Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 44

  1. Home
  2. Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu
  3. Chương 44
Prev
Novel Info

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Minh Tịch đã gửi đến Lương Kiến Thành hai lời chúc: một là hôn sự thuận lợi, hai là sớm sinh quý tử.

 

Thế nhưng, sự đời lại không như ý…

 

Hôn sự vốn đã không thể thuận lợi, mà “sớm sinh quý tử” tất nhiên cũng chỉ còn là một ước nguyện xa vời.

 

Dù vậy, Lương Kiến Thành vẫn nhận lấy lời chúc đầy ẩn ý ấy của Minh Tịch.

 

Mặc cho hiện tại, “sớm sinh quý tử” đối với anh mà nói, đã là một lý tưởng khó có thể thành hiện thực…

 

Bởi vì cô… còn quá trẻ.

 

Không hiểu sao trong lòng lại bỗng dâng lên một cảm giác hả hê lạ thường.

Minh Tịch cố tình muốn phủi sạch đoạn nhân duyên giữa hai người, nhưng từng lời từng chữ lại vẫn kéo anh vào.

 

Trước đây, khi còn trẻ, có lần anh từng lạnh lùng chất vấn Dương Mẫn Văn một câu khá gay gắt:

“Tại sao lại biến thái như thế?”

 

Khi đó, Dương Mẫn Văn vừa xấu hổ vừa nghiêm túc trả lời anh:

“Tình yêu do số mệnh định sẵn sẽ khiến người ta mất kiểm soát. Mà đàn ông một khi mất kiểm soát thì sẽ trở nên biến thái.”

 

Hồi ấy, anh khinh thường đáp lại bằng một tiếng cười mỉa.

 

…Còn bây giờ, Lương Kiến Thành cảm thấy mình cách cái gọi là ‘biến thái’ cũng không còn xa nữa.

 

Khi nghe Minh Tịch nói ra câu “sớm sinh quý tử”, trong lòng anh bỗng trào lên một niềm vui sướng, một khát khao khó tả…

Anh muốn được nhìn cô mãi, nhìn cô khi nói ra câu đó.

Liệu cô có thật sự thẳng thắn chân thành như vẻ bề ngoài không?

 

Lời vừa dứt, Minh Tịch nâng ly rượu trong tay, uống cạn sạch.

 

Giọng điệu cô thành thật, bình thản, hoàn toàn là một lời chúc thuần túy, không mang theo bất kỳ ẩn ý nào khác.

 

Thế là, Lương Kiến Thành lại tỏ ra vẻ mặt hân hoan rạng rỡ, nhìn chẳng khác nào một chú rể tương lai đích thực, như thể thật sự vì chuyện vui sắp đến mà tràn đầy phấn khởi.

 

Lương Kiến Thành lại cười, còn cười rạng rỡ đến thế, so với Minh Tịch, Thải Ni trong lòng càng thêm bức xúc. Mặc dù Minh Tịch nhấn mạnh Lương Kiến Thành đối với cô chỉ hơi vượt quá giới hạn tình bạn, nhưng đã vượt quá là khác rồi. Kết quả thì sao, vừa nhắc đến chuyện kết hôn, Lương Kiến Thành cả người như được thắp sáng, cười đến cong môi, khóe mắt híp lại, cái vẻ đắc ý như gió xuân ấy, suýt nữa làm Thải Ni tức chết.

 

Bất lực trước lời Minh Tịch nhắc nhở phải cẩn trọng lời nói, Thải Ni chỉ đành cố nén cảm xúc, “vô cùng cẩn thận” cầm ly rượu chân cao, hít một hơi thật sâu. Kết quả là sơ ý, cầm nhầm bình chia rượu trên bàn, định đưa lên uống.

 

Hành động đột ngột ấy khiến mọi người trong phòng đều giật mình.

 

“Thải Ni, cậu… cũng muốn mời Lương tổng một ly à?” Đức Tử vội vàng lên tiếng hòa giải.

 

Mời cái đầu ấy!

Thải Ni cúi mặt lặng thinh, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh, đặt ly rượu mạnh xuống, gượng gạo nặn ra một nụ cười méo xệch, ngẩng đầu lên, đổi sang ly rượu trái cây:

 

“Xin lỗi, tôi cầm nhầm ly, tôi không uống nhiều được đâu, lát nữa còn phải chăm Minh Tịch nữa. Lương tổng, tôi lấy nước trái cây thay rượu mời anh một ly nhé. Tôi cũng chúc anh đông con nhiều cháu, con cháu đầy đàn nhé.”

 

Hừ.

 

Lời chúc của Thải Ni khiến Dương Mẫn Văn, người vẫn âm thầm quan sát kỹ từng người trong phòng, không khỏi mím môi, nhìn đám thanh niên gan to mà có tình có ý này, trong lòng lặng lẽ nghĩ:

Sớm muộn gì, cái cậu Lương Kiến Thành vốn luôn chỉn chu, khéo léo trong các mối quan hệ này… cũng sẽ bị bọn họ kéo xuống khỏi cái bệ cao kia thôi.

 

Chớp mắt lại nghĩ:

Nếu thật sự Lương Kiến Thành hưởng được cái phúc “con đàn cháu đống” kia, thì chẳng phải “cha nuôi” như mình cũng được thơm lây đấy sao?

Những năm qua, Dương Mẫn Văn đã quen với việc tự xem mình như bậc trưởng bối. Từ khi ở bên Cố Song Dương, vì Cố Song Dương say mê khí chất trẻ trung của anh, nên anh lại càng cố gắng tỏ ra chững chạc và ổn trọng hơn.

Tình yêu có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái, nhưng cũng có thể khiến người ta tự ti và suy xét lại chính mình.

 

Bên này, Lương Kiến Thành chỉ khao khát có được lời chúc phúc của Minh Tịch, lại bị Thải Ni vô tình khơi mào chuyện này trước mặt mọi người.

 

Thế là những người còn lại cũng lần lượt gửi lời chúc mừng.

 

Đặc biệt là Hàn Tuấn Tuấn, ban đầu cả người còn căng cứng, vừa nghe tin Lương Kiến Thành sắp kết hôn, liền nở nụ cười thật thà nhưng không mất lễ độ, vội vàng nâng ly chúc rượu:

“Chúc mừng Tổng giám đốc Lương!”

 

Đức Tử tất nhiên cũng không thể thua kém, trong lòng thì đầy áy náy với Minh Tịch.

Trước đây cậu hiểu lầm rằng Minh Tịch và Lương tổng đang trong giai đoạn mập mờ.

Đến bây giờ mới hiểu ra, đằng sau cái mập mờ ấy là hiện thực không thể tránh khỏi.

Cậu chợt hiểu vì sao Minh Tịch lại tức giận như vậy, và tại sao hôm nay lại cố tình tỏ rõ ranh giới trước mặt Dương Mẫn Văn.

 

Quả nhiên, những người xuất thân từ gia đình giàu sang như vậy, khi đối mặt với chuyện hôn nhân đại sự, lại chẳng có bao nhiêu quyền quyết định cho riêng mình.

 

Trong lòng đầy áy náy, nhưng đầu óc Đức Tử lại nhanh nhạy, vội vàng giơ cao ly rượu, vừa nói vừa tự cứu lấy mình:

“Anh Lương, thật lòng chúc mừng anh nha! Trước đây em còn nghĩ, người như anh, một quý ông độc thân hoàng kim như thế, chắc không lấy vợ sớm đâu, vậy mà giờ lại kết hôn rồi, chắc chắn đã gặp được một cô gái xuất sắc lắm đây… Ai da, em vụng về, không giỏi ăn nói, nói chung là… chúc mừng anh Lương ạ!”

 

Những lời này của Đức Tử, xem như đã cứu lại phần nào sự hiểu lầm trước đó.

 

Thông thường, những người luôn nói mình “không giỏi ăn nói” trong lúc xã giao, thật ra lại là người rất biết cách dùng lời.

 

Ánh mắt Lương Kiến Thành lướt qua Dương Khang Đức, dù là chén rượu chúc mừng của Giang Thải Ni hay Hàn Tuấn Tuấn, anh đều lần lượt uống hết.

 

Chỉ riêng ly rượu của Dương Khang Đức, trong lòng anh lại thực sự không muốn uống.

Những lời chúc mừng nối tiếp nhau ấy, nghe chẳng khác nào lũ trẻ con xúm lại đòi kẹo.

 

Lương Kiến Thành vẫn luôn cầm ly rượu trong tay, trên mặt giữ nguyên nụ cười điềm đạm, đĩnh đạc và đúng mực.

Bữa tiệc hôm nay, anh cùng Dương Mẫn Văn đến góp mặt, cảm giác như đang chơi trò chơi gia đình với bọn trẻ vậy.

 

Dương Khang Đức dù sao cũng là em họ của Dương Mẫn Văn, nể mặt anh ấy, Lương Kiến Thành vẫn nhận lấy ly rượu mời của Dương Khang Đức và uống cạn.

 

“Cảm ơn.” Lương Kiến Thành nói.

 

Anh cảm ơn không phải vì những lời chúc mừng, mà là cảm ơn Dương Khang Đức, dù trước đó có tâm tư lợi dụng Minh Tịch, nhưng sau khi hiểu rõ suy nghĩ của Minh Tịch, vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh thái độ.

 

Bốn người bọn họ, tính cách mỗi người mỗi khác, năng lực cũng chênh lệch rõ ràng, nhưng có một điều không thể phủ nhận là, trong thâm tâm, họ đều thật lòng mong muốn đối phương tốt hơn. Những người cùng nhau trưởng thành, tình cảm quả thực càng thêm gắn bó.

 

Chuyện anh và Chương Mẫn từng định đính hôn, sau đó thỏa thuận hủy bỏ, người nhà vẫn chưa hề hay biết, hôm nay trong bữa tiệc này, Lương Kiến Thành tất nhiên không thể vô ý mà nói ra.

 

Vì thế, anh dùng giọng điệu vừa đúng mực, vừa khách sáo nhất, để trả lời cho những người đang nôn nóng chúc mừng:

“Tôi vẫn chưa đính hôn. Nếu sau này có lễ đính hôn thật, đến lúc đó nhất định sẽ mời mọi người cùng đến chung vui.”

 

Thái độ ấm áp vui vẻ trên mặt anh lúc trước hoàn toàn biến mất, vẻ mặt không chút ngượng ngập, cũng chẳng hề có niềm vui, chỉ còn lại sự nhã nhặn, phong độ.

 

Ồ… nói như vậy, có thể khẳng định rằng chuyện tốt là chắc chắn rồi.

Thái độ lúc này của Lương Kiến Thành, Minh Tịch cảm thấy khá hài lòng, đúng là đã tách cô ra khỏi mọi chuyện một cách rõ ràng.

 

Lương Kiến Thành thấy khóe môi Minh Tịch hơi cong lên, cũng khẽ mỉm cười, cảm giác căng thẳng vừa thoáng lướt qua trong lòng anh như chỉ là ảo giác. Lý trí và cảm xúc được đẩy lên trong một khoảnh khắc, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.

 

Đối với điều đó, Lương Kiến Thành chỉ có thể bất lực cười khẽ, trái tim trong lồng ngực vẫn đang đập mạnh mẽ và đầy sức sống.

 

“Hay quá, đã là lời mời chính miệng của Lương tổng rồi thì chắc chắn bọn em sẽ đến!”, Đức Tử phản ứng nhanh chóng, lập tức nhận lời thay cả nhóm bốn người.

 

Dù trong lòng vẫn còn tức giận, Thải Ni vẫn hùa theo góp lời: “Tiệc đính hôn của Lương tổng, liệu có giống như trong mấy bộ phim truyền hình không?”

 

Lương Kiến Thành rất lịch sự, ánh mắt từ tốn nhìn về phía Minh Tịch và Thải Ni, nhưng lại cố ý trả lời câu hỏi của Thải Ni:

 

“Chuyện đó sau này phải hỏi ý kiến vị hôn thê của tôi, xem cô ấy thích kiểu nào.”

 

Hừ… lại còn khoe khoang nữa chứ.

Đàn ông đúng là đáng ghét! Thải Ni tức đến suýt giậm chân dưới gầm bàn.

Nhưng bất kể Lương Kiến Thành nói gì, Minh Tịch bên cạnh vẫn chỉ lặng lẽ ngồi đó, trên mặt giữ nụ cười chúc phúc. Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên, lúc thì nhìn người khác, lúc lại vô thức liếc về phía Lương Kiến Thành đang bàn chuyện đính hôn.

 

Trong ánh mắt cô đầy vẻ bình thản, không có si mê, không có ghen tị, cũng chẳng hề có xót xa hay thất vọng, chỉ là một cái tôi tỉnh táo và những toan tính cho tương lai.

 

“Có thật Lương tổng sẽ mời bọn em không?”, Thải Ni nhướng mày hỏi.

Lương Kiến Thành: “Chỉ cần mọi người muốn đến.”

 

“Tuyệt quá rồi!”

Thấy Minh Tịch kiên cường như vậy, có thể buông bỏ rõ ràng như thế, Thải Ni dưới gầm bàn lặng lẽ nắm lấy tay Minh Tịch, tỏ vẻ vô cùng vui vẻ và mong đợi, nói: “Vậy bọn em mong chờ tiệc đính hôn của Lương tổng!”

 

Hành động chu đáo này của Thải Ni khiến Minh Tịch không kìm được mà khẽ mỉm cười, trong lòng dâng lên một chút xúc động mơ hồ.

Rõ ràng cô đã tỏ ra bình thản đến vậy, thế mà Thải Ni vẫn sợ cô sẽ buồn.

 

Chỉ những người nặng tình mới nghĩ được nhiều đến thế.

 

Sau đó, Lương Kiến Thành phát thiệp mời trước cho từng người, rồi uống cạn ly rượu cuối cùng.

Rượu trắng đậm vị vốn rất dễ khiến người ta say, lúc uống vào thì mềm mại êm dịu, nhưng khi trôi xuống cổ họng, vị cay nồng và kích thích sẽ ập đến bất ngờ.

 

Nhưng tại sao, trong miệng anh lại thấy có chút chua xót?

 

—

 

Sau đó, mọi chuyện đều diễn ra như thường.

 

Từ đầu đến cuối, Dương Mẫn Văn vẫn giữ vẻ ôn hòa quan sát, vốn dĩ trong lòng anh đã nghĩ có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Lương Kiến Thành sẽ thuận theo kế hoạch mà hai nhà đã định sẵn, kết hôn với Chương tiểu thư một cách êm đẹp.

 

Thế nhưng, khi nghe từng lời chúc mừng vang lên trong bữa tiệc, rồi lại nhìn kỹ những biến đổi tinh tế trên gương mặt Lương Kiến Thành, Dương Mẫn Văn bất giác rùng mình hít liền hai ngụm khí lạnh.

 

Tất cả bọn họ đều đã bị cậu ta lừa.

 

Anh nhớ lại thật kỹ, ngay từ khoảnh khắc Minh Tịch nâng ly chúc mừng và nói lời “chúc phúc”, phản ứng của Lương Kiến Thành đã hoàn toàn không đúng rồi.

Kể từ khi được Cố Song Dương ủy thác tham gia thúc đẩy hôn sự với nhà họ Chương, Dương Mẫn Văn gần như đã tham gia sâu vào từng mắt xích của quá trình này.

Không chỉ nắm rõ thái độ bên nhà họ Chương, anh còn hiểu khá rõ suy nghĩ của Lương Kiến Thành.

 

Hiểu rõ đến mức…

Từ đầu đến cuối, niềm vui mà Lương Kiến Thành thể hiện cho cuộc hôn sự này cộng lại, có lẽ còn không bằng khoảnh khắc vừa rồi khi Minh Tịch nói “sớm sinh quý tử”.

 

Là Kiến Thành điên rồi sao?

Hay là mắt anh mờ quá nhìn nhầm rồi?

 

Dương Mẫn Văn tràn đầy hoài nghi, bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Thậm chí, từ phản ứng điềm nhiên, phóng khoáng của Lương Kiến Thành trước mặt Minh Tịch, từ dáng đứng thẳng tắp như tùng của anh, anh lại cảm nhận được ở người đàn ông trưởng thành, xuất sắc này một thứ cảm xúc đang cuộn trào, khi đối diện với tình cảm mà mình không thể nắm giữ được…

 

Đó là một loại ghen tuông và cạnh tranh cay nghiệt, tinh tế, xen lẫn chút sắc bén và mong manh.

 

Ghen tuông là cách biểu lộ tình yêu vụng về nhất.

Một người đàn ông thông minh, đương nhiên sẽ biết giấu kín những cảm xúc ấy một cách khéo léo.

 

Thế nhưng thật bất đắc dĩ, tính cách và năng lực của Lương Kiến Thành lại quá giống Cố Song Dương, cứng rắn và cực kỳ tự tin.

Đến nỗi, chỉ cần lộ ra một chút cảm xúc vụng về thôi, cũng sẽ trở nên vô cùng rõ ràng.

Tất nhiên, lý do Dương Mẫn Văn có thể nhìn thấu và phân tích rõ ràng trạng thái hiện tại của Lương Kiến Thành, không phải vì anh hiểu Lương Kiến Thành sâu sắc đến mức nào, mà là vì anh quá hiểu mẹ ruột của Lương Kiến Thành.

 

Cố Song Dương tuy rất cứng rắn, nhưng không phải là người lạnh lùng. Bà luôn để lại ba phần khách khí cho người khác khi hành sự, còn lại bảy phần mới là sự quyết đoán và cái tôi.

So với bà, Lương Kiến Thành lại có thêm vài phần dịu dàng và khiêm tốn, vì vậy trong các tình huống xã giao, anh thường để lại cho người khác năm phần thể diện.

 

Bữa tiệc dần đi đến hồi kết, đúng lúc đó Đức Tử liền chuyển chủ đề sang việc kinh doanh của cậu và Hàn Tuấn Tuấn.

 

Với vẻ mặt đầy phấn khởi, Đức Tử nói rằng cậu đang dự định thành lập một công ty quần áo riêng. Việc mà họ đang làm bây giờ chẳng khác gì măng non phá đất mà mọc lên, khí thế đang lên rất mạnh, cả cậu và Tuấn Tuấn ca đều cảm thấy triển vọng rất tốt. Vậy nên chi bằng thừa thắng xông lên, làm một phen lớn.

 

Hôm nay mời Lương Kiến Thành và Dương Mẫn Văn đến đây, bọn họ cũng muốn nghe thử ý kiến của hai vị tinh anh trong giới kinh doanh.

Lương Kiến Thành thì không cần phải nói, tuổi còn trẻ đã khởi nghiệp thành công.

Còn Tam ca Dương Mẫn Văn, sống chung lâu năm với một nữ cường nhân, chắc chắn không thiếu ý tưởng.

 

Chỉ cần hai người họ đưa ra một vài lời khuyên thiết thực, thì con đường khởi nghiệp của cậu và Tuấn Tuấn ca nhất định sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Tư tưởng của Đức Tử tuy hào hứng nhưng cũng rất thực tế.

 

Tuy bữa cơm hôm nay khiến Lương Kiến Thành có chút bất mãn với tâm cơ và toan tính của Dương Khang Đức, nhưng khi liên quan đến chuyện người khác nỗ lực gây dựng sự nghiệp, anh tuyệt đối không thiên vị hay tỏ thái độ.

Đặc biệt là trong lĩnh vực công việc, anh có tấm lòng rộng mở giống hệt mẹ mình, tuyệt đối không phải kiểu người leo lên rồi tìm cách đè bẹp người khác. Nếu là loại người đó, thì năm xưa anh đã không lên diễn đàn viết bài chia sẻ kinh nghiệm.

 

Đối với con đường kinh doanh của Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn, Lương Kiến Thành đã thẳng thắn đưa ra hai lời khuyên, chỉ ra những vấn đề cụ thể mà họ có thể gặp phải trong quá trình khởi nghiệp.

 

Anh không đưa ra lời giải quyết trực tiếp, nhưng Đức Tử dựa theo hướng suy nghĩ đó mà đào sâu, càng nói càng hăng, phấn khích đến mức suýt nữa thì đập tay xuống bàn đứng dậy.

“Lương tổng, em kính anh thêm một ly nữa!” Đức Tử đầy cảm kích nâng ly về phía Lương Kiến Thành.

 

Bình thường Lương Kiến Thành cũng uống được kha khá rượu, loại nào cũng có thể nhấp một ít. Nhưng hôm nay, anh thật sự cảm thấy mình bắt đầu không chịu nổi nữa. Ánh mắt lại vô tình rơi xuống Minh Tịch đang ngồi yên tĩnh bên cạnh, gương mặt ửng hồng của cô đã dần phai đi, dưới ánh đèn nhẹ dịu trông càng thêm trong trẻo nổi bật.

 

Là anh quá kém cỏi rồi…

 

Dường như chỉ khi anh nói đến chuyện làm ăn, Minh Tịch mới luôn chống tay nghe anh chăm chú đến vậy.

 

“Đêm nay tôi còn phải bay gấp, không uống thêm được nữa.” Lương Kiến Thành đưa tay che miệng ly, nhẹ nhàng từ chối.

 

Đức Tử nghe vậy tất nhiên không dám ép, trong lòng chợt lóe lên chút nghi hoặc. Chẳng lẽ vì bữa ăn này mà Lương Kiến Thành thật sự hoãn cả chuyến bay?

 

Sau khi nói xong những lời khuyên của mình, Lương Kiến Thành cũng không quên khích lệ Dương Khang Đức và Hàn Tuấn Tuấn:

“Con người vì sinh kế mà dũng cảm, các cậu có dũng khí bắt đầu sự nghiệp, xét về thời điểm hay cơ hội thì hiện tại đều rất thích hợp. Tôi không thể khẳng định chắc chắn sẽ thành công, nhưng việc đã thành công một nửa rồi.”

 

Đức Tử được tiếp thêm tinh thần, cảm kích vô cùng:

“Lương tổng có học thức, nói ra câu nào cũng đáng giá. Em với Tuấn Tuấn không có trình độ, kiếm được một công việc tốt ở xã hội này thật sự quá khó, chi bằng liều một phen. Tụi em vốn chẳng có gì để mất, chỉ có nhiệt huyết và đam mê.”

 

“Minh Tịch, mình với anh Tuấn Tuấn cũng phải cảm ơn cậu.” Đức Tử nói tiếp, rồi đưa ánh mắt sang Minh Tịch đang ngồi phía đối diện:

“Tháng trước nếu không có gợi ý phân phối hàng của cậu, mình với anh Tuấn Tuấn có khi giờ này vẫn còn đang bày hàng bán dạo ngoài đường lớn. Cậu, Lương tổng, với anh Văn đều là quý nhân của mình, Dương Khang Đức này.”

 

Lời của Đức Tử vang lên chắc nịch, nói ra đúng là khí thế ngút trời.

Minh Tịch kìm lại nụ cười, nhẹ nhàng mở miệng:

“Lời khuyên chỉ là lý thuyết suông, hành động mới biến ý tưởng thành hiện thực. Là do hai người làm tốt, không cần gán hết công lao lên người mình.”

 

“Vậy ly rượu cuối cùng này, mình cạn luôn, coi như cảm ơn cơ hội.” Đức Tử ánh mắt lấp lánh nói.

 

Chỉ cần luôn giữ nụ cười, bầu không khí khi giao tiếp giữa người với người về cơ bản sẽ không quá tệ, cho dù giữa hai bên có sự khác biệt về giai cấp. Giống như Lưu bà ngoại cũng có thể chọc Vương Hy Phượng cười vui vẻ.

(chú thích: Lưu bà ngoại và Vương Hy Phượng là hai nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.)

 

Khi bữa cơm được ghép vội này kết thúc, ai nấy đều có chút cảm giác chưa thỏa. Còn Thải Ni, người đã chờ suốt cả tối, cuối cùng cũng đợi được khoảnh khắc tương tác riêng giữa Dương Mẫn Văn và Lương Kiến Thành.

 

Tại sảnh khách sạn, Đức Tử và Tuấn Tuấn đi đến quầy lễ tân để thanh toán, Minh Tịch và Thải Ni đứng chờ ở bên cạnh.

 

Lương Kiến Thành và Dương Mẫn Văn cùng đứng dưới một chiếc đèn ngọc lan, ánh đèn thanh nhã rạng rỡ, soi bóng hai người đàn ông trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Một người có khí thế, một người có phong thái, hình ảnh hai người đứng cạnh nhau một cách tự nhiên lại thu hút lạ thường.

 

“Lát nữa đến xe em một chuyến, em có một hộp đồ nhờ anh mang giúp.” Lương Kiến Thành nói với Dương Mẫn Văn.

 

Dương Mẫn Văn đồng ý, đồng thời dặn ngược lại:

“Tranh thủ về nhà ăn cơm.”

 

Còn về lý do Lương Kiến Thành thay đổi chuyến bay hôm nay, Dương Mẫn Văn cũng không còn muốn hỏi thêm nữa.

Lương Kiến Thành giống hệt mẹ mình, luôn tiến bước trên con đường trở thành kẻ mạnh. Thời còn đi học, tính cách của anh đã bộc lộ rõ ràng, say mê những hoạt động phiêu lưu mạo hiểm đầy mạnh mẽ. Sau này đi làm, để hòa nhập tốt hơn vào xã hội và đóng tốt vai trò một ông chủ, anh cũng học cách tinh thông nhân tình thế thái, đôi khi cũng thể hiện ra vẻ lạnh nhạt, kiềm chế của một người ở vị trí cao.

 

Nhưng trong cốt tủy, anh và mẹ anh giống hệt nhau, đều có một trái tim nóng bỏng hơn bất cứ ai khác. Họ có tư duy sắc bén như lửa, nội tâm rực cháy như ngọn lửa hừng hực, thậm chí vẫn còn lưu giữ một phần tính cách cực kỳ cá tính, cực kỳ thuần khiết mà rất ít người có thể thực sự chạm đến.

 

Dương Mẫn Văn không thể đối xử với Lương Kiến Thành như một người cha thật sự. Tình cảm anh dành cho Lương Kiến Thành là sự tôn trọng và bao dung.

 

Tôn trọng mỗi quyết định đúng đắn của anh, cũng bao dung cả những quyết định chưa tốt xuất phát từ những phút bốc đồng.

 

Với tất cả những hành vi không phù hợp của Lương Kiến Thành tối nay, Dương Mẫn Văn quy hết thành, sự bốc đồng của tuổi trẻ.

 

Dương Mẫn Văn quả thật là điển hình của người không động đến một giọt rượu, chỉ cần uống một chút đã đỏ mặt rất lâu. Trước khi ra khỏi nhà hôm nay, anh đã gửi tin nhắn báo cáo lịch trình cho Cố Song Dương. Mặc dù Cố Song Dương căn bản chẳng quan tâm, nhưng mỗi lần Dương Mẫn Văn một mình đi gặp bạn bè hay người nhà, anh luôn chủ động gửi một tin nhắn rõ ràng cho vợ, báo cáo cụ thể mình ở đâu, đi với ai và dự kiến khi nào về nhà.

 

Mỗi lần đều viết rất rõ ràng trong một tin nhắn.

 

Tối nay cả Lương Kiến Thành và Dương Mẫn Văn đều đã uống rượu, đương nhiên không thể lái xe. Lương Kiến Thành vốn định thuê tạm một phòng khách sạn nghỉ ngơi vài tiếng, sau đó gọi xe ra sân bay.

 

Không ngờ lần hiếm hoi thế này, Cố Song Dương lại gọi điện thoại đến “kiểm tra”.

Suốt cả quá trình nghe điện thoại, khóe môi Dương Mẫn Văn luôn nở nụ cười ôn hòa và đầy thỏa mãn, liên tục trả lời: “Được… Được… Vậy anh chờ ở đây.”

 

Lương Kiến Thành nghe được cuộc nói chuyện giữa họ nhưng mí mắt cũng chẳng hề động đậy, bởi anh đã sớm quen với chuyện này rồi.

 

“Mẹ em vừa hay đang bàn việc gần đây, xong rồi sẽ qua đón tôi. Cô ấy biết em cũng uống rượu, nên đã sắp xếp tài xế đưa em về luôn.” Dương Mẫn Văn cúp máy xong, quay sang nói với Lương Kiến Thành.

 

Lương Kiến Thành nghe xong, ánh mắt thoáng đảo qua, nhìn thấy Minh Tịch cách đó không xa, vốn định lên tiếng bảo tài xế đưa hai cô gái về. Đúng lúc này, Minh Tịch và Thải Ni cùng bước tới, chủ động nói lời tạm biệt với họ: “Lương tổng, Dương tổng, lát nữa chúng tôi định đi dạo quanh bờ sông, hai anh đi thong thả, lần sau gặp lại nhé.”

 

Khách sạn này quả thật chỉ cách con đường một đoạn ngắn là có thể thấy sông Minh Hoài Giang rồi. Ban đầu, Lương Kiến Thành thật sự có ý muốn để tài xế của Cố Song Dương đưa Minh Tịch một đoạn, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại thấy không ổn.

 

Anh sắp mang tiếng xấu rồi, không thể làm liên lụy đến cô được.

 

Suy nghĩ ấy lập tức trở thành hành động thực tế. Đối diện với lời tạm biệt của Minh Tịch, Lương Kiến Thành thậm chí không dừng ánh mắt thêm lấy một giây, trực tiếp quay đầu nhìn sang hướng khác.

 

Tương tự, Minh Tịch cũng chẳng để tâm mà quay đầu sang bên kia.

 

Dương Mẫn Văn nhìn tình cảnh ấy, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đành nói: “Được rồi, bọn em chú ý an toàn, có chuyện gì cứ gọi điện thoại nhé.”

 

Dương Mẫn Văn và Lương Kiến Thành cùng đi tới bãi đậu xe của khách sạn. Vì Cố Song Dương và tài xế đều chưa đến, hai người đành đứng lại nói chuyện thêm một lúc nữa.

Nói chuyện gì đây?

 

Có vài chuyện Dương Mẫn Văn thật lòng rất muốn hỏi rõ, nhưng lại không tiện mở lời.

 

Không ngờ, chính Lương Kiến Thành lại thong thả, chậm rãi nói thẳng ra: “Chuyện giữa em và Chương Mẫn đã kết thúc rồi, bọn em đã thống nhất sẽ không tiếp tục hướng tới hôn nhân nữa.”

 

Mười phút trước, Dương Mẫn Văn còn xem tất cả những hành động tối nay chỉ là sự bốc đồng của người trẻ tuổi.

 

Không ngờ, sự bốc đồng đó lại đã trở thành sự thật chắc chắn.

 

Lương Kiến Thành thông minh, mạnh mẽ. Trong hành động, anh giống hệt mẹ mình, luôn lý trí và đầy bản lĩnh.

 

Nhưng những người như thế một khi đã ra quyết định, dù đó có là quyết định thiếu hợp lý đi nữa, thì cũng sẽ dứt khoát và mạnh mẽ hơn người thường gấp nhiều lần.

 

Dương Mẫn Văn im lặng. Giá như lúc này anh có thể lập tức rời đi, thật sự anh chẳng muốn nghe tiếp những lời Lương Kiến Thành sắp nói, càng không muốn mình trở thành người đầu tiên biết chuyện này. Sau thoáng im lặng ấy, anh cất tiếng hỏi với vẻ bình tĩnh, ôn hòa, nhưng ẩn chứa vài phần thái độ rõ ràng:

 

“Kiến Thành, em có say không?”

 

Lương Kiến Thành cũng rất bình thản đáp lại:

 

“Em không say, nhưng anh cứ coi như em say đi.”

 

Dương Mẫn Văn: …

 

Anh phải coi như thế nào đây?

 

Anh thật chẳng thể ngờ rằng, một người luôn vững vàng, chu đáo và thận trọng như Lương Kiến Thành, lại làm ra chuyện tiền trảm hậu tấu thế này.

“Hai người đã kết thúc rồi, vậy tại sao hai bên gia đình chúng ta đều chưa biết chuyện này?” Dương Mẫn Văn bất kể lúc nào cũng giữ được vẻ bình tĩnh lịch sự, dù trong lòng rất gấp nhưng giọng nói chỉ hơi nhanh hơn một chút.

 

“Gần đây nhà họ Chương xảy ra nhiều việc, ông cụ Chương lại đang nằm viện, Chương Mẫn hy vọng chậm một thời gian nữa mới báo cho gia đình biết,” Lương Kiến Thành giải thích.

 

Vậy thì, rốt cuộc hai người họ đã âm thầm thống nhất từ khi nào?

 

Dương Mẫn Văn cố nhịn không hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, nhân chủ đề vừa được nhắc đến trên bàn ăn tối nay, lại lên tiếng một câu: “Vậy tại sao ban nãy em còn mời họ tham dự tiệc đính hôn của mình?”

 

“Em chỉ không kết hôn với Chương Mẫn thôi, đâu có nghĩa là sau này sẽ không bao giờ kết hôn nữa.” Lương Kiến Thành khẽ nhấc mí mắt, khóe môi hơi cong lên.

 

Dương Mẫn Văn hít sâu một hơi: “Vậy, người em định kết hôn là Minh Tịch à?”

 

Lương Kiến Thành trả lời rất thẳng thắn và trực tiếp: “Có lẽ… Nhưng hiện tại chỉ mới là ý định của riêng em thôi.” Trải qua lần thất bại đầu tiên, giờ đây anh không dám phát biểu quá chắc chắn về chuyện hôn nhân tình cảm nữa, chỉ có thể trình bày tình trạng hiện tại mà thôi.

 

Dương Mẫn Văn cảm giác như tai mình bị hỏng rồi, thật quá khó tin. Anh vừa nghe được cái gì vậy, những lời này mà là do Lương Kiến Thành nói ra sao?

 

“Em và Chương Mẫn chia tay…” Dương Mẫn Văn cân nhắc vài giây, định hỏi rõ nguyên nhân.

 

“Không liên quan gì đến Minh Tịch.” Lương Kiến Thành nói chắc chắn, hoàn toàn chặn đứng mọi nghi vấn mà Dương Mẫn Văn định hỏi tiếp.

 

Một bóng đèn trong bãi đỗ xe khách sạn dường như bị hỏng, chập chờn sáng tối một cách u ám.

Khi bọn họ ăn cơm lúc nãy, bên ngoài dường như vừa có một cơn mưa xuân, ánh đèn neon từ các tòa nhà cao tầng rơi xuống những vũng nước, hòa lẫn với nước mưa chảy đầy mặt đất, loang loáng mơ hồ.

 

Lương Kiến Thành cầm áo khoác trên tay, người chỉ mặc áo sơ mi sọc và quần dài đơn giản, trông cả người sạch sẽ, khí chất ung dung. Cho dù lát nữa anh có nói ra những lời ích kỷ đến mức nào, cũng không ảnh hưởng đến khí chất lúc này, thậm chí còn phảng phất một chút phong thái tiêu sái, phóng khoáng.

 

Đầu tiên, anh gọi Dương Mẫn Văn một tiếng “Tiểu ca”, giống như cách mà Cố Song Dương Mẫn Văn hay gọi anh ấy.

 

Nghe thấy tiếng “Tiểu ca” này, Dương Mẫn Văn đã quay ngay ánh mắt sang chỗ khác. Không cần nói cũng biết, anh đã lờ mờ đoán ra được Lương Kiến Thành chuẩn bị kéo anh xuống “hố” như thế nào.

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lương Kiến Thành nói:

 

“Tiểu ca, em biết rõ trong lòng anh đang nghĩ gì. Tối nay chắc anh cũng nhìn rõ mọi thứ rồi. Anh là người từng trải, em không giấu được anh đâu, em thực sự thích Minh Tịch. Nhưng chuyện giữa em và Chương Mẫn đích thực là do nhu cầu và quan điểm của hai bên không hợp, không thể tiếp tục tiến tới hôn nhân, điều này hoàn toàn không liên quan đến Minh Tịch. Em có thể cam đoan với anh. Vì thế, em nhờ anh một việc, sau này nếu bên phía mẹ có nổi trận lôi đình thì đừng để lửa cháy lan sang Minh Tịch. Trong chuyện này, anh là người duy nhất biết rõ sự thật.”

 

Gì cơ? Dương Mẫn Văn lập tức bị câu “người duy nhất biết rõ sự thật” ghim chặt tại chỗ.

 

Hai người tiếp xúc, quen biết lâu như vậy, đây mới là lần thứ hai Lương Kiến Thành giở trò vô lại với anh.

 

Có lần thứ hai, chắc chắn lần thứ ba cũng sẽ chẳng ngần ngại gì nữa.

 

Lương Kiến Thành ngẩng đầu, môi mím nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt hiền hòa của Dương Mẫn Văn. Anh dùng một thái độ vừa nghiêm túc không chút sơ hở, vừa ngây thơ chân thật đến mức trịnh trọng để trực tiếp đòi hỏi một lời đảm bảo:

 

“Anh sẽ không phản bội em, đúng không? Lúc đầu, nếu em không đồng ý, anh cũng không thể nào ở bên mẹ em được.”

Dương Mẫn Văn: …

 

Đúng vào lúc này, cách đó không xa, Cố Song Dương đích thân lái một chiếc xe con tiến vào khách sạn, phía sau là một chiếc xe thương vụ do tài xế lái theo sau. Hai chiếc xe trước sau nối tiếp nhau vẽ nên một đường cong đẹp mắt, lướt qua vũng nước đọng chạy tới gần.

 

Ánh đèn xe sáng rực rọi thẳng tới phía này.

 

Lương Kiến Thành đứng thẳng người lên một cách tự nhiên.

 

Vào khoảnh khắc này, ánh mắt anh toát ra sự kiên định và bình tĩnh tự tại, giống hệt như của Cố Song Dương.

 

—

Lời của tác giả:

Nói nhỏ với Thải Ni một chút, lần này cách gọi của Lương Kiến Thành dành cho Dương Mẫn Văn không phải là “chú nhỏ,” cũng không phải “cha nhỏ,” mà là “Tiểu ca.”

 

Gọi theo cách gọi của Cố tổng.

 

Hì hì, đây chính là một bước ngoặt.

Prev
Novel Info
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

em-nhu-gio-nam-tangiangwiki-thumb-01
Em Như Gió Nam Audio
October 4, 2024
lay-ai-vi-danh-mong-tieu-nhi
Lấy ái vì danh – Mộng Tiêu Nhị
February 8, 2025
gap-dong
Gặp Đông – Kim Bính
September 4, 2024
tiet-troi-thuong-hoa
Tiết Trời Thương Hoa – Giảo Chi Lục
March 9, 2025
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình