Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 33

  1. Home
  2. Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu
  3. Chương 33
Prev
Next

Lúc này, Minh Tịch đang đứng trước một quán ăn đêm trong con hẻm nhỏ ở khu phố cũ gần bến cảng, xung quanh là những khu nhà tập thể kiểu cũ xây từ thập niên 80, nay cũng đã cũ kỹ.

 

Bởi vì khu này đầy những quán ăn nhỏ bình dân, những nắp cống thoát nước giữa các tòa nhà qua thời gian dài tích tụ một lớp chất bẩn dầu mỡ dày đặc không thể tẩy sạch, nếu không cẩn thận giẫm lên rất dễ trượt ngã.

 

Thế nhưng, những ánh đèn đường mờ vàng lại khiến mọi thứ trở nên ấm áp và thân thuộc lạ thường.

 

Chỗ này tuy hơi dơ, nhưng với người dân thường hiện tại mà nói, lại mang thêm một cảm giác an toàn khó tả.

 

Không xa chỗ đó, nhóm bạn nhỏ đến từ Nghi Thành đã đói đến mức bụng dán cả vào lưng, đang mắt trông mong ngóng ông chủ mau mau bê món lẩu đất lên bàn.

 

Sắp tới tám giờ, cuối cùng ông chủ cũng bưng lên hai phần lẩu nồi đất nóng hổi.

 

“Còn hai phần bún bò nữa, chịu khó chờ một lát nhé. Một phần thêm cay thêm giấm, phần còn lại chỉ thêm giấm, không cay đúng không?” Ông chủ vừa cười vừa xác nhận lại, giọng mang khẩu âm Nghi Thành đặc sệt.

 

“Dạ đúng ạ! Ông chủ ơi, làm nhanh nhanh giúp tụi con với, cầu xin chú luôn đó!” Thải Ni chắp hai tay, mặt đầy vẻ khẩn cầu.

 

“Rồi rồi rồi…” Ông chủ béo cũng từ Nghi Thành tới, gật đầu liên tục, lại tất tả chui vào gian hàng đang bận rộn của mình.

 

Thực sự chẳng còn chỗ nào khác để ăn nữa. Hàn Tuấn Tuấn đã gọi điện cho anh họ lớn, anh họ liền giới thiệu quán lẩu nồi đất trong hẻm này, bảo rằng ông chủ cũng là người Nghi Thành. Sau khi trải qua trận náo loạn ở nhà hàng Teppanyaki kiểu Pháp, cả bốn người bọn họ đều nhận ra rằng, lúc này họ chẳng muốn thử những món ăn chưa từng ăn bao giờ nữa, chỉ muốn ăn những món thân thuộc, no bụng và mang lại cảm giác gần gũi nhất.

 

Ví dụ như món lẩu nồi đất đường phố của Nghi Thành này đây.

Nhà hàng cao cấp có khí chất thanh tao của nó, còn quán ăn vỉa hè lại mang một hương vị nhân gian độc nhất vô nhị.

 

Sau chuyện xấu hổ ở nhà hàng Teppanyaki kiểu Pháp, trên đường tới đây, Thải Ni cứ trêu chọc Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn suốt.

 

Minh Tịch chỉ mỉm cười suốt cả đoạn đường. Khi cô đọc ra giá của tôm hùm Úc và bò Wagyu trên thực đơn, mặt Hàn Tuấn Tuấn lập tức đỏ bừng, còn mặt của Đức Tử thì trắng bệch.

 

“Trời đất ơi! Tụi mình đúng là xông nhầm vào ổ cướp rồi! May mà thoát kịp, dọa chết ông đây luôn!”

 

Đức Tử linh hoạt lắc người mấy cái, vừa vỗ ngực vừa cố làm dịu bầu không khí ngượng ngùng. Sau đó, cậu chắp tay cảm ơn Minh Tịch, giả vờ cúi đầu nói:

“Thật sự cảm ơn Minh Tịch cô nương, đã cứu ví tiền của tại hạ. Ân cứu ví này, tại hạ không biết báo đáp thế nào, chỉ đành lấy thân báo đáp!”

 

“Cái này đâu phải báo đáp, rõ ràng là trả thù thì có!” Thải Ni nghiêng mắt trêu lại, đôi mắt tinh nghịch.

 

Bên cạnh, Hàn Tuấn Tuấn đút hai tay vào túi, nói một cách đầy khí thế:

“Bây giờ tụi mình chưa ăn nổi, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không ăn nổi. Quán đó đã mở được thì chắc chắn có người chi trả nổi.”

 

Câu nói đó khiến Thải Ni được cổ vũ, cô gật đầu thật mạnh.

 

Sau này có thể cô vẫn không ăn nổi, nhưng chỉ cần trong bốn người họ, có một người ăn nổi, cô cũng có cơ hội được ăn theo!

 

Nghĩ tới đây, Thải Ni vui không tả nổi.

 

Đúng lúc cả nhóm đang trò chuyện, vừa buồn vừa hào hứng, vừa vui lại vừa cảm khái, thì một cuộc gọi bất ngờ vang lên.

 

Minh Tịch bước ra khỏi quán, đưa tay vén mái tóc bị gió thổi rối ra sau tai, rồi nhấn nút nghe máy.

 

Tối nay, gió xuân vẫn mang theo chút se lạnh, khẽ lướt qua má cô. Hương thơm từ quầy lẩu đất gần đó tỏa ra khắp không khí, ngửi thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi. Vậy mà bụng Minh Tịch mới giây trước còn trống rỗng, nghe xong ba câu hỏi của Lương Kiến Thành, đột nhiên lại chẳng thấy đói nữa.

 

… Đúng vậy, cô sắp tức đến no rồi.

 

Cô im lặng, nhất thời không đáp lại.

 

Hóa ra lúc trước cô và Thải Ni ra vào nhà hàng Ghana trong tình cảnh lúng túng, tất cả đều bị anh ta nhìn thấy… Còn nói là bạn bè, thấy bọn họ khó xử như vậy, sao không bước ra giúp một tay?

 

Mù à?

 

Không nhìn ra, vì túi tiền xẹp lép nên họ mới phải rời đi sao?

 

Chứng kiến cảnh họ lúng túng, lại còn gọi điện đến để hỏi này hỏi nọ, là có ý gì chứ?

 

Trong lòng Minh Tịch bỗng nổi lên chút tâm tư nghịch ngợm, khi mở miệng, giọng nói vẫn mang theo ý cười. Cô nói với Lương Kiến Thành:

“Lương tổng, để tôi báo cáo một chút. Chuyện là thế này, bọn tôi chỉ tò mò món teppanyaki là gì nên mới vào xem thử, vốn không định ăn thật đâu. Thật ngại quá… không ngờ lại bị anh nhìn thấy. Mà sao lúc đó bọn tôi không thấy anh nhỉ?”

 

Lương Kiến Thành bật cười, hoặc là không nhận ra ẩn ý trong lời cô, hoặc là cố tình né tránh, chỉ đáp lại câu hỏi cuối cùng:

“Các cô không thấy tôi vì tôi ở tầng trên.”

 

“À, chắc là anh ăn no rồi ha?”

 

Chắc chắn là ăn no rửng mỡ nên mới gọi điện cho cô. Minh Tịch nghĩ vậy trong lòng, nhưng vẫn cố nhịn không nói ra nửa câu sau.

“Vẫn chưa ăn… nên tôi gọi điện hỏi thử các cô giờ đang ăn ở đâu.”

Giọng của Lương Kiến Thành trầm thấp và dịu dàng, như một làn gió nhẹ thoảng qua, từng từ anh nói ra mang theo hơi thở ẩm ướt của mùa xuân, lặng lẽ thổi thẳng vào lòng Minh Tịch.

 

Nghe xong, Minh Tịch lập tức hiểu rõ mục đích thật sự của cuộc gọi này —

Anh đang chờ đợi lời mời từ cô, mong muốn được tham gia cùng họ.

 

Minh Tịch cầm điện thoại, rơi vào một thoáng im lặng. Cô ngoảnh đầu nhìn về phía quầy hàng, Thải Ni, Đức Tử và anh Tuấn Tuấn đang cười đùa rôm rả bên nhau.

 

Cô thu lại ánh nhìn, nghiêm túc nói:

“Lương tổng, bọn tôi thật sự cũng muốn mời anh, nhưng bây giờ đang ăn lẩu nồi đất ở quầy vỉa hè, anh có thể ăn không? Có quen không đó?”

 

Lời nói tuy lễ độ nhưng ẩn ý đã rõ — đây không phải nơi phù hợp với anh, đừng cố chen vào.

 

“Lẩu vỉa hè à? Cô nói vậy làm tôi lại càng muốn tới.”

Giọng Lương Kiến Thành qua điện thoại rõ ràng, dứt khoát.

 

Nghe anh nói thế rồi, Minh Tịch cũng chỉ đành bước nhanh mấy bước về phía đầu hẻm. Vừa ngẩng đầu nhìn bảng chỉ đường ven đường, cô vừa cầm điện thoại nói:

“Bọn tôi đang ở đầu hẻm Bình An, đường Phú Dân… chỗ này có quầy lẩu nồi đất Phú Dân…”

 

“Tôi chắc là biết chỗ đó.” Lương Kiến Thành đáp.

 

Đã nói là đến rồi, Minh Tịch đương nhiên cũng phải tỏ ra khách sáo và nhiệt tình hơn chút. Cô nghĩ rồi nói thêm:

“Lẩu nồi đất phải đặt trước, Lương tổng muốn ăn bún hay mì? Trong nồi có thể thêm nhiều loại topping nữa…”

 

“Quầy đó có những món gì để chọn?” Lương Kiến Thành hỏi.

Minh Tịch nhanh chân quay lại trước quầy, đối chiếu với các combo lẩu được niêm yết, rồi đại khái đọc cho Lương Kiến Thành nghe.

 

Điện thoại vẫn duy trì kết nối, cô cũng xót tiền cước nên bất giác tăng tốc độ nói.

 

“……”

 

“Vậy quyết vậy nhé, không thêm cay, không thêm giấm đúng không?” Minh Tịch nhanh chóng xác nhận lại.

 

“Thêm chút giấm đi, tôi ăn được.” Đây là lời dặn cuối cùng của Lương Kiến Thành trước khi cúp máy.

 

Minh Tịch khẽ sững lại:

……

 

Ồ, thì ra người này cũng biết “ăn giấm”* đấy. 

(Chú thích: ăn giấm còn có nghĩa bóng là “ghen”.)

 

Sau đó, Minh Tịch cầm điện thoại, tươi cười quay lại dặn ông chủ quán:

“Ông chủ, làm thêm cho tụi con một tô bún nước trong nồi lẩu nữa nhé, không cần thêm nhiều topping đâu, chỉ cần cho thêm giấm là được ạ.”

 

Ông chủ đang bận túi bụi, vừa làm vừa đáp đại một tiếng.

 

Minh Tịch quay lại bàn ngồi xuống. Thải Ni nhìn cô đầy vẻ không tin nổi, lắc đầu nói:

“Trời ơi, cho dù là Đức Tử hay anh Tuấn Tuấn mời ăn, Minh Tịch, cậu cũng đâu cần phải ăn tới hai tô chứ!”

 

Ngừng lại một chút, cô lại nghiêm túc thở dài:

“Cậu mà nể mặt họ như vậy, e là sau này tụi mình chỉ có nước gắn bó cả đời với mấy quán lẩu đất vỉa hè thôi đó!”

 

Minh Tịch ngồi vững vàng xuống ghế, đảo mắt nhìn quanh quầy, phát hiện tất cả đều là bàn vuông, chỉ có một chiếc bàn tròn đang bỏ trống. Cô liếc về phía đó, rồi bàn với mọi người:

“Chút nữa còn có người tới, tụi mình đổi sang bàn lớn hơn đi.”

 

“Hả?” Thải Ni nhướn mày, tò mò hỏi “Còn ai tới vậy?”

Minh Tịch suy nghĩ một lúc, kể từ lần ở chợ lớn Nghi Thành, chắc Thải Ni chưa gặp lại Lương Kiến Thành lần nào, liền đáp:

“Con trai của giáo sư Lương.”

 

Cái gì? Thải Ni kinh ngạc đến mức suýt rơi cả cằm.

 

Đức Tử đang húp bún cũng không quên hóng chuyện, lập tức xán lại gần Thải Ni, mắt nheo lại trông như kẻ lém lỉnh, hỏi:

“Cậu cũng quen anh ta à?”

 

Thải Ni tỏ vẻ ghét bỏ, đẩy Đức Tử ra xa một chút, kiêu ngạo nói:

“Tất nhiên là quen! Người mà Minh Tịch quen thì tôi cũng quen hết!”

 

Thải Ni nói ra thì mạnh miệng vậy, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút gượng gạo. Cô len lén liếc Minh Tịch một cái, rồi lại kín đáo nhìn sang Hàn Tuấn Tuấn.

 

Nói thật lòng, Minh Tịch chắc chắn sẽ không thích Hàn Tuấn Tuấn đâu, nhưng không thể phủ nhận, cô và Tuấn Tuấn cùng với Đức Tử, bọn họ là người cùng một thế giới.

 

Còn người con trai của giáo sư Lương ấy, Thải Ni chỉ mới gặp một lần, ấn tượng duy nhất là — anh ta và bọn họ thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Bây giờ Minh Tịch lại nói đối phương sắp tới đây ăn lẩu nồi đất, cảm giác như hai thế giới khác biệt hoàn toàn bị phá vỡ.

 

Thật sự sẽ đến sao…………

 

So với việc Minh Tịch và Thải Ni đi bộ tới đây, thì Lương Kiến Thành lái xe đến, chưa đầy mười phút đã tới nơi.

 

Vào thời buổi người còn đông hơn xe, dù là ở hải cảng, thì việc tìm chỗ đậu xe ven đường cũng không phải chuyện khó.

 

Lúc Lương Kiến Thành đậu xe xong, mặc một chiếc áo khoác da bước xuống xe. Minh Tịch và Thải Ni đương nhiên nghiêng đầu nhìn sang.

 

Dạo này đàn ông đều đua nhau mặc áo khoác da thì phải…

Đến cả Lương Kiến Thành cũng không tránh khỏi.

 

Đàn ông mặc trùng đồ vốn không hiếm, nhưng nếu trùng áo khoác da thì chất lượng da tốt hay xấu sẽ lộ ra ngay. Áo da tốt có ánh bóng dịu nhẹ, thấp thoáng vẻ sang trọng — giống như chiếc áo khoác mà Lương Kiến Thành đang mặc tối nay, rõ ràng là hàng hiệu làm từ da bò hạng nhất.

 

Còn một số cái thì da cứng đờ, chạm vào còn phai màu…

 

Thải Ni không nỡ nhìn nữa, sợ tổn thương lòng tự trọng của Đức Tử. Những lúc thế này, Thải Ni vẫn nghĩ cho Đức Tử — dù sao cũng là bạn lớn lên cùng nhau.

 

“Làm phiền rồi.”

Lương Kiến Thành bước lại với dáng vẻ thong thả, tự nhiên ngồi xuống, đối mặt với nhóm bạn đến từ Nghi Thành, giọng nói thoải mái vang lên:

“Tôi là Lương Kiến Thành, bạn của Minh Tịch.”

 

Không cần Minh Tịch giới thiệu, anh đã tự mình xác nhận thân phận.

 

Minh Tịch vẫn chậm một nhịp.

 

Nếu để cô giới thiệu, có lẽ chỉ dừng lại ở việc anh là con trai giáo sư Lương, hoặc đề cập đến những thân phận khác của anh…

 

Nhưng tối nay, việc Lương Kiến Thành có mặt ở đây, chỉ có thể lấy danh nghĩa là một người bạn.

 

“Chào anh nha, còn nhớ tôi không, Lương… ông chủ?” Thải Ni cười rạng rỡ, cố ý thêm một câu:

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

 

Khó trách khí chất đỉnh thế kia, thì ra là ông chủ.

 

Hàn Tuấn Tuấn bỗng dưng thấy có cảm giác bị đe dọa. So với Đức Tử vui vẻ dễ gần, anh lại là người lên tiếng trước. Anh nghiêng đầu, gật nhẹ về phía Lương Kiến Thành, thả ra một câu cực kỳ ngắn gọn:

“Tôi họ Hàn.”

Đức Tử rất lém lỉnh, lập tức xen vào đùa giỡn nhắc:

“Học sinh Hàn, sao chỉ báo mỗi họ vậy? Không giới thiệu cả tên à?”

 

Hàn Tuấn Tuấn bất đắc dĩ liếc Đức Tử một cái, rồi mới mở miệng:

“… Hàn Tuấn. Chào anh, Lương tổng.”

Anh cố tình lược bớt một chữ trong tên mình.

 

Nhưng Đức Tử đâu chịu buông tha, cố ý bổ sung:

“Anh ấy ngại nói, để tôi nói giúp. Anh ấy tên Hàn Tuấn Tuấn, kiểu tên ABB, rất dễ nhớ đó.”

 

Hiện giờ Hàn Tuấn Tuấn và Đức Tử được coi như đối tác làm ăn. Giây phút này, Hàn Tuấn Tuấn chỉ muốn lập tức “giải tán” cho rồi!

 

Ai mà chịu nổi kiểu đối tác “ăn cây táo rào cây sung” thế này chứ!

Không nhìn ra cái người “cao cấp” kia đang nhắm thẳng vào Minh Tịch à?

Không giúp đỡ thì thôi, còn hạ thấp đồng bọn nữa!

 

Quả nhiên —

Lương Kiến Thành mỉm cười nhàn nhạt, cũng gọi lại bằng cách tương tự:

“Chào cậu, ông chủ Tuấn Tuấn.”

 

Hàn Tuấn Tuấn: ……

 

Anh cảm thấy mình bị xúc phạm, mà lại không có chứng cứ.

 

Đức Tử thì lại như một tay lão luyện xã giao, cười híp mắt chìa tay về phía Lương Kiến Thành:

“Chào anh chào anh, tôi là bạn nối khố của Minh Tịch và Thải Ni, tôi tên là Dương Khang Đức, chữ ‘Khang’ trong ‘sức khỏe’, chữ ‘Đức’ trong ‘phẩm đức’.

Còn anh, tên là Lương Jian Cheng phải không? Chữ ‘jian’ và chữ ‘cheng’ viết thế nào vậy?”

 

Lương Kiến Thành mỉm cười ung dung, kiên nhẫn giải thích:

“‘Kiến’ trong ‘nhìn thấy’, ‘Thành’ là bộ kim cộng với chữ ‘thành công’.”

 

“Thành… có chữ này sao?” Đức Tử mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Thải Ni liếc Đức Tử một cái đầy chán ghét, buông một câu:

“Đồ mù chữ, Lương tổng đã nói có, thì chắc chắn là có chứ còn gì!”

 

“Cậu tưởng tôi là từ điển Khang Hy chắc, chữ nào cũng biết à? Có phải không, Lương tổng?” Đức Tử cười hề hề, quay sang hỏi Lương Kiến Thành.

 

Lương Kiến Thành từ tốn nói:

“Chữ ‘Thành’ này dùng làm tên thật ra cũng không hiếm lắm. Ý nghĩa đơn chữ là cảnh ánh sáng chiếu xuống mặt nước, dùng để đặt tên mang hàm ý tươi sáng, trong trẻo và đầy hy vọng.”

 

Đức Tử gật gù:

“Được học hỏi rồi, được học hỏi rồi!”

 

Lúc này đầu óc Thải Ni xoay cực nhanh, liền tiếp lời:

“Vậy nên người đặt tên cho anh, hy vọng Lương tổng sẽ luôn nhìn thấy ánh sáng, đúng không?”

Nói xong, cô còn không nhịn được liếc nhìn Minh Tịch, tinh nghịch nhướng mày một cái.

 

Minh Tịch cố tình lơ đi, không thèm đáp lại ánh mắt của Thải Ni, càng không muốn bị kéo vào màn giới thiệu tên. Hai chữ “Minh Tịch” của cô thì bình thường đến mức chẳng có gì đặc biệt, không phải do ai quan trọng đặt, cũng chẳng mang ý nghĩa gì sâu xa.

 

Nhìn cậu rõ ràng là vì… trong tên cậu cũng có chữ “Minh” đấy thôi. Thải Ni hí hửng, lắc lư cái đầu.

 

Cả bàn này, trừ Hàn Tuấn Tuấn ra thì ai cũng phản ứng nhanh nhạy. Thải Ni bình thường đầu óc không lanh lắm, hôm nay cũng “phát huy bất thường”, đuổi kịp nhịp câu chuyện.

 

Chỉ là, dù có nghĩ thế nào, Thải Ni cũng sẽ không dám công khai trêu đùa chuyện giữa Minh Tịch và Lương tổng. Chút tự giác ấy cô vẫn có.

 

Lương Kiến Thành đáp:

“Chắc là vậy, ba tôi đúng là hy vọng con đường đời của tôi sẽ luôn ngập tràn ánh sáng.”

 

Ngồi ở phía đối diện, Hàn Tuấn Tuấn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Anh đâu ngờ rằng chỉ đến ăn lẩu đất mà lại gặp phải một “tay chơi cao cấp” thế này.

 

Anh lập tức đứng dậy, đi thẳng tới quầy gọi thêm một ấm nước nóng, định bụng đem về tráng lại toàn bộ bộ đồ ăn cho bàn mình.

Màn hành động này của Hàn Tuấn Tuấn, Đức Tử hoàn toàn không hiểu nổi.

 

“Ở đây chẳng ai câu nệ gì đâu, anh Tuấn Tuấn bày vẽ làm người sạch sẽ cái gì chứ, ăn bẩn sống lâu! Biết không hả?”

 

Vì cái tên “Tuấn Tuấn” chẳng thể làm ra vẻ đạo mạo, nên chỉ còn cách tỏ vẻ siêng năng vậy.

Thải Ni quay đầu sang chỗ khác, suýt nữa nhịn không nổi mà bụm trán cười.

 

Hàn Tuấn Tuấn lặng lẽ ngồi xuống, không nói một lời, tiếp tục cầm bát đũa trước mặt Minh Tịch, tỉ mỉ tráng nước nóng.

 

Minh Tịch hơi bất đắc dĩ.

 

Làm ơn đừng “chăm sóc đặc biệt” cho mỗi mình cô như vậy, có được không?

 

Thải Ni liền hùa theo, đưa luôn bát đũa của mình tới, cười híp mắt nói:

“Cảm ơn anh Tuấn Tuấn, nhớ tráng cho em nữa nha”

 

“Phải đó Tuấn Tuấn, Lương tổng cũng là người kỹ tính đó, anh tráng bát đũa cho anh ấy luôn đi.”

Đức Tử xấu tính chen vào.

 

Đồng thời còn cười cười đầy ẩn ý, muốn bắt gặp ánh mắt Thải Ni để phối hợp trêu thêm, nhưng Thải Ni đã quay lưng, quay sang tám chuyện với Minh Tịch, chẳng thèm để ý nữa.

 

Hàn Tuấn Tuấn thực sự rất không muốn phục vụ Lương Kiến Thành, nhưng nghĩ tới phép lịch sự tối thiểu khi lần đầu gặp mặt, anh vẫn im lặng cầm bát đũa của Lương Kiến Thành lên, nhúng qua nước nóng một lượt.

 

Thật xin lỗi, đã làm khó đối phương rồi…

 

Thực ra, Lương Kiến Thành vốn không hề câu nệ đến vậy.

Những lần anh tham gia thám hiểm dã ngoại, đều ăn uống đơn giản qua loa, chỉ cần thức ăn chín là có thể ăn được.

 

Lòng anh sáng như gương, lúc này tất nhiên cũng nhận ra một chuyện —

Đó là người ngồi đối diện, Hàn Tuấn Tuấn, có lẽ không mấy hoan nghênh sự xuất hiện của mình.

Sau một hồi trò chuyện hỏi thăm, trong lòng Lương Kiến Thành cũng đại khái nắm được mối quan hệ giữa bốn người này.

 

Con người mà, chỉ cần khác mình một chút, thường sẽ dễ cho rằng đối phương đang giả tạo.

 

Dù Lương Kiến Thành đối mặt với nhóm bạn đến từ Nghi Thành này, biểu hiện rất chân thành và ôn hòa, nhưng khi anh ngồi xuống chiếc bàn này, Minh Tịch vẫn nhạy bén nhận ra một cảm giác rất rõ ràng.

Khi Lương Kiến Thành giao tiếp với Đức Tử bọn họ, bầu không khí luôn vương chút gượng gạo.

 

Sự gượng gạo không đến từ Lương Kiến Thành, mà đến từ Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn.

 

Bởi vì, không phải ai cũng có thể dễ dàng quen và chấp nhận sự thân thiện, gần gũi toát ra từ những người ở vị trí cao hơn.

 

Đáng tiếc thay, trước đó Lương Kiến Thành còn cho rằng khoảng cách giữa anh và bọn họ chỉ đơn giản là do chênh lệch tuổi tác. Nhưng trên thực tế, không thể phủ nhận, giữa họ tồn tại một khoảng cách vì sự khác biệt trong hoàn cảnh cuộc đời.

 

Khoảng cách này, đối với Lương Kiến Thành, chẳng phải điều gì quá đặc biệt hay nặng nề. Nhưng trong lòng Đức Tử và Hàn Tuấn Tuấn, nó lại vô cùng rõ rệt.

 

Giây phút này, nếu muốn phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa Lương Kiến Thành và bọn họ, chỉ cần một câu thôi:

 

“Đức Tử à, cái ông anh họ bám được phú bà của cậu, chính là cha dượng của Lương Kiến Thành đó.”

 

Nhưng —

Người duy nhất biết chuyện này là Minh Tịch, tuyệt đối sẽ không mở miệng.

 

Dù có người muốn cưỡng ép cô phải nói ra, thì với chuyện này, cô cũng sẽ không hé răng nửa lời.

Thế nhưng, bí mật xưa nay vốn khó giữ, nhất là những bí mật mang đầy màu sắc buôn chuyện.

 

Chuyện mà Minh Tịch định giữ kín trong lòng, lại bị Thải Ni lỡ miệng buột ra một cách vừa tự nhiên vừa khiến người ta hết hồn —

 

“Đức Tử, cậu biết không? Hôm qua mình gặp được anh Mẫn Văn nhà cậu, cái người bám được bà cô nhà giàu đó đó!”

 

Minh Tịch: ……

 

Thải Ni hào hứng quá mức, hoàn toàn không nhận ra cơ thể Minh Tịch bên cạnh đột ngột cứng đờ, vẫn tự nhiên vui vẻ nói tiếp:

“Không ngờ anh Mẫn Văn nhà cậu cũng giỏi ghê đó nha!”

 

Hôm qua ở quán cà phê, Dương Mẫn Văn đã chủ động nói sẽ liên lạc với Đức Tử. Đã vậy rồi thì việc này có gì phải giấu nữa đâu — trong lòng Thải Ni nghĩ vậy, nên miệng cũng thản nhiên nói ra.

 

Hai câu vừa dứt, cả bốn người ở bàn đều đồng loạt ngẩng đầu lên.

 

Chỉ có mỗi Minh Tịch là cúi gằm mặt xuống.

Đầu cô bỗng nhiên nặng trĩu, gần như không chống đỡ nổi, sắp rũ xuống luôn rồi…

 

Theo phản xạ, cô liếc sang bên cạnh nhìn Lương Kiến Thành. Chỉ thấy anh đã chậm rãi buông đũa xuống.

 

“Vãi chưởng, cậu vừa nói cái gì?” Đức Tử thất kinh, lập tức bật dậy.

 

Đừng nói là Đức Tử — ngay cả mấy người ngồi bàn bên cạnh cũng nhịn không nổi mà vươn cổ hóng chuyện, bởi vì chủ đề “bám được bà nhà giàu” này, thật sự quá sức hấp dẫn!

 

Dĩ nhiên, trong đó cũng bao gồm cả “con trai của phú bà” đang ngồi ngay tại bàn này.

 

Lương Kiến Thành.

–

Lời của tác giả:

Hiện tại là con trai của phú bà, sau này sẽ thành người được phú bà cầu tử.

Cuộc đời giàu sang này chẳng lẽ là số trời đã định?

Dương Mẫn Văn: Cậu là số trời định sẵn, còn tôi là do cố gắng mà có. Mọi người cùng cố lên nhé!

 

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

gap-dong
Gặp Đông – Kim Bính
September 4, 2024
thien-son-phong-tuyet-bong-lai-khach
Thiên Sơn Phong Tuyết – Bồng Lai Khách
September 1, 2024
thoi-gian-khong-nghe-loi-mong-tieu-nhi
Thời Gian Không Nghe Lời – Mộng Tiêu Nhị
September 2, 2024
freud-cua-anh-mong-tieu-nhi
Freud Của Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 25, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình