Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 3
Sầm Tô vừa ra khỏi thang máy, điện thoại của Thương Quân reo lên, anh nhìn thấy là điện thoại của em trai mình, liền trực tiếp cúp máy.
Cậu em trai này tìm anh chưa bao giờ có chuyện tốt, những năm qua chưa từng có một chuyện tốt nào.
Trong thang máy không còn người ngoài, Ngu Thệ Thương nói đến chuyện chính: “Cha tôi sẽ chính thức tuyên bố từ chức vào ngày sinh nhật chín mươi tuổi của ông ấy.”
Thương Quân tắt màn hình điện thoại, nghiêng đầu: “Sẽ không còn thay đổi nữa chứ?”
“Sẽ không. Chuyện liên quan đến lợi ích lâu dài của tập đoàn, ông ấy vẫn chưa hồ đồ.”
Sau khi ông cụ Ngu gia từ chức, quyền hành tập đoàn sẽ được giao vào tay con trai út Ngu Thệ Thương.
Hai năm nay, bề ngoài nhà họ Ngu có vẻ hòa thuận, yên bình, nhưng trên thực tế, cuộc đấu đá nội bộ đẫm máu chưa bao giờ dừng lại.
Ông cụ Ngu và người vợ cả sinh được năm người con, bốn trai một gái, Ngu Thệ Thương là con út. Tuy nhiên, số con cái của ông cụ Ngu không chỉ dừng lại ở con số năm, cụ thể bên ngoài có bao nhiêu, e rằng ngay cả bản thân ông cũng không rõ.
Vợ cả để bảo toàn lợi ích cho con cái, luôn giữ vững cuộc hôn nhân, sau khi sinh xong con trai út thì đưa anh đến Luân Đôn sinh sống, không để mắt đến những chuyện phong lưu hỗn xược của chồng.
Hiện tại con trai út Ngu Thệ Thương đã bốn mươi sáu tuổi, bà chỉ trở về Hồng Kông hai lần trong hơn bốn mươi năm.
Trong số các gia tộc lớn ở Hồng Kông, thế hệ sau nhà họ Lộ hỗn loạn nhất, thế hệ sau nhà họ Tiêu hành động tàn nhẫn nhất, nhà họ Ninh luôn kín tiếng, còn nhà họ Ngu thì thế tục nhất, cách đối nhân xử thế luôn khéo léo.
Ngu Thệ Thương là một ngoại lệ, khinh thường sự khéo léo nhất, dựa vào sự tàn nhẫn và thủ đoạn mà giành chiến thắng trong cuộc tranh đấu này.
Thương Quân đã quen biết Ngu Thệ Thương từ hơn mười năm trước, hai người là bạn vong niên (bạn thân không phân biệt tuổi tác).
Nghe tin bạn sắp trở thành người nắm quyền mới của nhà họ Ngu, Thương Quân lẳng lặng nói: “Vậy thì chúc mừng trước nhé.”
“Sao, chỉ có một câu chúc mừng thôi à? Không đáng để cậu mời tôi một bữa trà sáng sao?”
“Mời không nổi.”
Tiếng cười sảng khoái lại vang vọng trong thang máy. Trong lúc nói đùa, thang máy đã đến căn hộ tổng thống trên tầng cao nhất. Khách sạn này là tài sản thuộc sở hữu của nhà họ Ngu, đương nhiên Ngu Thệ Thương đã dành căn hộ tốt nhất cho bạn mình.
Đưa Thương Quân đến tầng của anh, anh liền xuống thang máy.
Thương Quân vừa vào phòng, điện thoại lại reo lần nữa.
Thương Uẩn không bao giờ đủ kiên nhẫn đợi anh trai trả lời, nếu gọi không được, cứ cách hai phút cậu ta lại gọi tiếp, cho đến khi đối phương bắt máy mới thôi.
Trong căn hộ cao cấp, quản gia khách sạn đang cùng vài nhân viên đứng đợi lệnh.
Thương Quân ra hiệu cho họ: “Không cần ở lại đây.”
Đợi tất cả mọi người rời đi, cánh cửa đóng lại, anh mới nhấc điện thoại.
“Anh, anh đang ở đâu?”
“Thâm Quyến.”
Thương Uẩn nghe thấy anh trai ở Thâm Quyến, chắc chắn là vì chuyện nhà họ Ngu.
“Mớ hỗn độn nhà họ vẫn chưa giải quyết xong sao?”
“Gần xong rồi.”
Thương Quân ngồi xuống sofa nghe điện thoại, mở loa ngoài, đặt điện thoại trên tay vịn.
Anh hiếm khi uống cà phê hay trà, khách sạn đã chuẩn bị sẵn cho anh nước soda lạnh. Anh tiện tay lấy một chai mở ra. Thân chai tỏa ra hơi lạnh.
Thương Quân nhấp một ngụm nước lạnh, nói tiếp: “Còn hai tháng nữa, Ngu Thệ Thương sẽ tiếp quản.”
Nghỉ hưu nhanh như vậy, nằm ngoài dự đoán của Thương Uẩn: “Ông cụ Ngu cam lòng nghỉ hưu sao?”
“Cam lòng hay không, cũng phải nghỉ hưu.”
“Chúc mừng anh.”
Thương Quân khó hiểu: “Mày chưa tỉnh ngủ à? Chúc mừng thì phải chúc mừng Ngu Thệ Thương, mày chúc mừng anh làm gì?”
“Em là chúc mừng chính em! Ngu Thệ Thương nhậm chức, cuộc đấu đá nội bộ nhà họ cuối cùng cũng lắng xuống, anh không cần phải chạy đi chạy lại giữa Thâm Quyến và Hồng Kông nữa.”
Thương Uẩn đổi giọng, “Mau về đi, công ty đang bận lắm!”
Nói trước mâu thuẫn sau, nói một hồi cũng không nói rõ chúc mừng điều gì, Thương Quân lười hỏi thêm.
“Gọi điện cho anh có chuyện gì?”
“Không có gì, anh về sớm là được.”
“Sau này không có việc gì thì bớt gọi điện đi!”
“…”
Thương Quân cúp máy, cầm chai soda trở về phòng ngủ.
Buổi tối còn có cuộc họp video xuyên quốc gia, anh ngủ bù một giấc, tỉnh dậy thì thấy Ngu Thệ Thương gửi tin nhắn thoại, hỏi anh sắp xếp bữa tối thế nào, là gọi đến phòng hay ra nhà hàng.
Ngu Thệ Thương không quên châm chọc anh: “Yên tâm, không bắt cậu mời đâu.”
Thông thường, nếu có việc quan trọng cần bàn bạc, Thương Quân quen dùng bữa trong căn hộ cao cấp, nhưng hiện tại chuyện nhà họ Ngu cơ bản đã ổn định, anh và Ngu Thệ Thương tạm thời không có việc gì chính để trò chuyện.
“Đến nhà hàng trên tầng thượng.” Anh trả lời.
Vì không thích cảm giác cô đơn, Thương Quân có thói quen thích dùng bữa ở những nơi đông người nhưng yên tĩnh.
So với các khách sạn khác, tất cả các nhà hàng trên không của các khách sạn năm sao thuộc sở hữu nhà họ Ngu đều có nét đặc trưng riêng, sang trọng, tĩnh lặng và có tính riêng tư cao. Đúng như yêu cầu của anh.
Ngu Thệ Thương: “Khi nào cậu qua đó? Tôi bảo đầu bếp chuẩn bị bữa ăn.”
Thương Quân nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hai mươi phút.
“Bảy giờ.” Anh trả lời.
Anh vệ sinh cá nhân đơn giản, thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi đến nhà hàng trên không ở tầng thượng sớm vài phút. Nhà hàng đã dành sẵn vị trí cạnh cửa sổ cho họ, có người chuyên trách dẫn anh vào chỗ.
Ngu Thệ Thương vẫn chưa đến, Thương Quân một mình nhấm nháp rượu vang đỏ.
Bàn phía trước anh có người ngồi, lúc này đang nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ thất thần.
Mấy năm nay Sầm Tô rất ít khi nghĩ về cha, vì cuộc sống, vì tiền bạc, bận rộn đến mức không có thời gian để nghĩ.
Thế nhưng, sau khi biết cha đang ở trong thành phố này, khi rảnh rỗi rất khó để cô giữ được tâm trạng tĩnh lặng.
Đôi khi cô không hiểu, Khang Kính Tín rốt cuộc làm thế nào mà có thể nhẫn tâm và tuyệt tình đến vậy, kiên quyết ly hôn với mẹ cô khi cô mới ba tháng tuổi, chỉ đến thăm cô một lần lúc cô bốn, năm tuổi, và từ đó về sau không bao giờ hỏi han gì đến cô nữa.
Có lẽ là sợ cô liên lạc, đến cả số điện thoại ông ta cũng đã đổi.
Cô đã sớm chấp nhận sự thật bị bỏ rơi. Nhưng thỉnh thoảng, đáy lòng vẫn khó tránh khỏi dâng lên cảm giác bất bình.
Ngắm cảnh đêm được nửa khắc, tâm trạng không tốt, nhìn cảnh vật gì cũng thấy vô vị, Sầm Tô định quay về phòng. Cô nâng ly rượu lên, đang định uống cạn phần rượu còn lại, ngước mắt lên, một khuôn mặt quen thuộc với đường nét rõ ràng lọt vào tầm mắt.
Thương Quân đúng lúc này ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát.
Chiếc váy dài hai dây bằng lụa satin màu xanh đậm, anh nhận ra, đó chính là người phụ nữ trong thang máy buổi chiều.
Thương Quân chắc là đã nhận ra cô, Sầm Tô nghĩ thầm. Nếu không phải cô đã “chơi sang” một lần, đặt phòng hạng Executive, tối nay cô sẽ không dùng bữa ở đây, và sẽ không gặp được anh.
(chú thích: phòng hạng Executive là hạng phòng cao cấp nhất của các khách sạn.)
Một người đàn ông có gia sản như anh, sau khi cô rời khỏi Tân Vận, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội gặp lại.
Câu nói của mẹ cô lại hiện lên đúng lúc trong đầu: Có những người nếu con chần chừ một chút, có lẽ sẽ bỏ lỡ cả đời.
Việc nhờ Thương Uẩn giới thiệu đại ông chủ tập đoàn cho mình là một ý nghĩ tự lượng sức.
Nếu tự cô tranh thủ lấy, bất kể kết quả thế nào, cũng không gây hại lớn. Cô sẽ nghỉ việc khi về Bắc Kinh vào tuần tới, sau này anh không còn là sếp của cô, sẽ không có chuyện dựa dẫm vì lợi ích.
Sầm Tô không cho phép mình có thêm thời gian do dự, cô nâng ly rượu đế cao lên và đứng dậy.
Thương Quân đã quen với việc bị những cô gái đẹp lạ mặt bắt chuyện, nhưng người trước mắt đột nhiên đi tới lại khiến anh có chút bất ngờ.
Người vệ sĩ bên cạnh thấy vậy đứng lên bước tới, trong lòng chần chừ không biết có nên ngăn cản hay không. Nhưng vì trách nhiệm, anh vẫn giơ tay ra.
Những người phụ nữ xinh đẹp luôn gây ấn tượng sâu sắc, mặc dù đối phương đã thay váy, nhưng vệ sĩ vẫn nhận ra ngay cô chính là người đẹp đã đi nhầm vào thang máy nội bộ buổi chiều.
Ngay cả người lạnh lùng như Ngu Thệ Thương còn phá lệ vì cô, không biết ông chủ của mình sẽ phản ứng thế nào.
Vệ sĩ nhìn về phía ông chủ, thấy ông chủ không có bất kỳ chỉ thị nào bằng ánh mắt, anh lập tức hiểu ý, lùi lại vài bước, ngồi về chỗ cũ.
Sầm Tô khẽ gật đầu cảm ơn người vệ sĩ, thuận thế ngồi xuống đối diện Thương Quân. Một làn hương thơm nhè nhẹ theo đó lan tỏa.
Thương Quân tạo cho cô một bậc thang: “Cô có chuyện gì cần nói?”
Sầm Tô hiểu rõ, khi giao tiếp với người như anh, điều cấm kỵ là vòng vo.
Cô mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Không dám chỉ giáo. Tôi có thể xin cách thức liên lạc được không?”
Chưa đợi Thương Quân nói, một giọng nói đầy uy lực xen vào: “Được, không có gì là không tiện cả.”
Cuộc đối thoại bị cắt ngang, Thương Quân ngước mắt nhìn. Sầm Tô quay người lại, người đến chính là người đàn ông trung niên trong thang máy buổi chiều.
Ngu Thệ Thương ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô, sau đó đọc ra một dãy số, rồi hất cằm về phía Thương Quân: “Số điện thoại của cậu ấy.”
Sầm Tô cười: “Cảm ơn.”
Dãy số là số liền mạch, có thể nhớ ngay chỉ qua một lần, cô lập tức thêm WeChat của Thương Quân.
Thương Quân liếc nhìn bạn thân, nể mặt bạn, đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của Sầm Tô.
Sầm Tô dùng chút rượu vang đỏ còn lại trong ly nâng lên kính họ: “Không làm phiền hai vị nữa, hai vị cứ trò chuyện tiếp.”
Cô nhìn về phía Thương Quân, “Hôm khác rảnh rỗi, tôi mời anh một ly.”
Uống cạn rượu dưới đáy ly, cô rời đi trước.
Thương Quân đặt điện thoại lên bàn, cầm ly rượu lên, nhìn về phía Ngu Thệ Thương: Nhiều chuyện!
“Chỉ là phương thức liên lạc thôi, nếu từ chối thì mất phong độ quá.”
“Nhiều người muốn làm quen tôi lắm, chẳng lẽ tôi phải thêm tất cả sao?”
Thương Quân nhấp một ngụm rượu, “Còn về phong độ anh nói, phải xem đứng trên lập trường của ai. Bạn gái tương lai của tôi đương nhiên sẽ không hy vọng tôi có cái phong độ này, ai xin cách thức liên lạc cũng cho.”
Ngu Thệ Thương cười: “Cậu vẫn chưa có bạn gái mà?”
Thương Quân lười tranh cãi gì.
Ngu Thệ Thương nói về mình: “Năm xưa bạn gái đầu của tôi cũng hỏi xin số như vậy, tôi sảng khoái cho liền, không như cậu đâu!”
Đã là mối tình đầu, chắc là chuyện của hai ba mươi năm trước rồi.
Thương Quân châm chọc lại: “Chuyện cũ rích rồi mà anh vẫn nhớ rõ ràng đến vậy sao?”
Về mối tình đầu, Ngu Thệ Thương không hề giữ kẽ, ngược lại còn tự chế giễu: “Đổi lại là cậu bị bỏ rơi, cậu sẽ không nhớ sao?”
Thì ra còn có một đoạn như vậy.
Việc bị bỏ rơi, Thương Quân khó mà tưởng tượng được sẽ xảy ra với bạn mình, anh đồng cảm chạm ly rượu đế cao của mình vào ly của đối phương.
“Không cần đồng cảm với tôi.”
Ngu Thệ Thương chạm ly lại, “Hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra với cậu.”
“Lo xa rồi. Tôi không đời nào cho phép chuyện như vậy xảy ra với tôi.”
Thương Quân thông báo cho bạn một tiếng: “Sáng mai tôi về Bắc Kinh.”
“Gấp vậy sao? Tôi còn bảo người chuẩn bị trà sáng kiểu Hồng Kông sáng mai đưa đến cho cậu.”
Về món trà sáng, Ngu Thệ Thương không nói đùa, đã dặn quản gia chuẩn bị sẵn, gửi đến Thâm Quyến trước tám giờ sáng.
Thương Quân: “Không cần đâu, tôi về có việc.”
Ngay trong lúc anh ngủ bù buổi chiều, cậu em trai Thương Uẩn đã gửi liền hai tin nhắn, hỏi anh giờ về cụ thể, hối thúc anh về Bắc Kinh như hối nợ. Anh hỏi có chuyện gì, Thương Uẩn nói liên quan đến khả năng cạnh tranh thị trường tương lai của công ty, vài ba câu không nói rõ được, cần anh về nói chuyện chi tiết trực tiếp.
Ngu Thệ Thương cười nói: “Xem ra là Thương Uẩn hoặc Thương Thấm gọi cậu về rồi.”
Chỉ có chuyện của em trai và em gái mới có thể khiến Thương Quân thay đổi lịch trình đột xuất.
Đang trò chuyện, điện thoại của Thương Quân rung lên.
Sầm & cen: 【Thương tổng, tôi đã từng gặp anh rồi.】
Lần hiếm hoi, Thương Quân trả lời, hỏi: 【Gặp ở đâu?】
Sầm & cen: 【Bắc Kinh.】
Thương Quân không quen và cũng không thích kiểu trò chuyện bị động, định đợi cô tự chủ động nói rõ bối cảnh lần gặp mặt đó, nhưng kết quả đối phương không gửi tin nhắn nào nữa.
Sau khi dùng bữa tối đơn giản ở nhà hàng, Thương Quân cùng Ngu Thệ Thương uống thêm hai ly, chúc mừng anh giành được quyền kiểm soát tất cả tài sản cốt lõi của nhà họ Ngu.
Mười giờ rưỡi tối còn có cuộc họp video ở nước ngoài, anh về phòng sớm.
Vừa ngồi vào trước máy tính, điện thoại có tin nhắn đến. Thương Quân tưởng là tin nhắn từ người có tên Sầm & cen vừa thêm WeChat tối nay gửi đến, mở ra xem, là báo cáo công việc trong nhóm làm việc của văn phòng Chủ tịch.
Cuộc đối thoại giữa anh và cô dừng lại ở hai chữ 【Bắc Kinh】, cả tối không có thêm tin tức gì.
Mấy chiêu “lạt mềm buộc chặt” như thế, anh đã thấy quá nhiều, nên không mảy may để tâm.
Sầm Tô không tiếp tục gửi tin nhắn không phải vì dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt”. Thứ nhất là cô vẫn chưa nghĩ ra nên trò chuyện tiếp thế nào. Thứ hai là cô định đợi sau khi về công ty, bàn giao xong tất cả công việc, và không còn là mối quan hệ sếp với nhân viên nữa, cô mới hẹn anh.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen