Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 33
Sầm Tô không ngờ anh đột nhiên lại thẳng thắn đến thế. Đờ người ra không tiếp nổi lời nào.
Thương Quân cố tình dừng lại nửa giây, lại nói tiếp:
“Em cứ đem hết những chiêu trò chia tay mà em có thể dùng ra đây, để anh xem thử, liệu có phải những chiêu thức chọc tức người khác của em, còn lớp lớp không dứt hơn cả Thương Uẩn hay không?”
Sầm Tô bật cười, đặt ly xuống, ghé sát lại hôn cắn lên môi anh.
Thương Quân bế cô ngồi lên đùi mình.
Sầm Tô nghĩ mãi, cũng không nghĩ ra được mình nên gây sự, làm mình làm mẩy đến thế nào.
Căn bản là không biết làm.
Trong tình yêu, dỗ dành bạn trai vui vẻ là việc cô khá am hiểu. Thậm chí, cô cũng chẳng cần đối phương phải dỗ dành mình.
Cô nghiêm túc nhớ lại, yêu đương nhiều lần như vậy, nhưng cô chưa từng cãi nhau với bất kỳ ai. Một lần cũng không.
Những việc như nổi nóng, cãi vã, chiến tranh lạnh chưa từng xảy ra trên người cô.
Nếu thực sự phải đấu trí đấu dũng với Thương Quân trong cuộc tình này, người chịu khổ sẽ là cô.
Thương Quân nhìn sự thay đổi biểu cảm đặc sắc của cô chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi:
“Chẳng phải nói là nhớ anh sao? Ngồi trong lòng anh mà sao còn thở ngắn than dài?”
Sầm Tô bật cười, một lần nữa ngậm lấy môi anh.
Đây có lẽ là kiểu “làm mình làm mẩy” duy nhất mà cô có thể nghĩ ra được rồi.
Nhưng việc nhớ anh cũng là thật. Thế nên cắn rồi lại cắn, nụ hôn dần dần trở nên dịu dàng.
Thương Quân cũng hôn cô một cái:
“Chẳng phải đặc biệt mang bữa sáng cho anh sao, còn có cho anh ăn nữa không? Nếu nhớ anh, buổi tối sẽ ôm em thật kỹ.”
Sầm Tô rời khỏi đùi anh, ngồi lại vào ghế.
“Anh có căn hộ ở Hồng Kông không? Kiểu có thể nhìn thấy cảnh đêm bến cảng Victoria ấy.” Cô hỏi.
“Có. Muốn ở đó sao?”
“Vâng. Biệt thự đông người, em thích tự tại một chút, tốt nhất là trong nhà chỉ có em và anh thôi.”
Thương Quân nói buổi tối sẽ đưa cô về căn hộ ở.
Sầm Tô lúc nãy vừa dạo một vòng quanh sân, phong cảnh không hề thua kém nơi ở của Ngu Thệ Thương.
Ngôi nhà nằm dọc bờ vịnh Thâm Thủy, dù là tính riêng tư hay địa thế đều cực kỳ hiếm có, không phải cứ có tiền là mua được.
“Căn nhà này anh mua khi nào vậy?”
Thương Quân: “Không nhớ rõ lắm. Mua lại từ chỗ Ngu Thệ Thương.”
Hóa ra là vậy. Nếu không phải người quen nhượng lại, e là rất khó mua được.
Thấy cô có vẻ hứng thú, Thương Quân nói thêm vài câu:
“Mảnh đất này vốn dĩ Ngu Thệ Thương chuẩn bị cho cháu gái của mình.”
Ngu Thệ Thương có không ít cháu gái, Sầm Tô đoán:
“Cho Ngu Duệ ạ?”
“Ừm. Lúc đó Ngu Duệ không muốn về Hồng Kông, Ngu Thệ Thương bèn tặng bất động sản ở hải ngoại cho cô ấy. Sau này anh ưng địa điểm này nên anh ấy đã chuyển nhượng lại cho anh.”
Sầm Tô gật đầu, nói:
“Quả nhiên tình yêu đều chảy về phía những người không thiếu thốn tình thương. Nghe nói Ngu Chủ tịch đối xử với cô cháu gái này như con ruột.”
Thương Quân: “Đúng là vậy.”
Ngu Thệ Thương không có con, vì thế đối đãi với các cháu đều rất tốt, đặc biệt là với Ngu Duệ, nói là cưng chiều như con gái cũng không quá lời.
Sầm Tô nhớ đến một tin bát quái từng xem trên mạng, nói rằng Ngu Duệ thực chất là con gái của Ngu Thệ Thương. Khi đó ông ấy còn trẻ, có con với bạn gái, vốn dĩ ông không muốn giữ nhưng bạn gái vẫn kiên quyết sinh đứa trẻ ra, sau này hai người chia tay, nhà họ Ngu đã nuôi đứa bé dưới danh nghĩa của vợ chồng anh trai ông. Vì vậy Ngu Thệ Thương mới sủng ái cô “cháu gái” này nhất, cầu gì được nấy.
Và Ngu Duệ cũng là người duy nhất trong số các hậu bối không sợ Ngu Thệ Thương, còn dám tranh chấp với ông.
Không ngờ Ngu Thệ Thương còn chuẩn bị cả đất đai để làm quà tặng. Xem ra, những lời đồn trên mạng thực sự có khả năng là thật.
Thương Quân liếc cô một cái, thấy cô ăn uống có vẻ lơ đãng:
“Lại bắt đầu liên tưởng lan man rồi à?”
Sầm Tô cười: “Đâu phải em tự nghĩ ra, xem trên mạng đấy chứ.”
“Tin gì?”
“Nói Ngu Duệ thực ra là con ruột của Ngu Chủ tịch.”
“…”
Thương Quân trực tiếp cầm điện thoại lên gọi cho Ngu Thệ Thương.
“Để anh bảo chính chủ đích thân đính chính cho em.”
Sầm Tô vừa nghe giọng điệu của anh liền biết nội dung trên mạng là tin đồn nhảm.
Cô nói: “Không cần gọi đâu, em tin lời anh mà.”
Nhưng cuộc gọi đã được kết nối.
Nhận được hai cuộc gọi từ bạn thân trong vòng nửa tiếng, Ngu Thệ Thương cũng thấy lạ: “Chuyện gì vậy?”
Thương Quân đi thẳng vào vấn đề:
“Nghe nói Ngu Duệ là con ruột của anh à?”
“… Đến chuyện này mà cậu cũng tin sao?”
“Đương nhiên là không tin, nhưng có người lại không biết lời đồn trên mạng là thật hay giả.”
“Ai cơ?”
“Bạn gái tôi.”
Ngu Thệ Thương phản ứng mất hai giây, đột nhiên bật cười, trêu chọc:
“Đi một vòng lớn như vậy, chỉ là để thông báo với tôi, cậu và Sầm Tô đang ở bên nhau sao?”
Thương Quân không hề phủ nhận, chỉ nói:
“Tôi đang ăn sáng, cúp máy đây.”
Anh khóa màn hình điện thoại, đặt lên bàn.
Lúc này Sầm Tô mới mở lời:
“Ngu Chủ tịch giờ đã biết rồi, vậy Thương Uẩn có biết chúng ta ở bên nhau không?”
“Biết rồi. Giang Minh Kỳ chắc cũng đã biết.”
Sầm Tô cắn một miếng há cảo tôm, đăm chiêu suy nghĩ:
“Yên tâm đi, cho dù bọn họ đều biết hết cả rồi, thì lúc chia tay em cũng sẽ không để anh phải khó xử nửa phân, không cho họ có cơ hội cười nhạo anh đâu. Văn mẫu chia tay em cũng nghĩ xong luôn rồi: Dưa hái xanh quả thực không ngọt.”
“…”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Thương Quân giận đến mức bật cười.
Sầm Tô nhét nửa miếng há cảo tôm còn lại vào miệng anh, đặt đũa xuống:
“Hôm nay anh không cần đi cùng em đâu, em đi dạo loanh quanh để trải nghiệm mấy cửa hàng, lần sau còn dẫn mẹ và ngoại tới.”
Thương Quân vốn dĩ không thích đi mua sắm, trước đây thỉnh thoảng đi cùng mẹ và em gái, anh cũng đều mang theo máy tính xách tay ngồi trong cửa hàng xử lý công việc.
Trước khi Sầm Tô ra khỏi cửa, anh lấy một chiếc thẻ với hạn mức không giới hạn của mình đưa cho cô:
“Chẳng phải trước đây em đã nói, anh kiếm được nhiều tiền như vậy mà không có ai xài thì chẳng có cảm giác thành tựu sao? Thương Thấm và Thương Uẩn không cần xài tiền của anh, để cho em xài đấy.”
Sầm Tô vẫn còn nhớ, câu nói đó được nói tại tứ hợp viện của Lâu Duy Tích, ngày hôm đó anh tổ chức tiệc chia tay cô.
Ít nhất là lúc đó cô đã tưởng rằng, cô và anh sẽ khó lòng gặp lại, lại càng không dám tơ tưởng hai người sẽ còn có tương lai.
Cô không bao giờ làm đối phương mất hứng, rút lấy chiếc thẻ giữa các ngón tay anh:
“Lúc đó anh từ chối em, từ chối dứt khoát lắm mà.”
Thương Quân nói: “Lúc đó quả thực là rất lý trí.”
Sầm Tô cười: “Năm ngày trước anh đã bắt đầu không còn lý trí nữa, giờ anh có hối hận không?”
Thương Quân nhìn sâu vào mắt cô:
“Anh đã bắt đầu chuẩn bị xem nên yêu thế nào rồi, em nói xem anh hối hận hay là không hối hận?”
Ngón tay anh khẽ chạm vào làn mi dày của cô:
“Chẳng phải em muốn trở thành người đặc biệt nhất trong lòng anh sao? Vậy thì hãy cảm nhận cho tốt, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chia tay.”
Sầm Tô vòng tay ôm lấy eo anh:
“Vậy thì từ bây giờ, không ai trong chúng ta được phép hở ra là nhắc đến chuyện chia tay nữa, bản lĩnh của ai người nấy dùng.”
Cô dùng bản lĩnh để chia tay thuận lợi, anh dùng bản lĩnh để nỗ lực giữ lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Thương Quân đặt trên bàn đổ chuông.
Trước khi buông anh ra, Sầm Tô kiễng chân hôn anh một cái, vẫy tay:
“Hẹn gặp lại vào buổi tối nhé.”
Đi được hai bước lại cảm thấy nụ hôn vừa rồi có chút hời hợt. Cô lại quay người, sải bước đuổi theo anh.
Thương Quân: “Sao th…” ế? Lời chưa nói hết, cô đã vòng tay ôm chặt cổ anh, đặt lên môi một nụ hôn thật sâu và chắc chắn.
Thương Quân đã dần quen với sự thẳng thắn và nồng nhiệt này của cô.
Đôi khi cô dường như hôn thế nào cũng hôn không đủ. Đặc biệt là ở trên giường.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập như đang thúc giục hai người. Sầm Tô lần này cuối cùng cũng đã hôn một cách thỏa mãn, cầm túi xách ra khỏi cửa.
Thương Quân đi nghe điện thoại, là Ngu Duệ gọi đến.
Ngu Duệ biết được từ chỗ chú mình rằng, từ mùng sáu đến mùng mười tháng sau Thương Quân sẽ đi Hải Thành, bảo cô chừa lại hai phòng ở homestay cho anh.
Nghe ý của chú, ông ấy cũng sẽ đi Hải Thành. Hai người này đúng là thật biết chọn thời điểm, làm đảo lộn hoàn toàn kỳ nghỉ của cô.
Lần này cô đi Hải Thành, một là muốn tìm hiểu một số chuyện về tiền thân của Y tế Tân Duệ, chính là Y tế Sầm Thụy. Muốn lấy lại quyền quản lý công ty, đương nhiên phải hiểu rõ gia tộc của Triệu Tuần như lòng bàn tay, biết người biết ta. Hai là muốn nhân cơ hội này đến bờ biển nghỉ dưỡng, nghỉ ngơi một chút cho triệt để.
Lúc nghỉ ngơi cô không thích bị người khác làm phiền, chỉ muốn yên tĩnh một mình. Nếu chú cô cũng đi, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc bị ông cằn nhằn vài câu, sao mà yên tĩnh cho nổi.
Mấy ngày từ mùng sáu đến mùng mười, cô không định ở lại homestay. Không chọc nổi chú, nhưng vẫn có thể trốn được.
“Chú nói anh sắp đi Hải Thành công tác, mấy ngày đó em vừa hay có việc không có ở đây, phòng ở homestay, anh và chú cứ tự nhiên mà ở.”
Ngu Duệ khựng lại một chút, hỏi Thương Quân:
“Anh có biết chú em dạo này bị làm sao không?”
“Về phương diện nào?”
“Nói cụ thể thì không rõ lắm. Gọi điện cho chú mấy lần, cảm giác chú cứ u sầu oán trách sao đó. Hai tháng trước vẫn chưa đến mức này.”
Bây giờ toàn bộ đại quyền của gia tộc đều nằm trong tay ông, theo lý mà nói, ông phải đang ở đỉnh cao phong cảnh vô hạn mới đúng.
Thương Quân chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: “Chắc là thời kỳ mãn kinh nam đến sớm.”
Ngu Duệ: “…”
Nếu thực sự gặp chú, e là không tránh khỏi việc bị giục kết hôn.
Thương Quân không vội cúp máy, hỏi thêm một câu:
“Em và Khang Kính Tín rất thân sao?”
“Cũng không tính là thân, chỉ tiếp xúc qua công việc thôi.”
Ngu Duệ biết vì sao anh hỏi vậy, tấm ảnh cô tham gia tiệc đính hôn của con gái Khang Kính Tín bị rò rỉ, còn lên cả top tìm kiếm.
Việc cô đi dự tiệc đính hôn, ngay cả bản thân Khang Kính Tín cũng không ngờ tới. Vốn dĩ cô không cần đích thân tới đó, chỉ cần cử một người đại diện thay mặt là được.
Sở dĩ cô đích thân tham dự là để dọn đường cho việc lấy lại quyền quản lý Tân Duệ sau này.
Cuộc chiến tranh giành quyền kiểm soát khó tránh khỏi gây ra biến động nội bộ công ty, cô cần phải ổn định các cổ đông lớn khác ngoài gia tộc Triệu Tuần.
Cô không giải thích quá nhiều về lý do tham dự, chỉ nói:
“Khang Kính Tín là cổ đông của Tân Duệ, ngày con gái ông ấy đính hôn, em vừa vặn đang ở Thâm Quyến.”
Thương Quân làm như tình cờ hỏi một câu:
“Con người ông ta thế nào?!”
Công ty công trình do Khang Kính Tín nắm cổ phần chi phối vừa nhận dự án của Tinh Hải Toán Lực, anh hỏi như vậy, không ai nghĩ ngợi gì thêm.
Ngu Duệ nói: “Cách đối nhân xử lý của ông ta thì anh cứ yên tâm. Mặc dù trong mắt người khác ông ta là kiểu đàn ông ‘phượng hoàng’, phất lên nhờ nhà vợ, nhưng năng lực và nhân phẩm thì không có gì để chê, sau khi đắc thế cũng không quên gốc gác. Ông ta là một trong số ít những người đàn ông quanh em không có tình nhân ở bên ngoài, lại cực kỳ quan tâm chăm sóc vợ con.”
Chăm lo cho gia đình, không có sở thích xấu. Chỉ riêng hai điểm này thôi đã khiến việc hợp tác trở nên cực kỳ yên tâm, không lo một ngày nào đó đột nhiên xảy ra bê bối.
Giống như ông nội của cô, vì đời tư hỗn loạn nên những năm cuối đời các con riêng tranh giành tài sản, làm liên lụy đến cả tập đoàn.
Người ngoài không biết Khang Kính Tín từng có một cuộc hôn nhân trước đó. Vì vậy, đối với những lời vừa rồi của Ngu Duệ, Thương Quân không đưa ra bình luận gì.
Ngu Duệ bổ sung thêm:
“Em biết anh hợp tác luôn coi trọng phẩm chất của đối phương, nếu danh tiếng của ông ta không tốt, ban đầu em đã không đề cử với chú.”
Thương Quân khách sáo nói: “Cảm ơn.”
“Nói thế thì khách sáo quá rồi.”
Ngu Duệ tiếp lời: “Về Khang Kính Tín, anh muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi.”
Thương Quân: “Những thứ khác thì không có gì để thắc mắc.”
Về việc Khang Kính Tín có trách nhiệm với gia đình hiện tại thế nào, anh không hề hứng thú. Bởi lẽ điều đó được xây dựng trên sự tàn nhẫn đối với một người con gái khác.
Sự không tin tưởng vào đàn ông của Sầm Tô có nguồn cơn từ cha của cô. Đó là lý do cô chỉ nguyện ý yêu đương với anh trong ba tháng.
Nỗi đau bị bỏ rơi đã cắm rễ trong lòng cô hơn hai mươi năm trời, đâu phải chỉ dựa vào vài câu hứa hẹn hay đôi chút chân tình là có thể thay đổi được suy nghĩ của cô.
Kết thúc cuộc gọi với Ngu Duệ, anh xoay người lên lầu đi vào thư phòng.
Muốn thay đổi quan niệm về tình yêu của Sầm Tô, nếu chỉ dựa vào bản thân tình yêu thì sẽ không có tác dụng. Nhưng anh biết tìm đâu ra tình phụ tử để bù đắp cho cô?
Khang Kính Tín ngày hôm đó rõ ràng đã nhìn thấy cô, vậy mà lại chẳng có hành động gì tiếp theo. Cha con hơn hai mươi năm không gặp, cũng chẳng thể khơi gợi trong ông ta lấy nửa phần hổ thẹn.
Giữa một người vợ cũ cùng đứa con gái có gia cảnh bình thường và một người vợ hiện tại có quyền có thế, Khang Kính Tín khi đặt lên bàn cân đã không hề có chút do dự nào.
Trong sự lựa chọn giữa lấy và bỏ, Sầm Tô mãi mãi là người bị vứt bỏ.
Hơn hai mươi năm trước là vậy, bây giờ vẫn thế.
Những năm qua, số người có thể khiến cô tin tưởng chẳng có mấy ai.
Thương Uẩn là một trong số đó, những việc đã hứa với cô, hắn luôn nỗ lực thực hiện, không hề có chút lấy lệ nào.
Nghĩ đến đây, Thương Quân đột nhiên cảm thấy, cậu em trai này cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Ngoài Thương Uẩn ra, người có thể khiến cô đối xử nghiêm túc và đặc biệt tôn trọng, còn có Ngu Thệ Thương.
Tuy rằng họ mới quen biết nhau không lâu, nhưng anh có thể nhận ra ấn tượng của Sầm Tô dành cho Ngu Thệ Thương rất khác biệt, cô gọi đối phương là quý nhân.
Thương Quân cắt đứt dòng suy nghĩ, gửi tin nhắn cho người bạn thân Ngu Thệ Thương:
【Nếu có một ngày Sầm Tô muốn chia tay với tôi, anh phải kiên định đứng về phía cô ấy.】
Ngu Thệ Thương: 【Chẳng phải tôi nên giúp cậu khuyên cô ấy đừng chia tay sao?】
Thà phá hủy một ngôi chùa còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân.
Thương Quân: 【Không cần khuyên. Tôi hy vọng khi cô ấy làm bất cứ việc gì, bất luận đúng sai, đều có người sẽ kiên định lựa chọn và ủng hộ cô ấy.】
Thương Quân nói tiếp: 【Còn về việc khuyên cô ấy đừng chia tay, khuyên cũng bằng thừa thôi.】
Giống như việc khuyên anh chia tay vậy. Đều là vô ích.
Không chia tay là chuyện của anh, không cần người khác phải đi khuyên nhủ cô.
Ngu Thệ Thương: 【Đứng về phía cô ấy thì đương nhiên không vấn đề gì, nhưng như thế, có vẻ tôi đối với cậu không được nghĩa khí cho lắm.】
Thương Quân: 【Điểm này anh nên học tập Thương Uẩn. Lúc trước Thương Uẩn khen cô ấy đẹp như hoa, còn hạ thấp tôi chẳng ra cái gì cả.】
Ngu Thệ Thương có phần cân nhắc:
【Có Thương Uẩn đứng về phía cô ấy không phải là được rồi sao? Lập trường của tôi có phù hợp không? Dù sao Thương Uẩn cũng là cấp trên của cô ấy, hai người lại làm việc chung lâu như vậy.】
Thương Quân: 【Chẳng có gì không phù hợp cả, cô ấy coi anh là tiền bối, là quý nhân. Thậm chí còn ngưỡng mộ tình cảm chú cháu giữa anh và Ngu Duệ. Bởi vì chưa từng có ai đối xử tốt với cô ấy như thế cả.】
Thương Quân: 【Tôi không cách nào tìm lại được tình cha mà cô ấy mong muốn, nên tôi thay cô ấy đòi hỏi từ anh một chút.】
Thương Quân: 【Sự quan tâm anh dành cho cô ấy, sau này tôi sẽ trả lại cho anh. Bây giờ anh đã bắt đầu bị rối loạn giấc ngủ rồi, sau này bệnh tật sẽ chỉ ngày càng nhiều thêm thôi.】
Ngu Thệ Thương: “…”
Cũng không đến mức phải rủa xả ông như thế chứ?
Kết thúc cuộc trò chuyện với bạn thân, Thương Quân liếc nhìn thời gian, dặn dò quản gia sắp xếp xe, anh quay về căn hộ, tối nay không về biệt thự.
Anh gửi tin nhắn cho Sầm Tô:
【Mua sắm xong thì về thẳng căn hộ nhé, hôm nay anh làm việc ở đó.】
Cầm Cầm: 【Hôm nay anh không đến công ty sao?】
Thương Quân: 【Không cần. Với anh thì làm việc ở đâu cũng vậy thôi.】
Cầm Cầm: 【Tại sao anh không đến công ty mà lại làm việc ở nhà, em muốn một câu trả lời khác biệt cơ ~ Trả lời không hay là em trừ điểm đấy!】
Thương Quân: 【Đây là kiểu “làm trời làm đất” mà em có thể nghĩ ra đấy à? Không biết thì có thể lên mạng mà học, tra đại một cái cũng còn hay hơn cái em tự nghĩ ra.】
Sầm Tô bật cười: 【Tối về nhà rồi tính sổ với anh sau!】
Cô thành thật: 【Thực sự là em không nghĩ ra được cách nào để làm mình làm mẩy cả, hay là em cứ nói lời tình tứ đi, cái này em rành.】
Thương Quân hỏi: 【Lúc nãy không phải muốn một câu trả lời khác biệt sao, còn muốn nữa không?】
Cầm Cầm: 【Muốn chứ.】
Cô muốn xem anh trả lời thế nào cho câu hỏi: Tại sao hôm nay lại làm việc ở nhà? Không biết anh có nói lời tình tứ với cô không.
Thương Quân: 【Em cứ hở ra là nói nhớ anh, muốn được anh ôm, làm việc ở nhà để tiện ôm em.】
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen