Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 42

  1. Home
  2. Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu
  3. Chương 42
Prev
Next

“Ôi chao, hai vị đến từ Nghi Thành à?”

 

Trong văn phòng giám đốc tầng ba, Giám đốc Lý tỏ ra vô cùng niềm nở, hai tay bưng hai ly trà xanh còn bốc khói nghi ngút, nhẹ nhàng đặt trước mặt hai vị “khách quý” chủ động tới tận nơi bàn chuyện làm ăn.

 

Giám đốc Lý là người từng lăn lộn nhiều năm trên thương trường, cũng xem như là tay già đời. Tuy vừa nhìn đã cảm thấy hai người này không mấy đáng tin, nhưng tác phong chuyên nghiệp được rèn luyện qua năm tháng vẫn khiến anh thể hiện sự khách sáo và tôn trọng đúng mực khi tiếp khách.

 

Đức Tử là người khéo ăn nói, mỗi lần giới thiệu mối làm ăn đều là cậu đảm nhiệm:

 

“Đúng thế, tôi và Giám đốc nhà máy Hàn đều là người Nghi Thành chính gốc. Gia đình anh Hàn làm nghề may mặc đã nhiều năm, hồi trước phát triển ở Bắc Kinh, ba mẹ anh ấy khởi nghiệp từ khu Đại Hồng Môn ở Bắc Kinh, sau khi kiếm được tiền thì quay về Nghi Thành đầu tư mở xưởng. Giờ anh Hàn là quyền giám đốc nhà máy.”

 

Mấy câu này, Đức Tử nói với Giám đốc Lý lúc này đã rất thuần thục. Thuần thục đến mức biết lúc nào nên ngừng lại, lúc nào nên nhấn mạnh, tất cả đều được điều chỉnh nhịp nhàng một cách có kỹ thuật.

 

Cậu nâng tầm mà không mất đi sự thực tế khi giới thiệu thân phận giám đốc nhà máy của Hàn Tuấn Tuấn, đến mức không cần phải giới thiệu nhiều về bản thân nữa. Dù sao người đi cùng cậu đều là những người có tiếng tăm như vậy, huống chi là bản thân cậu.

 

“Ồ, thất lễ, thất lễ.” Giám đốc Lý gật đầu.

 

Đức Tử vừa dứt lời liền dùng hai tay đưa tấm danh thiếp ra.

 

Giám đốc Lý ban đầu trong lòng còn hơi buồn cười, nhưng vì phép lịch sự vẫn nhận lấy, thuận tay nhìn qua một cái:

Công ty TNHH May mặc Khang Tuấn Nghi Thành, Tổng giám đốc Dương Khang Đức.

 

Giám đốc Lý xem xong thì không có phản ứng gì đặc biệt, nhẹ nhàng úp danh thiếp lại, đặt sang một bên trên bàn làm việc, sau đó bắt chéo chân, bày ra dáng vẻ người từng trải, nói:

 

“Trung tâm thương mại Long Mậu Bách Hối của chúng tôi là trung tâm hợp tác liên doanh trong và ngoài nước, quy mô rất lớn. Chúng tôi không chỉ bán các thương hiệu cao cấp, mà còn có vài khu vực đi theo hướng bình dân hơn, nhưng yêu cầu đối với xưởng hợp tác và chất lượng sản phẩm thì vô cùng khắt khe. Những xưởng nhỏ thông thường, chúng tôi sẽ không xem xét hợp tác.”

 

Đức Tử hiểu ý, gật đầu, trên mặt hiện chút biểu cảm nửa cười nửa như đang tự đùa:

“Dĩ nhiên tôi biết Long Mậu Bách Hối là trung tâm thương mại lớn, cho nên hôm nay tôi đến đây không phải để năn nỉ hợp tác, chỉ là ghé qua để làm quen một chút thôi.”

 

Vậy sao?

 

Giám đốc Lý nhấc tách trà xanh lên, nhấp một ngụm, nhè ra ít bã trà, sau đó cũng nở một nụ cười thoải mái:

 

“Không cần đặc biệt làm quen. Long Mậu chúng tôi là trung tâm thương mại lớn, cửa lúc nào cũng mở rộng đón người tiêu dùng.”

 

Câu này đã nói rất rõ ràng: trong mắt Giám đốc Lý, hai người họ cùng lắm cũng chỉ là người tiêu dùng của trung tâm, chứ không phải là đối tượng hợp tác kinh doanh.

 

Đức Tử vẫn mặt dày mày dạn, ung dung cười cười, suy nghĩ: “Vậy hôm nay được quen biết quản lý Lý, đối với tôi cũng là một chuyện tốt rồi. Tôi có một người bạn, đã sớm nhắc đến quản lý Lý với tôi, nói quản lý Lý trong việc kinh doanh ở các trung tâm thương mại Hải Cảng là người rất có đầu óc. Tôi là người rất hâm mộ những người có đầu óc và năng lực, nên cũng không sợ mạo muội, liền đến tìm anh, cũng coi như làm quen mặt. Nếu được anh để mắt tới, về sau chắc chắn vẫn có cơ hội hợp tác thôi mà!”

 

Lời này, vừa mặt dày lại vừa có chút chân thành, còn ẩn ý một chút gợi ý.

 

Giám đốc Lý vốn là người giỏi xã giao, luôn giữ nguyên tắc “nói chuyện chừa đường lui, sau này còn dễ gặp lại.” Hôm nay, anh cũng không định nói lời nào quá tuyệt tình, huống chi vừa rồi vị Dương tổng này còn nói có bạn quen biết anh, điều đó khiến anh bắt đầu thấy tò mò.

Sau khi suy nghĩ một chút, Giám đốc Lý vẫn giữ thái độ khách sáo, nâng tách trà lên, kéo dài giọng hỏi:

“Không biết người bạn mà Tổng giám đốc Dương nhắc đến là vị nào vậy?”

 

Ơ…

 

Đức Tử lập tức mím môi. Nãy giờ cậu chỉ thuận miệng bịa đại, chẳng lẽ lại nói là Minh Tịch? Nếu nói thật ra thì chắc Giám đốc Lý sẽ cười đến rớt cả hàm mất.

 

“Người đó…” Đức Tử ấp úng, nói nửa chừng thì ngừng, cảm giác sắp lòi đuôi thì chợt nhớ đến niềm tự hào của gia tộc, Dương Mẫn Văn.

 

“Thật ra cũng không hẳn là bạn, là người nhà.” Đức Tử nói mơ hồ để tránh bị bắt bẻ.

 

May mà Giám đốc Lý phản ứng nhanh, ông lại cầm danh thiếp lên xem một lần nữa: Dương Khang Đức, người Nghi Thành.

 

“Tôi cũng quen một vị quý nhân ở Nghi Thành, tên là Dương Mẫn Văn, không biết Tiểu Dương tổng đây có quen không?”

 

Vừa nghe xong, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn liếc nhìn nhau đầy kinh ngạc, chân không kìm được mà duỗi thẳng, lập tức bật dậy, hai tay vươn tới trước mặt Giám đốc Lý, siết chặt bắt tay, vừa cười vừa nói:

“Trời ơi, đúng là hữu duyên quá đi mất! Người tôi vừa nhắc đến chính là anh Mẫn Văn đấy ạ!”

 

Lần này, đến lượt giám đốc Lý kinh ngạc, miệng khẽ mở, nhất thời quên mất phải trả lời, đôi mắt tinh ranh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị ông chủ nhỏ này, tuy không bằng vẻ ngoài của Dương Mẫn Văn, nhưng cũng coi là ưa nhìn.

 

Đồng thời trong lòng không khỏi suy nghĩ: Nghi Thành rốt cuộc là vùng đất phong thủy như thế nào, sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy.

 

Minh Tịch, Giang Thải Ni, rồi đến Dương Khang Đức, Hàn Tuấn Tuấn…

 

Mà lạ thật, những người này dường như đều có mối quan hệ dây mơ rễ má với Dương Mẫn Văn!

Giám đốc Lý xưa nay vốn là người biết điều, cũng không giống những kẻ tầm thường khác, nghĩ rằng Dương Mẫn Văn nhờ dựa hơi vợ mà leo lên được. Thế nhưng lúc này đây, trong lòng anh lại bỗng bật ra một câu rất thật, rất đời thường:

 

“Quả đúng là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.”

 

“À ra là tiểu Dương tổng!”

 

Nụ cười của Giám đốc Lý lập tức trở nên vô cùng thân thiện, cứ như thể Dương Khang Đức trước mặt chính là người thân trong nhà vậy, anh vội nắm lại tay Dương Khang Đức, bắt tay thật chặt.

 

“Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tiếp đãi không chu đáo rồi! Mong ngài lượng thứ cho!”

Giám đốc Lý vội vàng nói thêm.

 

“Hành động ba phần tài.” (chú thích: câu này mang ý nghĩa rằng việc ra tay hành động sẽ mang lại ba phần thành công, dù có thể không hoàn hảo, nhưng vẫn tốt hơn việc không làm gì.)

 

Mặc dù lần hợp tác với Long Mậu Bách Hối này không thành công, nhưng ít ra cũng giữ được chút thể diện trước mặt giám đốc Lý. Xem ra, chuyến đi này thật sự không uổng công!

 

Đức Tử cũng không ngờ, anh Mẫn Văn bây giờ lại có mặt mũi lớn đến vậy, chỉ cần nhắc đến tên, vốn dĩ thái độ của giám đốc Lý không mấy nhiệt tình đã trở nên khách sáo đến vậy.

 

Không khỏi cảm thấy Long Mậu dường như cũng chỉ đến thế.

 

Đức Tử nghĩ vậy trong lòng, nhưng cũng không dám thực sự làm càn.

 

Mượn danh nghĩa Dương Mẫn Văn để làm ăn, cũng không phải là kế sách lâu dài. Anh ta hiện đang kinh doanh nhỏ lẻ, thế đang lên, “thuận theo thời thế mà làm” chưa chắc đã kém hơn “mượn gió bẻ măng”.

 

Trước khi rời đi, Đức Tử lại một lần nữa tỏ ra chân thành, dặn dò Giám đốc Lý đủ điều:

 

“Giám đốc Lý à, anh nhất định đừng nói với anh tôi là tôi đến đây gặp anh, còn tình cờ quen biết anh nữa nhé. Anh tôi quả thật đã giúp tôi rất nhiều, nhưng con đường sau này, tôi vẫn muốn tự mình bước đi bằng năng lực của bản thân. Nếu có ngày quần áo của tôi có thể lên được kệ hàng của Long Mậu, khi đó chúng ta lại cùng nhau ăn mừng tử tế.”

 

Lời này của Đức Tử nói ra vừa thẳng thắn lại vừa thông minh.

 

Giám đốc Lý vốn đã yêu thích những người trẻ có chí hướng, liền mỉm cười đáp:

 

“Vẫn là câu nói đó thôi, Long Mậu của chúng tôi luôn chào đón những đối tác có thành ý và thực lực!”

 

Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn cùng bước ra khỏi cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, khi ra ngoài, cả hai không hẹn mà cùng nhìn nhau: Giao thiệp với những người có địa vị và đẳng cấp trong giới kinh doanh hình như không khó như tưởng tượng.

 

Kinh doanh chẳng phải chính là dựa vào những lần giao thiệp để tích lũy đà phát triển sao.

 

“Không ngờ anh Mẫn Văn lại có quan hệ cả trong Long Mậu nữa…” Hàn Tuấn Tuấn lẩm bẩm, trên mặt thoáng đỏ lên.

 

Hừ, bây giờ lại gọi là “anh Mẫn Văn” rồi, trước kia đâu có cái thái độ này.

 

Đức Tử liếc sang cộng sự một cái đầy khó chịu, hừ lạnh: “Đó là anh Mẫn Văn của tôi, không phải của anh. Anh phải gọi là Dương tổng.”

 

Hàn Tuấn Tuấn nghẹn lời, trong lòng cũng cảm thấy áy náy vì những lời không đúng mực đã lỡ nói ra lúc cao hứng. Nhất là khi… quần áo trên người anh hiện giờ vẫn là do Dương Mẫn Văn cung cấp.

 

Anh và Đức Tử có vóc dáng khác nhau, cao hơn cả Đức Tử và Dương Mẫn Văn khoảng năm sáu phân. Áo thì tạm mặc vừa, nhưng quần thì lại không hợp, thế là anh Mẫn Văn còn phải bỏ tiền mua riêng một chiếc quần khác cho anh.

 

Thực ra, Dương Mẫn Văn bên kia hoàn toàn có thể lấy những bộ quần áo mà Lương Kiến Thành không dùng đến ở nhà đưa cho Hàn Tuấn Tuấn. Những bộ quần áo đó đều là quần áo cũ cao cấp mà Lương Kiến Thành sẽ không mặc nữa. Dương Mẫn Văn chịu trách nhiệm quản lý nhà của Cố Song Dương, quyền xử lý đồ cũ trong nhà đều nằm trong tay anh ấy, Lương Kiến Thành cũng từng nhờ anh ấy giúp xử lý, lấy vài bộ đưa cho Hàn Tuấn Tuấn dường như không có gì không ổn.

 

Tuy nhiên, Dương Mẫn Văn sẽ không làm những việc thiếu suy nghĩ như vậy. Dù ở trong ngôi nhà đó, Cố Song Dương và Lương Kiến Thành sẽ không có ý kiến gì với bất kỳ quyết định nào của anh ấy, cả hai đều là những người bận rộn, hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến những chuyện vặt vãnh trong nhà.

 

Đối với những bộ quần áo Lương Kiến Thành để lại trong nhà, dù là gửi về từ nước ngoài hay Cố Song Dương nhờ anh ấy mua sắm thêm, Dương Mẫn Văn đều cực kỳ tỉ mỉ cất giữ, còn định kỳ nhờ dì giúp là ủi, sắp xếp và hút bụi.

 

Quan hệ giữa Dương Mẫn Văn và Lương Kiến Thành, tuy có chút vi diệu về thân phận, nhưng sau bao năm chung sống, cũng coi như một gia đình tinh tế mà đáng trân trọng.

 

Về phía Đức Tử, Minh Tịch ban đầu có rất nhiều lo lắng, ai ngờ, những lo lắng đó nhanh chóng biến thành sự ngưỡng mộ.

 

Chưa đầy một tuần, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn như được “buff may mắn”, không chỉ giải quyết sạch sẽ bốn vạn hàng tồn kho mà còn ký kết thành công hợp đồng phân phối dài hạn với bốn siêu thị quần áo.

 

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, chuyến làm ăn này của họ, đầu tư bốn vạn chi phí, sau khi trừ đi chi phí thuê kho bãi và vận chuyển, lại vẫn còn thu được gần một vạn lợi nhuận.

 

Khoản lợi nhuận thực tế này thật sự đáng kinh ngạc.

 

Với việc đạt được những giao dịch này, con đường kinh doanh tiếp theo cũng bắt đầu rộng mở. Giống như mò mẫm trong bóng tối tìm thấy một cánh cửa dẫn đến ánh sáng, sự phát triển tương lai tràn đầy những khả năng vô hạn.

 

Đây mới thật sự là điều khiến người ta phấn khích đến không kìm được.

 

Minh Tịch với tư cách một người bạn cũng vô cùng vui mừng, chứ đừng nói đến bản thân Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn.

 

Đứng trước thời cơ tốt, hai người không chỉ dạn dĩ hơn mà còn thận trọng hơn, ngay cả cách nói chuyện và suy nghĩ cũng thay đổi khác biệt.

 

Khi Minh Tịch chia cho họ mấy tấm vé hội chợ thương mại mà cô xin được từ phía Hạ tổng, Đức Tử lại nói:

 

“Bọn mình  đã nhờ bạn mua vé rồi, mình và anh Tuấn Tuấn đều đi xem qua rồi.”

 

Minh Tịch: …

 

Xin lỗi, hóa ra cô mới là người tụt hậu.

 

“Cảm thấy thế nào?” Cô hỏi Đức Tử.

 

“Rất cao cấp, hội chợ toàn là các công ty ngoại thương, bọn mình còn nhìn thấy công ty của Lương tổng, hóa ra công ty anh ấy làm cả kinh doanh xuất nhập khẩu.” Đức Tử còn mang đến cho cô một thông tin.

 

“Có để ý đến Hải Âu Ngoại Thương không?” Minh Tịch lại hỏi Đức Tử.

 

“Minh Tịch, cậu phải tự mình đi một chuyến.” Đức Tử nói với cô một cách đầy ý nghĩa.

 

Trong nhóm bạn ở Nghi Thành, nếu nói Thải Ni là người hiểu Minh Tịch nhất, thì Đức Tử chắc chắn đứng thứ hai. Trước đó Thải Ni từng nói với cậu rằng mỗi ngày Minh Tịch đều nghiên cứu sách vở về ngoại thương, nên cậu biết rõ, Minh Tịch chắc chắn sẽ không giới hạn tương lai của mình mãi trong lĩnh vực bán lẻ thời trang cao cấp.

 

“Ừa.” Minh Tịch khẽ đáp.

 

Đức Tử quay sang Minh Tịch cười ý nhị. 

Minh Tịch cứ thấy nụ cười của Đức Tử có vẻ ẩn chứa điều gì đó không hay, nhưng nhất thời lại không đoán ra vấn đề nằm ở đâu.

 

Lúc này, Thải Ni vừa kết thúc khóa đào tạo trở về, nghe tin chuyện làm ăn của Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn có thể sẽ “cất cánh”, liền phấn khích như thể Đức Tử vừa trúng xổ số, lớn tiếng đòi cậu phải khao một bữa.

 

Đức Tử lập tức đồng ý khao, còn ăn món gì thì cậu lại giữ bí mật, không chịu nói trước.

 

Buổi chiều, khi Minh Tịch vẫn còn đang sắp xếp hàng hóa ở quầy, Đức Tử nhắn địa chỉ nhà hàng và số phòng riêng cụ thể nơi dùng bữa.

 

Minh Tịch nhìn tên nhà hàng… Quả nhiên là một bữa tiệc được sắp đặt tỉ mỉ.

 

Chiều tối, Minh Tịch và Thải Ni cùng nhau bước vào phòng riêng trong nhà hàng, thấy Dương Mẫn Văn đã ngồi bên trong, chỉ biết cảm thán: Đức Tử không chỉ sắp xếp khéo léo, mà còn tính toán chuẩn xác!

 

Bên cạnh bàn tròn trong phòng riêng, Đức Tử ngồi ở vị trí chủ tọa, hai đầu gối khép lại, mặt mày cung kính hướng về phía Dương Mẫn Văn, rồi kể chi tiết về việc kinh doanh quần áo của anh ta và người anh em Hàn Tuấn Tuấn đã làm thế nào để xoay chuyển tình thế trong lúc tuyệt vọng.

 

Trong suốt quá trình đó, Dương Mẫn Văn với ánh mắt hiền hòa và tán thưởng, lặng lẽ lắng nghe.

 

“Tam ca, em thật lòng muốn cảm ơn anh! Nếu không có mấy bộ đồ mà anh cho mượn để lên mặt với thiên hạ, còn cả cái xe nữa, thì làm sao ký được mấy hợp đồng sau đó? Cho dù em có nói hay cỡ nào, người ta nhìn bộ dạng em mặc đồ rách rưới, chắc cũng đuổi như đuổi ăn mày rồi…”

 

Lời nói của Đức Tử chân thành, xuất phát từ tận đáy lòng, chỉ có tình cảm mà không hề có chiêu trò.

 

Sau khi bước vào, tận mắt chứng kiến Đức Tử đột nhiên thay đổi diện mạo, mí mắt Thải Ni liên tục giật hai cái, đơ người không nói nên lời. Nửa tháng không gặp, sao những người bạn tốt của cô lại như biến thành người khác vậy?

 

Nhìn sang Hàn Tuấn Tuấn bên cạnh, tóc lại chải ngôi ba bảy, trông như vừa mới từ phim trường diễn xuất trở về, giờ phút này anh ta còn giữ dáng vẻ của một ông chủ. Thấy cô và Minh Tịch bước vào, anh ta lại chỉ rất tự nhiên gật đầu chào họ.

 

Vẻ mặt như thể đang nói: “Đến rồi à, vậy thì ngồi xuống đi.”

 

So với Thải Ni còn đang sững sờ, Minh Tịch đã thấy màn “thay da đổi thịt” của họ từ lúc ở quầy hàng của Long Mậu, nên đối mặt với tình huống này thản nhiên hơn, và cũng quen thuộc hơn.

 

Minh Tịch là người đầu tiên lên tiếng chào: “Chào Dương tổng.”

 

Dương Mẫn Văn đúng là người đàn ông nhã nhặn, ôn hòa, mỉm cười đáp lại cô: “Khách sáo quá, Minh Tịch.” Sau đó cũng không quên chào hỏi người bên cạnh cô:

 

“Chào Thải Ni.”

 

Tiếp đó, Đức Tử ngồi bên cạnh Dương Mẫn Văn liền đứng dậy, niềm nở sắp xếp chỗ ngồi cho họ: “Minh Tịch ngồi chỗ này nhé, Thải Ni ngồi bên cạnh.”

 

“Được.” Minh Tịch đáp, vô tình liếc nhìn ghế trên đầu bàn, phát hiện ra vẫn còn một chỗ trống. Rõ ràng trong phòng chỉ có năm người, mà bàn lại dọn sẵn sáu chỗ.

 

Người còn lại là ai?

 

Thái độ sắp xếp người của Đức Tử khiến Thải Ni không thể nhịn được mà liếc mắt một cái. 

Ai ngờ Đức Tử ngồi xuống, tiếp tục cười tươi nói với Dương Mẫn Văn: “Anh ba, những điều tốt đẹp anh dành cho chúng em, chúng em đều ghi nhớ trong lòng. Hôm nay em khao, một là để cảm ơn anh đã giúp em giải quyết khó khăn trong kinh doanh, hai là cũng phải cảm ơn anh đã chiếu cố công việc của Thải Ni và Minh Tịch. Lát nữa mấy anh em chúng em sẽ kính anh vài ly, anh nhất định phải nhận lấy tấm lòng của chúng em!”

 

Nghe Đức Tử nói như vậy, Thải Ni lập tức ngoan ngoãn im lặng. Cô không giỏi mấy chuyện ứng xử kiểu này, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu tấm lòng của Đức Tử.

 

Minh Tịch khẽ cong đuôi mắt, nở nụ cười vừa phải, phối hợp đúng lúc, nói theo lời Đức Tử:

“Cảm ơn Đức Tử, nhờ cậu mà mình với Thải Ni mới có cơ hội này để cảm ơn anh Mẫn Văn thật đàng hoàng.”

 

Nghe họ nói vậy, Dương Mẫn Văn khẽ lắc đầu cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như bậc trưởng bối đáp lại:

“Trong mắt anh, mấy đứa vẫn là những đứa trẻ. Không ngờ đến Hải Cảng phát triển một thời gian, thoáng cái không gặp, nói năng làm việc đều đã có bài bản cả rồi.”

 

Minh Tịch nở nụ cười dịu dàng, Thải Ni không nhịn được hé miệng, suýt chút nữa thốt ra một câu.

 

Dưới bàn, Minh Tịch đã lặng lẽ đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên đùi Thải Ni. Lời nhắc nhở không lời, dường như đã đánh trúng mạch suy nghĩ của Thải Ni một cách chính xác.

 

Thải Ni ngậm miệng lại, chỉ khẽ gật đầu.

 

Minh Tịch đưa ánh mắt nhìn về chiếc ghế trống bên cạnh, hỏi Đức Tử:

“Đức tổng, còn một vị khách nữa à?”

Cô không gọi Dương tổng hay Tiểu Dương tổng, vì sợ trùng với cách gọi dành cho Dương Mẫn Văn.

 

Phải thừa nhận, Minh Tịch trong cách nói năng, hành xử, đúng là tinh tế hơn người thường hai cái đầu chứ không chỉ một.

 

Thải Ni im hẳn, nghĩ bụng mình không giỏi ăn nói, vậy chỉ lo ăn là được. Cô ngó sang Đức Tử, muốn hỏi đã gọi món chưa, gọi những món gì rồi, có gọi món cô thích nhất, ốc xào cay không.

 

Đức Tử liếc lại Thải Ni đầy ẩn ý.

 

Xin lỗi… món ăn rẻ tiền thế, đúng là không có trong danh sách hôm nay.

 

“Còn một người nữa, các cậu đều quen.” Đức Tử đáp, sau đó quay sang Dương Mẫn Văn như thể đang báo cáo công việc, giải thích thêm:

“Anh Kiến Thành chắc đang trên đường rồi, ảnh nói hôm nay phải đi đón một khách hàng, nên sẽ đến trễ chút.”

 

Anh Kiến Thành…

 

Minh Tịch nghe thấy cách gọi đó, trong lòng khẽ động,  cô đoán đúng thật rồi.

 

Cô và Lương Kiến Thành, bây giờ thật sự là một mối quan hệ không thể tránh né, và cũng không thể tránh được cơ hội gặp mặt.

 

Cái gọi là quan hệ và quý nhân, bạn bè với nhau đương nhiên phải nương tựa lẫn nhau. Bữa ăn hôm nay Đức Tử sắp xếp, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này, tổ chức một “bữa tiệc khai trương” để chính thức tiến quân vào ngành kinh doanh thời trang Hải Cảng cho bản thân và Hàn Tuấn Tuấn.

 

“Minh Tịch, cậu sẽ không phiền nếu mình mời Lương tổng chứ?” Một câu nói đùa hướng về phía Minh Tịch.

 

Minh Tịch đột nhiên giật mình, không thể tin được nhìn thẳng vào Đức Tử.

 

Hôm nay Đức Tử chải tóc vuốt ngược, cả người trông tinh ranh và bảnh bao hơn thường ngày, nói chuyện với ai cũng cười tủm tỉm, trông thật sự rất đáng sợ.

 

Đặc biệt là khi nói ra câu nói trên…

 

Minh Tịch bất giác thẳng lưng.

 

Lời Đức Tử vừa thốt ra, ánh mắt Dương Mẫn Văn cũng theo đó nhìn sang, trong ánh mắt mang theo ba phần tò mò, ba phần dò xét, và ba phần hồi vị khó nhận ra.

 

Câu nói đùa bâng quơ này thật sự đã hại thảm cô rồi!

 

Đức Tử chỉ định dùng một câu nói đùa để tạo bầu không khí thân mật, lại không biết Lương Kiến Thành đã có người yêu. Nhưng một câu “cậu sẽ không phiền chứ” lại vô tình ám chỉ rằng giữa cô và Lương Kiến Thành có gì đó không bình thường.

 

Đồng thời, vừa nghe thấy câu nói của Đức Tử, Thải Ni cũng hoảng cả lên. Tối hôm đó ăn lẩu, Minh Tịch đã kể rõ mối quan hệ giữa cô và Lương Kiến Thành. Chính vì mối quan hệ đó thật sự hơi… “nhạy cảm”, nên Thải Ni đã cẩn thận giữ kín chuyện này, tuyệt đối không tiết lộ gì với Đức Tử.

 

Đáng tiếc, thái độ của Lương Kiến Thành đêm hôm đó đã khiến Đức Tử hiểu lầm.

 

Giờ phải làm sao? Thải Ni rất muốn lên tiếng giúp Minh Tịch, nhưng phản ứng lại không đủ nhanh, nhất thời không nghĩ ra cách gì, sốt ruột càng thêm sốt ruột.

 

Minh Tịch là người trong cuộc, sắc mặt vẫn bình thản như thường. Trong đầu xoay chuyển một vòng, cô lập tức giả vờ như không nghe ra ẩn ý trong câu nói của Đức Tử, rồi khẽ nhướn mày, tiện đà đẩy lại bằng một câu đùa khác, đáp lời cậu:

 

“Cậu mời ai là việc của cậu, đến đối tác làm ăn của cậu còn không có ý kiến, thì mình quan tâm làm gì? Chẳng lẽ Đức tổng lần này lại muốn mình với Thải Ni chia tiền bữa ăn với cậu nữa à? Nếu vậy thì mình phải cân nhắc đấy, dù sao thêm một người là thêm một khoản, phải tính lại ngân sách rồi!”

 

Dương Mẫn Văn bật cười, quay sang nhìn Đức Tử nói:

 

“Bữa nay để anh mời nhé. Mấy đứa đến Hải Cảng lập nghiệp, anh làm anh trai, còn chưa chính thức mời các em một bữa ăn tử tế.”

 

“Tam ca, nếu anh đã định mời thì để lần khác, hoặc khi tụi em đến nhà anh chơi, lúc đó mời cũng chưa muộn. Còn hôm nay nhất định phải để em mời.” Đức Tử nói đầy cương quyết.

 

Dương Mẫn Văn chỉ cười không nói nữa, không tiếp tục khách sáo.

 

“Tụi em đến nhà anh chơi”, không hổ là họ hàng thân thiết, mới dám nói câu nghe “mộng tưởng” như vậy.

 

Tối nay, Minh Tịch với Đức Tử đúng thật là vừa tức, vừa buồn cười. Cô liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, nâng cổ tay lên xem thời gian.

 

Hôm nay cô đeo một chiếc đồng hồ, là chiếc đồng hồ thạch anh thời trang cô mua với giá một trăm tệ ở một cửa hàng đồng hồ cách đây không lâu. Dây đeo là dây da bò mảnh, mặt đồng hồ hình bầu dục, nắp đáy là kính pha lê sapphire trong suốt màu xanh ngọc, rất đẹp.

 

Minh Tịch cũng rất thích chiếc đồng hồ này.

 

Trung tâm thương mại Long Mậu có những cửa hàng đồng hồ hiệu sang trọng, một chiếc đồng hồ thường có giá mấy chục nghìn tệ. Chỉ có thể nói rằng người giàu trên thế giới này nhiều hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

 

Giờ đây, Đức Tử đã giả làm người giàu, ít nhất cũng là ra dáng một người sắp giàu có.

 

Minh Tịch ngồi yên lặng, ánh mắt bình thản nhìn Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn. Biết đâu, cứ tiếp tục “đóng vai” như vậy, hai người họ thật sự có thể trở thành người giàu thì sao.

 

Hai người không chỉ tìm được con đường kiếm tiền, mà còn ấp ủ niềm đam mê muốn làm giàu, có thể ngẩng cao đầu nhưng cũng có thể cúi người nhún nhường. Giống như Giang Lưu huynh đã viết trên diễn đàn Thiên Nhai: “Trong quá trình theo đuổi của cải, những người ở tầng lớp dưới muốn vươn lên, quả thực cần một chút tinh ranh và xảo quyệt. Vốn dĩ tư bản là để kiếm lời, muốn chia một miếng trong chiếc bánh lớn của nền kinh tế thị trường, không thể chỉ ngồi yên chờ đợi.”

 

Minh Tịch chìm đắm trong suy nghĩ về quan điểm của Giang Lưu huynh, đến mức Lương Kiến Thành đẩy cửa phòng riêng bước vào mà cô còn không kịp nhìn một cái.

 

Lương Kiến Thành khoác chiếc áo khoác gió màu xanh đậm của Burberry, thong thả và vững vàng đưa tay đẩy cánh cửa gỗ dày nặng của phòng riêng khách sạn. Chưa kịp hoàn toàn bước vào phòng, Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn ở bên trong thấy vậy, rất có phép lịch sự của chủ nhà, liền đứng dậy trước.

 

Thải Ni liếc nhìn, cũng ngoan ngoãn đứng lên.

 

Minh Tịch thấy tình hình này, cũng không tiện tiếp tục ngồi, liền đứng dậy theo.

 

Dương Mẫn Văn nhìn cảnh tượng này, không khỏi khẽ cười hai tiếng, rồi cũng đứng dậy một cách lịch sự.

 

Lương Kiến Thành:

 

Cả bàn người, ánh mắt sáng rỡ nhìn anh. Khoảnh khắc bước vào phòng, anh có cảm giác bản thân chính là chiếc bánh kem tư bản sắp bị chia cắt.

 

—

Minh Tịch thì không nghĩ như vậy.

 

Điều cô nghĩ trước đó là: sau này mình không thể tự nhận là người nghèo nữa, cô cũng phải học theo Đức Tử, phải có chút tinh thần “bành trướng”, cũng phải học cách kiểm soát giọng điệu. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, cô cũng sẽ tính toán khôn ngoan một phen, biết đâu lại có thể bước lên con đường phát tài  hưng vượng.

 

Lương Kiến Thành đúng là một người vừa có tiền vừa có thể diện, nhưng cô cũng sẽ không kém cạnh.

 

Bởi vì cô cũng là một người sắp giàu có, đang chờ thời cơ vươn lên!

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

noi-tru-an-binh-yen
Nơi Trú Ẩn Bình Yên – Nghê Đa Hỉ
October 22, 2024
gap-dong
Gặp Đông – Kim Bính
September 4, 2024
tinh-yeu-va-anh-mong-tieu-nhi
Tình Yêu và Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 31, 2024
nguyen-lai-nguoi-cung-khong-don-gian
Nguyên lai ngươi cũng không đơn giản – Kim Bính
September 1, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình