Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 37

  1. Home
  2. Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu
  3. Chương 37
Prev
Next

Ô, thật trùng hợp.

 

Cô lại gặp phải vị daddy họ Lương trông đầy ý chí tiến thủ, trẻ trung và quyến rũ này nữa rồi!

 

Ánh đèn pha lê trên hành lang khách sạn nhẹ nhàng chiếu xuống, cách trang trí quá mức nặng nề và trang nhã, lại mơ hồ tạo cảm giác hơi ngột ngạt, như thể xung quanh đều bị sự lộng lẫy bao bọc chặt lấy.

 

Cũng có thể, là do ánh mắt đang tập trung vào cô lúc này quá mãnh liệt.

 

Không chỉ có ánh mắt của người quen, mà còn có người lạ, và cả người nước ngoài nữa.

 

Minh Tịch khẽ chớp mắt hai cái, gần đây cô và Lương Kiến Thành hai người có duyên quá mức, hôm nay lại chạm mặt theo cách này, cả hai đều không tỏ vẻ quá ngạc nhiên.

 

Đặc biệt là Minh Tịch, đầu óc nhất thời có quá nhiều suy nghĩ đến mức không kịp kinh ngạc nữa rồi.

 

Cô đoán, lúc này cô và Lương Kiến Thành hẳn là đều đến đây làm việc, vậy thì không cần phải giả vờ quen biết chào hỏi trước mặt người nước ngoài rồi nhỉ.

 

Vẫn là giả vờ không quen biết thì hơn… cô quyết định giả vờ không quen biết vị Lương  daddy này.

 

Giữa lúc cúi đầu rồi ngẩng đầu lên, Minh Tịch đã khôi phục lại vẻ ung dung, tươi tắn, như thể vẻ thích thú và khiêu khích vừa thoáng qua trong đáy mắt cô chỉ là ảo giác.

 

Ố là la! Anh chàng ngoại quốc đẹp trai Ethan gãi gãi dây áo choàng tắm ở eo, cảm thấy cô gái Trung Quốc này so quá tài tình, phản ứng biểu cảm trên khuôn mặt gần như thay đổi ngay lập tức, bằng chứng vừa trêu chọc anh ở giây trước bỗng nhiên biến mất.

…Thật là tiếc nuối mà. Ethan vẫn còn đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời của cuộc giao tiếp bằng ánh mắt giữa nam và nữ ban nãy, vốn định tương tác thật tốt với cô gái đột nhiên đến gõ cửa này. Kết quả thật không may, anh vừa kéo áo choàng tắm lại thì đã bị gián đoạn.

 

Trong phòng, bố anh và đối tác làm ăn phía Trung Quốc cùng nhau bước ra.

 

Ánh mắt nghiêm khắc từ bố anh trực tiếp hướng về phía anh.

 

Byron là doanh nhân ngoại thương trẻ tuổi đầy triển vọng ở đây, vì chơi tennis cũng giỏi, hai người quen biết nhau sau một trận tennis sảng khoái. Anh và Byron tuổi tác xấp xỉ nhau, dù chủng tộc, vùng miền, quốc tịch khác nhau, người bố truyền thống vẫn đem anh ra so sánh với Byron, tối về còn mắng anh hư đốn không chịu nổi, Ethan cảm thấy vô cùng bẽ mặt.

 

Tuy nhiên, Ethan vẫn rất ngưỡng mộ Byron (Lương Kiến Thành). Đàn ông sẽ cạnh tranh với nhau nhưng mỗi người một kiểu, anh có cơ bắp, đối phương có đầu óc. Bố thật sự không cần phải dìm một người xuống để tâng người khác lên, cơ bắp của anh lẽ nào không đáng được khen ngợi một chút sao?

 

Cô gái vừa rồi rõ ràng đã kinh ngạc rồi còn gì.

 

Minh Tịch: ….

 

Nếu cô biết Ethan nghĩ như vậy, lúc nãy cô sẽ không kinh ngạc, chỉ có khen ngợi thôi! Còn phải dành tặng lời khen ngợi tự nhiên nhất, nhiệt tình nhất!

 

Lúc này thấy Byron và bố đi ra, phản ứng đầu tiên của Ethan không phải là chào bố, mà là nhìn về phía Byron, cất tiếng chào hỏi vui vẻ, tự nhiên. Một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng vì đang mặc áo choàng tắm, cả người còn dựa sát vào cửa khách sạn, khoanh tay đứng đó.

 

Tuy nhiên, bố của Ethan, ông Mills, lại là một người Đức truyền thống, khó chịu nhất là nhìn thấy Ethan công tử bột thể hiện hành vi ong bướm thiếu suy nghĩ. Dù không hoàn toàn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảnh tượng trước mắt đã quá rõ ràng rồi.

 

Ông lại trừng mắt nhìn Ethan, nói tiếng Đức bảo Ethan vào thay quần áo.

Ethan ngẩng đôi mắt xanh lên, oan uổng quá, anh liền giơ tay chỉ về phía Minh Tịch, ấm ức nói ra ba từ tiếng Trung mà bố anh không hiểu: “Cô ấy là… nữ yêu tinh.”

 

Gì cơ… Minh Tịch nghe đối phương nói ra ba từ “nữ yêu tinh”, suýt chút nữa đứng không vững, kinh ngạc trợn mắt nhìn thẳng lên, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

 

Rõ ràng là anh ta cố ý phô trương trước, cô chỉ là không bị anh ta nắm thóp mà thôi.

 

Xin lỗi, tôi là nhân viên bán hàng của…

 

Minh Tịch ổn định lại cảm xúc, dùng tiếng Anh giới thiệu mình là nhân viên bán hàng của Long Mậu, lần nữa đưa hai túi quần áo trên tay về phía đối phương. Định hoàn thành công việc xong là đi ngay.

 

Không ngờ đối phương hoàn toàn không phản ứng gì với xưng hô “nữ yêu tinh” đó, Ethan chuẩn bị nói lại một câu tiếng Trung… 

 

Minh Tịch đã nhanh hơn anh ta mở miệng, tiếp tục dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Ông Mills, làm ơn ký nhận giúp ạ.”

 

Ồ…

 

Hóa ra là gõ nhầm phòng rồi.

 

Nghe đối phương xưng hô mình là ông Mills, Ethan đột nhiên hiểu ra chuyện gì rồi. Hai túi quần áo này là bố anh đặt trước, chứ không phải của anh.

 

Ethan đột nhiên ưỡn ngực lên một cách đầy chính đáng, dùng tiếng Anh đáp lại việc ký nhận của Minh Tịch: “Rất xin lỗi, cô tìm nhầm người rồi! Tôi không phải ông Mills mà cô cần tìm.”

 

Minh Tịch:…!

 

Nếu trước đó chỉ là những dao động cảm xúc vụn vặt thì lúc này, nhận ra bản thân đã làm sai việc, Minh Tịch mới thật sự cảm thấy xấu hổ.

 

Phản ứng đầu tiên của cô là lấy phiếu giao hàng trong túi áo ra xác nhận, chỉ cần liếc qua đã thấy rõ trên đó ghi khách sạn Sculley và số phòng 1862, cô không hề giao nhầm địa chỉ.

 

Chỉ có khả năng Đinh Hiểu đã viết sai số phòng trên phiếu giao hàng, mới khiến cô gõ nhầm cửa.

 

Nếu thật sự là do sơ suất của cô, cô còn phải cúi đầu xin lỗi gã mắt xanh này…

 

Quả thật, chính cô đã bấm nhầm chuông, còn làm phiền hắn khi đang tắm.

 

Trong môi trường công sở, tố chất quan trọng nhất không phải năng lực công việc, mà là thái độ biết tiến biết lùi.

Dù trong lòng cực kỳ bối rối, Minh Tịch vẫn nhẹ nhàng mím môi, chuẩn bị dùng giọng điệu chân thành nhất để xin lỗi thì… 

 

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.

 

Bàn tay của Lương Kiến Thành đặt lên vai cô rất lịch sự, chu đáo, vừa đủ để không gây ra chút cảm giác mạo phạm nào.

Đồng thời, khóe môi anh cong lên một nụ cười vừa phải, không hề cứng nhắc, khẽ dẫn cô quay mặt về phía vị Mills thật sự, rồi dùng tiếng Trung chuẩn mực nói:

 

“Minh Tịch, để tôi giới thiệu với cô, đây là ngài Mills.”

 

Dù trước đó cô đã giả vờ không quen biết anh, thì lúc này, khi thấy cô gặp khó khăn, anh cũng không đứng ngoài lạnh lùng quan sát.

 

Thật ra, Lương Kiến Thành cũng đứng nhìn một lúc, nhưng khi anh nhận ra đây rất có thể là do Minh Tịch bấm nhầm chuông mới dẫn đến hiểu lầm, anh mới quyết định can thiệp bằng cách này.

 

Anh không chỉ giúp cô giới thiệu đúng người, mà còn ngầm xác nhận với tất cả mọi người rằng cô là người anh quen biết.

 

Minh Tịch cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dưới sự giới thiệu điềm đạm tự nhiên của Lương Kiến Thành, cô đưa phiếu giao hàng cho ông Mills xem xét, và dùng tiếng Anh giải thích: “Xin lỗi, có thể đồng nghiệp của tôi đã viết nhầm số phòng khách sạn, tôi là đồng nghiệp đi giao hàng thay cho cô ấy. Tôi tên là Lamia, rất vui được làm quen với ông, ông Mills.”

 

May mắn thay, khả năng nói tiếng Anh của cô khá lưu loát, giúp cô giữ vững sự bình tĩnh và xua tan cảm giác bất an, căng thẳng do sai sót trong công việc.

 

Tay của Lương Kiến Thành đặt trên vai cô đã kịp thời bỏ ra. Vừa không quá phô trương mối quan hệ giữa hai người, lại càng không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, không có một hành động nào không đúng mực.

 

Tương tự, việc Minh Tịch giải thích thỏa đáng ngay lập tức, cũng giúp cô hóa giải sự bối rối.

 

Cô vừa nói như vậy, ông Mills ngược lại lộ ra vẻ áy náy, ông không biết nói tiếng Trung, dùng tiếng Anh giải thích: “Tôi và con trai Ethan tối qua đã đổi phòng, không kịp thông báo cho các bạn, là lỗi của tôi.”

 

Thì ra là vậy, cô không hề bấm nhầm chuông cửa. Minh Tịch thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ Đinh Hiểu là một nhân viên kỳ cựu, hẳn không đến mức viết sai phiếu giao hàng.

 

Đúng là một hiểu lầm mà.

 

Minh Tịch trong việc xử lý các mối quan hệ xã giao, luôn thẳng thắn và dứt khoát, không câu nệ tiểu tiết. Theo lời ông Mills, anh chàng đẹp trai mắt xanh mặc áo choàng tắm này, chính là con trai của ông Mills, Ethan rồi.

 

Khóe miệng Minh Tịch hơi nhếch lên, hoàn toàn quay người lại, không do dự gì mà đã lịch sự xin lỗi: “Xin lỗi, cho dù là hiểu lầm, nhưng cũng là tôi đã làm phiền sự nghỉ ngơi của anh, xin chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

 

Ethan:…

Trời ạ! Người phụ nữ này sao mà diễn giỏi thế? Trước khi bố anh và Byron ra ngoài, cô ấy rõ ràng là táo bạo và quyến rũ, sao lập tức trở nên kín đáo, thận trọng, và lễ phép hơn hẳn vậy!

 

Đúng là một phù thủy có thể biến đổi sắc mặt!

 

Ethan suýt chút nữa thốt ra từ “phù thủy” bằng tiếng Anh, nhưng vì bố nghiêm khắc đang có mặt, anh không dám nói thành tiếng, chỉ làm khẩu hình miệng.

 

Tiếng Anh của Minh Tịch vẫn chưa tốt đến mức có thể hiểu được đối phương đang mắng mình qua khẩu hình miệng, nên cô cứ coi như Ethan đang khen cô vậy.

 

Nhưng Lương Kiến Thành thì hiểu được.

 

Cũng với thái độ của một người bạn, Lương Kiến Thành tiếp tục đứng ra giới thiệu. Tuy nhiên, không phải giới thiệu Ethan cho Minh Tịch biết, mà là giới thiệu Minh Tịch cho Ethan, và không phải giới thiệu qua loa như tên tuổi.

 

Anh nói với Ethan bằng tiếng Anh: “Thật là trùng hợp, Lamia năm nay mới bắt đầu làm việc ở trung tâm thương mại. Cô ấy không chỉ là bạn của tôi, mà còn là học trò của bố tôi. Bản thân cô ấy rất tốt bụng, hào phóng, đáng yêu và thông minh. Chỉ là tuổi đời còn nhỏ, dễ ngượng ngùng. Ethan, nếu tiện, cậu có muốn về phòng thay đồ trước không?”

 

Tiếng Anh của Lương Kiến Thành chuẩn xác, nói cũng không nhanh, Minh Tịch hoàn toàn hiểu từng câu từng chữ anh nói, tai cô lập tức nóng bừng lên, còn vang lên tiếng ong ong nhỏ.

 

Đặc biệt khi nghe Lương Kiến Thành dùng những từ ngữ đó để khen cô: hào phóng, đáng yêu, tốt bụng, cả người cô hơi mơ màng như không thể tin nổi.

 

Thực ra…

Cô cũng có chỗ làm chưa đúng, không nên so đo với khách hàng. Quả nhiên phụ nữ nhận được lời khen, càng dễ trở nên khiêm tốn.

 

Tuy nhiên, Lương Kiến Thành khen ngợi cô như vậy, hẳn không phải cô thật sự tốt đến thế, mà là xuất phát từ tâm lý người Trung Quốc giúp đỡ người Trung Quốc che khuyết điểm nhỉ? 

Bởi vì Ethan này nói cô là “nữ yêu tinh”, anh ấy mới cố ý dùng nhiều từ ngữ tốt đẹp như vậy để định nghĩa lại phẩm chất của cô sao?

 

Minh Tịch không ngại nhận lời khen, nhưng kiểu khen quá đà này, vẫn khiến cô lộ ra vài phần ngại ngùng chân thật.

 

Trong xương tủy cô vẫn rất khiêm tốn, cũng rất dễ ngượng ngùng.

 

Bất kể là người Trung Quốc hay người nước ngoài, đều đúng với câu “không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt Phật”. Vì cô và Lương Kiến Thành quen biết, ông Mills cũng không còn coi cô chỉ là một nhân viên giao hàng bình thường nữa.

 

“Ông Mills.” Minh Tịch xưng hô đối phương là ông Mills.

 

Ông Mills biết được họ của cô, thậm chí không gọi tên tiếng Anh của cô, mà xưng hô cô là Cô Minh, thực sự rất tôn trọng đối với cô, một nhân viên giao hàng nhỏ bé.

 

Quần áo giao đến tận nơi, trước khi khách hàng chính thức ký nhận có thể thử, nếu không vừa cũng có thể trả lại ngay tại chỗ.

 

Ông Mills khá hài lòng với cả hai bộ vest, thứ duy nhất cần trả lại là một chiếc áo sơ mi. Màu sắc và kiểu dáng của chiếc áo sơ mi đều phù hợp với yêu cầu của ông, chỉ là kích cỡ hơi nhỏ một chút.

 

Trước đó ông Mills chưa thử đồ, khi Minh Tịch nhìn thấy ông Mills mặc áo vest, cô đã đại khái nhìn ra chiếc áo sơ mi Đinh Hiểu lấy hơi nhỏ.

 

Trong suốt quá trình, Lương Kiến Thành cũng luôn ở cùng. Ban đầu anh ra ngoài là chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này cũng không vội vã đi nữa, thậm chí còn đóng vai trò là một nhân viên tư vấn khác. 

Trong lúc ông Mills thử vest, đưa ra ý kiến của mình và giá trị về mặt cảm xúc.

 

Đối với chiếc áo sơ mi hơi nhỏ này, Minh Tịch nói rằng cô có thể về một chuyến, rồi mang cái vừa đến.

 

Ông Mills cười nói: “Không cần vội, tôi sẽ ở Hải Cảng một tuần, cứ mang đến ngày mai hoặc ngày kia cũng được.”

 

Rồi, đưa qua một khoản tiền boa nhỏ.

 

Minh Tịch không khách sáo, lịch sự nhận lấy, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

 

Đây đã là lần thứ hai, khách hàng của Lương Kiến Thành cho cô tiền boa. Thật đúng với lời cô từng nói với ông chủ Hạ trước đây, họ phát tài lớn, cô phát tài nhỏ.

 

Nhưng rốt cuộc đến bao giờ, cô mới có thể phát tài lớn đây?

 

Cuộc đời luôn đầy rẫy cơ hội, nhưng cũng phải nắm bắt được cơ hội thì mới thành công.

 

Minh Tịch đang nghĩ về chuyện cơ hội, cơ hội thật sự đã đến.

 

Khi cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, ông Mills bất ngờ đưa ra một yêu cầu riêng tư với cô. Mặc dù yêu cầu này khiến Minh Tịch cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng cũng chỉ là một yêu cầu nhỏ.

 

Có lẽ ông Mills thấy cô là cô gái trẻ, cho rằng cô hiểu rõ hơn địa chỉ mua sắm các loại quà vặt địa phương ở Hải Cảng.

 

“Không biết có thể làm phiền cô giúp một việc được không? Tôi có một đối tác làm ăn, cũng là hàng xóm của tôi, cô ấy là người Hoa kiều ở Mỹ. Lần này tôi đến Trung Quốc, cô ấy nhờ tôi giúp tìm loại kẹo đậu phộng mà con gái cô ấy hồi nhỏ về nước từng ăn. Tôi đã hỏi rất nhiều người, bao gồm cả Byron và nhân viên khách sạn, họ đều nói không biết. Vì con gái cô ấy tuổi xấp xỉ cô, Lamia à, có lẽ hồi nhỏ cô cũng đã ăn qua.”

Minh Tịch thầm nghĩ, loại kẹo đậu phộng mà ngay cả Lương Kiến Thành và nhân viên khách sạn cũng không mua được, cô chắc chắn cũng gặp khó khăn, tuy nhiên cô vẫn sẵn lòng thử xem sao.

 

Minh Tịch mỉm cười nói: “Hy vọng tôi sẽ may mắn hơn, từng ăn qua loại kẹo này.”

 

Ông Mills đi đến bàn làm việc, mở máy tính Sharp của mình ra, lật tìm một bức ảnh đưa cho cô xem. Ở thời điểm đó, ngay cả máy tính cao cấp, độ phân giải màn hình laptop cũng không cao. Minh Tịch lại gần nhìn kỹ, bao bì kẹo đậu phộng trong ảnh trông rất cũ kỹ, trên hộp giấy màu đỏ sẫm chỉ có một chữ “Điền”.

 

Thảo nào Lương Kiến Thành và nhân viên khách sạn đều không mua được, hóa ra là đặc sản của Vân Nam. Rất tiếc, cô chưa từng ăn, cũng chưa từng thấy loại kẹo giòn này.

 

“Tôi biết một nơi có thể mua được đặc sản kẹo đậu phộng của khắp cả nước, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp ông tìm. Nếu tìm thấy, tôi sẽ mang đến cùng với chiếc áo sơ mi, thưa ông Mills.”

 

Minh Tịch mỉm cười, sảng khoái nhận lời.

 

Loại chuyện tốt không quá quan trọng nhưng lại có thể giúp đỡ người khác này, giúp được đương nhiên mọi người đều vui vẻ, không giúp được cũng không có gì phiền phức.

 

Lương Kiến Thành thấy cô chủ động nhận việc này, liếc nhìn cô một cái.

 

Minh Tịch hào phóng đáp lại anh một nụ cười.

 

Thực tế, bản thân Minh Tịch cũng không rõ tại sao lại đồng ý giúp ông Mills việc nhỏ này. Ông Mills chỉ là khách hàng của Đinh Hiểu, lại là khách nước ngoài, sau này dù có đến nữa, khả năng cao cũng không trở thành khách hàng của cô.

 

Nhưng điều kỳ diệu của cuộc đời nằm ở chỗ, vĩnh viễn không thể dùng ánh mắt hiện tại để phán đoán sự việc. 

Cuộc sống đầy rẫy những biến số. Ai có thể ngờ được, nhiều năm sau, ông Mills sẽ trở thành khách hàng lớn, thực sự quan trọng của cô!

Lương Kiến Thành cố ý đợi cô, cô và anh cùng nhau bước ra khỏi phòng khách sạn, rồi cùng đi thang máy xuống lầu.

 

Khách sạn cao cấp như Scully, ở nhiều nhất là người nước ngoài. Khi Minh Tịch và Lương Kiến Thành đi thang máy, ngoài hai người họ ra, còn có một người nước ngoài thân hình béo mập cùng đi. Tuy nhiên, người nước ngoài này đi lên tầng sáu để đến phòng gym, ông ấy dường như có chút quen mặt với Lương Kiến Thành, trong thang máy, hai người còn gật đầu chào hỏi.

 

Minh Tịch cũng hùa theo, khi Lương Kiến Thành gật đầu, cô cũng rất lịch sự gật đầu chào đối phương một cái.

 

Lương Kiến Thành liếc mắt nhìn thấy, cổ họng khẽ động đậy, khóe môi bất giác lộ ra một tia vui vẻ.

 

Minh Tịch liếm môi, trong lòng dâng lên một chút băn khoăn, mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, vẫn còn đang suy nghĩ không biết có nên giải thích với Lương Kiến Thành một chút không, tại sao Ethan lại gọi cô là “nữ yêu tinh”.

 

Cô thật sự không cố ý trêu chọc vị “quỷ Tây phương” lưu manh đó đâu. Dù đối phương có cởi áo phô ngực ra khoe khoang với cô, cô cũng chỉ vì không thoải mái, không muốn… cứ thế chịu thua…

 

Nhưng nếu cô lên tiếng giải thích chuyện này, thì phải nói rõ cả việc cô cứ nhìn chằm chằm vào cơ ngực của Ethan, có khi lại càng nói càng tệ hơn.

 

Thôi bỏ đi, không giải thích nữa.

 

Lương Kiến Thành đâu phải bạn trai cô, chỉ là bạn bè của cô thôi. Cho dù cô thật sự nhìn chằm chằm vào thân hình người nước ngoài đi chăng nữa thì sao nào?

Cô có mắt, mắt không kiểm soát được nhìn thêm hai cái, cũng rất bình thường mà. Con người ai mà chẳng có sự tò mò.

 

Đừng nói là người nước ngoài, nếu người mở cửa khách sạn lúc nãy, mặc áo choàng tắm là anh ta, Lương Kiến Thành, cô cũng sẽ nhìn hai cái thôi.

 

Dù sao đâu phải cô bị chiếm tiện nghi!

 

Minh Tịch quyết định chuồn, giơ tay chuẩn bị tạm biệt Lương Kiến Thành, và cảm ơn anh vì đã giúp cô “cứu bồ” lúc nãy. Lương Kiến Thành vững vàng đứng trước mặt cô, đôi mắt thẳng thắn, trong sáng lại cố ý khóa chặt lên người cô.

Chỉ khi chỉ có cô và anh đối diện nhau, cả người Lương Kiến Thành tỏa ra khí chất sinh động, thân thiện và thoải mái giữa những người bạn.

 

Cô không giải thích chuyện “nữ yêu tinh”, ngược lại anh lại nói về nó.

 

“Minh Tịch, đừng bận tâm đến câu ‘nữ yêu tinh’ mà Ethan nói. Ý anh ta muốn diễn đạt, tôi hiểu, hẳn là khen cô sáng sủa nổi bật, thu hút ánh nhìn, là một cô gái rất quyến rũ. Ethan dùng ‘nữ yêu tinh’ để chỉ tự nhiên là không đúng, nhưng đó là sự hiểu lầm về văn hóa và ngôn ngữ giữa chúng ta và nước ngoài gây ra thôi.”

 

Minh Tịch:…..

 

Cô thật sự bị cái kiểu nói hươu nói vượn này của Lương Kiến Thành, làm cho kinh ngạc đến sững sờ!

 

Khi nãy Lương Kiến Thành khen cô đáng yêu, tốt bụng, hào phóng, cô chỉnh đốn lại suy nghĩ, mặt dày một chút cũng có thể chấp nhận được. Bây giờ Lương Kiến Thành lại giải thích “nữ yêu tinh” thành sáng sủa nổi bật, là sự quyến rũ thu hút ánh nhìn của người khác. Minh Tịch đã không còn ngại ngùng nữa, mà trực tiếp há miệng cười phá lên.

 

Cái này… cũng quá hài hước rồi!

 

“Nữ yêu tinh” còn có thể hiểu theo cách này sao?

 

“Lương tổng, nếu theo cách hiểu của anh, vậy tôi cũng khen anh một câu nhé,” Minh Tịch mày cau mắt híp nói.

 

Lương Kiến Thành một tay đút túi quần, tay kia buông thõng tự nhiên, mặc dù trong lòng đã rõ, vẫn mở miệng hỏi: “Cô muốn khen tôi cái gì?”

 

“Khen anh cũng là một ‘nam yêu tinh’!”

 

Giọng điệu của Minh Tịch vừa cung kính vừa thân mật, còn pha chút thái độ đùa giỡn rất hiếm có ngoài sự kính trọng dành cho Lương Kiến Thành. Lúc này, cô miệng cười toe toét một cách hào sảng, cả người tỏa ra khí chất nhiệt tình đáng yêu.

Trời đất chứng giám, cô thật sự không cố ý phóng thích mị lực với Lương Kiến Thành, mà là cảm nhận được một niềm vui thuần khiết dâng trào từ tận đáy lòng.

 

Niềm vui này không thể kiểm soát, cũng không thể cố ý né tránh, nó chân thật và sống động bao quanh hai người cô và anh.

 

Trò đùa mang lại niềm vui cũng nên dừng đúng lúc, Minh Tịch cũng vội vã muốn đi rồi. Muộn hơn nữa, hộp cơm mang đến quầy hàng thật sự sẽ nguội ngắt. Cô không còn lưu luyến niềm vui này nữa, sảng khoái vẫy tay chào tạm biệt Lương Kiến Thành.

 

“Lương Tổng, anh với tư cách là ‘nam yêu tinh’ đã bị thu phục rồi. Còn tôi, ‘nữ yêu tinh’ này, còn định ‘làm mưa làm gió’ thêm vài năm nữa. Lương Tổng khi nào chuẩn bị đặt lễ phục đính hôn, nhớ tìm tôi mua nhé.”

 

Những lời cuối của Minh Tịch nói ra vừa khéo léo vừa gọn gàng, lại không quên tự chiêu mộ khách hàng cho mình. Nếu trước đó hai người có chút mờ ám, thì những lời sau đó của cô đã xóa sạch chút mờ ám đó rồi.

 

Cô quay người quá nhanh, không kịp nhìn thấy Lương Kiến Thành khi nghe thấy câu: “Lương tổng với tư cách là ‘nam yêu tinh’ đã bị hàng phục rồi”, ánh mắt khẽ dừng lại, rồi thất thần một thoáng, khóe môi trĩu xuống, như thể lời giải thích theo bản năng sắp thốt ra.

 

Giải thích cái gì? Chỉ có sự bất lực và tự chế giễu.

 

Lương Kiến Thành như chìm sâu vào vòng xoáy cảm xúc, lúc thì đắm chìm, lúc thì tỉnh táo.

 

Trong khoảnh khắc bất ngờ gặp mặt ở hành lang phòng khách sạn trước đó, cho đến giờ phút tạm biệt ở sảnh khách sạn, anh đã rất rõ ràng nảy sinh một loại mong đợi.

 

Mong đợi điều gì.

 

Mong đợi lần sau lại chạm mặt theo cách nào.

 

Chỉ vài câu giao lưu ngắn ngủi vừa rồi, sự lý trí, kiềm chế, chừng mực và thậm chí cả đạo đức mà anh tự hào nhất, đều bị niềm vui dâng trào trong lòng lấn át.

 

Chỉ hai phần vui vẻ thôi, mà đã mất kiểm soát.

 

Đừng nói là chừng mực và lý trí, bị đánh tan chỉ trong một đòn.

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

cho-con-mua-nay-tanh
Chờ Cơn Mưa Này Tạnh – Ngải Ngư
October 28, 2024
truyen-nam-bac-tay-dong
Nam Bắc Tây Đông
September 24, 2024
thien-son-phong-tuyet-bong-lai-khach
Thiên Sơn Phong Tuyết – Bồng Lai Khách
September 1, 2024
tieu-thuyet-coi-xay-gio-xanh-mong-tieu-nhi
Cối Xay Gió Xanh – Mộng Tiêu Nhị
May 19, 2025
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình