Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 22
Hai người kề sát nhau như vậy, bề ngoài thì ai cũng tỏ ra bình tĩnh.
Trong mắt Sầm Tô ánh lên ý cười: “Tôi đọc sách rất tích cực mà? Ngày nào cũng kiên trì viết cảm nhận về việc đọc sách cho anh xem.”
Thương Quân nói đúng sự thật, khẳng định: “Điểm này không tệ.”
Sầm Tô: “Vậy có nên thưởng cho tôi không?”
Cô nhìn xuống, hơi thở giao nhau với anh, tay chống trên lưng ghế sofa phía sau anh, cổ tay áo len rộng cố ý hay vô tình cọ vào má anh.
Thương Quân khẽ chuyển động yết hầu.
Cô đã mở lời đòi thưởng, anh biết mình chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.
Thương Quân thương lượng với cô:
“Có thưởng rồi, có thể yên tĩnh nửa tiếng, chuyên tâm đọc sách không?”
Anh còn không dám hy vọng cô có thể ngồi yên đọc sách một tiếng đồng hồ mà không bắt anh ở cạnh.
Sầm Tô cười đồng ý: “Chắc chắn không chỉ yên tĩnh nửa tiếng thôi đâu.”
Việc đòi thưởng chẳng qua là trêu đùa anh, sao cô có thể đòi thật được.
Cô ở gần đến vậy, Thương Quân nín thở nói: “Tôi đi lấy thưởng cho cô.”
Sầm Tô cuối cùng cũng đứng thẳng người. Hương thơm thoang thoảng ở chóp mũi Thương Quân đột ngột rời xa, gần như không thể ngửi thấy.
Sầm Tô thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh, nói không vội lấy thưởng:
“Tôi bắt mạch cho anh trước đã, kẻo vừa rồi anh bị tôi dọa sợ.”
“…”
Không cần hỏi ý kiến, Sầm Tô cầm tay phải anh, hướng tới mạch đập của anh.
Cô thực ra muốn biết, vừa rồi cô giả vờ sắp hôn anh, tim anh có đập nhanh hay không.
Hay là thực sự bình tĩnh như vẻ mặt, tĩnh lặng như mặt nước.
Thương Quân nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cô, anh biết rõ ý đồ của cô, nhưng vẫn ngầm cho phép cô làm vậy.
Nếu vừa rồi cô hôn xuống, anh sẽ tiếp tục dung túng cho nụ hôn của cô, hay sẽ tìm lý do để tránh nụ hôn đó?
Ngón tay Sầm Tô dò tìm thấy mạch đập của anh, hai ngón tay ấn lên.
“Thình thịch — thình thịch—”
Mạch đập mạnh mẽ và dồn dập, trùng khớp với nhịp tim của cô lúc này.
Hóa ra không chỉ mỗi mình cô loạn nhịp .
Thương Quân thần sắc tự nhiên nhìn cô: “Bắt mạch ra cái gì rồi?”
Sầm Tô nói: “Hỷ mạch.”
“…”
Thương Quân cười khổ, rút tay lại đứng dậy.
Sầm Tô không hề nói lời càn rỡ, tim anh đập nhanh, đối với cô mà nói, đó chẳng phải là hỷ mạch sao.
(chú thích: hỷ mạch thường được dùng để nói về mạch của người đang mang thai, nhưng ý của Sầm Tô là mạch vui, chữ hỷ có nghĩa là vui vẻ, hạnh phúc hoặc tin vui)
Thương Quân đi lấy phần thưởng cho cô, cô nhân cơ hội bình ổn lại cảm xúc. Mặc dù sẽ không thực sự nhận phần thưởng của anh, nhưng cô vẫn tò mò người đàn ông thẳng tính như anh sẽ tặng gì.
Rất nhanh, Thương Quân từ phía két sắt đi tới, trên tay cầm một thỏi vàng.
Sầm Tô dở khóc dở cười, một món quà thẳng tính đến mức cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
“Anh còn định tạo ra một ‘ngôi nhà vàng’ cho tôi sao?”
Thương Quân đưa cho cô: “Cất giữ cẩn thận.”
Sầm Tô nhận lấy, là một thỏi vàng nặng 50 gram.
“Anh còn có cả thỏi vàng nhỏ như vậy sao? Cứ tưởng vàng anh giấu ít nhất phải từ 500 gram trở lên.”
Thương Quân giải thích:
“Là lúc trước mua để khuyến khích Thương Uẩn và Thương Thấm đọc sách, đọc xong năm cuốn thì được một thỏi, tụi nó một thỏi cũng không lấy được.”
Cả hai đều bỏ cuộc giữa chừng, một người đọc được hai cuốn, một người khó khăn lắm mới kiên trì đọc hết ba cuốn, rồi không có thêm động tĩnh nào nữa.
Lúc đó mua không ít, vẫn luôn cất trong két sắt, không ngờ có ngày lại có thể phát huy tác dụng.
Sầm Tô: “Vậy tôi phải đọc thêm bốn cuốn nữa sao?”
Cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trên tay cô sắp được đọc xong.
Thương Quân nói không cần đọc năm cuốn:
“Cô đọc xong một cuốn, tôi sẽ cho cô một thỏi.”
Em trai và em gái phải đọc năm cuốn mới được một thỏi, còn cô chỉ cần đọc một cuốn.
Sự thiên vị quá rõ ràng này, ai mà không động lòng?
Và ai có thể từ chối được?
Sầm Tô quyết định cất giữ trước, đợi đến khi nghỉ phép xong đi làm, sẽ trả lại hết số vàng đã nhận.
Cô đặt thỏi vàng vào túi, không có thời gian nói chuyện phiếm nữa, cầm lại cuốn sách lịch sử kia, đọc được vài dòng lại nhớ ra điều gì đó, quay sang nói với anh:
“Anh cứ đi làm việc đi, không cần cứ ở đây phí thời gian.”
Thương Quân: “…”
Cô bận kiếm vàng, không cần anh nữa thì gọi là phí thời gian.
Anh lại xác nhận: “Chắc chắn không cần tôi ở cùng chứ?”
“Không cần.”
Sầm Tô cười lắc cuốn sách trong tay, “Cố gắng đọc xong trong hôm nay.”
Thương Quân biết cô hám tiền, nhưng đôi khi cô lại rất hào phóng, ví dụ như cho người yêu cũ tiền chia tay, mắt cũng không chớp.
Nghe Thương Uẩn nói, khi cô chia tay với Giang Minh Kỳ, cô đã cho đối phương hai mươi vạn tệ tiền chia tay.
Thương Uẩn nói nếu anh trai hẹn hò với Sầm Tô, một ngày nào đó bị đá, có khi Sầm Tô sẽ bồi thường còn nhiều hơn.
“Anh, chia tay rồi mà anh còn còn có trợ cấp, anh nói xem anh còn sợ gì?”
Thương Quân nói với cô:
“Vậy tôi vào phòng ngủ ngủ một lát.”
Đi được vài bước, anh lại quay đầu lại:
“Đừng vào phòng ngủ hù dọa tôi.”
Sầm Tô cười: “Vậy anh không khóa cửa phòng ngủ lại sao?”
“Có việc thì gọi điện cho tôi.”
Thương Quân ra hiệu cô xem sách, quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Sầm Tô nói với bóng lưng anh:
“Anh cứyên tâm ngủ đi, trừ khi anh là bạn trai tôi, tôi mới vào phòng ngủ của anh.”
Thương Quân vẫn khóa trái cửa phòng, vì anh cần đi tắm.
Đợi tắm xong bước ra, cơn buồn ngủ đã vơi bớt.
Anh không ngủ, ngồi trên sofa xử lý email bằng điện thoại.
Từ buổi trưa đến tối, dì giúp việc vào phòng làm việc hai lần, một lần mang hoa quả, một lần mang sữa chua.
Dì giúp việc tưởng hai người họ đang yêu nhau, hôm nay là hẹn hò, không ngờ Sầm Tô thực sự đến để mượn sách đọc sách, hơn nữa còn đọc rất say sưa, đến nỗi lúc dì vào đưa hoa quả, ban đầu Sầm Tô còn không nhận ra.
Cuốn sách Sầm Tô chọn khá dày, đọc cả buổi chiều, mới chỉ được một nửa.
Chắc chắn hôm nay không đọc xong được nó rồi. Cô ngẩng đầu khỏi cuốn sách, trời ngoài cửa sổ đã tối đen.
Cô nhắn tin cho Thương Quân: 【Vẫn đang ngủ sao?】
Thương Quân: 【Ở phòng khách. Cô không cho tôi ở phòng làm việc mà? Sợ làm chậm trễ việc cô phát tài.】
Sầm Tô cười: 【Hôm nay phát tài không được rồi, ngày mai mới đọc xong.】
Tin nhắn vừa gửi đi, cửa phòng làm việc đẩy mở.
Thương Quân lại nhìn hộp thoại một lần nữa, khóa màn hình điện thoại.
Sầm Tô đặt sách vào túi: “Cuốn này tôi cũng mang về.”
Thương Quân lịch sự giữ lại: “Dì giúp việc đang nấu ăn, ở lại ăn cùng đi.”
“Thôi không.”
Sầm Tô chỉ vào bàn trà.
“Tôi vốn ăn ít vào buổi tối, cả buổi chiều ăn nhiều hoa quả và hai hộp sữa chua như vậy, tôi ăn không nổi nữa.”
Cô không phải là người giả vờ khách sáo, Thương Quân liền không ép buộc nữa.
Một buổi chiều đọc sách đến quên ăn quên ngủ, nên được khuyến khích.
Anh mở két sắt, lại lấy ra một thỏi vàng.
“Ngày mai trên máy bay cô chắc chắn sẽ đọc xong, tôi đổi trước cho cô.”
Nói rồi, anh nhét thỏi vàng vào trong túi xách đựng sáu cuốn sách.
Một ngày được ưu ái hai lần.
Nếu đổi lại là Thương Uẩn, đọc thiếu một trang cũng không lấy được phần thưởng.
Sầm Tô xách túi xách lên, đối diện với ánh mắt anh:
“Tối nay tôi nhất định phải đọc xong.”
Thương Quân nói không cần:
“Làm việc và nghỉ ngơi phải hợp lý .”
Sầm Tô cười:
“Yên tâm, sẽ không làm anh nghèo đi đâu. Sau này ngoài thời gian ngủ, một nửa thời gian tôi dùng để đọc sách, một nửa dùng để làm việc khác.”
Mặc dù lời cô nói đã đủ ý tứ, nhưng cái “việc khác” đó rõ ràng là ám chỉ anh.
Hai người vừa nói vừa bước ra khỏi phòng làm việc.
Thương Quân bảo cô đợi một chút, anh vào phòng ngủ lấy áo khoác ngoài.
Sầm Tô ngăn lại, nói không cần tiễn:
“Giữa chúng ta không cần khách sáo.”
“Ngày kia anh đi công tác ở đâu?” Cô hỏi lại.
“Hồng Kông.”
Lần gặp mặt tiếp theo trở thành ẩn số. Hy vọng trước khi cô đọc xong bảy cuốn sách mượn, cô có thể gặp lại anh.
Thương Quân tiễn cô đến cửa:
“Thứ tư hoặc thứ năm tuần sau, tôi đưa cô đến nhà Ngu Thệ Thương uống trà. Cụ thể ngày nào, tôi sẽ gọi điện báo trước cho cô.”
Sự bất ngờ này đến quá đột ngột. Nếu không phải lo lắng làm anh sợ, cô thực sự muốn ôm anh một cái để bày tỏ lòng cảm ơn.
Cô muốn quen biết Ngu Thệ Thương, anh thực sự đã để tâm.
“Cảm ơn.”
Sầm Tô làm cử chỉ gọi điện thoại, quay người bước về phía thang máy.
Thương Quân phát hiện, lúc cô đến thì rất tích cực, lúc đi lại dứt khoát.
Cô dường như không thích việc đưa đón, mà thích tự do đến tự do đi.
Giống như thái độ của cô đối với tình cảm.
Anh đóng cửa chính lại, bên kia Sầm Tô đã vào thang máy.
Đợi cửa thang máy từ từ đóng lại, cô lấy thỏi vàng trong túi xách ra nhìn đi nhìn lại.
Chuyến đi này thu hoạch đầy ắp, mượn được bảy cuốn sách, tích lũy được hai thỏi vàng.
Cô không biết trong sách của người khác có hoàng kim ốc hay không, nhưng trong sách của cô thì có.
Thương Quân đã tự tay xây dựng cho cô một căn.
Không biết là vì muốn có thêm vàng trong “ngôi nhà vàng”, hay chỉ đơn thuần bị nội dung sách thu hút, sau khi về đến nhà, Sầm Tô đi tắm nước nóng, sấy khô tóc rồi ngồi tựa đầu giường đọc sách.
Dù sao ngày hôm sau không cần phải dậy sớm, cô cứ thế buông thả bản thân, không lo thức khuya quá sẽ không dậy nổi.
Đọc xong trang cuối cùng, đã là một giờ mười phút sáng.
Cứ nghĩ sẽ buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, không còn sức lực để viết cảm nhận sau khi đọc, ai ngờ gấp sách lại, tắt đèn nằm xuống, đầu óc lại đặc biệt tỉnh táo.
Nhất thời chưa ngủ được, cô mò lấy điện thoại, bắt đầu viết cảm nhận sau khi đọc.
Có lẽ là do dạo gần đây viết nhiều, giờ đây viết lách không còn khó khăn như hồi viết văn cấp ba nữa, lúc đó thường vắt óc cả buổi cũng không viết được vài dòng.
Không biết từ lúc nào, cô đã lưu loát viết được sáu bảy trăm chữ.
Như trước đây, cô đăng bài với trạng thái chỉ mình Thương Quân thấy.
Gửi xong, cô tắt điện thoại đặt sang một bên, nhắm mắt lại để chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này rảnh rỗi để suy nghĩ kỹ hơn, việc thức khuya đọc hết cuốn sách này, rốt cuộc là vì để kiếm vàng, hay thực sự bị cuốn sách thu hút?
Có một giọng nói thành thật trong lòng trả lời cô: vì để kiếm vàng.
Thương Quân mãi đến chiều hôm sau mới thấy dòng trạng thái đó, lúc này, Sầm Tô đã ở trên chuyến bay đến Thâm Quyến.
Đọc suốt cả đêm, anh cứ nghĩ lúc đó cô chỉ nói đùa.
Sau khi hạ cánh ở Thâm Quyến, Sầm Tô bận rộn sắp xếp nhà mới, mỗi ngày vẫn dành hai tiếng đồng hồ để đọc sách, vì thế không liên lạc lại với anh.
Ngày hôm sau, anh lên đường bay đi Hồng Kông.
Vì công việc bộn bề, mãi đến tối thứ tư, anh mới sắp xếp được thời gian đến nơi ở của Ngu Thệ Thương tại Deep Water Bay.
Ngu Thệ Thương không ngờ bạn thân tối nay lại đến, đang một mình dùng bữa.
Cuộc gọi với cháu gái vẫn đang diễn ra, điện thoại mở loa ngoài, đa phần là cháu gái nói, anh thỉnh thoảng đưa ra lời khuyên.
Ở đầu dây bên kia, Ngu Duệ báo cáo xong công việc, rót một ly rượu vang đỏ, dựa vào ban công ngắm cảnh đêm Hồng Kông.
Cô cũng không rõ vì sao, lại vô cớ thở dài một hơi.
Ngu Thệ Thương: “Còn trẻ, lại thở dài trước mặt người có tuổi như chú, không hợp lắm nhỉ?”
Ngu Duệ: “Chú ơi, chú nói xem có phải con không biết đủ không? Trước đây con liều mạng muốn vào bộ phận cốt lõi của tập đoàn, bây giờ vào rồi, lại cảm thấy chẳng qua cũng chỉ có thế. Không vui vẻ như mình tưởng tượng.”
Ngu Thệ Thương nuốt thức ăn xuống, dừng vài giây mới lên tiếng:
“Đã đạt được rồi, đương nhiên sẽ cảm thấy chỉ có thế, làm sao có thể trân trọng được.”
Ngu Duệ đang nhấp rượu, nghe ra chút u oán trong giọng chú mình.
Nhưng cô trực giác, không phải vì những lời cô vừa nói.
“Chú ơi, chú gặp chuyện gì rồi?”
Cô cố ý bổ sung một câu, “Con nói về chuyện tình cảm.”
Chuyện của tập đoàn, chưa đến mức khiến chú cô bộc lộ giọng điệu này.
Ngu Thệ Thương: “Đang nói chuyện của con, sao lại chuyển sang chú rồi?”
Anh liền chuyển sang chủ đề khác: “Không phải con muốn lấy lại quyền quản lý Tân Duệ Y Tế sao? Chú có một người thích hợp, có muốn chú giới thiệu cho con không?”
Ngu Duệ từ chối ngay: “Không cần, cảm ơn chú.”
Cô không thích bị ràng buộc bởi tình cảm cá nhân, một khi đã dính đến tình người, một số chuyện sẽ khó mà nói chuyện được.
Không cần chú giới thiệu còn có một lý do khác, cô đã có ứng cử viên ưng ý, vừa giỏi nghiên cứu vừa giỏi quản lý, chỉ là đối phương vừa mới nghỉ việc không lâu, từ chối lời mời của nhiều doanh nghiệp, nói rằng cần một kỳ nghỉ dài để tự điều chỉnh.
Cô không vội, có đủ kiên nhẫn đợi đối phương nghỉ phép xong. Đợi thời cơ thích hợp, cô sẽ đích thân đi mời người đó.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của quản gia. Chỉ nghe quản gia nói với chú cô: “Thương Quân đến rồi, xe sắp tới cửa.”
Ngu Duệ: “Chú ơi, chú cứ bận đi, hôm khác con qua thăm chú.”
Ngu Thệ Thương khá tin tưởng Sầm Tô, lại cố gắng tiến cử:
“Nếu có cần, con cứ gọi điện cho chú, cô ấy là người kiệt xuất trong ngành.”
“Không cần.”
“…”
Đứa trẻ này, một chút lời khuyên cũng không nghe.
Ngu Thệ Thương vừa cúp điện thoại, phòng khách đã có tiếng động, quản gia đang nhiệt tình chào hỏi Thương Quân.
Thương Quân đi một mạch từ sân đến phòng khách, rồi vào nhà hàng, không thấy một con chó nào.
Bình thường anh đến, sẽ có vài con quen thuộc trực tiếp lao đến.
Nhìn thấy bạn thân, câu đầu tiên của Thương Quân là: “Chó nhà anh đi đâu rồi?”
Ngu Thệ Thương: “Gửi đi làm đẹp rồi, mai mang chúng về.”
“…”
Thương Quân bỗng cười, hôm đó anh chỉ nói bâng quơ, không ngờ Ngu Thệ Thương lại để tâm.
Samoyed vừa được làm đẹp xong, Sầm Tô xem xong, e rằng sẽ càng muốn nuôi một con.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen