Ngày Mai Rực Rỡ - Tuỳ Hầu Châu - Chương 30
Hôm sau, Minh Tịch không vội đưa Thải Ni đi gặp Lý quản lý, mà để Thải Ni đi dạo quanh, tìm hiểu thành phố cảng biển này, bao gồm mức lương và yêu cầu kỹ năng của các vị trí công việc trên thị trường.
Sau khi tìm được việc làm, Minh Tịch mới biết ở cảng biển có mấy trung tâm giới thiệu việc làm, rất nhiều người từ nơi khác đến đều tìm việc ở đó. Tuy rằng học lực của Thải Ni không chiếm ưu thế, nhưng cứ đi thử vận may cũng tốt.
Cơ hội đều là do thử mà ra, nếu ngay từ đầu chỉ chăm chăm vào một việc, ngược lại sẽ bỏ lỡ những cơ hội khác. Cô cũng không nói trước với Thải Ni về chuyện Lý quản lý đã hứa giới thiệu việc làm.
Cô nói ra ngay chưa chắc đã là chuyện tốt.
Đợi Thải Ni trải nghiệm quá trình tìm việc một lần, nếu vẫn chưa tìm được công việc ưng ý, rồi hãy đưa Thải Ni đi gặp Lý quản lý.
Rất nhiều chuyện, thời khắc quan trọng giúp một tay là được.
Minh Tịch không vội, nhưng Lý quản lý lại nóng lòng chờ đợi. Hôm đó Minh Tịch đang làm ở quầy, Lý quản lý còn đặc biệt đến hỏi cô, người bạn của cô khi nào thì đến. Thần sắc cô vô cùng tự nhiên, mặt không đổi sắc trả lời: “Nhà cô ấy có việc bận nên đến chậm mấy ngày.”
Đinh Hiểu bên cạnh nhìn Minh Tịch, trong lòng vô cùng khâm phục, rõ ràng người đang trốn ở ký túc xá.
Cũng may Lý quản lý không ở ký túc xá Long Mậu….
Minh Tịch mỗi ngày đi sớm về khuya, Thải Ni tìm việc cũng không vội, mỗi ngày đều là đi muộn về sớm.
Giống như cô vợ nhỏ, sáng sớm tiễn Minh Tịch đi làm, tối lại đợi cô tan làm về. Về đến ký túc xá còn dùng nồi điện nhỏ hầm đồ ăn ngon đợi cô.
Quan hệ tốt đến đâu, chuyện tiền bạc cũng phải tính toán rõ ràng.
Mỗi lần Thải Ni đều không nhận tiền cơm của cô, Minh Tịch vẫn cứ nhét cho hai trăm tệ. Sau đó cô cảm thấy như vậy cũng không ổn lắm, liền đề nghị hai người mỗi người bỏ ra năm trăm tệ lập một “tài khoản hữu nghị”, chi tiêu chung thì lấy từ đó ra.
Thải Ni vui vẻ đồng ý, còn chủ động nhận luôn việc “quản gia”.
Minh Tịch tan ca đêm về, Thải Ni đã hầm xong món sườn thơm phức đợi cô ở ký túc xá.
Khoảnh khắc ấy, Minh Tịch có chút hiểu vì sao đàn ông đều muốn lấy vợ. Lấy một người “phá gia chi tử” như Thải Ni cô còn cảm thấy lời, huống chi lấy được một cô nàng đảm đang tiết kiệm như cô Tấm.
Nói Thải Ni là “phá gia chi tử”, là vì cô bảo Thải Ni mỗi ngày ra ngoài tìm việc, Thải Ni lại nửa thời gian tìm việc, nửa thời gian đi dạo mua sắm.
Người mới đến một tuần, ký túc xá vốn trống trải, đã bị đủ thứ đồ đạc lấp đầy.
Vì tuần này bận tiếp đãi Thải Ni, Minh Tịch cơ bản không có thời gian đến quán net An Đằng. Hôm nay cô làm ca sáng, tan làm sớm, cộng thêm Thải Ni ra ngoài tìm việc chưa về, sau khi tan làm cô liền đến quán net An Đằng.
Gần như không thể chờ đợi, mở trang web trên máy tính, Minh Tịch bắt đầu duyệt xem thông tin ngành nghề mới nhất mà Giang Lưu Đại Đạo cập nhật trên diễn đàn Thiên Nhai.
Xuất phát từ sự ngưỡng mộ Giang Lưu Đại Đạo, cô đăng nhập tài khoản OICQ “Nhất Tiếu Thiên Kim”.
Vừa hay, tài khoản hiển thị “Tiếu Nhi Bất Ngôn” (Cười mà không nói) đang trực tuyến.
Bình thường Minh Tịch vì không làm phiền Giang Lưu Đại Đạo, hầu như không bao giờ nhắn tin. Nhưng hôm nay vừa đúng lúc thấy đối phương online, không nhịn được gửi một tin nhắn qua.
Từ Nhất Tiếu Thiên Kim: Chào Giang Lưu huynh.
Giây tiếp theo, tài khoản OICQ “Tiếu Nhi Bất Ngôn” của Giang Lưu Đại Đạo trả lời cô: Chào cậu, Tây Môn tiểu đệ.
Lòng Minh Tịch vui mừng khôn xiết, lại gõ thêm một câu.
Nhất Tiếu Thiên Kim: Giang Lưu huynh, mạo muội hỏi một câu, anh là người Hải Cảng sao?
Trên diễn đàn Giang Lưu Đại Đạo chưa từng nhắc đến thành phố mình ở, nhưng từ những lời lẽ và thông tin anh tiết lộ, Minh Tịch luôn cảm thấy nơi anh ở và nơi cô sống không xa.
Quả nhiên, “Tiếu Nhi Bất Ngôn” trả lời cô: Đúng vậy.
Minh Tịch muốn nói với đối phương rằng mình cũng ở Hải Cảng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi. Bên dưới ảnh đại diện của Giang Lưu huynh đều ghi rõ không thêm nick nữ, cô còn cố ý lừa anh nói mình là đàn ông, nếu sau này gặp mặt, chẳng phải sẽ xác nhận cô cố tình giở trò hay sao.
Minh Tịch dừng lại không chat nữa, “Tiếu Nhi Bất Ngôn” lại chủ động hỏi cô: Cậu cũng ở Hải Cảng sao?
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên bàn phím, khi gõ chữ cổ tay khẽ động, dẫn động mười ngón tay phát ra tiếng lách tách.
Một câu đã gõ nhanh xong, lại xóa đi.
Do dự hồi lâu, Minh Tịch lại gõ một dòng chữ khác: 【Không ạ, em không ở Hải Cảng.】
Vốn tưởng rằng nói dối một chút, là có thể tránh được câu hỏi này.
Ai ngờ———
Giang Lưu Đại Đạo xưa nay không mấy hứng thú với những cư dân mạng ủng hộ mình, thế mà lại tò mò về thành phố cô ở.
【Vậy cậu hiện đang sống ở đâu?】Tin nhắn mới nhất từ “Tiếu Nhi Bất Ngôn”.
Minh Tịch nhất thời cảm thấy khó xử.
Trước đây cô đã bày tỏ trên diễn đàn rằng mình quan tâm đến ngoại thương, cũng nói về trình độ tiếng Anh của bản thân, còn lấy thân phận “Tây Môn tiểu đệ” theo đuổi “Giang Lưu Đại Đạo” hỏi rất nhiều câu hỏi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, “Tây Môn tiểu đệ” chắc chắn sống ở một thành phố ven biển lớn.
Minh Tịch suy nghĩ một lát, gõ hai chữ: 【Thâm Quyến】
Sau đó, sau khi cô gửi câu trả lời này đi, “Tiếu Nhi Bất Ngôn” rất lâu không trả lời.
Có lẽ tạm thời offline rồi……
Ngay khi Minh Tịch nghĩ rằng “Tiếu Nhi Bất Ngôn” thật sự đã offline, anh ấy trả lời lại.
Một câu rất khách sáo: 【Thâm Quyến không tệ, chỉ cần nắm bắt được cơ hội, mọi việc đều thuận lợi.】
Sao cô lại không muốn nắm bắt cơ hội chứ?
Minh Tịch tùy ý nhấp chuột, đột nhiên phát hiện phiên bản OICQ 1.5 mới cập nhật đã thêm chức năng hội thoại. Cô tò mò nghiên cứu chức năng mới này, nhẹ nhàng nhấp vào một nút, kết quả một không cẩn thận lại ấn vào cuộc gọi thoại.
“Tút tút tút tút tút……”
Trong khung chat máy tính, vang lên tiếng như cuộc gọi điện thoại di động.
Cô nghĩ Giang Lưu huynh chắc chắn sẽ không nghe máy, nhưng ngoài dự đoán, anh ấy đã nhấc máy.
Tình huống đột ngột, cả hai trực tiếp bước vào trạng thái cuộc gọi thoại, nhưng đều im lặng, không ai nói gì.
Minh Tịch khẩn trương đến mức thở mạnh cũng không dám, cả người như lâm đại địch, đầu óc ong ong, chỉ cảm thấy máu trong người đang trào ngược lên.
Chỉ là, tại sao Giang Lưu huynh cũng không lên tiếng? Chẳng lẽ anh ấy cũng lỡ tay bấm nhầm nút nghe máy?
Trong khoảnh khắc, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Trong quán net có người đang chơi trò chơi trực tuyến đầu tiên của Trung Quốc, có lẽ chơi không thuận lợi, liên tục chửi tục hai câu, âm thanh này cũng bị thu vào cuộc gọi thoại.
Trong lòng Minh Tịch vô cớ nảy sinh cảm giác hoảng loạn mà kích thích chân thực, cảm giác như đang đi trên dây thép, kinh hồn bạt vía, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không tắt máy.
Thật ra cô cũng muốn nghe giọng của “Giang Lưu công tử” mà, đúng không?
Không biết qua bao lâu, tích tắc tích tắc……………
Dường như có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc trôi.
Cuối cùng, Minh Tịch nắm lấy chuột, quả quyết ấn nút tắt máy, kết thúc cuộc gọi thoại khiến cô khổ sở này.
Cô ấn nút tắt máy, đối phương cũng không nói gì.
【Xin lỗi, em không biết nút đó là gọi thoại.】
Trong khung chat, “Nhất Tiếu Thiên Kim” giải thích với “Tiếu Nhi Bất Ngôn”.
【Không sao, đôi khi gõ chữ phiền phức, gọi thoại quả thật tiện hơn.】”Tiếu Nhi Bất Ngôn” trả lời.
Minh Tịch trong lòng thầm nghĩ, nếu đã như vậy, vừa nãy sao anh ấy không nói gì? Cô muốn hỏi, nhưng lại ngại, dù sao mình cũng không lên tiếng.
【Giọng em khó nghe lắm, với lại dạo này bị cảm, thật ngại mở lời.】
Minh Tịch suy nghĩ một lát, vẫn bịa cho “Giang Lưu huynh” một lý do dễ hiểu, mà không làm tổn hại tình bạn.
Cô giải thích lý do mình không nói, “Giang Lưu Đại Đạo” lại không giải thích, còn được đằng chân lân đằng đầu.
【So với chat chữ và chat thoại, đã là tri kỷ, gặp mặt ngoài đời trò chuyện chắc chắn càng thoải mái hơn.】
“Tiếu Nhi Bất Ngôn” gửi tin nhắn trong khung chat.
“Giang Lưu huynh” đây là có ý gì? Anh ấy muốn hẹn cô gặp mặt sao?
Minh Tịch cắn răng, gõ một chữ trong khung chat: 【Vâng.】
Nhận được phản hồi của cô, “Tiếu Nhi Bất Ngôn” lại gửi một đoạn tin nhắn:
【Thứ năm tuần sau, tôi bay đến Thâm Quyến xem nhà máy, không biết Tây Môn tiểu đệ có thời gian không? Chúng ta có thể hẹn nhau uống trà sáng, tôi cũng muốn gặp mặt cậu.】
Lần này cô thật sự tự vác đá đè chân mình.
【Thứ năm tuần sau em không có thời gian! Em… phải đi công tác, không có ở Thâm Quyến.】
Nói dối lần đầu rất khó, nhưng thuận theo logic, lần thứ hai dễ dàng hơn nhiều.
Người còn không ở Thâm Quyến, làm sao đi uống trà sáng được?
Để tỏ rõ mình không cố ý trốn tránh không gặp mặt, Minh Tịch lại gõ:
【Sau này có cơ hội thì hẹn gặp nhé. Đợi sau này khi em đến Hải Cảng, sẽ hẹn Giang Lưu huynh đi ăn cơm.】
【Được.】
Một chữ “được” đơn giản dứt khoát, cũng lộ ra vài phần miễn cưỡng.
“Tiếu Nhi Bất Ngôn” cuối cùng không làm khó “Nhất Tiếu Thiên Kim” gặp mặt offline nữa.
Hay nói cách khác, Lương Kiến Thành không làm khó Minh Tịch nữa.
Sau đó, “Tiếu Nhi Bất Ngôn” để lại bốn chữ: 【Hữu duyên tái kiến.】
“Nhất Tiếu Thiên Kim” hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trả lời: 【Nhất định hữu duyên! Em sẽ luôn chờ Giang Lưu huynh chia sẻ trên diễn đàn. Em là fan trung thành nhất của anh mà!】
Minh Tịch còn nhân cơ hội trêu chọc tỏ tình, dùng cả “fan”, từ hot trên mạng hiện nay. Từ này bắt nguồn từ tiếng Anh “fans”, trước đây chỉ dùng cho người hâm mộ thần tượng, bây giờ đã thay thế từ “người hâm mộ thần tượng”.
Đối với cô mà nói, theo dõi cập nhật diễn đàn của “Giang Lưu Đại Đạo”, cũng coi như là một “fan” nhỏ rồi.
Làm một “fan” trên mạng thật tốt, không có sự khác biệt về thân phận, cũng không có lo ngại về giới tính, chỉ có sự tâm đầu ý hợp thuần tuý, anh ấy là “Giang Lưu huynh”, cô là “Tây Môn tiểu đệ”.
Hiện tại, cô chắc chắn sẽ không gặp “Giang Lưu huynh”, lập tức không còn lo lắng gì nữa!
Khó khăn lắm mới quen biết một lần, đương nhiên phải nói lời hay, chẳng lẽ công tử Giang Lưu còn có thể tìm được mình qua mạng sao?
Minh Tịch trong lòng thầm nghĩ, trên mặt hiếm khi lộ ra vài phần vui vẻ.
Quả thật, anh không thể nắm bắt một người qua mạng, nhưng lại có thể xác minh thân phận của một người.
Lương Kiến Thành thật sự cũng không ngờ rằng, người mà anh một lòng muốn xác minh thân phận trên mạng, lại là người kỳ diệu nhất xuất hiện trong cuộc sống, công việc, thậm chí hơn hai mươi năm cuộc đời anh:
Minh Tịch.
Biển người mênh mông, đối phương dùng nick ảo kết bạn OICQ với anh, Lương Kiến Thành vốn không đoán ra “Nhất Tiếu Thiên Kim” chính là Minh Tịch. Chỉ là càng giao tiếp nhiều, hình tượng đối phương phác họa trong lòng anh, càng ngày càng gần gũi cô.
Ban đầu, anh cũng không nghi ngờ nhiều, thật sự coi cô là “Tây Môn tiểu đệ”.
Chuyện bắt đầu đáng nghi là, mỗi lần anh chia sẻ trên diễn đàn, “Tây Môn tiểu đệ” đều nhiệt tình hỏi han, thảo luận, tự cho là vạn vô nhất thất, nhưng lại đầy sơ hở trong vấn đề giới tính.
Một người đàn ông sẽ không cố ý nhấn mạnh mình là đàn ông, trừ phi “anh ta” vốn dĩ không phải. Logic cơ bản này, người thông minh như cô lại phạm phải sai lầm, chắc chắn là, thông minh quá tất có ngày bị thông minh hại.
Sau đó, Lương Kiến Thành lại thông qua phản hồi của “Tây Môn tiểu đệ” trên diễn đàn về chủ đề kinh tế, ước chừng suy đoán ra đối phương ở Hải Cảng.
Kinh tế là một môn học rất thú vị, người dân ở các thành phố khác nhau có cảm nhận hoàn toàn khác nhau về kinh tế. Văn hóa kinh tế của Hải Cảng khác biệt các nơi khác trong cả nước, chỉ cần nói về chủ đề kinh tế, rất dễ dàng phán đoán được khu vực mà đối phương đang ở.
Dựa trên những trao đổi này, Lương Kiến Thành phán đoán đối phương là một cô gái trẻ tư duy nhanh nhạy, đầu óc linh hoạt, nhưng vẫn còn hơi non nớt, tuổi khoảng hai mươi. Cô có lẽ chưa từng học đại học chính quy, từ ngữ chuyên ngành không chuyên nghiệp lắm, nhưng luôn có thể dùng những diễn đạt thú vị và chính xác để làm rõ vấn đề.
Một người như vậy, không nhiều, người anh quen biết cũng chỉ có một.
Đương nhiên, anh cũng không thể vô cớ suy đoán. Sở dĩ có thể xác định địa chỉ của đối phương, là vì mỗi bình luận trên diễn đàn đều có thông tin IP, mà “Tây Môn tiểu đệ” chắc chắn không biết IP có thể làm lộ thành phố đang ở.
Vừa nãy cô còn nói dối, cố ý nhấn mạnh mình ở Thâm Quyến.
Cuối cùng…
Rốt cuộc anh đã xác định được “Tây Môn tiểu đệ” trên diễn đàn, và người kết bạn OICQ “Nhất Tiếu Thiên Kim” với anh, chính là Minh Tịch như thế nào?
Anh cố ý chia sẻ một gói tài liệu trên diễn đàn, để những người có nhu cầu lưu lại địa chỉ email.
Với lòng cầu tri thức mạnh mẽ, đương nhiên cô ấy sẽ không bỏ lỡ phúc lợi này.
Người thông minh lanh lợi đến đâu, cũng có lúc hồ đồ mà.
Địa chỉ email mà cô để lại, cô đã từng dùng để gửi sơ yếu lý lịch cho anh rồi……
Cô quên rồi sao?
Lương Kiến Thành bị cận thị nhẹ, khi lên mạng xem máy tính sẽ đeo kính. Lúc này, trong thư phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng ong ong nhẹ nhàng của CPU máy tính. Anh dựa vào chiếc ghế xoay bọc da, đầu ngửa ra sau, khẽ nhắm mắt, hàng mi dày và dài phủ trên mí mắt, đổ bóng xuống, khóe miệng lại bất giác cong lên.
Thật thú vị, thật sự rất thú vị.
Trên đời này sao lại có sự trùng hợp và gặp gỡ kỳ diệu đến vậy?
Lương Kiến Thành giơ tay, tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi xuống, vô tình lau đi những giọt nước mắt trào ra ở khóe mắt.
Anh vốn là người ổn định về mặt cảm xúc, ngay cả trải nghiệm tuyệt vời khi mạo hiểm leo lên đỉnh cao, cũng không bằng sự vui sướng lúc này. Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, dường như trái tim chưa bao giờ đập thật sự mạnh mẽ như đêm nay.
【Nhất định hữu duyên! Em sẽ luôn chờ Giang Lưu huynh chia sẻ trên diễn đàn. Em là fan trung thành nhất của anh mà!】
Trong khung chat, câu này đã được xem đi xem lại ba lần.
Bình tĩnh, cuối cùng vẫn là sắc thái chủ đạo trên gương mặt của Lương Kiến Thành.
Nhìn lại màn hình máy tính lần nữa, vẻ mặt người đàn ông trông vẫn rất bình thản, thậm chí không một gợn sóng. Chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm vào khung chat, trong trẻo hẹp dài, ẩn hiện vẻ sắc bén như mắt chim ưng.
Trong ngũ quan của Lương Kiến Thành, đôi mắt giống mẹ nhất, cả ánh mắt lẫn hình dáng mắt đều cực kỳ giống Cố Song Dương.
Rất lâu sau, đôi bàn tay thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng của người đàn ông lại đặt lên bàn phím sạch sẽ, đơn giản gõ trả lời: 【Cảm ơn vì đã thích, đó là vinh hạnh của tôi.】
Các đốt ngón tay của Lương Kiến Thành hơi nhô lên, nhưng không hề khác thường, có vài phần gầy guộc vừa vặn. Lúc này anh nhẹ nhàng rút tay về, bất kể động tác hay vẻ ngoài, cả người lại khôi phục vẻ kiềm chế và lạnh lùng.
Rèm thư phòng khép hờ, ánh hoàng hôn lốm đốm chiếu vào một góc thư phòng rộng rãi đơn giản.
Phía trên bàn làm việc trong phòng, chiếc đèn bàn màu vàng ấm áp tỏa ra vầng sáng nhạt.
Ở đầu kia thành phố, trong quán net An Đằng, Minh Tịch đối diện với màn hình máy tính nhỏ hơn một chút, hai tay chống lên bàn, nhẹ nhàng đỡ cằm.
Nhìn tám chữ mà “Giang Lưu huynh” để lại trong khung chat, cô suýt chút nữa hét lên.
Cô nghiêng đầu, thật sự không nhịn được mà toe toét cười.
Tâm trạng vô cớ sảng khoái tươi sáng, Minh Tịch còn muốn huýt sáo một tiếng vui vẻ nữa. Nhưng ở môi trường công cộng như quán net, chắc chắn không thể tùy hứng như vậy, thế là Minh Tịch nhẹ nhàng thổi một hơi, thổi cho mái tóc lưa thưa trên trán khẽ động đậy.
Môi trường quán net An Đằng yên tĩnh thanh u, bà chủ mới thay rèm cửa, chiếc rèm dày dặn bằng vải lanh thêu hoa được vén sang hai bên, bên trong là một lớp voan trắng mềm mại mịn màng.
Giờ phút này, được làn gió chiều từ bên ngoài phố phường tràn vào chậm rãi thổi, lớp voan nhẹ nhàng bay lên.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió chuyển động, rì rào.
–
Một người quyến rũ mà không tự biết, một người ở bờ vực mất kiểm soát.
Tuyến tình cảm bắt đầu có tiến triển rồi!
Yêu mọi người!
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen