Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 36
Mặc dù Sầm Tô và anh vẫn luôn đấu trí đấu dũng, nhưng cô sẵn lòng nhường anh một bước. Cũng giống như nhiều việc khác, anh sẽ không để cô phải khó xử.
Anh đã tìm mọi cách để mẹ biết đến mình, cô tội gì phải làm anh mất hứng.
Sầm Sầm: 【Cái cách một lần cho xong luôn này của anh, em đồng ý nhé. Ai bảo em thích anh cơ chứ ~】
Cô trêu chọc lòng người chưa bao giờ phân biệt thời điểm. Ngay cả khi đã ở bên nhau, nghe cô nói những lời tình tứ thẳng thắn như vậy, lòng Thương Quân vẫn dậy sóng.
Thương Quân: 【Cứ tưởng em chỉ biết khuyên anh hãy yêu bản thân mình cho tốt thôi chứ.】
Sầm Sầm: 【Đâu có, em vẫn sẽ nói lời tình tứ cho anh nghe mà.】
Tất nhiên, việc khuyên anh đừng chấp mê bất ngộ thì cô vẫn khuyên như thường. Còn phải thỉnh thoảng nhắc nhở anh rằng, bể tình thực ra khổ lắm.
Thương Quân đã trò chuyện suốt hai mươi phút đồng hồ mà vẫn chưa đặt điện thoại xuống. Sau khi bàn xong chính sự với Sầm Tô, cô lại nói nhớ anh, muốn anh ở bên cạnh, thế là hai người cứ thế nhắn tin qua lại.
Anh vốn không thích tán gẫu, nhưng đến chỗ Sầm Tô thì mọi nguyên tắc đều vô hiệu. Không trò chuyện không được, mỗi lần cô nói nhớ anh là anh lại chẳng có cách nào với cô.
Ngu Thệ Thương đã uống cạn một tách cà phê mà người đối diện vẫn đang cúi đầu gõ chữ.
Ông lại bảo phục vụ châm thêm một tách, uống được nửa ly thì cuối cùng cũng không nhịn được mà trêu chọc:
“Không ngờ, cậu cũng có ngày hôm nay.”
Thương Quân cuối cùng cũng thoát khỏi khung trò chuyện, ngẩng đầu lên:
“Lúc anh giúp tôi kết bạn WeChat với Sầm Tô, chẳng phải nên nghĩ tới rồi sao?”
Anh nói cho Ngu Thệ Thương biết Sầm Tô đã đồng ý với phương án đó.
“Hai ngày này anh nghĩ xem, lúc đó nên nói chuyện gì với mẹ Sầm Tô.”
Chỗ ngồi của Ngu Thệ Thương đối diện thẳng với logo của cửa hàng, ông lại liếc nhìn một cái rồi kín đáo thu hồi tầm mắt, nhấp một ngụm cà phê, nói:
“Không sợ tôi làm hỏng việc à?”
Thương Quân không cho ông cơ hội từ chối:
“Hỏng việc thì tôi chịu.”
Ngu Thệ Thương không tiện khăng khăng từ chối nữa. Nhưng ông biết tìm Túng Y thế nào đây?
Mặt trời dần lên cao, chiếc áo thun đen trên người Thương Quân bắt nhiệt làm anh không ngồi yên được nữa:
“Anh cứ từ từ mà uống, tôi về phòng ngủ bù đây.”
Để đến sớm, anh và Ngu Thệ Thương đã đáp chuyến bay xuống Hải Thành lúc bốn giờ sáng.
Trước khi vào homestay, anh không quên dặn dò Ngu Thệ Thương:
“Sầm Tô buổi trưa sẽ đến, buổi chiều anh cố gắng đừng ra khỏi phòng, tránh để Tuyết Cầu nhìn thấy.”
Ngu Thệ Thương thực ra không sợ Tuyết Cầu thấy mình, chỉ sợ cái đứa không có lương tâm đó căn bản chẳng thèm nhìn thấy ông.
Tách cà phê thứ hai thực sự uống không hết, nhưng ông không đặt xuống mà cầm theo chiếc ly sứ trở về phòng hướng biển trên lầu. Vệ sĩ theo sát phía sau, giữ một khoảng cách thích hợp.
“Duệ Duệ bận việc gì rồi?”
Ngu Thệ Thương đột ngột nhớ ra hỏi.
Vệ sĩ: “Tân Duệ Y tế có dây chuyền sản xuất ở Hải Thành, hình như cô ấy đang tìm hiểu tình hình sản xuất. Cụ thể thì tôi không rõ.”
Ngu Thệ Thương nhớ ra tiền thân của Tân Duệ Y tế vốn là một doanh nghiệp ở Hải Thành. Cô đến đại bản doanh trước đây của công ty để tìm hiểu tình hình, không cần nói cũng biết là đến để nắm thóp gia tài của Triệu Tuần.
Vì quyền kiểm soát của một công ty, nhìn xem, con bé đang bị hành như thế nào.
Dù sao thì vẫn còn trẻ, không có kinh nghiệm đã đành, lòng dạ cũng chưa đủ tàn nhẫn. Muốn giành lại quyền kiểm soát công ty, bất luận là ở chỗ ông hay chỗ Thương Quân, căn bản không bao giờ có chuyện mưu tính từ từ để đối thủ có thời gian phản ứng.
Thế nhưng cô cháu gái đã bày tỏ rõ ràng là không muốn ông nhúng tay vào. Ông cũng chẳng buồn quản nhiều, cứ coi như để cô tích lũy kinh nghiệm.
Miệng thì nói không quản, nhưng ông vẫn không đành lòng nhìn cháu mình vấp ngã.
Ngu Thệ Thương dặn dò vệ sĩ:
“Cậu chuyển lời tới Duệ Duệ, không tranh thủ lúc nhà Triệu Tuần đang nội đấu dữ dội nhất mà ra tay, chẳng lẽ đợi đến khi bọn họ đạt được thỏa thuận phân chia tài sản rồi cùng nhau phản công đối phó con bé sao?”
“Vâng, tôi sẽ gọi điện ngay.”
Ngu Thệ Thương xua tay. Vệ sĩ khép cửa rời đi.
Trên bàn phòng khách đặt một đĩa trái cây chào mừng, màu sắc rực rỡ và nồng nhiệt như thời tiết của Hải Thành vậy. Nhớ đến những lời nhận xét của khách trọ trên mạng về đĩa trái cây này, ông lại lấy một miếng bỏ vào miệng. Không biết là loại trái cây gì, vị chua ngọt đan xen.
Ngu Thệ Thương ngồi ra ngoài ban công hóng gió biển, ngay sát vách chính là nơi Sầm Túng Y ở.
Ông thẫn thờ nhìn mặt biển bao la, chính bản thân cũng không ngờ rằng sau hai mươi bảy năm, mình lại đặt chân đến quê hương của bà.
Dáng vẻ ngạo mạn của bà khi ấy, hiện về như vừa mới hôm qua.
Về những chi tiết trong quá khứ, ông không còn nhớ rõ mồn một. Dù sao thì cũng đã quá xa xôi.
Nhưng con người Sầm Túng Y lại khiến ông ghi nhớ lâu đến vậy. Bất cứ khi nào nghĩ về bà, dáng vẻ không coi ai ra gì của bà lúc nào cũng sống động như thế.
Bà là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhưng lại chẳng có chút dáng vẻ nào của một bông hoa trong nhà kính, ngược lại giống như thảm thực vật của rừng mưa nhiệt đới: phong phú, mê người, tràn đầy nhựa sống và luôn vươn lên một cách dã man.
Những lời dễ nghe, bà chẳng bao giờ nói. Còn thứ như sự dịu dàng thì càng đừng hòng nhìn thấy ở bà.
Thương Quân may mắn hơn ông, tính cách của Sầm Tô thực sự khiến người ta yêu mến. Chẳng giống Sầm Túng Y chút nào.
Giống như một con nhím lại nuôi dưỡng ra một đóa hoa hồng vậy. Tuy đều có gai, nhưng tâm tính lại khác biệt một trời một vực.
Sầm Tô minh mẫn tự tin, tự do nhiệt huyết, phóng khoáng nhưng không mất đi vẻ dịu dàng.
Điện thoại lúc này vang lên, Ngu Thệ Thương bừng tỉnh, là cuộc gọi của cháu gái. Vừa kết nối, Ngu Duệ đã nói xối xả:
“Tiểu thúc, con biết mình đang làm gì, từ đầu đến cuối con đều rất rõ ràng! Có phải bữa sáng chuẩn bị cho hai người tốt quá nên giờ ăn no rỗi việc, không có gì làm đúng không?”
Nói xong, chính cô cũng bật cười vì tức khí.
Ngu Thệ Thương cũng bị chọc cười, mắng khéo:
“Càng lúc càng không biết lớn nhỏ!”
Trong tất cả con cháu của gia tộc, chỉ có Ngu Duệ dám cãi lại ông, trừ phi ông thực sự sa sầm mặt mặt mũi, nếu không cô chẳng bao giờ sợ ông.
Ông đối tốt với cô cháu gái này nhất, cũng gián tiếp làm nảy sinh tính khí đó của cô.
“Chú không phải muốn can thiệp vào chuyện của con, chỉ là nhắc nhở thôi. Nếu thực sự muốn can thiệp, chú đã trực tiếp dọn dẹp sạch sẽ Tân Duệ rồi dâng đến tận tay con rồi.”
Ngu Duệ không cho phép:
“Con có tính toán của con! Con thừa nhận thủ đoạn của chú lợi hại, nhưng có hàng ngàn vạn cách để quản lý tốt một công ty, không nhất thiết cứ phải cá chết lưới rách!”
Ngu Thệ Thương cười khẩy một tiếng, dù sao cô cũng được gia đình bảo bọc quá kỹ, sống quá lý tưởng hóa, luôn nghĩ rằng mình có thể cảm hóa được lòng người hiểm ác.
Cũng tại ông, trước đây mọi việc của cô đều do một tay ông lo liệu.
“Duệ Duệ, nếu thực sự đấu trực diện với gia tộc của Triệu Tuần, luận về thủ đoạn hay độ tàn nhẫn, con đều không phải đối thủ của họ. Lúc đó họ dám để con góp vốn chiếm phần lớn, không sợ quyền kiểm soát rơi vào tay con, chẳng phải là đang cược con không làm gì được họ sao?
Họ hiểu rất rõ đạo lý “cường long không áp địa đầu xà”’. Nếu không thì con tưởng sao? Ai lại cam tâm nhường lại công ty mình đã dốc sức cả đời gầy dựng cho người khác?”
(chú thích: cường long không áp địa đầu xà, nghĩa của câu này là: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó. Ở nước ta có câu: “phép vua thua lệ làng”, cũng có ý nghĩa tương tự.)
Cô cháu gái cứ ngỡ nắm giữ 52% cổ phần kiểm soát tuyệt đối là vạn sự đại cát. Có biết đâu, đó là một củ khoai lang bỏng tay, cầm không xong mà ăn cũng chẳng được.
“Ngay từ khi bắt đầu thu mua, con đã rơi vào thế bị động rồi, định sẵn là từng bước bị kìm kẹp.”
Ngu Duệ im lặng nửa ngày, tức không chịu nổi:
“Sao chú cũng đáng ghét y như ba con vậy! Cứ chuyên nhắm vào tim người ta mà đâm!”
Ngu Thệ Thương: “Chú và ba con là vì tốt cho con thôi.”
Ngu Duệ “hừ” một tiếng. Sau đó cô cũng nhận ra cuộc thu mua lần này nhìn thì có vẻ thành công, nhưng thực chất tiềm ẩn nhiều hiểm họa. May mà vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Tiềm ẩn hiểm họa thì đã sao? Cùng lắm là tốn thêm chút công sức, dù sao cô cũng có thừa thời gian và tiền bạc.
Chuyến đi Hải Thành lần này cô có một thu hoạch bất ngờ.
Người sáng lập tiền thân của Tân Duệ Y tế, Sầm Thụy Y tế, lại chính là ông ngoại của Sầm Tô. Gia đình Sầm Tô từng gánh khoản nợ khổng lồ, mãi đến năm ngoái mới trả sạch.
Trước đó cô còn lo không chiêu mộ được Sầm Tô, dù sao đối phương ngay cả nền tảng như Tân Vận mà cũng nỡ từ bỏ, nói nghỉ việc là nghỉ ngay.
Bây giờ có thêm sự ràng buộc từ người ông ngoại này, Sầm Tô chắc chắn sẽ cân nhắc Tân Duệ.
Để đối phó với gia tộc Triệu Tuần, cô cần một “lính dù” tuyệt đối đáng tin cậy.
“Lính dù” thường phải làm những việc gây thù chuốc oán, người bình thường khi nhận công việc này khó tránh khỏi việc e dè, lo trước tính sau, nhưng Sầm Tô chắc chắn sẽ không từ chối.
Cô không tin Sầm Tô lại không có chút tham vọng nào đối với cổ phần của Tân Duệ Y tế. Chỉ cần có tham vọng, cô ấy sẽ có thể được trọng dụng.
Cô dùng Sầm Tô để đối phó với Triệu Tuần, còn Sầm Tô nhân cơ hội này để có được một chút cổ phần gốc của công ty.
Hợp tác, nói trắng ra là lợi dụng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi. Đó chính là lý do tại sao cô không muốn dùng người do tiểu thúc giới thiệu; bị ràng buộc bởi ân tình thì khi làm việc sẽ vướng chân vướng tay, chẳng thà cứ trực tiếp bàn chuyện tiền bạc.
Không có tình cảm, ai cũng không thể làm tổn thương ai. Cuối cùng, cùng lắm là đường ai nấy đi.
Đợi đến ngày rằm cô quay lại Thâm Quyến, cô sẽ bắt tay vào việc chiêu mộ Sầm Tô. Nếu đàm phán ổn thỏa, tốt nhất là cô ấy sẽ nhập chức trước cuối tháng này.
Nhân lúc gia tộc Triệu Tuần đang loạn lạc, cô sẽ đưa một Phó chủ tịch điều hành từ bên ngoài vào, khiến tất cả bọn họ không kịp trở tay.
Cả ba và tiểu thúc đều không ủng hộ việc cô dốc sức vào Tân Duệ như vậy, họ cho rằng cô đang bỏ bê mảng kinh doanh cốt lõi của gia tộc để đi nắm giữ một doanh nghiệp bên lề, điển hình của việc “bắt nhỏ bỏ lớn”. Thế nhưng, cô thấy đáng.
“Chú có thấy bà chủ homestay chưa?”
Cô cháu gái bất ngờ chuyển chủ đề sang Sầm Túng Y.
Ngu Thệ Thương suýt chút nữa là không theo kịp câu chuyện, ông giả vờ như không có gì: “Có chuyện gì sao?”
Ngu Duệ không muốn bàn về Tân Duệ Y tế nữa nên tùy tiện lôi một chủ đề ra nói, lúc đó trong đầu nảy ra hình ảnh bà chủ homestay nên thuận miệng nói luôn.
“Không có gì ạ. Bà chủ đẹp lắm, đẹp một cách kinh diễm, giống như những ngôi sao Hồng Kông mà con từng thấy hồi nhỏ vậy.”
Chỉ một cái nhìn là sẽ bị thu hút ngay, vẻ đẫy đà mà tràn đầy sức sống, khiến người ta hoàn toàn quên đi tuổi tác của bà.
Trợ lý của cô sau đó có tán gẫu với lễ tân nhà nghỉ, không kìm được mà hóng hớt vài câu về người bà chủ xinh đẹp ấy:
“Bà chủ các em trước đây có phải là diễn viên không? Sao mà đẹp và khí chất thế không biết!”
Lễ tân cười bảo: “Không phải đâu ạ.”
Rồi lại nói, có rất nhiều du khách cũng hỏi như vậy. Trước đây có quá nhiều người đến bắt chuyện, bà chủ đành phải thuê một người họ hàng vạm vỡ đến làm bảo vệ cho nhà nghỉ, từ đó mọi chuyện mới yên ổn trở lại.
Ngu Duệ vừa rồi bị tiểu thúc đả kích nên trong lòng không vui, bèn mượn cơ hội này đáp trả:
“Đẹp hơn mấy cô bạn gái trước đây của chú biết bao nhiêu lần! Quan trọng là người ta còn có đầu óc nữa, nghe nói việc trang trí nhà nghỉ là một tay bà ấy thiết kế.
Tiểu thúc à, mắt nhìn bạn gái của chú hình như không ổn lắm đâu!”
“Không làm phiền chú nghỉ dưỡng nữa, chúc chú nghỉ lễ vui vẻ.”
Trong lòng cô cuối cùng cũng thấy hả dạ đôi chút, liền cúp điện thoại.
Ngu Thệ Thương cười nhạt, mắt nhìn của ông quả thực là không ổn thật. Thế nên mới nhìn trúng một người phụ nữ kiêu kỳ đến vậy.
Người khác đến bờ biển nghỉ dưỡng là để lặn, để ra khơi. Còn ông đến nghỉ dưỡng là để ăn trái cây, ngắm biển.
Một đĩa trái cây, ông nhâm nhi tới tận buổi trưa. Mãi cho đến khi dưới lầu vang lên tiếng gọi của Sầm Tô:
“Tuyết Cầu!”
Ngu Thệ Thương cuối cùng cũng không nhịn được, đứng dậy rảo bước ra phía ban công.
Ánh mắt xuyên qua những tán cây dừa, ông nhìn thấy hai mẹ con nhà hàng xóm cùng với Tuyết Cầu.
Tuyết Cầu ngoan ngoãn ngồi bên chân Sầm Tô, đối diện thẳng với Sầm Túng Y. Sầm Túng Y cúi người xoa đầu Tuyết Cầu, mỉm cười nói điều gì đó không rõ. Chỉ thấy Tuyết Cầu khẽ cúi đầu, ra vẻ thẹn thùng, xấu hổ.
Ngu Thệ Thương: “…”
Sao ông lại nuôi một con chó không có tiền đồ như thế này cơ chứ?
Phía dưới lầu, Sầm Túng Y lại xoa đầu Tuyết Cầu lần nữa:
“Cục cưng, con có mệt không?”
Tuyết Cầu khẽ ngước mắt, chỉ liếc nhìn Sầm Túng Y một cái rồi lại vội vàng cúi đầu xuống. Nó để mặc cho Sầm Túng Y vuốt ve, từ đầu đến cuối vẫn ngồi rất ngay ngắn.
Sầm Tô cười nói:
“Mẹ ơi, nó xấu hổ rồi kìa. Con chưa bao giờ thấy nó như thế này luôn.”
Cô ngồi thụp xuống vỗ vỗ Tuyết Cầu:
“Bé cưng, cưng gặp dì sao mà còn thấy ngại ngùng thế?”
Tuyết Cầu bất ngờ xoay người về phía cô, nhấc hai chân trước nhào vào lòng cô. Sầm Tô mỉm cười đón lấy nó:
“Được rồi, bé cưng nhà mình không ngượng nữa nhé.”
Dì giúp việc sau khi mang hành lý vào nhà rồi quay ra liền trêu Tuyết Cầu:
“Chắc là tại dì Sầm đẹp quá, làm bé cưng nhà mình thấy mắc cỡ, đúng không Tuyết Cầu?”
Trong tiếng nói cười, mấy người dắt Tuyết Cầu vào nhà.
Sầm Tô đứng trước máy lạnh ở phòng khách, đứng ngay luồng gió thổi cho mát.
Hải Thành nóng hơn Thâm Quyến nhiều, giữa trưa đứng bên ngoài một lát là không chịu nổi.
Cô vừa ăn kem vừa gửi tin nhắn cho Thương Quân: 【Em đến nơi rồi.】
Thương Quân: 【Anh biết rồi. Tiếng gọi Tuyết Cầu đó của em không phải là cố ý gọi cho anh nghe sao?】
Sầm Tô cười: 【Tiếng lớn lắm ạ?】
Thương Quân: 【Làm anh giật mình tỉnh giấc luôn, em bảo có lớn không?】
Sầm Tô cắn một miếng kem: 【Em đâu biết anh đang ngủ. Nếu biết thì em đâu nỡ làm anh giật mình như thế~】
Cô hỏi tiếp: 【Khi nào chúng ta gặp nhau?】
Thương Quân: 【Ăn trưa xong, anh chờ em ở quán cà phê ngoài trời.】
Sầm Sầm: 【OK.】
Sầm Tô khóa màn hình điện thoại, quay lại đã thấy mẹ đang cho Tuyết Cầu ăn đồ vặt. Nó ngồi ngay ngắn, đặt mõm lên lòng bàn tay mẹ, ăn một cách cực kỳ thanh tao.
Sầm Tô gọi dì giúp việc đang bận rộn:
“Dì nhìn kìa, Tuyết Cầu hôm nay bị làm sao thế nhỉ? Bình thường ăn uống là nó cứ nhảy nhót lung tung cả lên cơ mà.”
Dì cười nói: “Dì thấy rồi. Hôm nay nó ngoan lắm, chưa bao giờ thấy nó ngoan thế này.”
Nếu để Ngu Thệ Thương nhìn thấy cảnh này, chắc chắn ông sẽ không tin nổi.
Chính vì Tuyết Cầu quá nghịch ngợm nên ông mới để nó theo cô tới Thâm Quyến. Ngờ đâu sau khi gặp Sầm Túng Y, nó cứ như biến thành một con chó hoàn toàn khác vậy.
Sầm Túng Y nói: “Có lẽ do mới đến môi trường mới nên nó chưa quen thôi.”
Sầm Tô bảo không phải:
“Lúc mới đến chỗ con, nó cũng chạy loạn xạ cả lên, còn thường xuyên ăn vạ trên giường con không chịu đi.”
Đúng là một duyên phận kỳ diệu.
Cho Tuyết Cầu ăn xong, bốn người mới ngồi vào bàn.
Bữa cơm hôm nay là do một tay Sầm Túng Y vào bếp, những năm qua tay nghề của bà càng ngày càng lên tay, nhất là các món hải sản thì đúng là đỉnh nóc kịch trần.
Dì giúp việc nếm thử xong liền khen ngợi hết lời, nói rằng chẳng thua kém gì đầu bếp nhà ông chủ làm.
Sầm Tô vừa ăn hải sản vừa nghĩ đến Thương Quân và Ngu Thệ Thương. Phải nhanh chóng để họ “quen biết” nhau, rồi mời họ nếm thử tay nghề của mẹ mới được.
“Có cần cung cấp bữa trưa cho khách trọ không mẹ?”
Cô giả vờ như không biết chuyện gì, lên tiếng hỏi.
Sầm Túng Y: “Không cần đâu. Chỉ cung cấp bữa sáng trong vài ngày thôi, còn bữa trưa họ tự giải quyết. Nhìn dáng vẻ bọn họ đều là người có lai lịch cả, chắc chắn rất cầu kỳ về nguyên liệu và khẩu vị, nhà nghỉ của mình cũng không có điều kiện để làm.”
Dì giúp việc biết rõ người đang ở nhà nghỉ sát vách là ai, vì trên đường đi Sầm Tô đã kể cho dì nghe rồi.
Dì thầm nghĩ, Ngu Thệ Thương quả thực rất cầu kỳ về nguyên liệu, bất kể là thứ gì cũng phải vận chuyển loại tươi ngon nhất trong ngày.
Tuy nhiên, chỉ trong trường hợp khi ông ấy dùng bữa một mình.
Nếu ngày nào đó trong nhà có khách, ông ấy ngược lại chẳng hề câu nệ, món gì cũng không kén chọn, không còn quá chú tâm vào bản thân món ăn nữa.
Bà nghĩ, có lẽ vì ăn một mình quá buồn tẻ, lại chẳng có ai trò chuyện, nên toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào thức ăn, những yêu cầu về hương vị và cảm giác khi ăn vì thế mà bị sự trống trải trên bàn ăn phóng đại lên gấp bội.
Giống như lúc này, mọi người đông đúc náo nhiệt, vừa nói vừa ăn, bà ăn xong là quên luôn mùi vị vừa rồi ra sao. Chỉ cảm thấy mọi thứ đều ổn, rất ngon miệng.
Sầm Tô cũng từng có tình trạng tương tự.
Lần đầu tiên bà mua sữa chua cho Sầm Tô mà quên mua yến mạch. Sầm Tô mở một hộp ra rồi ăn hết lúc nào không hay, sau đó cười bảo, hồi trước ở Bắc Kinh sống một mình, ăn sữa chua nhất định phải thêm yến mạch và trái cây, nếu không sẽ luôn cảm thấy đơn điệu.
Đến Thâm Quyến, có Tuyết Cầu bên cạnh quậy phá, có bà cùng trò chuyện, cô liền không quá để tâm vào việc trong sữa chua có thêm đồ hay không nữa.
Sau bữa cơm, Sầm Tô định giúp dọn dẹp bát đĩa nhưng Sầm Túng Y không cho:
“Chân tay con vụng về, đừng có làm vỡ đĩa của mẹ.”
Thực chất là bà không nỡ để con gái phải làm việc nhà.
Bao nhiêu năm qua, ngày nào bà cũng rửa rửa dọn dọn, đôi tay sớm đã trở nên thô ráp nhưng bà cũng đã quen rồi. Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, Sầm Túng Y theo lệ cũ ra sân sau của nhà nghỉ để lật phơi hoa hồng.
Sầm Tô lấy cớ là ăn quá no, bèn che ô đi ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm.
Cô đi dọc theo đường ván gỗ hướng về phía quán cà phê.
Bãi cát khu vực homestay này là nơi yên tĩnh nhất, giống như chốn đào nguyên tách biệt với thế giới bên ngoài. Đi về phía Đông khoảng hai trăm mét là quán cà phê ngoài trời, không gian lập tức trở nên náo nhiệt.
Sầm Tô tìm kiếm bóng hình quen thuộc dưới những tán ô che nắng, cuối cùng cũng nhìn thấy Thương Quân ở một vị trí trong góc. Anh mặc chiếc áo thun đen, đeo kính râm, đang cúi đầu xem điện thoại nên không chú ý thấy cô.
Sầm Tô đi đến trước mặt anh, gập ô lại:
“Có thể ngồi ghép bàn được không?”
Thương Quân nghe tiếng liền ngẩng đầu lên:
“Không dắt Tuyết Cầu theo sao?”
“Hôm nay là thế giới của hai người chúng ta, không dắt theo ai hết.”
Sầm Tô ngồi xuống sát cạnh anh, ghé sát vào mắt kính râm của anh, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm dài hẹp, và cũng nhìn thấy chính mình đang mỉm cười phản chiếu trên mặt kính.
Cô hôn lên môi anh, đưa tay tháo kính râm của anh ra, lại hôn nhẹ lên mắt anh một cái rồi gác kính lại sống mũi cho anh.
“Kính râm đẹp đấy.”
Cô ngồi thẳng dậy.
Thương Quân: “Nếu em thích thì anh tặng em.”
“Em sẽ tự mua một chiếc kiểu tình nhân để đeo.”
“Không mua được đâu, đây là đồ đặt làm riêng.”
Sầm Tô nói:
“Thế thì thôi vậy. Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích.”
Nói đoạn, cô vắt tay qua eo anh.
Trên bàn có hai ly đồ uống, cô cầm ly của anh lên nhấp một ngụm:
“Ban ngày muốn gặp anh, bất tiện quá, anh bảo Chủ tịch Ngu ngày mai đi tìm mẹ em trò chuyện đi.”
—
Trạm chủ: chúc cả nhà Giáng Sinh vui vẻ ^o^ ta sẽ tranh thủ đẩy nhanh bộ này… haizzz kẹt mãi mà ko kịp tiến độ bên Trung của mợ Nhị ~,~
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen