Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 86
Chương 86
Móng tay bên trái còn chưa cắt xong thì điện thoại của Hứa Hướng Ấp reo lên, là đối tác gọi đến. Ông tạm thời đặt kềm cắt móng xuống, vừa nhận điện thoại vừa đứng dậy, bước sang phía bên trái của Tri Ý để tiện cắt tay trái cho con.
Đối phương gọi đến để bàn về một dự án hợp tác xuyên quốc gia, kiểu gì cũng không thể kết thúc trong thời gian ngắn, nếu nói sâu thì có thể kéo dài cả tiếng đồng hồ.
Hứa Hướng Ấp bảo người ta chờ một chút, quay sang con gái nói: “Ba lên thư phòng nghe điện thoại một lát, lát nữa xuống cắt tay trái cho con.”
Hứa Tri Ý làm ký hiệu OK với ba, ánh mắt đầy ý bảo ba mau đi mà nghe máy đi.
Đầu dây bên kia kinh ngạc: “Đừng nói đến giờ này rồi, mà anh vẫn còn tự tay cắt móng cho con gái nhé?”
Hứa Hướng Ấp vừa đi lên lầu vừa cười: “Cắt móng là việc của tôi mà. Con bé không biết cắt, cắt là cắt lệch liền.”
“Lệch thì cắt lại, tôi không tin không sửa cho đều được!”
Hứa Hướng Ấp bật cười lớn, lảng sang chuyện khác.
Ba lên lầu rồi, mẹ cũng xách giỏ hoa ra vườn sau cắt hoa cắm bình, trong phòng khách chỉ còn cô và anh trai. Lúc này, người ngoài sân cũng vừa vào nhà.
Tưởng Tư Tầm đến đây chẳng khác gì về nhà mình, chẳng ai cần đặc biệt ra đón. Trước kia, cứ thấy anh đến là Hứa Tri Ý đã gọi “anh ơi” từ xa, nhưng hai năm gần đây không gọi nữa.
Hứa Tri Ý cầm lấy kềm cắt móng, ra vẻ nghiêm túc tự cắt tay mình.
Hứa Hành nhìn người mới vào, nói: “Lúc tôi gọi điện cho cậu thì nói là đang nửa đường, có mười lăm phút đi xe mà cậu lái cả tiếng đồng hồ. Lần sau khỏi lái xe nữa, bò còn tới nhanh hơn.”
Tưởng Tư Tầm cởi áo vest, vắt lên lưng ghế sofa sau lưng Tri Ý, ngước mắt nhìn Hứa Hành: “Cậu bò rồi à?”
“….”
Hứa Hành tức đến bật cười, quay sang em gái nói: “Người như vậy đấy, chẳng có tí khí chất hay sức hút nào của ông chủ cả, em đi thực tập chỗ anh ta làm gì cho cực vậy?”
Hứa Tri Ý vừa định mở miệng, người đàn ông bên cạnh đã nhanh hơn một bước, đáp: “Tôi mời em ấy với mức lương cao đó.”
Vừa nói, Tưởng Tư Tầm vừa đưa cho cô ba viên chocolate thủ công, chỉ bọc bằng giấy gói đơn giản, không có hộp. Anh nói: “Đến trễ nên chỉ còn lại ba viên.”
“Cảm ơn anh.” Hứa Tri Ý nhận lấy, đầu ngón tay vô tình chạm vào lòng bàn tay anh. Thì ra anh vòng đường cả tiếng đồng hồ, chỉ để mua cho cô loại chocolate thủ công mà cô thích nhất.
Tưởng Tư Tầm thuận thế ngồi xuống cạnh cô, liếc nhìn móng tay trái của cô: “Chú Hứa chưa cắt cho em à?”
Hứa Tri Ý lập tức bóc một viên chocolate, cắn một miếng nhỏ, đáp: “Ba em đang cắt giữa chừng thì có điện thoại.”
Tưởng Tư Tầm nói: “Đưa tay cho anh.”
Anh cầm lấy cái kềm cắt móng đặt trên bàn trà.
Hứa Tri Ý hơi do dự nửa giây, nghiêng mặt nhìn anh, đúng lúc anh cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt họ giao nhau trong không trung, lặng lẽ.
Không nói gì, cô đưa tay trái cho anh, tiếp tục ăn chocolate.
Tưởng Tư Tầm nhẹ nhàng nắm lấy những đầu ngón tay trắng trẻo mềm mại như mầm hành non của cô, cẩn thận tỉa móng.
Đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay.
Mạnh mẽ và gân guốc bao bọc lấy mềm mại và tinh tế.
Hứa Tri Ý trong nhịp tim rộn ràng, ăn hết viên chocolate đậm đà nhưng không ngấy.
Hồi còn nhỏ, anh cũng từng cắt móng tay cho cô, nhưng khi đó cô còn ngây thơ, cả người dựa vào anh, hỏi đông hỏi tây, rồi đột nhiên nổi hứng: “Anh ơi, em cũng muốn cắt móng tay cho anh.”
Tưởng Tư Tầm nói: “Em không biết cắt đâu.”
Cô bé nài nỉ: “Anh ơi, em học.”
Tưởng Tư Tầm cười: “Được thôi.”
Rồi anh chìa tay ra cho cô bé tập cắt, kết quả móng tay anh bị cắt lởm chởm như chó gặm.
Còn bây giờ, giữa hai người lại lặng lẽ đến mức, ngay cả hơi thở cô cũng cố ý kìm lại.
Chuyện cô đi thực tập ở Viễn Duy Capital, không phải do anh trả lương cao mời gọi, mà là cô tự nộp hồ sơ ứng tuyển, qua vòng xét tuyển rồi hồ sơ mới đến tay anh.
Tối hôm đó, anh gọi cho cô chỉ hỏi một câu: “Về đội của anh nhé?”
Cô cũng chỉ trả lời một chữ: “Được.”
Một viên chocolate nhanh chóng bị cô ăn hết.
Nếu là người khác mua, cô nhiều lắm chỉ ăn một viên; nhưng nếu là anh mua, thì một lúc ăn liền hai viên cũng không cảm thấy ngán.
Hứa Tri Ý lại lấy thêm một viên nữa, nhưng vì tay trái còn đang bị anh nắm để sửa móng, nên cô chỉ có thể dùng miệng để cắn mở lớp giấy gói.
Tưởng Tư Tầm vừa quay đầu đã thấy cô đang dùng miệng cắn nhẹ mép giấy: “Để anh bóc cho.”
Anh đặt tay trái cô lên đùi mình, rồi dùng một tay còn lại giúp cô bóc giấy.
Dưới sự phối hợp của hai người, viên chocolate được bóc ra.
Giữa độ tuổi hiện tại của họ, lại không phải anh em ruột, cô đặt tay lên đùi anh, anh tỉa móng cho cô, cảm giác giữa hai người trở nên mơ hồ và khó gọi thành lời.
Hứa Tri Ý vội vàng cắn một miếng chocolate, dùng vị ngọt trong miệng để che giấu cơn sóng lòng đang dâng trào.
Tưởng Tư Tầm nhìn cô: “Không đắng à?”
Hứa Tri Ý lắc đầu: “Loại anh mua không đắng.” Ban đầu muốn nói thẳng “anh mua thì không đắng”, nhưng đến phút cuối lại nhút nhát, thêm vào mấy chữ vòng vo.
Tưởng Tư Tầm: “Đưa anh nếm thử.”
Nhưng viên này cô đã cắn một miếng rồi.
Hứa Tri Ý nói: “Còn một viên nữa.” Vừa nói vừa định với tay lấy viên cuối cùng bóc cho anh.
Tưởng Tư Tầm bảo không cần: “Viên đó để dành mai em ăn.”
Ánh mắt anh ra hiệu: viên cô đang cầm là đủ rồi.
Hứa Tri Ý đưa đầu còn lại của viên chocolate đến bên miệng anh, tim cô đập loạn, như thể ngay giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, ánh mắt luống cuống, cuối cùng đành dừng lại ở bình hoa vàng óng bên cạnh anh.
Cô nghĩ anh chỉ cắn một miếng nhỏ thôi, không ngờ anh cắn luôn hơn nửa viên chocolate, bao gồm cả chỗ cô vừa cắn qua.
Sắc mặt anh vẫn bình thản, tiếp tục kiên nhẫn sửa móng tay cho cô.
Mặt Hứa Tri Ý bắt đầu nóng bừng, vành tai cũng dần đỏ lên.
Hứa Hành ngồi đối diện chỉ lo trả lời tin nhắn, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Tưởng Tư Tầm đang sửa móng tay cho em gái mình, mà thái độ thì cực kỳ tự nhiên.
Hơn nữa từ trước đến nay, Tưởng Tư Tầm đối với Tri Ý, từ việc mua đồ đến việc làm cho cô, đều chưa từng cố tình né tránh bất kỳ ai trong nhà họ, đến nỗi dần dần Hứa Hành cũng quen với cảnh đó.
Thỉnh thoảng anh cũng thấy có gì đó không ổn, nhưng chuyện này không tới lượt anh vạch trần.
Sửa xong móng tay, bàn tay trái của Hứa Tri Ý nóng như lửa.
Có lẽ là do bàn tay anh nắm quá chặt nên tay cô mới nóng bừng như vậy.
“Anh ơi, có cần em sửa móng tay cho anh không?” Hứa Tri Ý quay sang hỏi Hứa Hành.
Hứa Hành bất ngờ tới mức suýt không kịp phản ứng, trước kia bất kể chuyện gì, em gái cũng luôn ưu tiên Tưởng Tư Tầm trước, anh chỉ đứng thứ hai, khiến anh từng có lúc thấy chạnh lòng.
Cuối cùng thì những năm tháng đối xử tốt với em cũng không uổng phí, bây giờ lớn rồi, em gái đã biết anh trai ruột yêu thương mình đến nhường nào.
Có điều hiện tại móng tay anh không cần sửa: “Để lần sau nhé. Nhưng lần sau không được nuốt lời đó.”
Tưởng Tư Tầm nửa cười nửa không nhìn cô: “Không hỏi thử xem anh có cần sửa không à?”
Hứa Hành vội vàng đỡ lời cho em gái: “Tôi khác cậu mà, em ấy là em gái ruột của tôi.”
Hứa Tri Ý lúng túng, giả vờ hỏi: “Em sửa cho anh nhé?”
“Ừa.” Tưởng Tư Tầm đưa tay phải qua cho cô.
Hồi nhỏ, cô thích chơi đùa với bàn tay anh, thỉnh thoảng còn vẽ bậy lên mu bàn tay anh. Khi đó anh trêu cô là họa sĩ trường phái trừu tượng, thực ra chỉ toàn những nét vẽ lung tung không ra hình thù gì.
Hứa Tri Ý cầm lấy những ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng của anh, cảm giác như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật, khiến cô không nỡ buông tay.
Móng tay anh đã được cắt gọn gàng, căn bản không cần sửa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh đang cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, đặt máy trên đùi, gõ chữ bằng một tay, trang màn hình hiển thị là hộp thư email.
Hứa Tri Ý bèn tìm quản gia, nhờ tìm cho cô một cây bút máy.
Lại như ngày xưa, cô bắt đầu vẽ bậy trên mu bàn tay anh.
Tưởng Tư Tầm đương nhiên biết móng tay mình chẳng cần sửa gì cả, nhưng đối với việc cô vẽ trên tay mình, anh cũng chẳng ngăn cản, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, cũng vừa lúc “kiệt tác” của cô hoàn thành.
Vẫn là vẽ chẳng ra hình gì, nhưng bên cạnh có viết mấy chữ: Quả thông nhỏ.
Tưởng Tư Tầm bật cười: “Anh còn tưởng em vẽ chùm nho cơ đấy.”
Hứa Tri Ý: “…”
Cô cười rồi đẩy anh một cái.
Tưởng Tư Tầm thuận tay nắm lấy bàn tay đang đẩy mình, nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng lại nói một câu chẳng liên quan gì đến sự thân mật hiện tại: “Đi rửa tay ăn cơm thôi.”
Tim Hứa Tri Ý đập thình thịch, nhưng gương mặt vẫn cố tỏ ra bình thản: “Dạ.”
Trên bàn ăn, Hứa Hướng Ấp hỏi con trai, ngày mai định dẫn em gái đi đâu chơi.
Còn hai tuần nữa Tri Ý mới chính thức bắt đầu kỳ thực tập, quãng thời gian này ở nhà một mình cũng buồn chán, Hứa Hành định dẫn em ra ngoài đi dạo một chút, nhưng vẫn chưa quyết định được đi đâu.
Hứa Hành hỏi ý em gái: muốn đi đâu, anh sẽ xin nghỉ phép để đưa đi.
Tưởng Tư Tầm xen vào: “Không cần nghỉ phép đâu. Để Tri Ý đến chỗ tôi, tôi dẫn em ấy làm quen trước với mấy dự án của Viễn Duy.” Anh nhìn sang cô bên kia bàn: “Muốn qua chỗ anh không? Không tính là đi làm đâu, muốn ở mấy tiếng cũng được.”
Hứa Tri Ý tìm lý do chính đáng từ chối Hứa Hành: “Em nghĩ nên tranh thủ thời gian này học thêm nhiều chút, để khi vào làm có thể bắt nhịp nhanh hơn.”
Rồi cô bổ sung thêm: “Em cũng chẳng nghĩ ra đi đâu chơi nữa, chỗ nào cũng đi hết rồi, chẳng còn gì thú vị cả.”
Là một người anh, Hứa Hành luôn rất chuẩn mực, cũng không xen vào chuyện tình cảm riêng của cô.
Hứa Hành đáp: “Được thôi, tùy em. Bao giờ muốn ra ngoài chơi thì gọi anh.”
Chuyện trò từ đề tài thực tập dần chuyển sang chuyện hôn sự của Tưởng Tư Tầm.
“Chú nghe ba con nói, ông cụ muốn con liên hôn với Ninh Duẫn.” Hứa Hướng Ấp luôn xem Tưởng Tư Tầm như nửa đứa con trai mà nuôi lớn, chuyện hôn nhân đại sự của anh, đương nhiên cũng rất để tâm.
Ngay khoảnh khắc ông nói ra câu đó, Hứa Tri Ý lập tức nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đối diện. Cô chưa từng nghe anh nhắc đến nửa lời, sao lại tự nhiên sắp liên hôn rồi?
Tưởng Tư Tầm nhìn chú Hứa, khóe mắt cũng liếc nhìn cô, giải thích: “Con từ chối rồi, sẽ không có chuyện liên hôn đâu.”
Từ chối rồi thì tốt.
Có lẽ vì chột dạ, suốt bữa cơm sau đó, Hứa Tri Ý không dám ngẩng đầu nhìn anh lần nào nữa, ăn xong liền vội vã lên lầu về phòng mình.
Tưởng Tư Tầm ngồi lại phòng khách trò chuyện thêm với Hứa Hướng Ấp một lúc, thấy không còn sớm, mới cầm áo vest lên lầu.
“Đêm nay con không về.” Vừa bước lên cầu thang, anh vừa nói.
Thời gian anh ở nhà Hứa còn nhiều hơn ở nhà mình, một năm ít nhất phải có năm, sáu tháng ở đây, trừ đi những ngày công tác, thời gian anh ở nhà mình chắc chẳng tới hai tháng.
【Em giận anh rồi à?】
Anh nhắn tin cho Hứa Tri Ý.
Năm phút trôi qua, đối phương vẫn chưa trả lời.
Tưởng Tư Tầm về đến phòng, khóa trái cửa lại, gọi thẳng cho cô.
Lúc đó Hứa Tri Ý vừa tắm xong, đang thổi tóc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, quấn khăn tắm chạy ra.
Thấy là cuộc gọi của Tưởng Tư Tầm, cô tiện tay vuốt mở màn hình.
“Anh chưa từng đi xem mắt.” Tưởng Tư Tầm nói thẳng, rồi tiếp: “Chính em đã từng nói với anh đừng đi xem mắt, vậy làm sao anh còn đi được, làm sao có thể kết hôn với người khác được?”
Giọng anh trong trẻo rõ ràng, như đang thuật lại một sự thật, nhưng khi lọt vào tai cô lại mang theo cảm giác mờ ám và dịu dàng khó tả.
Hứa Tri Ý như bị chập mạch mấy giây: “Em… khi nào nói câu đó chứ?” Thật sự không nhớ ra.
Tưởng Tư Tầm: “Em quên cũng không sao, chỉ cần anh nhớ là được.”
Nhưng Hứa Tri Ý vẫn muốn biết, rốt cuộc cô đã nói câu đó lúc nào.
Tưởng Tư Tầm giúp cô nhớ lại: “Hai năm trước.”
Hồi đó trong buổi tiệc gia đình nhà họ Tưởng, lần đó anh dẫn cô cùng đi ăn. Trong bữa tiệc, cậu cả giục con trai phải nhanh chóng tìm bạn gái, còn sắp xếp cả xem mắt, anh họ năm thì giả vờ điếc.
Khi ấy Tri Ý ngồi cạnh anh, nhỏ giọng nói: Anh sau này không được đi xem mắt đâu đấy.
Hứa Tri Ý cố gắng lục lại ký ức, mơ hồ cảm thấy đúng là có chuyện như vậy, nhưng ký ức lại không quá rõ ràng.
Tưởng Tư Tầm nói không nhớ cũng không sao, rồi lại hỏi: “Vẫn còn giận à?”
Hứa Tri Ý: “Em không giận.”
Thật sự không giận, cũng chẳng có lý do gì để giận cả.
Tưởng Tư Tầm: “Vậy thì tâm trạng phải tốt lên một chút.” Anh dịu dàng dỗ cô, “Anh khi nào yêu đương, yêu ai, bao giờ kết hôn, tất cả đều để em quyết định.”
Hứa Tri Ý: “…”
Tim đập loạn không ngừng, tâm trí rối bời như tơ vò.
“Anh đều nghe lời em hết sao?”
Tưởng Tư Tầm: “Không phải từ trước đến giờ anh vẫn luôn nghe em sao?”
Anh liệt kê vài chuyện: cô muốn khi đi chơi hai người mặc đồ cùng màu, nên mỗi lần trước khi xuất phát, anh đều âm thầm kiểm tra trong vali cô mang theo quần áo màu gì để chuẩn bị đồ cùng màu.
Mỗi năm chỉ có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mới được gặp nhau, cô từng hỏi qua điện thoại: Anh ơi, anh có thể chuyển về Thượng Hải học được không, như vậy em có thể gặp anh mỗi ngày.
Từ lúc đó, anh ngày nào cũng làm ầm ĩ đòi mẹ cho chuyển trường.
Cuối cùng mẹ bị anh làm phiền quá, đành giao anh cho chú Hứa.
Hứa Tri Ý gần như không còn nghe rõ tiếng anh nữa, vì tiếng tim mình đập quá lớn như sấm dội.
Như anh đã nói, chuyện gì anh cũng chiều theo cô.
Cô cố trấn tĩnh lại, nhân cơ hội hiếm có này, thẳng thắn bày tỏ: “Em không muốn làm em gái anh, em đã có anh trai rồi.”
Tưởng Tư Tầm: “Vậy thì đừng làm em gái.”
Anh tiếp lời, giọng rất tự nhiên: “Giờ anh lên lầu gặp em nhé.”
Tim Hứa Tri Ý lại điên cuồng nhảy loạn, ba mẹ cô đang ở ngay phòng bên cạnh, anh đúng là gan lớn thật.
Cô vội vàng nói: “Anh đừng lên.”
Không chỉ vì sợ ba mẹ phát hiện, mà bản thân cô cũng chưa sẵn sàng phá vỡ lớp ngăn mong manh ấy ngay đêm nay.
“Em chuẩn bị đi ngủ rồi.”
Tưởng Tư Tầm hỏi cô mai muốn dậy lúc mấy giờ, rồi nói: “Để anh gọi em dậy.”
Hứa Tri Ý mong có thể gặp anh sớm một chút: “Sáu giờ rưỡi.”
Tưởng Tư Tầm: “Ngày mai là thứ bảy, ngủ thêm chút đi.”
“Em muốn dậy lúc sáu rưỡi.”
“Được.” Tưởng Tư Tầm vẫn luôn chiều cô vô điều kiện, “Vậy sáu rưỡi anh gọi em.”
Kết thúc cuộc gọi, Hứa Tri Ý đi rửa mặt, nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình, chắc do vừa tắm nước nóng xong, mà má cô đỏ hồng như hoa đào.
Những năm qua, Hứa Tri Ý đã quá phụ thuộc vào Tưởng Tư Tầm, bất kể gặp chuyện gì, người đầu tiên cô nghĩ tới luôn là anh. Hồi nhỏ, một ngày cô phải gọi “anh ơi” cả trăm lần, mà Tưởng Tư Tầm lại vô cùng kiên nhẫn với cô. Vì vậy anh đi đâu, cô cũng bám theo đó, một khắc cũng không rời. Có gì tốt cũng đều lập tức muốn chia sẻ với anh trước tiên.
Chỉ là lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là tình yêu, chỉ đơn giản xem anh như anh trai ruột.
Còn tình cảm khi nào bắt đầu chuyển biến, ngay cả chính cô cũng không rõ.
Có thể là từ năm cô đậu đại học.
Cũng có thể còn sớm hơn một chút.
Ai mà biết được.
—
Sáng hôm sau, còn chưa đến sáu giờ, Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An đã khởi hành ra sân bay, hẹn bạn bè tụ họp ở Hawaii.
Trên đường ra sân bay, Hà Nghi An nói với chồng về Tưởng Tư Tầm: “Tối qua lúc ăn cơm, anh không thấy à, Tư Tầm cứ liếc nhìn Tri Ý không dưới tám trăm lần.”
Hành động quá rõ ràng, ngay cả Hứa Hướng Ấp cũng nhận ra.
Chỉ vì ông vừa nhắc đến chuyện liên hôn, mà Tưởng Tư Tầm đã phản ứng lạ thường như vậy.
Ông nói với vợ: “Hai đứa nó có tình cảm với nhau là tốt nhất. Lộ Kiếm Ba cũng nói rồi, đợi Tri Ý lớn thêm chút nữa, sẽ để hai đứa đính hôn.”
Tưởng Tư Tầm là đứa trẻ ông tự tay nhìn lớn lên, còn Tri Ý từ nhỏ đã luôn thích người anh trai này, nên ông hoàn toàn tán thành mối nhân duyên này.
Người mong muốn hai đứa trẻ đến với nhau nhất chính là Lộ Kiếm Ba.
Suốt mười bảy năm qua, vào dịp Tết Nguyên Đán mỗi năm, hai nhà đều hẹn nhau cùng đưa con cái đi du lịch.
Vì người đông, lại thêm Tưởng Nguyệt Như rất thích chọc ghẹo Tri Ý, nên kỳ nghỉ thường kéo dài lâu hơn bình thường, trở thành khoảng thời gian mà Lộ Kiếm Ba mong chờ nhất mỗi năm.
Nếu sau này Tư Tầm và Tri Ý thực sự thành đôi, sinh con đẻ cái, thì truyền thống du lịch vào dịp Tết này cũng có thể tiếp tục kéo dài.
Đó cũng là chút hy vọng hiếm hoi trong cuộc sống đơn điệu của Lộ Kiếm Ba.
Hà Nghi An đối với chàng rể tương lai Tưởng Tư Tầm cũng rất hài lòng, ngoài nhà mình ra, thật khó tìm được ai đối xử kiên nhẫn với Tri Ý như anh.
Trước đây bà còn lo, hai đứa lớn lên bên nhau liệu có sinh ra tình cảm nam nữ không.
Giờ xem ra, nỗi lo đó đúng là thừa thãi.
Hứa Hướng Ấp: “Cứ xem như mình không biết gì cả.”
Mà lúc này, người đang trở mình lăn qua lăn lại trên giường như cá nướng chính là cô, đang vắt óc suy nghĩ làm sao giấu ba mẹ trước, đợi tốt nghiệp đại học rồi mới dám khai thật.
Điện thoại rung lên, là cuộc gọi của Tưởng Tư Tầm.
Hứa Tri Ý hoàn hồn, với tay lấy điện thoại ở đầu giường. Thật ra cô đâu cần anh gọi dậy, chưa tới sáu giờ cô đã tỉnh rồi.
“Alo.”
Tưởng Tư Tầm: “Muốn ngủ tiếp không? Nếu muốn thì ngủ thêm nửa tiếng.”
Hứa Tri Ý ngồi dậy: “Không ngủ nữa.”
Rửa mặt xong, cô vào tủ quần áo chọn đồ mặc hôm nay.
Tuy chưa chính thức thực tập, nhưng ăn mặc vẫn nên chỉn chu một chút.
Mẹ cô đã chuẩn bị sẵn cho cô mấy bộ đồ công sở để đi làm, cô chọn một bộ màu xanh đậm.
Ba mẹ không có nhà, sáng nay chỉ có ba người bọn họ ăn sáng.
Hứa Tri Ý là người xuống cuối cùng, cô ngồi vào chỗ quen thuộc của mình, đối diện là anh trai và Tưởng Tư Tầm.
Tưởng Tư Tầm hoàn toàn không có ý định giấu diếm, đẩy khay đồ ăn của mình từ bên kia bàn sang cạnh cô, rồi đứng dậy, đi vòng qua bàn, ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
Thái độ trắng trợn như vậy khiến Hứa Hành muốn giả vờ không thấy cũng không được.
Nể mặt em gái, anh nhịn không châm chọc cậu ta, nhưng vẫn không muốn để đối phương thoải mái dễ dàng, nên quay sang nói với em gái:
“Trưa nay nghỉ trưa anh rủ em đi ăn.”
Tưởng Tư Tầm ngẩng đầu: “Cô ấy không rảnh, tôi hẹn cô ấy ăn trưa rồi.”
Hứa Hành: “Vậy càng hay, ba người cùng đi.”
“Không hay chút nào.” Tưởng Tư Tầm xúc một muỗng bắp xào hạt thông, món mà Tri Ý thích, rồi cả muỗng đưa cho cô, nhìn thẳng vào “anh vợ tương lai” nói: “Nếu cậu thật sự không có ai ăn cùng, tôi kêu ba tôi tới ăn với cậu.”
Hứa Hành: “…”
Nể tình hai người còn chưa chính thức yêu nhau, cũng vì thấy em gái có chút lúng túng, anh quyết định tạm thời ghi sổ món nợ này.
Hứa Tri Ý cố gắng dỗ dành anh trai, sau bữa sáng liền khoác tay anh ra tận sân, tiễn anh đến tận trước xe ô tô.
Cô hứa: “Tối em sẽ đi ăn với anh.”
Điều Hứa Hành cần chính là câu này, còn ăn uống hay không cũng chẳng sao, tối nay anh đã hẹn bạn, “Anh sẽ cố gắng về sớm.”
“Dạ.”
Hứa Tri Ý vẫy tay, mãi đến khi chiếc xe khuất bóng.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô quay lại, thấy anh đang cầm túi xách của mình tiến tới.
Ánh mắt cô khẽ dừng lại trên quần áo anh, xác định rõ ràng, lúc nãy khi ăn sáng, anh mặc sơ mi đen, vậy mà chỉ chớp mắt thôi, đã thay thành sơ mi xanh đậm.
Cùng tông màu với váy cô đang mặc.
Tưởng Tư Tầm mở cửa ghế phụ: “Lên xe đi.”
Hôm nay không gọi tài xế, anh tự lái.
Đón ánh bình minh, hai người cùng đi làm thêm ở Viễn Duy.
Lúc này Hứa Tri Ý mới chú ý, quả thông nhỏ vẽ bằng bút máy trên mu bàn tay anh từ tối hôm qua vẫn còn, chỉ là màu đã nhạt đi khá nhiều.
Cô hỏi: “Sao anh không rửa đi?”
Tưởng Tư Tầm nói: “Kiệt tác của họa sĩ nổi tiếng, anh không nỡ rửa đi.”
Hứa Tri Ý phớt lờ nửa câu đầu có chút trêu chọc, chỉ để tâm đến nửa câu sau.
Khi đầu óc dần vận hành bình thường trở lại, cô lại nhớ ra: “Hồi nhỏ em vẽ trên tay anh, anh toàn đi rửa sạch ngay lập tức.”
Tưởng Tư Tầm: “Nếu anh không rửa, thì em đâu còn chỗ để vẽ tiếp.”
Hứa Tri Ý bật cười, cảm giác như có một lớp mật ngọt bao phủ lấy trái tim mình.
Hồi nhỏ cô rất thích vẽ bậy, lúc đó còn mơ mộng rằng tranh của mình sau này sẽ được đem ra đấu giá.
Đến văn phòng, Tưởng Tư Tầm mở một tập tài liệu, bảo cô làm quen trước với các thông tin dự án.
Thật ra việc “làm thêm giờ” không phải mục đích chính, anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, không bị người ngoài quấy rầy.
Hứa Tri Ý rất nghiêm túc với công việc, chăm chú phân tích tài liệu, gặp chỗ nào không chắc chắn liền gọi anh:
“Anh ơi, qua đây một chút.”
Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra, giọng nói đã vô thức mang theo chút nũng nịu.
“Gặp khó chỗ nào à?”
“Vâng.”
Trong lúc trò chuyện, Tưởng Tư Tầm đã đi tới bên cạnh ghế cô, cúi người hỏi: “Chỗ nào?”
Hứa Tri Ý chỉ vào phần mình phân tích: “Em cảm thấy chỗ này có vấn đề.” Nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc sai ở đâu.
“Em suy nghĩ thiếu một bước, sửa thế này.”
Nói rồi, Tưởng Tư Tầm vòng tay trái từ phía sau cô, cả người bao trọn lấy cô, hai tay gõ chữ trên bàn phím.
Khi anh gõ phím, cánh tay anh vô tình cọ nhẹ vào cánh tay cô.
Người bị anh ôm trong lòng, sống lưng Hứa Tri Ý bất giác cứng đờ lại, trước mắt có một khoảnh khắc như rơi vào khoảng trống mơ hồ, hoàn toàn không nhìn rõ anh đang gõ gì trên bàn phím.
Từ nhỏ cô đã quen với hương tuyết tùng lạnh mát thoang thoảng trên người anh.
Cô từng hỏi anh: trên áo anh xịt nước hoa gì vậy?
Anh trả lời: tuyết tùng.
Cô cười nói: sóc nhỏ rất thích mùi tuyết tùng.
Thế nhưng giây phút này, cô lại bất ngờ cảm thấy không biết phải đối mặt với mùi hương quen thuộc ấy thế nào.
Hai ba phút trôi qua, anh vẫn chưa ngừng gõ bàn phím.
Hứa Tri Ý không còn hoảng loạn như lúc đầu, bình tĩnh lại một chút, rồi hỏi: “Vẫn chưa xong ạ?”
Tưởng Tư Tầm đáp: “Chưa. Anh đang gõ bừa thôi.”
Hứa Tri Ý: “……”
Cô không nói gì thêm, cứ để mặc mình bị anh khoanh gọn trong vòng tay.
Cảm giác an toàn này khiến cô không thể từ chối, anh muốn gõ tiếp, thì cô tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Tưởng Tư Tầm khẽ nói với người trong lòng: “Giúp anh xắn tay áo lên.”
Hứa Tri Ý cẩn thận cởi cúc áo ở cổ tay anh, rồi tỉ mỉ gấp tay áo lên hai nếp.
“Anh không mỏi à?” Cô hỏi, nhưng không dám quay đầu nhìn anh.
Tưởng Tư Tầm: “Cũng tạm.”
Tư thế cúi người gõ phím thế này đương nhiên là không thoải mái, nhưng anh vẫn chịu được.
Đã gần kề như vậy rồi, Hứa Tri Ý cũng dần thả lỏng, hơi tựa người ra sau vào lòng anh.
Tưởng Tư Tầm thu cánh tay lại, áp sát hơn vào cánh tay cô, rồi hỏi:
“Em có nhìn thấy anh gõ gì không?”
Hứa Tri Ý: “Có.”
Nhưng thực ra, lòng cô đã sớm rối như tơ vò, căn bản chẳng nhìn thấy gì cả.
Tưởng Tư Tầm cười: “Thật sự nhìn rồi à?”
Hứa Tri Ý lúc này mới nghiêm túc nhìn vào màn hình, cứ cách năm dòng lại hiện lên một câu “Anh yêu em”, rồi lại cách năm dòng, thêm hai câu “Anh yêu em” nữa.
Không biết là ai, hơi thở bỗng trở nên hỗn loạn.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Hứa Tri Ý cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía sau, môi người đàn ông gần ngay trước mắt, hơi thở quấn quýt lấy nhau, chỉ cần một cái nghiêng nhẹ nữa thôi là sẽ chạm vào.
Tưởng Tư Tầm hơi cúi đầu, môi anh áp sát lên môi cô, nhưng dừng lại, không lập tức hôn xuống.
Anh nói ra câu chữ vừa gõ:
“Anh yêu em, đã yêu từ rất lâu rồi.”
Gần như cùng lúc, anh cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn của anh, vòng tay của anh, như muốn nhấn chìm cô hoàn toàn.
Hứa Tri Ý vội nắm lấy cánh tay anh, tìm cho mình một điểm tựa.
Tư thế hôn lúc này có chút bất tiện, Tưởng Tư Tầm dứt khoát bế cô lên, đặt cô ngồi ổn trên bàn làm việc.
Gần như theo bản năng, Hứa Tri Ý đưa hai tay vòng qua cổ anh.
Tưởng Tư Tầm ôm cô chặt vào lòng, lại tìm đến môi cô, hôn thật sâu.
Hứa Tri Ý cắn nhẹ môi anh, từ nhỏ cô đã thích bám lấy anh, bây giờ thì càng không nỡ rời.
Không cần bất kỳ lời nào, hai người chỉ biết ôm chặt lấy nhau, gắn bó trong từng nụ hôn nóng bỏng.
Trước kia, điều Hứa Tri Ý sợ nhất là Tưởng Tư Tầm sẽ đột nhiên có bạn gái cùng tuổi, còn Tưởng Tư Tầm thì lo cô sẽ thích một cậu bạn trai đồng trang lứa, thế nên cả hai đều tìm cách chiếm trọn hết thời gian rảnh của đối phương.
Sau khi cô vào đại học, anh gần như ngày nào cũng phải ghé qua trường cô mới yên tâm.
Hứa Tri Ý bị anh hôn đến mức gần như không thở nổi, tạm ngừng hôn một lát.
Cô áp môi lên khóe môi anh, khẽ hỏi:
“Chúng ta có cần giấu ba mẹ em không?”
Tưởng Tư Tầm: “Không giấu.”
Nói xong lại cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Hai người ôm hôn nhau, hoàn toàn quên mất thời gian.
—
IF line kết thúc rồi, toàn văn cũng chính thức hoàn thành.
Tất cả những phần ngược đều sẽ không viết nữa (bao gồm cả nhánh if thứ hai và góc nhìn của nam chính), hy vọng hạnh phúc có thể dừng lại tại đây.
Vì đặt tên kém nên vẫn chưa nghĩ ra được biệt danh nào dễ thương, tạm thời gọi là Đại Bảo và Nhị Bảo nhé…
Biệt danh của em gái là Quả Thông Nhỏ, còn anh trai ruột và anh họ của Quả Thông Nhỏ (con nhà Hứa Hành) lần lượt là Đại Bảo và Nhị Bảo.
—
Lời của trạm chủ: Vẫn còn 2 chương ngoại truyện phúc lợi chỉ có trên app Tấn Giang. Hơi khó xử lý file nên chờ ta rảnh sẽ cập nhật sau nhé ^^
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen