Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 34
Sầm Tô dạo phố bên ngoài cả một ngày, một mình ăn hải sản, thưởng thức đồ ngọt, còn tự mua cho mình hai chiếc váy, hai đôi giày và một chiếc khăn lụa. Tất cả đều quẹt thẻ của Thương Quân.
Mua quần áo là để chúc mừng ngày thứ sáu cô và Thương Quân yêu nhau. Tuy nhiên ở chỗ anh, cùng lắm cũng chỉ được tính là hai ngày.
Trên đường về, cô nhận được tin nhắn của Giang Minh Kỳ. Giang Minh Kỳ biết chuyện cô và Thương Quân yêu nhau vào lúc hai giờ sáng nay.
Thương Uẩn không muốn đối mặt với anh nên cố tình chọn giờ muộn như vậy để nhắn tin thông báo, tiếc rằng lúc đó anh vẫn chưa ngủ.
Thương Quân cuối cùng cũng lún sâu, anh có thể hiểu được. Bản lĩnh trêu chọc lòng người của Sầm Tô, có người đàn ông nào mà cưỡng lại được?
Huống chi cô không phải là hạng người chỉ có vẻ bề ngoài. Yêu đương với Sầm Tô, chỉ có tận hưởng chứ không có phiền não. Dĩ nhiên, ngoại trừ khoảnh khắc bị đá.
Khi thấy Thương Quân chuyện gì cũng chiều theo ý Sầm Tô, anh đã có linh cảm sớm muộn gì họ cũng sẽ thành đôi. Quả nhiên không sai.
Nghĩ đến việc Thương Quân cũng đã bước vào giai đoạn đếm ngược ngày bị đá, tâm lý anh liền cân bằng trở lại.
Giang Minh Kỳ: 【Chúc mừng.】
Sầm Tô: 【Hiếm khi thấy anh hành xử tử tế như vậy.】
Sầm Tô: 【Nhưng mà tiếp theo đây, có lẽ anh lại sắp cảm thấy không ổn rồi.】
Giang Minh Kỳ: 【Ý gì đây? Đừng bảo là em định ở bên anh ta quá hai tháng nhé?】
Về thời gian cụ thể, Sầm Tô cũng khó mà nói trước. Đến lúc đó Thương Quân chắc chắn sẽ dây dưa không chịu chia tay.
Điều cô muốn nói không phải là độ dài của cuộc tình: 【Tôi có bạn trai rồi, là anh xóa kết bạn với tôi hay để tôi xóa anh?】
Giang Minh Kỳ hỏi ngược lại: 【Nếu ngày nào đó em và Thương Quân chia tay, em sẽ làm gì? Bảo anh ta xóa em hay em xóa anh ta?】
Sầm Tô: 【Tôi sẽ không xóa anh ấy, anh ấy cũng sẽ không xóa tôi.】
Giang Minh Kỳ: “…”
Quả nhiên người mới yêu chẳng thèm để ý đến sống chết của kẻ khác.
Giang Minh Kỳ: 【Xóa rồi thì sau này em định thông báo cho tôi đi ăn tiệc cưới thế nào?】
Sầm Tô: 【Muốn tìm anh thì kiểu gì cũng tìm được, chẳng phải vẫn còn Thương Uẩn sao? Nếu thực sự không còn cách nào, tôi sẽ gửi thiệp mời đến công ty anh. Chỉ sợ đến lúc đó, vì trốn tiền mừng mà anh chạy khắp thế giới để tránh mặt tôi thôi.】
Giang Minh Kỳ tức đến bật cười. Hiện giờ cô và Thương Quân đang yêu nhau, việc anh tiếp tục giữ WeChat của cô quả thực không còn phù hợp nữa.
Anh trả lời: 【Em xóa tôi đi.】
Giang Minh Kỳ nói thêm: 【Dù sao tôi cũng không nỡ xuống tay.】
Sau khi tin nhắn này gửi đi, phía trước hiện ra một dấu chấm than màu đỏ. Đừng bao giờ nghi ngờ tốc độ tay của cô.
Anh có số điện thoại của cô, đành phải gửi tin nhắn văn bản: 【Ngày nào đó em hết cảm thấy mới mẻ với Thương Quân mà muốn chia tay, hãy tìm tôi, tôi sẽ giúp em an ủi anh ta, khuyên anh ta chia tay. Về khoản này tôi khá có kinh nghiệm đấy.】
Sầm Tô: 【Anh ấy không cần an ủi đâu.】
Đến lúc đó, người cần được an ủi có lẽ lại chính là cô.
Bởi vì cô sẽ nhận ra rằng dù làm cách nào cũng không thể chia tay được. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc sau này chia tay sẽ khó khăn, là cô lại muốn giống như Tuyết Cầu, lăn lộn vài vòng trên giường.
Thoát khỏi khung trò chuyện, Sầm Tô mua thêm một cốc đồ uống rồi bắt xe về căn hộ. Lần này cô tới, Thương Quân xuống tận dưới lầu để đón cô.
Tất cả các khoản chi tiêu của cô hôm nay Thương Quân đều nhận được thông báo qua tin nhắn, cô vẫn mua những thương hiệu mình thường mặc.
Anh cũng không khuyên cô phải mua đồ đắt tiền hơn, cứ để tùy cô vui vẻ.
Thương Quân đón được người, xách lấy mấy chiếc túi trên tay cô. Sầm Tô nắm lấy tay anh, để anh dắt đi.
Vệ sĩ cuối cùng cũng đã quen với sự thân mật này của họ, đứng tiễn hai người vào thang máy, không đi theo lên lầu.
Cửa thang máy từ từ khép lại, Sầm Tô tựa vào người anh, chia sẻ niềm vui đi mua sắm:
“Quẹt thẻ của người khác đúng là vui thật, về nhà em cũng sẽ đưa anh một chiếc thẻ.
Vốn dĩ định đợi đến lúc đi làm mới đưa cho anh, nhưng trên đường về em cứ nghĩ mãi, vẫn thấy nên đưa cho anh tiêu trước. Không có tiền thì em cho ít một chút, dù sao giá trị cảm xúc cũng như nhau cả thôi.
Sau này mỗi tháng em sẽ chuyển vào đó một hai vạn tệ, anh đừng có không nỡ tiêu đấy nhé.”
Thương Quân u ám nói:
“Không nỡ tiêu, để dành cho người kế nhiệm của em tiêu à?”
Sầm Tô bật cười, lấy khuỷu tay hích nhẹ vào người anh.
Nếu không phải nể tình trong thang máy có camera giám sát, cô đã sớm hôn lên và cắn môi anh rồi.
Vào đến nhà, Sầm Tô không vội ôm ấp mà mở túi tìm thẻ. Bình thường đi dạo phố cô không mang theo thẻ, đến Hồng Kông mới mang theo người cho tiện sử dụng. Cô rút ra một chiếc thẻ ít dùng đưa cho anh, rồi cho anh biết mật mã là bao nhiêu.
Thương Quân cũng giống như cô, không bao giờ làm đối phương mất hứng, anh nhận lấy mà không hề từ chối.
“Đây là lần đầu tiên anh nhận thẻ của người khác.”. Anh nói.
Sầm Tô đáp: “Thật khéo, em cũng là lần đầu tiên đưa thẻ cho người khác.”
Cô ném chiếc ví lên ghế sofa rồi đưa tay hướng về phía anh.
Thương Quân biết cô muốn làm gì, anh cất chiếc thẻ đi trước rồi mới ôm cô vào lòng.
Sầm Tô vòng tay qua eo anh, cách ăn mặc của anh lúc nào cũng cực kỳ thanh lịch và tinh tế, ngay cả khi ở nhà cũng không hề lôi thôi.
Tiếp xúc lâu dần cô phát hiện, mọi chi tiết trên người anh đều khiến trái tim cô rung động.
Cô nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi của anh ra, mùi hương nam tính sạch sẽ và thanh khiết lan tỏa. Vạt áo sơ mi dắt trong quần tây cả ngày nên đều là những nếp nhăn.
Cô lần theo những nếp nhăn, đầu ngón tay móc vào mép quần tây, chạm vào viền đồ lót.
Thương Quân để mặc cho đầu ngón tay cô mơn trớn, yết hầu anh khẽ chuyển động:
“Không cần xem đâu, hôm nay anh không mặc bộ em mua.”
“Em biết mà.”
Cô ngẩng đầu hỏi, “Khi nào thì anh mặc?”
“Anh không mang theo.”
“Lần sau gặp mặt em phải kiểm tra anh.”
“… Tặng quà mà còn kiểu này sao?”
Sầm Tô cười:
“Em chỉ tặng cho anh thôi mà, đương nhiên là phải kiểu này rồi.”
Hai người như tâm đầu ý hợp, vừa hôn nhau vừa đi từ phòng khách hướng về phía phòng tắm của phòng ngủ chính.
Đầu ngón tay Thương Quân thăm dò lớp vải trên người cô, đều đã ướt cả rồi.
Anh buông cô ra, đi xả nước vào bồn tắm.
Bên ngoài cửa sổ là một dải cảnh biển, Sầm Tô tận hưởng bồn tắm massage ổn định nhiệt độ, Thương Quân lấy cho cô một hộp sữa chua.
Rượu vang đỏ và ngâm bồn vốn dĩ mới là cặp bài trùng, ban đầu cô nói đến chỗ anh là để thưởng thức rượu vang, nhưng nhấp hai ngụm thấy cũng bình thường, vẫn là sữa chua hợp khẩu vị của cô hơn.
Ngâm bồn xong cô bước ra, Thương Quân không có ở trong phòng ngủ.
Sầm Tô thắt chặt dây áo choàng tắm rồi tắt đèn. Căn phòng ngủ có cửa kính sát đất hướng thẳng ra cảng Victoria, màn trình diễn ánh sáng hiện ngay trước mắt.
Thương Quân đẩy cửa bước vào, anh vừa mới ra ngoài nghe một cuộc điện thoại công việc. Đóng cửa lại, anh tiện tay chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Hôm nay cô dạo phố bên ngoài cả ngày, khi anh xử lý xong mọi việc thì cô vẫn chưa về. Nói là làm việc ở nhà để tiện ôm cô, nhưng thực ra thứ cô muốn chỉ là một lời tình tứ, chứ không thực sự làm phiền công việc của anh.
Một ngày không gặp, nụ hôn vài phút trước khi ngâm bồn đối với Sầm Tô mà nói căn bản là không đủ.
Dưới tông màu xanh thẫm bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm cảng Victoria rực rỡ sắc màu.
Sầm Tô ôm lấy cổ Thương Quân, nhắm mắt đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, hoàn toàn không còn tâm trí đâu mà thưởng thức cảnh đẹp.
Vì cuộc tình ngắn ngủi, cô đặc biệt quyến luyến làn môi anh. Anh lại nói muốn yêu cô, muốn cô cảm nhận thật kỹ, thế nên chỉ cần hai người hôn nhau là cô đều toàn tâm toàn ý đắm chìm vào đó.
Thương Quân hôn lên cổ cô:
“Không ở lại Hồng Kông thêm hai ngày sao?”
“Không ở đâu. Tuyết Cầu cả ngày hôm nay không thấy em, chắc chắn là nhớ em lắm. Em mà nhớ anh thì có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”
Không cần thiết phải gặp nhau mỗi ngày.
Tình yêu của anh, cô muốn chậm rãi cảm nhận.
Cô không để anh hôn lên cổ nữa mà muốn hôn môi anh. Thương Quân khi hôn luôn rất chiều chuộng cô, hoàn toàn làm theo ý muốn của cô, vì vậy anh lại hôn lên môi cô.
Lúc lấy hơi, Sầm Tô nói:
“Giang Minh Kỳ biết chúng mình bên nhau rồi, hôm nay còn chúc mừng em nữa. Em cũng đã xoá WeChat của anh ta rồi.”
Thương Quân nhìn cô:
“Sau này xóa WeChat của anh, chắc em còn quả quyết hơn thế nữa nhỉ?”
“Không đâu. Thực ra em không định kết hôn, WeChat của anh, em sẽ giữ mãi. Đến khi anh liên hôn thì anh có thể xóa em, nhưng em sẽ không xóa anh.”
Sầm Tô vừa định hôn anh thì Thương Quân đã giữ chặt sau gáy cô, đẩy môi cô ra và tiến vào thật sâu.
Bất kể là nụ hôn ôn hòa hay nụ hôn đầy chiếm đoạt của anh, cô đều yêu cả.
Hôn thế nào cũng cảm thấy chưa đủ sâu. Chỉ có thể dùng sự hòa quyện thân mật hơn về thể xác để mang lại cảm giác sâu sắc hơn.
Thương Quân xoay người cô về phía cửa kính sát đất, cảnh đêm cảng Victoria ùa vào tầm mắt, anh ôm lấy cô vào lòng từ phía sau.
Mặt kính một chiều, bên ngoài không thể biết được quang cảnh bên trong. Sầm Tô tựa vào lòng anh, hai tay khẽ tì lên lớp kính.
Khi cô quay đầu lại tìm kiếm nụ hôn, một bàn tay của Thương Quân phủ lên mu bàn tay cô. Trên lớp kính nhạt màu, anh và cô mười ngón tay đan chặt.
Cửa kính phản chiếu bóng dáng của hai người, đan xen cùng sắc đêm xanh thẫm và khung cảnh phồn hoa rực rỡ.
Sầm Tô hỏi anh:
“Sau này, anh có xóa WeChat của em không?”
Hơi thở ấm nóng của người đàn ông phả sau tai cô, anh nói:
“Chẳng phải em rất mong anh xóa sao?”
Sầm Tô cười:
“Em nghĩ là chuyện của em, anh làm là chuyện của anh.”
Thương Quân nói:
“Xóa làm gì? Chia tay rồi thì cứ để đó thôi, dù sao cũng đã từng để trong lòng.”
Cùng với lời nói đó, một cú thúc cũng va chạm vào tận sâu trong cô.
Sau khi tắm lại một lần nữa, Sầm Tô thay một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ, nằm bò bên cạnh giường, hai tay chống cằm, cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để thưởng thức cảnh đêm cảng Victoria.
Cô vừa gửi tin nhắn cho dì giúp việc, bảo trưa mai làm món hải sản cho cô ăn.
Lời tình tứ phải nghe ít đi một chút. Về nhà phải chăm chỉ đọc sách, vừa hay lại mới mua quần áo mới, lúc đó sẽ dắt Tuyết Cầu đi chơi nhiều hơn.
Thương Quân từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý với những toan tính nhỏ nhặt của cô, đại khái là lại đang nghĩ cách tận hưởng cuộc sống và rời xa tình yêu.
Xong chuyện là bạc tình, chính là nói kiểu người như cô.
Anh lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, hỏi cô có muốn nếm thử một ngụm không.
Sầm Tô lắc đầu, nghiêng mặt gối lên cánh tay nhìn anh:
“Sắp đến cuối tháng rồi, khoảng thời gian này em sẽ không qua đây nữa, để còn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Hải Thành.”
Điều cô quan tâm nhất là:
“Homestay nhà em anh không ở được rồi, thế anh định ở đâu?”
Thương Quân không nói cho cô biết việc Ngu Duệ đã để lại phòng cho mình. Anh thong thả nhấp một ngụm rượu:
“Trước cửa nhà em chẳng phải có bãi cát sao? Chỗ nào mà chẳng ở được.”
Sầm Tô: “…”
Nếu anh thực sự dựng lều trên bãi cát, mẹ cô chắc chắn sẽ tò mò, nói không chừng còn ra trò chuyện với anh vài câu.
Người đàn ông này đúng là tốn hết tâm tư để làm lộ thân phận của mình mà.
Nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của anh, Sầm Tô vừa giận vừa buồn cười, hừ một tiếng với anh:
“Lát nữa em sẽ tính sổ với anh sau!”
Thương Quân thầm nghĩ còn tính sổ thế nào được nữa, chẳng qua là cắn anh vài cái thôi.
Đợi anh uống xong rượu, vệ sinh cá nhân đơn giản rồi quay lại giường, cô liền nằm vắt ngang lên bụng anh như Tuyết Cầu, không nhúc nhích chút nào.
“Anh không đặt nổi phòng à, mà cứ nhất định phải ở trước cửa nhà em!”
Thương Quân cười, kéo chăn đắp cho cô:
“Em muốn ngủ thế này cũng được, anh không sao, chịu được sức nặng của em.”
Sầm Tô nằm một lúc thấy cấn khó chịu, đành hất chăn ra, ngồi dậy khỏi người anh.
Khoảng thời gian này phiền não nhiều, tất cả là do cô rảnh rỗi nên mới có thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Cô quyết định sau khi đón bà ngoại về sẽ bắt tay vào việc sàng lọc công việc.
Dù sao ở nhà cũng có dì giúp việc bên cạnh bà, còn có Tuyết Cầu, mẹ cô giờ cũng có thời gian rảnh rồi, không cần nhiều người vây quanh ở nhà như thế.
Chỉ có bận rộn mới giải tỏa được ngàn nỗi sầu. Thương trường mới thực sự là địa bàn của cô.
Từ Hồng Kông trở về, Sầm Tô bắt đầu thu dọn đồ đạc mang theo về Hải Thành, chủ yếu là đồ của Tuyết Cầu chiếm đa số, ngay cả đồ chơi cô cũng mang hết đi cho nó.
Mấy ngày tiếp theo, cô đọc sách, dắt Tuyết Cầu đi dạo, thời gian còn lại đều dùng để tìm hiểu sâu về các công ty y tế đang mời gọi mình. Một vài công ty đứng đầu ngành thì áp lực công việc lớn, không gian thăng tiến có hạn, lại còn phải đối mặt với những cuộc đấu tranh bè phái phức tạp.
Dì giúp việc thấy cô ngồi lỳ trước máy tính suốt hai tiếng đồng hồ, bèn rửa trái cây mang cho cô:
“Chẳng phải nói muốn nghỉ ngơi sao, lại không ngồi yên được nữa rồi à?”
“Ngày tháng nhàn hạ quá lâu cũng thấy chán.”
Sầm Tô nhận lấy bát thủy tinh, nhón một quả dâu tây bỏ vào miệng.
“Con người đúng là không bao giờ thấy đủ.”
Dì cười nói:
“Không phải con đang trong thời kỳ mặn nồng sao, sao lại vẫn thấy chán? Có phải Thương Quân bận quá, không có thời gian bên con không?”
Sầm Tô cũng không biết anh bận đến mức nào, cô không thích hỏi han công việc của anh. Những ngày không ở bên nhau, cùng lắm mỗi ngày chỉ gọi một cuộc điện thoại, thỉnh thoảng nhắn vài cái tin.
Dì tiếp lời:
“Nếu cậu ấy bận, con có thể sang Hồng Kông thăm cậu ấy. Tuyết Cầu cứ để dì lo.”
Sầm Tô: “Là do lúc yêu đương con không thích bám dính lấy người ta thôi ạ.”
Chỉ khi ở bên cạnh nhau cô mới bám lấy đối phương. Cô nuốt miếng dâu tây ngọt lịm:
“Dì ơi, các cuộc tình của con đều rất ngắn. Hơn nữa, con luôn là người rời đi trước.”
Dì là người biết chừng mực, không dò hỏi nhiều, chỉ bảo cô:
“Dì quen biết Thương Quân nhiều năm rồi, nói thật lòng, trong chuyện tình cảm, cậu ấy đáng tin cậy hơn Ngu tiên sinh.”
Nói đoạn, dì tự cười:
“Nói xấu ông chủ hình như không tốt lắm.”
Dì nói tiếp, “Người khác thì dì không dám khuyên con quen lâu một chút, nhưng với Thương Quân, dì vẫn dám khuyên. Cậu ấy là người rất tốt.”
Thương Quân thực sự rất tốt, có lẽ anh sẽ luôn là một người tình tốt, một người chồng tốt. Nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ vì ai mà dừng chân.
Dì bảo: “Hai anh em nhà họ dì đều đã gặp qua, cậu em trai cũng rất khá.”
Sầm Tô: “Em trai anh ấy là sếp cũ của con.”
“Hóa ra còn có tầng quan hệ này.”
Dì giúp việc khựng lại một chút:
“Dì là người từng trải, nhìn là biết con rất ưng Thương Quân.”
Những chuyện khác dì không nói thêm nữa mà chuyển sang hỏi:
“Vị dâu tây thế nào? Dì mua ở ven đường đấy.”
Sầm Tô gật đầu lia lịa, bảo rất ngọt. Dì dặn cô ăn xong thì ngủ sớm rồi đi về phòng mình trước.
Sầm Tô vừa ăn dâu vừa nhìn ra vịnh biển ngoài cửa sổ.
Cô bắt đầu nghi ngờ không biết có phải Thương Quân đã học được chiêu mua chuộc lòng người từ Thương Uẩn hay không, giờ lại mua chuộc được cả dì giúp việc. Để ngày nào dì cũng thay anh nói tốt, bảo anh là người tốt đến nhường nào.
Một ngày trước khi về nhà, Sầm Tô gọi video với mẹ.
Sầm Túng Y hỏi con gái muốn ăn gì để bà còn chuẩn bị trước, còn hỏi cả sở thích của dì giúp việc nữa.
Sầm Tô nói:
“Mẹ nấu món gì con cũng thích ăn. Dì cũng không kiêng cữ gì đâu ạ, đồ cay hay thanh đạm đều được hết.”
Đang trò chuyện thì Tuyết Cầu sấn tới, cứ thế chen vào trước màn hình máy tính bảng.
Sầm Túng Y mỉm cười chào hỏi: “Bé cưng, chào con.”
Tuyết Cầu mỉm cười nhìn người trong video, cực kỳ ngoan ngoãn, đứng yên đó không nhúc nhích.
Sầm Túng Y nói:
“Ngày mai dì có thể gặp con rồi, dì chuẩn bị cho con bao nhiêu là đồ ăn vặt đấy.”
Sầm Tô xoa đầu Tuyết Cầu: “Bé cưng có vui không nào?”
Lúc này, trong ống kính bên phía mẹ có một vị khách lướt qua, do góc quay nên chỉ chụp được chiếc quần ống rộng màu trắng của người đó.
Cô nghĩ trong bụng, đó chắc hẳn là vị khách đã bao trọn cả homestay.
Sầm Túng Y đang ngồi trên sàn gỗ ngắm cảnh trước cửa homestay, phía sau có tiếng động, bà ngoái đầu nhìn lại, là đoàn người của vị khách nọ. Tài xế xách vali đi phía trước, có lẽ đêm nay họ không ở lại đây.
Người phụ nữ trẻ đi cuối cùng chắc hẳn là đại tiểu thư nhà nào đó, ra ngoài có cả tài xế, trợ lý và vệ sĩ đi cùng. Bình thường vị tiểu thư này nếu không ở lì trong phòng hướng biển không ra ngoài, thì cũng là đi ngâm suối nước nóng hoặc ngồi đọc sách bên bờ biển. Ra vào đều đeo kính râm nên Sầm Túng Y cũng không để ý kỹ lắm.
Trưa nay, trợ lý của người phụ nữ đó đã đến trao đổi với cô bé lễ tân, nói rằng mấy ngày tới, vài người thân của vị tiểu thư kia sẽ đến ở, đồng thời đặc biệt dặn dò rằng người nhà cần dùng bữa sáng và đã thanh toán thêm tiền ăn.
Lễ tân bảo không cần, vì bữa sáng vốn được cung cấp miễn phí, nhưng đối phương khăng khăng đòi trả, còn đưa hẳn mười ngàn tệ, nói phần còn lại coi như tiền tip vì đã vất vả chăm sóc người nhà của họ.
Những người thân đó sáng mai sẽ đến nơi.
Sầm Túng Y hỏi con gái:
“Ngày mai tầm mấy giờ các con mới đến?”
Sầm Tô: “Khoảng mười hai giờ trưa ạ.”
Thương Quân nói anh sẽ đến trước, chờ ở quán cà phê ngoài trời bên bờ biển. Muốn anh ôm thì cứ việc đến tìm anh.
Hai người đã một tuần không gặp, chắc chắn cô đang rất khao khát nụ hôn và vòng tay của anh.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen