Trạm Ngôn Tình
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
Tìm kiếm
Sign in Sign up
  • Home
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang 2024
  • Truyện dịch – edit
  • Truyện convert
  • Tấn Giang 2024
  • Truyện audio
  • Hiện đại
  • Đô thị
  • Tổng tài
  • Thanh xuân
    • Cổ đại
    • Tiên hiệp – Tu tiên
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 88 - Ngoại truyện phúc lợi (END)

  1. Home
  2. Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị
  3. Chương 88 - Ngoại truyện phúc lợi (END)
Prev
Novel Info
 

Em Như Gió Nam chương 88 (HẾT)

“Cậu ơi, xong chưa ạ?” Quả Thông Nhỏ hỏi bằng giọng sữa, vừa nói cái đầu nhỏ đã chui ra từ dưới cánh tay Hứa Hành, tay bám vào mép bàn, “Cậu ơi, cho con xem với.”

 

Hứa Hành bế cháu gái đặt lên đùi, trêu bé: “Con có hiểu không?”

 

Quả Thông Nhỏ nằm bò ra bàn, một chữ cũng không hiểu, còn ra vẻ rất nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”

 

Buổi chiều cháu gái nói muốn diễn thuyết giống anh trai, anh chủ động nhận viết bài diễn thuyết. Trẻ con bé tí như vậy, bài diễn thuyết 20, 30 chữ là đủ rồi.

 

Anh vừa định đọc một lượt cho Quả Thông Nhỏ nghe, thì nghe bên ngoài “thùng thùng thùng”, kèm theo tiếng cười đùa từ xa vọng lại gần, ngay sau đó “rầm” một tiếng, cửa thư phòng bị đạp tung.

 

“Ba ơi!”

 

“Ba… ha ha ha…” Nhị Bảo bị Đại Bảo bắt được, cù lét vào chỗ hiểm, chữ “ơi” đằng sau của Nhị Bảo còn chưa kịp thốt ra đã bị cù cho cười ha hả.

 

Hứa Hành vừa thấy hai anh em họ này là nhức đầu, hai đứa trẻ cách nhau hai mươi ngày tuổi, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lúc dẫn đi chơi, không ít người hỏi bọn trẻ có phải là sinh đôi khác trứng không.

 

Đại Bảo và Nhị Bảo năm nay năm tuổi, cái tuổi nghịch ngợm nhất, chỉ đợi đến khi chúng ngủ say, cả nhà mới được yên tĩnh một lát.

 

Bố mẹ nói, chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào nghịch như vậy, nếu không trông coi cẩn thận, có thể phá tan cái nhà.

 

Bố trước đây ghét bỏ, bảo anh và Tưởng Tư Tầm đến chó cũng chê, bây giờ phát hiện, so với hai tiểu quỷ này thì ngày xưa họ ngoan hơn nhiều.

 

“Đại Bảo, dẫn em đi chơi với ông ngoại đi. Cậu phải dạy em gái đọc bài.” Hứa Hành ra lệnh.

 

Tưởng Đại Bảo thở hổn hển: “Ông ngoại bảo, bảo bọn con lên lầu tìm cậu chơi.”

 

Hứa Hành: “….”

 

Anh chỉ lên trần nhà, “Lên lầu tìm bố con đi.”

 

Thế là hai anh em họ vừa đánh nhau vừa lao lên tầng ba.

Tiếng ồn dần xa, Hứa Hành thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ anh cuối cùng cũng hiểu, tại sao hồi nhỏ, bố anh hễ động một chút là muốn đá anh và Tưởng Tư Tầm.

 

Lúc này ở tầng một, Hứa Hướng Ấp day day mạnh thái dương, mỗi lần đưa hai đứa nhóc đi chơi, huyết áp lại tăng vọt. Hứa Hành hồi nhỏ còn hơi sợ ông, chứ Đại Bảo và Nhị Bảo hoàn toàn coi lời ông như gió thoảng bên tai.

 

Lúc nghịch thì khiến người ta phát điên, nhưng khi hai đứa nhỏ tỏ ra ngoan ngoãn lại có thể khiến trái tim người lớn tan chảy.

 

Có lẽ việc nuôi dạy con cái là một chuyện vừa bực vừa vui như vậy.

 

Điện thoại reo, là điện thoại của con gái.

 

Hứa Tri Ý hôm nay hẹn khách hàng bàn công việc, vừa ra khỏi câu lạc bộ.

 

“Ba ơi, con khoảng nửa tiếng nữa về đến nhà.”

 

Hứa Hướng Ấp đứng dậy từ sô pha: “Được rồi, bây giờ ba đi nấu cơm cho con.”

 

Lúc nào cũng vậy, mấy món mà con gái thích đều do chính tay ông nấu, những món khác thì để đầu bếp lo.

 

Quả Thông Nhỏ cũng thích ăn đồ ông nấu, phong ông làm đầu bếp ba sao Michelin “Mị Chi Chi”.

 

Lúc còn nhỏ, Quả Thông Nhỏ phát âm chưa rõ, cứ gọi Michelin thành “Mị Chi Chi”, sau này quen miệng, lúc nào cũng gọi ông là đầu bếp “Mị Chi Chi”.

 

Đối với Quả Thông Nhỏ, ông không có nguyên tắc và giới hạn nào cả.

 

Nếu Tri Ý lớn lên bên cạnh ông, có lẽ cũng như vậy.

 

Hà Nghi An xách giỏ hoa từ vườn vào, thấy chồng vẻ mặt hiền hòa, đoán là đầu dây bên kia là con gái, “Bảo Tri Ý lái xe chậm thôi.”

 

Hứa Hướng Ấp đáp vợ: “Dặn rồi.”

 

Cúp điện thoại, ông xắn tay áo đi vào bếp.

 

Hà Nghi An nói: “Lộ Kiếm Ba vừa ra khỏi cửa hải quan, anh đợi hai mươi phút nữa rồi nấu cơm cũng không muộn.”

 

Bọn trẻ vừa nghỉ hè, Lộ Kiếm Ba qua đón Đại Bảo và Quả Thông Nhỏ đến Hong Kong ở một thời gian. Ông cụ Lộ năm nay đã chín mươi sáu tuổi, sức khỏe vẫn còn tốt, từ lâu đã nhắc muốn hai đứa nhỏ sang chơi, bảo là đến từng tuổi này rồi, gặp được lần nào hay lần đó.

 

Hứa Hướng Ấp xắn xong một bên tay áo, tiếp tục xắn bên còn lại, nói: “Bảo Lộ Kiếm Ba đưa Nhị Bảo đi cùng luôn đi.”

 

Hà Nghi An: “Có tiện không anh?”

 

Hứa Hướng Ấp không để ý nói: “Có gì mà không tiện.

 

Trước đây anh giúp hắn trông con trai, bây giờ hắn giúp anh trông cháu trai, hợp tình hợp lý.”

 

Hà Nghi An không nói nên lời.

 

Ngẫm nghĩ kỹ, quả thật cũng có lý.

 

Bà cười: “Vậy thì bảo Lộ Kiếm Ba đưa cả ba đứa trẻ đi luôn đi.” Để bọn họ đưa Tri Ý đi nghỉ mát, tận hưởng sự yên tĩnh của gia đình ba người.

 

“Để em hỏi Thương Thấm và Hứa Hành trước xem hai vợ chồng có đồng ý không rồi tính.”

Hứa Hướng Ấp vạch trần: “Bọn chúng còn mong Nhị Bảo đi cùng đến Hong Kong ấy chứ, để hai vợ chồng có không gian riêng.”

 

Hà Nghi An: “…………”

 

Tuy là sự thật trần trụi, nhưng vẫn phải tôn trọng con trai và con dâu một chút.

 

“Để em hỏi Thương Thấm trước đã.”

 

Trên cầu thang, Hứa Hành bế Quả Thông Nhỏ xuống.

 

Cuộc trò chuyện vừa rồi của bố mẹ, anh đã nghe thấy, anh nói với mẹ: “Không cần hỏi đâu mẹ. Tối qua Thương Thấm đã thu dọn hành lý cho Nhị Bảo rồi, cho thằng bé đi cùng Đại Bảo đến Hong Kong.”

 

Hà Nghi An: “…………”

 

Quả Thông Nhỏ nằm bò trên vai cậu, miệng lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc, cô bé đang học thuộc lòng bài diễn thuyết cậu viết cho.

 

Hứa Hành dạy cháu gái ba lần, bé đã nhớ được.

 

Tầng một yên tĩnh chưa được hai mươi phút, Đại Bảo và Nhị Bảo đã bị Tưởng Tư Tầm mỗi tay kẹp một đứa, bế từ trên lầu xuống.

 

So với Hứa Hành, anh rất kiên nhẫn với bọn trẻ.

 

Vì kinh nghiệm thời thơ ấu của bản thân, dù con trai có nghịch ngợm đến đâu, anh cũng sẽ chơi cùng. Ký ức thời thơ ấu có hạn, trong ký ức ít ỏi đó, không có hình ảnh bố ôm anh, nên mỗi lần cả nhà bốn người đi chơi, Tri Ý ôm Quả Thông Nhỏ, còn anh thì ôm con trai.

 

Năm ngoái đi du lịch, Đại Bảo nói: “Ba ơi, con bốn tuổi rồi, lớn rồi, không cần bế nữa.”

 

Anh nói với Đại Bảo, bốn tuổi vẫn là trẻ con, ba vẫn bế được.

 

Đến phòng khách, anh đặt hai đứa trẻ xuống: “Ra sân đá bóng đi.” Mặt trời đã xế bóng, giờ này nắng không gắt.

 

Nhị Bảo đi dắt Quả Thông Nhỏ: “Em gái ơi, đi thôi, anh dẫn em đi đá bóng.”

 

Đại Bảo nhanh như chớp chạy đến trước bàn trà, đeo cái cốc uống nước của em gái lên lưng.

 

Đây là lúc bọn trẻ đáng yêu nhất.

 

Tưởng Tư Tầm thay giày, đi theo ba đứa trẻ ra sân, Hứa Hành giúp mẹ cắm hoa, người bận nhất nhà là Tri Ý và Thương Thấm, hôm nay là cuối tuần, cả hai đều đang làm thêm giờ.

 

Quả Thông Nhỏ chạy đuổi theo bóng trên bãi cỏ hơn mười phút, chạy mệt rồi, quay đầu tìm bố.

 

Tưởng Tư Tầm cười đi về phía con gái, bế cô bé lên.

 

“Ba ơi, mẹ khi nào về ạ? Con nhớ mẹ rồi.”

 

“Mẹ đang trên đường về, chúng ta ra cổng khu dân cư đón mẹ nhé, được không con?”

 

“Vâng ạ.”

 

Dặn dì giúp việc trông nom hai đứa trẻ còn lại cẩn thận, Tưởng Tư Tầm hôn nhẹ lên má con gái, rồi cõng con bé trên vai đi ra cổng đợi vợ.

Quả Thông Nhỏ thích nhất được bố cõng trên vai, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve những chiếc lá xanh ven đường.

 

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai bố con.

 

Con gái hai tuổi mười tháng, là bảo bối của cả nhà. Hồi sinh Quả Thông Nhỏ, dù anh túc trực bên cạnh Tri Ý và con, bố vợ đứng ngoài phòng mổ vẫn thấp thỏm không yên. Việc Tri Ý bị đánh tráo đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng ông.

 

Dù hơn mười năm trôi qua, sự tiếc nuối vẫn còn đó.

 

Quả Thông Nhỏ giống anh, lại càng giống Tri Ý hồi nhỏ, chỉ cần bố vợ trông con, Quả Thông Nhỏ không cần tự đi, đến ăn cơm cũng được ông ngoại đút từng thìa.

 

Bỏ lỡ sự trưởng thành của Tri Ý, bố vợ đều bù đắp gấp bội cho Quả Thông Nhỏ.

 

Hai bố con đợi ở cổng khu dân cư năm sáu phút, xe của Hứa Tri Ý từ từ tấp vào lề.

 

Quả Thông Nhỏ nhận ra biển số xe của mẹ, “Mẹ ơi!” chân nhỏ đạp đến phấn khích.

 

Hứa Tri Ý cả ngày không gặp con gái, xuống xe liền chạy nhanh về phía họ.

 

Tưởng Tư Tầm dỗ dành Quả Thông Nhỏ vui vẻ, cũng chạy tới đón.

 

“Ôi chao, bắt được một em bé xinh đẹp.”

 

Quả Thông Nhỏ bắt chước: “Ôi chao, bắt được một người mẹ xinh đẹp.” Cô bé ôm chặt cổ mẹ không buông.

 

Hứa Tri Ý cười hôn con gái, bế con bé vào lòng.

 

Cả nhà ba người lên xe, Tưởng Tư Tầm ngồi vào ghế lái, kéo dây an toàn, nhìn qua gương chiếu hậu vợ và con gái ở ghế sau, chỉ thấy con gái dùng hai bàn tay nhỏ làm thành ống nhòm che mắt, giúp anh xem đường.

 

Anh cười, khởi động động cơ.

 

Nhìn con đường phía trước, anh nói chuyện về việc mấy đứa trẻ đi Hong Kong nghỉ hè: “Anh đưa bọn nó đi, em yên tâm đi nghỉ với bố mẹ.”

 

Có anh đi cùng, Hứa Tri Ý đương nhiên yên tâm.

 

Bây giờ cô đã là mẹ của hai đứa con, nhưng bố mẹ vẫn coi cô như trẻ con, hàng năm đi nghỉ cùng cô là điều không thể thiếu.

 

Lúc hoàng hôn buông xuống, xe của Lộ Kiếm Ba đến.

 

Ông chuẩn bị quà cho mỗi đứa trẻ, Đại Bảo và Nhị Bảo không ngoại lệ đều là xe thể thao, bọn trẻ cũng chỉ thích xe.

 

Quà của Quả Thông Nhỏ nhiều nhất, chất cao hơn cả người bé, lại được gói bọc đẹp đẽ tinh xảo.

 

Mỗi tháng ông đều tranh thủ mấy ngày để ở bên các cháu, hai đứa bé rất thân thiết với ông, rất thích gần gũi ông.

 

Năm năm trôi qua, mối quan hệ giữa ông và Tưởng Nguyệt Như vẫn dậm chân tại chỗ, điểm chung duy nhất của hai người là con cháu. Bọn trẻ còn quá nhỏ, không hiểu khái niệm ly hôn, nên họ thỉnh thoảng vẫn cùng nhau đưa bọn trẻ đi chơi.

 

Trong suốt thời gian đó không có nhiều giao tiếp thừa, nhưng đối với ông, như vậy đã là quá đủ.

 

“Quả Thông Nhỏ, còn muốn diễn thuyết nữa không?” Hứa Hành nhắc nhở cháu gái.

Quả Thông Nhỏ hôm nay xem video diễn thuyết của anh trai, nhất thời nổi hứng muốn diễn thuyết, nhưng vừa nãy đang bận bóc một đống quà Lộ Kiếm Ba tặng cho, đã sớm vứt chuyện diễn thuyết lên chín tầng mây.

 

Cô bé ngơ ngác nhìn cậu, nội dung diễn thuyết quên hết rồi.

 

Hứa Hành tìm chiếc micro nhỏ đưa cho bé, những người khác vỗ tay cổ vũ, từng tràng pháo tay nhiệt liệt.

 

Quả Thông Nhỏ hai tay nắm chặt micro, nhỏ giọng nói với Hứa Hành: “Cậu ơi, con quên rồi.”

 

Hứa Hành: “Không sao, cậu nhớ mà.” Anh lặp lại hai lần bên tai cháu gái.

 

Quả Thông Nhỏ được cậu bế đứng trên đùi: “Xin chào mọi người, con tên là Quả Thông Nhỏ, năm nay con hai tuổi ạ.”

 

Hứa Hành nhỏ giọng sau lưng bé: “Hai tuổi mười tháng.”

 

Quả Thông Nhỏ: “Hai tuổi mười tháng. Người con thích nhất là cậu. Con cảm ơn mọi người ạ.”

 

Tiếng vỗ tay lại vang lên, lần này không phải vì nội dung bài phát biểu, mà là vì quá đáng yêu.

 

Quả Thông Nhỏ cũng đặt micro xuống, tự vỗ tay cho mình, hai bàn tay nhỏ vỗ càng lúc càng nhanh.

 

Hứa Hành ôm bé vào lòng: “Bài diễn thuyết cậu viết hay lắm, đúng không? Con xem tiếng vỗ tay lớn như vậy này.”

 

Quả Thông Nhỏ hôn cậu một cái: “Vâng ạ!”

 

Thương Thấm ôm trán, đá nhẹ Hứa Hành dưới bàn.

 

Tưởng Tư Tầm liếc nhìn anh rể, mở lời: “Anh đừng dạy hư con nít.”

 

Hứa Hành: “Tôi dạy gì mà hư?”

 

Hứa Hướng Ấp tiếp lời: “Dù gì thì cũng không đến lượt người nó thích nhất là con đâu. Chỉ có đứa dưới ba tuổi mới tin lời con nói, trẻ năm tuổi thì con lừa không nổi nữa rồi.”

 

Hứa Hành bật cười.

 

Quả Thông Nhỏ không biết họ cười gì, tưởng họ vui vì bài diễn thuyết của mình, bé cầm chiếc ly nhỏ, bên trong là nước ép mợ rót cho, cậu ôm lấy bé, bé cố gắng nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Cạn ly!”

 

“Cạn ly, cạn ly!”

 

Mọi người đều đến cụng ly nhỏ của bé.

 

Sợ chiếc ly nhỏ của mình bị vỡ, bé lặp đi lặp lại: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi nha.”

 

Chiều hôm sau, Tưởng Tư Tầm và bố đưa ba đứa trẻ bay đến Hong Kong. Hứa Tri Ý sắp xếp xong công việc, bố mẹ đưa cô đến Hải Thành. Chuyến bay hạ cánh gần như cùng giờ ở các điểm đến khác nhau.

 

Quả Thông Nhỏ vừa lên xe đã muốn gọi video cho mẹ: “Ba ơi, điện thoại ạ.”

 

Tưởng Tư Tầm lấy cốc nước của Quả Thông Nhỏ ra, vừa đút nước cho con gái uống, vừa gọi video cho vợ.

 

Hứa Tri Ý cũng vừa lên xe không lâu, đang uống ly cà phê đá mẹ mua cho.

Tiếng chuông quen thuộc vang lên, cô vội bắt máy.

 

Nụ cười rạng rỡ của Quả Thông Nhỏ hiện lên trên màn hình, không ngừng vẫy tay nhỏ: “Mẹ ơi, tụi con đến rồi ạ.”

 

Hứa Tri Ý cười: “Mẹ cũng đến rồi.”

 

Quả Thông Nhỏ xoay camera: “Mẹ ơi, mẹ thấy ba chưa ạ? Con và ba ngồi cùng nhau.”

 

“Thấy rồi.” Hứa Tri Ý cũng nói giọng trẻ con, “Mẹ cũng ở cùng bố mẹ đây này.” Vừa nói, cô vừa tựa đầu vào vai bố, để Hứa Hướng Ấp vào khung hình.

 

Quả Thông Nhỏ phấn khích nói: “Con thấy ông ngoại rồi!”

 

Nói xong liền khúc khích cười.

 

Những người trong xe ở hai bên đều bật cười.

 

Quả Thông Nhỏ cầm bình nước của mình tìm Hứa Tri Ý cụng ly qua màn hình: “Cạn ly, con yêu mẹ.”

 

Hứa Tri Ý cầm ly cà phê cụng một cái: “Mẹ cũng yêu con.”

 

Nguyện cho mỗi năm, mỗi tháng đều có những khoảnh khắc như hôm nay.

 

–

 

Lời của tác giả:

 

Phiên ngoại phúc lợi đến đây là hết rồi. Chúc họ hạnh phúc viên mãn ở thế giới song song.

Prev
Novel Info
@Trạm chủ:

Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...

Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen

YOU MAY ALSO LIKE

lay-ai-vi-danh-mong-tieu-nhi
Lấy ái vì danh – Mộng Tiêu Nhị
February 8, 2025
canh-tranh-gio-nghe-da-hi
Cảng tránh gió – Nghê Đa Hỉ
September 12, 2024
tai-ha-rat-binh-thuong
Tại Hạ Rất Bình Thường
August 26, 2024
thu-nu-huu-doc
Cẩm Tú Vị Ương (Truyện tranh)
September 2, 2024
Thể loại
  • Bảng xếp hạng Tấn Giang (3)
  • Cổ đại (4)
  • Cưới trước yêu sau (1)
  • Đô thị (11)
  • Giang hồ (0)
  • Gương vỡ lại lành (1)
  • Hiện đại (20)
  • Manga (0)
  • Manhua (2)
  • Manhwa (0)
  • Nam hiệp (1)
  • Ngôn tình (21)
  • Quân nhân - Cảnh sát (0)
  • Thanh xuân (5)
  • Tiên hiệp - Tu tiên (1)
  • Tổng tài (14)
  • Top BXH Tấn Giang (15)
  • Truyện audio (1)
  • Truyện convert (5)
  • Truyện dịch (15)
  • Truyện ngắn (1)
  • Truyện sủng (8)
  • Xuyên không (1)
  • Yêu thầm (5)

2024 Trạm Ngôn Tình ~,~ tangiangwiki.net

Sign in

Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Trạm Ngôn Tình

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Trạm Ngôn Tình