Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 31
Thương Quân ban đầu để mặc cô hôn, lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại mãnh liệt.
Thấy cô vẫn còn đang hậm hực, anh hôn đáp lại, hôn đến khi cô nảy sinh tình ý, vui vẻ trở lại và không còn giận dỗi anh nữa.
Bàn tay Sầm Tô trượt vào trong áo choàng tắm của anh, áp sát vào ngực anh, nói là muốn sờ xem “lương tâm” của anh thế nào.
Thương Quân nhìn cô đang làm loạn, lên tiếng:
“Anh cũng giống em thôi.”
“Giống cái gì cơ?”
“Đều không có lương tâm, không cần phải sờ nữa.”
Sầm Tô phì cười, khẽ nhéo anh một cái.
Thương Quân nhìn cô qua gương, cổ cô thon dài xinh đẹp, đôi chân thẳng tắp, bờ lưng và đường cong hông eo ẩn hiện dưới lớp khăn tắm vô cùng gợi cảm.
Sầm Tô cởi thắt lưng áo choàng tắm của anh, cố gắng buộc cả chính mình vào trong đó.
Thương Quân cúi đầu nhìn cô:
“Cũng có áo choàng tắm của em mà, anh lấy cho em nhé?”
Sầm Tô lắc đầu.
Áo choàng tắm nam đủ rộng lớn, Thương Quân bọc gọn cô vào lòng.
Anh vươn cánh tay dài, lấy lọ kem dưỡng thể cô vứt trên bồn rửa mặt đặt lại ngay ngắn:
“Thoa dở dang rồi không thoa tiếp à?”
Sầm Tô mới chỉ thoa phía trước, phía sau lưng vẫn chưa chạm tới, mà cô thì lười không muốn động đậy nữa.
“Không thoa nữa, bị anh làm cho tức đến no rồi.”
Cô rút tay ra khỏi áo choàng tắm của anh, vòng ra sau gáy, cả người mềm nhũn treo trên người anh:
“Anh thoa giúp em đi.”
Thương Quân liếc nhìn chiếc khăn tắm đang quấn trên người cô, che kín cả lưng, anh nói:
“Thoa thế nào được? Không có cách nào thoa cả.”
“Chuyện này đơn giản mà.”
Được bọc trong áo choàng tắm của anh nên không thấy lạnh, Sầm Tô trực tiếp rút chiếc khăn tắm của mình ra.
Cô cố tình trêu chọc anh, đem chiếc khăn tắm trùm kín lên mặt anh.
Trong hơi thở của Thương Quân toàn là mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cô.
Trước mắt bị khăn tắm che kín mít, chẳng nhìn thấy gì cả.
Đợi đến khi cô cười đùa đã đời, Thương Quân mới lấy khăn tắm ra.
Sầm Tô tựa vào lòng anh, cơ thể bị anh “nghiền ép” cả một đêm giờ đã mỏi nhừ, không còn chút sức lực nào.
“Thôi, không thoa nữa, em buồn ngủ rồi.”
Cô sống vốn không hề cầu kỳ, cứ ngủ trước đã rồi tính sau.
Thương Quân nhìn cô: “Không phải muốn một cái ôm thật lâu sao, còn muốn nữa không?”
Sầm Tô bảo cứ nợ đó đã: “Dù sao anh cũng nợ em nhiều lắm rồi.”
“Anh nợ em cái gì nữa?”
“Những ngày anh đi công tác, ngày nào em cũng nhớ anh, còn anh thì không nhớ em hàng ngày, vậy coi như là nợ.”
Thương Quân: “Em nhớ chỗ nào? Anh chẳng cảm thấy gì cả.”
Sầm Tô dịu dàng hôn lên môi anh, ngậm lấy một hai phút không rời: “Giờ cảm thấy chưa?”
Sầm Tô có thói quen khi ngủ thường dang rộng tứ chi, nên cô chiếm đến hai phần ba diện tích giường cho riêng mình.
Trước khi chìm vào cơn mê mẩn, cô vẫn còn đang vắt óc suy tính xem làm thế nào để thuyết phục Thương Quân đừng gặp người lớn.
Bà ngoại chắc chắn sẽ ưng ý một người cháu rể như anh, một khi đã gặp rồi, sau này chia tay sẽ chỉ thêm rắc rối, không tránh khỏi việc phải nghe một đống lời cằn nhằn.
Nghĩ nghĩ, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Thương Quân từ thư phòng quay lại, thấy cô nằm nghiêng giữa giường, quấn đi quá nửa chiếc chăn màu xám tro.
Khi ngủ say, cô trông thật mềm mại, giống hệt Tuyết Cầu đang nằm trong ổ nhỏ của mình, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Múi giờ của anh vẫn chưa điều chỉnh lại được, lúc này hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.
Anh tắt đèn phòng ngủ, lại quay trở lại thư phòng.
Căn nhà này anh không thường xuyên ở, trong thư phòng gần như không có vật dụng cá nhân nào của anh, ngay cả một cuốn sách yêu thích cũng không có.
Thương Quân ngồi lại trước máy tính, nhưng tâm trí chẳng hề muốn xử lý công việc.
Huống hồ bây giờ đã là nửa đêm, anh cũng không định làm thêm giờ nữa.
Trên bàn có hai chai nước soda, một chai đã cạn đáy, chai còn lại vẫn còn một nửa.
Đây là lượng nước anh đã uống cạn sau khi “kết thúc” với Sầm Tô.
Tiếng rên rỉ khẽ khàng suốt cả đêm của cô cũng y hệt tính cách của cô vậy, vô cùng dày vò người khác.
Dày vò đến mức cổ họng anh khô khốc.
Thực ra uống nước cũng chẳng có mấy tác dụng.
Anh đưa tay sờ lên dái tai, đến giờ vẫn còn thấy nóng ran. Đêm qua cô hết hôn lại cắn, không cho cắn còn không chịu.
Trên giường, chẳng thể nào nói lý lẽ với cô được.
Chỉ đành chiều theo.
Trước khi ngủ cô cũng không quên nhắc nhở anh, sáng mai đừng có gọi cô dậy, cô muốn ngủ đến khi tự tỉnh, bảo anh cứ việc về lại đảo Hồng Kông.
Nếu không bận tâm đến chuyện tình cảm dài hay ngắn, cô quả thực là một người tình chất lượng. Không bám người, không kiểm soát, càng không cần phải nhọc công dỗ dành.
Thậm chí, cô còn chủ động dỗ dành ngược lại anh.
Tuy nhiên, sáng mai anh không cần phải quay về Hồng Kông.
Sáng hôm sau, lúc Sầm Tô tỉnh dậy có chút ngơ ngác.
Mở mắt ra là căn phòng ngủ xa lạ xa hoa, bên cạnh không có người.
Cô cũng chỉ thẫn thờ mất nửa giây, sự nhức mỏi trên cơ thể đã lập tức nhắc nhở cô đang ở nơi nào.
Cô chống tay ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra phần ga giường bên cạnh không hề có dấu vết của người đã ngủ qua.
Cô đoán là Thương Quân có công việc quan trọng vào sáng nay, nên tối qua đã về lại Hồng Kông ngay trong đêm.
Nghỉ ngơi một lát, Sầm Tô dậy vệ sinh cá nhân.
Hôm nay cô hoàn toàn bình tâm lại, nhớ về mọi chuyện tối qua từ lúc hai người gặp mặt đến lúc hôn nhau, rồi đến những phút giây tình tứ.
Từng thước phim hiện lên rõ mồn một trong trí óc.
Lúc chưa ở bên nhau, cảm giác đó không tài nào hình dung nổi.
Dù trước đó anh từng nắm tay cô, hay ôm cô một cách hờ hững, nhưng đó là sự kìm nén, suy cho cùng vẫn rất khác biệt.
Tối qua cô không ngờ Thương Quân lại trực tiếp giữ cô ở lại qua đêm.
Trong lúc thẫn thờ, cô đã vệ sinh xong.
Giữa vô vàn quần áo Thương Quân mua cho, cô chọn một chiếc áo có thể che được xương quai xanh.
Thay đồ xong cô mới xem điện thoại, Thương Quân để lại tin nhắn lúc ba giờ rưỡi sáng: 【Anh ở phòng bên cạnh.】
Sầm Tô tìm thẳng sang đó, đẩy cửa phòng ra, người trên giường vẫn chưa tỉnh.
Cô vừa định khép cửa lại để đi xuống bếp thì người trên giường nghe thấy động động tĩnh liền mở mắt: “Vào đi, anh chưa ngủ.”
Sầm Tô đi tới: “Sao anh không ngủ ở phòng chính?”
Thương Quân: “Lỡ làm em thức giấc, chẳng phải em sẽ đòi chia tay ngay tại chỗ sao?”
“…”
Sầm Tô phì cười, thuận đà nằm đè lên người anh: “Anh đúng là vừa ăn cướp vừa la làng! Em đâu có vô lý đến thế?”
“Đêm qua mấy giờ anh mới ngủ?”. Cô hỏi.
“Gần bốn giờ.”
Sầm Tô liếc nhìn điện thoại, giờ đã gần mười giờ sáng. Ngủ được gần sáu tiếng, coi như cũng tạm đủ.
“Chuyện tối qua anh bảo muốn cùng em về Hải Thành là nói đùa phải không?”
“Anh không nói đùa. Chẳng phải đã nói với em rồi sao, chia tay có lẽ sẽ không dễ dàng thế đâu.”
Thương Quân vỗ nhẹ vào người cô, ra hiệu cô đừng nằm đè lên nữa. Anh ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường.
“Tối qua anh đã bảo em cân nhắc kỹ rồi mới quyết định có muốn hẹn hò với anh không, em không thèm cân nhắc, giờ trách ai được?”
Anh đi về phía phòng tắm.
Sầm Tô từ phía sau ôm chầm lấy anh, quấn quýt đòi cùng anh vào phòng tắm.
Cô nói: “Không phải em chưa từng nghĩ đến việc chia tay có thể sẽ rất khó khăn, nhưng chỉ cần được ở bên anh, điều kiện gì em cũng đồng ý hết.”
Thương Quân đáp: “Đừng nói lời ngon ngọt để dỗ dành anh, không thay đổi được quyết định đi Hải Thành của anh đâu.”
“…”
Sầm Tô cười, đấm nhẹ vào vai anh.
Thương Quân định mở vòi hoa sen nên bảo cô ra ngoài đợi: “Nước sẽ làm ướt váy em đấy.”
Tối qua hai người không hề tiết chế, cô đã phải chịu không ít “khổ cực” từ anh, đến mức giờ vẫn còn thấy đau.
Sầm Tô đành buông anh ra, tựa vào bồn rửa mặt chờ anh.
“Hôm nay anh có về Hồng Kông không?”
“Mai mới về. Em có muốn cùng anh qua đó không?”
“Không ạ. Để không làm lỡ việc của anh.”
Thấp thoáng qua làn hơi nước, Thương Quân nhìn cô: “Lúc anh đi công tác thì mong anh về sớm, giờ anh về rồi, em lại không muốn ở bên anh sao?”
“Làm gì có chuyện đó. Em hận không thể từng phút từng giây đều ở cạnh anh.”
Câu nói này không phải để nịnh nọt anh, mà là lời chân tình.
Vì thế cô mới sẵn lòng đứng ở trong phòng tắm chờ anh.
Nhưng cô lại là người thích công tư phân minh.
Cô nói: “Người đúng đắn sẽ luôn đứng trong tiền đồ của đối phương.”
Thương Quân nói: “Chưa chắc. Em với Thương Uẩn, Thương Thấm, tất cả đều đang kéo chân anh đấy thôi.”
Sầm Tô bật cười: “Vậy xem ra em không phải là người đúng đắn của anh rồi, anh không được chấp mê bất ngộ đâu nhé.”
Thương Quân đáp: “Anh đứng trong tiền đồ của em là đủ rồi, em không cần phải làm thế.”
Sầm Tô nói không lại anh.
Nhưng cô thực sự cảm thấy cảm động vì câu nói đó.
Thương Quân hỏi cô: “Em định xử lý mối quan hệ của chúng ta thế nào, công khai hay là cứ mập mờ không rõ ràng?”
“Sao lại gọi là mập mờ được?”. Sầm Tô phản bác. “Dì giúp việc biết em ở bên anh mà.”
Thương Quân: “Còn có cả Tuyết Cầu nữa, đúng không?”
Sầm Tô bật cười.
Thương Quân bảo cô hãy chuẩn bị tâm lý: “Quen nhau lâu như vậy, em nên hiểu anh, anh không thích giấu giếm, có thì nói có, không thì nói không.”
Ngay cả khi người nhà hỏi đến, anh cũng sẽ đường đường chính chính thừa nhận mình có bạn gái.
Sầm Tô: “Giả sử đó là một cuộc tình rất ngắn ngủi, anh cũng công khai sao?”
Thương Quân: “Không liên quan gì đến thời gian dài hay ngắn. Cho dù chỉ là ba ngày, nếu người khác hỏi, anh cũng sẽ nói mình đã có bạn gái.”
Sầm Tô im lặng vài giây.
Cô khẽ thở dài.
“Thở dài cái gì?”
Sầm Tô nói: “Vốn dĩ em còn muốn cho anh nếm chút ‘khổ’ khi yêu đương, kết quả lại ngược lại, là anh đang cho em nếm khổ đây này.”.
Cô nói đùa. “Giá mà quay lại được tối qua, trước khi theo anh lên lầu, thì tốt biết mấy.”
Hơi nước làm mờ mịt cả phòng tắm.
Mọi thứ trở nên mông lung.
Thương Quân đưa tay về phía cô: “Lại đây.”
Sầm Tô không nhúc nhích: “Trên người anh toàn là nước, em mới thay váy mới đấy.”
Thương Quân: “Ướt thì thay cái khác.”
Cô vừa mới tiến lại gần vòi hoa sen đã bị Thương Quân kéo tuột vào lòng.
Theo làn nước xối xuống còn có cả mùi hương hormone đầy nam tính trên người anh.
Nụ hôn của anh đè nặng lên môi cô:
“Tối qua là chuyện không thể quay lại rồi. Chẳng phải ngay từ lúc kết bạn WeChat, em đã muốn ở bên anh sao? Giờ ở bên nhau rồi, chẳng lẽ không nên cảm nhận cho kỹ xem anh yêu một người như thế nào? Đối xử đặc biệt với một người ra sao? Nếu không, đến ngày anh thực sự liên hôn, em không thấy hối tiếc sao?”
Môi của Sầm Tô bị chặn lại. Không thể thốt lên lời.
Ba tháng, chắc là đủ để cô cảm nhận anh yêu một người như thế nào. Từ thể xác đến tâm hồn.
Sau đó không ai nhắc lại chuyện liệu cuộc tình này có thể kéo dài hơn hay không. Bởi vì với Sầm Tô, rất khó để lâu dài.
Nhưng với Thương Quân, rất khó để không lâu dài.
Trong thời gian ngắn, chẳng ai thuyết phục được ai.
Khi bước ra khỏi phòng tắm đã gần mười một giờ rưỡi trưa.
Thương Quân đã thay quần tây và áo sơ mi để ra ngoài, còn Sầm Tô cũng chọn lại một chiếc váy khác.
Trong nhà không có người giúp việc, Thương Quân gọi nhà hàng giao đến hai suất ăn nhẹ.
Sầm Tô ngồi đối diện anh, cả hai ăn mặc chỉnh tề, lúc ăn thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của cuộc mây mưa kịch liệt vừa trải qua.
Cô chậm rãi cắt miếng thịt trong đĩa, khi muốn nhìn anh thì sẽ nhìn một cách đầy đường đường chính chính.
Vòng tay mạnh mẽ, bàn tay đầy lực, nụ hôn nóng bỏng, sự chiếm hữu tuyệt đối và tiếng thở dốc trầm đục đầy quyến rũ của anh.
Mọi thứ đều khiến người ta chìm đắm không dứt ra được.
Thương Quân nhìn cô: “Ngày nào em về Hải Thành? Có dám nói cho anh biết không?”
“Có gì mà không dám. Anh đã muốn đi thì em cũng chẳng cản được.”
Sầm Tô nói mùng sáu tháng sau cô sẽ về, ở lại nhà vài ngày rồi đón bà ngoại cùng lên đây.
Thương Quân lùi một bước: “Lần này chưa vội gặp người lớn, cứ hẹn hò một thời gian rồi hãy gặp. Anh sẽ lấy thân phận khách du lịch đến ở homestay nhà em, ở bên cạnh em vài ngày.”
Sầm Tô hân hoan: “Anh có nhiều thời gian thế sao?”
“Đã yêu đương rồi thì kiểu gì cũng phải bớt chút thời gian bên em chứ.”
Anh điều chỉnh lại lịch trình tháng sau để dành ra vài ngày đi Hải Thành.
Sầm Tô tỏ vẻ được chiều mà lo:
“Lần đầu yêu đương với một ông chủ tập đoàn lớn như anh, em thấy hơi thấp thỏm.”
Thương Quân uể oải nói: “Là thấp thỏm vì sợ lúc đó không rũ bỏ được anh, đúng không?”
Sầm Tô không nhịn được mà bật cười.
Cô đặt dao nĩa xuống, vòng qua bên cạnh anh, tay chống vào lưng ghế, cúi đầu khẽ nhéo môi anh:
“Không được bôi nhọ em.”
Thương Quân kéo cô ngồi lên đùi mình, đầu ngón tay khẽ vê cằm cô:
“Em muốn quay lại tối hôm qua, trước khi theo anh lên lầu, vậy có biết anh muốn quay lại lúc nào nhất không?”
Sầm Tô không khó để đoán ra:
“Muốn quay lại cái đêm em kết bạn WeChat với anh, anh sẽ trực tiếp từ chối em.”
Cô ôm chặt lấy cổ anh.
“Như vậy anh sẽ không phải phiền lòng mỗi ngày nữa. Giờ muốn tức giận mà lại không nỡ.”
Cô hôn lên sống mũi anh một cái:
“Ôm em đi, phải ôm thật lâu đấy.”
Cô rất hay làm nũng, Thương Quân hoàn toàn không có cách nào với điểm này của cô.
Anh để cô ngồi lên đùi mình, hai tay tự nhiên vòng ra sau lưng cô, cũng không ôm quá chặt.
Sầm Tô thích nhất là dáng vẻ thư thái, tùy ý nhưng vẫn mang chút mạnh mẽ này trong vòng tay anh.
Thương Quân nhìn chiếc váy trên người cô:
“Mọi thứ đều vừa chứ? Nếu không vừa thì hôm nào đi mua sắm em tự chọn đi, cứ quẹt thẻ của anh. Giờ em chưa đi làm, cứ tiêu tiền của anh trước, đợi em đi làm rồi, anh sẽ tiêu tiền của em.”
Nhắc đến quà cáp, Sầm Tô nói:
“Trước đây em đã muốn tặng quà cho anh, nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra món gì phù hợp.”
Giờ đã ở bên nhau rồi, việc chọn quà cuối cùng cũng không cần phải dè chừng về ranh giới nữa.
Thương Quân cứ ngỡ cô đã sớm quẳng chuyện này ra sau đầu, anh nói:
“Không cần món gì quá đắt tiền đâu.”
Sầm Tô hỏi địa chỉ của anh ở Hồng Kông:
“Ngày mai em sẽ đi mua cho anh ngay, mua được món phù hợp em sẽ gửi qua đó.”
Anh chẳng thiếu thứ gì, để chọn được món đồ vừa phù hợp, lại vừa trong tầm khả năng chi trả của cô, thực tế là một bài toán không hề đơn giản.
Tặng quà cho anh, cô không muốn chỉ làm cho có lệ.
Thương Quân trở về Hồng Kông vào ngày hôm sau.
Sầm Tô không muốn đi cùng, nói là muốn ở lại Thâm Quyến bầu bạn với Tuyết Cầu.
Thương Quân bảo thư ký để trống lịch trình từ mùng 6 đến mùng 10 tháng sau, rồi gửi tin nhắn cho Ngu Thệ Thương:
【Chẳng phải anh chưa từng đến Hải Thành sao? Tháng sau tôi sẽ ở đó vài ngày, có muốn đi cùng không?】
Ngu Thệ Thương: 【Có hội nghị quan trọng nào tổ chức ở Hải Thành à? Duệ Duệ tháng sau cũng định qua đó.】
Thương Quân: 【Tôi không rõ. Tôi đi không phải để họp.】
Lịch trình tháng sau của Ngu Thệ Thương vẫn chưa xác định: 【Để xem tình hình đã, nếu thời gian cho phép tôi sẽ đến đó nghỉ dưỡng vài ngày.】
Trong lòng anh đang có hai luồng ý nghĩ giằng xé.
Một tiếng nói thôi thúc muốn đến đó xem thử. Một tiếng nói khác lại thấy chẳng việc gì phải thế, xem rồi thì đã sao?
Cả hai đều không còn là dáng vẻ trong ký ức của nhau nữa.
Anh đã trở nên tàn nhẫn, bạc tình và đa tình.
Còn cô ấy thì sao?
Thương Quân không hề hay biết nội tâm người bạn thân của mình đang diễn biến phức tạp: 【Nếu quyết định đi thì bảo tôi sớm. Phòng ở homestay khá đắt khách, cần phải đặt trước.】
Những ngày sau đó, anh bận rộn với các buổi xã giao nên cũng quên khuấy mất việc Sầm Tô nói sẽ mua quà cho mình.
Tối hôm đó khi đi dự tiệc tối về, quản gia nói có nhận được bưu kiện do một cửa hàng chính hãng gửi đến theo lời ủy thác của Sầm tiểu thư.
Anh hỏi là cửa hàng nào, quản gia cứ ấp úng mãi không nói rõ được.
Đến khi Thương Quân nhìn thấy chiếc túi xách đó, mí mắt anh giật liên hồi.
Đó là thương hiệu nội y nam cao cấp hàng đầu.
Sầm Tô đã tặng anh hai hộp đồ lót nam làm từ bông biển.
Quản gia vẫn chưa biết chuyện anh và Sầm Tô đang ở bên nhau, nên lúc nãy nói năng mới không được trơn tru, vì cứ ngỡ ông chủ của mình bị ai đó trêu ghẹo.
“Tôi và Sầm Tô đang hẹn hò.” Anh giải thích.
Nghe tin họ đang yêu nhau, quản gia thực sự chấn động.
Bởi vì thời gian trước Thương Uẩn vẫn chưa bỏ cuộc, còn lân la dò hỏi chỗ ông, hòng nhờ ông khuyên nhủ Thương Quân một chút:
“Bác với anh cả thường xuyên gặp mặt, lời bác nói chắc chắn anh cả sẽ nghe lọt tai.”
Dù những năm qua ông chung sống với Thương Quân, tình cảm không khác gì người nhà, nhưng đến cả lời của cha mẹ ruột, Thương Quân còn chẳng thèm nghe, thì làm sao có chuyện nghe lời ông.
Quản gia hoàn hồn lại, nói: “Vậy thì món quà này rất phù hợp.”
Thương Quân: “…”
Quản gia thực tâm thấy nó phù hợp, bởi vì Thương Quân chẳng thiếu thứ gì, mà Sầm Tô lại không phải đại gia giàu nứt đố đổ vách để có thể vung tiền không chớp mắt cho những món quà hoa mỹ mười mấy hai mươi vạn tệ.
Quản gia rời đi, phòng khách rộng lớn nguy nga đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Thương Quân chậm rãi cởi áo vest, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách đó.
Cứ thấy có gì đó sai sai.
Nhưng nếu bảo là sai, lại cảm thấy do mình nghĩ xiên xẹo, dù sao món quà này đúng là vật dụng thiết yếu hàng ngày, có thể coi là thực dụng.
Với cái tính cách thẳng thừng của cô, chắc chắn sẽ hỏi anh xem có vừa vặn không, có thoải mái không cho mà xem.
Anh chưa từng nghĩ tới việc chỉ là một món quà thôi mà lại có hiệu ứng thần kỳ, khiến người ta phải liên tưởng không thôi đến thế.
Cô luôn có bản lĩnh khiến anh không tài nào biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Thương Quân gửi tin nhắn cho cô: 【Anh nhận được quà rồi.】
Sầm Tô gọi điện lại ngay lập tức, giọng nói lẫn tiếng cười mang theo vẻ lười biếng:
“Rất thực dụng, đúng không?”
Thương Quân đáp: “Không còn gì thực dụng hơn thế này nữa. Có cần anh khen em một câu không?”
Sầm Tô cười ha hả, hỏi anh:
“Anh chỉ cần nói là có thích hay không thôi?”
Câu này khiến anh biết trả lời thế nào đây?
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen