Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 28
Mãi đến khi Sầm Tô bước vào tòa nhà, Khang Kính Tín vẫn đứng tại chỗ.
Ông không tiến lên đuổi theo.
Thế giới trước mắt quá rõ ràng, ông tháo kính xuống, cũng không màng đến sự chỉnh tề, trực tiếp kéo góc áo vest lên, lơ đãng lau tròng kính.
Ông còn nhớ có lần cãi vã với bố vợ hiện tại, bố vợ hừ lạnh, trách móc ông là người quá đạo đức giả.
Có lẽ là vậy.
Không thủ đoạn, làm sao có được ngày hôm nay.
Thực ra, ông và bố vợ là cùng một loại người.
Tháo bỏ chiếc mặt nạ giả tạo, ai lại cao thượng hơn ai?
Khang Kính Tín quay đầu lại, nhìn về phía tòa nhà phía sau, dưới ánh nắng gay gắt, bức tường kính quá chói mắt.
Dù biết Sầm Tô đã vào trong từ lâu, không thể ra ngoài nữa, nhưng ông vẫn nhìn một lần.
Người ra vào tòa nhà không ngớt, ông từ từ quay người lại.
Ông không còn nhớ lần cuối cùng gặp hai mẹ con họ là khi nào.
Quá lâu đến nỗi một số chi tiết đã trở nên mơ hồ.
Ông chỉ nhớ năm đó đi công tác Hải Thành, sau một đêm trăn trở, cuối cùng ông vẫn gọi điện cho Sầm Túng Y, muốn gặp hai mẹ con họ.
Những năm này có nhớ họ không?
Có lẽ là có.
Chỉ là sau khi tái hôn, ông chưa bao giờ nghĩ đến những điều này.
Khi còn trẻ, ông quá khao khát thành công.
Khao khát của cải, khao khát quyền lực, khao khát được người khác ngưỡng mộ.
Mà những điều này, nhà bố vợ hiện tại đều có thể cho ông, ông tự nhủ phải sống tốt với người vợ hiện tại.
Còn những thứ khác, ông chưa bao giờ nghĩ tới.
Sau khi ly hôn, ông mơ thấy Sầm Túng Y vài lần, trong mơ, họ chưa ly hôn, ông vẫn yêu bà ấy, cả gia đình ba người họ đang bắt hải sản bên bờ biển.
Lúc đầu Sầm Túng Y không muốn gặp ông, cuối cùng đồng ý là vì con gái chưa từng thấy cha, thường xuyên nhắc đến, để thỏa mãn tâm nguyện của con gái, bà liền đưa con gái đến gặp.
Khi gặp Sầm Tô, cô bé rụt rè gọi một tiếng “ba.”
Khi ông rời khỏi Hải Thành, cô bé mới được vài tháng tuổi.
Sau đó, lúc ăn cơm, không hiểu sao Sầm Tô đang ngồi đối diện lại từng bước nhỏ nhích dần quanh bàn đến bên cạnh ông.
Cô bé cũng không nói gì, cắn trái cây, tựa vào chân ông.
Ông bế bé lên đùi ngồi, bé vẫn im lặng.
Khi ấy cô bé còn quá nhỏ, không hiểu việc người lớn ly hôn nghĩa là gì.
Có lẽ Sầm Túng Y đã nói với bé rằng cha đang làm việc ở một nơi rất xa.
Vì vậy, lúc chia tay, bé lấy hết can đảm hỏi ông: “Ba, ba sẽ đến đón con ở trường mẫu giáo chứ?”
Khi đó, người vợ hiện tại đã mang thai được hơn tám tháng.
Ông không có thời gian để đến Hải Thành nữa.
Cũng không thể đến nữa.
Nhưng ông không đành lòng để con thất vọng, bèn gật đầu: “Ba sẽ đến.”
Sầm Tô lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Ba, vậy con đợi ba.”
Ông và Sầm Túng Y đứng im lặng ở cửa nhà hàng một lúc lâu. Ông đã tái hôn, sau khi ông rời đi, bà cũng đã vượt qua những năm tháng khó khăn nhất, giờ đây nói gì cũng không còn ý nghĩa, bà ôm con xoay người rời đi.
Đó là lần cuối cùng, và cũng là lần duy nhất ông đến thăm hai mẹ con.
Ngay cả mẹ ông cũng nói rằng, sao mày sao tàn nhẫn đến thế.
Khang Kính Tín đứng trên bậc thang quá lâu, đến nỗi bảo vệ tòa nhà chạy đến hỏi ông có khó chịu ở đâu không, có cần vào trong nghỉ ngơi không.
Ông đeo kính lại, khẽ cười, nói là đang đợi xe.
Xe riêng của ông đậu cách đó vài chục mét, không có sự ra hiệu của ông, tài xế không dám tự ý tiến lên.
Người tài xế đã đi theo ông hai mươi năm, từ lâu đã quen với sự khiêm nhường, ôn hòa, và cách nói chuyện giữ lại ba phần ý tứ của ông.
Những năm tháng bươn chải trên thương trường này, ông luôn thận trọng từng bước, gặp chuyện chưa bao giờ lộ vẻ gì, nhưng lúc này lại chất chứa đầy tâm sự.
Người tài xế đoán không ra chuyện lớn gì đã xảy ra, trong lòng cũng không khỏi thắt lại.
Trong tòa nhà, Sầm Tô đứng trước thang máy chuyên dụng, không vội lên lầu, đang quay mặt về phía cửa sổ để bình ổn lại tâm trạng.
Khang Kính Tín không biết, cô đã từng ngày mong chờ được gặp ông.
Tuyết Cầu dường như cảm nhận được nỗi buồn của Sầm Tô, nó ngồi trước mặt cô, không ngừng cọ vào chân cô.
Sầm Tô khụy gối xuống, ôm Tuyết Cầu vào lòng.
Hôm nay Tuyết Cầu đặc biệt ngoan ngoãn, đứng yên không nhúc nhích, để mặc cô ôm.
Ngu Thệ Thương ở trên lầu không đợi được Tuyết Cầu, bèn tự mình xuống đón.
Trong lòng anh đang thắc mắc, sao Sầm Tô mãi vẫn chưa lên lầu?
Lúc này thang máy dừng ở tầng một, chân trước anh vừa bước ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy Sầm Tô đang ôm Tuyết Cầu, thất thần bên cửa sổ.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Ngu Thệ Thương vội vàng lùi vào thang máy, nhấn nút tầng văn phòng của mình.
Anh gọi điện hỏi lễ tân, liệu Sầm Tô có bị ai làm khó dưới lầu không?
Nếu không thì không thể nào vài phút trước cô còn nói cười vui vẻ, muốn đưa Tuyết Cầu đến văn phòng anh, mà giờ lại mang vẻ mặt buồn bã như vậy.
Đã nói là Tuyết Cầu sẽ để cô nuôi một năm, hôm nay anh cũng chỉ là xem Tuyết Cầu thôi, chứ đâu phải muốn đưa nó đi, cô không có lý do gì để buồn bã.
Lễ tân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ông chủ đã đặc biệt dặn dò họ, làm sao có thể có người làm khó Sầm Tô được.
Sau khi hỏi bảo vệ, cô mới trả lời ông chủ:
“Ngu Chủ tịch, cô Sầm và Khang Chủ tịch Khang Kính Tín đã gặp nhau ở cửa, hình như đã nói chuyện vài câu, còn lại thì…”
Ngu Thệ Thương vừa nghe thấy tên Khang Kính Tín, lập tức hiểu ra:
“Được, tôi biết rồi.”
Anh không rõ Khang Kính Tín sẽ đến hôm nay, nhưng cũng không tiện trách Khang Kính Tín đến bộ phận dự án Tinh Hải Toán Lực.
Chỉ có thể trách bản thân anh, không nên chọn chiều nay để gặp Tuyết Cầu.
Ngu Thệ Thương quay về văn phòng, kiên nhẫn chờ đợi người dưới lầu đi lên.
Khoảng năm phút sau, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
“Mời vào.”
Ngu Thệ Thương đứng dậy, còn chưa kịp bước ra khỏi bàn làm việc thì Tuyết Cầu đã lao về phía anh.
Hai tuần không gặp, Tuyết Cầu cọ cọ và hôn anh một cách thân thiết.
Ngu Thệ Thương không quên chào Sầm Tô: “Cô cứ tự nhiên ngồi.”
Anh vỗ đầu Tuyết Cầu: “Ở nhà chị Sầm Tô, con có ngoan không?”
Tuyết Cầu thè lưỡi, gương mặt luôn giữ nụ cười.
Sầm Tô cười nói: “Tuyết Cầu ngoan lắm, còn thích kết bạn nữa, mấy hôm nay đã kết bạn được năm sáu người bạn tốt rồi.”
Những người bạn nó kết giao có chó Samoyed, chó Berger đen, và cả chó Bichon.
Khi cô nói chuyện, ánh mắt và khóe môi đều ánh lên nụ cười, Ngu Thệ Thương không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu buồn bã nào trên mặt cô, cứ như thể cảnh tượng dưới lầu là do ảo giác của anh.
Tính cách của cô và mẹ cô hoàn toàn khác nhau, Sầm Túng Y thời trẻ kiêu ngạo và tự phụ, mang tính cách tiểu thư, mười ngón tay không chạm nước lạnh. Khi họ ở bên nhau, anh phải chạy về nấu cơm cho cô ăn sau giờ học.
Ai có thể tin được, anh từng biết nấu ăn?
Không biết điều gì đã thay đổi Sầm Túng Y, cô lại đi mở homestay, tự làm bữa sáng, và nuôi dạy được cô con gái có tính cách tốt như Sầm Tô.
“Sức khỏe của bà ngoại thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Rất tốt ạ, cảm ơn Ngu Chủ tịch đã quan tâm.”
Sầm Tô nói rằng gần đây đang điều trị bảo tồn, nghe nói có hy vọng phẫu thuật, bà ngoại cũng tích cực hợp tác, tính khí không còn bướng bỉnh như trước.
“Tháng sau tôi có thể đón bà ngoại đến chăm sóc, cũng phải cảm ơn Ngu Chủ tịch, có chiếc xe thương mại của ngài, tôi không cần phải thuê xe nữa.”
“Không có gì, tôi cũng chỉ nghĩ cho Tuyết Cầu tiện đi lại thôi.”
Ngu Thệ Thương ra hiệu cô uống trà.
“Gần đây cô và Thương Quân thế nào?”
Sầm Tô ngượng nghịu cười:
“Phụ lòng Ngu Chủ tịch se duyên ngày ấy, tôi vẫn chưa theo đuổi được.”
Ngu Thệ Thương nói đùa:
“Đừng theo đuổi nữa, cứ để mặc cậu ta đi, tôi giới thiệu cho cô một vị thanh niên tài tuấn khác. Người không biết quý trọng như Thương Quân, e rằng khó mà qua được cửa ải của mẹ cô.”
Chính anh cũng không hiểu tại sao, lại vô thức nhắc đến Sầm Túng Y.
Sầm Tô vừa nhấp trà vừa cười phụ họa:
“Mẹ tôi bảo tôi phải cho Thương Quân nếm chút khổ. Vấn đề là, tôi cho đường mà anh ấy còn không chịu ăn.”
Ngu Thệ Thương bật cười.
Anh không lộ vẻ gì, nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Đến tận bây giờ, Sầm Túng Y vẫn là kiểu người hứng lên là muốn cho người ta nếm mùi khổ sở.
“Cô có cần tôi giúp gì không? Ngoài việc giúp cô thêm WeChat, tôi vẫn chưa giúp được gì đáng kể.”
Giúp đỡ nhiều như vậy, mà còn gọi là chưa giúp được gì đáng kể sao?
Sầm Tô vừa mừng vừa lo:
“Ngài đã giúp tôi rất nhiều rồi, không thể làm phiền ngài thêm nữa. Tôi và Thương Quân bây giờ thế này cũng tốt, cứ thuận theo tự nhiên thôi ạ.”
Ngu Thệ Thương không ép buộc, quá nhiệt tình không phù hợp với thân phận của anh.
Sầm Tô chủ động chuyển sang nói chuyện Tân Duệ Y Tế:
“Khu văn phòng của Tân Duệ ở ngay dưới lầu ạ?”
“Đúng vậy. Từ tầng hai mươi mốt đến tầng hai mươi bốn đều là của Tân Duệ.”
Trong tòa nhà có hơn mười công ty con do nhà họ Ngu nắm giữ cổ phần đặt văn phòng. Ban đầu Ngu Thệ Thương không để tâm đến doanh nghiệp nhỏ này, trước đây anh muốn giới thiệu Sầm Tô cho cháu gái Ngu Duệ nên mới chú ý đến Tân Duệ Y Tế.
Nhưng cháu gái không nghe lời khuyên, không cho anh giới thiệu, hiện tại anh cũng không tiện nói thêm gì.
“Ở đây chỉ là tạm thời thôi, nghe cháu gái tôi nói, tòa nhà trụ sở Tân Duệ đã xây xong, đang trong giai đoạn trang trí nội thất, sang năm là có thể chuyển qua đó.”
Sầm Tô biết vị trí tòa nhà trụ sở Tân Duệ, lúc đến còn đi ngang qua, toàn bộ tường kính, logo công ty được gắn ở trên đỉnh.
Có thể sở hữu một tòa nhà mang tên công ty trong khu vực sầm uất này, chắc là điều mà ông ngoại cô ngày xưa không dám nghĩ tới.
Tuyết Cầu ở trong văn phòng chưa đầy hai mươi phút, đã chạy đến bên cửa, cố gắng dùng chân trước cào tay nắm cửa, muốn mở cửa đi ra ngoài.
Ngu Thệ Thương cứ nghĩ Tuyết Cầu lâu ngày không gặp anh, nhìn thấy anh sẽ rất quấn quýt.
Bây giờ xem ra, là anh tự đa tình.
Anh không chắc Sầm Tô có hứng thú với Tân Duệ Y Tế hay không, nên đã nói khéo:
“Cô đưa Tuyết Cầu đi dạo một chút đi, các công ty trong tòa nhà này chắc cô đều từng nghe qua, cô có thể cảm nhận văn hóa của họ ở cự ly gần.”
Sầm Tô: “Có tiện không ạ?”
“Có gì bất tiện? Cô đến, là vinh hạnh cho chúng tôi.”
Ngu Thệ Thương gọi thư ký đến, đeo thẻ nhân viên cho Tuyết Cầu, và dặn dò Tuyết Cầu:
“Phải nghe lời chị đó.”
Sầm Tô dắt Tuyết Cầu đi qua khu vực chung của ba công ty, duy chỉ không vào tham quan Tân Duệ Y Tế.
Trong lòng cô thực ra rất muốn đi xem, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước.
Lỡ đâu lại gặp Triệu Tuần, tổng giám đốc của Tân Duệ Y Tế, khiến anh ta nghĩ cô đến để thăm dò gì đó.
Gần tối, cô dẫn Tuyết Cầu đến chào tạm biệt Ngu Thệ Thương.
Tuyết Cầu cũng quyến luyến Ngu Thệ Thương, nhưng vừa nghĩ đến việc được ra ngoài chơi, được gặp những người bạn tốt của nó, nó vẫn kiên quyết đi theo Sầm Tô rời đi.
Gần đến cửa thang máy, nó lại chạy vụt quay về.
Ngu Thệ Thương vẫn đứng ở cửa văn phòng nhìn theo họ, thấy Tuyết Cầu quay lại, trong lòng cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút, ít ra nó còn nhớ đến anh.
Anh cúi người, đón lấy Tuyết Cầu đang lao đến.
“Cuối cùng cũng có chút lương tâm!”
Không giống Sầm Túng Y.
Ngu Thệ Thương nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút nữa là đến giờ tan làm, lúc đó dưới lầu sẽ rất đông người và xe.
Anh vỗ đầu Tuyết Cầu: “Đi tìm chị đi.”
Sầm Tô dắt Tuyết Cầu ra khỏi tòa nhà thì dì giúp việc đã lái xe đỗ sẵn ở cửa.
Cuộc gặp gỡ với Khang Kính Tín trước đó giống như một ảo ảnh.
Lúc này, một chiếc sedan màu đen chạy ra khỏi tầng hầm tòa nhà, người ngồi ở ghế sau trước hết liếc thấy chú chó Samoyed, sau đó là cô gái cao ráo bên cạnh nó.
Triệu Tuần chỉ kịp lướt qua một bên mặt, còn chưa kịp nhìn rõ, chú Samoyed và cô gái đã cùng nhau lên chiếc xe thương mại.
Chỉ bằng cái nhìn thoáng qua đó, anh cảm thấy cô gái giống cựu Giám đốc kỹ thuật của Tân Vận Y Tế, Sầm Tô.
Anh từng gặp cô vài lần tại các hội nghị ngành, tuy chưa từng nói chuyện nhưng không hề xa lạ gì cô.
Chiếc xe thương mại quay đầu, Triệu Tuần nhìn rõ biển số xe.
Biển số xe cả ở Hồng Kông và Quảng Đông, anh mơ hồ có ấn tượng về biển số này, Ngu Duệ từng ngồi chiếc xe này.
Chắc là an nhìn nhầm rồi, người đó không phải Sầm Tô, có thể là cháu gái nào đó của Ngu Thệ Thương.
Mặc dù Ngu Thệ Thương là người đa tình, nhưng công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không bao giờ dẫn bạn gái đến công ty.
Sau khi Sầm Tô dẫn Tuyết Cầu rời đi, Ngu Thệ Thương gọi điện cho người bạn thân Thương Quân.
Lúc này Thương Quân vẫn chưa thức dậy, đồng hồ địa phương mới sáu giờ sáng.
“Tôi biết có sự chênh lệch múi giờ,” đó là câu đầu tiên của Ngu Thệ Thương, “nhưng chuyện này liên quan đến Sầm Tô, nếu cậu không muốn nghe thì cũng không sao.”
Thương Quân vừa nghe thấy chuyện liên quan đến Sầm Tô, sự khó chịu vì bị đánh thức lập tức tan biến.
“Chiều nay Sầm Tô đưa Tuyết Cầu đến chỗ anh. Cô ấy bị làm sao?”
Ngu Thệ Thương kể lại ngắn gọn mọi chuyện đã xảy ra.
“Cô ấy và Khang Kính Tín đã nói cụ thể những gì, chỉ có hai cha con họ mới rõ.”
“Tôi đã cho thư ký kiểm tra camera giám sát, Sầm Tô ôm Tuyết Cầu đứng bất động, thất thần bên cửa sổ gần năm phút.”
“Cô ấy đến văn phòng tôi thì lại hoàn toàn thay đổi thành người khác, nói nói cười cười.”
“Dù Khang Kính Tín đối xử với cô ấy như thế nào, nhưng đó dù sao cũng là cha cô ấy, là người cô ấy từng gửi gắm hy vọng khi còn nhỏ, gặp lại rồi làm sao có thể thực sự coi như người lạ, không có chút rung động nào.”
“Tôi còn nghe nói, con gái út của Khang Kính Tín sẽ đính hôn vào ngày mai, tiệc đính hôn quy mô không nhỏ, mời đến một nửa giới thương nhân Thâm Quyến. Một bên là không hề hỏi han, một bên là nâng niu trong lòng bàn tay.”
Thương Quân không hỏi thêm gì, chỉ nói: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại của bạn thân, anh đứng dậy đi vệ sinh cá nhân.
Bước ra khỏi phòng tắm, anh vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì khi gọi cho Sầm Tô.
Vài lời an ủi, cô không cần.
Với sự độc lập trong những năm qua, cô đã sớm quen với việc tự chữa lành nhanh chóng.
Hai tuần gần đây, liên lạc dần ít đi, cuộc sống của anh dần trở lại bình yên, quay về quỹ đạo ban đầu.
Làm thêm giờ, đi công tác, xoay vòng trong các cuộc xã giao.
Lúc ở một mình thì đọc sách thư giãn, lúc xa hoa lãng phí thì cố gắng giữ bình tĩnh.
Đó mới là cuộc sống thường nhật của anh.
Nhưng một khi nghe tin về cô, tâm trạng của anh vẫn sẽ bị cô ảnh hưởng.
Phải thừa nhận rằng, nụ cười, sự hài hước, sự thông minh và thẳng thắn của cô, không điều gì là không hấp dẫn anh.
Nhưng sự bạc bẽo của cô, quả thực lại khiến anh không thích.
Buổi sáng còn có cuộc họp thương mại, Thương Quân lấy áo sơ mi và vest ra mặc.
Lúc đeo đồng hồ, động tác của anh khựng lại rồi lại khựng lại.
Cuối cùng, anh đặt đồng hồ xuống, cầm điện thoại lên gọi cho Sầm Tô.
Sầm Tô bắt máy ngay lập tức:
“Anh thấy không, em luôn chờ điện thoại của anh đấy.”
Thương Quân: “Là trùng hợp vì em đang nghịch điện thoại thôi.”
Sầm Tô cười sảng khoái: “Đừng vạch trần chứ.”
Cô chưa từng đợi điện thoại của anh, là vì cô biết anh không thể chủ động gọi đến.
“Hôm nay là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho em mà em không nhắn tin gì cho anh.”
Cô xúc một thìa sữa chua, rồi nói tiếp.
“Là một đối tượng yêu đương chất lượng như em đây, sau này anh sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì em đã từng thích anh.”
Thương Quân thêm một từ hạn định cho cô: “Là thích trong lúc nhàn rỗi.”
Sầm Tô cười: “Đừng câu nệ lời nói thế.”
Thương Quân chuyển sang hỏi cô: “Em đang ăn tối à?”
“Chưa. Đang ăn sữa chua, dì giúp việc mua cho em, tủ lạnh nhét đầy đồ ăn vặt rồi.”
Cô nuốt sữa chua xuống, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Bây giờ em cũng đang sống cuộc sống ‘há miệng chờ sung’ rồi, thì ra những ngày được cưng chiều là như thế này.”
Không phải bà ngoại và mẹ không cưng chiều cô, mà là trước đây họ bận rộn kiếm sống, làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, không thể lo chu toàn được.
Lúc nhỏ cô cố gắng chăm sóc bà ngoại, giúp gia đình làm những việc nhà vừa sức.
Sau khi ra nước ngoài từ năm mười sáu tuổi, cô càng phải tự lực cánh sinh mọi việc.
Kể từ khi dì giúp việc của nhà Ngu Thệ Thương đến, sắp xếp nhà cửa ngăn nắp đâu vào đấy, chăm sóc cô chu đáo, tỉ mỉ mọi chuyện, gần như cưng chiều cô như con gái.
Sầm Tô lúc này mới hỏi:
“Anh gọi cho em, có chuyện gì sao?”
Chắc chắn là có việc, dù sao anh cũng không thể gọi để quan tâm cô.
Thương Quân nói: “Không có gì.”
“Chỉ đơn thuần là muốn quan tâm em thôi sao?”
Thương Quân “ừm” một tiếng.
Sầm Tô vô thức nhếch môi:
“Thương Quân, đợi anh đi công tác về, chúng ta ở bên nhau nhé?”
Thương Quân không đồng ý hay bác bỏ, nhưng nói:
“Thời gian yêu đương kéo dài thêm chút nữa, thử một lần cũng không phải là không được.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen