Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 38
Sầm Tô đúng là gan lớn, sau khi mẹ bị Ngu Thệ Thương gọi đi, cô vẫn vòng tay ôm lấy cổ Thương Quân.
Tóc cô còn đang nhỏ nước, Thương Quân gom những lọn tóc dài của cô vào tay, nhẹ nhàng vắt khô:
“Vừa rồi thì cuống cuồng như muốn trèo lên cây, giờ thì hay rồi, lại bắt đầu ung dung tự tại.”
Sầm Tô đắc ý nói:
“Có Chủ tịch Ngu ở đó, em chẳng sợ.”
Cô có một niềm tin mãnh liệt vào Ngu Thệ Thương một cách khó hiểu.
Đường đường là người đứng đầu một tập đoàn, nếu muốn giữ chân một người để trò chuyện thêm vài câu thì tự nhiên không thành vấn đề.
Cô hất nước lên ngực anh:
“Yêu em thú vị lắm đúng không? Vừa kích thích vừa mạo hiểm.”
Thương Quân trêu chọc cô:
“Đúng là đủ kích thích. Cũng may, anh đã được Thương Uẩn và Thương Thấm rèn luyện cho một trái tim thép, nếu không làm gì còn mạng mà yêu em?”
Sầm Tô cười, cố rướn người định cắn vào vành tai anh nhưng không tới. Cô kéo cổ anh thấp xuống:
“Đầu thấp xuống chút đi, em không với tới.”
Thương Quân đặt điều kiện:
“Cắn xong rồi là phải về đấy nhé? Ngộ nhỡ Ngu Thệ Thương không cản được, để dì Sầm bắt gặp thì em lại đổ lỗi cho anh.”
Sầm Tô sảng khoái chốt đơn: “Được thôi.”
Vành tai vốn không phải là điểm nhạy cảm của Thương Quân, nhưng lần đầu tiên hai người làm chuyện đó cô đã cắn, nên cảm giác rốt cuộc vẫn rất khác biệt.
Đã hứa với cô rồi thì cũng chẳng còn cách nào. Anh cúi đầu xuống cho vừa tầm chiều cao của cô.
Sầm Tô ngậm lấy vành tai trái của anh, không nỡ cắn mà chỉ mút nhẹ nhàng. Xung quanh hơi nước bốc lên nghi ngút, nước suối nóng sủi bọt ùng ục. Nhiệt độ cơ thể Thương Quân tăng vọt một cách đột ngột, cũng may đây là hồ suối nước nóng, có thể đổ lỗi cho nhiệt độ của nước.
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, ra hiệu như vậy là đủ rồi.
Sự tự chủ thực ra là một thứ rất khó khăn. Ở bên cô, đôi khi anh chẳng muốn nhẫn nhịn chút nào.
Kể từ lần đầu tiên cô trêu chọc anh trong thư phòng, giả vờ định hôn anh, anh đã buông xuôi mặc kệ cô, và cũng là mặc kệ chính mình. Nếu không, làm sao cô có cơ hội bước vào cuộc sống của anh.
Cô luôn muốn có được sự thiên vị từ anh, và hy vọng sự thiên vị đó chỉ dành riêng cho một mình cô. Anh biết điều đó.
Thế nên với cô, anh mới hữu cầu tất ứng. Giống như lúc này vậy.
Sầm Tô hôn cho đã đời rồi mới từ hồ suối nước nóng bước lên. Cô chẳng kịp lau nước, cứ thế khoác thẳng chiếc áo chống nắng dáng dài vào.
Thương Quân thì thong thả hơn, anh xuống hồ bơi để hạ nhiệt.
“Nếu lúc nãy bị dì bắt quả tang, em định làm thế nào?”
Anh hỏi người đang đứng trên bờ quấn lại mái tóc ướt.
Sầm Tô đáp:
“Thì em sẽ nói với mẹ là em vừa nhìn đã thích anh rồi, đang định theo đuổi anh. Có điều anh chưa thèm ngó ngàng gì tới em.”
Cô cầm điện thoại trên ghế nằm lên mới phát hiện dì giúp việc đã gọi cho mình ba cuộc điện thoại.
“Em về đây, lát nữa gọi video nhé.”
Cô mỉm cười chỉ tay về phía cây cổ thụ giữa hồ bơi:
“Ngày mai em nhất định phải trèo lên đó cho anh xem.”
Nói xong, cô xách đôi dép lê, gần như chạy bộ về sân nhà mình.
Lúc này, tại khu vực sân gỗ.
Sầm Túng Y chằm chằm nhìn Ngu Thệ Thương.
Ngu Thệ Thương thì chằm chằm nhìn Tuyết Cầu.
Còn Tuyết Cầu, lúc thì nhìn Sầm Túng Y, lúc lại nhìn Ngu Thệ Thương.
Sầm Túng Y thực sự không ngờ ông vẫn lúng túng như ngày nào, nên không trêu chọc ông nữa.
“Anh đã tìm chuẩn xác đến tận nhà nghỉ của tôi rồi, vậy chồng cũ của tôi là ai, chắc anh cũng biết rồi nhỉ?”
Ngu Thệ Thương cuối cùng cũng nhìn bà: “Biết.”
“Vậy mà anh còn giao dự án Tinh Hải Toán Lực cho ông ta?”
“Lúc đó tôi chưa biết mối quan hệ giữa anh ta và cô.”
Ngu Thệ Thương thẳng thắn nói.
“Nếu biết, tôi sẽ không giao.”
Ông chính là người hẹp hòi như vậy đấy. Dừng một chút.
“Cô quan tâm đến dự án Tinh Hải là vì ông ta hay là vì tôi?”
Đến cả giọng điệu khi ghen tuông cũng y hệt như ngày xưa.
Sầm Túng Y mỉm cười, nói:
“Chẳng liên quan gì đến cả hai người các anh cả. Anh nghĩ tôi sẽ quan tâm đến những người đàn ông đã có tuổi sao?”
Ngu Thệ Thương: “… Sầm Túng Y, tôi còn nhỏ tuổi hơn cô đấy.”
“Thì đã sao?”
Sầm Túng Y bảo, “Bây giờ tôi chỉ thích những ai không quá bốn mươi lăm tuổi thôi.”
“…”
Sau vài giây im lặng, Ngu Thệ Thương kiên trì hỏi:
“Sao cô lại quan tâm đến dự án Tinh Hải?”
“Con gái tôi làm việc ở Tân Vận. Những tin tức liên quan đến Tân Vận tôi đều nhấn vào xem. Sau đó mới thấy nhà họ Ngu các anh cũng tham gia dự án này.
Ngu Thệ Thương, anh nên hiểu tôi chứ, tôi có phải hạng người lụy tình đến chết đi sống lại đâu? Làm sao tôi có thể còn quan tâm đến người cũ.
Bất kể là bạn trai cũ hay chồng cũ. Cùng lắm là tiện tay nhấn vào thì liếc mắt nhìn hai cái thôi.”
Bà nói tiếp:
“Tôi chưa bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại cả. Không chỉ đối với anh, mà với tất cả mọi người.”
Chuyển đổi chủ đề, bà hỏi ông:
“Những năm qua sao anh lại sống thành cái dáng vẻ giống hệt ba anh vậy?”
“Tôi không biết.”
Ông chẳng biết bà hỏi vậy có được tính là đang quan tâm mình hay không.
Ngu Thệ Thương tháo kính xuống, tùy ý vén vạt áo thun lên lau mắt kính một cách lơ đãng.
“Không phải anh ghét ông ấy nhất à?”
Ngu Thệ Thương đeo kính vào, im lặng một lúc rồi nói:
“Tôi và cha tôi không giống nhau. Tôi không phụ lòng bất cứ ai. Ít nhất là không lừa dối, không che giấu, không đối xử tệ bạc, tất cả đều là chia tay trong êm đẹp.”
Sầm Túng Y hứng thú hỏi:
“Anh có bao nhiêu đứa con rồi?”
Chưa kết hôn không có nghĩa là không có con.
Ngu Thệ Thương vốn không muốn nói dối, nhưng đứng trước mặt bà, ông lại không cam lòng để mình luôn ở thế yếu.
Bà đã sớm không còn yêu ông nữa rồi, kể từ khoảnh khắc bà đề nghị chia tay, chỉ có mình ông là từng ôm mộng tưởng mà thôi.
Khựng lại một chút, ông nói: “Cũng không ít.”
“Cẩn thận nhé, đợi đến lúc anh già rồi, bọn chúng lại tranh nhau rút ống thở của anh đấy.”
Ngu Thệ Thương: “Cho nên tôi mới ngưỡng mộ cô vì có cô con gái ngoan như vậy.”
Thực ra người ông ngưỡng mộ là Khang Kính Tín. Khang Kính Tín quen biết bà từ thuở thiếu thời, lại còn có một cô con gái thông minh xinh đẹp như Sầm Tô.
Sầm Túng Y đã nhận ra vẻ ghen tuông của ông nên không tiếp tục chủ đề này nữa.
Bà nói rõ ràng một số chuyện trước:
“Ngu Thệ Thương, nếu anh đến đây để tìm tôi nối lại tình xưa thì e là anh phải thất vọng rồi. Nhưng nếu chỉ đơn giản là đến thăm tôi, thì tôi rất vui, và cũng chúc mừng anh đã trở thành người nắm quyền của nhà họ Ngu.”
“Cảm ơn.”
Im lặng một lát, Ngu Thệ Thương hỏi bà:
“Cô có còn nhớ đã từng nói sẽ mời tôi đến Hải Thành chơi không?”
Với tính cách của bà, đa phần là đã từng nói lúc đang yêu đương mặn nồng. Nhưng rốt cuộc thời gian chẳng nể nang ai, bà không tài nào nhớ nổi nữa.
Sầm Túng Y thẳng thắn:
“Anh đã cất công đến thăm tôi rồi, tôi cũng không thể hẹp hòi quá được. Anh muốn đi đâu chơi nào? Tôi sẽ làm tròn bổn phận chủ nhà.”
Ngu Thệ Thương đáp:
“Cô cứ sắp xếp đi.”
Sau khi bị châm chọc một phen mà tình thế vẫn có thể xoay chuyển, có cơ hội cùng bà du ngoạn Hải Thành, chuyến đi này coi như đáng giá.
Tuy nhiên, việc bà đột nhiên dễ tính như vậy cũng nằm ngoài dự tính của ông.
Tuyết Cầu tranh thủ lúc họ đang nói chuyện, lén lút lăn lộn trên mặt đất. Nó muốn được ra ngoài chơi, nhưng trước mặt Sầm Túng Y lại không dám ngang ngược, chỉ có thể rên ư ử.
Sầm Túng Y xoa đầu Tuyết Cầu:
“Bé cưng, mình đi thôi nào.”
Vừa nghe thấy được đi chơi, Tuyết Cầu “vèo” một cái bật dậy ngay lập tức.
“Chào chú đi con.”
Ngu Thệ Thương đưa tay ra:
“Vẫn còn nhận ra tôi chứ?”
Tuyết Cầu thè lưỡi, hai chân trước nhảy phắt lên đùi ông, nhiệt tình hết mức.
Ngu Thệ Thương nghĩ đến dáng vẻ khép nép của nó trước mặt Sầm Túng Y, trong lòng không khỏi thở dài.
Sầm Túng Y chợt nhớ ra nên hỏi:
“Anh cũng nuôi một con Samoyed à?”
Ngu Thệ Thương “ừm” một tiếng.
Sầm Túng Y cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy chứ không trò chuyện thêm, bà dắt Tuyết Cầu chuẩn bị rời đi.
Ngu Thệ Thương đột nhiên nhớ tới Thương Quân và Sầm Tô, không biết hai người đó đã đi nơi khác hẹn hò hay vẫn đang mạo hiểm tìm cảm giác mạnh ở hồ bơi.
Để phòng hờ, ông nói với Sầm Túng Y:
“Cháu trai nhà thế giao của tôi vẫn còn đang bơi ở đằng kia, cậu ấy có một thói quen là khi bơi không thích bị người khác làm phiền.”
“Được.”
Sầm Túng Y dỗ dành Tuyết Cầu:
“Bé cưng, dì dẫn con đến một chỗ khác vui hơn nhé, được không nào?”
Tuyết Cầu cũng chẳng biết chỗ nào vui hơn, dù sao Sầm Túng Y nói gì nó cũng nghe theo, vui vẻ đi cùng bà.
Nhìn theo bóng lưng một người một chó dần đi xa, Ngu Thệ Thương không kìm được thở dài một tiếng.
Mãi đến khi bóng người đã khuất xa từ lâu, mùi hương đặc trưng kia mới dần tan biến.
Ông day day sống mũi, tinh thần vốn luôn căng cứng nãy giờ mới được thả lỏng.
Nghĩ đến việc vừa rồi bà cứ nhìn chăm chằm vào chiếc áo thun của mình mấy lần, ông cúi đầu nhìn xuống phía trước, áo phẳng phiu sạch sẽ, không có gì bất ổn.
Có lẽ tối nay không nên mặc áo thun thường ngày, mà nên mặc một chiếc sơ mi công sở cho ra dáng trầm ổn một chút.
Đang lúc ông chống tay lên trán nhắm mắt dưỡng thần, thầm tự trách mình, thì người đi bơi cũng vừa quay lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngu Thệ Thương mở mắt.
Thương Quân ngồi xuống đối diện ông, vặn nắp chai nước soda uống vài ngụm rồi mới hỏi: “Trò chuyện thế nào rồi? Đã nói chuyện muốn làm mai cho tôi và Sầm Tô quen nhau chưa?”
“…”
Ông đã quên bẵng chuyện đó một cách sạch sành sanh, suốt cả quá trình không hề nhớ ra chút nào.
Nhưng Ngu Thệ Thương lại không muốn cho người khác biết Sầm Túng Y chính là mối tình đầu mà ông bao năm qua vẫn chưa thể quên.
Nếu để Thương Quân biết ông từng yêu một người phụ nữ lớn hơn mình ba tuổi, lại còn có lúc bẽn lẽn thẹn thùng, thì sau này ông còn giữ được uy nghiêm gì nữa?
Một mặt khác của bản thân trước mặt Túng Y, thôi thì cứ để mình bà ấy biết là được rồi.
Ngu Thệ Thương đành phải bịa ra một lý do:
“Mẹ của Sầm Tô hiểu lầm là tôi có ý với bà ấy, tôi đã không giải thích.”
Thương Quân: “Tại sao anh không giải thích?”
Ngu Thệ Thương: “Mục đích ban đầu của việc bắt chuyện là để cậu và Sầm Tô có thể quang minh chính đại nói chuyện với nhau, thuận lý thành chương đi dạo bờ biển. Giờ Sầm Túng Y đã hiểu lầm tôi muốn theo đuổi bà ấy, chẳng phải cậu có thể lấy cớ làm mai cho tôi với bà ấy để đi tìm Sầm Tô sao? Như vậy Sầm Túng Y sẽ không nghi ngờ gì.”
Thương Quân: “…”
Hoàn toàn ngược lại với kế hoạch ban đầu.
Đáng lẽ để hai vị tiền bối làm mai cho anh và Sầm Tô, giờ ngược lại anh phải tự mình đi “làm mai” cho hai người họ.
Anh nhìn chằm chằm người bạn thân:
“Anh thế này là tự ‘dọn đường’ cho mình rồi, căn bản chẳng thèm quan tâm đến sống chết của tôi.”
Ngu Thệ Thương: “…”
Lần đầu tiên trong đời ông thấy chột dạ.
Ông vẫn giữ vẻ mặt không đổi sắc mà nói:
“Đường xá gì chứ, cậu biết tôi vốn chẳng có hứng thú với chuyện tình chị em mà.”
Đối với điểm này, Thương Quân không hề nghi ngờ.
Ngu Thệ Thương nói tiếp:
“Ngày mai có lẽ tôi sẽ đi ra ngoài cùng Sầm Túng Y.”
Thương Quân không thể tin nổi:
“… Mới trò chuyện được bao lâu mà hai người đã thân thiết đến mức đó rồi?”
“Không phải cậu hối thúc tôi sao? Tôi còn cách nào khác đâu?”
Ngu Thệ Thương không ngờ có ngày mình lại đi nói dối hậu bối, đây là việc mà ông từng coi thường nhất, nhưng giờ lại đang làm.
Chuyện đã đến nước này, chỉ còn cách tiếp tục thêu dệt lời nói dối cho tròn.
“Tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian để về muộn một chút, cả một ngày trời chẳng lẽ không đủ cho cậu và Sầm Tô hẹn hò? Cho dù có bị nhân viên nhà nghỉ nhìn thấy hai người ở bên nhau thì cũng không sao, Sầm Tô có thể nói là cậu đang đến để hỏi thăm tình hình về mẹ cô ấy.”
Mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy, trong phút chốc, Thương Quân không thốt nên lời để phản bác.
Anh uống liền mấy ngụm nước soda, vẫn chẳng biết phải nói gì cho phải.
Không có Sầm Túng Y bên cạnh, Ngu Thệ Thương dần lấy lại vẻ bình tĩnh, lý trí cũng quay trở về hoàn toàn.
“Không phải cậu muốn tôi quan tâm đến Sầm Tô nhiều hơn sao? Nếu tôi và mẹ cô ấy trở thành bạn bè, chẳng phải việc quan tâm sẽ càng danh chính ngôn thuận hơn à?”
Thương Quân: “Mẹ Sầm Tô đã hiểu lầm anh thích bà ấy rồi, còn có thể làm bạn được sao?”
“Chính cậu cũng nói đó là hiểu lầm thôi mà? Sao thế, trong mắt cậu, tôi đến cả bản lĩnh làm rõ một hiểu lầm cũng không có à?”
Ngu Thệ Thương bảo anh không cần lo lắng:
“Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể trở thành bạn bè bình thường với Sầm Túng Y. Tất nhiên là cần chút thời gian. Khoảng thời gian này chẳng phải vừa hay cho cậu và Sầm Tô có lý do để hẹn hò sao?”
Ông cam kết:
“Sau khi về Thâm Quyến, tôi sẽ từ từ trở thành bạn với Sầm Túng Y. Lâu dần, Sầm Túng Y sẽ cảm nhận được ranh giới của tôi thôi.”
Ngu Thệ Thương có toan tính riêng đối với Sầm Tô:
“Thông qua việc làm bạn với mẹ cô ấy để quan tâm cô ấy, sẽ khiến cô ấy thấy an tâm hơn là việc tôi trực tiếp quan tâm.”
Sầm Tô may mắn ở chỗ cô có nét giống Sầm Túng Y, thường xuyên khiến ông quên mất cô là con gái của Khang Kính Tín, mà chỉ thấy cô là con gái của Sầm Túng Y.
Thương Quân rốt cuộc cũng bị thuyết phục.
Nếu Ngu Thệ Thương có thể dành sự quan tâm cho Sầm Tô, bù đắp cho cô một vài tiếc nuối, thì việc hôm nay Ngu Thệ Thương bỏ mặc “sống chết” của anh, anh có thể miễn cưỡng tha thứ.
Ngu Thệ Thương thấy mình cuối cùng cũng vượt qua thử thách, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sầm Túng Y hôm nay đã nói đủ rõ ràng rằng sẽ không cân nhắc việc quay lại với ông.
Nếu chưa từng ở bên bà, có lẽ ông sẽ nghĩ bà đang lạt mềm buộc chặt, hoặc đang đợi ông hạ mình rồi dốc sức theo đuổi.
Nhưng vì đã từng bên nhau, ông hiểu rõ tính cách của bà. Nếu bà thấy hợp, bà sẽ chẳng đợi ông đuổi theo đâu, bà sẽ tự mình ra tay.
Đối với bà, thể diện chưa bao giờ là thứ gì đó quá quan trọng.
Tự do tự tại, tận hưởng niềm vui kịp thời mới là điều quan trọng nhất.
Về điểm này, hai mẹ con họ thực sự rất giống nhau.
“Ngày mai hai người đi đâu?”
Thương Quân hỏi.
Ngu Thệ Thương: “Hải Thành nơi nào cũng là phong cảnh, chắc chỉ đi loanh quanh đâu đây thôi, tùy theo sự sắp xếp của mẹ Sầm Tô.
Tính cách cô ấy rất sảng khoái, mặc dù hiểu lầm tôi có ý với mình, nhưng sau khi bày tỏ thái độ từ chối khéo thì vẫn rất hào phóng đồng ý làm hướng dẫn viên.
Cậu không cần lo tôi và cô ấy không có chuyện gì để nói. Nếu thực sự không ổn, vẫn còn chuyện làm ăn để bàn mà.”
Thương Quân không lo lắng chuyện đó, một người là người chèo lái tập đoàn, một người là bà chủ nhà nghỉ hằng ngày tiếp xúc với du khách khắp mọi miền, kiến thức của hai người không đến mức không có gì để nói.
Điều anh lo lắng là tình cảm của mình và Sầm Tô lần này bỏ lỡ sự vun vén của tiền bối, sau này sợ rằng sẽ khó còn cơ hội nào khác.
Trở về lầu trên, Thương Quân gọi điện cho Sầm Tô, đem toàn bộ tình hình bên phía Ngu Thệ Thương kể lại cho cô nghe.
Sầm Tô vừa tắm xong, đang lau tóc, nghe xong thì vui vẻ:
“Giờ lại thành ra anh đến tìm em, để cùng ‘vun vén’ cho hai người họ sao?”
Thương Quân:
“Đại loại thế. Anh, đứa cháu hiếu thảo này, vì nửa đời sau của chú mình, quyết định tìm em giúp đỡ để tác thành cho hạnh phúc của những người trung niên.”
Sầm Tô cười ha hả:
“Mạch não của Chủ tịch Ngu kiểu gì thế này?”
“Ai mà biết được.”
Thương Quân tựa người vào ban công, “Chắc là lớn tuổi rồi.”
“Vậy ngày mai em có thể ra sân trước uống trà ngắm biển rồi nhỉ? Anh sẽ đến tìm em chứ?”
“Ừa.”
“Cuối cùng cũng có thể cùng anh ngắm biển, tán gẫu tại nơi mà em yêu thích nhất.”
Cô nói, “Hồi nhỏ em toàn nằm bò ra cái bàn đó ngắm biển, ngắm bao nhiêu năm rồi cũng không thấy chán.”
Cô lại chia sẻ với anh một vài mảnh ghép cuộc sống, nói rằng hồi nhỏ thích nhất là được ăn cơm ngoài sân.
Thương Quân: “Tối qua không phải mọi người vẫn ăn hải sản ngoài sân đó sao?”
“Đúng thế. Anh nghe thấy tiếng bọn em nói chuyện à?”
“Ừm. Có mỗi em là nói tiếng Quảng Đông không giống nhất, cũng nói ít nhất. Chỉ lo ăn hải sản thôi hả?”
Sầm Tô cười, hỏi anh:
“Anh có muốn nếm thử hải sản mẹ em làm không? Ngon cực kỳ luôn.”
“Chẳng phải em không muốn cho anh gặp dì sao?”
“Nhưng em càng muốn anh được ăn hải sản ngon hơn, điều đó đối với em quan trọng hơn.”
Sầm Tô thực sự chưa muốn ra mắt gia đình với tư cách bạn trai bạn gái, chưa bàn đến chuyện tình cảm dài ngắn, mới yêu nhau được vài ngày, chưa đến mức phải gặp phụ huynh.
Nhưng anh đã cố gắng để mẹ cô biết đến mình như vậy, thế thì cứ làm quen một chút.
Anh đã nỗ lực hết mình để thỏa mãn những yêu cầu của cô. Cô cũng sẽ làm những việc trong tầm tay vì anh.
“Nếu anh muốn nếm thử, sáng mai em sẽ nói với mẹ.”
“Lấy cớ gì để qua đó? Không dễ đâu nhé.”
“Yên tâm, em có cách, lấy Chủ tịch Ngu ra làm bình phong.”
“…”
Thương Quân lo lắng:
“Dì vốn đã hiểu lầm Ngu Thệ Thương có ý với mình, em lấy anh ấy làm bình phong, liệu có khiến mọi chuyện hỏng bét thêm không?”
Sầm Tô: “Em tự có cách mà. Em hiểu mẹ em, nên biết phải làm thế nào để bà không nghi ngờ, cũng không từ chối.”
Nói rồi cô bật cười:
“Anh còn lo lắng về năng lực của một ‘học sinh giỏi’ yêu đương như em sao? Anh không thích ru rú trong phòng ăn cơm, em nhất định phải tìm cách để anh cảm nhận được sự náo nhiệt một chút.”
“Sao em biết anh không thích dùng bữa trong phòng?”
“Lần đầu gặp anh tại nhà hàng trên cao của khách sạn ở Thâm Quyến là em biết rồi. Anh ở phòng tổng thống, lại còn là khách sạn nhà Ngu Thệ Thương, anh muốn ăn gì mà đầu bếp chẳng làm riêng cho anh?
Vậy mà anh vẫn chọn ra nhà hàng. Em đoán, anh thích những nơi vừa náo nhiệt vừa yên tĩnh, nên anh mới ở căn hộ tầng cao giữa trung tâm thành phố và lui tới những nhà hàng đông người nhưng tao nhã.”
Sầm Tô nằm bò bên cạnh giường, nhìn ra mặt biển sâu thẳm:
“Anh thích cái gì, em sẽ nỗ lực mang cái đó đến cho anh.”
Đầu dây bên kia, Thương Quân im lặng rất lâu.
Anh rất hiếm khi bị lay động.
Nhưng khoảnh khắc này, anh không biết phải đáp lại cô thế nào.
Ngoại trừ cô ra, cho đến nay, không một ai hiểu được tại sao anh có biệt thự không ở, lại cứ nhất định phải ở căn hộ penthouse.
“Ngủ ngon nhé, ngày mai nhất định sẽ cho anh ăn hải sản.”
Thế là sáng sớm hôm sau, Sầm Tô vừa hửng đông đã thức dậy, giả vờ đi loanh quanh bên ngoài một vòng rồi mới vào bếp tìm Sầm Túng Y.
Sầm Túng Y vừa đi dạo bờ biển về không lâu, đang chuẩn bị bữa sáng.
Thấy có người vào bếp, bà ngoảnh lại:
“Dậy sớm thế con?”
“Con ra ngoài dạo một vòng rồi ạ.”
Sầm Tô chuyển chủ đề ngay:
“Đúng rồi mẹ, mẹ đoán xem lúc đi dạo con gặp ai?”
Thực chất cô chẳng gặp ai cả, cô đã chuẩn bị sẵn kịch bản từ tối qua để mời Thương Quân đến nhà ăn hải sản một cách kín kẽ nhất.
Sầm Túng Y: “… Ai?”
Mong là không phải Ngu Thệ Thương.
Sầm Tô nói:
“Khách trọ của homestay mình ạ. Anh ấy còn chủ động chào hỏi và bắt chuyện với con nữa.”
“Có phải người tầm hơn bốn mươi tuổi, đeo kính không?”
“Dạ không, trẻ lắm ạ. Người đeo kính mà mẹ nói chắc là chú của anh ấy đấy.”
Sầm Túng Y thản nhiên hỏi:
“Cậu ta tìm con nói chuyện gì?”
“Bảo là anh ấy và chú của mình đều rất thích ăn hải sản. Tối qua lúc nhà mình ăn hải sản ở ngoài sân, họ tình cờ nhìn thấy từ trên sân gỗ, trông rất ngưỡng mộ cảnh cả nhà mình nói cười vui vẻ.
Họ ăn đồ mua từ nhà hàng về cũng ngán rồi, nên mới hỏi con xem có thể mời mẹ làm một bữa hải sản không, họ sẽ trả thêm tiền.
Con nghĩ thầm, khách đã mở lời rồi, mà yêu cầu cũng chẳng có gì quá đáng nên con đã đồng ý.”
Sầm Túng Y: “…”
Sầm Tô bốc một miếng thịt nguội vừa áp chảo xong, vừa ăn vừa nói:
“Người ta khá lịch thiệp, bọn con cũng trò chuyện nhiều. Gặp nhau ở đường ván gỗ ven biển khi anh ấy đang chạy bộ buổi sáng, rồi cứ thế vừa đi vừa trò chuyện về đây.
Hóa ra họ từ Hồng Kông sang du lịch.”
Sầm Túng Y thầm nghĩ, điểm này thì đúng là không nói dối.
Sầm Tô tiếp tục thêu dệt:
“Sau đó nói đến chuyện con làm ngành gì, không ngờ chuyện qua chuyện lại, cuối cùng phát hiện ra cả hai có người quen chung.”
“Ai cơ?”
“Sếp cũ của con, anh Thương Uẩn.”
Sầm Tô thầm cảm thán mình bịa chuyện không một kẽ hở, đến chính cô còn sắp tin luôn rồi.
Mà Thương Uẩn đúng là một “tấm biển vàng”, ngay cả mẹ cô cũng có ấn tượng rất tốt về anh ấy.
Sầm Túng Y gật đầu, không nói gì thêm.
Tập đoàn Tân Vận vốn dĩ hợp tác chặt chẽ với nhà họ Ngu, vị khách trẻ tuổi này lại là cháu của Ngu Thệ Thương, cùng một vòng tròn xã hội, không quen biết nhau mới là lạ.
Sầm Tô: “Con nghĩ, dù sao cũng là bạn của sếp Thương, mà sếp Thương trước đây lại quan tâm con như vậy, nên con cũng phải làm tròn bổn phận chủ nhà một chút, thế là đã mời anh ấy và chú sang nhà mình ăn hải sản.”
Sầm Túng Y: “…”
Ngu Thệ Thương tự mình không dám mở lời với bà, lại đi chỉ thị đứa cháu ra làm bia đỡ đạn.
Sầm Tô thầm niệm trong lòng lời xin lỗi gửi đến Ngu Thệ Thương.
Chẳng còn cách nào khác, sự tình đã đến nước này, chỉ đành “tổn thương” lẫn nhau vậy.
Bây giờ còn một việc khá đau đầu.
Đến lúc đó phải giới thiệu Thương Quân như thế nào đây?
Chẳng lẽ lại phải đặt cho anh ấy một cái tên mới sao?
—
Lời của trạm chủ: Chúc mừng năm mới. Chúc cả nhà một năm 2026 tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen