Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Next

Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 19

  1. Home
  2. Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 19
Prev
Next
 

Nói xong, Thương Uẩn nhìn đồng hồ, mới trôi qua bốn mươi đến năm mươi giây. 

Đã nói chỉ khuyên một phút, tuyệt đối sẽ không quá giờ. Việc mai mối này, cần phải có chiến lược.

 

Trên bàn ăn không có món nào anh thích, anh cầm dụng cụ ăn, ăn tạm vài miếng. 

Thương Quân mỗi lần đều bị những lời lẽ vô lý của em trai làm cho phải thay đổi nhận thức.

 

Anh cầm điện thoại lên, bảo quản gia gửi số điện thoại của người phụ trách quản lý căn hộ qua. 

Quản gia gọi điện đến: “Có chuyện gì cậu cứ dặn dò tôi, tôi sẽ liên hệ quản lý xử lý.” 

Thương Quân nói: “Tôi tự mình liên hệ quản lý.”

 

Thương Uẩn đột ngột ngẩng đầu lên, ngăn anh trai đang định gọi điện lại. 

Anh ra tay trước: “Là định bảo quản lý xóa thông tin ra vào của em, đúng không? Nếu phải, không cần gọi nữa. Lúc nãy em lên lầu đã thông báo cho họ, xóa thông tin của em khỏi hệ thống kiểm soát ra vào hoàn toàn rồi. Tan nát cõi lòng như vậy, em cần gì phải đến nữa.”

 

Thương Quân: “…” 

Anh đặt điện thoại xuống.

 

Thương Uẩn từ phản ứng của anh trai liền biết, anh đã dự đoán đúng, quả nhiên thông báo cho quản lý xóa thông tin ra vào của anh, không cho phép anh đến nữa trong thời gian ngắn. 

Thực ra anh không hề bảo quản lý xóa thông tin của mình, vừa nãy chỉ là nhanh trí làm theo phản xạ. 

Hơn hai mươi năm chung sống, anh là người như thế nào, anh cả rõ như lòng bàn tay. Tương tự, anh cũng hiểu rõ tính cách của anh cả. 

Vì vậy mỗi lần đều phải đấu trí đấu dũng như thế này, đoán tới đoán lui. Thắng thua chia đều. Lần này, anh thắng.

 

Thực ra, dù có xóa quyền thật, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm anh em họ. 

Vì chuyện này đã từng xảy ra n lần rồi.

Khác biệt duy nhất là, những lần trước đều là quản gia thông báo cho người phụ trách quản lý. Còn lần này, anh cả muốn tự mình gọi điện.

 

“Chỉ có anh thấy em chướng mắt. Anh có biết không-”

 

Thương Quân tiếp lời: 

“Có biết có em trai tốt như em, là phúc khí của anh, biết bao nhiêu người cầu mà còn không được, đúng không? 

Bây giờ mày cứ đi hỏi trong giới xem, ai muốn cái phúc khí này, anh bù tiền cho họ mang đi.”

 

“…”

 

Thương Uẩn bị tức đến bật cười.

 

Thương Quân ra hiệu: “Ăn cơm đi.” 

Anh muốn được yên tĩnh một lát.

 

Thương Uẩn lúc này mới chú ý đến chiếc cốc sứ trên bàn ăn, bất kể là màu sắc hay chất liệu, đều không giống chiếc cốc mà anh cả hay dùng. 

Nhưng cũng có một khả năng, chiếc cốc có vẻ ngoài “thô” này, thực chất là một tác phẩm nghệ thuật độc bản của một nghệ nhân nào đó.

 

Anh đưa tay dài ra, xoay mặt trước của chiếc cốc, định xem có dấu hiệu của nghệ nhân không, nhưng lại thấy rõ logo của một nhãn hiệu sữa chua. Hóa ra là chiếc cốc tặng kèm khi mua sữa chua. 

Nếu anh không nhớ lầm, Sầm Tô thích nhất sữa chua nhãn hiệu này. Có lần anh tham gia buổi họp thảo luận của nhóm nghiên cứu, họp quá muộn, cô đã phát cho mỗi người hai hộp để lót dạ.

 

Thương Uẩn quyết định thăm dò anh cả: 

“Cái cốc trông đẹp đấy, em mang đến văn phòng dùng nhé?”

 

Thương Quân liếc mắt nhìn thấu ý đồ của em trai, dứt khoát lấy lui làm tiến, quay sang dì giúp việc đang đứng ở quầy đảo bếp nói: 

“Dì ơi, tìm một cái hộp đóng gói chiếc cốc sứ này lại, cho Thương Uẩn mang đi. Đóng gói cả cà phê hạt mà nó để ở đây luôn, một hai năm này nó không có thời gian qua đây đâu.”

 

“…” 

Cũng không đến mức một hai năm không đến.

 

Thương Uẩn thấy anh cả không hề có chút luyến tiếc gì với chiếc cốc, liền mất đi hứng thú thăm dò. 

Cho đến khi ăn xong bữa sáng và rời đi, anh không hề nhắc đến nửa lời liên quan đến Sầm Tô nữa. Trước khi đi, anh chỉ mang cà phê hạt của mình đi, chiếc cốc thì không lấy.

 

Thương Quân cầm chiếc cốc sứ lên ngắm nghía, hôm nào Thương Thấm qua đây, nhìn thấy chắc chắn sẽ phản ứng giống Thương Uẩn, lại định thăm dò anh bằng cách “mang cốc đi”. 

Anh bảo dì giúp việc khử trùng và sấy khô chiếc cốc, cất vào tủ rượu.

 

Dì giúp việc nhìn ngó chiếc cốc, là Thương Thấm tặng à?

 

Thương Quân cầm chiếc điện thoại trên bàn ăn, gọi cho người phụ trách quản lý tòa nhà. Anh hiểu Thương Uẩn, tuyệt đối không thể tự mình yêu cầu xóa thông tin ra vào, đó chỉ là chiêu đánh lạc hướng. 

Điện thoại của đối phương có lẽ không ở bên cạnh, không nghe máy, anh cúp điện thoại.

 

Hôm nay là ngày nghỉ, Thương Quân theo thói quen đi vào phòng làm việc. 

Căn phòng lớn nhất trong căn hộ là phòng làm việc, có tám tủ sách cao kịch trần. Trước đây anh chưa từng chú ý mình có bao nhiêu cuốn sách, hôm nay ước tính sơ bộ, không dưới năm nghìn cuốn. 

Anh không mở máy tính, đi thẳng đến tủ sách, rút một cuốn từ kệ sách đựng sách mới. Kể từ khi thêm WeChat của Sầm Tô, Thương Uẩn bắt đầu làm mai cho họ, trong khoảng thời gian dài như vậy anh chỉ đọc xong một cuốn, sau đó không còn dành thời gian đọc sách nữa.

 

Vừa cầm sách đi đến ghế sofa, điện thoại reo lên, người phụ trách quản lý gọi lại. 

Thương Quân bắt máy, tự giới thiệu trước: “Tôi là Thương Quân.”

 

“Chào Thương tổng, tôi vừa họp xong. Ngài có chỉ thị gì ạ?” 

Người phụ trách quản lý quen biết Thương Uẩn, nhưng hiếm khi gặp người chủ sở hữu thực sự này.

 

Thương Quân: “Xóa thông tin kiểm soát ra vào của em trai tôi, không có sự cho phép của tôi, đừng cho phép ghi lại lần nữa.”

 

“… Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Thương tổng cứ yên tâm, chưa được sự đồng ý của chủ sở hữu, chúng tôi tuyệt đối không để bất kỳ khách thăm nào lên lầu.” 

Trước đây Thương Quân thấy em trai phiền phức, đều là quản gia gọi điện cho anh, việc xóa thông tin ra vào nhiều nhất chỉ kéo dài một tháng, sau đó lại khôi phục như cũ. 

Nhưng lần này nghe giọng điệu của Thương Quân, dường như không có ý định khôi phục lại nữa. 

Người phụ trách quản lý thầm nghĩ, 90% là Thương tổng đã hẹn hò rồi, cần không gian riêng tư, nếu không sẽ không làm thật.

 

Sầm Tô chưa bao giờ cảm thấy một tuần thời gian lại dài đằng đẵng đến vậy, cảm giác như đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng kết quả mới là thứ ba. 

Ngày khởi hành ngày càng gần, Sầm Túng Y lo lắng con gái buồn bã, mấy ngày nay cứ rảnh là gọi video trò chuyện cùng con.

 

“Hôm nay không ra ngoài đi dạo à?”

 

“Không, ở nhà đọc tiểu thuyết.” 

Sầm Tô nhấc cuốn tiểu thuyết trên đùi lên vẫy vẫy trước ống kính.

 

Sầm Túng Y vội nói: “Ê đừng nhúc nhích, mẹ còn chưa nhìn rõ.”

 

“Là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.” 

Sầm Tô hướng bìa sách về phía màn hình. “Lần này mẹ nhìn rõ rồi chứ?”

 

“Quả nhiên mẹ con tâm ý tương thông, cuốn này mẹ cũng có.” 

Vừa nói, Sầm Túng Y vừa đi về phía giá sách.

“Mấy năm trước mẹ rất mê khoa học viễn tưởng, đã mua không ít.” 

Bà chuyển camera sau, hướng về phía hàng sách đó.

“Thấy không? Cuốn ở giữa, cùng phiên bản luôn.”

 

Giá sách của mẹ cô bày đầy đủ loại đồ trang trí, muôn hình vạn trạng. Trong đó không ít đồ trang trí bằng hồng ngọc, chất liệu ôn nhuận, ánh sáng mềm mại, khiến người ta không thể rời mắt. 

Từ khi cô có ký ức, mẹ cô đã sưu tầm những món đồ bằng ngọc này.

 

Ống kính chớp một cái, khuôn mặt mẹ cô lại trở về màn hình. 

Sầm Túng Y không biết cuốn tiểu thuyết con gái đọc là do Thương Quân giới thiệu, chỉ trò chuyện vài câu, chủ đề lại quay về việc khi nào đi Thâm Quyến: 

“Bà ngoại bây giờ vẫn chưa đi được, sau khi kết thúc liệu trình này, mẹ định để bà ổn định rồi mới đi. Con không cần vội về, đã không nỡ rời xa Bắc Kinh rồi thì cứ ở thêm vài ngày nữa.”

 

“Không cần đâu. Bây giờ con chỉ mong thứ bảy mau đến, tốt nhất là ngày mai luôn.”

 

Sầm Túng Y trêu con gái: “Thâm Quyến có người trong lòng của con à?”

 

Sầm Tô cười nói: “Thứ bảy thì có.”

 

Nhắc đến thứ bảy, Sầm Túng Y tự nhiên liên tưởng: 

“Sữa chua lại có chương trình khuyến mãi à?”

 

“…” 

Sầm Tô vừa cười vừa vẫy tay với mẹ. “Mẹ bận việc đi, con đọc tiểu thuyết đây.”

 

Kết thúc cuộc gọi video, cô vứt điện thoại sang một bên, lại vùi mình vào cuốn sách. Nhiều ngày trôi qua, cô mới đọc được hai phần ba, đôi khi đọc một hồi liền cảm thấy vô vị buồn tẻ, nhưng để hình thành thói quen đọc sách, cô vẫn kiên trì đọc nửa tiếng đến một tiếng mỗi ngày.

 

Lúc không để ý, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đã tắt dần. Sầm Tô co mình trên ghế sofa, đọc sách đến mức hai mí mắt dán chặt vào nhau.

 Cô gấp sách lại, cầm điện thoại lên gửi cho Thương Quân: 【Tôi không nhìn thấy “ngôi nhà vàng” ở trong sách.】

 

(chú thích: người xưa hay bảo trong sách có ngôi nhà vàng, trích từ bài thơ sau, mình chỉ lấy 4 câu đầu: 

Phú gia bất dụng mại lương điền, Thư trung tự hữu thiên chung túc.

An cư bất dụng giá cao đường, Thư trung tự hữu hoàng kim ốc.

Dịch nghĩa: Nhà giàu không cần mua ruộng nhiều, trong sách tự có ngàn chung thóc.

Ở yên chẳng cần xây gác cao, trong sách tự có ngôi nhà vàng.) 

 

Thương Quân biết ngay cô căn bản không thể kiên trì được nửa tháng, giống hệt Thương Thấm. Anh trả lời: 

【Cô đi mua một thỏi vàng có trọng lượng nhỏ, kẹp vào trong sách.】

 

Sầm Tô cười phá lên: 【Nếu thật rồi, vậy tôi sẽ chỉ thấy vàng thôi.】

 

Cô lại bổ sung một câu: 【Vì để gặp anh vào thứ bảy, tôi vẫn sẽ kiên trì đọc sách.】

 

Để tự đốc thúc bản thân đọc sách, Sầm Tô quyết định đánh dấu mỗi ngày, chia sẻ cảm nhận về việc đọc sách trên mạng xã hội. 

Cô vốn là người có năng lực thực thi, nói lời chào tạm biệt với Thương Quân xong liền mở ghi chú ra viết.

 

Cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đó cô đã đọc được phần lớn, hôm nay cô viết ra hết tất cả cảm nhận của mình. Mặc dù trong quá trình đọc cảm thấy một số nội dung khô khan, nhưng chi tiết thì đều nhớ. Khi đã nhập tâm, cô liền quên cả thời gian.

 

Ban đầu cô không để ý số chữ, cho đến khi chuẩn bị sao chép để đăng lên mạng xã hội mới nhìn lại, một người mà lúc học cấp ba cần viết bài văn 800 chữ suýt chút nữa xỉu lên xỉu xuống, lại viết được hơn một nghìn hai trăm chữ.

 

Cô cài đặt phạm vi hiển thị, chỉ mình Thương Quân có thể xem. 

Tám trăm năm cô không đăng một dòng trạng thái nào, dòng đánh dấu đọc sách hôm nay là dòng đầu tiên trong vòng hai năm. 

Trước đây vì chuyện đăng trạng thái này, Giang Minh Kỳ còn cố ý hỏi cô, có phải đã chặn anh rồi không.

 

Mãi đến mười giờ rưỡi tối, Thương Quân cuối cùng cũng thả tim. Anh nhắn tin riêng cho cô: 【Đăng cho tôi xem à?】

 

Sầm Tô hào phóng thừa nhận: 【Ừa. Chỉ mình anh xem được.】 

Cô nói: 【Hơi dài, không ngờ lại viết nhiều đến thế.】

 

Thương Quân: 【Tôi đã đọc hết rồi.】 

Sầm Sầm: 【Không sót một chữ nào?】 

Thương Quân: 【Ừm.】

 

Sầm Tô luôn có cách lồng ghép sự mập mờ vào lời nói đùa, khiến không khí vui vẻ không ngượng nghịu: 

【Đọc xong có thấy kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu không?】

 

Thương Quân: 【Đó là cô cảm thấy như vậy thôi.】

 

Sầm Tô cười lớn: 【Ngủ ngon nhé. Tôi vào trong mộng tìm anh tính sổ đây.】

 

Nói về chuyện mơ, cô chưa từng mơ thấy Thương Quân bao giờ. 

Ngược lại, cô mơ thấy Giang Minh Kỳ hai lần, lần gần nhất là trưa hôm qua đọc sách mệt quá, ngủ quên trên sofa, trong mơ Giang Minh Kỳ nói muốn xem cô có thể thích Thương Quân bao lâu, kế hoạch đọc sách đừng có mà thất bại giữa chừng.

 

Những ngày tiếp theo, cô kiên trì viết cảm nhận sau khi đọc, dài thì ba bốn trăm chữ, ngắn thì một hai trăm chữ. 

Thương Quân mỗi ngày đều thả tim bài viết của cô, nhưng thường rất muộn, có lẽ lúc đó anh mới xong việc. Mạng xã hội chỉ một mình anh xem được, duy trì liên lạc giữa hai người họ. 

Tất cả các dòng trạng thái đều chỉ có một mình anh thả tim, cô cũng chỉ chia sẻ những lời thật lòng với mình anh. 

Sự riêng tư và độc quyền này đã xoa dịu sự khó chịu khi phải chờ đợi để gặp lại.

 

Cuối cùng cũng đến thứ bảy, một ngày trước khi cô rời Bắc Kinh. 

Trong tủ lạnh còn lại hộp sữa chua cuối cùng, cô lấy ra ăn sáng. 

Nhìn tủ lạnh trống rỗng, nghĩ đến chuyến bay chiều mai, sắp rời khỏi nơi đã sống nhiều năm, niềm vui được gặp mặt pha lẫn với sự luyến tiếc khó tả.

 

Ăn sáng đơn giản xong, Sầm Tô trang điểm rồi ra ngoài, tản bộ từ từ dọc theo phố. Cô còn nợ Thương Quân một món quà, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì. Anh không thiếu thứ gì, mối quan hệ giữa cô và anh như vậy, rất khó chọn được món quà phù hợp và có chừng mực.

 

Đi dạo cả buổi sáng cũng không có thu hoạch, buổi trưa cô đến một quán bán mì tương đen lâu đời có tiếng. 

Cô vừa gắp một đũa mì đưa vào miệng, tin nhắn của Thương Quân gửi đến, hỏi cô khoảng mấy giờ chiều sẽ đến. Anh có xã giao buổi trưa, khoảng hai rưỡi chiều mới về đến nhà.

 

Sầm Tô mò điện thoại ra khỏi túi, qua tấm kính cửa sổ quán mì, cô chụp một bức ảnh về tòa chung cư cao chót vót kia gửi qua.

 

【Đang ở gần nhà anh đây, qua đây ăn mì tương đen. Trùng hợp ghê, chỗ tôi ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy tòa chung cư của anh.】

 

Thương Quân: 【Thích mì tương đen à?】

 

Sầm Tô nói: 【Không thể nói là thích hay không thích, đây là lần đầu tôi đến quán này. Sắp đi rồi, sau này khó mà ăn được hương vị chính tông như thế này, nên qua đây nếm thử.】

 

Thương Quân: 【Ngày mai đi rồi sao?】

 

Sầm Tô trả lời: 【Ừa.】

 

Cô lại đùa: 【Nếu có người giữ tôi lại, tôi sẽ không đi vội.】 

Lời nói đùa thường là lời thật lòng.

 

Thương Quân: 【Cô có quan hệ tốt như vậy, còn sợ không có ai giữ lại sao?】

 

Sầm Tô: 【Vậy tôi gửi tin nhắn hàng loạt thử xem, xem ai sẵn lòng giữ lại~】

 

Thương Quân: 【Thương Thấm sẽ là người đầu tiên khóc lóc đòi giữ cô lại.】

 

Sầm Tô cười: 【Coi chừng tôi đến chỗ Thương Thấm mách tội anh đó.】

 

Khoảng vài giây trôi qua. Sầm Tô hỏi anh: 

【Nếu anh nhận được tin nhắn hàng loạt đó, anh sẽ trả lời tôi như thế nào?】

 

Prev
Next
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

nguyen-lai-nguoi-cung-khong-don-gian
Nguyên lai ngươi cũng không đơn giản – Kim Bính
September 1, 2024
tieu-thuyet-ngay-mai-ruc-ro-tuy-hau-chau
Ngày Mai Rực Rỡ – Tuỳ Hầu Châu
December 1, 2025
giang-nam-lao
Giang Nam Lão – Mặc Bảo Phi Bảo
September 7, 2024
tinh-yeu-va-anh-mong-tieu-nhi
Tình Yêu và Anh – Mộng Tiêu Nhị
August 31, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (2)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (0)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (0)
  • Ngôn tình (20)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (4)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (13)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (0)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình