Freud Của Anh Ấy - Mộng Tiêu Nhị - Chương 15
Anh sẵn lòng cho cô mượn vệ sĩ đi cùng, Sầm Tô đương nhiên sẽ không từ chối.
Cô hào phóng chấp nhận: “Vậy thì tôi không khách sáo nhé.”
Thương Quân nói: “Cô cũng có thể khách sáo.”
Sầm Tô cong môi: “Tuyệt đối không khách sáo với anh.”
“Làm sao để liên lạc với vệ sĩ của anh?”
Cô chuyển chủ đề.
Thương Quân: “Tôi sẽ bảo anh ấy đi tìm cô. Bất cứ chuyện gì cô dặn anh ấy làm, không cần báo cáo với tôi, anh ấy cũng sẽ không báo cáo cho tôi.”
Hơi dừng lại, anh đổi giọng.
“Đương nhiên, nếu cô muốn hỏi thăm chuyện của tôi, thì lại là chuyện khác.”
Sầm Tô trấn an anh:
“Tôi sẽ không hỏi thăm người khác, muốn biết tin tức của anh, anh đang ở đâu, tôi sẽ hỏi thẳng anh.”
Hỏi chính anh còn có thể liên lạc nhiều hơn, lại còn đảm bảo sự thật, sao lại không làm chứ.
Thương Quân nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”
“Hết rồi. Còn anh? Công việc kết thúc chưa?”
Thương Quân “ừm” một tiếng đáp lại cô.
Sầm Tô ngồi bên cửa sổ, lúc này mới có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Cô cũng nhìn đồng hồ, nói qua điện thoại: “Anh chắc sẽ không ngủ lúc mười giờ đâu nhỉ?”
“… Muốn nói gì?”
“Nếu anh không vội nghỉ ngơi, tôi sẽ trò chuyện với anh thêm vài phút.”
Thương Quân xin lỗi trước:
“Trò chuyện với cô, tựa như với Thương Uẩn và Thương Thấm, là tự rước lấy phiền phức.”
Sầm Tô cười đảm bảo: “Tôi sẽ không chọc tức anh đâu.”
Cô tựa vào ghế sofa, ăn hoa quả chào mừng khách sạn tặng, đã lâu rồi cô không được thư giãn như vậy.
Nhưng cô cảm thấy đĩa hoa quả này không đẹp bằng mẹ cô làm.
Lời đảm bảo của cô, Thương Quân không tin. Thương Thấm và Thương Uẩn mỗi ngày đều bảo đảm.
Tranh thủ lúc cô ăn, anh gửi cách thức liên lạc của vệ sĩ qua.
“Lưu lại đi.”
“Vâng.”
Sầm Tô đang lưu số điện thoại thì mới để ý đến tin nhắn thông báo hoàn tiền thuê phòng đã nhận được nửa tiếng trước. Số tiền cô đã đặt phòng đã được hoàn lại. Lý do hoàn tiền là: quá hạn không nhận phòng.
“Chủ tịch Ngu đã hoàn lại tiền phòng cho tôi rồi, thật ngại quá.”
“Không cần ngại. Anh ấy ghi nợ vào tài khoản của tôi rồi.”
“…”
Sầm Tô không định chuyển tiền lại cho anh, làm vậy sẽ tạo cảm giác xa cách, hơn nữa anh cũng sẽ không nhận.
“Đợi mấy ngày này tôi bận xong, tôi sẽ chọn cho anh một món quà, để bù lại tiền phòng và tiền ăn, anh không được từ chối nhận.”
“Tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.”
Cô chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.
Sầm Tô khóa điện thoại, tựa vào sofa nhắm mắt thả lỏng.
Hôm nay đặc biệt viên mãn, gặp được Thương Quân, quen biết Ngu Thệ Thương, lại sắp có được tất cả tài liệu của Tân Duệ Y Tế.
Sáng sớm hôm sau, người vệ sĩ liên lạc với cô, hỏi có dặn dò gì không. Nói chuyện qua điện thoại không tiện, hai người hẹn gặp ở nhà hàng ăn sáng.
Người vệ sĩ rất bất ngờ khi nhận được chỉ thị của ông chủ vào hôm qua, nhưng chỉ kinh ngạc vài giây, rồi lại cảm thấy việc ông chủ phá lệ cũng là hợp lý.
Anh vừa ngồi xuống nhà hàng, thì Sầm Tô đến.
Từ việc ban đầu ngăn cô không cho cô tiến gần hơn đến ông chủ, cho đến hôm nay lắng nghe cô sắp xếp, trước sau chỉ cách nhau nửa tháng. Cả hai coi như là người quen cũ, bỏ qua những lời chào hỏi không cần thiết.
Sầm Tô đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi muốn biết tình hình sức khỏe của ông cụ Triệu, cổ đông của Tân Duệ Y Tế, hiện giờ thế nào. Ngoài ra là việc bổ nhiệm và mạng lưới quan hệ của tất cả thành viên gia đình họ Triệu trong công ty, đặc biệt là Triệu Tuần.”
“Nếu Tân Duệ có đợt ứng cử nội bộ nào, cũng giúp tôi để ý một chút.”
Người vệ sĩ gật đầu, ghi lại từng việc một.
Về người cha Khang Kính Tín, Sầm Tô nói chỉ cần thông tin chi tiết về việc kinh doanh của ông ta, còn về gia đình, cô không quan tâm. Cho đến tận bây giờ, cô không hề biết người vợ hiện tại của ông ta là ai, và có bao nhiêu con cái.
Vì không quan tâm, nên cô cũng không muốn tìm hiểu.
Ăn sáng xong, Sầm Tô gọi taxi đi gặp Tiểu Khâu. Tiểu Khâu đã giúp cô chọn lọc bốn căn nhà, nằm ở các khu chung cư khác nhau.
Cô dành nửa ngày để xem hết bốn căn. Cô ưng căn thứ ba, ba phòng ngủ nhỏ gọn, nội thất còn mới đến chín phần, được bảo quản tốt. Trang trí theo phong cách gỗ mộc, là kiểu bà ngoại cô thích. Cửa sổ chạm sàn của phòng khách đối diện thẳng ra vịnh biển, cảnh biển thu trọn trong tầm mắt. Căn nhà không giáp mặt đường, tương đối yên tĩnh.
Cô yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên căn nhà này, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy Thương Quân.
Tiền thuê là đắt nhất trong bốn căn, nhưng vì thích nên tiền thuê đắt hơn một chút cũng không sao.
Ngay buổi chiều cùng ngày, cô ký hợp đồng, thanh toán tiền thuê và tiền đặt cọc.
Tiểu Khâu tiễn cô ra đến cửa, nhiệt tình nói:
“Nếu chị cần gì khi chuyển nhà, cứ tìm em nhé.”
Ra khỏi công ty môi giới, Sầm Tô nhận được điện thoại của người vệ sĩ, mang đến tin vui đầu tiên trong ngày, ông cụ Triệu đã thoát khỏi nguy hiểm, tạm thời không có vấn đề lớn.
Về các tài liệu liên quan đến Tân Duệ Y Tế, người vệ sĩ nói sẽ tổng hợp và gửi cho cô sau.
“Báo cáo thường niên của Tân Duệ đã ra, lợi nhuận năm ngoái rất tốt.”
Trước khi cúp điện thoại, người vệ sĩ bổ sung thêm một câu.
Mặc dù Tân Duệ không còn liên quan gì đến cô nữa, nhưng cô vẫn hy vọng Tân Duệ ngày càng tốt hơn, vì nó từng mang theo tất cả ước mơ của ông ngoại cô.
Sầm Tô ở Thâm Quyến ba ngày, chiều thứ ba trở về Bắc Kinh. Thương Quân về sớm hơn cô một ngày, tối hôm qua anh hạ cánh ở Bắc Kinh, tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn tối nay.
Anh không thích những buổi tiệc ồn ào, nhưng mỗi năm đến sinh nhật anh, Thương Uẩn đều gọi tất cả mọi người trong giới đến chúc mừng sinh nhật anh.
Cậu em trai này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, anh nhớ ngày sinh nhật của tất cả mọi người trong nhà, và lần nào cũng chuẩn bị rất chu đáo.
Người khác đến dự sinh nhật anh, anh cũng phải có qua có lại.
Chưa đến sáu giờ, anh nhận được tin nhắn của Thương Uẩn, nhắc anh đừng quên đến dự tiệc. Thương Quân vẫn đang ở công ty, sau khi thấy tin nhắn liền tắt máy tính, lên đường đến buổi tiệc sinh nhật của bạn.
Thương Uẩn lúc này đã đến câu lạc bộ, vốn nghĩ mình đến đủ sớm, nhưng vừa đẩy cửa phòng riêng ra, bên trong đã ồn ào náo nhiệt. Anh không đến bàn chơi bài góp vui, liếc mắt liền thấy Giang Minh Kỳ đang nằm dài trên sofa uống rượu vang đỏ.
“Sao lại có vẻ thoi thóp sắp chết vậy?”
Thương Uẩn đá nhẹ anh một cái.
Giang Minh Kỳ không thèm nhấc mí mắt:
“Đang điều chỉnh lệch múi giờ, không lẽ phải sống động như rồng như hổ sao?”
“… Tổng cộng chỉ có hai tiếng đồng hồ lệch múi giờ, cậu có ngại không khi điều chỉnh suốt một tuần?”
Chưa từng nghe ai từ Úc về mà phải mất cả tuần để quen thuộc giờ giấc.
Giang Minh Kỳ cuối cùng cũng ngước mắt lên:
“Ai nói với cậu tôi đang điều chỉnh múi giờ Úc?”
Sau khi nghỉ mát từ Brisbane về, anh lại đi Luân Đôn công tác, vừa xuống máy bay là chạy đến câu lạc bộ ngay.
Thương Uẩn nhớ đến dòng trạng thái trên mạng xã hội của anh một tuần trước, tiền chia tay vẫn còn hơn hai vạn.
“Không đủ cho cậu du lịch nước ngoài nhỉ, tự mình lại bỏ thêm tiền à?”
Giang Minh Kỳ: “…”
Đúng là cứa vào vết sẹo cũ. Anh vô thức lắc nhẹ ly rượu đế cao, lẳng lặng nhìn Thương Uẩn.
“Không phải cậu định giới thiệu bạn trai cho cô ấy sao? Thành rồi à?”
Thương Uẩn: “Không được thuận lợi lắm.”
Giang Minh Kỳ lập tức cảm thấy thoải mái, mặc dù anh cảm thấy Sầm Tô là người phụ nữ vô tâm, và đã ngăn Thương Uẩn đừng giới thiệu cho cô ấy, nhưng dù ít dù nhiều, cũng có sự chiếm hữu của bản thân anh đang quấy phá.
Lòng ích kỷ vẫn hy vọng cô ấy đừng hẹn hò nữa.
“Định giới thiệu ai? Bây giờ có thể nói được rồi chứ?”
Thương Uẩn úp mở: “Thành công rồi sẽ nói.”
Giang Minh Kỳ tự trách mình không chịu thua kém suốt một hồi, cuối cùng vẫn hạ mình: “Hay là cậu giới thiệu tôi cho cô ấy đi?”
“…”
Thương Uẩn không thể tin nổi nhìn anh, nhìn hồi lâu rồi bật cười.
Bị đá rồi vẫn chưa đủ, còn không màng danh dự muốn ăn “cỏ cũ”.
(Giải thích: cỏ cũ trích từ câu nói của người xưa: “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ”. Ngựa tốt là con ngựa thông minh, sẽ không quay lại ăn lại cỏ cũ ở nơi nó đã từng ở, vì nó có thể tìm được những bãi cỏ mới tươi tốt hơn.)
“Lúc trước đa tình như thế, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”
Giang Minh Kỳ thừa nhận, chia tay với Sầm Tô, đến giờ anh vẫn không cam tâm.
Rõ ràng anh đã định nghiêm túc, nhưng cô lại dứt khoát rút lui không hề lưu luyến.
Thương Uẩn khuyên anh:
“Đừng có tự lẽo đẽo dính vào nữa. Lỡ đâu một ngày nào đó cậu theo tới, Sầm Tô gọi điện bảo tôi đến đưa cậu về, là tôi nở mày nở mặt à? Hay cậu nở mày nở mặt? Tôi không muốn mất mặt đâu.”
“Nếu cậu thực sự muốn “cho không”, báo trước cho tôi một tiếng, tôi gửi số điện thoại ông nội cậu cho Sầm Tô, để ông cụ đi đưa cậu về.”
Giang Minh Kỳ tức đến bật cười, cười đến mức không uống nổi rượu nữa, đặt ly rượu đỏ xuống bàn trà bên cạnh. Anh chỉ vào phía bàn chơi bài, bảo Thương Uẩn đi chỗ nào mát mẻ ngồi đi.
Quá buồn ngủ, cộng thêm tác dụng của rượu, anh tựa vào sofa nhắm mắt lại.
Lúc Thương Quân bước vào phòng riêng, Giang Minh Kỳ đã ngủ.
Thương Uẩn đưa một ly rượu vang đỏ cho anh cả, sau đó cúi người đẩy người đang nằm trên ghế sofa, đối phương không hề phản ứng.
Anh cố ý kích tướng anh cả:
“Tâm trạng Giang Minh Kỳ đang không tốt, uống say ngủ mất rồi. Còn nói là định tìm Sầm Tô nối lại tình xưa.”
“Sầm Tô dù sao cũng từng thích cậu ta, lại là người yêu hẹn hò lâu nhất, bây giờ cậu ta lại sẵn lòng dỗ dành Sầm Tô, tình cũ sống lại không phải là không có khả năng.”
Thương Quân liếc nhìn Giang Minh Kỳ đang nằm trên sofa, quay sang em trai:
“Hối thúc anh đến, là để nói với anh những chuyện này sao?”
“Thấy em lo chuyện bao đồng, đúng không? Đợi đến lúc họ nối lại tình xưa, anh hối hận thì sẽ không cảm thấy em nhiều chuyện nữa đâu.”
Thương Uẩn chạm ly rượu với anh cả, những chuyện khác không nói thêm nữa, quay người đi đến bàn chơi bài góp vui.
Thương Quân không nhanh không chậm nhấp một ngụm rượu đỏ, không ngờ đến tận bây giờ em trai vẫn chưa từ bỏ việc tác hợp anh với Sầm Tô.
Mối tình dài anh còn không có ý định cân nhắc, nói gì đến mối tình ngắn ngủi chỉ một hai tháng.
Giang Minh Kỳ tỉnh dậy đã là hai tiếng sau, người có sinh nhật đã thổi nến xong, chia bánh kem xong xuôi.
Anh được chia một bộ dụng cụ ăn, nhưng không có bánh kem.
Nhìn quanh phòng riêng, không thấy bóng dáng Thương Quân. Anh định hỏi thăm Thương Quân xem rốt cuộc Thương nhị đã giới thiệu ai cho Sầm Tô.
Anh hỏi người phục vụ, Thương Quân đã đến chưa. Người phục vụ nói với anh, Thương tổng vừa rời đi không lâu.
Giấc ngủ này của anh quả thực không đúng lúc, bỏ lỡ bánh kem, bỏ lỡ Thương Quân.
Thương Quân rời đi sớm là vì có một cuộc họp video không thể không tham gia, xe đang chạy trên đường vành đai, anh đưa tay day mạnh thái dương, ở trong phòng riêng ồn ào khiến anh đau đầu, riêng tiếng cười nói của Thương Uẩn là lớn nhất.
Tối nay anh đã nghe đủ chuyện tình quá khứ của Giang Minh Kỳ và Sầm Tô, người đông, người này nói một câu, người kia chen một câu.
“Bạn gái cậu ta là người ở đâu?”
“Hình như là người Hải Thành.”
“Phải đẹp đến mức nào, mà lại khiến Giang Minh Kỳ miễn nhiễm với người đẹp luôn rồi.”
“Không rõ, chưa gặp bao giờ.”
“Họ hẹn hò bao lâu ấy nhỉ?”
“Năm mươi tám ngày, nghe nói là mối tình lâu nhất của cô ấy.”
“Năm mươi tám ngày mà đã là lâu nhất? Giang Minh Kỳ cuối cùng cũng gặp đối thủ, đáng đời! Lúc cậu ta theo đuổi người ta chắc chỉ nghĩ cách làm sao để đá người ta, không ngờ người ta lại còn bạc tình hơn cậu ta.”
“Cũng không hẳn là cậu ta theo đuổi trước, hai người tự nhìn trúng nhau.”
…
Mãi đến khi xe dừng ở tầng hầm căn hộ, đầu óc Thương Quân mới dần trở nên yên tĩnh. Trước đó cô còn nói với anh, đối với cô, anh khác biệt với tất cả mọi người.
Câu tình tứ này, có lẽ cũng không ít lần cô nói với Giang Minh Kỳ.
Vào thang máy, anh mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.
Hộp thoại trò chuyện với Sầm Tô hiển thị một dòng chữ nhỏ: “Sầm & Cen” đã vỗ nhẹ tôi.
Không biết cô tìm anh muốn nói gì.
Đợi hơn mười phút, cô cũng không gửi thêm.
Mãi đến ngày hôm sau, vẫn không có động tĩnh.
Trong suốt một thời gian dài sau đó, hộp thoại của hai người vẫn dừng lại ở dòng “vỗ nhẹ tôi” này.
Lần liên lạc tiếp theo là hai tuần sau đó. Sầm Tô gửi cho anh một tin nhắn dài.
Sầm Sầm: 【Mẹ tôi gửi cho tôi mấy hộp trà hoa hồng, tặng anh và Chủ tịch Ngu hai hộp, cách pha cũng có ở bên trong. Không phải đồ vật quý giá gì, coi như đặc sản nhà tôi, đừng chê nhé. Anh bảo tài xế rảnh thì qua lấy một chút.】
Thương Quân: 【Được. Thay tôi cảm ơn bà.】
Sầm Tô lại nói với anh, gần đây cô đang bận chuyển nhà, phần lớn đồ đạc đã chuyển đến Thâm Quyến, vài ngày nữa cô sẽ đi.
Cô tiếc nuối: 【Vốn dĩ bữa tiệc chia tay tôi muốn ăn riêng với anh, không ngờ Thương tổng lại sắp xếp trước. Vậy thôi, tôi tạm biệt anh ở đây, hẹn ngày gặp lại.】
Thương Quân trực tiếp bỏ qua mấy chữ “hẹn ngày gặp lại”, sau này anh không tránh khỏi phải đi công tác Thâm Quyến.
Anh trả lời: 【Dù không ăn riêng được, thì cũng đã đánh bài riêng với cô rồi. Ăn thêm một bữa tiệc chia tay nữa cô lại phải mua một bộ quần áo mới. Như vậy cũng tốt, tiết kiệm tiền cho cô.】
Sầm Tô cười: 【Không cần mua, hôm đó tôi mua hai bộ, vẫn còn một bộ chưa mặc lần nào.】
Thương Quân: “…”
Sầm Tô gửi cho anh một tin nhắn thoại:
“Vậy bữa tiệc chia tay này còn ăn không? Chỉ có hai chúng ta thôi.”
—
Lời của tác giả:
Quyển này khác với những quyển khác, có nhiều sự giằng co, không thể vội vàng được. Mọi người cứ từ từ đọc nhé. Thực ra chủ yếu là do tôi viết khá chậm. Nhưng tôi sẽ luôn giữ tinh thần tràn đầy cảm xúc để viết về hai người họ…
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen