Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 79
Trước khi đi, Cận Hâm gọi điện cho Tưởng Nguyệt Như, hỏi cô ấy buổi chiều có ở nhà không, cô sẽ đưa con đến chơi.
Tưởng Nguyệt Như không bao giờ nghỉ ngơi, đã quen với việc tăng ca, hôm nay thật trùng hợp, có bạn ở Thượng Hải đến, cô không đến công ty.
“Ở nhà, cậu cứ đưa Chính Sâm đến đây đi. Hà Nghi An cũng đang ở đây với hai đứa nhỏ.”
Cận Hâm biết tiếng tăm của Hà Nghi An, vợ của tỷ phú Hứa Hướng Ấp, từng gặp cô ấy ở một số dịp, nhưng không có giao thiệp riêng tư.
Đều là mẹ của các con, biết đâu khi Hà Nghi An nhìn thấy Tri Ý đáng yêu và đáng thương như vậy, động lòng trắc ẩn, cũng sẵn lòng giúp đỡ.
Càng nhiều người chung tay, hy vọng tìm được bố mẹ ruột của Tri Ý càng lớn.
Cô nói với nhà họ Tiêu đối diện một tiếng, rồi đưa con trai và Tri Ý ra ngoài.
Thượng Tri Ý ngồi im lặng trong xe, không biết mình sắp đi đâu, dì nói đưa cô bé đi tìm bạn nhỏ chơi.
Trò chơi có thể chơi trên xe quá ít, Tề Chính Sâm chơi oẳn tù tì với bé.
Làm sao đứa trẻ ba tuổi có thể là đối thủ của đứa trẻ bảy tám tuổi, nhưng cậu luôn nhường em gái.
Tri Ý cảm thấy động tác ra tay của mình đã rất nhanh, nhưng trong mắt Tề Chính Sâm, quá trình bé duỗi hai ngón tay ra làm hình cái kéo giống như phim tua chậm vậy.
Quan trọng là, hai ngón tay nhỏ của bé còn không duỗi thẳng được, phải nhờ Tề Chính Sâm giúp đỡ duỗi ra, rồi ấn ba ngón tay còn lại vào trong, miễn cưỡng mới giống hình cái kéo.
Cô bé ra kéo, anh trai ra bao.
“Anh hai, em lại thắng rồi.” Bé dùng “chiếc kéo nhỏ” cắt tay cậu.
Tề Chính Sâm dỗ dành bé: “Em thông minh quá, anh chơi không lại em.”
Được khen, Tri Ý cười khanh khách.
Vừa chơi game, Tri Ý vui vẻ suốt dọc đường.
Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự, cửa sổ xe không mở, cô bé áp đầu vào cửa kính nhìn ra ngoài, đây không phải nhà anh hai.
“Anh hai, đây là đâu vậy?”
Tề Chính Sâm thường xuyên đến chơi, quen thuộc vô cùng.
“Nhà Tưởng Tư Tầm.” Cậu hào hứng đẩy cửa sau xe ra, vội vàng vào chơi game đua xe.
Thượng Tri Ý đang suy nghĩ Tưởng Tư Tầm là ai trong đầu, cửa xe bên cạnh bé được mở ra, Cận Hâm bế bé xuống xe.
Nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài, Tưởng Nguyệt Như bước ra từ biệt thự.
“Chào dì Tưởng ạ!” Tề Chính Sâm chạy thẳng vào nhà.
Tưởng Nguyệt Như vốn định xoa đầu cậu, nhưng cậu chạy nhanh quá, cô không kịp xoa, cô cười nói với người đến: “Mấy đứa trẻ này nhìn thấy trò chơi còn chạy nhanh hơn cả thỏ.”
Nói rồi, cô nhìn đứa trẻ trong lòng Cận Hâm, vẫn chưa nhìn thấy mặt, “Con nhà ai đây?”
Cận Hâm: “Cháu gái đồng nghiệp cũ của bố mình.”
Thượng Tri Ý quay đầu nhìn Tưởng Nguyệt Như, ngoan ngoãn chào: “Chào dì ạ.”
“Ôi, xinh quá.” Tưởng Nguyệt Như cười đáp lại: “Chào bé.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, nhìn là muốn véo hai cái. Con trai cô năm nay chín tuổi rồi, ở cái tuổi bị người ta ghét bỏ, nhìn thấy một đứa trẻ đáng yêu, xinh xắn và ngoan ngoãn như vậy, cô không nhịn được muốn ôm.
“Lại đây, để dì ôm một cái nào.”
Cô nhận lấy cô bé từ tay Cận Hâm, để thỏa mãn cơn thèm.
Đứa trẻ ba tuổi, ngũ quan vẫn chưa rõ nét, khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn không ra giống ai.
Tưởng Nguyệt Như vừa trò chuyện với Cận Hâm, vừa bế đứa bé vào nhà.
Trong phòng khách, Hà Nghi An đang chơi xếp hình với con gái.
“Mẹ thấy hình như nên đặt miếng này ở đây, con thấy sao?” Cô mỉm cười hỏi con gái.
Hứa Ngưng Vi chớp mắt, suy nghĩ một lúc: “Mẹ, con thấy không đúng.”
Hà Nghi An cười: “Vậy con xếp cho mẹ xem nhé?”
“Vâng ạ.” Cô bé còn chưa kịp xếp miếng ghép trên tay vào, Tưởng Nguyệt Như đã bế đứa bé vào.
“Ngưng Vi, có em gái đến chơi với con này.”
Hứa Ngưng Vi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô bé trong lòng dì Tưởng, không quen biết, cũng không muốn chơi cùng.
Hà Nghi An nhìn sang, trong mắt cô, Ngưng Vi là đẹp nhất, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô thấy cô bé khác xinh xắn: “Con nhà ai vậy, xinh quá.”
Tưởng Nguyệt Như: “Mình cũng là lần đầu tiên gặp, không quen bố mẹ của con bé.”
Cô giới thiệu Hà Nghi An và Cận Hâm với nhau, sau khi chào hỏi xong, cô lại nói về đứa bé: “Giá như mình có một cô con gái như vậy thì tốt biết mấy.” Vậy thì cuộc đời đã viên mãn rồi.
Tiếc là sức khỏe của cô không tốt, chỉ sinh được mỗi Tưởng Tư Tầm.
“Dì ơi.” Thượng Tri Ý nhỏ giọng gọi Hà Nghi An.
Hà Nghi An dịu dàng cười: “Xuống chơi đi con.”
Trong nhà ấm áp, Tưởng Nguyệt Như cởi áo khoác phao của Tri Ý ra, đứa bé lớn như vậy rồi mà mềm mại, trên người còn thoang thoảng mùi sữa, cô hôn Tri Ý một cái, “Đi chơi xếp hình với em gái đi con.”
Thượng Tri Ý nhìn cô bé đang ngồi chơi trên thảm, bạn ấy đang cúi đầu chơi một mình, không rủ bé chơi cùng, bé do dự không biết có nên tiến lên không.
Hà Nghi An nhìn chiều cao của cô bé xinh xắn, hỏi Cận Hâm bên cạnh, Tri Ý bao nhiêu tuổi, “Bốn tuổi rồi phải không?”
“Chưa ạ. Mới ba tuổi ba tháng.”
“Cao thế à.” Hà Nghi An lại nói, “Bằng tuổi Ngưng Vi nhà tôi đấy.” Cao hơn Ngưng Vi nửa cái đầu, trông không giống đứa trẻ ba tuổi.
Cận Hâm giải thích trước: “Trước đây tôi cũng thắc mắc sao mẹ nó chiều cao bình thường mà nó lại cao như vậy. Chắc là do bố mẹ ruột của nó cao, di truyền.”
Tưởng Nguyệt Như bưng cà phê đến, cười nói: “Cậu bị hai cậu con trai chọc tức đến hồ đồ rồi à?” Lúc thì nói mẹ nó chiều cao bình thường, lúc thì nói nói bố mẹ nó cao, là di truyền. Chắc ý muốn nói bố ruột cao.
Đặt cốc cà phê xuống, cô bảo dì giúp việc chuẩn bị thêm đồ ăn vặt và trái cây.
Thấy Tri Ý đứng yên trước ghế sofa, Tưởng Nguyệt Như nhẹ nhàng hỏi: “Tri Ý, sao con không chơi xếp hình? Con không thích chơi à?”
Thượng Tri Ý vân vê ngón tay, không biết nên nói thế nào.
Trẻ con có thể cảm nhận được đối phương có muốn chơi với mình hay không.
Lúc này, Hứa Ngưng Vi ngẩng đầu lên, làm nũng với Hà Nghi An: “Mẹ, con muốn tự mình xếp.”
Tâm tư của trẻ con, làm sao người lớn không nhìn ra được, đây là không muốn chia sẻ.
Hà Nghi An định khuyên nhủ con gái, Cận Hâm đã lên tiếng trước: “Tri Ý không thích chơi xếp hình.” Cô dập tắt ngay từ trong trứng nước khả năng xảy ra mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ.
Cô cũng hy vọng Hà Nghi An có thể giúp đỡ, đừng để hai đứa trẻ xảy ra mâu thuẫn vì một đống đồ chơi, dù sao thì tâm trạng của trẻ con đôi khi cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của người lớn. Cẩn thận vẫn hơn, tránh rắc rối vẫn tốt hơn.
Tưởng Nguyệt Như hỏi: “Vậy Tri Ý thích chơi gì?”
Trong nhà toàn là đồ chơi mà con trai thích, ngay cả một con búp bê cũng không có, ngôi nhà bánh gừng mà Ngưng Vi đang chơi cũng là do Hà Nghi An mang theo.
Cận Hâm: “Không cần tìm đâu, có đồ ăn vặt là được rồi.”
Cô còn có việc quan trọng cần làm, bèn gọi con trai.
Tề Chính Sâm đang mải mê chơi game đua xe, nghe thấy tiếng mẹ gọi, nhưng không để ý.
Hứa Hành thấy kỹ thuật của cậu kém quá, bèn giục: “Mẹ cậu gọi cậu kìa.”
Tề Chính Sâm: “Cậu giúp tôi đi xem sao.”
Hứa Hành: “Không đi.”
Tưởng Tư Tầm đành phải ra ngoài, nếu không mẹ cậu sẽ vào rút phích cắm điện mất.
“Dì, có chuyện gì vậy? Tề Chính Sâm bị đau bụng, không đến được.”
Cận Hâm vừa tức vừa buồn cười: “Đau lắm à? Để dì đưa nó đi bệnh viện tiêm nhé.”
Tưởng Tư Tầm: “… Sắp khỏi rồi ạ.”
Lúc này cậu mới nhìn thấy một cô bé xa lạ trong phòng khách, không có người lớn nào khác. Phản ứng đầu tiên của cậu là, không phải em gái ruột do bố sinh ra đấy chứ?
Cận Hâm nói: “Vậy thì con đưa em gái đi chơi nhé.”
Những lời lát nữa muốn nói với Tưởng Nguyệt Như, cô không muốn để Tri Ý nghe thấy.
Tưởng Tư Tầm hỏi: “Em tên gì ạ?”
Cận Hâm: “Tên là Tri Ý.”
“Thế còn họ thì sao ạ?”
“Họ Thượng, Thượng Tri Ý.”
Không phải họ Lộ.
Tưởng Tư Tầm nói với cô bé: “Anh đưa em đi tìm Tề Chính Sâm nhé.”
Cận Hâm lấy một túi đồ ăn vặt đưa cho Tri Ý, “Để anh trai đưa con đi tìm anh hai nhé?”
Thượng Tri Ý gật đầu, ôm túi đồ ăn vặt đi đến chỗ người anh trai cao hơn cả anh hai, gọi một tiếng: “Anh ơi.” Rồi đưa tay nhỏ của mình ra.
Anh hai luôn dắt tay bé như vậy, bé đã quen rồi.
Tưởng Tư Tầm chưa bao giờ trông trẻ, cũng không thích trông trẻ, trong nhận thức của cậu, tất cả trẻ con đều giống như Hứa Ngưng Vi, bướng bỉnh, động một tí là khóc lóc, làm phiền họ chơi game.
Anh nhìn cô em gái nhỏ này vài giây, rồi nắm lấy tay cô bé.
Đợi đứa trẻ vừa đi khỏi, Cận Hâm mới nói rõ mục đích đến đây hôm nay. Trước mặt Tưởng Nguyệt Như và Hà Nghi An, có việc muốn nhờ thì tốt nhất nên nói thẳng, vòng vo sẽ phản tác dụng.
“Hôm nay tôi đến đây là vì Tri Ý, con bé bây giờ không tìm được bố mẹ ruột của mình.”
Tưởng Nguyệt Như ngẩn người vài giây: “Không phải là cháu gái đồng nghiệp cũ của bác Cận sao?”
“Là họ nuôi nấng, cũng luôn nghĩ là con ruột, kết quả ba tháng trước phát hiện ra nhóm máu không trùng khớp.” Cận Hâm kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hai người họ nghe, tất cả những gì cô biết, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
“Thực ra chuyện này vốn không liên quan gì đến mình, nhưng Tri Ý quá đáng yêu, mình thật sự không đành lòng. Nghĩ rằng có thể giúp được gì thì giúp.” Cận Hâm nghe Chính Sâm kể, đứa trẻ này gần đây đang chơi đùa cũng khóc được.
Hà Nghi An cũng có con gái, hôm nay lại thấy cô bé này ngoan ngoãn như vậy, cô không thể chịu đựng được những chuyện này.
“Nếu bị trao nhầm, sao lại không tìm thấy nhà kia chứ? Bệnh viện không tìm được sao? Không thể nào.”
“Tri Ý sinh ra ở Hong Kong. Ngu gia ở Hong Kong có thế lực như thế nào, chắc mọi người cũng biết.” Cận Hâm thở dài, “Bệnh viện không chịu đưa ra câu trả lời, chúng tôi cũng không biết làm thế nào.”
Chuyện ngoài khả năng của họ.
Hà Nghi An vừa nghe thấy bệnh viện là của Ngu gia: “Tôi cũng sinh con ở bệnh viện đó.”
Cận Hâm: “Trùng hợp vậy.”
Lại nghĩ đến Hứa Ngưng Vi bằng tuổi Tri Ý, cô theo bản năng nhìn đứa trẻ trước mặt Hà Nghi An, Ngưng Vi đang cúi đầu nghiên cứu đồ chơi xếp hình của mình, từ góc độ này của cô, không thấy con bé giống vợ chồng Tiêu Mỹ Hoa.
Cô kịp thời ngăn chặn những suy nghĩ lung tung, chắc là mình bị điên rồi, con gái của Hứa Hướng Ấp, sao có thể dễ dàng bị trao nhầm?
Hong Kong, Ngu gia.
Tưởng Nguyệt Như hiểu lý do Cận Hâm đưa Tri Ý đến tìm mình, cô cũng hiểu tính cách của Cận Hâm, sẽ không dễ dàng làm phiền người khác.
Lần này đích thân đến nhờ vả, lại còn là vì chuyện của người khác, xem ra là đã hết cách.
Cô cũng là người làm mẹ, đồng cảm với hoàn cảnh của gia đình này, đồng cảm với cô bé Tri Ý.
Chuyện khó như lên trời đối với nhà họ Tiêu, đối với cô lại không phải là chuyện lớn, chỉ cần một cuộc điện thoại, nhiều nhất là hai cuộc, là có thể cứu cả nhà họ.
Tưởng Nguyệt Như: “Cậu đưa thông tin chi tiết của Tri Ý cho mình, mình sẽ gọi điện thoại cho bố của Tư Tầm.”
Cận Hâm cảm kích nói: “Mình thay mặt Tri Ý cảm ơn cậu trước.”
Ân tình lớn lao không thể nói hết lời, cô ghi nhớ trong lòng. Cô có tất cả thông tin liên quan đến Tri Ý, lúc Tiêu Mỹ Hoa nhờ cô giúp đỡ, đã gửi cho cô một bản.
“Mình sẽ chuyển ngay cho cậu.”
Tưởng Nguyệt Như mở tập tin nhận được ra, nhìn thấy ngày sinh của Tri Ý, kinh ngạc: “Sinh cùng ngày với Ngưng Vi luôn.”
Hà Nghi An ghé sát vào: “Cũng là ngày 26 tháng 10 sao?”
“Đúng vậy.” Hai người cùng xem thông tin trên điện thoại, Tưởng Nguyệt Như chỉ vào vị trí ở giữa, “Ở đây.”
Hà Nghi An tiếp tục xem xuống dưới, nhìn thấy dòng chữ “0 giờ 16 phút”, tim cô bỗng thắt lại, ngay cả thở cũng ngừng một nhịp. Ngưng Vi sinh lúc 0 giờ 12 phút, chỉ cách nhau bốn phút, hơn nữa lại là cùng một bệnh viện.
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Ngay khi cô đang kinh ngạc, Tưởng Nguyệt Như đột nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô thấy bất an.
Hà Nghi An không hiểu tại sao mình lại bất an, hỏi: “Cậu nhìn mình làm gì?” Thực ra cô muốn hỏi bản thân mình, bất an cái gì?
Tưởng Nguyệt Như: “Sao mình lại cảm thấy Tri Ý có nét giống cậu.”
Nhưng mà, người xinh đẹp luôn có những nét tương đồng.
Cô lại hỏi Cận Hâm: “Cậu thấy sao?”
Cận Hâm cau mày, nhìn chằm chằm vào Hà Nghi An một lúc, nói thật: “Nếu chỉ nhìn thôi, thì cũng không giống lắm. Con gái chắc là giống bố hơn.”
Tưởng Nguyệt Như nói với Hà Nghi An: “Cậu đừng lo lắng, đừng tự mình dọa mình. Con gái cậu, Ngưng Vi, và Tri Ý sinh ra cách nhau có mấy phút, nghi ngờ một chút cũng bình thường thôi.”
Cô lại hỏi: “Cậu có thấy con bé giống Hứa Hướng Ấp nhà cậu không?”
Hà Nghi An cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhất thời không thể nhớ ra hình dáng của Tri Ý.
Tưởng Nguyệt Như gọi vọng vào phòng đồ chơi của con trai: “Tưởng Tư Tầm, mang em gái ra đây.”
Nhanh chóng, Tri Ý được đưa ra, túi đồ ăn vặt đã bị Hứa Hành dụ dỗ lấy đi ăn, bé đang ôm một mô hình ô tô nhỏ trong tay.
Hà Nghi An vốn rất chắc chắn rằng con mình không thể nào bị trao nhầm, nhưng nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tri Ý, cô đột nhiên do dự.
Cận Hâm không thể ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Vô thức, Cận Hâm lại nhìn sang Hứa Ngưng Vi đang ngồi xếp hình trên thảm, đúng lúc này, Ngưng Vi chơi xếp hình chán rồi, bò dậy khỏi tấm thảm. Cô nhìn rõ mặt của Ngưng Vi, không thấy bóng dáng của Tiêu Mỹ Hoa, nhưng có nét giống Thượng Thông Húc.
Trong đầu cô đột nhiên “ong” một tiếng, không thể trùng hợp như vậy đuợc?
Hà Nghi An cảm nhận được Cận Hâm đang quan sát Ngưng Vi, cô bình tĩnh lại vài giây, hỏi: “Cô có thấy,” cô hất hàm về phía con gái, không để con gái nhìn thấy, “con bé giống ai không?” Giọng cô hơi run khi hỏi.
Cận Hâm: “Hơi… giống bố nuôi của Tri Ý.” Cô nhấn mạnh, “Chỉ là hơi giống thôi.”
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
Tim Hà Nghi An đập như sấm.
Cô không dám tin, cũng không muốn tin.
Làm sao con gái của cô có thể bị đánh tráo, làm sao đứa con mà cô đã yêu thương ba năm lại là con của người khác được.
Hứa Ngưng Vi bước đến chỗ Thượng Tri Ý, chỉ vào chiếc ô tô trên tay cô bé: “Đây là của anh trai mình.” Rồi nói với cô bé, “Cậu không được lấy.”
Thượng Tri Ý nhìn chiếc ô tô, rồi lại nhìn người trước mặt, tuy không nỡ, nhưng vẫn trả lại cho cô bé.
Hứa Ngưng Vi ôm mô hình ô tô về.
“Ngưng Vi, con làm gì vậy?” Hà Nghi An lúc này mới hoàn hồn.
Hứa Ngưng Vi: “Con cất xe của anh con đi.” Cô bé rất quen thuộc nơi này, chạy đến căn phòng chuyên để đồ chơi.
Hà Nghi An vẫy tay với Tri Ý: “Tri Ý, lại đây nào.”
Thượng Tri Ý có chút sợ hãi, nhưng vẫn nhỏ giọng giải thích: “Dì ơi, con không có lấy bừa, xe là do anh trai cho con.” Vừa nói, mắt cô bé đã đỏ hoe.
Hà Nghi An vội vàng an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, dì muốn ôm con.”
Nói rồi, cô bế Tri Ý ngồi lên đùi mình.
Cận Hâm cũng đến an ủi: “Là anh Tư Tầm cho con, đúng không?”
Thượng Tri Ý mắt rưng rưng, gật đầu: “Anh ấy nói tặng con ạ. Con không có lấy bừa.”
Cận Hâm: “Tri Ý nhà chúng ta đương nhiên sẽ không lấy đồ của người khác bừa bãi.”
Hà Nghi An lau nước mắt cho đứa trẻ trong lòng, bé thật ngoan, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng, cô lặng lẽ nhìn Cận Hâm.
Cận Hâm hiểu ý ngay, là muốn cô xem thử hai người có giống nhau không. Vừa rồi nhìn riêng từng người thì không thấy giống lắm, bây giờ đặt cạnh nhau so sánh, lại cảm thấy chỗ nào cũng giống.
“Không được, đừng hỏi tôi nữa, tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi.”
Cô xoa xoa thái dương, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Tưởng Nguyệt Như nhìn Hà Nghi An, suy nghĩ một chút: “Hay là hai người làm xét nghiệm ADN đi, nếu không thì trong lòng cậu cũng không yên tâm.”
Lúc này Hứa Ngưng Vi vừa khóc vừa từ phòng đồ chơi đi ra, “Mẹ ơi, anh trai không chơi với con.”
Vừa nhìn thấy có người ngồi trong lòng mẹ, con bé càng khóc to hơn, chạy đến định kéo Thượng Tri Ý ra, “Đây là mẹ của mình!”
Cận Hâm vội vàng bế Tri Ý về phía mình, cô nhìn Hứa Ngưng Vi, tính cách này, thật sự rất giống Tiêu Mỹ Hoa lúc nhỏ.
Hà Nghi An không nhớ rõ mình đã đi ra sân như thế nào, và làm thế nào để gọi điện cho Hứa Hướng Ấp.
Hứa Hướng Ấp cũng đang ở Bắc Kinh, lần này đến công tác, anh đã đưa hai con đi cùng. Ai ngờ quỹ đạo cuộc đời cứ thế mà thay đổi.
Bốn giờ mười một phút chiều, Hứa Hướng Ấp đến nhà Tưởng Nguyệt Như, nhìn cô bé đang lặng lẽ ăn bánh quy trên ghế sofa, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác mềm mại khó tả.
Thượng Tri Ý ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người chú trẻ tuổi cao lớn đang ngồi xổm trước mặt mình, gương mặt xa lạ, bé có chút sợ hãi, nhưng vẫn rụt rè chào: “Chào chú ạ.”
“Chào con.” Anh nghiêm túc tự giới thiệu, “Chú tên là Hứa Hướng Ấp.”
Thượng Tri Ý chớp chớp mắt, giống tên cô bé, “Con tên là Thượng Tri Ý.”
“Bánh quy ngon không con?”
“Ngon ạ.”
Thượng Tri Ý không ngờ người chú này lại nói chuyện dịu dàng như vậy, bé đưa cho chú mấy chiếc bánh.
“Chú không ăn đâu, con ăn đi.” Hứa Hướng Ấp nắm chặt tay, nếu Tri Ý thật sự là con gái ruột của mình, bị trao nhầm ở bệnh viện, anh nhất định sẽ “diệt chết” Lộ Kiếm Ba.
Chưa đầy mười phút sau, Thượng Thông Húc và Tiêu Mỹ Hoa cũng đến nơi.
Trong lúc chờ nhân viên lấy mẫu đến, Tưởng Nguyệt Như đổi chỗ hai đứa trẻ, đưa Ngưng Vi đến trước mặt Thượng Thông Húc, kéo Tri Ý vào lòng Hứa Hướng Ấp, rồi lừa các bé: “Chúng ta chơi một trò chơi, đợi dì đếm đến mười, hai đứa cùng chạy đến chỗ mẹ mình, ai chạy nhanh hơn sẽ được ăn kem.”
Được ăn kem vào mùa đông, ngay cả Hứa Ngưng Vi cũng trở nên ngoan ngoãn, rất phối hợp, dù cô bé không quen biết chú dì phía sau.
Tưởng Nguyệt Như lùi ra sau, bắt đầu đếm “1”, đếm rất chậm.
Cận Hâm nhìn hai gia đình đã “trở về đúng vị trí”, nói: “Cảm giác như không cần phải làm xét nghiệm ADN nữa rồi.” Cô chụp một bức ảnh, đưa điện thoại cho Hứa Hướng Ấp.
Tưởng Nguyệt Như đếm đến “10”, hai đứa trẻ dùng hết sức chạy về phía mẹ mình.
Thượng Tri Ý chạy đến chỗ Tiêu Mỹ Hoa, không dám chui vào lòng mẹ, mà chỉ cẩn thận rụt rè dựa vào chân mẹ, “Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”
Nhìn thấy vậy, Hà Nghi An bỗng nhiên đỏ hoe mắt, cô vội vàng quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn Tri Ý đáng thương như vậy.
Chưa làm xét nghiệm ADN, cô không có tư cách để nói gì.
Lũ trẻ đang ăn kem, nhân viên đến lấy mẫu tại chỗ.
Tưởng Nguyệt Như đề nghị, hai ngày tới hai nhà họ sẽ ở lại nhà cô, để tiện cho mọi người làm quen với nhau.
Chờ đợi trong đau khổ một ngày một đêm, chiều hôm sau, kết quả xét nghiệm ADN đã có.
Tri Ý là con gái ruột của Hà Nghi An và Hứa Hướng Ấp, Ngưng Vi là con của Thượng Thông Húc và Tiêu Mỹ Hoa.
Trong nhà đột nhiên có nhiều người như vậy, Tưởng Tư Tầm không biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi mẹ, mẹ cậu nói đông người cho vui.
Không hỏi được gì, anh liền hỏi bé: “Em ở nhà anh bao lâu?”
Thượng Tri Ý lắc đầu: “Em không biết. Anh ơi, nhà anh to quá.”
Tưởng Tư Tầm ở quen rồi, không thấy to, “Vậy em cứ ở lại đây nhé.”
Thượng Tri Ý giòn tan đáp: “Vâng ạ.”
Cô bé thích ở đây không phải vì nhà to, mà là vì không phải ngủ một mình nữa, có thể ngủ cạnh mẹ, buổi tối bố còn kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe.
Phía bên kia phòng khách lại vang lên tiếng khóc, Hứa Ngưng Vi vừa khóc vừa kéo tay Hứa Hướng Ấp, bảo bố tìm anh trai để tính sổ, anh trai không chơi với cô bé.
Tiêu Mỹ Hoa đau đầu vì tiếng khóc, cô chưa từng thấy đứa trẻ ba tuổi nào lại mít ướt và mè nheo như vậy, động một tí là khóc toáng lên.
Trước khi tìm thấy Ngưng Vi, cô đã từng lo lắng con bé sống không tốt, nhưng không ngờ, tính cách của con bé lại như vậy.
Cô ghét nhất là những đứa trẻ hay mè nheo, khóc lóc, đứa trẻ như Ngưng Vi, một ngày khóc mấy lần, cô thật sự muốn đá con bé ra ngoài đường.
Hà Nghi An bước tới, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
“Ngày mai chúng tôi sẽ đưa Tri Ý về Thượng Hải.”
Họ không định ở lại đây để làm quen với con bé nữa, làm quen thêm nữa thì con bé cũng chỉ coi họ là chú dì, sau này muốn con bé đổi cách gọi thành bố mẹ sẽ càng khó hơn.
“Dù sao thì cũng phải khóc một thời gian, nhiều nhất là nửa năm, có khi còn không cần đến nửa năm, các bé sẽ dần dần quên đi ngôi nhà trước đây.”
Tiêu Mỹ Hoa bây giờ đã biết con gái ruột của mình là ai, sống như thế nào, gia đình của đối phương là người thế nào, cô không còn vội vàng muốn đón con bé về ngay lập tức nữa.
Ba tháng trước cô đã biết Tri Ý không phải con ruột của mình, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc Tri Ý trở về với bố mẹ ruột, nhưng đối với vợ chồng Hứa Hướng Ấp, sự việc xảy ra quá đột ngột, họ chưa chắc đã nỡ xa Ngưng Vi.
“Ngưng Vi, hai người cũng đưa con bé về đi, đợi một hai tháng nữa, khi hai người bình tĩnh lại rồi, tôi và bố nó sẽ đón con bé về.”
Hà Nghi An: “Thôi. Hai đứa nó không hợp nhau.”
Trong lòng giằng xé cả đêm, đối với Ngưng Vi, cô đã dồn hết tâm huyết, tự tay chăm sóc, hơn một nghìn ngày đêm bên nhau, đột nhiên phải buông tay, cảm giác đó như bị dao cắt.
Nhưng con gái ruột của cô còn khổ hơn, cô không thể tưởng tượng nổi, một đứa trẻ mới ba tuổi làm sao mà chịu đựng được ba tháng bị đối xử lạnh nhạt, còn có cả những lời nói cay nghiệt.
Nếu không phải vì đứa trẻ quá đáng thương, Cận Hâm, một người ngoài, sao có thể không tiếc mang ơn lớn như vậy để tìm Tưởng Nguyệt Như giúp đỡ.
“Tất cả đồ đạc của Ngưng Vi, tôi đã cho người đóng gói hết rồi.”
Tối nay họ vẫn ở lại nhà Tưởng Nguyệt Như, đêm cuối cùng ở bên con gái nuôi.
Thượng Tri Ý nghe nói ngày mai sẽ về nhà mình, cứ tưởng là về căn hộ chung cư, trong lòng bé có chút buồn bã, bé không muốn về, về nhà lại phải ở một mình, ban đêm sẽ sợ hãi.
Cô bé biết phòng của Tưởng Tư Tầm ở đâu, trước khi đi vẫn phải nói với cậu một tiếng, vì anh trai đã từng hỏi cô bé ở đây mấy ngày.
“Anh ơi? Anh có ở đó không?” Cô bé nắm lấy khung cửa, thò đầu vào, không dám bước vào.
Tưởng Tư Tầm đang thu dọn vali của mình, “Anh ở đây, em vào đi.”
Thượng Tri Ý đi theo tiếng nói tìm đến phòng thay đồ: “Anh ơi, ngày mai em phải về nhà rồi.”
Tưởng Tư Tầm: “Anh biết.” Cậu đã nghe Hứa Hành kể, Tri Ý mới là em gái ruột, Ngưng Vi là bị trao nhầm. Hứa Hành nói, thảo nào con bé khóc nhiều như vậy.
Thượng Tri Ý nhìn chiếc vali của cậu, bố mỗi lần đưa bé đi chơi đều sẽ lấy ra một chiếc vali như thế này, cô bé hỏi: “Anh ơi, anh sắp đi chơi ạ?”
Tưởng Tư Tầm: “Anh không đi chơi, anh sẽ đến nhà em ở vài ngày, nghỉ đông.”
Mắt Thượng Tri Ý sáng lên: “Thật ạ?”
Tưởng Tư Tầm kiên nhẫn trả lời cô bé: “Thật.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen