Gặp Đông - Kim Bính - chapter42 END
Âm lượng trong xe cũng không cao, nhưng tiếng người nói chuyện ở ghế sau rất khẽ, cho nên Thái Tấn Đồng một chữ cũng không nghe thấy.
Anh ta thậm chí nghi ngờ có phải chính mình sinh ra ảo giác, đối thoại giữa đôi nam nữ kia có ý nghĩa nào đó?
Anh ta nhìn về phía gương chiếu hậu, trong gương Dụ Kiến hình như đang ngủ, đầu tựa vào bả vai Mạnh Đông, còn Mạnh Đông dáng vẻ lạnh nhạt tự nhiên, cũng không đẩy người ra.
Vì thế Thái Tấn Đồng lập tức phủ nhận sự không tự tin, anh ta im lặng chính âm lượng ca khúc đến mức nhỏ nhất, hy vọng hai người phía sau nói chút gì đó.
Mạnh Đông không lưu ý tiếng ca trong xe bỗng nhiên nhỏ đi, tầm mắt anh luôn nhìn người bên cạnh.
Cằm anh hơi ngứa.
Mũ lông của Dụ Kiến rất lớn, sau khi ngủ mũ cô bất giác dịch lên trên, lộ ra mặt cô.
Lông mũ mềm mại, thường xuyên cọ anh, chỉ cần mặt anh hơi động, nhúm lông cọ càng mạnh.
Mạnh Đông cảm nhận được cằm bị cọ, lại nhìn lông màu xám bám trên mặt Dụ Kiến, xám và trắng, sắc thái đối lập mãnh liệt, rất khó có người đàn ông nào chống lại được dụ hoặc.
Anh vươn tay, cẩn thận đẩy một chút lông dán vào má Dụ Kiến.
Dùng sức không mạnh, lông lại cọ trở lại, hơi thở bám vào lòng bàn tay anh, là của Dụ Kiến.
Dụ Kiến dường như cảm giác được động tác của anh, cô cọ trên vai anh, nhưng bởi vì tay anh cách cô gần, bởi vậy lòng bàn tay cũng bị cô cọ tới.
Dụ Kiến lại khẽ phát ra tiếng, bảo người đừng ồn ào. Dáng vẻ cô thuận theo ỷ lại.
Tay Mạnh Đông dừng lại, nhìn cô.
Cô ngủ đến mơ mơ màng màng, khóe miệng khẽ cong lên, không để ý, căn bản không thể phát hiện.
Mạnh Đông chậm rãi thu lại tay, nhẹ nhàng nắm tay, một bên bả vai giữ nguyên trạng thái.
Bầu trời tối đen hơn nữa có sương mù, Thái Tấn Đồng lái xe rất chậm, anh ta có mục đích, đáng tiếc không nghe thấy hai người kia nói chuyện. Anh ta lại lặng lẽ liếc gương chiếu hậu, chắc chắn phỏng đoán của chính mình, Mạnh Đông không giống một người có thể thân sĩ đến loại trình độ này đối với người khác phái, Dụ Kiến lại càng sẽ không bởi vì ngủ đến mơ hồ mà gần sát người xa lạ.
Trong đầu anh ta lại bắt đầu xuất hiện khúc mắc vừa yêu vừa hận, phía trước mặt đường đột nhiên lao ra một con chó, anh ta tỉnh ngủ, vội vàng phanh lại, may mà tốc độ xe chậm, lốp xe cũng không phát ra tiếng chói tai, nhưng không khống chế được tim đập, anh ta vẫn hơi kinh ngạc.
Dụ Kiến đang ngủ lao về phía trước, Mạnh Đông theo bản năng nhanh chóng ôm người.
Dụ Kiến đột ngột trợn mắt, ý thức còn ở trong mộng, cô phát hiện cổ mình bị vòng cánh tay, mặt cô dán sát vào đối phương, mơ hồ không rõ hỏi: “Làm sao vậy?” Còn muốn tiếp tục ngủ.
Phía trước Thái Tấn Đồng còn sợ hãi trả lời: “Không có việc gì, gặp phải chó, làm tôi sợ đến nhảy dựng. Hai người không có việc gì chứ?” Nói xong quay đầu lại, tiếp tục lái.
Dụ Kiến hơi tỉnh táo, ánh mắt cô nhìn lên trên, nhìn thấy gương mặt đàn ông ngũ quan thâm thúy, cô ngồi thẳng dậy, nhưng một cánh tay vòng cổ, cô không thể động đậy.
Hai tay cô dùng sức gạt cánh tay, Mạnh Đông lập tức buông cô ra, cô lập tức ngồi thẳng người.
Tất cả xảy ra trong vài giây, tư tưởng còn không đuổi kịp động tác.
Xe chậm rãi khởi động, người ngồi trên nhìn Mạnh Đông nói: “Vừa rồi đột nhiên phanh lại, suýt chút nữa cô đập về phía trước.”
Dụ Kiến chỉnh mũ, nói: “Cảm ơn.”
Lồng ngực nổi lên từng đợt trống, cô chỉnh lại quần áo, hai tay khoanh ngực, cố gắng tắt đi âm thanh này.
Cô lại nói với Thái Tấn Đồng: “Bật to nhạc lên một chút.”
“À được.” Thái Tấn Đồng bật lại âm lượng trước đó.
Dụ Kiến gạt tóc, nhìn ra ngoài cửa sổ, không phát hiện phong cảnh gì, cửa kính mơ hồ chiếu ra mặt người nọ. Xe dừng lại, cô lập tức mở cửa, cửa xe khóa lại, cô thúc giục: “Mở cửa.”
Rầm một tiếng cửa mở ra, cô tạm biệt người trong xe: “Tạm biệt.”
Đến nhà cô rồi.
Thái Tấn Đồng cảm thấy lần này động tác của Dụ Kiến vô cùng nhanh chóng, anh ta sờ cằm, lái xe ra khỏi tiểu khu, nhìn vào gương chiếu hậu nói chuyện: “Đi cùng cậu khiến tôi lại nhớ lại, lần trước tôi tham gia loại đón năm mới này vẫn là thời đại học, sau khi đi làm không có thời gian, nhất là đêm giao thừa, trước đó tôi có dẫn dắt mấy nghệ sĩ tuy rằng không quá nổi tiếng, nhưng công việc cũng không ít, buổi tối cuối năm rất nhiều công việc.”
Mạnh Đông hỏi: “Lần này Dụ Kiến không có lời mời đêm giao thừa?”
Thái Tấn Đồng vốn sẽ không nói về công việc của Dụ Kiến với người ngoài, nếu là mười tiếng trước, anh ta nhất định sẽ nói vòng vo, nhưng hiện giờ Mạnh Đông hỏi, anh ta thản nhiên trả lời: “Có mấy lời mời đều bị đẩy, cô ấy tính năm nay về nhà đón năm mới, nhưng đây là chuyện sớm đã định.”
Mạnh Đông nói: “Cô ấy chỉ có một tiết mục?”
“Đúng vậy.” Thái Tấn Đồng nói, “Chỉ có một cái, hiện tại ngẫm lại cũng không sai, may mà không nhận nhiều.”
Xe vừa mới lái ra tiểu khu, tay Mạnh Đông để sang chỗ ngồi bên cạnh, anh nghiêng đầu nhìn, lại lau vài cái, giống đang tỉ mỉ chà lau. Qua hai giây, anh bỗng nhiên mở miệng: “Dừng xe.”
“Làm sao vậy?” Thái Tấn Đồng không ngừng.
“Dụ Kiến quên đồ.”
“Cô ấy quên cái gì?” Thái Tấn Đồng chậm rãi dừng lại.
Mạnh Đông lấy đồ, đẩy cửa xe ra nói: “Tôi vào đưa cho cô ấy, anh ở chỗ này chờ một chút.”
Thái Tấn Đồng nói: “Được, vậy anh đi đi.” Chưa bảo anh ta lái về, cũng không bảo anh ta vào cùng, Mạnh Đông nói gì anh ta đều làm theo.
Mạnh Đông xuống xe, xoay người nói với người bên trong: “Cho tôi số di động của Dụ Kiến.”
Điều này khiến Thái Tấn Đồng hơi do dự.
“Quá muộn, gõ cửa ảnh hưởng đến cha mẹ cô ấy.” Mạnh Đông nói.
Thái Tấn Đồng ra sức gật đầu: “Được được.”
Mạnh Đông một mình quay về tiểu khu, đi đến cửa nhà Dụ Kiến, anh nhìn hàng rào thấp trước mặt.
Hàng rào không chắn được người, leo lên là vào được.
Anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ.
Căn biệt thự này không quá to, một căn phòng tầng hai có chút ánh sáng, anh cầm lấy di động, gọi cho dãy số vừa có được.
Dụ Kiến bước khẽ vào nhà, sau khi lên lầu cô không đi rửa mặt, có lẽ là bởi vì vừa mới ở trên xe ngủ, cho nên suy nghĩ tỉnh táo, cơ thể lại lười biếng không muốn nhúc nhích.
Cô cởi áo ném lên sô pha, ngồi xuống mặt đất, cô ôm chân ngẩn người một lúc, sau đó đứng dậy, lấy ra dây buộc tóc, lại ở phòng ngủ bắt đầu tìm kiếm.
Khi tiếng chuông di động vang lên, đồ cô đang cầm rơi xuống sàn nhà, đêm hôm khuya khoắt điện thoại vang, cô chưa kịp xem dãy số, lập tức ấn nghe.
Tiếng nói trầm thấp giống như ngồi ở trên đám mây rơi xuống bên tai cô.
“Dụ Kiến.”
Dụ Kiến sững sờ, để di động ra xa nhìn dãy số, qua một hai giây, cô để lại bên lỗ tai: “Ai vậy?”
Mạnh Đông không tự giới thiệu, anh nhìn chằm chằm cửa sổ sáng đèn nói: “Cô bỏ quên đồ, đi ra lấy một chút.”
Dụ Kiến cũng không hỏi lại anh là ai vậy, cô nói: “Đồ tôi làm rơi.”
“Làm rơi.”
“Tôi làm rơi cái gì?”
“Cô xuất hiện đi, tôi ở cửa nhà cô.”
Dụ Kiến đứng lên từ trên mặt đất, kéo rèm nhòm ra bên ngoài, cách ban công nhìn không rõ lắm, nhưng ngoài hàng rào biệt thự quả thật đứng một người.
Cô bỏ rèm xuống xoay người, đang muốn nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa phòng ngủ, cửa bị đẩy ra.
Bà Dụ thăm dò tiến vào, cau mày nói: “Sao mẹ lại nghe thấy tiếng gì đó?” Xung quanh bày bừa, bà giữ cửa, “Con lại đang tìm đồ à?”
Bà Dụ vào thời kì mãn kinh, ban đêm giấc ngủ cực nông, một chút động tĩnh có thể đánh thức bà, Dụ Kiến không nghĩ tới đóng cửa phòng cũng không thể hoàn toàn cách âm.
Dụ Kiến bỏ tay xuống, làm như không có việc gì nói: “Đánh thức mẹ?”
“Cũng không phải, mẹ vốn không ngủ được.” Bà Dụ tiến vào hỏi, “Con vừa trở về? Sao còn chưa đi tắm rửa.”
“Con đi đây.”
“Con đang tìm cái gì? Mấy ngày hôm trước mẹ thấy con tìm đồ, còn chưa tìm được?” Bà Dụ khi đó nghĩ đến Dụ Kiến tìm đàn ghi-ta, nhưng rõ ràng không phải.
Dụ Kiến nói: “Không có gì, mẹ nhanh đi ngủ đi.”
“Mẹ đi uống chút sữa, không biết có thể ngủ hay không.” Bà Dụ nói thầm đi ra ngoài, “Con cũng sớm đi tắm rửa, đừng để quá muộn, không muốn dọn đồ thì để đấy ngày mai mẹ giúp con.”
Dụ Kiến đuổi theo đi ra: “Con đi rót cho mẹ, mẹ về phòng đi.”
“Không cần không cần, con cứ mặc kệ mẹ, con đi ngủ sớm một chút, mẹ thấy hiện tại con không có tinh thần như trước kia.” Bà Dụ hất tay xuống lầu.
Một mặt cửa sổ phòng bếp đối diện với hàng rào, Dụ Kiến nhìn điện thoại còn biểu hiện đang trò chuyện, đi theo xuống lầu.
Bà Dụ bật đèn phòng bếp, mở tủ lạnh nói: “Con cùng xuống dưới làm gì, mẹ cũng không phải mắt mờ.”
“Con cũng uống chút sữa.”
“Có cần đun nóng không?”
Dụ Kiến nói xong “Vâng”, bất giác đến gần cửa sổ.
Cô nhìn ra bên ngoài, người vẫn còn ở hàng rào, canh ba chợt thấy có vài phần dọa người. Cô để điện thoại lên bệ bếp, kéo rèm, bà Dụ ngăn cô lại: “Này, đừng kéo.”
“Buổi sáng lại kéo ra.” Dụ Kiến kéo xong bên này, lại nhanh chóng đi sang bên kia kéo nốt.
“Mẹ muốn mở cửa hít thở không khí.” Bà Dụ lại kéo ra.
Dụ Kiến ngăn cản: “Buổi tối không an toàn.”
“Mẹ biết, uống xong sữa sẽ đóng.”
Dụ Kiến không có lý do phản đối nữa, trơ mắt nhìn mẹ kéo rèm ra, lại mở cửa sổ, ngoài hàng rào biệt thự không có một bóng người.
“Nếu con sợ lạnh thì lên lầu.” Bà Dụ quan tâm nói.
“Không lạnh.” Dụ Kiến cầm cốc sữa nóng, che tay, sau đó lặng lẽ mở di động ra, vẫn còn đang trong trạng thái trò chuyện.
Bà Dụ uống sữa hỏi cô: “Buổi tối con đi đón năm mới?”
“Vâng.”
“Một mình?”
“Vâng.”
“Một mình đi rất cô độc, con nhìn Giai Bảo ấy, hiện tại làm gì đều có chồng con bé đi cùng.”
Dụ Kiến cười, cúi đầu yên lặng uống sữa.
Bà Dụ chỉ nói đến vậy, nói hơn sợ Dụ Kiến khó chịu.
Sữa uống thật sự nhanh, bà Dụ uống xong nói: “Con uống nhanh đi, để mẹ rửa cốc.”
Dụ Kiến lấy đi cốc không của mẹ: “Mẹ đi lên ngủ đi, để con rửa.”
Bà Dụ thấy cô uống chậm, cũng không muốn chờ: “Thế thôi, con uống xong mau đi nghỉ ngơi.”
Dụ Kiến gật đầu.
Tiếng bước chân lên lầu, Dụ Kiến bỏ cốc sữa xuống, cầm lấy di động, dán lên tai nghe, hoàn toàn yên tĩnh.
Cô đang chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên trước mắt hiện lên bóng người, không biết có phải trong mười phút ngắn ngủn trong lòng cô có quá nhiều suy đoán, cho nên khi liếc thấy người này, cô chỉ khẽ hô một tiếng bởi vì phản xạ có điều kiện, nhưng nó cũng bị kẹt trong cổ họng.
Mạnh Đông đứng ở ngoài cửa sổ phòng bếp, tầm mắt liếc cô một vòng.
Cô để tóc tùy ý, sợi tóc rớt bên má, cảm xúc hơi kích động, hơi thở hơi dồn dập.
“Bị dọa rồi?” Mạnh Đông hỏi.
“…… Anh nói xem?”
Mạnh Đông cười, đưa đồ qua: “Của cô.”
Bức tranh, Dụ Kiến vừa thấy đã biết là bức họa của Ngô Du Du, cô sửng sốt, lại không nhận.
“Đã khuya, cầm đi.” Mạnh Đông nói.
“Không phải của tôi, đây là anh mua.” Dụ Kiến cầm lấy cốc sữa, tính uống nốt phần còn lại.
Mạnh Đông để bức tranh vào bệ cửa sổ, sau đó nhìn chằm chằm Dụ Kiến, gằn từng tiếng nói: “Mong rằng năm mới vui vẻ, Dụ Kiến.”
Giọng anh vẫn trầm thấp, nhưng một tiếng chúc phúc này không giống với thời khắc chuyển sang năm mới, giống như dung nhập vào năm tháng, nói một tiếng vào tương lai.
Ngoài cửa sổ là bụi cỏ vào đông, sâu thẳm lại yên tĩnh, Dụ Kiến chống lại tầm mắt anh.
“Đúng rồi Kiến Kiến, con đừng quên đóng cửa.” Bà Dụ từ ngoài phòng bếp xuất hiện.
Dụ Kiến nhảy dựng lên, đột nhiên quay đầu: “Hiện tại con đi đóng.” Khi quay đầu lại, bóng người ngoài cửa sổ đã biến mất, cô lập tức đóng cửa sổ.
“Con còn chưa uống xong sữa? Uống không hết thì thôi.” Bà Dụ nói xong đi vào.
Dụ Kiến kéo rèm, cuộn tròn bức hoạ giấu ở dưới, nói: “Uống hết chứ. Sao mẹ lại xuống dưới?”
“Không phải quên nhắc con sao.” Bà Dụ nói, “Con uống đi, vẫn là để mẹ rửa cốc đi.”
Dụ Kiến uống một hơi cạn sạch, bỏ cốc xuống, cô hỏi mẹ: “Mẹ, chiếc di động cũ của con đâu?”
“Cái gì di động cũ? À……” Bà Dụ nghĩ tới, “Mẹ đã sớm bán rồi.”
“Bán?”
“Con cũng không dùng, còn giữ làm gì, dù sao cũng đã cũ, mẹ bán mấy chục đồng.”
Dụ Kiến im lặng, cô mở vòi nước nói: “Để con rửa cốc.”
Bà Dụ nói: “Nhưng con vẫn còn một chiếc di động nữa, mẹ vẫn giữ đấy.”
Dụ Kiến dừng lại.
“Chiếc bán đi là chiếc năm đó mẹ mua cho con, dùng lâu dung lượng quá nhỏ, lại cũ, không phải sau đó con tự mình mua một chiếc sao, nói không dùng thì bỏ luôn, mẹ thấy còn rất mới. Chiếc đó vẫn để trong hộp, năm ngoái dọn phòng, mẹ để trong thư phòng, ngăn kéo thư phòng ấy.” Bà Dụ hỏi, “Con tìm mấy ngày, chính là muốn tìm di động cũ?”
Dụ Kiến vào thư phòng cầm lại di động, đóng cửa phòng, cô ngồi vào trên giường. Di động không bật được, lượng điện đã sớm hết. Cô lấy sạc nạp điện, nhìn trong chốc lát màn hình màu đen hiện lên biểu tượng đang sạc, sau đó đi phòng tắm.
Tắm xong đi ra, di động đã tự khởi động máy, cô không lau khô tóc, nước nhỏ giọt, cô lấy ra di động hiện tại đang dùng gọi một dãy số.
Di động sạc đầy pin, tiếng chuông từ từ vang lên.
Mấy năm trôi qua, cô không quan tâm, nó không trở thành số vô chủ.
Bọt nước rơi trên màn hình thành từng vòng gợn sóng.
– —–oOo——
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen