Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 32
Chưa nghĩ ra cách trả lời, điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi.
“Sột soạt ——”
Sầm Tô lật sách.
Cô nói:
“Em đã tốn rất nhiều thời gian mới nghĩ ra món quà này đấy.”
Thương Quân: “Làm khó em quá. Biết chọn quà thật đấy.”
Sầm Tô lại cười vang:
“Em biết anh sẽ thích mà, vì đó là do em tặng.”
Thương Quân:
“Biết rồi còn hỏi.”
Anh xách túi lên lầu, lúc nãy đã mở ra xem, mỗi chiếc một màu khác nhau. Nhưng may thay, đều là những màu anh có thể chấp nhận được.
Hôm cô nói muốn tặng quà, không phải anh chưa từng nghĩ xem cô sẽ tặng gì.
Khuy măng sét, cà vạt, áo sơ mi… những thứ này không quá đắt, cô có thể chi trả, cũng đều là vật dụng anh dùng hàng ngày. Thậm chí đến cả thắt lưng anh cũng đã tính đến, vì cô thích nghịch nó nên có lẽ sẽ mua.
Duy chỉ có đồ lót nam là anh chưa từng nghĩ tới.
“… Đọc sách của em đi.”
“Không muốn đọc nữa, đọc cả tối rồi. Nhớ anh quá, nói chuyện với em một chút đi.”
Sầm Tô kẹp thẻ đánh dấu rồi khép sách lại, ném lên bệ cửa sổ, cả người lười biếng rúc vào trong chăn.
Cô lặp lại một lần nữa:
“Thương Quân, em nhớ anh.”
Thương Quân một tay cởi cúc áo sơ mi:
“Bảo em sang Hồng Kông em lại không sang. Nhớ thì cũng ráng chịu đi.”
Khựng lại một chút, cuối cùng anh vẫn hỏi.
“Ngày mai sang nhé? Anh bảo tài xế đi đón em.”
Sầm Tô chưa bao giờ có thói quen đi thăm bạn trai khi đối phương đang đi công tác, nhưng ai bảo anh là người đặc biệt nhất đối với cô.
Cô cân nhắc một hồi:
“Không cần anh đón đâu, em đi tàu điện ngầm qua.”
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một cái đầu trắng muốt thò vào.
Sầm Tô cười: “Bé cưng, sao cưng lại tới đây?”
Tuyết Cầu vừa nghe gọi mình là “bé cưng” thì biết tâm trạng Sầm Tô đang tốt, nó nhảy phắt lên cạnh giường, vừa lăn vừa bò rồi nằm lì bên cạnh cô.
Tối nay, nó không định về ổ của mình nữa.
Sầm Tô ôm lấy đầu Tuyết Cầu:
“Nào, chào anh rể đi cưng.”
Thương Quân: “…”
Trước đây mỗi lần anh đến nhà Ngu Thệ Thương, câu nói Ngu Thệ Thương nói với Tuyết Cầu nhiều nhất là:
“Tuyết Cầu, lại đây, chào chú một tiếng đi con.”
Giờ đây anh từ “chú” đã biến thành “anh rể”.
“Sầm Tô?”
“Ơi?”
Sầm Tô ôm lấy Tuyết Cầu lông xù, cằm tì lên đầu nó:
“Em đang nghe đây.”
Vừa nói, cô vừa mở máy ảnh, chụp liên tiếp mấy tấm của mình và Tuyết Cầu, rồi tiện tay gửi cho Thương Quân.
“Tấm em chụp với Tuyết Cầu này rất hợp để làm màn hình khóa, đúng không?”
Thương Quân cứ ngỡ cô định đổi màn hình điện thoại của chính mình:
“Mới ở bên anh được một ngày mà đã vội vàng đổi màn hình khóa rồi sao?”
Sầm Tô lập tức đính chính:
“Sao lại là một ngày được? Anh đi Hồng Kông công tác đã ba ngày rồi. Cộng thêm đêm đầu tiên nữa, hôm nay là ngày thứ năm chúng ta bên nhau.”
“Anh đi công tác ba ngày, ở bên nhau một ngày, có gì sai sao?”
Thương Quân nhân cơ hội này nói cho rõ ràng:
“Theo cách tính của em, nếu anh đi công tác bên ngoài hơn hai tháng, chắc đợi đến lúc về là chia tay luôn quá.”
“…”
Sầm Tô cười:
“Nhưng hôm nay đúng là ngày thứ năm mà, tính thế này cho tiện kỷ niệm.”
Thương Quân hỏi:
“Định kỷ niệm thế nào? Người ta yêu nhau là kỷ niệm mấy năm, còn em định kỷ niệm mấy tuần hay mấy ngày?”
Sầm Tô bật cười, nếu anh có ở đây, chắc chắn cô đã lấy sách đập anh một cái rồi.
Thương Quân nghiêm túc nói:
“Trường hợp của anh và em rất đặc biệt, ở bên nhau bao nhiêu ngày không thể đơn giản tính theo lịch được.”
“Thế thì tính theo cái gì?!”
“Tính theo số ngày anh có thể nhìn thấy em, cho nên lúc rảnh em cố gắng ở bên cạnh anh nhiều vào.”
Nếu cô bận đi làm thì đã đành, đằng này cô không bận, vậy mà lại chẳng muốn gặp nhau hàng ngày.
Sầm Tô vuốt ve bộ lông của Tuyết Cầu, nói:
“Gặp nhau mỗi ngày không làm phiền không gian riêng tư của anh sao?”
“Anh đã bằng lòng cho em đến thì đó không phải việc em cần bận tâm.”
Cô đâu có lo làm phiền anh, cô đang sợ anh làm phiền không gian riêng của cô thì có.
Thương Quân cởi chiếc cúc áo sơ mi cuối cùng:
“Anh đi tắm đây, mai đến thì cứ liên hệ trực tiếp với quản gia.”
“Quản gia biết em là ai ạ?”
“Biết.”
Thương Quân gửi số điện thoại của quản gia cho cô, nói lời chúc ngủ ngon rồi đặt điện thoại xuống đi vào phòng tắm.
Cuộc tình này anh trải qua cứ như không phải đang yêu vậy, quá đỗi nhẹ nhàng.
Không cần báo cáo, chẳng phải giải thích, không ai bám dính, lại vẫn có không gian riêng tư hoàn toàn.
Mới yêu nhau được vài ngày, anh đã nhận được quà.
Thương Quân tắm xong bước ra, điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ cậu em trai Thương Uẩn. Anh gọi lại, hỏi có chuyện gì.
Thương Uẩn lúc này vẫn đang ở nhà hàng, tối nay anh đưa em gái đi ăn đồ Pháp.
Ăn ròng rã gần bốn tiếng rưỡi mà vẫn chưa xong, anh sắp mệt chết vì bữa ăn này rồi.
“Anh đi công tác gần một tháng rồi, khi nào mới về?”
Thương Quân: “Trước mùng mười tháng sau, anh không có thời gian. Có chuyện gì?”
Thương Uẩn trực tiếp phớt lờ vế sau:
“Anh định kéo dài cho đến lúc Sầm Tô bắt đầu cuộc tình mới rồi mới về đấy à? Em chẳng đã nói rồi sao, sau này em sẽ không ghép cặp cho hai người nữa đâu.”
“Sau này không cần mày phải bận tâm nữa, anh và Sầm Tô ở bên nhau rồi. Nhớ chuyển lời tới Giang Minh Kỳ.”
“…”
Dù Thương Uẩn vẫn luôn nỗ lực vun vén cho anh trai và Sầm Tô, nhưng khi thực sự nghe tin hai người đã thành đôi, anh vẫn kinh hãi hồi lâu.
“… Không phải chứ, hai người ở bên nhau từ bao giờ?”
Thực ra anh còn muốn truy hỏi chi tiết hơn, nhưng nghĩ lại, thấy không tiện cho lắm.
“Hôm nay là ngày thứ năm.”
Thương Quân chê em trai nói nhiều, nói xong liền cúp máy.
Thương Thấm nghe tin anh cả và Sầm Tô yêu nhau, đến món tráng miệng cũng chẳng buồn ăn, vội hỏi anh hai:
“Lát nữa mình về báo luôn cho bố mẹ ạ?”
Mặc dù Sầm Tô còn kém cô vài tháng tuổi, nhưng để cô ấy làm chị dâu, cô hoàn toàn chấp nhận. Cô thích sự phóng khoáng của Sầm Tô, ở bên cạnh cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ.
Anh cả đồng ý yêu đương, nói không chừng là nhắm tới việc chia tay, cô thấy cần thiết phải báo cho bố mẹ biết.
Thương Uẩn ra hiệu cho cô mau ăn món tráng miệng, tiện tay làm một dấu đánh dấu vào lịch.
Thương Thấm: “Em đang nói chuyện với anh đấy. Khi nào thì cho bố mẹ biết?”
“Bố mẹ biết cũng chẳng giải quyết được gì, chẳng lẽ lúc Sầm Tô muốn chia tay, cả nhà mình lại cùng xông pha ra ngăn cản, không cho người ta bỏ nhau à? Làm vậy hóa ra anh cả quá yếu đuối, còn không kiên cường bằng Giang Minh Kỳ sao.”
“…”
Điều mà Thương Uẩn lo lắng hiện giờ là làm sao để báo tin này cho Giang Minh Kỳ một cách tế nhị nhất.
Sáng sớm hôm sau, Sầm Tô chưa đến sáu giờ đã ngủ dậy, sau khi vệ sinh cá nhân thì bắt đầu chọn quần áo và trang điểm.
Tuyết Cầu vẫn còn đang nằm lỳ trên giường cô ngủ rất say.
Trang điểm nhẹ xong, cô khẽ khép cửa phòng ngủ lại, vừa vặn lúc dì giúp việc đi tập thể dục buổi sáng về.
“Hôm nay dậy sớm thế? Dì chưa kịp làm bữa sáng, con muốn ăn gì nào?”
Dì giúp việc vừa nói vừa thắt tạp dề.
“Dì không cần làm phần con đâu, con sang chỗ Thương Quân ăn.”
Sầm Tô cầm lấy chiếc áo sơ mi khoác ngoài.
“Đúng rồi dì ơi, tối nay không cần đợi con đâu, chắc con sẽ ở lại Hồng Kông.”
Dì cười nói: “Tuyết Cầu mà tỉnh dậy chắc thấy trời sập mất thôi.”
Sầm Tô cũng bật cười.
Tiếc là không thể mang Tuyết Cầu theo, thủ tục đưa thú cưng qua hải quan về Hồng Kông khá rắc rối.
Dì hỏi: “Thương Quân cho xe đến đón con à?”
“Con đi tàu điện ngầm.”
“Để dì chở con ra ga tàu nhé.”
“Dạ không cần đâu ạ.”
Sầm Tô lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh, vẫy tay chào dì:
“Chúc dì cuối tuần vui vẻ.”
Kể từ khi nghỉ việc đến nay, đây là lần đầu tiên cô dậy sớm như vậy.
Cô vừa ăn sữa chua vừa bước ra khỏi tòa nhà.
Bắt xe đến ga tàu điện ngầm, xếp hàng qua hải quan, rồi chen chúc lên tàu.
Cảm giác như quay lại vô số những buổi sáng đi làm trước đây.
Sau khi chen được một chỗ đứng vững trên tàu, Sầm Tô tìm vài bài hát tiếng Quảng Đông, cài đặt chế độ phát ngẫu nhiên.
Một tay bám chắc vào tay vịn, cô mở WeChat, gửi định vị cho mẹ.
【Con sang Hồng Kông ăn sáng đây~】
Sầm Túng Y nhận được tin nhắn khi đang xách đôi xăng đan đi dạo dọc bờ biển.
Bờ biển lúc sáng sớm thưa thớt người và yên tĩnh, đón những tia nắng bình minh, cảm giác thật thoải mái và dễ chịu.
Sống ở ven biển bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên bà có thời gian để cảm nhận một buổi sớm mai như thế này.
Trước đây vào giờ này, bà đang bận rộn trong bếp nấu bữa sáng cho khách trọ, đợi đến khi tất cả khách ăn xong và dọn dẹp ổn thỏa thì đã gần mười một giờ trưa.
Hôm nay bà có thời gian đi dạo là vì vừa mới thuê một đầu bếp. Những lúc không quá bận rộn, bà không cần phải xuống bếp nữa.
Trước đó con gái đã đề nghị thuê đầu bếp, bà bảo nhân lực thế là đủ rồi, thực chất là muốn tiết kiệm tiền.
Sau khi trả hết nợ nần, tuy không còn áp lực, trong tay cũng tích cóp được một khoản, nhưng những năm tháng túng quẫn đã khiến bà quen với việc tính toán chi li, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.
Giờ đây mẹ bà đã có hy vọng phẫu thuật, nhưng sau phẫu thuật cần bao lâu để hồi phục thì không ai biết trước được. Suy đi tính lại, bà vẫn quyết định thuê đầu bếp để sau này tiện chăm sóc mẹ.
Người đầu bếp làm việc rất nhanh nhẹn, một mình làm bằng hai người.
Sáng nay không bận, bà mới có dịp ra ngoài đi dạo.
Men theo đường bờ biển, bà đã đi được gần nửa tiếng. Và cũng đã thẫn thờ suốt nửa tiếng ấy.
Bao nhiêu năm qua, bà chưa bao giờ ngoái đầu nhìn lại, dù là nợ nần hay tình cảm.
Duy chỉ có chuyện “Sầm Thụy Y tế” đối mặt với phá sản và bị thâu tóm là điều bà luôn không ngừng nhớ lại, đầy hối hận và tự trách, cảm thấy có lỗi với cha mình.
Nếu năm xưa bà chịu khó chịu khổ, không đi học nghệ thuật mà học cách tiếp quản sự nghiệp, thì sau khi cha lâm bệnh nặng, bà đã có thể chèo lái công ty, gánh vác gia đình này.
Mọi chuyện hẳn đã khác.
Nhưng dù có hối hận về những gì đã qua thì cũng chẳng ích gì, “Sầm Thụy” giờ đây từ lâu đã trở thành Tân Duệ.
Giờ đây nhìn lại, điều duy nhất khiến bà an lòng là con gái được bà nuôi dạy rất độc lập và quyết đoán, chuyện gì cũng có thể tự mình gánh vác. Sẽ không bao giờ giống như bà năm xưa nữa.
Có tin nhắn đến, tiếng nhạc trong tai nghe của Sầm Túng Y bị ngắt quãng trong giây lát, bà bừng tỉnh.
Xem xong, bà mỉm cười nhắn lại cho con gái:
【Con cứ đi ăn thử trước đi, nếu ngon thì hôm nào dẫn mẹ và ngoại con đi cùng.】
Bà tiện tay chụp một tấm ảnh tự sướng gửi cho con gái:
【Mẹ đang đi dạo ngoài bờ biển.】
Hôm nay không phải xuống bếp, mái tóc dài của Sầm Túng Y cuối cùng cũng không cần búi cao lên, chiếc tai nghe màu trắng ẩn hiện giữa những lọn tóc.
Sầm Tô nhìn đến lần thứ hai mới chú ý tới chiếc tai nghe, liền nhắn lại cho mẹ:
【Đúng là tâm đầu ý hợp, con cũng đang nghe nhạc đây, lâu lắm rồi không nghe, lên tàu điện ngầm tự nhiên lại thấy muốn nghe.】
Cô hỏi thêm: 【Hôm nay sao mẹ lại có thời gian đi dạo thế? Khách không đông ạ?】
Sầm Túng Y: 【Mẹ mới thuê đầu bếp rồi.】
Sầm Tô: 【Được đấy được đấy, biểu dương mẹ!】
Sầm Tô: 【Con còn đang lo lần này đón ngoại lên, mẹ chưa chắc đã có thời gian đi chơi cùng vài ngày cơ.】
Sầm Túng Y nói: 【Kể cả không thuê đầu bếp thì mấy ngày đó mẹ cũng rảnh. Có người đã bao trọn cả homestay mình rồi, nói là muốn ra biển thư giãn, không thích bị làm phiền. Họ thanh toán tiền phòng nửa tháng luôn rồi, lại còn không cần cung cấp bữa sáng.】
Mở homestay hơn hai mươi năm, bà thường xuyên gặp trường hợp bao trọn gói như vậy. Có khi là cả một gia đình lớn đến Hải Thành đón Tết và bao trọn một tuần. Có khi là để cầu hôn bạn gái bên bờ biển nên bao trọn để mời bạn bè đến trang trí trước, cũng có khi là studio của ngôi sao bao trọn để tổ chức team building.
Danh tiếng của homestay cứ thế mà tích lũy dần theo năm tháng.
Sầm Tô trò chuyện với mẹ suốt quãng đường, mấy bài hát tiếng Quảng Đông trong danh sách phát đã lặp lại ngẫu nhiên vài lần.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, cô gọi điện cho quản gia, bảo không cần chuẩn bị bữa sáng vì cô sẽ mua điểm tâm mang qua cho Thương Quân.
Quản gia: “Cô muốn ăn của tiệm nào? Khoảng mấy giờ cô đến nơi? Để tôi sai người đi mua.”
Sầm Tô bảo không cần:
“Tôi đã đến Hồng Kông rồi.”
Quản gia kinh ngạc, không ngờ Sầm Tô lại đến sớm như vậy.
Khi Sầm Tô xách túi đồ điểm tâm đã mua đến chỗ ở của Thương Quân tại Bán Sơn, anh vẫn chưa xuống lầu.
Thương Quân vừa ngủ dậy đã nhận được tin nhắn từ thư ký, báo rằng homestay Sầm & Cen đã được đặt kín chỗ từ mùng 1 đến rằm tháng sau.
Anh gọi điện cho thư ký:
“Trên nền tảng hết chỗ nhưng chưa biết chừng đặt trực tiếp vẫn còn.”
Thư ký: “Tôi hỏi rồi ạ, đặt trực tiếp cũng không còn phòng.”
Cúp máy, Thương Quân nhắn cho Sầm Tô:
【Không ở homestay nhà em được rồi, đặt muộn quá, người ta đặt kín hết rồi.】
Sầm Tô đáp: 【Có người bao trọn cả homestay luôn. Em còn tưởng là anh bao chứ.】
Thương Quân nhìn tin nhắn đầy vẻ suy tư, chợt nghĩ đến Ngu Thệ Thương.
Anh gọi cho người bạn thân, hỏi có phải ông đã bao trọn homestay nhà Sầm Tô không.
Ngu Thệ Thương thức dậy từ lúc năm giờ, giờ đã xử lý công việc được ba tiếng đồng hồ. Tất cả người làm trong nhà, kể cả quản gia đều tưởng ông gặp áp lực lớn sau khi tiếp quản tập đoàn.
Thực ra không phải vậy.
Chỉ là có tuổi rồi nên khó ngủ mà thôi.
Ông tháo kính ra, xoa xoa tâm mày:
“Tôi bao homestay đó để làm gì?”
Ông đã qua cái thời mà đi đâu cũng phải dẹp đường, bao trọn địa điểm rồi.
Đôi khi ông thậm chí còn chẳng muốn mang theo vệ sĩ, chỉ muốn một mình lái xe đi dạo phố.
Ông chợt nhớ ra cô cháu gái từng nhắc đến việc bao trọn một khách sạn đặc sắc ở Hải Thành, biết đâu đó chính là homestay nhà Sầm Tô.
“Để tôi hỏi Duệ Duệ xem sao.”
Thương Quân: “Nếu là Ngu Duệ bao trọn thì để lại cho tôi hai phòng.”
Kết thúc cuộc gọi, anh xuống lầu ăn sáng.
Vừa bước xuống cầu thang, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng Sầm Tô nói chuyện vọng ra từ phòng ăn, còn tưởng mình nghe nhầm.
Bước vào phòng ăn, người đang ngồi trước bàn ăn uống nước trái cây chẳng phải chính là cô sao.
Sầm Tô mỉm cười với anh: “Chào buổi sáng.”
Cô chỉ biết mỗi câu tiếng Quảng Đông này, lại còn nói không chuẩn.
Thương Quân đáp lại cô cùng một câu như vậy, nhưng phát âm của anh thì bản xứ hơn nhiều.
“Em dậy từ mấy giờ?”, anh hỏi.
“Hơn năm giờ. Em có mang bữa sáng cho anh này.”
Sầm Tô chống cằm, mỉm cười nhìn anh:
“Khó khăn lắm anh mới bắt đầu yêu đương, không thể để anh chịu thiệt thòi được.”
Thương Quân ngồi xuống bên cạnh cô.
Sầm Tô thong thả uống nước trái cây, định hỏi xem anh có mặc bộ đồ lót cô tặng không. Mấy màu sắc đó là cô đã nghiêm túc chọn lựa.
Lúc mua, trong đầu cô chợt thoáng qua một ý nghĩ mơ hồ, cảm thấy cuộc sống cứ trôi qua như thế này cũng không tệ.
Nhưng ý nghĩ đó chỉ dừng lại vài giây, cô vẫn thấy cứ đơn giản yêu đương rồi tập trung vào sự nghiệp thì tốt hơn.
Chưa đợi cô mở lời, Thương Quân đã nói:
“Anh biết em muốn hỏi gì rồi.”
Sầm Tô chờ đợi câu tiếp theo của anh.
“Đã nhận rồi thì anh sẽ mặc.”
Thương Quân cầm cốc nước lên, uống vài ngụm nước ấm rồi nhìn cô:
“Anh đã xác định hẹn hò với em rồi, thì ở chỗ anh, em muốn thế nào cũng được.”
Sầm Tô nói đùa: “Lỡ em khó chiều, làm mình làm mẩy thì sao, anh chịu nổi không?”
Thương Quân: “Chịu không nổi thì ở trên giường anh ‘trả’ lại cho em một chút.”
—
Lời của trạm chủ: đổi xưng hô cho Ngu thúc thành “ông” nhé, vì mình đã gọi mẹ Sầm Tô là “bà” rồi… để “anh” thì cũng kỳ, mặc dù 2 người vẫn còn trẻ… nhưng ai biểu vai vế của họ cao, Ngu thúc sắp cao hơn nam với nữ 9 roài haha…
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen