Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 43
Trong tình huống thông thường, kiểu tụ họp ăn uống kéo bè kéo cánh có chút quan hệ thân thích như thế này, Lương Kiến Thành sẽ không tham dự.
Bữa cơm tối nay, nói nghiêm túc, vừa không có ý nghĩa, vừa không cần thiết phải đến. Hôm đó ở quán lẩu cát, người thân trẻ tuổi của Dương Mẫn Văn chủ động xin số liên lạc của anh, vì lịch sự nên anh đã cho số.
Tối đó anh gọi đùa đối phương một tiếng “Đức thúc”, cũng là để làm dịu bớt không khí, hóa giải sự lúng túng trên mặt Minh Tịch lúc đó.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa anh và Dương Khang Đức còn lâu mới đến mức đối phương mời ăn cơm là anh phải đồng ý đi. Nhưng Dương Khang Đức này quả thật là người tinh mắt và nhanh trí. Lần này mời anh, không chỉ nhắc đến việc đã mời Dương Mẫn Văn, mà còn đặc biệt nhấn mạnh Minh Tịch sẽ đến, là bốn người họ cùng nhau cảm ơn anh và Dương Mẫn Văn.
Nguyên văn lời Dương Khang Đức nói:
“Anh Lương à, thời gian vừa qua anh và anh Mẫn Văn đã quan tâm chăm sóc bốn người chúng tôi rất nhiều. Tôi và anh Tuấn Tuấn làm chủ, muốn mời anh cùng anh ba của tôi (Dương Mẫn Văn) ăn bữa cơm đạm bạc để bày tỏ chút thành ý. Bên Minh Tịch cũng luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn sự quan tâm của hai anh. Tuy rằng bữa cơm này của chúng tôi có thể không được sang trọng, nhưng đây thật sự là tấm lòng chung của mấy anh em chúng tôi.”
Lúc nhận được cuộc gọi của Dương Khang Đức, Lương Kiến Thành vẫn đang ở công ty. Khi ấy trợ lý Mark đã đặt sẵn vé máy bay chuyến ba giờ chiều đi New York từ tuần trước.
Không suy nghĩ gì nhiều, anh đã đồng ý lời mời của Dương Khang Đức.
Sau đó, anh bảo Mark đi trước, còn mình thì đổi vé sang chuyến bay đêm khởi hành lúc rạng sáng.
Mark tưởng anh ở lại để xử lý công việc quan trọng, còn lo công việc có vấn đề gì, nên hỏi tại sao lại đột nhiên thay đổi lịch trình đã định sẵn.
“Có một bữa ăn với người thân.” Anh đưa ra lời giải thích này mà ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khó tin.
Thậm chí anh còn không nói đó là một bữa tiệc.
Tâm tư của Lương Kiến Thành cũng khá tỉ mỉ, anh luôn suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào, và sẽ không bao giờ làm những việc vô nghĩa. Mọi người trên thế gian đều đến vì lợi, đi vì lợi, cuộc đời ngắn ngủi, thời gian quý báu, chỉ việc cố gắng vươn lên đã đủ khiến anh bận tối mắt tối mũi rồi, đâu có rảnh rỗi để đối phó với những người và việc không quan trọng.
Vì vậy, anh thực sự cảm thấy Dương Khang Đức này quả thực đã tinh ranh đến mức xảo quyệt.
Mời anh ăn cơm, nhưng trong lời nói lại không rời khỏi Minh Tịch một câu.
Hơn nữa, anh đúng là đã chiếu cố Minh Tịch, nhưng anh đã bao giờ chăm sóc Dương Khang Đức, Hàn Tuấn Tuấn và Khương Thải Ni đâu?
Một số chuyện, nếu ngay cả Dương Khang Đức cũng có thể nhận ra và lợi dụng, dùng nó để thao túng, chắc chắn là anh đã không xử lý tốt ranh giới trong cách giao tiếp với Minh Tịch, dẫn đến việc Minh Tịch bị Dương Khang Đức biến thành bàn đạp để bám víu vào anh.
Đồng ý lời mời của Dương Khang Đức đến ăn cơm là quyết định anh đưa ra mà không suy nghĩ kỹ; sau một hồi phân tích, Lương Kiến Thành lại cảm thấy mình cả về tình và lý đều nên đến chuyến này.
“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.” Lương Kiến Thành đẩy cửa, nói với năm người trong phòng riêng.
Dương Mẫn Văn thấy anh bước vào, trên mặt cố ý lộ ra một tia kinh ngạc, trực tiếp hỏi: “Chiều nay không phải phải bay đi New York sao?”
Dương Mẫn Văn sở dĩ biết được Lương Kiến Thành sắp bay đến New York là vì vợ anh, Cố Song Dương, nhờ anh liên lạc với con trai, định tối thứ Bảy mời cô Chương tới nhà dùng cơm. Anh lo thời gian bị trùng, nên hai ngày trước, tức hôm kia, đã gọi điện cho Lương Kiến Thành, nhờ anh thu xếp để cô Chương tối thứ Bảy tới nhà làm khách.
Khi ấy trong điện thoại, Lương Kiến Thành chẳng chút do dự từ chối: “Chiều ngày kia em bay sang New York, sẽ ở lại một tuần.”
Vậy nên người vô cùng bận rộn này, sao giờ lại xuất hiện ở đây, liệu có phải máy bay bị hoãn chuyến không?
Trước khi Dương Mẫn Văn và Cố Song Dương trở thành vợ chồng, anh đã thường xuyên giúp Cố Song Dương xử lý việc nhà. Đột nhiên anh nảy sinh một dự cảm không tốt chút nào nhưng lại đầy tính tiên đoán. Chuyện gia đình thực sự phiền phức cần anh xử lý có lẽ không phải những chuyện trước mắt, mà đang chờ ở phía sau.
Đối mặt với câu hỏi của Dương Mẫn Văn, Lương Kiến Thành vẫn bình thản trả lời: “Có chút việc đột xuất nên thay đổi lịch trình rồi.”
“Vậy thì chúng tôi đúng là may mắn quá, nếu không biết đến bao giờ mới mời được Lương tổng.” Đức Tử nhanh nhảu tiếp lời, bộ dạng như người giúp việc thích buôn chuyện vừa tìm được niềm vui mới: “New York ở Mỹ phải không? Lương tổng đi xa như vậy chắc phải đi rất lâu nhỉ?”
“Không lâu, chỉ một tuần thôi.” Lương Kiến Thành đáp lời Dương Khang Đức.
Đức Tử mở tròn mắt, nghĩ ra một từ: “Lương tổng chính là kiểu người bay trên không rồi!”
Lương Kiến Thành khách sáo nói: “Tôi làm ngoại thương, việc kéo khách hàng luôn phải đi nhiều nước.”
Đúng là nịnh hót. Thải Ni không vui khi thấy Đức Tử mất mặt như vậy, cô quay đầu đi, chỉ nhìn Minh Tịch. Rồi cô phát hiện Minh Tịch căn bản không thèm nhìn Lương Kiến Thành thêm mấy lần, sự chú ý hoàn toàn tập trung vào chính mình. Cô bĩu môi với Minh Tịch, Minh Tịch cũng nhìn cô.
Vẫn là Minh Tịch lợi hại! Hoàn toàn không coi những người giàu có này ra gì.
… Thật ra cũng không hẳn như vậy.
Khi Lương Kiến Thành ngồi vào vị trí phía trên, Minh Tịch tự nhiên cũng phải lên tiếng chào hỏi anh một câu: “Chào Lương tổng.”
Một câu chào đơn giản, khách khí mà xa cách.
Lương Kiến Thành nhìn về phía cô: “… Chào cô.”
Còn xa cách hơn cả cô.
Trên bàn ăn của người Trung Quốc, người quan trọng nói chuyện quan trọng, người không quan trọng thì nên ăn nhiều thức ăn hơn. Cuối cùng đồ ăn cũng được dọn lên, nhân viên phục vụ mặc sườn xám duyên dáng bê từng món từng món mà thường ngày Thải Ni chưa từng được ăn qua. Mỗi lần gắp một món, Thải Ni lại nhìn sang Minh Tịch, nhỏ giọng hỏi: “Ngon không?”
Lần nào Minh Tịch cũng thử ăn trước rồi đáp: “Ngon.”
Lúc này Thải Ni mới yên tâm ăn thử một miếng.
Trong lòng Minh Tịch nghĩ, Thải Ni không phải cẩn thận, mà là bất an. Bất an vì không biết từng món ăn như thế này sẽ khiến Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn phải tốn bao nhiêu tiền, cũng bất an vì không biết ở trường hợp này phải dùng cách nào để giao tiếp với Lương Kiến Thành và Dương Mẫn Văn. Không phải ai cũng giỏi việc xã giao vượt ra ngoài phạm vi quen thuộc. Bản thân Thải Ni cũng tự nhận lần trước gặp Lương Kiến Thành đã mắc lỗi nói năng bừa bãi, nên lần này cô càng thêm dè dặt, cẩn trọng.
Bạn bè thật sự chính là như vậy, tiêu tiền của bạn cũng đau lòng như tiêu tiền của mình.
Mỗi lần Thải Ni gắp một miếng thức ăn, trong lòng cô lại mắng Đức Tử là loại sĩ diện hão. Cô cũng chẳng hiểu vì sao Đức Tử lại phải dùng cách này để nịnh nọt lấy lòng Dương Mẫn Văn và Lương Kiến Thành. Trong lòng Thải Ni, cô thật sự biết ơn Dương Mẫn Văn, nhưng cô tuyệt nhiên không muốn nịnh bợ ai cả.
Bốn người bọn họ thà đi ăn đồ nướng ngoài vỉa hè còn thoải mái hơn nhiều so với ngồi đây chịu khổ.
Minh Tịch lần nữa đặt tay lên chân Thải Ni, nhẹ nhàng an ủi chút khó chịu trong lòng cô.
Tâm tư của Thải Ni vốn dĩ luôn đơn thuần trong sáng. Minh Tịch hiểu được những suy nghĩ của cô, nhưng lại không thể nói thẳng với cô rằng: vì bây giờ năng lực của họ còn quá yếu, trong khi Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn thì lại quá khao khát tận dụng cơ hội để vươn lên. Muốn đi lên, đương nhiên phải tìm đủ mọi cách để nắm lấy cơ hội.
Hôm nay, Đức Tử không đơn thuần chỉ tụ tập ăn uống, mà là chuẩn bị sẵn một vở kịch để trình diễn.
Quả thật, suốt nửa tháng qua, Đức Tử và Tuấn Tuấn đã gặp gỡ nhiều người khác nhau ở khu vực cảng biển, và rút ra được một chân lý rõ ràng:
“Người phân theo nhóm, vật hợp theo loài.” Làm người phải biết hướng đến tấm gương tốt, làm việc thì càng phải biết cách mượn sức gió đông. Vậy thì, ai là “tấm gương”? Ai là “gió đông”?
Tất cả đều đang ngồi ngay tại bàn này đây. Hôm nay, để có được bàn tiệc này, đúng là đã tiêu tốn không ít tiền của Dương Khang Đức, nhưng cậu cảm thấy rất đáng giá, rất lời. Dương Mẫn Văn quả thực là họ hàng xa của cậu, gọi một tiếng “tam ca” cũng chẳng có gì sai. Nhưng một khi có chuyện, họ hàng xa lại không bằng bạn bè gần. Hôm ấy ở triển lãm ngoại thương, Đức Tử đã tận mắt thấy được thực lực của công ty Lương Kiến Thành, đặc biệt là Lương Kiến Thành còn làm trong lĩnh vực ngoại thương. Trong khi tương lai, cậu và Tuấn Tuấn lại muốn bước chân vào ngành may mặc. Nếu có thể mượn sức từ phía Lương Kiến Thành, nhất định chỉ có lợi, chứ không hại gì.
Đúng lúc giữa Lương Kiến Thành và Minh Tịch dường như tồn tại một mối quan hệ khó nói rõ ràng, thế nên Đức Tử mới lợi dụng kẽ hở này. Cậu là anh em thân thiết với Hàn Tuấn Tuấn, trong lòng thực sự mong rằng Tuấn Tuấn có thể theo đuổi được Minh Tịch. Nhưng Đức Tử biết rõ mười mươi, Tuấn Tuấn và Minh Tịch đời này chỉ có thể làm bạn mà thôi. Quan hệ nam nữ vốn dĩ dựa trên cảm giác hợp gu, đồng điệu.
Hôm đó tại quán lẩu cát, Đức Tử chỉ cần liếc mắt nhìn hai người vài lần, lại ngửi thêm một chút đã lập tức nhận ra.
Minh Tịch chính là “món ăn” thu hút Lương Kiến Thành.
Nhưng Lương Kiến Thành lại không dám gắp, cũng chẳng tiện ra tay.
“Người đã đến đủ rồi, chúng ta bốn người trước tiên cùng nâng ly kính tam ca và anh Lương một ly đi.” Đức Tử đứng lên, mở lời đề nghị.
Lời Đức Tử vừa dứt, Hàn Tuấn Tuấn lập tức ngoan ngoãn đứng dậy theo.
Một tháng trước, Hàn Tuấn Tuấn vẫn còn là người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa nhút nhát, cả người toát ra vẻ nghĩa khí, cùng lắm chỉ pha chút hơi hướng giang hồ của người ở quê lên. Nhưng khi Hàn Tuấn Tuấn ý thức được rằng, muốn có được cơ hội kiếm tiền thì phải biết mượn sức người ở vị trí cao hơn, cả hành động và tư duy đều tự nhiên chuyển biến theo hướng trưởng thành.
Vì sao khi đi học, con gái thường trưởng thành nhanh hơn con trai, nhưng bước vào xã hội, con trai lại nhanh trưởng thành hơn con gái? Bởi vì ở trường học, mọi người chỉ cạnh tranh điểm số dựa vào danh dự gia đình, còn khi vào đời, thứ cạnh tranh đều là những thứ tốt đẹp thực tế, rõ ràng.
Đúng vậy, mọi người đều đã nghĩ thoáng rồi, cô còn gì mà phải câu nệ!
Minh Tịch cũng thoải mái đứng lên, trong lòng cô hiểu rõ Đức Tử đang có chủ ý gì. Làm bạn bè khó tránh khỏi có lúc bị lợi dụng, cô có thể chấp nhận làm viên đá lót đường cho bạn bè, nhưng trên bàn ăn này, cô tuyệt đối không thể để mình trở thành một món ăn để mặc người ta bày biện.
“Thải Ni, chúng ta cũng đứng lên kính một ly đi.” Minh Tịch nghiêng đầu nói.
Kéo Thải Ni cùng đứng dậy nâng ly, Minh Tịch đứng vững vàng, trên mặt là nụ cười tự nhiên thoải mái, hoàn toàn không hề có sự ngượng nghịu, lo lắng của người lần đầu tham dự một buổi tiệc trang trọng như thế này. Trái lại, so với chủ nhân buổi tiệc tối nay, cô còn có thêm vài phần bình tĩnh tự tại khiến người khác phải chú ý.
Dương tổng, tôi biết Đức Tử vô cùng cảm kích anh, và cũng thật lòng muốn kết giao với Lương tổng; tôi và Thải Ni cũng may mắn, không chỉ là bạn của Đức Tử, mà còn là đồng hương của Dương tổng. Cơ duyên xảo hợp chúng tôi đều tụ họp ở Hải Cảng để lập nghiệp mưu sinh, được anh chiếu cố, thật sự là gặp quý nhân nơi đất khách quê người, tôi và Thải Ni có thể nhanh chóng có được công việc tốt. Tôi và Thải Ni trong lòng vẫn luôn biết ơn vô hạn, tiếc là khó tìm được cơ hội, may mắn thay Đức tổng đã chu đáo, sắp xếp bữa tiệc này trước. Hôm nay, nhân cơ hội này, tôi và Thải Ni xin kính Dương tổng một ly.
Nhân viên phục vụ đã rót rượu trắng vào ly nhỏ cho cô, ly lớn thì rót đồ uống. Minh Tịch chẳng chút do dự, cầm lấy ly nhỏ chứa rượu trắng, ngửa đầu uống cạn.
Dương Mẫn Văn vốn định khuyên Minh Tịch đừng uống rượu trắng, lời còn chưa kịp nói ra thì cô đã uống xong rồi.
Bản thân anh tửu lượng rất kém, nhưng đã là đàn ông thì chẳng thể chối từ, đành cũng một hơi uống cạn ly của mình.
Lương Kiến Thành liếc nhìn Dương Mẫn Văn một cái, rồi lại nhìn sang Minh Tịch, thoáng cảm thấy buồn cười. Anh không hay xuất hiện ở những bữa tiệc thế này, nhưng cũng từng tiếp xúc không ít người, ai uống được ai không, liếc mắt nhìn một cái là rõ ngay. Dáng vẻ uống rượu này của Minh Tịch rõ ràng giỏi hơn Dương Mẫn Văn nhiều.
Trong số những người ở đây, Thải Ni cũng biết rõ tửu lượng của Minh Tịch rất tốt, chút rượu trắng này với Minh Tịch thực sự chẳng đáng gì.
Trên bàn đặt sẵn bình rượu, Minh Tịch lại tự rót thêm cho mình nửa ly nữa.
Ly rượu này, cô muốn kính Lương Kiến Thành.
Lương Kiến Thành ánh mắt bình thản nhìn cô, Minh Tịch cũng nhìn lại đầy tự tin và thoải mái. Động tác cô không vội vã, thong thả từ tốn. Qua ly rượu này, cô định trước mặt mọi người một lần nói rõ hết những hiểu lầm và mập mờ giữa cô và Lương Kiến Thành, triệt để gạt sạch.
Giữa cô và Lương Kiến Thành rõ ràng ngay cả lớp giấy mỏng cũng chưa từng đâm thủng, nhưng ngay cả Đức Tử còn nhận ra được, thì sao Dương Mẫn Văn có thể không nhìn ra? Nếu không, trước đó khi Lương Kiến Thành vừa mở cửa bước vào, anh ấy đã không buột miệng hỏi có phải máy bay bị hoãn chuyến không.
Xã hội này vốn là nơi mà lợi ích qua lại lẫn nhau. Giữa nam nữ có chút thiện cảm mà từ đó mượn thế làm việc, chẳng phải chuyện hiếm hoi gì. Dù là nam nữ, nam nam hay nữ nữ, bất kể là giúp đỡ hay mang đến lợi ích, chưa chắc đã phải tình ý sâu đậm, nhưng vẫn cần một chút thuận mắt thuận ý.
Cô lọt vào mắt xanh của Lương Kiến Thành, là do bản thân cô tốt, chứ không phải ánh mắt của anh ta xuất sắc đến đâu. Cô càng không cần phải cảm kích thái quá sự coi trọng và quan tâm của anh ta dành cho mình.
Vì vậy hôm nay cô cũng cần phải tự điều chỉnh đúng thái độ của mình, tránh để sau này người khác có cớ lời ra tiếng vào.
Với Lương Kiến Thành, cô cũng không phải dạng người “không ăn được nho thì bảo nho chua”. Nói thật, cô vốn dĩ chẳng hề muốn ăn chùm “nho” là Lương Kiến Thành này. Nếu cô là một con cáo, thì so với nho, cô càng muốn ăn thịt hơn.
Minh Tịch nở một nụ cười nhẹ nhàng, nâng ly hướng về phía Lương Kiến Thành, mở lời:
“Lương tổng, ly rượu này tôi kính anh.”
Lương Kiến Thành vốn đang ngồi, chậm mất một giây mới đứng dậy. Khoảnh khắc này, trong lòng anh cũng đã đoán được phần nào, biết rõ tiếp theo Minh Tịch sẽ nói lời kính rượu như thế nào.
Trước mặt mọi người, nhất là trước mặt Dương Mẫn Văn, cô sẽ nói điều gì?
Cô từ trước tới nay luôn thông minh, cũng rất giỏi nắm bắt cơ hội.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Minh Tịch chủ động kể lại quá trình quen biết giữa cô và anh:
“Khi còn ở Nghi Thành, nhờ có lần đến nhà giáo sư thăm hỏi nên tôi mới quen biết Lương tổng. Sau đó tới Hải Cảng, vì giáo sư có lời gửi gắm, Lương tổng đã chăm sóc tôi rất nhiều, còn định giới thiệu công việc cho tôi. Tuy rằng sau này không có duyên nhận việc ấy, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn coi Lương tổng như ân nhân, như ông chủ của mình. Từ khi quen biết Lương tổng, tôi đã thật sự học được rất nhiều điều. Sau này nếu còn cơ hội, tôi vẫn sẽ tiếp tục học hỏi từ anh.”
Dùng hai thân phận “ân nhân” và “ông chủ”, Minh Tịch khéo léo khoanh vùng rõ ràng mối quan hệ với Lương Kiến Thành, ngay cả thân phận bạn bè cũng cố tình tránh đi.
Lương Kiến Thành cao hơn Minh Tịch nửa cái đầu, lúc cô nói chuyện, ánh mắt anh vẫn luôn hướng vào đôi mắt trong trẻo, thẳng thắn và đầy sức sống của cô. Cô nhìn anh tươi cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt đầy vẻ khách sáo biết ơn và cầu tiến.
Quả thật, về việc học tập, cô nên kính anh một ly.
Có điều, anh cũng muốn kính cô một ly. Nếu không có sự thúc giục của cô, có lẽ anh cũng chẳng vui vẻ gì khi tăng ca xong vẫn còn phải thức khuya để viết bài cập nhật trên diễn đàn.
Minh Tịch nói xong, lại ngửa đầu lên, chuẩn bị uống cạn ly rượu.
Lương Kiến Thành nhanh hơn cô một bước, đã uống xong ly rượu này trước.
“Minh Tịch, tôi uống rồi, cô không cần uống nữa.” Lương Kiến Thành nói.
Minh Tịch nhẹ nhàng cười một cái: “Lương tổng không cần thương xót trẻ con bọn tôi đâu, tôi uống được mà.” Nói xong, cô dứt khoát uống hết.
Minh Tịch đặt ly rượu xuống, khóe môi hơi cong, đôi mắt long lanh sáng ngời, như thể bất cẩn sắp tràn ra những giọt nước trong suốt.
Chẳng lẽ men rượu đã ngấm rồi?
Lương Kiến Thành dời ánh mắt, ngồi im lặng không chút dao động.
Ngay sau đó, Minh Tịch lại tự rót thêm một ly rượu nữa, hướng mắt nhìn sang Đức Tử, lúc này quả thật đã hơi men say rồi, lời nói của cô càng thêm phần mạnh dạn:
“Đức Tử, ly này tôi kính cậu. Ngày thi tốt nghiệp hôm đó, cậu và Tuấn Tuấn đã nghĩa khí giúp tôi rất nhiều. Tôi từng nói, sau này chỉ cần các cậu có việc cần giúp, tôi nhất định sẽ giúp hết sức. Hôm nay cậu có thể mời được Lương tổng, ít nhiều gì cũng là nhờ vào mối quan hệ giữa tôi và anh ấy. Nhưng con người với nhau, chẳng phải đều dựa vào nhau để kết nối đó sao? Biết đâu sau này cậu thân thiết hơn với Lương tổng rồi, lúc tôi có việc cần nhờ anh ấy, còn phải dựa vào cậu để bắc cầu giúp tôi nữa đấy.”
Đức Tử cầm ly rượu trong tay, không những nghe hiểu ý tứ của Minh Tịch, mà còn thấy rõ thái độ của cô, từ nay về sau tuyệt đối không được lấy cô làm cái cớ để tiếp cận Lương Kiến Thành nữa.
Trong lòng Đức Tử lập tức thấy áy náy, cậu rót đầy ly rượu, chẳng nói thêm lời nào, ngửa đầu uống cạn.
Kiếm sống chẳng dễ dàng gì, xin hãy cảm thông. Đức Tử nghiêng ly rượu về phía Minh Tịch, ý nói với cô như thế.
Chính vì kiếm sống khó khăn, nên mới phải thận trọng từng bước đi như vậy. Vốn dĩ bốn người họ đùa vui với nhau một chút cũng không sao, chẳng ai để bụng.
Nhưng Dương Mẫn Văn thì khác!
Dù trước đây Dương Mẫn Văn có thân phận thế nào, hiện giờ anh ấy rõ ràng là “cha nhỏ” của Lương Kiến Thành, là người của Cố Song Dương. Một khi để Dương Mẫn Văn hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lương Kiến Thành, thì người cô đắc tội không chỉ là Lương Kiến Thành, mà là cả Cố Song Dương nữa!
Cô nào có dại gì tự đẩy mình vào hố lửa như vậy.
Dù cho sau này Lương Kiến Thành có thể trở thành một mối quan hệ mà cô tận dụng được, thì đó nhất định phải là một mối quan hệ trong sạch, không vướng chút tình cảm nam nữ nào.
Mấy ly rượu xuống bụng, mặt Minh Tịch đã thật sự ửng đỏ, nhưng hơi thở vẫn đều đặn, nói chuyện hay ngồi xuống cũng vẫn thong thả tự nhiên, không hề bối rối chút nào.
Thải Ni ngồi bên cạnh, trong lòng đã bội phục Minh Tịch sát đất.
Qua vài ly rượu đầu tiên, Minh Tịch xử lý mọi việc hết sức thoải mái. Đặc biệt là ly rượu kính Lương tổng kia, động tác quả quyết, dứt khoát như dao sắc chặt nước, chặt đứt rõ ràng sự mập mờ có thể có giữa hai người.
Nhưng mà…
Chuyện tình cảm chẳng phải luôn như người ta nói đó sao, “rút dao chém nước, nước càng chảy mạnh”?
Hôm nay, ngoài việc chú ý tới Minh Tịch và Lương Kiến Thành, Thải Ni còn có chút tò mò về cách tương tác giữa Dương Mẫn Văn và Lương Kiến Thành. Từ khi Lương Kiến Thành bước vào phòng riêng, cô đã dựng tai lắng nghe, vô cùng muốn biết Lương tổng sẽ xưng hô với Dương Mẫn Văn thế nào.
Là “ba nhỏ”, “cha nhỏ”, hay là “chú nhỏ” đây?
Chắc không thể giống như bọn họ, gọi là “anh” được đâu nhỉ?
Càng nóng lòng muốn biết đáp án thì càng khó đạt được như ý. Buổi tiệc đã diễn ra tới nửa sau, vậy mà cô vẫn chưa nghe thấy Lương Kiến Thành gọi Dương Mẫn Văn một tiếng nào.
Hai người họ tương tác lại vô cùng bình thường, trông giống hệt bạn bè thân thiết đã nhiều năm quen biết. Càng như vậy, Thải Ni càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, chỉ mong mỏi nghe được một tiếng gọi từ Lương Kiến Thành dành cho Dương Mẫn Văn.
Minh Tịch nhận thấy ánh mắt của Thải Ni cứ không ngừng liếc qua liếc lại giữa Dương Mẫn Văn và Lương Kiến Thành, liền đoán ngay được Thải Ni đang nghĩ gì.
Cô bình tĩnh rót một ly nước trái cây, đưa sang cho Thải Ni.
Thải Ni liếc nhìn Minh Tịch một cái, lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng uống một ngụm nước.
Minh Tịch khẽ mỉm cười, lúc quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm vào ánh nhìn của Lương Kiến Thành. Ánh mắt anh hơi dừng lại trên gương mặt cô, Minh Tịch vẫn giữ nụ cười rất thoải mái và tự nhiên. Vốn dĩ cô không phải kiểu người thích hóng chuyện, nhưng vì muốn bảo vệ thanh danh của chính mình, cô quyết định sẽ chủ động mở ra một chủ đề nào đó.
Vừa khéo, người tổ chức buổi tiệc hôm nay là Đức Tử và “cha nhỏ” của Lương Kiến Thành, Dương Mẫn Văn cũng đang có mặt ở đây.
Minh Tịch khẽ chạm đầu lưỡi lên vòm miệng, suy nghĩ nhanh nửa giây rồi giơ ly về phía Lương Kiến Thành:
“Lương tổng, tôi lại kính anh thêm một ly nữa.”
Lương Kiến Thành hoàn hồn, ánh mắt sâu thẳm khó dò rơi vào ly rượu cô đang giơ lên, môi khẽ hạ xuống, lên tiếng yêu cầu:
“Minh Tịch, nếu ly này cô định kính, thì hãy đổi sang nước trái cây đi.”
“Ly này không được, ly sau sẽ đổi sang nước trái cây.” Minh Tịch từ chối thiện ý của anh, khóe môi lại cong lên lần nữa, ánh mắt long lanh hơi dao động, rồi cô nói ra ý nghĩa của ly rượu này:
“Tuy không biết Lương tổng khi nào kết hôn, nhưng chúng tôi đều đã biết, Lương tổng sắp có tin vui rồi. Vì vậy ly rượu này tôi xin kính anh trước, chúc anh hôn sự thuận lợi, sớm sinh quý tử.”
Hôn sự thuận lợi, sớm sinh quý tử, lời chúc như thế này, chắc chắn anh phải nhận rồi.
Lương Kiến Thành bỗng cảm thấy việc hôm nay mình đổi chuyến bay để tới dự bữa tiệc này, thật là một quyết định đúng đắn.
Khóe môi anh đột nhiên cong lên thành nụ cười, hàng mi dài và thanh tú hơi rũ xuống. Nếu ban nãy nụ cười của Lương Kiến Thành không mấy rõ ràng, thì giờ đây nụ cười ấy như gió xuân dịu dàng ấm áp, là kiểu cười tự nhiên thoải mái khiến người ta chưa uống rượu đã say.
Anh cúi đầu nâng ly, nhẹ nhàng đưa ly rượu trong tay về phía ly của Minh Tịch, khẽ chạm một cái, rồi ngay sau đó nói một câu đầy hàm ý và cũng rất rõ thái độ:
“Tôi cũng rất hy vọng mình sẽ sớm sinh quý tử. Minh Tịch, tôi mượn lời chúc tốt lành của em.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen