Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 36
Từ trước đến nay, trong lòng Mark, hình tượng của Lương Kiến Thành gần như hoàn hảo: còn trẻ nhưng điềm đạm, làm việc chủ động, thủ đoạn cao tay. Chỉ trong một quý đầu năm, Tinh Hải đã vượt chỉ tiêu cả năm của các công ty ngoại thương khác. Được làm việc dưới trướng một ông chủ giỏi như vậy, Mark cảm thấy vinh hạnh, gặp được người sếp giỏi, làm cấp dưới cũng thấy tự hào.
Phải nói rằng, gương mặt của Lương tổng đúng là đẹp thật, nhưng cũng lạnh thật. Lương Kiến Thành không phải kiểu đàn ông cố tình tỏ vẻ bảnh bao, nhưng sự thu hút và khí chất điển trai toát ra một cách tự nhiên, thường khiến nhân viên trong công ty không nhịn được mà liếc nhìn nhiều lần.
Tuy nhiên, tuyệt đối đừng để vẻ ngoài ấy đánh lừa. Nếu ai xem anh là một công tử bột chỉ biết trưng diện, thì đã đánh giá thấp anh rồi. Trên thương trường, trong nhiều phương diện, Lương tổng hoàn toàn không thua kém những tay cáo già từng trải. Đặc biệt trong khâu chất lượng sản phẩm và quy trình sản xuất thiết bị, anh nghiêm khắc đến mức không cho phép có chút sơ suất nào.
Làm ngoại thương, ngoài đơn hàng thì chất lượng sản phẩm là yếu tố sống còn. Cũng vì vậy mà từ khi vào công ty, Mark thường xuyên theo Lương Kiến Thành đến các nhà máy.
Một ông chủ chú trọng đến chất lượng sản phẩm là người có tầm nhìn dài hạn, chứ không phải chỉ chăm chăm kiếm lời như mấy tay trọc phú. Cá nhân Mark cũng cho rằng, phong cách làm việc của Lương tổng có vài phần giống Cố tổng của Điện máy Song Dương.
Dù vậy, Lương tổng vẫn là người biết lắng nghe và dễ trao đổi, chỉ là anh không hay cười. Chính vì thế, khi thấy Lương tổng bật cười lúc trò chuyện trên máy tính, Mark mới cảm thấy bất ngờ đến thế.
Dù nụ cười ấy rất nhẹ, chỉ là khóe môi khẽ cong lên, như có niềm vui nho nhỏ nhưng khó đoán.
Mark lén liếc nhìn, cũng nhẹ nhàng liếm môi dưới rồi nở một nụ cười mỏng như sương.
Có lẽ không phải yêu đương qua mạng đâu, chỉ là nói chuyện với bạn mà thấy vui thôi?
Nhưng mà… một người tên là “Một Nụ Cười Ngàn Vàng”, người kia là “Cười Mà Không Nói”, nhìn thế nào cũng giống tài khoản đôi tình nhân cố ý đặt cho hợp nhau.
Xin lỗi nhé, Mark lúc nãy có liếc qua hai cái tên trong khung chat của Lương tổng. Nhưng anh chỉ nhìn tên thôi, tuyệt đối không dám xem nội dung cuộc trò chuyện.
“Cười mà không nói” với “Một nụ cười ngàn vàng”, đúng là thú vị thật…
Không ngờ Lương tổng bên ngoài đạo mạo nghiêm túc, sau lưng lại biết chơi đến thế!
Trong khi đó, trong lòng Minh Tịch cũng nảy lên một chút nghi ngờ mơ hồ như hạt bụi, nhưng rồi bị dập tắt ngay lập tức.
【Tôi rất thích món lẩu nồi đất ở Nghi Thành.】
【Người Nghi Thành, tôi cũng rất thích.】
Nhìn thấy hai câu này, Minh Tịch lo sợ Giang Lưu huynh sẽ tỏ tình với mình ngay câu tiếp theo, suýt nữa thì khai ra giới tính thật là nữ để dập tắt hy vọng.
Nhưng rồi, trong khung chat, một đoạn dài hiện ra:
Là phần nhận xét của Giang Lưu huynh về con người Nghi Thành:
【Người Nghi Thành nhiệt tình, thông minh, chăm chỉ, đặc biệt rất có năng khiếu làm ăn nhỏ. Họ có bản năng nhạy bén với cơ hội kinh doanh, tinh thần đổi mới, và có một bộ kinh nghiệm buôn bán độc đáo riêng mình.】
Thì ra Giang Lưu huynh không phải thích “mình”, mà là thích cả nhóm người Nghi Thành.
Suýt chút nữa thì gây ra một chuyện cười rồi!
Nhưng mà, những lời Giang Lưu huynh nói ra như vậy cũng rất hợp với khí chất của anh, một người trong lòng có tình cảm, có lòng nhân ái. Trong mắt Minh Tịch, Giang Lưu Đại Đạo là người từng trải, hiểu biết rộng, có cái nhìn sâu sắc và độc đáo, làm sao có thể dễ dàng tán tỉnh một “chàng trai nhỏ” trên mạng được chứ.
Minh Tịch mím môi, bấm vào ảnh đại diện của Giang Lưu huynh, phát hiện dòng ghi chú “không thêm bạn nữ” bên dưới tài khoản của anh đã biến mất.
Trong lòng cô bỗng khẽ xao động.
Cô có nên thẳng thắn nói rõ giới tính thật của mình không?
Thôi bỏ đi, làm một người đàn ông mà còn không có cảm giác an toàn, nếu cố tình để lộ rằng mình là con gái… chẳng lẽ cô cũng muốn đi tán tỉnh người ta à?
Giang Lưu huynh nói, ở Nghi Thành quả thật có người anh quen.
Minh Tịch tò mò một chút, liền dùng thân phận “Tiểu đệ Tây Môn” nhắn hỏi:
【Người mà Giang Lưu huynh quen ở Nghi Thành là bạn bè, hay là đối tác làm ăn?】
【Là bạn bè.】— Giang Lưu huynh trả lời.
【Tôi sắp lên máy bay rồi, nói chuyện sau nhé.】
Tin nhắn cuối cùng của Giang Lưu Đại Đạo.
Ờ.
Ngoài đời thực, Giang Lưu Đại Đạo có vẻ là người hay giao tiếp xã hội, bận rộn với các mối quan hệ, dù là hoạt động trên diễn đàn mạng nhưng cách trò chuyện của anh hoàn toàn không có chút “khẩu khí mạng” nào, từ ngữ rất chỉn chu và chừng mực.
Vì Giang Lưu huynh đã offline, Minh Tịch cũng chuẩn bị thoát mạng.
Đúng lúc ấy, tài khoản của cô nhận được một lời mời kết bạn mới.
Đối phương cũng dùng ảnh đại diện là một chú chó con dễ thương, tên là “Một Người Tốt”.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Minh Tịch do dự một chút rồi chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương.
Ngay giây tiếp theo, một cửa sổ trò chuyện hoàn toàn mới bật ra, hiện lên một câu:
【Minh Tịch. Bây giờ cô đang ở đâu?】
Minh Tịch thật sự giật nảy mình.
Trên mạng, ai lại biết cô tên là Minh Tịch, lại còn tự xưng là “Một Người Tốt”…
Minh Tịch chỉ có thể nghĩ tới một người, cô lập tức gõ bàn phím chất vấn đối phương:
【Ông là Minh Đức Thành đúng không?】
Chỉ có người vừa có “đức” lại có “thành” mới tự xưng mình là “Một Người Tốt” thôi, đúng không? Chính vì có suy nghĩ như vậy từ trước, nên cô mới bấm chấp nhận kết bạn.
Đối phương gõ chữ chậm y như một ông chú trung niên, một câu mà gõ mãi mới xong.
Kết quả là, khi cô nhìn thấy câu trả lời tiếp theo từ phía bên kia, cả người cô suýt không chịu nổi.
【Tôi không phải ba cô. Tôi là chủ nợ của ba cô.】
Tự giới thiệu đến từ “Một Người Tốt”.
Minh Tịch:… Quả là xui tận mạng.
【Tôi là Lưu Tín Quân, cô không quên tôi đấy chứ?】
Khung chat nhảy liên tục hai câu, khiến đầu ngón tay Minh Tịch đang đặt trên bàn phím khẽ run lên.
Không dám quên, không thể quên, cô nào dám quên được Lưu Tín Quân!
Người có chủ nợ thì nhất định phải luôn luôn giữ cảnh giác, nhất là khi chủ nợ lại là một tên lưu manh đầu đường xó chợ. Cô đã cẩn thận như vậy rồi, mà vẫn bị “Một Người Tốt” lừa. Ai mà ngờ Lưu Tín Quân lại đặt tên tài khoản là “Một Người Tốt” chứ!
Minh Tịch rê chuột, nghiên cứu xem làm sao để xóa bạn trên OICQ, thì đúng lúc ấy, “Một Người Tốt” Lưu Tín Quân gửi đến một câu nói chân thành thực lòng, khiến Minh Tịch mềm lòng ngay lập tức, thậm chí còn nghi ngờ bản thân mình có chút… vô liêm sỉ.
Câu nói đó là:
【Cô yên tâm, tôi không phải đến đòi nợ, tôi chỉ muốn làm bạn với cô một cách đàng hoàng.】
【Anh biết số OICQ của tôi từ đâu vậy?】
Một lúc sau, Minh Tịch bình tĩnh lại, hỏi Lưu Tín Quân như thể đang nói chuyện với một người đồng hương bình thường.
【Dương Khang Đức cho tôi. Trước kia cậu ta làm quản lý mạng cho tiệm net của tôi, quen biết từ đó.
Lần này cậu ta về Nghi Thành lấy hàng, mượn tôi 20 nghìn, tôi bảo cậu ta cho tôi cách liên lạc với cô.
Cậu ta không chịu cho số điện thoại, nên chỉ đưa cái này.】
Từng ấy chữ, chắc Lưu Tín Quân phải gõ mất không ít thời gian.
Minh Tịch im lặng, không phải trách Dương Khang Đức, mà là sốc vì một chuyện:
Tại sao cả Minh Đức Thành và Dương Khang Đức đều có thể vay được tiền từ Lưu Tín Quân?
Chẳng lẽ vì tên họ có chữ “Đức”, nên anh ta tưởng rằng họ có đức thật, rồi cho vay?
Chuyện này… tốt bụng đến mức khó tin!
Không trách được sao lại tự gọi mình là “Một Người Tốt”!
Vì lời giải thích phía trên, ấn tượng xấu của Minh Tịch về Lưu Tín Quân, tên lưu manh đầu đường xó chợ từng ngồi tù, bỗng dưng tiêu tan.
Một người hào phóng sẵn lòng cho người khác vay tiền, thì có thể xấu tới mức nào chứ?
Thậm chí, cô còn thấy Lưu Tín Quân có hơi ngốc nghếch, dễ bị lợi dụng.
Minh Tịch đột nhiên tò mò: Chỉ cần có quen biết là có thể vay được tiền của Lưu Tín Quân sao?
Nếu đúng như vậy… cô cũng được tính là quen biết mà, phải không?
Minh Tịch là kiểu người nghĩ gì làm nấy, chưa đầy một giây sau đã gõ ngay trong khung chat:
【Chỉ cần là người quen vay tiền, anh đều đồng ý sao?】
Từ “Một Người Tốt”, câu trả lời chân thành hiện lên:
【Còn tùy tình huống, cũng tùy người.】
【Vậy còn tôi? Nếu tôi vay thì sao, anh đồng ý không?】
Minh Tịch mặt dày không biết xấu hổ mà hỏi, ai mà từ chối được kết bạn với thần tài, cho dù người đó có hơi đáng sợ một chút.
Lưu Tín Quân không trả lời ngay. Một lúc sau, một câu trả lời ngắn gọn mà đầy khí chất hiện ra trong khung chat:
【Cô cần bao nhiêu?】
Minh Tịch: ……!
Thôi được rồi. Sau này nếu cô còn gọi Lưu Tín Quân là lưu manh, thì cô không xứng làm người nữa!
Năm giây sau, “Một Người Tốt” lại chân thành gửi đến một câu, lần này thì lộ bản chất thật:
【Minh Tịch, cô muốn bao nhiêu tôi cũng cho vay, miễn là cô chịu ngủ với tôi.】
!!!
Lưu manh.
Không chút do dự, Minh Tịch gõ hai chữ “lưu manh” trong khung chat.
Sau đó, cô lập tức tìm đến mục xóa bạn trên hệ thống OICQ, không hề nhân nhượng mà xóa luôn “Một Người Tốt” khỏi danh sách bạn bè.
Tại quán net ở Nghi Thành, không gian u ám, Lưu Tín Quân đột nhiên túm lấy thằng nhóc bên cạnh, giơ tay tát cho nó một phát như trời giáng. Khi nhìn thấy thông báo bị xóa bạn hiển thị trên màn hình, hắn tức đến méo mặt, hận không thể đập nát cái đầu đối phương.
“Đờ mờ, mày bị ngu à? Có đi học không đấy? Biết gõ chữ không hả?”
“Ông đây nói là: Mày muốn bao nhiêu tao cũng cho vay, chỉ cần mày nói cho tao biết!”
“Đồ ngu!”
“Ngu!”
“Ngu chết đi được!”
Thằng đàn em đang giúp “Anh Lưu” gõ tin nhắn ôm đầu rên rỉ cầu xin tha mạng, trong lòng thì đầy oán khí:
Tại sao chuyện gõ chữ lại rơi vào đầu mình chứ?
Nó đúng là… thiệt thòi vì học nhiều quá mà!
Trong đám đàn em đi theo Lưu Tín Quân, chỉ có nó tốt nghiệp cấp ba, những đứa khác toàn trình độ giáo dục bắt buộc cấp hai.
Chỉ vì nó là đứa có học vấn cao nhất, nên anh Lưu mới giao cho nó việc gõ chữ nói chuyện.
Nhưng học sinh cấp ba thì cũng có lúc gõ sai chữ chứ sao…
“Mày mà cấp ba cái nỗi gì!”, Lưu Tín Quân tức đến nghiến răng ken két, hận không thể luộc thằng ngu này lên mà ăn. Rõ ràng vừa nãy đang thấy Minh Tịch càng lúc càng có thiện cảm với mình trong cuộc trò chuyện…
Chỉ sai đúng một chữ, hỏng bét hết cả kế hoạch!
(Chú thích: lúc gõ chữ hoặc đánh máy, chữ “nói” và chữ “ngủ” trong tiếng Trung, chỉ khác nhau mỗi chữ cái cuối cùng…)
“… Có khi là cô Minh xấu hổ ấy.”, thằng nhóc cấp ba còn cố tìm lý do để chữa cháy cho bản thân.
Lưu Tín Quân vung chân đá một phát, thấy chưa hả giận, lại đá thêm phát nữa:
“Xấu hổ cái đầu mày! Tao tuy không biết gõ chữ nhưng tao biết đọc! Người ta mắng thẳng mặt tao là lưu manh rồi đó đồ ngu. Còn ở đó nói người ta xấu hổ! Tao cho mày xấu hổ luôn!”
…
Hừ.
Minh Tịch đút hai tay vào túi, bước ra khỏi quán net An Đằng.
Một tên lưu manh, dù có tiềm năng trở thành thần tài, thì bản chất vẫn là lưu manh.
Việc cô từng mơ mộng có thể làm bạn với một kẻ như thế, nghĩ lại, Minh Tịch thấy chắc mình không muốn làm người nữa rồi.
Buổi chiều, vừa nhập hàng xong ở Nghi Thành, Đức Tử liền không nghỉ chân chạy thẳng đến Hải Cảng. Thậm chí hàng còn chưa kịp sắp xếp, cậu đã ba chân bốn cẳng đến Giang Hối tìm Minh Tịch để xin lỗi.
“Minh Tịch… Minh Tịch… Minh Tịch…”
Tại cổng sau của Long Mậu Bách Hội, chỉ thấy một cậu trai trẻ vẻ mặt lém lỉnh đang khom lưng, trên mặt là nụ cười nịnh nọt, khúm núm xin lỗi cô gái xinh đẹp mặc đồng phục nhân viên bán hàng.
Thái độ ấy, đúng là thấp kém đến mức không thể thấp hơn, thể hiện rõ một bộ dạng khúm núm lấy lòng.
Hôm nay, Minh Tịch tranh thủ lúc đi lấy hàng mới chịu ra gặp Đức Tử. Thật ra trong lòng cô vẫn còn bực. Cô không trông mong bạn mình phải xả thân vì mình, nhưng ít nhất cũng đừng bán đứng mình chứ!
Làm gì tới nỗi bán đứng bạn bè, chẳng phải cậu thấy Lưu ca không phải người xấu, nên mới tạo điều kiện cho người ta thôi sao.
“Huống hồ, ai mà không có lúc hồ đồ hoặc khó xử chứ…”
Nghĩ vậy, Đức Tử tiến lên hai bước, dí sát khuôn mặt vừa dễ thương vừa đáng ghét của mình lại gần Minh Tịch, rồi nhẹ nhàng gọi:
“Minh tổng?”
Câu “Minh tổng” này là Đức Tử học theo cách gọi của Lương Kiến Thành. Với đôi tai nhạy bén, Đức Tử đã phát hiện ra từ bữa ăn hôm đó, rằng Minh Tịch khá ưa thích cách xưng hô này.
Quả nhiên, gương mặt đang định tuyên bố tuyệt giao của Minh Tịch, lúc này đã hơi dịu xuống, không buồn tính toán với cậu nữa.
Dù sao cũng đã bị bán đứng rồi, chi bằng hỏi chút chuyện thực tế, để việc mình bị bán đứng có chút giá trị.
Minh Tịch mở lời hỏi:
“Cậu mượn anh Lưu Tín Quân hai vạn tệ, là để làm gì?”
Đức Tử thành thật khai báo:
“Lần trước mình với anh Tuấn Tuấn có lấy ít hàng ở chợ lớn Nghi Thành, mang lên Hải Cảng bán ở chợ đêm. Không ngờ hàng Nghi Thành ở đây lại bán chạy như vậy, nên tụi mình bàn nhau lần này nhập thêm, mở rộng quy mô quầy một chút.”
Minh Tịch nghe xong liền hỏi:
“Các cậu nhập bao nhiêu hàng?”
Đức Tử thoáng do dự, nhưng rồi vẫn khai thật từng ly từng tí:
“Lần này, mình và anh Tuấn mỗi người góp hai vạn, tổng cộng nhập bốn vạn tiền hàng. Nhà anh Tuấn thoáng lắm, sẵn sàng đưa ảnh hai vạn. Còn ba mẹ mình thì không tin mình… mình cũng hết cách, đành phải mượn anh Lưu hai vạn kia.”
Trong lời nói, Đức Tử cố tình bày tỏ nỗi khổ của mình.
Minh Tịch nghe hết, chỉ lặng lẽ cau mày.
“Minh Tịch… cậu vẫn còn giận à?”
Minh Tịch tính vốn không cố chấp, giận rồi cũng nhanh nguôi, thật ra cô đã hết giận từ lâu. Chỉ là cô lo lắng, buôn bán hàng đêm cần nhỏ gọn linh hoạt, mở rộng quy mô chưa chắc đã tốt. Hơn nữa, thời trang thay đổi chóng mặt, mỗi mùa một kiểu, cô sợ Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn lần này ôm hàng quá nhiều, nếu bán không được sẽ rất rắc rối.
Nhưng Minh Tịch không phải kiểu người hay nói lời bi quan, cô chỉ dặn dò:
“Bây giờ chúng ta đều đang làm việc ở Hải Cảng, sau này nếu mình gặp khó khăn sẽ tìm các cậu giúp, còn các cậu có gì cần mình giúp cũng nhất định phải nói ra. Không dám hứa giúp được việc lớn, nhưng có thêm người thì có thêm cách. Ở đây chúng ta vẫn chưa có chỗ đứng vững, nên bước nào cũng phải đi chắc, chuyện gì cũng nên bàn bạc với nhau.”
Nghe vậy, Đức Tử cũng cảm nhận được tấm lòng của cô. Bình thường lông bông là vậy, lúc này lại nghiêm túc nhìn Minh Tịch, chân thành nói:
“Minh Tịch, cậu là người rộng lượng, tôi, Dương Khang Đức, coi cậu là bạn thật rồi. Giờ mình làm ăn buôn bán, nhưng có thể nói rõ ràng, mình không tham tiền, mình chỉ coi trọng tình nghĩa. Đối với mình, tiền bạc như cỏ rác, bạn bè là vô giá! Cậu và Thải Ni đều là…”
Nói tới đây, giọng cậu bỗng đổi tông.
“Đều là những cô bạn tiểu thư ngàn vàng của mình đó, hehe!”
Đức Tử mặt dày bổ sung cho hết câu.
Minh Tịch cuối cùng cũng không nhịn nổi, bực mình xua tay với cậu ta:
“Đừng có nói nhảm nữa, mình không muốn dây dưa với cậu thêm, nói nữa là mình cũng bị trừ lương bây giờ. Mình vào làm đây.”
“Được được được.”
Đức Tử nghiêng đầu, cười nhăn nhở kiểu lưu manh, rồi giơ tay lên vẫy nhẹ:
“Vậy tôi không làm phiền tổng Minh nữa, Minh tổng mau vào làm việc đi nhé.”
Minh Tịch chỉnh lại đồng phục, quay trở lại quầy hàng.
Trong lòng cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện, tại sao Thải Ni và Đức Tử quen biết bao lâu mà vẫn chỉ là bạn bè đơn thuần.
Ai lại đi thích một con khỉ nhắng nhít như vậy chứ?
Hôm nay là thứ Hai, lượng khách ở trung tâm thương mại ít nhất, khu nhập khẩu cũng không ngoại lệ.
Lúc không có khách, quản lý khu nhập khẩu cũng không quá khắt khe, các nhân viên bán hàng thi thoảng tám chuyện một chút cũng không sao. Mà đề tài phổ biến nhất trong các câu chuyện của nhân viên chính là… mấy chuyện thị phi của khách VIP.
Minh Tịch rất ít khi tham gia vào các cuộc bàn tán về khách hàng, không phải vì cô cao thượng hay thận trọng gì, chỉ đơn giản là không hứng thú.
Dưới ánh mặt trời chẳng có gì mới lạ, nói tới nói lui cũng chỉ là chuyện trai gái. Nếu để họ biết được chuyện xấu xa của lão Minh Đức Thành ở Nghi Thành, chắc cằm cũng rớt luôn xuống đất.
Hôm nay, mọi người bắt đầu bàn tán về một người mà Minh Tịch cũng từng gặp, Chương Mẫn.
So với Lương Kiến Thành và Cố Song Dương, những người có khoảng cách rõ rệt về thân phận, thì Chương Mẫn có vẻ gần gũi với người bình thường hơn một chút.
Không phải vì gia thế của Chương Mẫn không đủ cao, mà bởi sau khi đi du học về, Chương Mẫn từng thực tập vài tháng tại Long Mậu.
Cô ấy thực tập ở vị trí quản lý, nhưng dù chức vụ cao thì cũng chỉ là trợ lý giám đốc.
Về sau, tiểu thư Chương không muốn làm việc ở trung tâm thương mại, nên được gia đình sắp xếp vào một công ty bảo hiểm vốn nước ngoài.
Bây giờ, cô ấy đã là nhân viên văn phòng cấp cao trong một tòa nhà văn phòng, không đến mức hào nhoáng, nhưng cũng khiến nhiều người phải ghen tị.
“Chương Mẫn chắc chắn xuất thân tốt, nếu không làm sao Cố Song Dương lại chọn cô ấy làm con dâu.”, có người nói vậy.
“Ngày nào cũng làm việc mệt chết đi được, ghen tị với kiểu người đầu thai tốt như vậy. Nói thật thì Chương Mẫn cũng chẳng xinh đẹp gì, đúng là số tốt.”, người khác phụ họa.
“Xinh đẹp không bằng mệnh tốt.”, người kia tiếp lời, rồi liếc mắt nhìn Minh Tịch một cái.
Minh Tịch vì ánh nhìn đó mà buồn cười trong lòng, chẳng lẽ họ có ý nói cô xinh nhưng số khổ?
Cây mía không có ngọn nào ngọt cả, làm người mà chiếm được một đầu đã là tốt rồi, đúng không?
Minh Tịch mím môi cười, không hẳn là đắc ý, nhưng cũng chẳng khiêm tốn gì.
Người đó thì:
“Trên đời sao lại có kiểu người chiếm lợi rõ ràng, mà vẫn thản nhiên thế này chứ?”
Rồi câu chuyện tiếp tục rẽ sang một hướng mới:
“Mấy người có biết vị hôn phu của Chương Mẫn là ai không?”
“Lần trước chẳng phải anh ta đã đến đây rồi sao, là con trai của Cố Song Dương đó.”
“Thế mấy người có biết con trai của Cố Song Dương là ai không? Cũng là khách quen của trung tâm Long Mậu mình đấy”
“Ai vậy?”
“Là tổng giám đốc của công ty ngoại thương Tinh Hải trong tòa nhà Trung Kim phía trước, ông chủ Lương…”
“Trời ơi, chính là vị daddy trẻ tuổi vừa có chí tiến thủ vừa quyến rũ đó sao!” Một nhân viên nam giọng điệu ẻo lả bất ngờ chen lời, suýt nữa thì nhón chân che miệng lại, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên đầy phô trương.
Mấy nữ nhân viên bán hàng bị câu đó làm cho tổn thương nhẹ, lặng thinh một giây.
“Daddy trẻ tuổi vừa có chí tiến thủ vừa quyến rũ”…
Không ngờ, còn có người “lụy” đến mức hơn cả cô nữa!
Minh Tịch bước đến bên cạnh Đinh Hiểu, lúc này đang nghiêng người tựa vào quầy, nhìn đám đồng nghiệp mê tám chuyện bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, quay đầu lại nói với cô:
“Em nhìn cái dáng bọn họ nịnh bợ không biết xấu hổ kìa.”
Miệng lưỡi của Đinh Hiểu, chỉ kém một chút là không thơm như chồi ngọn cây hương xuân vừa nhú đầu mùa xuân.
Minh Tịch giữ nét cười ôn hòa trên mặt, nghiêng người một chút, cố ý đứng chắn trước Đinh Hiểu để giữ thể diện cho cô ấy.
“Giúp chị một việc, giao đơn hàng này giùm nhé.”
Đinh Hiểu quay người, hất cằm ra hiệu hai túi quần áo dưới quầy, nói:
“Là của khách đang ở khách sạn Sikali, chiều nay họp cần mặc, yêu cầu giao trước buổi trưa.”
Đinh Hiểu không phải người xấu, tính cách cũng khá thẳng thắn và nghĩa khí. Nhưng có một điểm khiến người ta hơi khó chịu, đó là hành sự quá mức tự tin. Mỗi lần nhờ vả người khác đều tỏ ra đương nhiên, nhận ân huệ từ người ta cũng không chút ngại ngần. Tuy không đến mức như lời Thải Ni nói là hay lợi dụng người khác, nhưng kiểu làm việc không bao giờ chịu thiệt một chút nào khiến doanh số của cô hầu như chỉ dựa vào khách quen để giữ được.
“Được thôi.” Minh Tịch vui vẻ đồng ý, “Em vẫn chưa từng đến khách sạn Sikali, vừa hay đi mở mang tầm mắt.”
Đơn hàng này là của khách nước ngoài, theo lý thì Đinh Hiểu nên tự giao. Việc cô ấy nhờ Minh Tịch giúp, chắc hẳn vì buổi trưa phải ở lại quầy tiếp đón một khách hàng thân thiết quan trọng hơn, thật sự không thể phân thân.
Minh Tịch vốn không phải người hay so đo, đã nhận lời giúp thì sẽ làm dứt khoát, không để Đinh Hiểu cảm thấy cô là người phiền phức.
“Cảm ơn nhé, lần sau mời em ăn cơm.” Đinh Hiểu nói.
Lại là chiêu này nữa.
Khóe miệng Minh Tịch hơi cong, nở một nụ cười pha chút trêu chọc: “Được thôi, lần sau em sẽ nhắc nhở chị đàng hoàng đấy.”
Tranh thủ lúc cơm hộp chưa mang đến quầy, Minh Tịch lên đường đến khách sạn Sikali.
Khách sạn Sikali là một khách sạn năm sao hoàn toàn do nước ngoài đầu tư tại Hải Cảng, không chỉ là năm sao, mà còn là kiểu năm sao cực kỳ sang trọng.
Ở Hải Cảng, những nhà hàng kiểu tiểu tư sản còn có thể mạnh dạn bước vào, nhưng Sikali lại là kiểu khách sạn khiến người lao động bình thường chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám bước vào.
May mắn thay, cô là người giao hàng hợp pháp, danh chính ngôn thuận.
Minh Tịch hai tay xách chắc hai túi to mang thương hiệu cao cấp, trên người mặc một bộ vest ôm dáng màu be nhạt.
Thời tiết dần ấm lên, đồng phục bán hàng của Long Mậu cũng được thay bằng chất liệu lanh cotton, mặc lên nhẹ nhàng và dễ chịu. Kết hợp với đôi giày cao gót dưới chân, từ lúc bước vào cổng khách sạn cho đến khi đi thang máy, cô đều bước đi ung dung, đầu ngẩng cao.
Sự tự tin là thứ… hoàn toàn có thể “diễn” ra được.
Trong thang máy, nhân viên phục vụ lễ phép bấm nút tầng giúp cô, ánh mắt nhìn cô vừa hòa nhã vừa đầy tôn trọng, dù cô chỉ là một nhân viên bán hàng của Long Mậu đến giao hàng.
Minh Tịch chợt hiểu ra vì sao người giàu luôn có khí chất khác biệt so với người thường. Họ từ lâu đã quen với việc được đối đãi cung kính như thế, nên tự nhiên khí chất cũng trở nên khác biệt. Người giàu bản thân đã mang năng lượng mạnh, lại thêm sự ngưỡng mộ của người khác, càng làm khí chất đó thêm nổi bật.
Vì vậy, là một người bình thường, giữ được thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo, chính là cách để bảo vệ năng lượng của bản thân.
Đang suy nghĩ thì cửa phòng khách sạn từ từ mở ra, Minh Tịch lập tức nở nụ cười nghề nghiệp lịch sự.
Thế nhưng, khi cửa vừa mở, cô lập tức giật mình…
Một chàng trai tóc vàng mắt xanh, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm vừa ngắn vừa lỏng lẻo, mở cửa cho cô. Trên thì hở, dưới cũng hở.
Minh Tịch khẽ khựng lại, tay siết chặt hai túi hàng đang cầm.
Anh chàng ngoại quốc đột nhiên lộ vẻ đầy hứng thú, tựa người vào khung cửa tỏ vẻ phong trần, từ trên xuống dưới quan sát cô gái xinh đẹp giao hàng đến tận nơi.
Đồng thời, hắn còn cố ý kéo lỏng thêm cổ áo choàng tắm, khiến phần vốn đã lỏng lẻo càng mở rộng hơn, để lộ rõ ràng phần cơ ngực rám nắng, nở nang, săn chắc.
Ánh mắt Minh Tịch dù muốn tránh cũng không thể không liếc qua vùng “phong cảnh” vừa được phơi bày đó.
Chỉ thấy cơ ngực hắn hiện rõ từng đường nét, săn chắc và đầy đặn như hai quả đồi nhỏ nhô cao, ở giữa còn có một mớ lông xoăn tít…
Minh Tịch nhất thời không dám ngẩng đầu, mà cúi xuống thì cũng không tiện, đành phải giữ ánh mắt ở ngang tầm.
Chính vì nhìn ngang, tầm mắt cô rơi đúng vào hai “ngọn đồi nhỏ” trước ngực đối phương.
Không khí ở hành lang khách sạn như bị nhiễm điện, khẽ rung lên. Minh Tịch chưa từng tận mắt nhìn thấy cơ thể đàn ông trưởng thành, nhất thời từ nét mặt đến phản ứng đều thể hiện ra sự bối rối, thẹn thùng đúng với độ tuổi của cô.
Còn có cả cảm giác bị xúc phạm, tuy rất mơ hồ nhưng vẫn rõ ràng.
“Khịt—”
Ngay sau đó, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ mỉa mai.
Âm thanh phát ra từ sống mũi cao thẳng của gã đàn ông ngoại quốc kia.
Như thể đang cười nhạo cô là kiểu con gái Trung Quốc cổ hủ, rụt rè, chỉ biết đỏ mặt thẹn thùng mà không biết thoải mái phóng khoáng…
Rốt cuộc ai mới đáng xấu hổ ở đây? Nụ cười xã giao trên mặt Minh Tịch rốt cuộc cũng không duy trì nổi nữa. Sự kiêu hãnh bỗng nổi lên trong lòng khiến cô đưa ra một quyết định, cô không thể để gã “khoe thân” này đắc ý được.
Âm thầm hít sâu một hơi, Minh Tịch mím môi, cố gắng giữ vẻ điềm nhiên và tự nhiên.
Cô khẽ nhếch môi cười, không phải kiểu cười lịch sự giả tạo của một nhân viên bán hàng, mà là nụ cười đầy chủ động với tư thế ngang bằng, mang theo một chút châm biếm.
Ánh mắt trong sáng mà bình thản quét qua cơ ngực đang khoe ra của đối phương, từ từ lướt lên trên, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biển của hắn, khẽ cong môi.
Cô cứ xem như là một anh chàng đẹp trai có chút nhan sắc đang cố thể hiện trước mặt mình, nên lịch sự đáp lại một chút cho phải phép.
Cuối cùng, người đàn ông ngoại quốc tóc vàng kia cũng đưa tay kéo lại áo choàng tắm, tìm lại sự đoan chính còn sót lại của một người đàn ông.
Minh Tịch: … thì ra là một tên thích làm màu!
Cô chỉnh lại tư thế đứng, vẻ mặt kiêu ngạo xen lẫn khinh thường, ngẩng đầu đưa hai tay lên cao, đưa túi quần áo đến trước mặt hắn.
Ngay lúc đó, cửa phòng đối diện hành lang khách sạn bất ngờ mở ra, cánh cửa dày nặng đập mạnh vào tường phát ra tiếng “rầm” vang vọng.
Minh Tịch còn chưa kịp quay đầu lại, thì chàng trai ngoại quốc trước mặt đã buột miệng chào trước:
“Hi, Byron!”
Một cái tên tiếng Anh nghe có vẻ quen quen.
Ngay sau đó, phía sau cô vang lên một giọng nói mang âm điệu Mỹ, trong trẻo mà trầm thấp.
Minh Tịch hơi nghiêng đầu nhìn xuống, bắt gặp một vạt áo khoác dài quen thuộc.
–
Lời của tác giả: Vì không có văn hóa nên Quân Tử (Lưu Tín Quân) không thể trở thành nam chính…
Thực ra, nhiều hành động của Quân Tử cũng có chút khí chất nam thần mà, đúng không?
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen