Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 4
Sáng hôm sau, Sầm Tô hẹn gặp người phụ trách của hai công ty y tế, sau khi trò chuyện sâu hơn đều không đi đến thỏa thuận.
Công ty đầu tiên đưa ra đãi ngộ và điều kiện thuộc mức đỉnh cao trong ngành, nhưng văn hóa doanh nghiệp và triết lý quản lý của công ty lại không khớp lắm với những gì cô kiên trì theo đuổi.
Đãi ngộ mà công ty thứ hai đưa ra còn hấp dẫn hơn, gấp đôi mức lương của cô ở Tân Vận. Đằng sau mức lương cao, đương nhiên là trách nhiệm và áp lực vượt trội. Công ty này từ đầu năm ngoái đã đưa vào đội ngũ nghiên cứu và phát triển bên ngoài, dẫn đến sự bất mãn gay gắt trong bộ phận R&D nội bộ.
Khi dự án tiến triển, hai đội ngũ bên trong và bên ngoài nảy sinh mâu thuẫn nghiêm trọng về hướng nghiên cứu, hai bên giằng co không dứt, khiến ban quản lý rất đau đầu. Phần lớn nhân sự cốt lõi của bộ phận R&D là những công thần đã cùng ông chủ khởi nghiệp từ những năm đầu, trong mắt ông chủ, họ có công thật, nhưng quá ỷ công mà kiêu ngạo.
Ông chủ có ý định “vắt chanh bỏ vỏ”, nhưng lại không muốn mang tiếng xấu, tránh làm những nhân viên cũ khác nản lòng. Vì thế, ông nghĩ đến việc tuyển dụng “kẻ đổ bộ”, muốn mượn tay người “thả dù” này để hoàn thành việc thanh lọc. Và việc trả lương cao để chiêu mộ cô, chính là để cô đóng vai trò “cứu nguy” đó.
(chú thích: kẻ đổ bộ hay lính nhảy dù là một thuật ngữ mang tính ẩn dụ, không có trong từ điển chính thức, chỉ một nhân sự cấp cao được đưa đến để “cứu nguy” hoặc giải quyết một vấn đề khẩn cấp tại một công ty hoặc dự án đang gặp khó khăn.
Họ được thuê hoặc “thả dù” xuống để thay thế hoặc hỗ trợ đội ngũ hiện có trong những tình huống khủng hoảng.)
Ông chủ sẽ trao cho “kẻ đổ bộ” quyền hạn đủ lớn, cắt giảm những người cần cắt giảm trong bộ phận R&D, gạt những người cần gạt ra rìa, thay máu toàn bộ.
Trong bất kỳ ngành nghề nào, “kẻ đổ bộ” thay ông chủ làm “dao”, trước nay đều không có kết cục tốt đẹp. Đợi cô sa thải những người mà ông chủ muốn sa thải xong, thì người tiếp theo phải rời đi chính là cô.
Mối quan hệ lợi hại này, Sầm Tô làm sao có thể không hiểu rõ.
Suốt một buổi sáng, cô đã từ chối lời mời của hai công ty. Nơi cô muốn đến nhất thực ra là Tân Duệ Y Tế, công ty con do nhà họ Ngu ở Hồng Kông nắm quyền kiểm soát. Nhưng Tân Duệ tạm thời không tuyển người, không có vị trí liên quan nào trống.
Kết thúc buổi gặp mặt, Sầm Tô gọi taxi về khách sạn. Các tòa nhà cao tầng san sát nhau ven đường, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô bỗng nhiên nhớ đến Thương Quân. Cô lấy điện thoại ra, mở hộp thoại và bắt đầu soạn tin.
Thương Quân nhận được tin nhắn lúc máy bay đã hạ cánh ở Bắc Kinh, anh đang trên đường về căn hộ.
Sầm & cen: 【Thứ Tư tuần sau tôi về Bắc Kinh.】
Sầm & cen: 【Còn anh thì sao?】
Sầm & cen: 【Muốn mời anh đi ăn cơm, không biết anh có rảnh không?】
Thương Quân mở WeChat, vốn tưởng là em trai Thương Uẩn gửi đến, không ngờ lại là cô. Cứ tưởng cô sẽ dùng chiêu lấy lùi làm tiến, qua vài ngày nữa mới liên lạc với anh, kết quả chỉ sau một ngày, tin nhắn đã bất ngờ đến.
Thương Quân: 【Cô biết tôi có bạn gái hay không có bạn gái, mà đã trực tiếp hẹn tôi đi ăn cơm?】
Sầm Tô đương nhiên biết anh không có.
Sầm & cen: 【Nếu anh thực sự có, sẽ không thêm tôi đâu.】
Thương Quân: 【Cô quả là hiểu tôi.】
Sầm Tô nghe ra ẩn ý trong lời anh, đây là đang nhắc nhở cô, nên tự giới thiệu bản thân rồi. Một người đàn ông có gia sản như Thương Quân, không thể nào cứ tiếp tục trò chuyện trong khi không biết gì về đối phương.
Sầm & cen: 【Tên hiển thị trên WeChat vừa là họ, vừa là tên của tôi.】
Về chuyện đã từng gặp anh trước đây, cô chủ động thú nhận: 【Tháng Bảy năm ngoái, tôi tình cờ gặp anh ở quán ăn tư gia trong khu Tứ Hợp Viện. Lúc đó tôi đi cùng sếp để đàm phán dự án, còn anh ở phòng riêng bên cạnh. Khi tan tiệc, tôi nhìn thấy anh ở trong sân, nghe có người gọi anh là Thương tổng.】
Còn một lần nữa gặp anh ở tòa nhà Tân Vận, nhưng cô không đề cập. Cô tạm thời không muốn để anh biết, cô là nhân viên của anh.
Ánh mắt Thương Quân dừng lại trên ba chữ “Tứ Hợp Viện” vài giây, anh thường xuyên dùng nơi này để xã giao. Quán ăn tư gia này không mở cửa cho người ngoài, những người đến đây tổ chức tiệc đều là những người trong giới của họ.
Anh hẳn là quen biết sếp của cô. Ngay cả khi không thân thiết, cũng sẽ nhận ra.
【Sếp cô là ai?】
Sầm & cen: 【Có thể tạm thời không nói không ạ? Hai người là người cùng một thế giới, còn tôi chỉ là một người làm công bình thường. Nếu để anh ấy biết tôi có ý đồ không trong sáng với anh, chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ tôi không tự lượng sức mình, tự đa tình.】
Sầm & cen: 【Chuyện tự đa tình này, chỉ cần một mình anh biết là được rồi.】
Thương Quân vạch trần cô: 【Đừng nói bản thân đáng thương để lấy lòng thương hại. Người đáng thương chẳng phải là tôi sao? Không biết cô là ai, lại còn phải đuổi theo hỏi.】 Sầm Tô cười: 【Không phải tôi đã tự giới thiệu rồi sao?】
Thương Quân lại nhìn những tin nhắn trả lời phía trên của cô: 【Cô giới thiệu rồi cũng như không, chẳng khác gì nhau.】
Sầm & Cen: 【Tuần sau tôi về Bắc Kinh là để làm thủ tục nghỉ việc, sau này sẽ ở lại Thâm Quyến phát triển.】
Sầm & Cen: 【Thương tổng có thể nể mặt tôi một chút, tạm thời không hỏi thăm sếp của tôi không? Khi tôi rời Bắc Kinh, nhất định sẽ nói cho anh biết.】
Sầm & Cen: 【Đương nhiên, nếu anh nóng lòng muốn biết sếp tôi là ai, không cần phải điều tra xem tôi làm ở đâu, cách nhanh nhất, chỉ cần chụp ảnh màn hình ảnh đại diện WeChat của tôi gửi vào nhóm bạn của anh, sếp tôi nhất định sẽ nhận ra.】
Thương Quân: “…”
Không hiểu sao, phong cách hành xử của đối phương khiến anh chợt nhớ đến em trai và em gái mình, khiến anh đành chịu.
Sầm & Cen: 【Anh không lên tiếng phản đối, tôi coi như anh đã ngầm đồng ý rồi nhé.】
Thương Quân không trả lời, anh chưa đến mức phải hỏi trong nhóm, để mọi người đều biết.
Sầm & Cen: 【Cảm ơn anh.】
Sầm & Cen: 【Không ngờ lúc sắp rời Bắc Kinh, tôi lại có thể gặp được anh. Nếu không phải vì sắp phải rời đi, sau này không còn cơ hội gặp lại, tối qua tôi đã không hỏi xin cách thức liên lạc của anh.】
Sầm & Cen: 【Tôi có thể hỏi một chút, bây giờ anh đang ở đâu không?】
Thương Quân gõ hai chữ: 【Bắc Kinh.】
Sầm & Cen: 【Vậy anh cứ làm việc đi.】
Sầm & Cen: 【Hẹn gặp lại ở Bắc Kinh.】
Thương Quân không trả lời nữa, vừa khóa màn hình điện thoại định đặt sang một bên, màn hình lại sáng lên, cuộc gọi thoại của Thương Uẩn hiện ra.
Kết nối cuộc gọi, Thương Uẩn hỏi anh khoảng mấy giờ đến công ty, và chuẩn bị bữa trưa gì.
Thương Quân rất không quen với sự nhiệt tình đột ngột của em trai: “Anh ăn trên máy bay rồi. Nói đi, có chuyện gì?”
Thương Uẩn nói với giọng điệu nghiêm túc: “Chuyện công ty y tế.”
Mảng y tế của Tân Vận đã được anh toàn quyền phụ trách từ bảy năm trước, gia đình và anh trai không bao giờ hỏi đến. Lúc mới tiếp quản, anh vẫn ở trong trạng thái bất cần đời, nhưng gánh nặng đặt lên vai mình, anh buộc phải gánh vác. Bảy năm qua, cuối cùng anh đã không phụ sự kỳ vọng, đưa Tân Vận Y Tế trở thành công ty dẫn đầu ngành.
Tân Vận Y Tế có được thành tích như ngày hôm nay, không phải công lao của một mình anh, đội ngũ nghiên cứu và phát triển đã đóng góp rất lớn. Thế nhưng, ngay vào lúc công ty đang ở đỉnh cao, cũng là thời điểm cần giữ vững và đề phòng nhất, thì Sầm Tô lại muốn rời đi.
Kể từ khi cô đến Tân Vận, chưa bao giờ có nửa phần lơ là, thậm chí vì nghiên cứu sản phẩm mới, mối tình cô đang hẹn hò cũng dứt khoát chấm dứt. Nếu cô đã quyết chí ra đi, thì cứ chia tay trong hòa bình. Bất kể cô ở lại hay ra đi, những gì anh đã hứa với cô, anh đều sẽ thực hiện.
Hôm đó hỏi cô để ý ai, không ngờ cô lại buột miệng nói ra là Thương Quân.
Con người ta khi nói đùa, thường nói ra những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng. Vì cô muốn hẹn hò với Thương Quân, vậy thì anh sẽ thỏa mãn tâm nguyện của cô, coi như là một phúc lợi bù đắp cho những cống hiến và công lao của cô trong những năm qua.
Việc đưa ý đồ lên đầu anh trai ruột mình, quả thật không nên. Nhưng theo những gì anh biết, các mối tình của Sầm Tô chỉ kéo dài tối đa hai tháng, anh trai anh sẽ không tổn thất gì.
Anh quá hiểu Thương Quân, tuyệt đối không thể để người khác thao túng chuyện tình cảm của mình. Đành phải tính toán lâu dài, từng bước tiến hành.
Việc nói chuyện công việc hôm nay chẳng qua chỉ là một cái cớ. Thương Uẩn lại xác nhận với anh trai: “Khoảng mấy giờ anh đến công ty?”
Xe riêng của Thương Quân đã đỗ ở tầng hầm căn hộ, anh không có ý định đến công ty nữa. Nửa đêm hôm qua đã họp video ở nước ngoài hai ba tiếng, sáng sớm lại vội vã đi máy bay, tổng cộng không ngủ được mấy tiếng.
Anh thông báo cho em trai: “Có việc thì đến căn hộ tìm anh.” Sau khi nói chuyện xong anh cần ngủ bù. Căn hộ nằm ở trung tâm khu thương mại, chỉ cách tòa nhà Tân Vận hơn mười phút lái xe.
Thương Uẩn mang theo tài liệu giấy tờ, nửa giờ sau đến dưới khu căn hộ. Anh đến thường xuyên, hệ thống nhận dạng khuôn mặt ở cổng kiểm soát đã lưu thông tin của anh, ngay cả nhân viên quản lý tòa nhà cũng đã quen mặt anh.
“Chào buổi chiều, anh Thương.”
Thương Uẩn khẽ gật đầu đáp lại, trong lòng đang suy tính lát nữa sẽ mở lời với anh trai thế nào. Nhân viên giúp cậu mở thang máy, quẹt thẻ và bấm nút tầng. Thang máy đi lên êm ái và ổn định, do tốc độ quá nhanh, màng nhĩ Thương Uẩn hơi khó chịu.
Anh thích ở biệt thự hơn, còn anh trai lại chuộng những căn hộ cao tầng tìm sự yên tĩnh giữa nơi ồn ào, càng cao càng tốt, giống như căn hộ thông tầng này, nằm trên tầng năm mươi mấy, có thể nhìn toàn cảnh thành phố 360 độ, tầm nhìn gần như không bị che khuất.
Thang máy dừng lại, Thương Uẩn xoa tai bước ra. Căn hộ này được quản gia bên nhà cũ đưa người đến dọn dẹp thường xuyên, không có người ở cố định.
Chuông cửa reo, người ra mở cửa là vệ sĩ đi cùng Thương Quân. “Thương tổng đang ở phòng làm việc.”
Thương Uẩn gật đầu tỏ ý đã biết, đi thẳng đến phòng làm việc. Thương Quân đã tắm xong, mặc quần dài ở nhà màu sẫm ở phía dưới, nhưng lại mặc một chiếc áo sơ mi công sở màu xanh hải quân ở phía trên. Anh ngồi trước bàn làm việc, phần thân trên thẳng tắp, gần như không thể thấy được chiếc quần ở nhà.
Cũng đâu có người ngoài, Thương Uẩn không hiểu sao anh ấy phải câu nệ như vậy.
Trên bàn chỉ có một cốc nước, rõ ràng không phải chuẩn bị cho anh.
Thương Uẩn hỏi: “Ở đây không có dư cái ly nào sao?”
Thương Quân không đáp lời, chỉ đưa tay ra, ra hiệu đưa tài liệu cho anh. Thương Uẩn đưa tài liệu, không kịp uống nước, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Thương Quân mở tài liệu ra, nghiêm túc xem hai trang: “Mảng y tế anh hoàn toàn không biết gì, tìm anh cũng vô ích.”
Không phải anh thoái thác, mỗi ngành nghề đều có sự khác biệt quá lớn, mảng y tế và giải trí luôn do em trai phụ trách, anh chưa từng tiếp xúc.
Thương Quân gập tài liệu lại đặt lên bàn, cầm cốc nước lên uống: “Em hỏi anh về công nghệ hay quỹ phòng hộ, anh có thể trả lời. Về mặt AI y tế, anh không nắm rõ thị trường, không thể cho em ý kiến chiến lược.”
Thương Uẩn thầm nghĩ, biết anh là người ngoại đạo.
Anh cầm lại tài liệu, lật xem từ đầu: “Cạnh tranh năm nay đặc biệt gay gắt, nếu nghiên cứu và phát triển không theo kịp, vị thế dẫn đầu của Tân Vận Y Tế sẽ không giữ được.”
Thương Quân thấy em trai đang kể khổ, chắc chắn không phải đến để bàn bạc đối sách với anh, mà là đến để xin tiền. Anh lười nói nhiều: “Muốn hỗ trợ bao nhiêu vốn nghiên cứu và phát triển?”
Thương Uẩn lập tức từ chối: “Không cần. Dòng tiền mặt trong sổ sách của Tân Vận Y Tế rất dồi dào.”
Thương Quân nhìn em trai đầy suy tư, đã không phải đến xin tiền, xem ra là gặp phải chuyện khó quyết định.
Trước khi nói về nhân tài AI, Thương Uẩn nói đến chuyện chính: “Tân Duệ Y Tế anh có biết không?”
“Không biết.”
“Tân Duệ Y Tế là công ty con do nhà họ Ngu nắm quyền kiểm soát, một số sản phẩm trùng với sản phẩm cạnh tranh của Tân Vận, và người bạn tốt Ngu Thệ Thương của anh sắp tiếp quản tập đoàn.”
Thương Uẩn chỉ nói đến đó.
Thương Quân hoàn toàn không để tâm: “Y tế chỉ là ngành công nghiệp phụ của nhà họ Ngu, Ngu Thệ Thương sẽ không can thiệp, em cứ cạnh tranh như bình thường. Bản thân anh cũng có không ít mảng kinh doanh cạnh tranh với Ngu Thệ Thương. Nhiều năm qua, điều đó không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và anh ấy.”
“Vậy thì tốt.”
Thương Uẩn cúi đầu tiếp tục xem tài liệu. Bất kể anh trai có hiểu hay không, nhưng tất cả dữ liệu trên đó đều là thật, những thách thức mà Tân Vận Y Tế sắp phải đối mặt cũng là thật, không phải cậu cường điệu hóa sự việc.
Khoảng thời gian tiếp theo, anh nghiêm túc thảo luận với anh trai về các quyết sách chiến lược của Tân Vận Y Tế. Sau khi tạo đủ lớp nền, cuối cùng anh cũng đề cập đến vấn đề nhân tài AI.
Thương Quân không cho là nghiêm trọng: “Thời bây giờ chẳng thiếu nhân tài AI.”
“Không khan hiếm.”
Thương Uẩn ngước mắt lên, nhấn mạnh giọng, “Nhưng loại nhân tài hàng đầu mà em muốn, thì rất khan hiếm.”
Giống như Sầm Tô, có ý tưởng, có năng lực thực thi, những nút thắt kỹ thuật khó đến đâu cô cũng sẽ tìm mọi cách để vượt qua, giúp kỹ thuật và sản phẩm luôn dẫn đầu thị trường, lại còn giỏi quản lý đội ngũ.
Điểm đáng quý nhất, cô ấy không tự mãn, về mặt nghiên cứu và phát triển, anh không cần phải bận tâm bất cứ điều gì. Loại nhân tài như vậy có thể gặp là may mắn, không thể cưỡng cầu hay ép buộc được.
Trong lúc trò chuyện, tập tài liệu đã được lật đến trang cuối cùng. Thương Uẩn chợt nghĩ ra điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên xác nhận:
“Anh đang độc thân, đúng không?”
“…”
Thương Quân bị hỏi bất ngờ, không kịp trở tay.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen