Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 77 - Đám cưới p2
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nếu không biết chuyện còn tưởng đang có đánh lộn tập thể. Tưởng Nguyệt Như kiểm tra lại phòng ngủ chính một lần nữa, không có gì không ổn, bà tiện tay đóng cửa phòng. Trong phòng khách, tiếng cười át cả tiếng mắng.
Lộ lão tam nhìn thấy bà, liền đứng dậy chào hỏi: “Nguyệt Như, lâu rồi không gặp.”
Đúng là đã lâu, ba mươi mốt năm rồi.
Nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt, gặp nhau cũng chưa chắc đã nhận ra đối phương, Tưởng Nguyệt Như mỉm cười gọi một tiếng anh ba, chị dâu ba, rồi mời họ ngồi xuống.
Lộ Kiếm Ba nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, thấy người phụ nữ mặc áo cưới thêu kim tuyến, ông sững người.
Trước đó, ông đã từng tưởng tượng bà sẽ mặc lễ phục gì hôm nay, thậm chí còn nghĩ đến cả sườn xám, nhưng không ngờ bà lại mặc áo cưới.
Vì ông, năm đó bà đã không thể mặc áo cưới.
Chiếc áo cưới này mặc trên người bà, trông thật đoan trang và quý phái, chỉ tiếc là không còn trẻ nữa.
“Dì, để Tô Dương chụp cho mọi người vài tấm ảnh gia đình.” Tưởng Thịnh Hòa nói.
Tô Dương hôm nay có mang theo máy ảnh, để chụp ảnh cho mọi người trong nhà.
Tưởng Nguyệt Như định nói, không phải là đợi cô dâu đến rồi chụp chung sao.
Nhưng nghĩ lại, không nên làm mất vui.
Bà rất phối hợp, mỉm cười nói: “Được, chụp ở đâu?”
Tô Dương: “Ngay tại phòng khách, con sẽ chụp cho các bậc trưởng bối trước.”
Chỉ chụp sáu anh chị em, không chụp chung với vợ chồng họ.
Có người tìm được ảnh cũ, bảo họ đứng theo thứ tự trước đây.
Tô Dương đưa ảnh cũ cho họ xem: “Biểu cảm cũng cố gắng giống như vậy, như thế mới có ý nghĩa.”
Chú ba nói: “Bọn ta đều già rồi, đừng làm khó nhau nữa.”
Tưởng Thịnh Hòa nói với bố: “Không già, vẫn trẻ trung phơi phới.”
“Haha.” Tưởng Tiểu Mễ vội vàng lấy hai tay bóp mặt mình, mặt sắp méo xệch vì cười.
Chú ba: “…”
Vừa rồi bị Tưởng Bách Xuyên chọc tức đến đau tim, đứa con trai bất hiếu này lại đổ thêm dầu vào lửa.
Ông liếc nhìn sang, cảnh cáo đứa con trai bất hiếu: ta xem mày có muốn về nhà nữa không?
Tô Dương chụp ảnh xong cho sáu vị trưởng bối, lại bảo vợ chồng của họ cũng sang chụp cùng.
Trong số những người lớn tuổi, chỉ có Tưởng Nguyệt Như là đã ly hôn và độc thân. Lộ Kiếm Ba nhìn con trai, kết quả con trai đang quay lưng lại nói chuyện với người khác. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng ông cũng đứng dậy, một tay cài cúc áo vest, bước đến bên cạnh vợ cũ.
Tưởng Nguyệt Như nhìn ông ta: “Anh làm gì vậy?”
Lộ Kiếm Ba: “Những bức ảnh này đều sẽ được đưa vào video đám cưới của Tư Tầm. Ngày vui, cứ hòa thuận vui vẻ, đừng để Tư Tầm phải tiếc nuối.”
Tưởng lão đại lên tiếng: “Nguyệt Như, để anh ta đứng qua đây đi. Tư Tầm từ nhỏ đến lớn chưa có một bức ảnh gia đình hoàn chỉnh nào.”
Tưởng Nguyệt Như há miệng, không nói gì nữa.
Cuối cùng mới đến lượt chụp ảnh cho ba người họ.
Hai người họ ngồi, con trai ông đứng phía sau, mỗi tay đặt lên vai một người.
Lộ Kiếm Ba nhớ đến tin nhắn thoại của con trai khi còn nhỏ——
“Ba ơi, con sắp quên mất ba trông như thế nào rồi.”
“Lần sau khi chú Hứa đến thăm con, ba nhờ chú ấy mang một bức ảnh của ba cho con được không?”
(ngoài lề một chút, có người muốn tha thứ cho Lộ Kiếm Ba, muốn ông trở về bên cạnh dì Tưởng, nhưng cá nhân mình thì không muốn. Ông ngoại tình, còn chống đối gia đình, muốn cưới tiểu tam, lơ là con trai cả mấy năm sau đó. Lại gián tiếp đẩy người con gái mình từng thề non hẹn biển, cũng là mẹ đứa con trai duy nhất của ông vào tình cảnh nan kham, tới nỗi bà phải tìm bác sĩ điều trị tâm lý bao năm là hiểu độ tổn thương sâu sắc tới cỡ nào. Nó như cái gai cắm vào tim bà và người thân của bà cho tới suốt đời. Cứ để họ như thế, tốt cho các bên.)
Chụp xong tất cả ảnh, Tưởng Tư Tầm nói lời cảm ơn với Tô Dương.
Tô Dương cười tinh quái: “Không cần cảm ơn, em và anh họ cả của anh đang hiếu kính anh đấy.”
Tưởng Tư Tầm: “…”
Anh bật cười.
Đến giờ lành, Lộ Kiếm Ba nhắc con trai nên xuất phát đi đón dâu.
Tưởng Tư Tầm cầm bó hoa cưới, đúng giờ ra khỏi cửa.
Hoa trong bó hoa cưới là do anh tự tay chọn từng bông, dùng ruy băng thắt lại thành bó.
Dưới nhà, Thương Uẩn mặc một bộ vest được may đo tỉ mỉ, giữa anh và chú rể chỉ còn thiếu một bông hoa cài áo.
Tưởng Tư Tầm đã quen thân với Thương Uẩn, khi gặp nhau không còn bắt tay chào hỏi như trước, anh lịch sự nói: “Hôm nay phải làm phiền nhà cậu rồi.”
Thương Uẩn còn có thể nói gì nữa, anh chỉ biết cười trừ: “Nên làm thôi.”
Mỗi người lên xe của mình, hàng chục chiếc xe sang từ từ rời khỏi khu chung cư, đoàn xe rước dâu hùng hậu tiến về phía nhà cô dâu.
Không cần phải hỏi thăm, Vu Tử Gia có thể xem đoàn xe rước dâu đang đi đến đâu trên ứng dụng livestream.
Thương Thấm ghé sát vào: “Có người đang phát sóng trực tiếp à?”
Vu Tử Gia hào hứng nói: “Ừ, có nhiều người đang phát sóng trực tiếp, cậu cứ tìm là thấy.”
Đám cưới của con gái rượu tỷ phú với người đứng đầu nhà họ Lộ ở Hong Kong là chủ đề nóng nhất mấy ngày gần đây.
Tin tức về đám cưới đầu tiên được lan truyền từ giới truyền thông Hong Kong. Ban đầu cư dân mạng không tin, cho đến khi có phóng viên không nhịn được. Nhân lúc Lộ lão nhị tham gia một sự kiện từ thiện, đã phỏng vấn ông ấy, hỏi gần đây nhà họ Lộ có hỷ sự gì không, bác hai liên tục nói “có” ba lần, còn hào phóng thay mặt Tưởng Tư Tầm nhận lời chúc phúc của mọi người.
Phóng viên sao có thể bỏ lỡ cơ hội khai thác tin tức: “Đám cưới tổ chức khi nào? Ở đâu?”
“Tổ chức mấy lần?”
“Có màn bắn pháo hoa không?”
“Có mời giới truyền thông không?”
Bác hai chỉ nói: Cảm ơn, cảm ơn.
Về chi tiết đám cưới, ông không tiết lộ nửa lời.
Buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục, bên trong bình luận sôi nổi, hào hứng không kém gì hai phù dâu bọn họ.
Thương Thấm xem một lúc, cửa sổ xe đều đóng kín mít, không nhìn thấy người bên trong, cũng không biết anh hai cô ngồi ở xe nào, chắc chắn là không được ngồi xe hoa rồi.
Trong lúc đoàn xe rước dâu đang đến, Hứa Tri Ý đã trang điểm xong, cũng đã ăn bữa sáng do bố tự tay làm.
Dưới phòng khách, họ hàng hai bên nội ngoại đã tụ tập từ sớm, còn náo nhiệt hơn cả ngày sinh nhật của cô.
Hứa Hướng Thanh chuẩn bị sẵn hai chiếc khăn tay, nói với anh trai: “Hôm nay em sẽ đi theo anh và chị dâu, đưa khăn tay cho hai người kịp thời.”
Hứa Hướng Ấp nói: “Chắc là không cần dùng đến đâu.”
Ông và Hà Nghi An không hề có cảm giác hụt hẫng và buồn bã khi gả con gái đi, tối qua mất ngủ chỉ là vì vui mừng cho hai đứa trẻ. Con gái sau khi kết hôn vẫn ở nhà, mọi sự tiếc nuối và buồn bã đều được lấp đầy.
Phó Ngôn Châu hỏi cậu: “Sau khi kết hôn, họ vẫn ở đây ạ?”
Hứa Hướng Ấp: “Ừ, Tư Tầm nói nó ở quen rồi. Phòng trẻ con, chú đã chuẩn bị sẵn vài phòng ở tầng ba cho họ.”
Phó Ngôn Châu thầm nghĩ, vậy là sau này Tưởng Tư Tầm càng có lý do để chiếm phòng của anh.
Anh dặn dò cậu nhiều lần, bảo quản gia khóa phòng của anh lại, đừng để người khác tùy tiện vào.
Hứa Hướng Thanh buồn cười, đánh vào người con trai hai cái: “Để Tư Tầm cất đồ vào thì có sao đâu, con có phái ngày nào cũng ở đây đâu.”
Hứa Hướng Ấp dùng ánh mắt ra hiệu cho em gái, hôm nay đừng trách mắng con trai, còn phải nhờ họ làm việc.
Hứa Hành bước đến, cởi áo vest đưa cho cô, cũng tháo khuy măng sét ra.
Hứa Hướng Thanh: “Con định làm gì?”
“Chặn cửa.”
“Người không biết còn tưởng con muốn đánh nhau.”
Hứa Hành xắn tay áo sơ mi lên, nói: “Người đến đón dâu hơn ba mươi người, đánh không lại đâu.”
Hứa Hướng Thanh sợ mình nghe nhầm, kinh ngạc: “Bao nhiêu?”
“Hơn ba mươi.” Xe nhiều, trên xe không thể không có người.
Hứa Hướng Thanh nhìn con trai: “Ta xem con chặn kiểu gì.”
Phó Ngôn Châu cũng bắt đầu xắn tay áo: “Con chỉ cần chặn Tưởng Tư Tầm là được.”
May mà chỉ có hai phù rể, nếu có thêm năm sáu phù rể nữa, họ có thể tháo luôn cửa phòng Tri Ý.
Trong lúc các phù dâu đang mong ngóng, cuối cùng đoàn xe rước dâu cũng đến.
Thương Thấm cúi người trên lan can ban công nhìn xuống, người quá đông, không thấy anh cả và anh hai đâu.
Hứa Tri Ý ngồi trên giường, nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân, cô hít một hơi thật sâu.
Sắp sửa được gặp Tưởng Tư Tầm, không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy hồi hộp. Ngay cả ngày đăng ký kết hôn cũng không căng thẳng như lúc này, tim cô như bị ai đó bóp nghẹt.
Đám trẻ nhà Tưởng gia trong đoàn đón dâu thường xuyên đến nhà Hứa gia chơi từ nhỏ, biết rõ thang máy ở đâu.
Quản gia đã chuẩn bị sẵn trà nước, Hứa Hướng Thanh vốn định tiếp đón đoàn đón dâu, đưa cô dâu từ trên lầu giao cho chú rể và phù rể là được. Kết quả là Tưởng Tiểu Tứ dẫn đầu đoàn nói: đều là người một nhà, không cần khách sáo.
Thế là một đám người chen chúc nhau, người thì xông lên cầu thang, người thì tranh giành thang máy. Nhất thời không phân biệt được ai là người đi đón dâu, ai là người chặn cửa, hoàn toàn hỗn loạn.
Trong phòng khách, các bậc trưởng bối thích thú xem náo nhiệt, trẻ con thì phấn khích la hét, vô cùng ồn ào.
Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An cười nói vui vẻ, chưa từng nghĩ một đám người hơn ba mươi mấy tuổi còn ồn ào hơn cả trẻ con.
Thương Uẩn bị Tưởng Bách Xuyên kéo lại, “Cậu đừng có chạy lung tung!”
Thương Uẩn vừa khóc vừa cười: “Tôi lên tầng ba đón cô dâu, sao lại gọi là chạy lung tung?”
Tưởng Bách Xuyên: “Cậu biết Tri Ý ở phòng nào không?”
Thương Uẩn: “Biết chứ, tôi đã từng vào phòng ngủ của cô ấy rồi.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh nắm chặt áo vest của Thương Uẩn, dù sao cũng không thể để cậu ta lẻn đi được.
Đoàn đón dâu còn phải đề phòng cả đoàn phù rể, chưa từng có tiền lệ.
Tưởng Tư Tầm cuối cùng cũng chen được vào thang máy. Ngoài cửa thang máy, Phó Ngôn Châu bị chồng của Tưởng Tiểu Mễ kéo lại, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, các con số nhảy lên.
Người đi đón dâu chia làm hai đường, không ai cản được, đi thẳng lên tầng ba.
Lúc này trước cửa phòng cô dâu, Thương Thấm không biết tình hình dưới lầu, đang đứng ở cửa chờ đợi các “thần tài” đến.
Ban đầu, khi biết mỗi bên có hai phù rể và phù dâu, cô cảm thấy quá ít, không đủ khí thế. Nhưng anh cả nói, cần nhiều phù rể như vậy để làm gì, chỉ cần ít mà chất lượng.
Có thể khiến anh cả chủ động xin làm phù rể, Tưởng Tư Tầm là người đầu tiên.
Phù rể là anh cả và anh hai mà cô bắt nạt từ nhỏ đến lớn, hôm nay chẳng phải sẽ mặc cho cô “chặt chém” sao.
Thương Thấm vốn đang thầm đắc ý, ngồi chờ “kiếm một món hời”. Hy vọng của cô đã tan vỡ ngay giây tiếp theo, cô không ngờ người của đoàn đón dâu lại ùa lên đông như vậy.
Hành lang bị đoàn đón dâu chặn kín, cô đơn độc, khí thế rõ ràng yếu hơn hẳn, cảm giác chỉ cần sơ sẩy một chút, họ sẽ phá cửa xông vào.
Thương Thấm nhìn trái nhìn phải, không tìm thấy một gương mặt quen thuộc nào bên nhà cô dâu.
Vu Tử Gia đang ở bên trong cùng cô dâu, cô thậm chí không có một người giúp đỡ, vài phút trước cô còn mạnh miệng nói rằng một mình cô đủ sức đối phó với đoàn phù rể.
Cuối cùng, Hứa Hành cũng chen qua được đám đông, vượt qua lớp lớp người, khó khăn lắm mới đến được cửa phòng em gái.
Thương Thấm: “Sao anh đến muộn thế?”
Nghe có vẻ như đang trách móc, nhưng thực chất lại giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
Hứa Hành chống tay lên khung cửa để thở, tay kia lau mồ hôi trên trán, chặn cửa còn mệt hơn cả đánh nhau.
Phó Ngôn Châu cũng chạy đến, vừa rồi áo sơ mi của anh bị kéo ra ngoài, anh phải vào phòng bên cạnh nhét lại vào quần, mất một phút.
Có hai người đứng ở cửa phía sau, Thương Thấm ngay lập tức có thêm tự tin.
Tưởng Bách Xuyên và Thương Uẩn cuối cùng cũng lên đến tầng ba, anh nhìn phù dâu, một tay đặt lên vai Thương Uẩn: “Cậu rốt cuộc là đến đón dâu, hay là đại sứ phá đám?”
Thương Uẩn cười: “So với người khác, tôi là người muốn gặp cô ấy sớm nhất.”
Đây là lời nói thật lòng.
Thương Thấm cười rạng rỡ, nhìn Thương Quân đang thở dốc, đưa tay ra.
Tất nhiên là đòi bao lì xì trước.
Thương Quân ngẩn ra hai giây, không ngờ đón dâu lại mệt như vậy, hôm nay cứ coi như là diễn tập cho đám cưới của mình.
Đối với em gái ruột, anh hào phóng: “Mở cửa ra, bao lì xì không thành vấn đề, em muốn bao nhiêu cũng được.”
Thương Thấm thích nhất là dáng vẻ hào phóng của anh trai, nhưng cửa chắc chắn không thể mở, “Chỉ có anh được qua cửa thôi.”
Cô tuyên bố: “Anh cả qua cửa, anh hai, đến lượt anh.”
Thương Uẩn còn dễ nói chuyện hơn: “Anh cả đưa em bao nhiêu, anh sẽ đưa gấp đôi.”
“Qua cửa một nửa.”
“… Thương Thấm, em không có lương tâm!”
Hứa Hành liếc nhìn người bên cạnh, ánh mắt ranh mãnh giống hệt Tri Ý.
Thương Thấm lấy điện thoại ra, bên trong là câu hỏi do Tri Ý đưa ra, anh hai chắc chắn sẽ không trả lời được.
“Không được xin trợ giúp, xin trợ giúp coi như là thất bại, chỉ có một cơ hội trả lời. Tri Ý uống cà phê có thêm đường không?”
“Có.”
“Mấy thanh?”
“Nửa thanh.”
Chưa để em gái hỏi tiếp, Thương Uẩn đã nói: “Nửa thanh còn lại cho Tưởng Tư Tầm.”
Hoàn toàn trùng khớp với đáp án!
Thương Thấm tức giận: “Anh hai, anh ngủ dưới gầm giường nhà người ta à?”
Mọi người xung quanh cười nghiêng ngả.
Thương Quân đưa tay ra, kéo em trai mình lại.
Chỉ còn chú rể là chưa qua cửa, Tưởng Tư Tầm nói: “Bao lì xì đã chuẩn bị gấp đôi cho cô và Vu Tử Gia, có câu hỏi gì cứ việc hỏi.”
Thương Thấm nói cô dâu không có câu hỏi, cô cũng không có, trực tiếp cho qua.
Hứa Hành: “Qua được cửa ải của tôi và Phó Ngôn Châu đã rồi hẵng nói.”
Chưa cần Tưởng Tư Tầm tiến lên, người của đoàn nhà trai đã xúm lại.
Hứa Hành và Phó Ngôn Châu chống đỡ chưa đầy mười giây, đành bất lực cười rồi nhường đường.
Cánh cửa mở ra, Tưởng Tư Tầm cuối cùng cũng nhìn thấy người mà anh mong nhớ. Đây không phải là lần đầu tiên cô mặc áo cưới truyền thống, ở nhà cũ Hong Kong, họ đã mặc trang phục cưới truyền thống để chụp một bộ ảnh cưới.
Lần thứ hai nhìn thấy, vẫn xinh đẹp đến nao lòng.
Hứa Tri Ý đưa tay ra, đợi anh từ lâu.
Tưởng Tư Tầm ôm lấy cô: “Sao em không thử thách anh?”
Hứa Tri Ý nhìn vào mắt anh: “Vì anh chính là đáp án hoàn hảo.”
Giữa tiếng hò reo của mọi người, chú rể hôn cô dâu.
Kính trà, đổi cách xưng hô, những nghi thức này đã làm qua một lần khi đăng ký kết hôn, hôm nay lại làm lại.
Tưởng Tư Tầm nửa năm nay đã quen gọi bố mẹ, thốt ra rất tự nhiên, không khác gì gọi bố mẹ ruột của mình.
Những người đứng xem nghi lễ xung quanh trêu chọc: “Anh lén luyện bao nhiêu lần vào ban đêm thế?”
Tưởng Tư Tầm không giải thích nhiều, đáp: “Không chỉ ban đêm, ban ngày bình thường cũng luyện tập.”
Khiến mọi người cười phá lên.
Chụp ảnh gia đình xong, những nghi thức cần làm cũng đã hoàn thành.
Hứa Tri Ý ôm mẹ trước: “Mấy hôm nữa con sẽ về nhà ở.”
Hà Nghi An cưng chiều: “Được.”
Hứa Hướng Ấp cũng ôm con gái: “Gặp nhau ở khách sạn.”
Hứa Tri Ý cười, “Chiều nay gặp ạ.” Chính Tưởng Tư Tầm đã khiến hôn lễ hôm nay trở nên nhẹ nhàng và ấm áp, cô và bố mẹ không phải chia ly, chỉ là tạm thời xa nhau.
Tưởng Tư Tầm bế cô lên, đi ra sân, khi bước ra khỏi cửa, anh hôn lên môi cô.
Hứa Hướng Ấp và vợ tiễn xe hoa rời đi, họ hàng trong nhà cũng xuất phát đến khách sạn để giúp đỡ, căn biệt thự rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Giống như một vở kịch lớn kết thúc, diễn viên chính chào khán giả, khán giả rời khỏi chỗ ngồi, chỉ còn lại nhà hát trống rỗng.
Có một khoảnh khắc, trong lòng Hứa Hướng Ấp cũng trống trải, nhưng ngay sau đó đã được lấp đầy bởi câu nói ngọt ngào “Chiều nay gặp” của con gái khi rời khỏi nhà. Ông nắm tay vợ lên lầu thay quần áo, còn phải đến khách sạn để đón khách.
Mãi đến khi họ thay quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài, quản gia mới nói, đợi một lát rồi hãy đi. Cổng khu biệt thự bị chặn bởi người và xe cộ, đoàn xe rước dâu vừa mới rời khỏi khu chung cư.
Quản gia nói: “Có không ít người đến để phát sóng trực tiếp.”
Họ đã đi theo đoàn xe rước dâu đến đây từ sáng sớm.
Trong xe hoa, chú rể và cô dâu tay trong tay.
Tưởng Tư Tầm nhìn vào mắt cô, không thấy tia máu, “Tối qua em ngủ rồi à?”
“Vâng, ngủ trên ghế sofa.” Chỉ là khổ cho Hứa Hành, cả đêm không ngủ.
Hứa Tri Ý hỏi anh: “Còn anh?”
Tưởng Tư Tầm: “Anh cũng không phân biệt được là mình có ngủ hay không.”
Trong mơ cũng như ngoài đời đều đang bận rộn với đám cưới, lúc thì là tiếng ồn ào ở phòng khách, lúc thì là tiếng cười nói trong mơ.
Hứa Tri Ý nói, trong lúc ngủ cô có nằm mơ, thà rằng không ngủ còn hơn.
Tưởng Tư Tầm: “Mơ thấy chuyện không vui sao?”
“Vâng.” Hứa Tri Ý biết rõ anh sẽ không làm vậy, vẫn cười trách móc anh, “Em mơ thấy anh bỏ trốn khỏi hôn lễ, không đến đón em.” Trong mơ cô đợi mãi cũng không thấy anh.
Tưởng Tư Tầm nói: “Anh mà bỏ trốn khỏi hôn lễ chỉ có một khả năng, là do Thương Uẩn tung tin đồn.”
Thương Quân ở trong xe: “…”
Thương Thấm: “…”
Hai người quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không cho em trai ngồi xe hoa là một quyết định sáng suốt.
Nghe vậy, Hứa Tri Ý bật cười, “Được rồi, vậy em tha thứ cho anh.”
Tưởng Tư Tầm nắm chặt tay cô, hỏi cô có đói không.
“Em ăn sáng rồi, bố em làm, nhiều món lắm.”
Hứa Tri Ý kể ra những món mình đã ăn, “Em ăn một miếng bánh gạo nếp đường đỏ, mấy viên bánh trôi, còn ăn thêm một quả trứng ốp la và vài miếng mì.”
Dì nói, ăn nhiều vào, hôn nhân sẽ đỏ lửa, ngọt ngào.
Quãng đường hai cây số, lái xe mất hơn một tiếng đồng hồ.
Đến phòng cưới, lại một phen náo loạn.
Lộ Kiếm Ba ra mặt giải vây cho con trai: “Lại đây lấy bao lì xì.”
Ai cũng biết, trong bao lì xì của Lộ tổng chưa bao giờ là tiền mặt. Có bao lì xì để lấy, ai còn chặn cô dâu không cho vào cửa nữa.
Tưởng Nguyệt Như liếc nhìn chồng cũ, cuối cùng cũng làm được một việc tốt.
Tưởng Tư Tầm khóa cửa phòng ngủ, ngăn cách mọi tiếng ồn ào bên ngoài.
Khả năng “tiêu tiền” của cha anh đã giúp anh và Tri Ý có thêm ít nhất nửa tiếng để nghỉ ngơi, nếu không thì đám người kia sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.
Tưởng Tư Tầm cởi áo vest ra, “Em có muốn uống nước không?”
“Thôi ạ, không uống nữa.” Lát nữa thay váy cưới, đi vệ sinh cũng bất tiện.
Tưởng Tư Tầm: “Uống vài ngụm cho đỡ khô cổ họng.”
Anh mở nắp cốc, đút cho cô vài ngụm.
Cúi đầu, thuận thế hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Sợ lớp trang điểm bị nhòe, anh không dám hôn sâu, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng.
Hứa Tri Ý cởi giày, chống tay ra sau lên giường, người đàn ông đứng trước giường, cô nhấc chân lên đặt lên eo anh.
Tưởng Tư Tầm vặn nắp cốc lại, đặt cốc xuống, nắm lấy cổ chân cô, gập chân cô lại, nghiêng người hôn cô.
Hứa Tri Ý cười né tránh: “Trang điểm bị nhòe mất.”
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Tô Dương: “Ra chụp ảnh gia đình nào.”
Vì con trai kết hôn, một ngày Lộ Kiếm Ba chụp ảnh gia đình hai lần.
Bên này vừa chụp xong, bên kia điện thoại của ông đã reo, ông cụ gọi đến.
Ông cụ Lộ hỏi con trai thứ ba về việc trang trí sảnh tiệc cưới, ông không thể tin được lại đơn giản như vậy, nên Lộ lão tam đã gọi video trực tiếp với ông, dẫn ông tham quan một vòng.
Xem xong, ông rất không hài lòng, sao có thể sơ sài như vậy chứ.
Ông không tiện gọi cho Hứa Hướng Ấp, chỉ có thể trách mắng con trai mình: “Ở hiện trường hôn lễ chỉ có từng đó đèn chùm pha lê thôi sao?”
Tri Ý đang ở phòng khách, Lộ Kiếm Ba ra ban công nghe điện thoại: “Ba không nhìn thấy hoa tươi sao?”
Ông cụ Lộ hừ một tiếng: “Thấy rồi.” Ông vẫn còn khách quan, “Hoa trên bàn quả thực rất có tâm.”
Hiếm khi ông cụ đưa ra lời khen ngợi cao như vậy.
Hoa trên bàn hôm nay là kiệt tác của hàng chục chuyên gia cắm hoa hàng đầu, hoa trên mỗi bàn đều có ý nghĩa khác nhau.
Ông cụ Lộ: “Hoa trên bàn là tiêu chuẩn cơ bản, sao có thể coi là trang trí?”
Lộ Kiếm Ba: “Tổng cộng sáu mươi sáu vạn bông hoa tươi, trang trí hiện trường cộng thêm cả trần nhà, anh ba không quay cho ba xem sao?”
Trong mắt ông cụ Lộ, làm sao đám cưới có thể chỉ có hoa, ông không thể chấp nhận được: “Hoa tươi thì có bao nhiêu tiền chứ?”
Lộ Kiếm Ba: “Con bé thích, ba đừng lo lắng nữa. Nếu ba thấy sơ sài, tiệc cưới ở Hong Kong, ba cứ dùng vàng thỏi để trang trí.”
Cụ Lộ tức giận đến mức cúp máy luôn.
Cuộc gọi kết thúc, Lộ Kiếm Ba nhìn đồng hồ, ông phải đến khách sạn để đón tiếp một số vị khách quý. Cầm lấy áo vest, ông nói với vợ cũ: “Anh đến khách sạn đây, em có đi cùng không?”
Tưởng Nguyệt Như: “Tôi có xe.”
Lộ Kiếm Ba gật đầu, biết rõ bà có tài xế, ông vẫn nói thêm một câu: “Lái xe cẩn thận.”
Nghỉ ngơi một lúc, Tưởng Tư Tầm và Hứa Tri Ý cũng đến khách sạn.
Trên đường đi, anh cứ nhìn cô không rời mắt.
Hứa Tri Ý bị anh nhìn đến mức hai tai đỏ ửng, “Không được nhìn nữa.”
Tưởng Tư Tầm hỏi cô: “Trong mơ của em, anh thật sự bỏ trốn khỏi hôn lễ sao?”
“… Sao anh cứ mãi bận tâm chuyện này, chỉ là mơ thôi mà.” Cô không hề để tâm.
Tưởng Tư Tầm ôm lấy cô: “Anh còn hận không thể ở rể luôn, sao lại bỏ trốn khỏi hôn lễ được.”
Hứa Tri Ý cười: “Em biết rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, môi anh hạ xuống.
Trước khi xuống xe, Tưởng Tư Tầm chỉnh lại tóc và váy cưới cho cô.
Hứa Tri Ý chỉnh lại cà vạt cho anh, nhất thời nổi hứng, cô kéo cà vạt anh, kéo anh lại gần.
Tưởng Tư Tầm mỉm cười, môi anh áp vào tai cô.
Hơi thở anh phả vào vành tai cô, đôi môi nóng bỏng ngậm lấy dái tai cô hôn nhẹ, Hứa Tri Ý rùng mình, đẩy anh ra.
Hứa Hướng Ấp đang ngóng đợi, thỉnh thoảng lại nhìn xem xe hoa đến chưa.
Cùng với tiếng gọi “Ba ơi”, ông cảm thấy yên tâm.
Câu đầu tiên khi nhìn thấy con gái: “Con có đói không?”
Hứa Tri Ý: “Con không đói, con ăn rồi.” Cô đã ăn ở phòng cưới, bất cứ lúc nào cô cũng không để bản thân bị đói.
Hà Nghi An nhìn con gái, mắt nhìn của người mẹ, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Bà véo má con gái, đến hôm nay, những tiếc nuối cuối cùng cũng vơi đi phần nào.
Sáu giờ lẻ hai phút tối, hai bố con đứng ở lối vào thảm đỏ, chờ đợi nghi lễ bắt đầu.
Hứa Tri Ý nhỏ giọng hỏi bố: “Lát nữa ba đưa con cho Tưởng Tư Tầm, ba định dặn dò anh ấy cái gì?”
Hứa Hướng Ấp nghiêng người, nói với con gái: “Dặn dò nó đừng có hợp sức với Hứa Hành để lén uống rượu của ba nữa.”
Hứa Tri Ý ôm cánh tay bố, mỉm cười.
Bên cạnh có người đi qua, trạc tuổi Hứa Hướng Ấp, trêu chọc một câu: “Lão Hứa, hôm nay tôi có mang theo kính đấy, lát nữa sẽ xem anh có khóc không.”
Hứa Hướng Ấp nói: “Anh có mang kính hiển vi đến cũng vô dụng.”
Lộ Kiếm Ba vỗ vai người đó: “Anh ngồi cạnh tôi đi. Không cần đeo kính đâu, hôm nay tôi gả con trai, nước mắt đầy ra đây này.”
Mọi người xung quanh cười ồ lên.
Sáu giờ lẻ sáu phút, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Hứa Tri Ý khoác tay bố bước lên thảm đỏ.
Ở đầu kia thảm đỏ, Tưởng Tư Tầm chăm chú nhìn người đang tiến về phía mình.
Tề Chính Sâm quay đầu lại, cùng tất cả khách mời nhìn về phía hai bố con trên thảm đỏ.
Được chứng kiến cô gái cùng anh trưởng thành, bước đi đến với hạnh phúc của chính mình, cũng là một loại viên mãn.
Đèn trong sảnh tiệc đột nhiên tắt, ngay sau đó, bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu sáng lên, một luồng ánh sáng dịu dàng như ánh trăng chiếu xuống, theo sát hai bố con.
Lúc này, chỉ thấy nhật nguyệt tinh hà, hoa tươi ngập trời.
Trong tiếng nhạc piano lãng mạn, những cánh hoa mưa tầng tầng lớp lớp nhẹ nhàng rơi xuống.
“Oa!” Mọi người đồng loạt trầm trồ.
Gần như theo bản năng, không ít khách mời đưa tay ra hứng những cánh hoa.
Hà Nghi An bỗng nhiên đỏ hoe mắt, mừng cho con gái.
Máy quay chiếu hình ảnh hoa trên trần nhà lên màn hình lớn, tất cả khách mời mới nhìn rõ những bông hoa tạo thành một dòng chữ tiếng Anh: I’m waiting.
Tình yêu dành cho cô ấy, chưa bao giờ ngừng lại.
—
Lời của tác giả: Chúc mừng bảo bối Tri Ý của chúng ta và Tưởng Tư Tầm~
Ngày mai bắt đầu đăng dòng thời gian “Nếu”.
—
Lời của trạm chủ: bộ truyện này ra mắt trong quãng thời gian ta đang gặp nhiều chuyện stress… Hứa Tri Ý và những nhân vật trong bộ truyện này đã đồng hành cùng ta vượt qua những khó khăn, chữa lành một cá nhân đang bấp bênh trong cuộc sống.
Gần một năm trôi qua, Em Như Gió Nam và Nhân Danh Tình Yêu đã giúp ta kiểm soát được những suy nghĩ tiêu cực, lạc quan hơn để nhìn về phía trước. Ai cũng có lúc gặp phải những trắc trở, những điều không như ý… nhưng đừng bỏ cuộc… vì biết đâu ở tương lai phía trước, có một người hay một gia đình mới đang mở rộng vòng tay chào đón bạn.
Nếu không có người ấy thì bạn cũng có thể vững tin tự mình bước tiếp trong cuộc đời đầy bất công này. Vì xung quanh bạn còn có tôi, có Mộng Tiêu Nhị, có Hứa Tri Ý, Hứa Hành, Thời Miểu, Mẫn Đình,… và rất nhiều nhân vật khác của Mộng Tiêu Nhị sẽ đến bên bạn, ôm ấp và chữa lành bạn.
Cám ơn vì đã đồng hành cùng Trạm Ngôn Tình trong suốt một năm qua. Hy vọng những tháng ngày kế tiếp sẽ lại được ở bên cạnh nhau như những người bạn tâm giao.
From Trạm Ngôn Tình with love xoxo
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen