Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 85
Thấy vậy, Hứa Hướng Ấp phối hợp với con gái diễn kịch, ra lệnh cho Lộ Kiếm Ba thả đứa trẻ xuống, nghiêm túc nói: “Anh nhận nhầm rồi, đó không phải con nhà tôi.”
Lộ Kiếm Ba nhìn đứa bé trong lòng, khi hồi hộp vẫn không quên giữ chặt kính trên mặt, anh càng lúc càng muốn gỡ cặp kính nhỏ của bé xuống.
“Lộ Kiếm Ba!” Hứa Hướng Ấp liếc anh một cái.
Lộ Kiếm Ba không chọc nữa, đặt cô bé trở lại xe.
Hứa Tri Ý nắm chặt vô lăng, vừa rồi nguy hiểm quá đi, cô không dám bấm còi nữa, cũng không dám lùi xe, chuyển số, đạp ga, chạy vèo đi thật xa. Đến khi cảm thấy đã an toàn, cô mới dừng xe lại, quay đầu, không dám gọi “ba”, chỉ vẫy tay nhỏ nhỏ về phía Hứa Hướng Ấp.
Hứa Hướng Ấp cười, để lại một câu với Lộ Kiếm Ba: “Tránh xa Tưởng Nguyệt Như ra một chút!” rồi sải bước đến chỗ con gái, vừa đến trước xe liền bế cô bé lên, để Lộ Kiếm Ba dắt xe đi cất.
Hứa Tri Ý dụi mặt vào cổ ba: “Ba.”
Hứa Hướng Ấp ôm chặt con gái: “Không sao đâu, chú Lộ không nhận ra con. Con sợ chú ấy bắt con à?”
“Dạ.”
“Vậy mình phải nghĩ cách, không để chú Lộ bắt được, đúng không?”
Hứa Tri Ý nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng.”
“Ba ơi, mình đi đâu thế?”
“Đi chơi nước, đào cát.”
Hứa Hướng Ấp đặt con xuống, xoay người bé lại để quay lưng về phía mình, sau đó hai tay nâng bé lên cao qua đầu, rồi đặt lên vai vác đi.
“Woa!” Hứa Tri Ý reo lên đầy ngạc nhiên và vui sướng.
Thì ra ba có thể nhấc bé cao đến vậy, cao nhất thế gian luôn. “Ba ơi, con biến thành hải âu nhỏ rồi nè!” Hai cánh tay nhỏ dang ra, đập đập như đang bay.
“Ba biết vì sao bảo bối của ba thích ăn hải sản rồi, vì con là hải âu nhỏ mà.”
Hứa Hướng Ấp thấy hối hận vì ngày đầu tiên về nhà không dẫn con ra biển, nếu đến sớm, có lẽ con bé đã không khóc lâu đến thế.
Hứa Tri Ý cười khúc khích: “Đúng rồi đó, cứ ra biển là con biến thành hải âu con.”
Hứa Hướng Ấp vác con gái đi thẳng ra bãi cát, vệ sĩ mang đến một bộ đồ nghề xúc cát.
Hứa Tri Ý đã lâu không gặp hai anh, liền hỏi ba: anh Tưởng Tư Tầm đi đâu rồi?
Hứa Hướng Ấp đặt con xuống, ôm con vào lòng: “Ba gọi điện cho chú Lộ hỏi xem.”
Điện thoại kết nối, vừa hỏi đã biết, Lộ Kiếm Ba định dẫn hai đứa nhỏ bị ghét đến mức chó cũng ngại, đi lướt sóng.
Hứa Hướng Ấp nói với Tri Ý: “Chú Lộ định dẫn họ đi lướt ván sóng.”
Hứa Tri Ý nghe thành “lướt sóng bằng cái đuôi”: “Ba ơi, cái đuôi sóc con của con đâu rồi?”
Hứa Hướng Ấp: “Ở nhà rồi.”
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tri Ý tràn ngập vẻ tiếc nuối: “Tiếc quá đi, nếu con mang theo đuôi, con cũng có thể đi lướt sóng với các anh.”
Dù thật ra…
Cô bé cũng chẳng biết lướt sóng là gì.
Lúc này Hứa Hướng Ấp mới nhận ra con gái nghe nhầm, anh bật cười, kiên nhẫn giải thích: “Không phải dùng đuôi để lướt sóng đâu, là ‘đuôi sóng’, sóng trong làn sóng ấy.”
“Đuôi sóng.” Hứa Tri Ý bật cười ha ha, xấu hổ chui tọt vào lòng ba.
Hứa Hướng Ấp nói: “Không sao đâu, mình là em bé mà. Em bé mà cái gì cũng biết, thì chẳng phải còn giỏi hơn cả người lớn à?”
Anh kiên nhẫn giải thích về lướt ván sóng, cố gắng dùng cách dễ hiểu nhất: “Thuyền sẽ tạo ra sóng, giống như cây thổi bong bóng tạo ra bong bóng vậy, con chạy theo bong bóng, còn các anh thì chạy theo làn sóng sau đuôi thuyền.”
Hứa Tri Ý hình như hiểu được một chút, nhưng vẫn không tưởng tượng ra được.
Hứa Hướng Ấp hỏi: “Con muốn chơi cát hay muốn đi lướt sóng?”
Hứa Tri Ý không hề do dự: “Con muốn lướt sóng!”
Hứa Hướng Ấp gọi điện cho Lộ Kiếm Ba, bảo họ đợi hai cha con.
Khi gặp Lộ Kiếm Ba, Hứa Tri Ý chủ động chào hỏi trước.
Trên đường đi, ba đã dặn bé phải nắm thế chủ động, gặp người thì đừng hoảng, nếu con chủ động, người sợ sẽ là chú Lộ kia.
Cô bé tháo kính râm xuống: “Con chào chú Lộ.” Tay nhỏ cứ vẫy liên tục.
Lộ Kiếm Ba định trêu chọc bé, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Hứa Hướng Ấp làm cho phải thu lại ý định.
Anh chỉ cười đáp: “Chào con.”
Vì đang ở trong lòng ba nên Hứa Tri Ý rất vững dạ, lại hỏi tiếp: “Vậy chú có sợ con bắt chú không?”
Khóe miệng Lộ Kiếm Ba khẽ nhếch cười: “Sợ chứ. Con thấy không, chú không dám nhúc nhích luôn.”
Quả nhiên, ba nói đúng thật.
Hứa Tri Ý bảo chú đừng sợ: “Con không bắt chú đâu.” Rồi chìa ngón tay út ra: “Móc ngoéo, một trăm năm không đổi.”
Hứa Hành xen vào: “Ổng sống không tới trăm năm đâu. Vậy chẳng phải thành yêu tinh rồi sao?”
“…”
Lộ Kiếm Ba bật cười bất lực, giơ chân đá một cái vào người trước mặt.
Hứa Tri Ý nghĩ nghĩ: “Vậy thì chín mươi chín năm không đổi.”
Lộ Kiếm Ba cười rồi cùng bé con móc ngoéo: “Đi nào, chúng ta đi lướt sóng.”
Hứa Hướng Ấp mặc áo phao cho con gái. Trẻ hơn bốn tuổi đã có thể học lướt sóng, nhưng hôm nay thời gian không đủ, anh quyết định mang con đi lướt sóng cùng mình, để cô bé cảm nhận thử lướt sóng đuôi sóng là gì.
Hứa Hành xung phong: “Ba, để con đưa em đi lướt sóng.”
Mới sáu tuổi đã lướt sóng thành thạo, dẫn thêm một em bé cũng không thành vấn đề.
Hứa Tri Ý lại nhìn về phía Tưởng Tư Tầm, suy nghĩ hiện rõ hết lên khuôn mặt nhỏ.
Tưởng Tư Tầm hỏi: “Anh đưa em đi lướt sóng nhé?”
Hứa Tri Ý lập tức gật đầu: “Vâng ạ. Cảm ơn anh.”
Hứa Hành bị tổn thương, khụy xuống hỏi em: “Em không muốn đi với anh à?”
“Muốn.” Hứa Tri Ý do dự mấy giây, cuối cùng nghĩ ra một cách hay: “Em đi với anh Tưởng Tư Tầm trước, chơi xong một trăm lần rồi em sẽ đi với anh nha, được không?”
Hứa Hành: “…”
Con bé có biết một trăm lần là bao nhiêu không vậy trời?
Hứa Hướng Ấp ôm lấy con gái, thương lượng với cô bé: trước tiên lướt hai lần với mỗi anh, “sau đó ba đưa con đi lướt sóng, được không?”
Hứa Tri Ý vẫn bám ba nhất, ôm cổ ba nói: “Dạ được.”
Cách Hứa Hành tưởng tượng việc đưa em đi lướt sóng là: mình sẽ đứng thật ngầu trên ván, đưa em gái cưỡi sóng lướt gió. Nhưng thực tế thì… ở vùng nước nông, ba bắt cậu nằm sấp trên ván lướt sóng, còn em gái thì ngồi trên lưng, rồi tự tay cậu phải quạt nước để trôi đi.
“Ba ơi, không thể như vậy được!”
Cậu muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Hứa Hướng Ấp cười: “Con có định lướt nữa không? Không thì đổi Tư Tầm qua.”
Hứa Hành đành phải nhịn, chừng nào cậu mới trưởng thành đây?
Đến bao giờ mới có thể đường hoàng mua quà cho em gái, đường hoàng đưa em cưỡi sóng tung bay?
Cậu cõng em gái trên lưng, sắp bị đè đến không thở nổi, còn đâu sức mà quạt nước nữa.
Thế là cậu quay sang cầu cứu vệ sĩ bên cạnh: “Chú có thể kéo ván lướt sóng của bọn con được không ạ?”
Vệ sĩ chỉ cười mà không nói gì.
Hứa Hành hoàn toàn tuyệt vọng.
Hứa Tri Ý thì chẳng thấy tốc độ gì cả, nói: “Anh ơi, có thể nhanh hơn chút nữa không? Em chẳng thấy có sóng đuôi gì hết.”
Hứa Hành: “……”
Tưởng Tư Tầm đứng một bên đã thấy trước được vài phút nữa mình sẽ ra sao, liền đi tới giúp Hứa Hành, ném cho cậu một sợi dây thừng, rồi kéo ván lướt sóng đi về phía trước. Khả năng bơi của cậu không tệ, tạm thời vẫn có thể xài được.
Chơi được hơn mười phút, hai người đành chán nản bỏ cuộc.
Tưởng Tư Tầm quyết định không đưa em gái lướt sóng theo cách này nữa, hứa với cô bé: “Đợi sau này em biết lướt sóng rồi, anh sẽ đưa em đi, được không?”
Em gái bây giờ có lẽ còn chưa biết bơi, rất dễ bị sặc nước.
Hứa Tri Ý: “Dạ được.”
Hứa Hướng Ấp bế con gái lên: “Ba đưa con ra khơi nhé.”
Anh với Lộ Kiếm Ba đã lướt sóng bao nhiêu năm rồi, đừng nói một đứa, hai đứa trẻ cũng đưa đi được hết.
“Woaaa!” Hứa Tri Ý ôm cổ ba hét toáng lên, tóc bị gió biển thổi tung, sóng cuộn từng đợt, bé hét lớn: “Con là hải âu nhỏ!”
Hứa Hướng Ấp hỏi con: “Con có sợ không?”
“Không sợ!”
Hứa Tri Ý chẳng hề lo lắng gì, còn liên tục vẫy tay nhỏ về phía Tưởng Tư Tầm đang ở trên thuyền: “Anh ơi!”
“Anh ở đây.” Tưởng Tư Tầm vẫy tay đáp lại.
Hứa Hành nằm bò trên thuyền, nhìn dáng ba lướt sóng vừa ngầu vừa phong độ, không ngừng thở dài.
Trời dần tối, họ quay về.
Tóc của Hứa Tri Ý ướt sũng, mặt cũng dính đầy nước.
Hứa Hướng Ấp lấy khăn tắm mang theo quấn con gái lại, trước tiên lau khô tóc cho cô bé.
“Vui không con?”
Niềm vui của Hứa Tri Ý tràn ra từ trong mắt, cô bé cười tít mắt: “Vui ơi là vui luôn!”
“Ba ơi, ba giỏi quá, tuyệt vời quá!”
Cô bé hôn một cái lên má ba.
Hứa Hướng Ấp cũng không ngờ, những ngày tháng bình dị và bận rộn của mình, lại được con gái nhỏ thổi vào một sắc màu rực rỡ đến vậy.
Hai người mẹ đang đợi ở ven bờ để đón họ.
Hôm nay Hứa Tri Ý dù không được chơi cát, nhưng lại thu hoạch đầy niềm vui, quần áo thì ướt đẫm nước.
“Mẹ ơi!”
Hà Nghi An dang tay đón con gái: “Chơi có vui không con?”
Hứa Tri Ý: “Vui lắm ạ!”
Hứa Hướng Ấp không để vợ bế con ngay, vì bộ đồ bơi trên người con gái vẫn còn đang nhỏ nước tong tong.
Hà Nghi An nói: “Không sao đâu. Dù gì về phòng em cũng phải thay đồ mà.”
Cô đón con gái vào lòng, hôn một cái lên khuôn mặt mềm mại nhỏ xíu ấy.
Hứa Hướng Ấp khoác vai con trai, đi phía sau hai mẹ con họ.
Nhà ba người kia thì đi chậm hơn, Tưởng Nguyệt Như đặt tay lên vai con trai: “Nước có vào tai không?”
Tưởng Tư Tầm: “Không ạ.”
Cậu chỉ lướt một lần, thời gian còn lại đều nhường cho em gái chơi.
Tưởng Nguyệt Như vẫn lấy tay nhẹ nhàng lau vành tai cho con.
Trên bãi biển khi hoàng hôn buông xuống, cậu và mẹ vừa đi dạo thong thả vừa hướng về khách sạn, ba cậu đi theo sau hai người.
Lần đầu tiên, cậu không còn phải ghen tị với những người khác, vì họ có ba mẹ bên cạnh nữa.
Lộ Kiếm Ba nhìn vợ cũ và con trai, hai người thỉnh thoảng quay sang trò chuyện, khuôn mặt mang theo nụ cười, bước đi ung dung, tận hưởng gió biển và bãi cát.
Khung cảnh ấy đẹp đến mức như một giấc mơ.
Khi đến dưới khách sạn, Tưởng Nguyệt Như dừng bước, xoay người lại.
Lộ Kiếm Ba cũng dừng chân, giữ khoảng cách khoảng một mét với cô, cô hẳn đã suy nghĩ xong về việc có nên đón giao thừa cùng nhau hay không.
Giống như đang chờ tuyên án, anh không khỏi nín thở.
Trong khoảng thời gian họ đi lướt sóng, Tưởng Nguyệt Như đã nhiều lần giằng xé, do dự, cũng đã tự ngẫm lại, bảy năm qua cô đã thiếu sót với con trai quá nhiều.
“Về sau, mỗi năm sinh nhật của Tư Tầm và đêm giao thừa, tôi sẽ cùng ăn cơm với nó, cho đến khi nó lập gia đình.”
Cô không muốn nói thêm một lời nào, quay người lại, khoác vai con trai đi vào sảnh khách sạn.
Lộ Kiếm Ba đứng ngẩn ra tại chỗ.
Đây là điều mà đến trong mơ anh cũng không dám mơ tới.
Lúc này ở khu vực thang máy trong khách sạn, cửa thang đang từ từ đóng lại, vẫn chưa thấy Tưởng Tư Tầm đến.
Hứa Tri Ý sốt ruột: “Sao anh chưa đến nữa?”
Hà Nghi An nhẹ nhàng bảo bé: anh đang đi dạo trên bãi biển với ba mẹ đó.
Một ký ức trong đầu Hứa Tri Ý bỗng bị chạm đến, cô bé không hiểu nổi: “Anh Tưởng Tư Tầm cũng là sóc con mà, sao anh lại được gặp thỏ ba và thỏ mẹ chứ…”
Hứa Hướng Ấp rất nhạy bén, chỉ từ chút thông tin ít ỏi đã đoán ra, Tưởng Tư Tầm vì muốn dỗ cho Tri Ý ngừng khóc nên mới nói dối rằng mình cũng là sóc con.
Anh giải thích: “Vì anh Tư Tầm đã chín tuổi rồi, là người lớn rồi đó.”
Hứa Tri Ý “ồ” lên một tiếng, rồi lại hỏi: “Lớn rồi thì có thể gặp thỏ ba, còn gặp cả ông bà ngoại nữa phải không?”
Hứa Hướng Ấp mỉm cười dịu dàng: “Đúng rồi, bảo bối của ba thông minh quá.”
Hứa Tri Ý khẽ lo lắng: “Con đã là sóc con rồi, ông bà ngoại còn nhận ra con không?”
Hứa Hướng Ấp nói: “Nhận ra chứ.”
Về đến phòng, Hà Nghi An đưa con gái đi tắm, Hứa Hướng Ấp thì gọi khách sạn mang giấy bút lên, định viết cho con gái một bức thư, giả làm lời nhắn của ông bà ngoại.
Ba tháng trước để lại trong lòng con bé quá nhiều tổn thương, khi vui vẻ thì nó quên, nhưng chỉ cần một câu nói nào đó cũng có thể chạm vào dây thần kinh nhạy cảm ấy.
Anh phải dần dần xoa dịu nỗi bất an trong lòng con, và những vết thương do những lời lạnh lùng để lại.
Hứa Hướng Ấp gọi cả Hứa Hành tới, bảo cậu giúp gấp một phong thư bằng giấy trắng, vẽ thêm một chú sóc nhỏ kiểu nét đơn giản.
Tay nghề vẽ của anh chỉ ở mức bình thường, không bằng vợ và con trai.
Hứa Hành hừ một tiếng: “Cuối cùng cũng biết là con có ích rồi à?”
Hứa Hướng Ấp cười, vỗ một cái vào đầu cậu: “Là đàn ông thì đừng nhỏ mọn như vậy.”
Hứa Hành không chịu thua: “Ai nhỏ mọn chứ? Rõ ràng là ba ăn hiếp người ta!”
Hứa Hướng Ấp xuống nước: “Là ba nhỏ mọn, được chưa. Mau vẽ đi.” Anh nhường chỗ ngồi chính ở bàn cho con trai, còn mình thì kéo ghế sang đầu bàn, bắt đầu viết thư.
Hứa Hành cuối cùng cũng cảm thấy cân bằng trong lòng, đại nhân không chấp tiểu nhân, bắt đầu cắt giấy làm phong bì thư.
Hà Nghi An biết chồng đang viết thư, nên cố tình kéo dài thời gian tắm, để nước đầy bồn, cho con gái chơi thỏa thích.
Tắm xong, sấy khô tóc, thì lá thư của Hứa Hướng Ấp cũng vừa viết xong.
Lúc vợ đang giúp con mặc đồ, anh vào phòng tắm xả hết nước trong bồn tắm của con, rồi cẩn thận cọ rửa bồn từ trong ra ngoài.
Chuyến du lịch lần này chẳng khác gì chuyển nhà, không chỉ mang theo siêu xe mini, mà cả bồn tắm cũng mang đi, thậm chí cả bộ chén đũa mà Tri Ý thường dùng khi ăn cũng được đóng gói mang theo.
Trước đây, nguyên tắc đi xa của anh là: có thể không mang thì nhất định không mang, càng nhẹ càng tốt.
Còn bây giờ thì hận không thể chuyển cả cái giường theo, chỉ sợ Tri Ý ngủ không quen giường lạ.
Trên giường trong phòng ngủ, Tri Ý đang được quấn chặt trong khăn tắm như một chiếc bánh ú, say mê chọn váy.
Hà Nghi An cầm ra bốn chiếc váy, hỏi con tối nay muốn mặc cái nào, tám giờ rưỡi cả hai gia đình sẽ tập trung ở nhà hàng tầng dưới ăn khuya, phải mặc đẹp cho con gái mới được.
Hứa Tri Ý nhìn là chọn ngay cái váy bên trái nhất: “Mẹ ơi, con chọn cái màu đỏ!”
Hà Nghi An mỉm cười: “Được, vậy mặc váy đỏ xinh đẹp nhé.”
Đó là một chiếc váy dây màu trơn, kiểu dáng đơn giản, hôm đó vừa nhìn thấy trong cửa hàng là cô bé đã mê luôn.
Thay xong váy, Hà Nghi An áp mặt vào má con gái, làn da nhỏ mát mẻ, mềm mại.
Hứa Hướng Ấp cầm một phong thư bước lại, mặt trước là hình một chú sóc nhỏ dễ thương ôm quả tùng to, mặt sau phong bì được dán bằng hình trái tim đỏ.
“Xem cái gì đây nè?” Anh lắc lắc phong thư trong tay.
Hứa Tri Ý nói: “Là bức thư.”
Hứa Hướng Ấp đưa phong thư cho con gái: “Là thư ông bà ngoại gửi cho bảo bối nhà mình đó, ba vừa mới nhận được.”
Hứa Tri Ý phấn khích nhận lấy phong thư, tay chân lúng túng không biết làm gì.
Phong thư đẹp quá đi.
Cô bé lật tới lật lui xem đi xem lại rất nhiều lần, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chú sóc nhỏ trên phong bì.
“Ba ơi, trong thư viết gì vậy?” Ông bà ngoại sắp đến thăm bé sao?
Hứa Hướng Ấp đáp: “Ba cũng không biết. Ba đọc cho con nghe nhé?”
“Dạ.”
Cô bé đưa thư lại cho ba.
Hà Nghi An ngồi xếp bằng trên giường, kéo con gái ngồi vào lòng mình.
Hứa Tri Ý đang chăm chú nhìn ba mở thư, bất ngờ bị kéo ngồi xuống, giật cả mình, quay đầu lại thì thấy là mẹ, liền nở nụ cười ngọt ngào.
Hà Nghi An cũng cười, cúi đầu hôn nhẹ lên cằm con gái.
Hứa Hướng Ấp cũng ngồi lên giường, đưa phong bì cho con gái cầm, còn mình mở tờ thư ra, giọng đọc rõ ràng, tốc độ vừa phải, từ tốn cất tiếng:
“Gửi bé Tri Ý,
Chào con, ta là bà ngoại. Bánh quy và búp bê bà gửi cho con, con nhận được chưa?”
Hứa Tri Ý ngoan ngoãn đáp: “Con nhận được rồi ạ.”
Hứa Hướng Ấp đọc tiếp:
“Bà với ông ngoại nhớ con nhiều lắm. Ở phía Bắc đang có tuyết rơi lớn, không biết thư này có đến kịp tay con không…”
Hứa Tri Ý nói: “Bà ơi, con cũng nhớ bà với ông ngoại.” Bé lau nước mắt, “Con nhận được thư rồi. Bà ơi, trời đang có tuyết, bà đừng ra ngoài nhé, bên ngoài lạnh lắm.”
Hứa Hướng Ấp tiếp lời: “Ba Thượng Thông Hủ và mẹ Tiêu Mỹ Hoa cũng nhớ con lắm. Không phải ba mẹ không cần con, mà là họ tưởng con là thỏ con. Thỏ con ba tuổi là lớn rồi, phải tự ngủ một mình. Không ngờ con lại là sóc con, phải tám tuổi mới lớn. Ba Thượng Thông Hựu còn tết tóc cho con nữa cơ mà, sao có thể không cần con được, đúng không?”
Hứa Tri Ý vừa rưng rưng nước mắt vừa gật đầu: “Đúng ạ.”
Hứa Hướng Ấp: “Nghe nói ngôi nhà sóc rất tuyệt vời, có quần áo cho sóc, có quả tùng, có bãi cỏ và cả bong bóng nữa. Mọi người ở đó ai cũng thích Tri Ý nhà mình. Con ở đó phải thật vui vẻ, như vậy ông bà ngoại mới vui. Nhớ chưa nào?”
Hứa Tri Ý mắt nhòe nước, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: “Bà ơi, con nhớ rồi ạ.”
Hứa Hướng Ấp âm thầm thở ra nhẹ nhõm, đọc tiếp:
“Đừng lo ông bà sẽ không nhận ra con, Tri Ý vừa xinh vừa dễ thương thế này, sao có thể nhận nhầm được, đúng không?”
Hứa Tri Ý nước mắt vẫn còn lăn trên má, nhưng đã mỉm cười, ngượng ngùng không trả lời.
Hứa Hướng Ấp tiếp tục:
“Trời cũng đã khuya rồi, ngôi nhà thỏ sắp tắt đèn đi ngủ, thư hôm nay viết đến đây thôi. Sau này bà ngoại sẽ thường xuyên viết thư cho con, mong con yêu của bà mau lớn. Bà đã mua cho con thật nhiều bánh quy, cũng may vá quần áo xinh xắn cho búp bê của con nữa. Đợi Tri Ý tám tuổi sẽ đến nhà thỏ chơi với ông bà nhé.
Tri Ý à, ông bà mãi mãi yêu con.
Chúc con ngủ ngon, tạm biệt.”
Hứa Tri Ý: “Con sẽ mau mau lớn, ngủ ngon, tạm biệt. Ông bà ơi, con cũng mãi mãi yêu ông bà.”
Cô bé lau khô nước mắt, nói với Hứa Hướng Ấp: “Con sẽ thật vui vẻ.” Như vậy, ông bà ngoại cũng sẽ vui. Ba mẹ cũng rất nhớ bé, chứ không phải không cần bé nữa.
Hứa Hướng Ấp dùng ngón tay cái vuốt nhẹ má con gái: “Mình xuống dưới tìm anh Tư Tầm ăn cơm nhé, được không?”
Hứa Tri Ý gật đầu, cẩn thận cất lá thư trở lại vào phong bì. Chờ đến khi bé lớn như anh, ông bà ngoại và thỏ ba thỏ mẹ chắc chắn cũng sẽ đến thăm cô. Nghĩ tới điều đó, hàng mi vẫn còn ướt đã cong cong vì nụ cười rạng rỡ.
Hứa Hướng Ấp bế con gái lên: “Xuống lầu ăn cơm thôi.”
Hứa Tri Ý hôn ba một cái: “Cảm ơn ba đã đọc thư cho con nghe.”
Hứa Hướng Ấp xoa đầu con gái: “Không có gì cả.”
Chưa đến tám giờ rưỡi, hai gia đình đều đã thay đồ chỉnh tề và có mặt tại nhà hàng.
Tưởng Tư Tầm mặc một chiếc áo thun đỏ, vừa ngồi xuống thì sau lưng đã có giọng gọi: “Anh ơi!”
Cậu quay đầu lại, thấy nhóc con mặc váy đỏ đang chạy tới.
“Anh ơi, em muốn ngồi với anh, được không?”
“Được chứ.” Tưởng Tư Tầm bế bé đặt lên ghế ăn trẻ em.
Hứa Hướng Ấp chiều theo mong muốn của con gái, ngồi xuống cạnh để tiện đút con ăn.
Đây là bữa cơm trọn vẹn nhất mà Lộ Kiếm Ba được ăn trong suốt bảy năm qua. Anh rót rượu vang cho người lớn, rót nước ngọt cho đám trẻ con, thậm chí Hứa Tri Ý cũng có nửa ly nước nho.
Ly của Hứa Tri Ý là ly nhỏ nhất, do ba bé bảo phục vụ mang đến một loại ly chia rượu cỡ mini. Bé cầm chiếc ly nhỏ bằng thủy tinh, cụng ly với Tưởng Tư Tầm trước tiên: “Anh ơi, cạn ly nào!”
Tưởng Tư Tầm: “Cạn ly.”
Cậu chưa từng nghĩ đến hạnh phúc là gì, có lẽ chính là khoảnh khắc này đây.
Tất cả mọi người đều đang ở bên nhau.
Cảnh tượng trong ngày sinh nhật năm chín tuổi ấy như được khắc sâu vào trí nhớ cậu, đến nỗi mười bảy năm trôi qua, khi đã hai mươi sáu tuổi, cậu vẫn còn nhớ rõ từng khung hình một.
Ai mặc áo màu gì, trên bàn ăn đã nói gì, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.
Trước khi tan làm, ba gọi điện tới, hỏi cậu có bận không.
Tưởng Tư Tầm: “Bận.”
Lộ Kiếm Ba vẫn nói thẳng: “Nghe ông cụ nói muốn để con và Ninh Duẫn kết thông gia?”
Tưởng Tư Tầm tắt máy tính: “Ông nội đã nói với ba rồi, ba còn hỏi lại con làm gì?”
Bị con trai phản đòn, Lộ Kiếm Ba cứng họng, tự trấn an xong thì nói: “Con mới hai mươi sáu, gấp gì chứ.” Ông gọi điện chỉ để báo cho thằng con ngỗ ngược biết một tiếng, chuyện liên hôn với nhà họ Ninh, ông đã từ chối giúp nó rồi, “Gặp được người phù hợp thì hẵng cưới.”
Ngừng một chút, ông lại hỏi: “Dạo này mẹ con bận gì thế? Thư ký Thái nói gửi mail cho bà mà không thấy hồi âm. Gọi điện cũng không nghe máy.”
Tưởng Tư Tầm: “Đi nghỉ với bạn rồi, chắc ra biển câu cá, không có sóng.”
Mẹ anh năm nào cũng dành cho mình một kỳ nghỉ dài một tháng, rủ bạn bè đi nghỉ dưỡng, lướt sóng, câu cá, xem các loại giải đấu, còn học lấy bằng lái trực thăng nữa. Cuộc sống còn phong phú hơn cả anh.
“Thôi nhé, con qua nhà chú Hứa ăn cơm đây.”
Lộ Kiếm Ba: “Chú Hứa của con lại đến Manhattan à?”
Tưởng Tư Tầm cầm áo vest rời khỏi văn phòng: “Vâng. Chiều nay vừa tới.”
Hứa Hướng Ấp mỗi tháng đều bay qua đây hai chuyến để thăm con gái, lúc không bận thì ba chuyến cũng là chuyện bình thường.
Mùa hè năm nay con gái không về nhà, tự mình tìm chỗ thực tập, không ngờ lại nộp đơn vào công ty của Tư Tầm và được nhận.
Lúc này Hứa Hướng Ấp đang cắt móng tay cho con gái, vừa làm vừa dặn dò: “Đừng nhúc nhích lung tung.”
Hứa Tri Ý cười: “Con đâu có nhúc nhích.” Cô tựa mặt vào cánh tay ba, còn cố tình lấy sức bóp má mình đến biến dạng.
Từ nhỏ đến lớn, ít nhất là từ khi có ký ức, cô chưa từng tự cắt móng tay, luôn là ba hoặc mẹ làm giúp, mà phần lớn là do ba cắt.
Hà Nghi An bưng một hộp sữa chua tới, xúc một muỗng đút cho con.
Đó là loại sữa chua trái cây tự tay bà làm, con gái từ nhỏ đã rất thích ăn, bao nhiêu năm trôi qua vẫn chưa bao giờ chán.
“Ngày mai đi lướt sóng cùng ba mẹ nhé?” Bà hỏi con gái.
Hứa Tri Ý lắc đầu, lại ăn thêm một muỗng sữa chua, rồi nói: “Anh muốn dẫn con ra ngoài chơi.” Cô không biết là đi đâu, nhưng đã hứa với anh trai rồi.
Nếu giờ lại bùng kèo, anh sẽ bảo cô là đồ vong ơn bội nghĩa cho xem.
“Ba mẹ đi đi, lần sau con đi lướt sóng với ba mẹ.”
Hai vợ chồng Hà Nghi An sau này có rất nhiều khoảng thời gian bên nhau hơn cả lúc còn trẻ, vì hồi con gái còn nhỏ mê lướt sóng, hai người thường xuyên cùng các con ra biển chơi. Hơn chục năm qua, hai vợ chồng đã thành cao thủ lướt sóng. Kỹ năng và khả năng giữ thăng bằng của chồng bà chẳng thua gì vận động viên chuyên nghiệp.
Không chỉ giỏi lướt sóng và bơi lội, ông còn là tay đua nghiệp dư, thể lực thì miễn bàn, bạn bè đều nói trông ông trẻ hơn tuổi thật ít nhất mười tuổi.
Đam mê thể thao, lại có cô con gái là một “hạt đậu vui vẻ”, muốn không trẻ trung cũng khó.
Trong sân có xe chạy vào, Hứa Tri Ý bỗng ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính sát đất. Cận thị nên không nhìn rõ biển số, đợi đến khi thấy người xuống xe là Hứa Hành, cô lập tức lại tựa người lên ba.
Hứa Hướng Ấp bất lực, dịu giọng dỗ con: “Đừng nhúc nhích lung tung nữa có được không?”
“Dạ được.” Nói là vậy, nhưng Hứa Tri Ý vẫn lấy mặt cọ cọ vào cánh tay ba.
Người vừa vào cửa, Hứa Hành hỏi mẹ: “Tưởng Tư Tầm còn chưa tới ạ?”
Hà Nghi An nhìn đồng hồ: “Chắc sắp tới rồi.”
Hứa Hành đi rửa tay, lúc đi ngang qua sau lưng em gái thì tiện tay vò đầu cô một cái.
Hứa Hướng Ấp nghiêm giọng: “Hứa Hành, con không thể yên ổn một lát được à!”
Vừa mới về nhà đã làm loạn cả lên.
Cứ như sau khi lên chín tuổi thì gen bắt đầu đột biến vậy.
Lúc này trong sân lại có xe khác chạy vào, Hứa Tri Ý lại lần nữa rời khỏi vòng tay ba, ngồi thẳng lưng như cây bút.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen