăn tối trong một phòng riêng kiểu Nhật ẩn mình. Khi anh gửi địa chỉ, Chương Mẫn đã đoán trước được, hỏi lại anh một câu: “Đây có phải là buổi hẹn cuối cùng không? Nếu phải, em sẽ không trang điểm đâu.”
Đây quả thực là buổi hẹn cuối cùng, anh đã chứng kiến sự kiêu hãnh và tính cách ẩn giấu của Chương Mẫn, cùng với gương mặt mộc của cô.
Buổi tối ở quán lẩu đất nung kết thúc, Lương Kiến Thành đã suy nghĩ suốt một đêm. Khi anh nhận ra mình có chút muốn kiểm soát Minh Tịch, nhưng lại không thể kiểm soát cảm xúc của bản thân, anh liền nhận thức rõ ràng rằng có lẽ anh không thể tiếp tục thuận lợi giao tiếp với Chương Mẫn được nữa.
Khi làm việc anh rất khó lòng tập trung cùng một lúc hai việc, đối với con người cũng vậy.
Dù cho mối quan hệ với tiền đề hôn nhân này là một lựa chọn lý trí và đã được cân nhắc kỹ lưỡng. Thế nhưng anh lại tình cờ gặp Minh Tịch, như bàn tay định mệnh lặng lẽ vươn tới, cuốn theo một sức mạnh vô hình và mạnh mẽ, hoàn toàn phá vỡ thế giới ngăn nắp và điềm tĩnh của anh.
Kể từ lần cảm nhận được bản thân sẽ bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc phi lý trí đó, anh đã định trước không thể hoàn thành hôn ước theo kế hoạch đã định.
Bữa ăn kiểu Nhật đó, quả thực anh đã chuẩn bị để nói rõ với Chương Mẫn, nhưng ngày hôm đó Chương Mẫn đã nói trước.
Chương Mẫn đến buổi hẹn như thường lệ, không trang điểm, nhưng ăn mặc đơn giản, phóng khoáng, trông có chút lạnh lùng, có chút mạnh mẽ, hoàn toàn không phải phong cách dịu dàng, uyển chuyển mà anh vẫn thường thấy ở cô trước đây.
Nhưng biểu hiện của Chương Mẫn ngày hôm đó đã khiến Lương Kiến Thành hiểu rằng, sự lạnh lùng và mạnh mẽ đó mới chính là con người thật của Chương Mẫn.
“Lương Kiến Thành, em biết anh đang lựa chọn em. Em vốn cũng muốn chiều theo sở thích của anh, không phải em thích chiều theo, mà là hy vọng một ngày nào đó anh có thể chiều theo em, nhưng dạo gần đây anh thể hiện thật sự quá tệ.”
Chương Mẫn quả thực có lời lẽ sắc sảo, khi ăn teppanyaki kiểu Pháp, cô vô tình tiết lộ quan điểm về một số chuyện, cô quả thực không phải là người phụ nữ sẽ chiều theo quan điểm của người khác.
Cô sẽ che giấu, sẽ tạm thời không thể hiện ra.
Ngày hôm đó Lương Kiến Thành cảm thấy hỗn độn, nhớ lại những lời nói điên rồ của Giang Mỹ Thiến trước khi nghỉ việc, cô đã chế giễu nhãn quan của anh, nghi ngờ lựa chọn của anh, còn nói Chương Mẫn là một người giỏi ngụy trang.
Con người ai cũng biết ngụy trang, anh cũng vậy.
Chương Mẫn khi thể hiện con người thật của mình như vậy, ngược lại lại khiến anh lần đầu tiên có cảm giác ngưỡng mộ. Giống như lý do ban đầu khi anh chọn cô, vì anh thấy cô thông minh.
Con người ta luôn sẵn lòng kiên nhẫn tìm hiểu một người thông minh hơn là một kẻ ngu ngốc từ trong ra ngoài, vừa nhìn đã thấy hết.
“Lương Kiến Thành, tôi biết anh thực ra không vừa mắt tôi, dù anh đã chọn tôi.”
“Nhưng anh nghĩ tôi sẽ vì thế mà buồn sao? Không đâu, bởi vì tôi cũng không vừa mắt anh.”
Hai câu nói, như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, Chương Mẫn đang dạy anh cách làm người.
Khi đi du học, Lão Lương biết tính tình anh, cũng dạy anh một đạo lý: Con người dễ bị đánh bại bởi những thứ mình coi thường nhất.
Lương Kiến Thành cũng biết đạo lý này, từ khi đi học đến đi làm rồi khởi nghiệp, anh luôn hành sự cẩn trọng, không dám coi thường bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì.
Nhưng trước khi anh quyết định chấp nhận sự sắp xếp của Cố Song Dương, anh quả thực đã coi thường một thứ.
Đó chính là… tình yêu mơ hồ, không thực tế.
Henry không biết sự thật, thay anh tức giận mắng vài câu vị hôn thê chưa từng gặp mặt kia. Lương Kiến Thành ngăn Henry lại, là do anh đã vi phạm hợp đồng trước, không thể đổ lỗi cho Chương Mẫn.
Lương Kiến Thành chủ động thừa nhận: Không phải cô ấy, là tôi, tôi là thằng khốn.
Miệng Henry há hốc, trừng mắt nhìn anh một cách khó tin, sắc mặt lúc này không còn là phấn khích, mà là sốc nặng.
Một gã khốn quân tử.
Sau đó, Henry dùng từ này để miêu tả Lương Kiến Thành.
Lương Kiến Thành cầm ly rượu, nở nụ cười đúng kiểu “văn nhã bại hoại”, như muốn buông xuôi tất cả, nói với Henry: Ở Trung Quốc có một từ còn hay hơn để mô tả loại “gã khốn quân tử”.
Ví dụ?
Ví dụ như ‘ngụy quân tử”, hoặc là “đạo đức giả”’, từ tiếng Anh là “hypocrite”.
Thì ra có người tự mắng mình không chút nương tay như vậy. Henry đấm vào vai bạn, cười mắng một câu tiếng Trung: “Tên nguỵ quân tử đẹp trai quyến rũ này.”
Minh Tịch, từ đầu đến cuối Lương Kiến Thành không hề nhắc đến với Henry.
Chuyện của Lương Kiến Thành và Chương Mẫn, hai người đã thành thật và rõ ràng với nhau, nhưng cha mẹ hai bên vẫn chưa hay biết.
Người mời anh tham dự lễ truy điệu Chương Thu Thật, đương nhiên không phải Chương Mẫn, mà là cha của Chương Mẫn đích thân gọi điện thông báo cho anh, thành tâm mong anh có thể đến dự.
“Cố chủ tịch và ông Dương cũng sẽ đến. Thời gian này cậu ở nước ngoài, chúng tôi được ông Dương giúp đỡ rất nhiều, thật sự rất cảm kích.”
Cha Chương trong điện thoại có chút trách móc anh, nhưng lại đặc biệt cảm ơn Dương Mẫn Văn. Điều này không nghi ngờ gì nữa là đang thăm dò anh. Nếu là anh ủy thác Dương Mẫn Văn giúp đỡ, thì những gì anh thể hiện thời gian này cũng coi như chấp nhận được.
Chương Mẫn quả thật không hề nói rõ một chút nào cho gia đình.
Vì anh đã đồng ý với Chương Mẫn, nên ngoài Dương Mẫn Văn biết toàn bộ tình hình, Cố Song Dương và Lương Dục Tri vẫn chưa hay biết.
Tuy nhiên, cũng đã đến lúc họ phải biết rồi.
Tang lễ của Chương Thu Thật, anh đương nhiên cũng phải tham gia.
Hai gia đình từng cố gắng kết thông gia, mà anh lại là kẻ vi phạm lời hứa, xét cả tình lẫn lý đều nên nghiêm túc tham gia lễ truy điệu của Chương Thu Thật.
Nhưng, đám tang thì không cần thiết.
Tích tắc tích tắc, từng nhân viên tan làm, cả tòa nhà dần dần trở nên yên tĩnh.
Minh Tịch xách một chiếc cặp công sở nữ mà Thải Ni tặng, đứng ở sảnh thang máy đợi thang máy. Cửa thang máy mở ra, rất trùng hợp, lại đụng phải Lương Kiến Thành.
Minh Tịch: …
Bên trong, Lương Kiến Thành nhìn có vẻ nghiêm trọng và điềm đạm hơn so với buổi sáng rất nhiều.
Có lẽ là do trang phục. Nhớ thang máy trước đó, anh ấy mặc chiếc áo sơ mi chất liệu cotton pha lanh mềm mại, dù lúc đó thái độ anh cứng rắn, nhưng vẻ ngoài vẫn thoải mái và sang trọng. Giờ phút này, anh ấy khoác bộ vest đen, trông sắc sảo và trang trọng.
Minh Tịch có chút sợ hãi.
Lương Kiến Thành nhìn cô, ánh mắt sâu sắc và nghiêm nghị.
Minh Tịch: …
Ôi! Có cần thiết phải như vậy không?
Cô chỉ là không đến công ty anh làm việc thôi mà! Anh có cần phải nhìn cô với vẻ mặt tang tóc như vậy không?
Buổi sáng đột nhiên gặp mặt có lẽ hơi khó thích nghi, nhưng giờ cô cũng có kinh nghiệm rồi.
“Lương tổng, chào anh.” Minh Tịch lịch sự, đúng mực chào hỏi, sau đó khóe môi hơi kéo xuống.
Ai mà chẳng biết làm mặt lạnh.
Lương Kiến Thành vẻ mặt không mấy phản ứng, hình như cũng đã tiêu hóa cảm xúc rồi, giống như nhìn thấy nhân viên của mình vậy, anh thản nhiên nói một tiếng, “Chào.”
Có chút xa cách, lại có chút thân mật.
Minh Tịch mấp máy môi, Lương Kiến Thành vẫn đứng ở một bên như thường lệ, sau đó mở lời hỏi cô: “Mới đi làm đã bắt đầu tăng ca rồi sao?”
Minh Tịch: “… Haizzz.”
Nếu câu này do Hoàng tổng hoặc Hạ tổng hỏi cô, nghe có vẻ khá an ủi. Nhưng từ miệng ông chủ công ty đối thủ hỏi ra, nghe thật sự khiến người ta bất lực.
Minh Tịch im lặng suy nghĩ, nở một nụ cười, nghiêng đầu nói: “Hiện tại tôi còn rất nhiều nghiệp vụ chưa rõ, phải nhanh chóng làm quen thôi.”
Lương Kiến Thành “ờ” một tiếng, cũng không nói nhiều. Một tiếng “ở”, dường như còn thể hiện sự khẳng định đối với cô.
Có lẽ, cô đã hiểu lầm anh rồi.
Mối quan hệ giữa cô và anh hình như cũng không cần vì chuyện này mà trở nên xa cách, như thể cô thật sự nợ anh vậy. Cô quả thực đã nợ ơn giáo sư và anh Dương, nhưng cô không nợ anh.
Minh Tịch đổi cặp tài liệu từ tay trái sang tay phải, tự mình gật đầu, nói với Lương Kiến Thành: “Chúng tôi, những người lao động xa xứ, đôi khi tăng ca lại cảm thấy rất sung sức, người bản xứ như Lương tổng chắc sẽ không hiểu đâu.”
“Thế à?” Lương Kiến Thành hờ hững tiếp lời cô, đùa một câu: “Nếu tôi là ông chủ của em, chắc chắn sẽ rất vui.” Giọng điệu vừa ngưỡng mộ lại vừa thấu hiểu.
Minh Tịch đã cảm nhận rõ ràng, Lương Kiến Thành lúc này trông rất nghiêm túc, nhưng lại đang cố ý nói đùa với cô.
Cô cũng không phải là người bị động, cô hắng giọng, liếc nhìn Lương Kiến Thành, dứt khoát hỏi một câu: “Lương tổng, chúng ta bây giờ vẫn còn là bạn chứ?”
Lương Kiến Thành nhanh chóng tiếp lời: “Không phải…”
Minh Tịch giật mình.
“Không phải… sao?” Anh đột nhiên cười, kéo dài âm cuối, ánh mắt nhìn cô đầy tinh nghịch và trêu chọc.
Minh Tịch lúc này mới nhận ra, mình đã bị Lương Kiến Thành trêu chọc cả hai chuyến thang máy hôm nay, cô hơi quay đầu đi một cách buồn cười.
Sau đó, giọng nói trong trẻo và từ tốn của Lương Kiến Thành vang lên trong thang máy: “Minh Tịch, tôi không phải là người nhỏ mọn như vậy. Em không chọn Tinh Hải, ban đầu tôi có chút tiếc nuối, nhưng bây giờ tôi thấy rất tốt.”
Tốt thế nào?
Minh Tịch tự nhiên quay đầu lại, hơi ngước mắt lên.
“Bởi vì tôi cũng không muốn làm ông chủ của em.” Lương Kiến Thành nhìn thẳng vào mắt cô, nói.
Trái tim Minh Tịch lúc này không còn giật mình nữa, mà khẽ rung động. Giống như bị một con bướm vô hình nhẹ nhàng chạm vào.
“Giữa bạn bè với nhau, còn phân biệt cấp trên cấp dưới cũng khiến người ta mất hứng.” Chậm nửa nhịp, Lương Kiến Thành nói.
Cuối cùng…
Minh Tịch nở nụ cười thoải mái và dễ chịu nhất kể từ khi đi làm hôm nay, cô cũng cười đùa: “Lương tổng thật rộng lượng… Đúng là tôi không xứng với công ty của anh, Tinh Hải Ngoại Thương nhất định sẽ tiền đồ rộng mở, đến lúc đó…”
“Đến lúc đó, với tư cách đối thủ, lại đánh bại tôi sao?” Lương Kiến Thành khéo léo tiếp lời cô, dựa vào lời cô nói sáng nay mà phát huy.
Minh Tịch giải thích: “Sáng nay tôi chỉ đùa anh thôi.”
“Còn tôi thì không đùa.”
“Cảm ơn… Lương tổng.” Minh Tịch lại bị nghẹn lời, chỉ biết dựa vào thái độ trêu đùa để cảm ơn. Cảm ơn Lương Kiến Thành thật sự coi cô là đối thủ.
Lương Kiến Thành: “Không có gì.” Anh rất mong đợi.
Sau đó, Minh Tịch dừng ở tầng một, Lương Kiến Thành xuống tầng hầm một.
Bước ra khỏi tòa nhà Trung Kim, màu cam đỏ đậm đã chiếm gần hết bầu trời. Những đám mây ráng chiều càng lúc càng gần mặt đất, nhuộm khắp các con phố lớn nhỏ của Hải Cảng thành một màu hồng nhạt.
Tóc mai trên trán Minh Tịch cũng được tô điểm một đường viền vàng dịu dàng.
Thải Ni đến đón cô tan làm, hai người hẹn nhau tối nay lại đi ăn quán lẩu Nghi Thành.
Mặt trời lặn về phía Tây, trên những tòa nhà cao lớn hùng vĩ, ánh hoàng hôn rực rỡ không phân biệt đối xử, thể hiện sự nhiệt tình đối với tất cả dân công sở tan làm. Minh Tịch và Thải Ni tay trong tay vui vẻ bước đi.
Minh Tịch chợt nghĩ ra một từ rất hay để miêu tả khoảng thời gian đầy nỗ lực và tươi đẹp hiện tại.
Đó là…
Lưu kim tuế nguyệt.
(chú thích: dịch sát nghĩa của “lưu kim tuế nguyệt” là năm tháng mạ vàng. Cụm từ này ví những tháng ngày đã qua như được mạ vàng, diễn tả khoảng thời gian rực rỡ, đáng trân trọng và không thể phai mờ.)
Thuở nhỏ cô từng nghe một bà lão nói như thế: “Nếu buổi chiều có thể nhìn thấy hoàng hôn đẹp, thì ngày mai nhất định sẽ là một ngày tốt lành.”
Hoàng hôn dát vàng, ngày mai nhất định sẽ rực rỡ.
“Hôm nay mình bán được ba cái TV màu, mà lại là một vị khách mua!” Thải Ni phấn khích kể cho Minh Tịch về thành tích hôm nay của mình.
“Trời ơi Thải Ni, cậu giỏi quá đi mất.”
Thải Ni khúc khích cười: “Là khách hàng giỏi quá.”
“Thế nên! Hôm nay mình phải tự thưởng cho mình, thêm hai miếng sườn cốt lết to!”
“Bây giờ cậu ăn khỏe thế sao?”
“Một miếng cho cậu đó.”
“Hu hu.”
“Minh Tịch, cái vẻ cố tỏ ra cảm động của cậu, trông đáng… “
“Đáng gì?” Minh Tịch đi trước hai bước, rồi quay đầu lại hỏi Thải Ni.
“Thật đáng yêu!”
Ôi ôi ôi. Vậy thì đúng là rất đáng yêu rồi.
Chỉ có lời khen từ bạn thân mới khiến Minh Tịch cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn. Suốt những năm qua, cô vì sinh tồn, làm gì có tâm trí nào mà đáng yêu.
Nhưng, Minh Tịch cô vẫn luôn là một người rất đáng yêu mà.
Đối với Thải Ni là vậy.
Trong lòng cô cũng là vậy.
Chính vì cô rất yêu bản thân mình, nên cô mới phải dốc lòng nỗ lực vì chính mình!
Đời người ngắn ngủi, cô tuyệt đối không muốn tự làm khổ bản thân.
–
Lời của tác giả:
Vì yêu bản thân nên cố gắng hết mình.
Minh Tịch trong trạng thái đẹp nhất xin được gửi đến mọi người.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen