Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 6
Mãi đến thứ Sáu tuần đó, tất cả công việc mới được bàn giao xong. Khoảnh khắc rảnh rỗi, Sầm Tô đột nhiên cảm thấy trống rỗng trong lòng.
Kể từ khi cô bắt đầu nhận thức mọi thứ, bất kể là chuyện gì hay người nào, cô chưa bao giờ lưu luyến. Chỉ có Tân Vận Y Tế đã trở thành một ngoại lệ.
Uống vài ngụm nước ấm, Sầm Tô đậy nắp cốc nước lại. Trong cả văn phòng này chỉ có chiếc cốc này là của cô, còn lại tất cả đồ dùng cá nhân đã được cô mang về hết tối qua. Cô tựa vào lưng ghế, nhìn quanh văn phòng trống rỗng nhưng quen thuộc. Sau này dù đi đến công ty nào, cũng khó có thể có một đội ngũ ăn ý như vậy nữa, và cũng không thể gặp được một cấp trên như Thương Uẩn.
Chỉ cho phép bản thân khoảng mười phút để buồn bã, cô xách túi rời đi. Sầm Tô vừa đi về phía thang máy vừa báo cáo với Thương Uẩn:
【Thương tổng, công việc đã bàn giao xong hết, chiều nay tôi sẽ không quay lại nữa.】
Thương Uẩn lúc này không ở khu vực của Tân Vận Y Tế, mà đang ở trụ sở chính của Tập đoàn Tân Vận.
【Được. Cảm ơn cô.】
Anh nhìn màn hình điện thoại suy nghĩ một lát, tìm số điện thoại của Giang Minh Kỳ rồi gọi đi.
Bên kia mất một lúc mới bắt máy, giọng nói lười biếng truyền đến từ ống nghe: “Có chuyện gì vậy?”
Thương Uẩn đi thẳng vào vấn đề: “Lúc trước Sầm Tô hẹn hò với cậu, là được năm mươi tám ngày đúng không?”
“…”
Đúng là chạm vào nỗi đau của người ta.
Giang Minh Kỳ đang dùng bữa trưa, miếng cá trong miệng bỗng trở nên vô vị. Điều anh quan tâm là:
“Sầm Tô lại hẹn hò với ai đó lâu hơn cả tôi nữa à?”
“À không. Cậu vẫn là người giữ kỷ lục lâu nhất.”
“…”
Giang Minh Kỳ bị đối phương châm chọc đến mức bật cười.
Đầu dây bên kia tiếng gió ù ù, Thương Uẩn không chịu nổi:
“Cậu tìm chỗ nào không có gió mà nghe điện thoại đi.”
“Tôi đang ở trên biển, bốn phía đều là gió.”
“… Cậu không thể vào phòng nghe sao?”
Giang Minh Kỳ lười cử động.
Thương Uẩn nhịn tiếng ồn: “Sao lại ra biển nữa vậy?”
“Tiền chia tay mà Sầm Tô cho tôi vẫn chưa tiêu hết, tôi đến Úc nghỉ mát.”
“…”
Thương Uẩn không thể tin được: “Cậu thật sự lấy tiền chia tay của cô ấy hả?”
“Cô ấy dám cho, sao tôi lại không dám lấy?”
Giang Minh Kỳ cười nhẹ nói: “Dù sao thì tiền ở đâu, tình yêu ở đó.”
Anh đổi giọng: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện tôi và Sầm Tô?”
Thương Uẩn nói thật: “Cô ấy để ý một người, tôi định giúp cô ấy giới thiệu.”
“Thương Uẩn, làm ơn làm phước, đừng giới thiệu! Chẳng phải tôi là ví dụ bi thảm có sẵn đây sao? Người phụ nữ đó, cô ta không có trái tim đâu.”
Khi yêu đương, sự mới mẻ của Sầm Tô dành cho anh không kéo dài quá hai tuần. Sở dĩ mối tình có thể duy trì gần hai tháng, là do anh không ngừng nhún nhường, không muốn chia tay.
Thế nhưng cuối cùng cô vẫn không chút động lòng, sau khi nhận dự án mới thì dứt khoát chia tay, đưa cho anh hai mươi vạn tiền chia tay.
Anh hỏi cô vì sao nhất quyết phải chia tay, bận rộn không phải là lý do.
Cô nói: Bận là thật, không muốn vì thế mà mất tập trung, ảnh hưởng đến tiến độ dự án. Chẳng phải lúc đầu chúng ta đã nói rõ, ngày nào hết cảm giác mới mẻ thì chia tay sao? Anh đừng nói với tôi, anh đã rung động với tôi, không thể thiếu tôi nhé?
Anh nhìn cô: Nếu tôi thật sự rung động rồi, thì sao?
Cô cười: Xem ra anh vẫn còn hơi rảnh, nên bận rộn thêm vài dự án nữa đi.
Trong chuyện tình cảm, cô còn keo kiệt hơn cả anh. Chỉ nói đến thích, chưa bao giờ nói đến yêu.
Còn về việc tại sao người luôn chủ động rời đi trong mỗi mối tình luôn là cô, cô nói thế này: Tôi đã từng bị bỏ rơi một lần, nên tuyệt đối sẽ không để người khác bỏ rơi mình lần thứ hai.
Anh hỏi cô, là người yêu cũ nào đã bỏ rơi cô?
Cô cười nói: Ai nói nhất định phải là người yêu cũ?
Còn người đó là ai, từ đầu đến cuối, cô không hề tiết lộ.
Sau khi chia tay anh, cô bận rộn với dự án, bây giờ lại có ý định yêu đương, xem ra dự án đã kết thúc rồi.
Giang Minh Kỳ tò mò: “Cô ấy để ý ai trong giới của chúng ta?”
Thương Uẩn: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu. Cứ tận hưởng kỳ nghỉ của cậu đi, đừng tò mò như vậy.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại. Nếu không phải bất đắc dĩ, sao anh lại phải xát muối vào vết thương của Giang Minh Kỳ.
Sầm Tô đã bàn giao xong công việc, thời gian cô ấy ở lại Bắc Kinh chắc sẽ không lâu, việc tác hợp đã trở nên cấp bách.
Hôm nay có cuộc họp cấp cao, anh trai cũng đang ở công ty. Anh gửi tin nhắn qua:
【Khoan hãy đi, em tìm anh có việc.】
Thương Quân: 【Ngày nào cũng nhiều việc thế!】
Thương Uẩn: 【Nếu không phải vì sự phát triển lâu dài của công ty, anh nghĩ em có đi tìm anh không?】
Không nói thêm lời thừa thãi, anh cầm tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn, đi lên tầng trên.
Thương Quân đang xem bản đề xuất dự án, nghe thấy tiếng mở cửa, biết là ai, anh không ngẩng đầu lên.
Thương Uẩn đóng cửa lại, cho đến khi anh mở tất cả tài liệu ra, anh trai vẫn không lên tiếng.
Anh dựa vào lưng ghế, nhìn đối diện một lúc, vốn hy vọng anh trai sẽ hỏi anh có chuyện gì, ai ngờ anh ấy cứ như không nhìn thấy anh.
Không còn cách nào, anh đành phải mở lời: “Anh, giúp em một việc.”
Thương Quân biết ngay, cậu em trai này của anh không có việc thì không tìm đến anh. Nếu là chuyện công, lẽ ra đã phải nhắc đến trong cuộc họp sáng nay rồi. Hơn nữa, dạo gần đây em trai quá bất thường.
Anh kiên nhẫn hỏi: “Việc gì?”
“Liên quan đến Tân Vận Y Tế, cũng liên quan đến anh.”
Thương Uẩn dò hỏi, “Kỹ sư AI em chiêu mộ mấy năm trước tên là Sầm Tô, anh có ấn tượng gì không?”
Thương Quân đang chuyên tâm xem bản đề xuất dự án, không thèm nhấc mí mắt:
“Không ấn tượng.”
“Không có ấn tượng cũng không sao. Sẽ sớm có cơ hội để hai người làm quen thôi.”
Trước khi đến, Thương Uẩn đã cân nhắc cách làm nào có tỷ lệ thành công cao hơn, là từ từ tác hợp cho họ, hay nói thẳng mọi chuyện.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, anh quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Lần trước ở căn hộ của anh, em đã nói với anh, nhân tài AI cao cấp mà em muốn hiếm hoi đến mức nào. Em đã rất khó khăn mới chiêu mộ được Sầm Tô.”
Thương Quân lật một trang bản đề xuất dự án, đồng thời cắt lời em trai: “Nói vào trọng tâm.”
“Trọng tâm là, trong thời gian làm dự án, áp lực của Sầm Tô rất lớn, bây giờ dự án kết thúc rồi, cô ấy muốn hẹn hò một thời gian để thư giãn.”
Thương Uẩn lo lắng anh trai mình sẽ mất đi sự tò mò ngay cả trước khi gặp mặt, nên cố ý giấu việc Sầm Tô có cảm tình với anh trai.
“Cô ấy có yêu cầu khá cao về nửa kia, nhưng lại không tiếp xúc với nhiều người. Em nghĩ tới nghĩ lui, trong số những người em quen biết, chỉ có anh là phù hợp nhất, hoàn toàn đáp ứng yêu cầu bạn trai của cô ấy.”
“Tuy tính anh không tốt lắm, nhưng nhân phẩm thì em yên tâm.”
“Vì lợi ích của công ty, anh cứ hy sinh bản thân một chút đi.”
“…”
Thương Quân nhịn rồi lại nhịn, mới khó khăn nghe hết những lời lẽ vô lý của em trai. Anh ngước mắt lên, liếc nhìn em trai:
“Em có biết mình đang nói gì không?”
Thương Uẩn: “Em đương nhiên biết. Là anh không tin vào những gì mình vừa nghe thấy đúng không?”
“…”
Thương Quân không rảnh để nói lời thừa thãi, anh dùng cây bút máy trong tay chỉ về phía cửa, ra hiệu em trai có thể đi ra ngoài.
Thương Uẩn coi như không thấy, tự mình nói tiếp:
“Việc em chủ động giúp cô ấy giới thiệu chính anh trai ruột của mình, đương nhiên là vì cô ấy xứng đáng. Không phải ai vừa ý anh, em cũng sẵn lòng tác hợp. Em không rảnh rỗi đến mức đó.”
Ngừng một chút, anh nói thêm:
“Nếu anh không phải anh trai em, không có em bảo đảm nhân phẩm cho anh, Sầm Tô chưa chắc đã để mắt tới anh đâu.”
Thương Quân không ngờ mình lại bị đem ra chọn lựa kỹ càng.
Thương Uẩn: “Dù sao anh độc thân, cô ấy lại đang rảnh.”
Thương Quân lạnh nhạt hỏi lại: “Mày thấy anh mày rảnh lắm hả?”
“Yên tâm. Cô ấy không có thời gian để dây dưa với anh lâu đâu, nhiều nhất là hai tháng.”
Thương Quân nhất thời không hiểu ý gì.
Thương Uẩn giải thích:
“Em đã giúp anh tìm hiểu rồi, những bạn trai trước đây của cô ấy chưa từng có ai kéo dài quá hai tháng, lâu nhất là năm mươi tám ngày. Nếu hai người thực sự hẹn hò, chưa đầy hai tháng cô ấy sẽ chán anh ngay. Chuyện bị người khác đeo bám, sẽ chỉ xảy ra với cô ấy, không xảy ra với anh đâu.”
Thương Quân: “…”
Anh bị chính em trai mình chê bai không còn chỗ nào tốt, nói cứ như thể anh là người sẽ đeo bám dai dẳng vậy.
Thương Uẩn vốn định nói, Giang Minh Kỳ, cái gã lãng tử đó bị đá đã hơn một năm, đến giờ vẫn cầm tiền chia tay đi giải sầu khắp nơi, trong lòng không cam tâm. Nhưng lại sợ nói quá sẽ không tốt, làm anh trai kinh hãi, nên đành nuốt hết lời lại.
“Không phải là ai có tiền, thì Sầm Tô sẽ hẹn hò với người đó. Năm ngoái có một ông chủ cùng ngành, dốc bao nhiêu tiền theo đuổi, cô ấy còn chẳng thèm nhìn.”
“Nhân phẩm của cô ấy, anh không cần lo lắng, em không phải mới quen cô ấy ngày đầu.”
“Ngoại hình thì càng không cần phải nói, xinh đẹp đến mức có thể khiến anh phải phá lệ.”
Thương Quân làm ngơ, không hề mảy may động lòng. Từ trước đến nay chưa có người phụ nữ nào có thể khiến anh phá lệ.
“Nói xong chưa?”
Sự kiên nhẫn của anh sắp cạn.
Thương Uẩn đẩy tập tài liệu từ mặt bàn sang phía anh trai:
“Đây là tất cả các dự án cô ấy chủ trì sau khi đến Tân Vận Y Tế.”
Thương Quân chỉ liếc nhìn, không lật xem.
Anh không nhanh không chậm nhắc nhở em trai: “Anh nhớ là đã nói với em rồi, chuyện mai mối kiểu này, không có lần sau.”
Thương Uẩn: “Ngay cả khi không vì sự phát triển lâu dài của công ty, một cô gái ưu tú như vậy, anh cũng nên cân nhắc một chút.”
“Cân nhắc cái gì?”
Thương Quân chỉ thấy buồn cười, “Cân nhắc việc hẹn hò chưa đầy hai tháng thì bị đá? Thương Uẩn, rốt cuộc là em có bệnh hay anh có bệnh?”
“Sầm Tô, cô ấy…”
“Họ Sầm phải không? Sầm bộ Sơn và bộ Kim?”
Thương Quân chợt nhớ ra điều gì đó.
Thương Uẩn “ừm” một tiếng.
Họ Sầm không phải là quá hiếm, nhưng lại xinh đẹp, cấp trên lại là người cùng giới với anh, một đáp án nào đó trong đầu Thương Quân sắp bật ra.
Không đợi em trai nói thêm lời thừa thãi nào, anh trả lại tập tài liệu, giọng điệu sắc bén:
“Thương Uẩn, một số chuyện nên dừng lại đúng lúc.”
Bị từ chối nằm trong dự liệu, Thương Uẩn không hề nản lòng, hôm nay đã công khai mọi chuyện, cửa ải khó khăn nhất cuối cùng cũng qua rồi.
“Anh cứ làm việc đi.”
Anh thấy đã đạt được mục đích, mang theo tập tài liệu rời đi.
Thương Quân bị ý tưởng vô lý của em trai chọc tức đến mức phải dịu lại một lúc, dặn thư ký gửi cho anh thông tin chi tiết của Sầm Tô thuộc Tân Vận Y Tế, tốt nhất là kèm theo ảnh công việc.
Chưa đầy mười phút, thông tin cá nhân của Sầm Tô đã được gửi đến hộp thư điện tử của Thương Quân, bao gồm cả ảnh thẻ điện tử.
Anh đối chiếu số điện thoại, rồi mở ảnh ra xem, không phải người đã xin số điện thoại anh ở khách sạn Thâm Quyến thì còn có thể là ai.
Thương Quân mở WeChat, trước đó anh đã đổi tên hiển thị của “Sầm & cen” thành: Sầm Sầm.
Dịu lại cảm xúc, anh vẫn giữ đủ thể diện: 【Sầm Tô là chị em sinh đôi của cô à?】
Sầm Tô đang gọi video với bà ngoại ở nhà, cho bà xem tuyết lớn ở Bắc Kinh. Hải Thành không có mùa đông, chưa từng có tuyết rơi.
Sau khi trò chuyện với bà ngoại hơn mười phút, kết thúc cuộc gọi video, cô mới thấy tin nhắn.
Cô đỡ trán: 【Anh đã điều tra sếp của tôi là ai rồi sao?】
Thương Quân: 【Cậu ta tự dâng mình lên.】
“…”
Không ngờ Thương Uẩn lại dùng cách trực tiếp như vậy, nhưng nghĩ lại, đối với người như Thương Quân, vòng vo ngược lại sẽ phản tác dụng.
Sầm Tô lúc này mới trả lời câu hỏi trước đó của anh:
【Sầm Sầm là tên gọi thân mật của tôi.】
Thương Quân chợt nhớ ra, Sầm Tô trở về là để làm thủ tục nghỉ việc, anh xác nhận:
【Đã nghỉ việc rồi sao?】
Sầm Tô: 【Vâng, sáng nay vừa bàn giao xong công việc, anh không còn là sếp của tôi nữa.】
Thương Quân lại càng không hiểu, đã nghỉ việc rồi, cậu em trai của anh lại bị làm sao thế? Nhất quyết bắt anh phải hẹn hò với Sầm Tô.
【Việc cưỡng ép làm mai cho tôi với cô, rốt cuộc Thương Uẩn đang nghĩ gì vậy?】
Sầm Tô nói đùa: 【Có lẽ là không muốn anh bỏ lỡ một người tốt như tôi. Họ đều nói tôi là người yêu chất lượng cao.】
Thương Quân cười bất lực: 【Người yêu chất lượng cao mà hẹn hò chưa bao giờ quá 58 ngày à?】
Sầm Tô cười: 【Chuyện này anh cũng biết sao? Tôi chẳng còn chút riêng tư nào trước mặt anh nữa rồi.】
Thương Quân nhân cơ hội bày tỏ thái độ:
【Thương Uẩn đã không tiếc công sức tác hợp, nhưng chuyện yêu đương không nằm trong kế hoạch của tôi, xin lỗi cô. Cảm ơn những đóng góp của cô cho Tân Vận Y Tế những năm qua. Nếu sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ việc mở lời.】
【Bất kỳ yêu cầu nào cũng được sao?】
【Bất kỳ, ngoại trừ tình cảm.】
Sầm Tô: 【Đợi tôi rời Bắc Kinh, sau này sẽ rất khó gặp lại anh. Anh là ông chủ của Tập đoàn Tân Vận, tôi là một cựu nhân viên cũng coi như có chút thành tựu đã nghỉ việc, không biết có vinh dự được mời ông chủ ăn bữa tiệc chia tay được không?】
Nếu là người khác, sau khi bị từ chối sẽ cảm thấy tự ái bị tổn thương, không muốn gặp lại đối phương nữa. Thế nhưng, cô lại như không có chuyện gì, hoàn toàn không để tâm.
Thương Quân không từ chối yêu cầu tiệc chia tay của cô nữa: 【Muốn đi ăn ở đâu?】
Sầm Tô không hề suy nghĩ: 【Muốn đến nhà hàng tư nhân nơi tôi gặp anh lần đầu tiên.】
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen