Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 76 - Đám cưới p1
Chiều tối hôm trước lễ cưới, Tưởng Nguyệt Như lại đến phòng cưới một chuyến, kiểm tra xem có sót chi tiết nào không.
Phòng cưới tối nay đã rất náo nhiệt, mấy đứa cháu trai mở sòng bài, đánh bài kịch liệt như đánh nhau, tiếng cười đùa ầm ĩ.
Mấy người này tụ tập lại một chỗ có thể lật tung cả mái nhà, tim gan mấy ông anh của bà chịu đựng được đến bây giờ, cũng không dễ dàng gì.
“Dì, lại đây đánh vài ván đi.”
Tưởng Tiểu Ngũ nhà anh cả nhiệt tình mời bà.
Tưởng Nguyệt Như: “Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
Tiểu Ngũ cười ha hả, đảm bảo: “Sẽ không chọc dì đâu.”
Câu này bà nghe nhiều quá rồi, tai sắp chai sạn.
Tưởng Nguyệt Như rửa một ít hoa quả cho họ, rồi đi tìm con trai.
Tưởng Tư Tầm đang ở trong phòng ngủ gọi điện thoại, phòng khách quá ồn ào, đóng cửa lại mới yên tĩnh được một chút. Anh hạ giọng nói với đầu dây bên kia: “Sáng mai anh sẽ đến đón em.”
“Sáng sớm cỡ nào?”
“Trời sáng, được không?”
Hứa Tri Ý: “Mùa hè năm giờ sáng trời đã sáng rồi.”
Tưởng Tư Tầm cười nhẹ: “Không thể nào năm giờ đã đến đón, Hứa Hành sẽ không mở cửa cho anh đâu.”
Hứa Tri Ý không cảm thấy buồn khi phải xuất giá, dù sao sau này cũng ở nhà, vẫn giống như trước đây, có bố mẹ bầu bạn, thỉnh thoảng lại “đấm đá” với Hứa Hành.
Đã hai ngày không gặp, bây giờ cô chỉ mong sớm được gặp Tưởng Tư Tầm.
Tưởng Tư Tầm nhìn đồng hồ, mười phút nữa anh phải đến khách sạn nơi tổ chức hôn lễ, nên kết thúc cuộc trò chuyện: “Ngủ sớm đi, tỉnh dậy là anh đến rồi.”
Hứa Tri Ý: “Tối nay chắc chắn em không ngủ được.”
Hai phù dâu không định ngủ, sẽ trò chuyện thâu đêm.
Tưởng Nguyệt Như gõ cửa rồi bước vào, con trai bà vừa cúp máy xong.
Khi bận rộn, những chuyện quan trọng lại dễ bị lãng quên, bà nhắc nhở con trai: “Vest, áo sơ mi và cà vạt con mặc ngày mai, đã mang đến chưa?”
“À đúng rồi, còn có cả khuy măng sét nữa.”
“Đều mang đến rồi ạ.”
Bà chưa từng tổ chức đám cưới, nên không thể đưa ra lời khuyên nào hay cho con trai.
“Khách khứa, mẹ và bố con sẽ giúp con tiếp đón chu đáo, con không cần phải lo lắng.” Đây là điều duy nhất bà có thể giúp, cũng là điều mà Lộ Kiếm Ba có thể làm.
Ở trong thương trường hơn ba mươi năm, dù là khách hàng hay đối tác của con trai, bà và Lộ Kiếm Ba đều quen biết.
Tưởng Tư Tầm nhẹ nhàng ôm mẹ: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ vất vả rồi.”
Tưởng Nguyệt Như: “Mẹ cũng không giúp được gì nhiều.”
Tưởng Tư Tầm hỏi mẹ, đã thử áo cưới truyền thống chưa, thấy thế nào.
Tưởng Nguyệt Như mỉm cười: “Rất ưng ý, mẹ vợ con cũng nói đẹp.”
Con trai bà và Tri Ý sáng mai sẽ mặc lễ phục Trung Quốc, đặt làm cả Gua-huang cho bà và Hà Nghi An, chiếc áo dài thêu chỉ vàng chỉ bạc được thêu từ tháng 8 năm ngoái đến cuối tháng 5 năm nay mới hoàn thành, mất chín tháng. (áo cưới truyền thống của Trung Quốc được thêu thủ công 100%)
Lễ phục của Tri Ý là thêu Tô Châu, của bà và Hà Nghi An là thêu Triều Châu.
Bà chưa từng mặc áo cưới truyền thống, không ngờ lại được “hưởng ké” từ đám cưới của con trai.
Tưởng Tư Tầm chuẩn bị đến khách sạn, hỏi mẹ có muốn ở lại thêm một chút hay về nhà.
Tưởng Nguyệt Như: “Về cũng không có việc gì, mẹ ở lại đây để quản Tiểu Ngũ và mấy đứa kia.”
Bà quen với việc ở một mình, nhưng hai ngày này đặc biệt, con trai bà kết hôn, bà phải ở lại chung vui.
“Con định đi đâu?” Bà dặn dò, “Không được lén lút gặp Tri Ý.”
Tưởng Tư Tầm: “Con không gặp cô ấy. Con đến khách sạn xem xét việc trang trí phòng tiệc.” Hoa tươi còn nhiều hơn cả ngày cầu hôn, anh phải đến xem mới yên tâm.
Đám cưới ngày mai được tổ chức tại khách sạn ven sông. Lộ Kiếm Ba là một trong những cổ đông của chuỗi khách sạn này, con trai của cổ đông tổ chức đám cưới, cô dâu lại là con gái của tỷ phú. Khách mời đều là những người nổi tiếng, khách sạn đã chuẩn bị kỹ càng.
Sảnh tiệc trên lầu đang khẩn trương trang trí số hoa tươi vừa được vận chuyển đến, hiệu ứng mà Tưởng Tư Tầm muốn đạt được, việc trang trí có chút khó khăn.
Chu Minh Khiêm chiều nay đã đến Thượng Hải, lúc này đang ngồi nói chuyện phiếm với Thương Uẩn và Tề Chính Sâm ở sảnh khách sạn, chỉ có một mình anh uống cocktail, hai người kia gọi một cốc nước ấm.
“Thương Uẩn là phù rể, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến công việc, sao cậu cũng không uống?” Ông ấy nhìn Tề Chính Sâm hỏi.
Tề Chính Sâm: “Bị người ta nhìn thấy lại bảo tôi uống rượu giải sầu.”
Mấy ngày nay khách đến ở khách sạn đều là khách mời tham dự đám cưới ngày mai, có một nửa là người trong cùng giới, ít nhiều cũng từng nghe qua chuyện của anh và Tri Ý.
Tránh cho việc phát sinh thêm rắc rối, bị người ta nói ra nói vào.
Thương Uẩn trêu chọc: “Cậu uống nước lọc cũng say.” Anh hiếm khi tám chuyện, dùng cốc nước lọc cụng ly với đối phương, “Nói thật lòng đi, bây giờ trong lòng cậu cảm thấy thế nào?”
Tề Chính Sâm cười nhếch mép: “Cậu thế nào thì tôi thế ấy.”
Chu Minh Khiêm: “Bây giờ cậu ta đang vui vẻ lắm.”
“Khụ!” Thương Uẩn bị sặc nước.
Đang nói chuyện phiếm, nhân vật chính của hôn lễ ngày mai đã đến.
Trên quầy bar có cốc rỗng, Tề Chính Sâm cầm ấm trà tự rót một cốc nước, khi người kia đến gần, anh đưa cốc nước qua.
Tưởng Tư Tầm nhận lấy, không ai nói gì, chỉ cụng ly với nhau.
Chiếc cốc thủy tinh trong suốt phát ra tiếng cụng ly thanh thúy, anh coi nước như rượu, uống cạn một hơi.
Những điều đã buông bỏ, những điều vẫn chưa quên được, những điều có thể bình thản đối mặt, những điều sắp quên nhưng vẫn nhớ… tất cả đều hòa vào trong cốc nước lọc này.
Đặt cốc xuống, Tề Chính Sâm lấy ví ra.
“Đợi đã, đưa tiền mừng cưới cho cậu trước.”
Tưởng Tư Tầm: “Không vội, ngày mai đưa cũng được.”
“Của tôi khác với của người khác.” Tề Chính Sâm rút một chiếc thẻ từ trong ví, bảy năm trước, cũng là tháng sáu mùa hè, anh đã tiễn Tri Ý ở sân bay. Thứ anh đưa cho cô lúc đó chính là chiếc thẻ này.
“Chiếc thẻ tình thân luân hồi, Tri Ý biết mật khẩu.”
Hôm đó cô còn mua cho anh một ly cà phê, đến giờ anh vẫn còn nhớ mùi vị đó.
Tưởng Tư Tầm nhận lấy thẻ: “Cảm ơn.”
Anh quay sang dặn dò Thương Uẩn: “Ngày mai cậu cố gắng nói ít thôi, có thể không nói thì đừng nói.”
Thương Uẩn cười: “Yên tâm, tôi không nói, anh trai tôi sẽ nói thay tôi.”
“…”
Chu Minh Khiêm lấy chân kéo một chiếc ghế lại, ra hiệu cho Tưởng Tư Tầm ngồi.
Tưởng Tư Tầm: “Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi lên lầu xem việc trang trí thế nào rồi.”
Chu Minh Khiêm: “Đã có đội ngũ chuyên nghiệp lo liệu, cậu lên đó có thể giúp gì chứ.”
Giúp không được, nhưng vẫn phải lên xem.
Trong sảnh tiệc lớn nhất của khách sạn, mọi thứ đang được tiến hành một cách có trật tự.
Tưởng Tư Tầm không vào quấy rầy, chỉ đứng ở cửa nhìn lên trần nhà, giống như chủ đề của ngày cầu hôn, sự lãng mạn tột cùng do hoa tươi mang lại.
Đám cưới ngày mai là do anh đặc biệt chuẩn bị cho cô, thuộc về hai người họ. Còn đám cưới long trọng và xa hoa ở Hong Kong là do ông nội chuẩn bị vì thể diện của Lộ gia, thuộc về hàng ngàn khách mời.
Không ai ngờ rằng, ông nội đã chín mươi mốt tuổi, vậy mà lại đích thân quan tâm đến đám cưới long trọng ở Hong Kong. Từ danh sách khách mời, đến thực đơn tiệc cưới, mọi thứ đều được ông chăm chút tỉ mỉ.
Quản gia Trang nói, ông cụ mỗi ngày đều bận đến rất muộn, hơn nữa tinh thần rất tốt.
Ông cụ còn tự mình gọi điện cho các bạn cũ, đoàn xe đón dâu của cháu trai, nhờ họ giúp đỡ. Có thể khiến ông cụ đích thân ra mặt, tất nhiên không phải mượn siêu xe, mà là tập hợp những biển số xe có “số má” nhất của các gia tộc lớn.
Tri Ý rất thích xe, đoàn xe trong đám cưới ở Hong Kong là một bất ngờ nhỏ dành cho cô.
Ông nội quan tâm đến đám cưới của anh như vậy, chắc vì đám cưới dang dở của bố mẹ anh hơn ba mươi năm trước.
Trở về phòng cưới từ khách sạn đã gần sáng, những đoạn đường sầm uất vẫn còn tắc nghẽn.
Tưởng Tư Tầm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dòng người chen chúc, đột nhiên anh nhớ đến lời cô nói, mùa hè năm giờ trời đã sáng rồi.
Anh tự cười thầm.
[Ngủ chưa?] Anh nhắn tin cho cô.
Hứa Tri Ý: [Ngủ rồi, chúc ngủ ngon.]
Làm sao có thể ngủ được, đầu óc cô vô cùng hưng phấn, nhắm mắt lại là không tự chủ được mà tưởng tượng ra cảnh tượng đám cưới ngày mai, tiếng ồn ào không ngớt bên tai.
Hai phù dâu lần đầu tiên gặp mặt, vừa gặp đã thân, không muốn về phòng mình ngủ, bèn trải đệm nằm dưới sàn phòng cô. Hai người úp mặt vào gối thì thầm to nhỏ, nói đến chuyện vui vẻ thì vùi đầu vào gối cười.
Hứa Tri Ý xuống giường, tìm một chiếc áo khoác mặc vào.
Thương Thấm nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại: “Cậu đi đâu vậy? Tìm đồ à, để mình tìm giúp cho.”
Hứa Tri Ý và em gái của Thương Uẩn mới chỉ quen biết nhau hơn một ngày, có lẽ vì tính cách dễ gần của đối phương, hai người đã có thể nói chuyện với nhau đủ thứ.
“Hai người cứ trò chuyện đi, mình xuống tìm bố mẹ nói chuyện một lát.”
Ngày mai con gái rượu xuất giá, Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An tất nhiên không ngủ được, Hứa Hành cũng không buồn ngủ. Ba người đang ngồi nói chuyện phiếm ở phòng khách dưới lầu.
Trong nhà đã dán chữ hỷ, thảm đỏ trải dài từ cửa đến tận tầng ba, đồ trang trí được thay bằng màu đỏ tươi. Chuyên gia cắm hoa đã thức trắng đêm để cắm hoa theo chủ đề “hoa đẹp trăng tròn”, “trăm năm hạnh phúc”.
Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài biệt thự, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng.
“Mẹ.”
Hà Nghi An quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng: “Không ngủ được phải không con?”
“Ừ. May mà chiều nay con đã ngủ một giấc rồi.”
Hứa Tri Ý chen vào ngồi giữa bố mẹ, nghiêng đầu dựa vào người Hà Nghi An, nhìn Hứa Hành đang cắn hạt dưa: “Sao anh cũng không ngủ được?”
Hứa Hành: “Anh ngủ dậy rồi.”
Hứa Tri Ý “chậc” một tiếng: “Em biết là anh không nỡ xa em.”
Hứa Hành bình thản: “Không nỡ để em đánh anh, hay là không nỡ để em mách lẻo anh?”
Hứa Tri Ý cười, mặt không đỏ tim không đập nói: “Cái nào cũng không nỡ. Không có em, cuộc sống của anh sẽ tẻ nhạt, không có ánh sáng.”
Hứa Hành: “Anh sợ ánh sáng, em sắp làm anh bị mù rồi.”
Hứa Tri Ý cười ra tiếng, nghiêng đầu: “Ba, anh ấy bắt nạt con.”
Hứa Hướng Ấp đặt hạt dưa đã bóc vỏ vào lòng bàn tay con gái: “Ngày kia ba sẽ xử lý nó, ngày mai còn phải nhờ nó làm việc.”
Hứa Hành: “…”
Hứa Hướng Ấp hỏi: “Ngày mai Tư Tầm đến lúc mấy giờ?”
Hứa Hành vừa nãy đang cắn hạt dưa, giờ bắt đầu bóc bằng tay, trả lời: “Cậu ta muốn đến từ sáu giờ, con không cho. Dù sao cũng phải tám giờ chứ, đến sớm quá Tri Ý còn chưa trang điểm xong.”
Hứa Hướng Ấp: “Ngày mai con chủ yếu phụ trách tiếp đón những người chúng ta mời, nếu không tiếp đón hết được thì gọi thêm Thịnh Hòa, Bách Xuyên và những người khác.”
“Con đã nói với họ rồi.”
Bên cạnh, hai mẹ con cũng đang thì thầm to nhỏ.
“Mẹ, lúc mẹ kết hôn mẹ có hồi hộp không?”
Hà Nghi An: “Hồi hộp. Mẹ ngủ chưa được hai tiếng, sau đó thì nói chuyện với dì Tưởng của con, nói chuyện đến sáng.”
Phù dâu trong đám cưới của bà là Tưởng Nguyệt Như, phù rể là Lộ Kiếm Ba.
Ba mươi tư ba mươi lăm năm trôi qua, vật đổi sao dời.
Đột nhiên, có người chọc vào tay Hà Nghi An, bà quay đầu lại nhìn, là chồng bà đã bóc hạt dưa đưa cho bà.
Bà mỉm cười, đưa lòng bàn tay ra.
Hứa Hành cũng bóc một đĩa nhỏ, đặt lên bàn trà trước mặt mẹ và em gái.
Hứa Hướng Ấp nhớ ra một chuyện, tìm con trai để “tính sổ”: “Con đã đụng vào rượu vang đỏ trong tủ rượu của ba, đúng không? Ba đang để dành đến ngày con gái về nhà chồng rồi uống.”
Hứa Hành bình tĩnh nói: “Đoán được ba đang để dành đến ngày em gái về nhà chồng, nên con và Tưởng Tư Tầm đã uống trước rồi.”
“……..” Hứa Hướng Ấp vừa tức vừa buồn cười, không nói nên lời.
Hà Nghi An cười tiếp lời: “Giặc trong nhà khó phòng.”
Hiếm khi, Hứa Tri Ý không nhân cơ hội này để “đâm chọt”.
Hứa Hướng Ấp quay đầu lại nhìn, con gái đã dựa vào lòng vợ ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Hà Nghi An xoa đầu con gái, tìm một tư thế thoải mái cho cô.
Nếu bế cô lên lầu chắc chắn cô sẽ tỉnh, Hứa Hướng Ấp đứng dậy, lấy một chiếc gối ôm đặt lên đầu ghế sofa: “Để con bé nằm xuống ngủ.”
Hà Nghi An cẩn thận đặt con gái xuống, rồi lấy chăn mỏng đắp lên người cô.
Hứa Hướng Ấp không định ngủ nữa: “Anh trông chừng Tri Ý.”
Hứa Hành nói nhỏ với bố mẹ: “Hai người về phòng ngủ đi, dù sao con cũng không buồn ngủ, lướt điện thoại ở đâu cũng như nhau.”
Thực ra ngủ ở phòng khách nhà mình cũng không cần phải trông chừng, chỉ là anh hy vọng khi cô tỉnh dậy, sẽ có người nhà bên cạnh. (hảo ca ca, ngoài lề xíu, người mình thích nhất trong truyện này chính là Hứa Hành. Ngày từ lúc nghe tin đã đối xử rất tốt với Tri Ý, vạch ranh giới rõ ràng với Ngưng Vi…)
Năm giờ sáng, quản gia và dì giúp việc đều đã thức dậy.
Không có chuông báo thức, động tĩnh trong phòng khách cũng không lớn, nhưng Hứa Tri Ý đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm pha lê kiểu Pháp trên đầu một lúc, rồi mới hoàn hồn.
Tối qua cô lại ngủ quên trong lòng mẹ, cô quay đầu lại, anh trai đang ở trên ghế sofa đối diện.
Bố mẹ đã dậy từ lâu, nói đúng hơn là, tối qua họ không ngủ, nên không có chuyện dậy hay không dậy, họ đang ở trong bếp làm bữa sáng cho cô.
Cô dâu bận rộn cả ngày, gần như không có thời gian để ăn uống, Hứa Hướng Ấp sợ con gái bị đói, nên đã lên thực đơn từ sớm, tự mình xuống bếp.
Chưa đến năm rưỡi, Hứa Tri Ý đã vệ sinh cá nhân xong và bắt đầu trang điểm.
Chuyên gia trang điểm riêng của mẹ thường xuyên trang điểm cho cô, đã tìm ra được kiểu trang điểm và làm tóc phù hợp nhất với cô.
Thương tiểu thư đã mang theo cả đội ngũ trang điểm, tiện thể trang điểm cho cả Vu Tử Gia. Cô và Vu Tử Gia là nhân vật phụ, chỉ cần trang điểm đơn giản và sang trọng là được.
“Tri Ý, lát nữa đến màn chặn cửa, cậu có muốn thử thách chú rể không?”
Hứa Tri Ý: “Không.”
Nói xong cô tự cười.
Tưởng Tư Tầm quá hiểu cô, không cần phải thử thách anh bằng câu hỏi nào cả.
“Hành lý đi công tác của mình đều là do Tưởng Tư Tầm sắp xếp, mọi số đo của mình anh ấy còn nhớ rõ hơn cả tớ.” Bài hát cô thích, món ăn cô yêu thích, anh cũng luôn ghi nhớ trong lòng. Lĩnh vực đầu tư mà cô quan tâm, anh hết lòng ủng hộ, cô thực sự không nghĩ ra được điều gì để thử thách anh nữa.
Thương Thấm: “Vậy để mình làm khó anh hai mình vậy.”
Hứa Tri Ý: “…”
Đúng là em gái ruột.
Cùng lúc đó, trong phòng cưới cách đó hai cây số, Tưởng Tư Tầm đã thay quần áo xong, mẹ anh giúp anh chỉnh lại tóc, trông anh thật cao quý và tuấn tú.
Không cần bất kỳ sự tô điểm nào, ưu điểm về ngoại hình của anh lúc này được thể hiện rõ ràng.
Tưởng Nguyệt Như lại điều chỉnh độ chặt của nút thắt Windsor cho con trai, bà chủ động nhắc đến Lộ Kiếm Ba: “Điều duy nhất mẹ không hối hận khi đến với bố con, chính là ông ta có ngoại hình đẹp, khí chất hơn người, vừa hay lại di truyền toàn bộ cho con.”
Phong thái và vẻ thanh lịch trong cốt cách của con trai bà giống hệt Lộ Kiếm Ba.
Bà ôm con trai: “Sau này phải hạnh phúc với Tri Ý nhé.”
Tưởng Tư Tầm: “Mẹ, sao mẹ làm như đang gả con trai đi vậy?”
Tưởng Nguyệt Như hiếm khi cười, rồi lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt: “Bậy bạ!”
Phòng khách náo nhiệt hơn cả ngày Tết, người nhà họ Tưởng đã tập trung đông đủ, Lộ Kiếm Ba cũng đưa nhà bác ba đến. Đối với Lộ lão tam, các anh em Tưởng gia vẫn rất khách sáo.
Nhờ phúc của nhà lão tam, Lộ Kiếm Ba hôm nay không bị ghẻ lạnh. Ông đã thức trắng đêm, nghĩ về quá khứ, nghĩ về gia đình nhỏ sau này của đứa con trai bất hiếu.
Bốn giờ rưỡi sáng ông đã thức dậy, lấy một bộ vest trước đây ra mặc.
Bộ vest này là do Tưởng Nguyệt Như mua cho ông, chắc bà đã quên từ lâu rồi.
Gần đến giờ, Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Phù rể đâu?”
Tưởng Tư Tầm: “Ở dưới xe.”
“Tôi phụ trách canh chừng Thương Uẩn đúng không?”
“Còn có cả tôi nữa.” Tưởng Tiểu Ngũ chen vào.
Hai chọi một, dù Thương Uẩn có bản lĩnh đến đâu, cũng không thể làm gì được.
Tưởng Thành Duật và Tưởng Thịnh Hòa phụ trách tiếp đón Thương Quân.
Chú ba không hiểu: “Sao mấy đứa lại cứ nhìn chằm chằm vào phù rể vậy?”
Tưởng Bách Xuyên: “Vì tình yêu.”
“Hahaha!”
Nhóm khuấy động không khí trong nhà, Tưởng Tiểu Mễ sẽ không bao giờ vắng mặt.
Chú ba tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, chỉ tay vào Tưởng Bách Xuyên: “Về nhà ta sẽ giải quyết con!”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen