Nam Bắc Tây Đông - Chương 3
[Phố Tiền Môn]
[Khi nào anh rảnh? Em muốn đưa ảnh cho anh.]
Khi nhắn tin cho Viên Bắc, Vương Lộ Hi đang ăn mì tương đen.
Mì tương đen Bắc Kinh rất cầu kỳ ở phần sốt thịt. Thịt phải dùng thịt ba chỉ tươi cắt hạt lựu, tương phải là tương khô của Lục Tất Cư.
Rau ăn kèm cũng không thể qua loa. Tiếc là quán này đông khách quá, nhân viên phục vụ như đang vội thu dọn bát đũa, cô còn chưa kịp nhìn rõ từng loại rau là gì thì tất cả đã bị đổ lên trên mì. Cô chỉ kịp nhận ra sợi củ cải hồng là loại “tâm lý mỹ nhân”, màu xanh thái nhỏ ngoài hành ra còn có cần tây thái sợi.
Tiếng đổ thức ăn từ chiếc đĩa sứ nhỏ hòa cùng tiếng ồn ào của quán ăn tạo nên một nhịp điệu rất đặc trưng. Ăn no rồi, đường trong máu tăng nhanh, Vương Lộ Hi có chút buồn ngủ.
Hành trình hôm nay có lễ thượng cờ ở Thiên An Môn, sáng sớm chưa sáng hẳn đã phải tập trung, bây giờ là đi dạo phố Tiền Môn, tiện thể ăn trưa luôn.
Bắc Kinh là một thành phố có quy hoạch vuông vức, phố Tiền Môn nằm trên trục chính của thành phố, phía nam quảng trường Thiên An Môn. Đây là phố thương mại từ xưa đến nay với những tòa nhà cao lớn hai bên.
Trông có vẻ không khác gì các khu phố thương mại giả cổ ở mỗi thành phố, nhưng các cửa hiệu lâu đời như Đồng Nhân Đường, Thụy Phủ Tường, Trương Nhất Nguyên đều có tổng cửa hàng tại đây.
Vương Lộ Hi liên tục ngẩng đầu nhìn những tấm biển hiệu, luôn tưởng tượng rằng hàng trăm năm trước, những cửa hiệu này trông sẽ như thế nào.
Hướng dẫn viên dẫn cả đoàn đi vào ngõ cá tươi (Tiên Ngư Khẩu), ngõ này chạy theo hướng đông-tây, còn hướng ngược lại chính là con phố nổi tiếng Đại Lộ Thương Lâm.
Cũng nhờ hướng dẫn viên nhắc nhở, Vương Lộ Hi đã sửa lại cách phát âm. Hóa ra ba chữ trên cổng vòm ở đây phải đọc như thế này — cô mở WeChat, nhấn giữ ghi âm, biến thành cái máy đọc lại: [dà shí làn er… dà shí làn er… dà shí làn er…]
Viên Bắc vẫn chưa trả lời cô.
Nói chính xác hơn, từ tối hôm qua, sau khi Viên Bắc kết thúc công việc và cô xin kết bạn WeChat, anh đã không trả lời thêm bất kỳ tin nhắn nào. Bao gồm cả tin nhắn vừa rồi: [Em muốn đưa ảnh cho anh.], trước đó là: [Mì tương đen này có chuẩn vị không?], và sớm hơn nữa là: [Nhìn này! Quốc kỳ kìa!].
Tất cả đều không có phản hồi.
Vương Lộ Hi thậm chí còn nghi ngờ Viên Bắc đã cho cô một tài khoản WeChat giả.
…
Hướng dẫn viên mới hôm nay rõ ràng chuyên nghiệp hơn nhiều, nói chuyện rất lưu loát, nghe qua là biết thuộc lòng lời thuyết minh, tốc độ nói vèo vèo. Nhưng Vương Lộ Hi cứ lơ đễnh, thỉnh thoảng lại liếc điện thoại, nhìn vào khung chat chỉ toàn bong bóng màu xanh lá.
Bà cụ ở cùng phòng với cô đến rủ: “Cùng bà đi ăn dồi rán không?”
Dồi rán là món ăn vặt của Bắc Kinh, tên nghe khá lạ nhưng thật ra không phải là dồi, thậm chí không có thịt, mà làm từ tinh bột khoai lang. Nó được cắt thành từng miếng một bên dày một bên mỏng, rồi chiên ngập dầu, giòn giòn thơm ngon, chấm với nước tỏi mà ăn.
Hôm nay trời vẫn nắng gắt, phố Tiền Môn lại đông nghẹt khách du lịch. Vương Lộ Hi và bà cụ kia chỉ có thể đứng ở góc khuất người và râm mát để tránh nóng. Dùng que tre nhỏ xiên một miếng dồi rán, điện thoại của cô vừa hay đổ chuông. Cô vội vàng nhét miếng dồi vào miệng, suýt nữa làm trầy vòm miệng.
Là bạn cô nhắn tin hỏi, hôm nay đi chơi thế nào? Vui không?
Vương Lộ Hi bận tay, chỉ có thể dùng một tay gửi tin nhắn thoại: “Cũng ổn.”
Bạn cô gửi một dấu chấm hỏi: “Sao vậy, chẳng phải nói hôm nay đổi hướng dẫn viên rồi à?”
“Đổi rồi, đổi rồi, không liên quan đến hướng dẫn viên, chỉ là mệt quá.” Vương Lộ Hi nói, “Tôi rất muốn cho bà xem chân tôi lúc này.”
Mới nửa ngày thôi mà đã đi hơn hai vạn bước, ngón chân út sắp rụng đến nơi rồi.
“Ngày xưa ai từng nói mình là lính đặc công nhỉ?”
“… Tôi không xứng.”
Cách đó không xa, các du khách trong đoàn đang vây quanh hướng dẫn viên để phàn nàn.
Vương Lộ Hi nghe loáng thoáng, hình như mọi người đều cảm thấy lịch trình sắp xếp không hợp lý, điểm tham quan quá dày đặc, người lại quá đông, mỗi nơi đều ghé qua một cách vội vã, vừa mệt lại vừa không có trải nghiệm gì đáng kể.
Hướng dẫn viên cũng rất bất đắc dĩ.
Mùa hè là như vậy, người đông đến nỗi nhìn chẳng thấy điểm dừng, có vé để đi nhiều nơi đã là may mắn rồi.
Vương Lộ Hi cũng thở dài một hơi.
Tin nhắn lại tới khi cô đang đi bộ dưới nắng, thể lực và tâm trạng đều dần chạm đến giới hạn. Màn hình điện thoại bị ánh nắng chiếu thẳng vào, cô phải chỉnh độ sáng lên mức cao nhất và che bằng tay mới nhìn rõ được dòng tin ngắn gọn:
Viên Bắc: [Xin lỗi, vừa mới dậy.]
… Đúng lúc đó, xe điện tham quan trên phố Tiền Môn chạy ngang qua Vương Lộ Hi.
Chiếc xe có ngoại hình cổ điển, khi di chuyển sẽ phát ra tiếng chuông leng keng, nên còn được gọi là “xe leng keng”. Tiếng chuông ấy dường như làm nứt vỡ cái nóng hầm hập xung quanh, một cơn gió thổi qua, dù vẫn nóng hổi nhưng ít nhiều cũng làm dịu bớt cái nóng gay gắt.
Vương Lộ Hi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô hít sâu liền hai hơi.
Vương Lộ Hi: [Anh ngủ đến chiều à?]
Viên Bắc: [Điều hòa lạnh quá, dậy tắt rồi ngủ tiếp.]
Ý anh ta là còn định ngủ tiếp nữa.
… Đúng kiểu khoe khoang ngầm.
Vương Lộ Hi: […]
Vương Lộ Hi: [Im miệng đi!]
Viên Bắc rất nghe lời, thực sự im lặng.
Vương Lộ Hi cầm điện thoại đợi một lúc, nhưng chẳng thấy tin nhắn trả lời.
Cô đành phải tìm cách bắt chuyện lại:
Vương Lộ Hi: [Rốt cuộc anh làm nghề gì vậy? Hôm nay không phải đi làm sao?]
Đợi một lát.
Viên Bắc: [Đang chờ việc.]
Vương Lộ Hi: [Vậy nên mới ngày đêm đảo lộn?]
Viên Bắc: [Ừ.]
Vương Lộ Hi: [Hạnh phúc thật đấy.]
Viên Bắc: [Em hiểu rõ hạnh phúc là gì quá ha.]
Vương Lộ Hi bật cười khúc khích.
Bà cụ đi cùng hỏi cô có muốn vào cửa hàng nhỏ trong ngõ mua chai nước không. Vương Lộ Hi xua tay. Cô ngồi một mình trên bậc thềm bên đường, cúi đầu nhắn tin.
Vương Lộ Hi: [Sáng nay em đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, vậy mà không đánh thức được anh sao?]
Viên Bắc: [Anh để chế độ im lặng khi ngủ.]
Vương Lộ Hi: [Vậy bây giờ anh xem thử đi.]
Viên Bắc: [Xem rồi.]
Vương Lộ Hi: [Còn có tin nhắn thoại nữa, nhớ nghe đó nha.]
Đó là đoạn tin nhắn thoại dài 15 giây.
Vương Lộ Hi đợi mãi, cuối cùng cũng thấy Viên Bắc phản hồi.
Đúng như cô dự đoán, anh trả lời bằng một dấu “?”.
Vương Lộ Hi: [Hahahaha, chỗ em không nói âm “er”. Em bắt chước thế nào?]
Cô nhớ lại cuộc nói chuyện với Viên Bắc hôm qua. Phần lớn thời gian anh nói tiếng phổ thông, chỉ đôi lúc, như khi đáp lại một cách vô thức hay khi dùng một số thói quen nhỏ trong lời nói, mới mang giọng điệu Bắc Kinh chậm rãi, lười biếng. Giọng điệu ấy giống như buổi hoàng hôn mùa hè, khi mặt trời sắp lặn, cái nóng dần dịu xuống, ánh chiều tà phủ lên người chút hơi ấm còn sót lại.
Vương Lộ Hi thật lòng khen ngợi: [Tiếng Bắc Kinh hay thật đó ~ er.]
Viên Bắc không mấy để tâm đến lời khen ngợi này: [Anh càng mong người ta nói anh không có giọng địa phương hơn.] (**Giọng Bắc Kinh, giọng chuẩn tiếng Trung Quốc mà bảo giọng địa phương ~ ơ)
Vương Lộ Hi nhấn mạnh: [Rõ ràng là rất hay mà!]
Trong lòng cô lại tập nói hai lần: dà shí làn er… dà shí làn er…
Nhưng dường như vẫn không đúng cách.
Cô muốn Viên Bắc nói chuẩn cho một lần.
Nhưng anh lại biến mất rồi.
Bữa tối, đoàn được sắp xếp ăn món thịt nhúng lẩu truyền thống của Bắc Kinh bằng nồi đồng.
Món này cầu kỳ nhất ở chỗ phải dùng nồi bằng đồng đỏ, đun nóng bằng than củi. Về phần nước dùng, chỉ cần “một bát nước, vài lát gừng và hành”, không thêm gia vị khác. Quan trọng nhất là để thưởng thức vị tươi của thịt cừu, rau ăn kèm theo kiểu truyền thống là đậu phụ, miến và cải thảo.
Như thường lệ, máy ảnh phải “ăn” trước.
Vương Lộ Hi chỉnh lại dụng cụ ăn, dùng máy chụp lấy liền chụp một tấm làm kỷ niệm, sau đó lại dùng điện thoại chụp một tấm cùng góc độ để đăng lên trang cá nhân. Thịt cừu thái lát vừa thả vào nồi, hơi nước bốc lên. Trong bát nước chấm có sốt vừng, trên đó có viết chữ “Phúc” bằng nước sốt đậu phụ đỏ.
Dầu ớt được làm ngay trước khi bưng lên bàn, không dùng bột ớt mịn mà là những miếng ớt khô, khi dầu nóng đổ vào, không hề cay mà thơm nức.
… Khi Viên Bắc trả lời tin nhắn, Vương Lộ Hi đã ăn đến căng bụng, lúc này đang phân vân trước một miếng bánh vừng nướng.
Cô thực sự không thể ăn nổi nữa, nhưng đã đến đây thì nhất định phải thử.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô cũng cắn một miếng, hương vị đậm đà của sốt vừng lập tức tràn ngập trong miệng.
Ăn xong bữa này, cảm giác cả người cô cũng thành mùi sốt vừng luôn.
Vương Lộ Hi: [Em tưởng anh lại ngủ rồi chứ!]
Viên Bắc: [Không, xuống lấy đồ và vứt rác.]
Vương Lộ Hi: [Anh sống ở đâu? Sống một mình à? Hay sống với bố mẹ? Nhà ở Bắc Kinh có đắt không?]
Viên Bắc: [Lại điều tra hộ khẩu à.]
Vương Lộ Hi bĩu môi: [Chỉ là tò mò thôi mà.]
Một lát sau.
Viên Bắc: [Phía Đông.]
Đông.
Đông là chỗ nào?
Vương Lộ Hi thực sự không quen với cách nói “Nam, Bắc, Tây, Đông” của người Bắc Kinh. Rõ ràng nói trái, phải, trước, sau thì dễ hiểu hơn! Sáng nay khi xem lễ thượng cờ, cô đã bị nhân viên an ninh nhắc phải đi vào từ phía Đông, khiến cô xoay mấy vòng tại chỗ mà vẫn không hiểu.
…
Ăn uống no nê, không khí trên bàn ăn rất náo nhiệt.
Công ty du lịch đã sắp xếp một nơi chuyên dụng để hướng dẫn viên và tài xế ăn uống. Vào giờ ăn tối, hướng dẫn viên không ăn cùng khách du lịch, điều này tạo cơ hội cho mọi người bàn tán.
Thực ra, cũng không phải mọi người không hài lòng với công ty du lịch này. Như đã phản ánh vào ban ngày, với một đoàn đông theo tiêu chuẩn phổ thông, cách sắp xếp như vậy phù hợp với quy định của ngành. Chỉ là trong mắt du khách, dù là ăn uống hay tham quan, tất cả đều có cảm giác qua loa.
Không có việc gì làm, Vương Lộ Hi vừa nhâm nhi ly nước sấu, vừa kể lại những vấn đề mọi người gặp phải cho anh Viên Bắc nghe.
Vương Lộ Hi: [Anh có cách giải quyết nào không?]
Viên Bắc: [Bắc Kinh vốn là như vậy, chẳng có gì thú vị cả.]
Vương Lộ Hi: [Nhưng đi du lịch chẳng phải là từ chỗ mình sống chán, đến nơi người khác đã sống chán hay sao.] Vương Lộ Hi: [Không phải em nói những điểm du lịch nổi tiếng này không tốt, chỉ là em muốn đến những nơi ít thương mại hóa, mang tính đời sống hơn một chút, muốn trải nghiệm cuộc sống hàng ngày của người dân thủ đô, hì hì.]
Lúc này, Viên Bắc tỏ ra chuyên nghiệp theo kiểu nửa vời của một hướng dẫn viên du lịch: [Thành phố nào cũng vậy thôi, muốn du lịch sâu, nếu không có bạn dẫn đường, thì chỉ còn cách tìm tour du lịch riêng, hướng dẫn viên sẽ đồng hành suốt chuyến đi. Đắt, không cần thiết.]
Sau đó, anh bổ sung thêm một câu: [Sau này em sẽ có nhiều thời gian ở Bắc Kinh để trải nghiệm, tốt nhất đừng vội.]
Áp lực và nhịp sống ở thủ đô, đến lúc đó đừng có than thở hay khóc nhè.
…
Vương Lộ Hi rõ ràng không tin vào điều đó, vẫn tràn đầy hy vọng cho cuộc sống tương lai của mình.
Vương Lộ Hi: [Chuyện sau này tính sau, trước mắt em muốn tận hưởng mùa hè này đã.]
Sự chú ý của cô vẫn nằm ở “du lịch sâu” mà Viên Bắc vừa nhắc đến.
Tour du lịch riêng, cô cũng đã tìm hiểu qua, trên trang web của công ty du lịch cũng có loại hình này.
Cách du lịch này thực sự có thể khám phá mọi ngóc ngách của thành phố, không chỉ giới hạn ở những điểm nổi tiếng và đông đúc, mà còn đi vào những nơi mà người địa phương thường lui tới, như những quán ăn nhỏ bình dị nhưng ngon, những công viên nhỏ mà người ta hay dạo bộ sau bữa tối. Trong suy nghĩ của Vương Lộ Hi, chính những góc khuất này mới làm nổi bật màu sắc thật sự của một thành phố.
Nhưng cũng có nhược điểm.
Đắt chỉ là một mặt, tour du lịch riêng thường cần hướng dẫn viên và tài xế đồng hành suốt chuyến đi. Ăn ở, chơi bời, tiếp xúc gần gũi hơn, nếu không hòa hợp với họ thì chẳng còn là du lịch nữa, mà trở thành tra tấn.
Thật ra, Viên Bắc nói không sai, tốt nhất là có một người bạn địa phương dẫn đường, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Cô nhìn vào hình đại diện của Viên Bắc trên màn hình, ngẩn ngơ suy nghĩ.
Rất lâu.
Ngón tay lướt nhanh, gõ chữ.
Vương Lộ Hi: [Viên Bắc,]
Vương Lộ Hi: [Anh đáng giá bao nhiêu?]
Viên Bắc không trả lời.
Lúc đó, anh đang mở hộp bưu kiện.
Phần thưởng cho việc làm lao lực – đôi giày mới mà cậu bạn thân tặng, phải kiểm tra kỹ rồi sắp xếp gọn gàng.
Chiếc tủ đựng bằng nhựa trong suốt, từng ô được sắp xếp ngăn nắp, chiếm hết một bức tường trong phòng khách. Mỗi ngăn tủ chứa một đôi giày, anh đều có thể kể được xuất xứ, chúng về nhà lúc nào, mua ở đâu, đã trải qua bao nhiêu khó khăn để có được…
Viên Bắc lùi lại hai bước, chiêm ngưỡng toàn bộ bức tường giày.
Thỏa mãn.
Khi cầm điện thoại lên lần nữa, anh thấy tin nhắn của Vương Lộ Hi. Cô nhắn rất kỳ lạ và trang trọng, còn gọi đầy đủ tên anh. Ngay sau đó lại thấy một dòng “đã thu hồi”.
Viên Bắc: [?]
Viên Bắc: [Thu hồi cái gì?]
Bên kia liên tục hiện “đang nhập”.
Viên Bắc chờ rồi lại chờ.
Thật ra anh không tò mò đến vậy, nhất là với một cô bé tư duy thoát ly và luôn bốc đồng như cô ấy. Chỉ là nhìn cách cô đang nhập tin nhắn, hệt như đang viết một bài luận.
Anh muốn xem thử xem cô định nói gì.
10 giây.
20 giây.
Nửa phút.
Cuối cùng.
Vương Lộ Hi: [Không có gì.]
Vương Lộ Hi: [Em chỉ muốn hỏi anh xem nên mua đặc sản Bắc Kinh ở đâu?]
?
??
Viên Bắc: […]
Viên Bắc: [Mua online.]
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen