Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 7
Không biết nên nói chuyện gì với sếp, Thượng Tri Ý im lặng suốt quãng đường.
Đến khi hoàn hồn, chiếc xe đã dừng lại dưới chung cư nơi cô thuê nhà.
“Tưởng tổng, cảm ơn anh đã đưa em về.”
Tưởng Tư Tầm nhìn xung quanh một lượt, thu lại ánh mắt: “Không có gì.”
Thượng Tri Ý nhẹ nhàng đóng cửa xe, đứng ở nơi không ảnh hưởng đến việc xe quay đầu và vẫy tay chào.
Người đã xuống xe, Tưởng Tư Tầm gửi một tin nhắn thoại.
“Tìm chỗ ở khác cho em gái cậu đi.”
Mười phút sau, Hứa Hành gọi lại, nói: “Không đổi. Nhất định phải để ổng tận mắt chứng kiến con gái mình đang sống ở đâu.”
“Cũng được.”
Hứa Hành đang ở Hồng Kông, cha anh về Thượng Hải tham dự lễ khai mạc một diễn đàn cấp cao, việc điều tra vụ trao nhầm con ở bệnh viện giao cho anh.
Hai mươi năm quá dài, trong thời gian đó bệnh viện đã đổi chủ hai lần, bác sĩ và y tá đã thay đổi nhiều đợt, ngoài việc tìm thấy hồ sơ cơ bản khi em gái anh chào đời, không còn gì khác.
“Nhà cậu nắm giữ cổ phần bệnh viện đó từ năm nào?”
Hiện tại cổ đông lớn nhất của bệnh viện tư nhân này là nhà họ Lộ.
Tưởng Tư Tầm: “Mười lăm năm trước.”
Vì tuổi cao nên cụ ông mới quyết định mua lại một bệnh viện để tiện cho việc khám chữa bệnh của mình.
Bệnh viện trong bản đồ kinh doanh khổng lồ của nhà họ Lộ, nhiều lắm chỉ là một ngành nghề bên lề. Hứa Hành hỏi bệnh viện này thường ngày ai quản lý.
“Bác cả của tôi.”
Hứa Hành không thân thiết với bác cả nhà họ Lộ, chỉ là quen biết xã giao.
Tưởng Tư Tầm nói: “Cậu chưa chắc đã hẹn được bác cả của tôi. Để tôi về một chuyến.”
Trong cốp xe luôn có sẵn hành lý đi công tác, anh bảo tài xế đi thẳng đến sân bay, xin đường bay không kịp, bảo thư ký đặt vé máy bay về Hồng Kông.
Mười giờ tối, anh lên chuyến bay về Hồng Kông.
Lúc này, trong biệt thự ở khu nhà giàu, đèn đuốc sáng trưng.
Hà Nghi An vừa đưa con gái nuôi đi ăn về, dặn dò Ngưng Vi nghỉ ngơi sớm, rồi đi thẳng lên thư phòng trên lầu. Lúc trước bà đã lưu số điện thoại của Tiêu Mỹ Hoa, trực tiếp gọi qua.
Tiêu Mỹ Hoa đang tập yoga để tĩnh tâm, khó khăn lắm mới tĩnh lại được, vừa nghĩ đến thái độ của Hứa Ngưng Vi, tâm trạng lại rối bời. Đúng lúc này điện thoại rung lên, bà thuận tay nghe máy.
“Hà tổng, có chuyện gì vậy? Có phải Ngưng Vi không khỏe không?”
Dù có tức giận đến đâu, trước mặt người ngoài vẫn phải giữ bình tĩnh.
“Không phải Ngưng Vi. Xin lỗi, làm phiền cô giờ này.”
“Không sao, tôi cũng chưa ngủ, có chuyện gì chị cứ nói.”
Hà Nghi An lật sổ ghi chép, lấy một chiếc bút từ ống bút: “Cô có thể cho tôi biết một vài số đo của Tri Ý được không? Cần để đặt may lễ phục.”
Tiêu Mỹ Hoa áy náy nói: “Tôi thật sự không biết, chúng tôi chưa từng đặt may lễ phục.”
“Sinh nhật hai mươi tuổi cũng không đặt một bộ sao?”
“… Không.”
“Xin lỗi.” Hà Nghi An xin lỗi vì sự đường đột của mình, “Vậy cô cứ cho tôi biết cỡ quần áo may sẵn của Tri Ý, vòng eo, vòng ngực và vòng mông bao nhiêu?” Bà muốn mua cho Tri Ý vài bộ đồ công sở.
Tiêu Mỹ Hoa đột nhiên im lặng.
Bởi vì số đo ba vòng của Tri Ý, bà cũng không rõ.
Hà Nghi An tưởng tín hiệu không tốt: “Alo? Nghe rõ không?”
Tiêu Mỹ Hoa cuối cùng cũng lên tiếng: “Tri Ý đều tự mua quần áo.”
Hà Nghi An buột miệng: “Cô chưa bao giờ đi mua sắm cùng con bé sao? Các ngày lễ cũng không mua cho con bé một bộ quần áo nào sao?”
Giống như lãnh đạo chất vấn cấp dưới, Tiêu Mỹ Hoa cực kỳ không thích giọng điệu bề trên này.
Giọng bà cũng nhạt đi vài phần: “Lúc nhỏ tất nhiên là có mua, bây giờ lớn rồi, sau khi học đại học thì con bé tự mua. Tri Ý không giống như một số đứa trẻ, cái gì cũng cần cha mẹ lo liệu. Con bé rất độc lập, từ nhỏ đã ở nội trú, mọi việc đều có chính kiến riêng. Việc mua quần áo cũng vậy.”
Hà Nghi An sao có thể không nghe ra đối phương đang ám chỉ mình bao bọc mọi thứ cho Hứa Ngưng Vi, nhưng hiện tại bà không rảnh tranh cãi với Tiêu Mỹ Hoa: “Ở nội trú từ nhỏ?”
“Đúng vậy, học trường quốc tế, lớp sáu đã bắt đầu ở nội trú.”
“Lớp sáu đã cho ở nội trú?”
“Có thể đăng ký.”
“Nhỏ như vậy, sao hai người nỡ để con bé ở nội trú?”
Tiêu Mỹ Hoa suýt chút nữa nghẹn lời: “Không nỡ cũng không còn cách nào khác. Một tháng tôi có một nửa thời gian phải đi công tác, bố nó bận rộn với dự án nghiên cứu khoa học của mình, bận đến mức không lo được cho bản thân. Muốn duy trì mức sống này thì không thể ở nhà chăm con mà không kiếm tiền. Không có ông chủ nào tốt bụng đến mức bỏ ra hàng triệu mỗi năm để thuê một người, cho phép họ làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, còn có đủ loại ngày nghỉ phép có lương.”
Hà Nghi An cũng không kìm nén cảm xúc của mình nữa: “Dù độc lập đến đâu cũng là trẻ con, chưa bước vào xã hội, chẳng biết gì về cách ăn mặc ở nơi làm việc, hơn nữa Tri Ý vốn đã nhỏ hơn hai tuổi so với các bạn cùng khóa. Tiêu tổng, cô cũng đã từng tiếp xúc với những người mới vào nghề, ấn tượng đầu tiên quan trọng như thế nào, không cần phải nói nhiều. Con bé đã năm cuối rồi, trước khi nhận được thư mời thực tập, cô nên chuẩn bị cho con bé vài bộ đồ phỏng vấn và đồ công sở. Đây là điều một người mẹ nên làm.”
Cuộc gọi kết thúc trong không vui.
Hai giờ sáng, Hứa Ngưng Vi vẫn chưa ngủ được. Bữa tối ăn cũng không ngon vì Thượng Tri Ý. Lúc này vừa đói vừa khó chịu, cô bò dậy xuống lầu tìm đồ ăn.
Đi ngang qua thư phòng, cửa phòng hé mở, đèn vẫn sáng.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy Hà Nghi An khoanh tay trước cửa sổ tối đen, trên người vẫn mặc bộ đồ ăn tối.
Hứa Ngưng Vi khẽ gõ cửa vài cái, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ.”
Đầu óc Hà Nghi An đầy ắp suy nghĩ về việc Tri Ý nhỏ hơn các bạn cùng lớp. Mới nhỏ như vậy đã phải ở nội trú, không nhớ nhà sao? Có thể cả lớp không có đến hai học sinh ở nội trú, chỉ có mình con bé. Những đứa trẻ khác đều là học sinh lớp trên, con bé sẽ không buồn sao. Mười mấy tuổi là độ tuổi muốn chia sẻ nhiều nhất, chuyện nhỏ nhặt xảy ra ở trường cũng muốn nói với bố mẹ hết lần này đến lần khác, còn Tri Ý thì những vui buồn hờn giận trong ngày, lúc muốn nói biết nói với ai.
“Mẹ?”
Hà Nghi An giật mình hoàn hồn, thấy con gái nuôi đang đứng ở cửa.
Hứa Ngưng Vi đẩy cửa bước vào, “Muộn thế này rồi, mẹ đang đợi họp video với trong nước à?”
Hà Nghi An mỉm cười, thuận miệng đáp: “Ừ. Sao con vẫn chưa ngủ?”
“Con khát, dậy uống nước.”
“Uống nước xong thì ngủ đi.”
“Vâng.”
Hứa Ngưng Vi xuống bếp tìm chút đồ ăn, hâm nóng một ly sữa rồi mang lên phòng làm việc.
Hà Nghi An xoa đầu con gái nuôi: “Lớn rồi đấy.” Bà thúc giục: “Mau đi ngủ đi.”
“Ngay bây giờ.” Cô ôm lấy Hà Nghi An, “Mẹ đừng để mình quá mệt nhé.”
Hứa Ngưng Vi ngủ đến mười giờ rưỡi sáng hôm sau, khi dậy chỉ thấy xe của mình trong bãi đậu xe.
“Mẹ đi công ty rồi à?” Cô hỏi người quản gia.
Quản gia đáp: “Tôi không rõ.”
Bà Hà rời khỏi nhà từ sớm, chắc không phải đi công ty.
Kể từ tối hôm đó Tưởng Tư Tầm đưa cô về nhà, hai ngày liên tiếp, Thượng Tri Ý không gặp anh ở công ty, nhưng trà chiều lúc ba giờ mỗi ngày vẫn được gửi đến đều đặn.
Giờ nghỉ giải lao là thời gian duy nhất cô có thể thư giãn và thả lỏng tâm trí.
Qua cuộc trò chuyện với Luna, cô biết được người đẹp theo đuổi sếp của họ tên là Auraro, không chỉ xinh đẹp mà còn rất có đầu óc kinh doanh. Hoạt động trên nhiều mạng xã hội, có lượng fan đông đảo, rất nổi tiếng, thường xuyên lên hot search vì cuộc sống xa hoa của mình.
Nói đến chuyện lên hot search, Luna nói: “Chắc là cô ta tự bỏ tiền ra mua. Dù sao cô ta cũng có tiền mà.”
Auraro tên tiếng Trung là Ninh Duẫn, cháu gái của Ninh tổng tập đoàn Tiêu Ninh, đúng là sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhà họ Ninh là một trong những gia tộc lớn ở Hồng Kông. Ninh Duẫn sống ở Thâm Thủy Loan Đạo bảy tám năm, sau đó theo cha mẹ sang Luân Đôn sinh sống. Nghe nói quà sinh nhật mười tuổi là một biệt thự trị giá hàng trăm triệu ở bán đảo Thạch Áo, quà sinh nhật mười tám tuổi là một trang viên ở Anh, hai mươi tuổi thì nhận được một chiếc du thuyền sang trọng.
Những thứ Ninh Duẫn thường xuyên khoe trên mạng xã hội là cuộc sống hàng ngày của cô ta. Mời tất cả mọi người trong công ty họ uống trà chiều, đối với Ninh Duẫn mà nói, chẳng thấm vào đâu.
Luna: “Tất cả ảnh và video của cô ấy đều do cả một ekip chụp và quay. Sinh nhật 25 tuổi còn mời hẳn một đạo diễn quay video sinh nhật.”
Cô ấy nghĩ một lúc về tên của đạo diễn, “Hình như là Chu Minh Khiêm. Ninh Duẫn còn trả lời bình luận của cư dân mạng, nói Chu Minh Khiêm là bạn từ nhỏ của anh trai cô ấy.”
Thượng Tri Ý đã xem tất cả các bộ phim do Chu Minh Khiêm đạo diễn. Thích phong cách quay phim của anh ấy, là một người rất có tài năng đạo diễn, tuổi còn trẻ đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế. Hơn nữa còn là con trai của ông trùm trang sức Hồng Kông.
Luna nhấp một ngụm cà phê, lại nói nhỏ: “Nhà sếp chúng ta còn giàu hơn nhà Ninh Duẫn, có lẽ Ninh Duẫn cũng để ý đến điểm này.”
Thượng Tri Ý: “…”
“Sếp theo họ mẹ là Tưởng. Tin tức về cha anh ấy, chắc em đã nghe qua trước khi đến Viễn Duy.”
Uống hết một tách cà phê, Luna không nói thêm về chuyện riêng tư của sếp nữa.
Thượng Tri Ý thực sự đã nghe qua. Lộ Kiếm Ba, người sáng lập Viễn Duy Capital, được đồn là cha ruột của Tưởng Tư Tầm. Lộ Kiếm Ba là con trai út của gia tộc họ Lộ, một trong bốn gia tộc lớn ở Hong Kong. Năm xưa từ Hồng Kông đến Wall Street, ông đã gây chấn động thị trường chứng khoán.
Nhà họ Tưởng là gia đình quyền quý. Mối quan hệ tình cảm giữa mẹ của Tưởng Tư Tầm và Lộ Kiếm Ba như thế nào, người ngoài không thể biết được.
Vòng tròn đó quá xa vời với bản thân, cô thu lại suy nghĩ, ăn nốt miếng bánh ngọt cuối cùng rồi bắt đầu làm việc.
Chưa đến năm giờ rưỡi, Thượng Tri Ý rời khỏi công ty. Bạn cùng phòng Vu Tử Gia trên WeChat nằng nặc đòi ăn cơm chiên cay. Trên đường về cô ghé qua siêu thị mua một ít gia vị.
Về đến nhà, Vu Tử Gia đang làm salad.
“Có sốt salad mới mua, trên mạng đánh giá tốt lắm, cậu thử một miếng xem sao.” Không để cô kịp phản ứng, Vu Tử Gia đã dùng dĩa đút cho cô một miếng trái cây.
Thượng Tri Ý cắn một miếng, thấy vị chua chua ngọt ngọt, “Ngon đó.”
“Mình còn sợ cậu thấy ngọt quá không ăn được.” Vu Tử Gia đưa cho cô một đĩa salad, “Cho cậu hết đấy, mình làm lại.” Rồi chỉ vào nồi cơm điện, cơm đã nấu xong, “Chỉ chờ đầu bếp chính là cậu về thôi.”
Thượng Tri Ý ăn vội vài miếng salad, lấy tạp dề ra đeo vào.
Hôm nay đã là thứ Năm, Vu Tử Gia nói về kế hoạch cuối tuần, cô ấy sẽ đi thăm bạn trai, hỏi Thượng Tri Ý làm gì.
“Tối thứ bảy xem concert.”
Vu Tử Gia vỗ đầu: “Xem trí nhớ của mình này, vé vẫn là mình giành được cho cậu đấy.”
Cô ấy tay nhanh vận may tốt, đã giành được một vé đứng.
Thượng Tri Ý cười cười, không nói gì thêm.
Tâm trạng hiện tại của cô, căn bản không thích hợp để đi xem ca nhạc. Mấy ngày nay chỉ có lúc làm việc mới không còn thời gian nghĩ đến những chuyện phiền não.
Hai mươi phút sau, cơm chiên bò cay nóng hổi ra lò, hương thơm lan tỏa khắp nhà bếp.
Vu Tử Gia ăn một miếng lớn, vô cùng hài lòng.
“Thơm quá.”
“Ngon hơn cả dì giúp việc nhà mình nấu.”
“Một đĩa căn bản không đủ cho mình… Ê, cậu sao vậy?”
Vu Tử Gia cuối cùng cũng phát hiện ra Thượng Tri Ý có tâm sự.
Thượng Tri Ý không có ý định giấu giếm, kể cho bạn cùng phòng nghe chuyện bị trao nhầm con.
Vu Tử Gia sững sờ, thìa cơm trên tay cũng quên đưa vào miệng, chỉ biết chớp chớp mắt.
Nghĩ đến câu nói của mình ở sân bay “Bị mẹ cậu đuổi ra khỏi nhà à?”, đúng là như dao đâm vào tim Thượng Tri Ý, cô thật sự hận không thể tự tát mình một cái.
“À ừ… cậu đừng lo lắng về tiền thuê nhà và sinh hoạt phí. Tiền của mình tuy không nhiều nhưng tuyệt đối đủ cho hai đứa ăn ở. Nếu không đủ thì mình sẽ moi thêm từ bạn trai mình một ít.”
Thượng Tri Ý vừa khóc vừa cười: “Tiền đủ dùng, anh hai có để lại cho mình một cái thẻ.”
Vu Tử Gia đã từng gặp Tề Chính Sâm, vốn đã có ấn tượng tốt với anh, bây giờ độ hảo cảm trực tiếp lên đến đỉnh điểm.
Cô ấy hạ giọng, cẩn thận hỏi: “Cậu đã tìm được bố mẹ ruột của mình chưa?”
Thượng Tri Ý: “Tìm được rồi, là Hứa Hướng Ấp.”
Vu Tử Gia nhai kỹ: “Tên hay đó, đồng âm với tên của một vị đại gia.” Nói xong, cô ấy cho thìa cơm chiên sắp nguội vào miệng.
“Không phải đồng âm, chính là ông ấy.”
“!!!”
Quá sốc, Vu Tử Gia bị nghẹn cơm, cố gắng nuốt hai lần mới nuốt xuống được, đau đến mức suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Sau khi tiêu hóa được sự thật Thượng Tri Ý là con gái ruột của Hứa Hướng Ấp, ngực cô vẫn còn nhói đau.
Biết bố ruột mình là đại gia, cảm giác ấy thế nào nhỉ?
Khi nào thì về biệt thự cao cấp?
Cô cố gắng nhịn không hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Cậu không về nhà à?”
Thượng Tri Ý bình thản nói: “Họ muốn cho Hứa Ngưng Vi thời gian để thích nghi.”
“Thích nghi bao lâu?”
“Không biết.”
“Vậy…” Nếu cả đời này cô ấy không thích nghi được thì sao?
Vu Tử Gia cuối cùng cũng hiểu tại sao bạn cùng phòng biết bố ruột mình là đại gia mà lại im lặng như vậy.
Cô nghĩ cách an ủi: “Mình không nỡ để cậu chuyển đi đâu. Cứ coi như ở lại với đứa bạn tham ăn đáng thương này thêm một thời gian nữa nhé.”
Thượng Tri Ý cười: “Sẽ không bỏ rơi cậu đâu.”
Vu Tử Gia chân thành nói: “Mình khuyên cậu đừng ở chung với Hứa Ngưng Vi. Mình cũng không biết suy nghĩ này có đúng không.” Cô biết Tiêu Mỹ Hoa thiên vị con gái út, không muốn bạn cùng phòng trở về nhà mới lại phải tranh giành với con gái nuôi, quá mệt mỏi. Nhưng Hứa Hướng Ấp lại là tỷ phú, không phải đại gia bình thường, tài nguyên không ai sánh bằng, thật sự khiến người ta phải đắn đo.
Thượng Tri Ý: “Sẽ không đâu. Hoặc là mỗi người về nhà mình, hoặc là cô ấy ở lại, mình đi.”
Cô chỉ cho mình ba tháng, ba tháng sau, ai ở lại ai đi, không liên quan gì đến cô nữa.
Ăn xong, Vu Tử Gia bao hết việc rửa bát và dọn dẹp nhà bếp.
Thượng Tri Ý về phòng mình, phòng ngủ rất nhỏ, một tủ quần áo một giường, bên cửa sổ còn có một bàn máy tính đơn giản, căn phòng đã chật kín.
Hai thùng đồ mang từ nhà về chỉ mới gỡ ra được một thùng, tủ đã nhét đầy. Thùng còn lại không có chỗ để, chỉ có thể tạm thời để trong thùng.
Không có việc gì làm, cô mở tủ quần áo, chọn đồ để mặc đi làm ngày mai để giết thời gian.
Quần áo phù hợp để đi làm không nhiều. Vốn định tuần về nhà sẽ đi mua sắm vài bộ, kết quả nhóm máu sai dẫn đến việc phát hiện thân thế, sau đó cô cũng không còn tâm trạng đi mua sắm nữa.
Thứ sáu, ngày cuối cùng của tuần làm việc.
Thượng Tri Ý đến dưới tòa nhà công ty vào khoảng thời gian như thường lệ, bây giờ đã có thẻ ra vào, không cần đăng ký khi vào sảnh tầng một nữa.
Vừa lấy thẻ ra khỏi túi, một bóng người cao ráo ở lối vào cổng soát vé bên cạnh lọt vào tầm mắt cô.
Người đó chào: “Chào buổi sáng.”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe.
Thượng Tri Ý quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, cô vội vàng đáp lại: “Tưởng tổng, chào buổi sáng.”
“Tít” một tiếng, người đàn ông quẹt mặt qua cổng soát vé.
Sáng nay anh vừa đáp xuống New York, về nhà tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi đến thẳng công ty, Hứa Hành vẫn đang ở Hồng Kông xử lý hậu quả.
Thượng Tri Ý quẹt thẻ qua cổng, đi sau Tưởng Tư Tầm. Chiếc quần tây đen ôm lấy đôi chân dài của anh, chiếc áo sơ mi anh mặc hôm nay vẫn rất bắt mắt, màu tím sẫm. Áo sơ mi không có khuy măng sét, tay áo được xắn lên hai vòng một cách tùy ý.
Hóa ra có người có thể mặc được áo sơ mi màu tím sẫm, không hề phô trương hay lả lơi, mà làm tôn lên vẻ nam tính của anh.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của mình, giống như màu áo của anh đã bị tẩy trắng.
Trong thang máy còn có người khác, sau khi vào thang máy, hai người đứng tách biệt hai bên, không nói thêm lời nào.
Không lâu sau khi Tưởng Tư Tầm đến văn phòng, Luna đến báo cáo công việc. Tuần sau đi công tác ở Luân Đôn, tối qua cô ấy đã làm thêm giờ đến nửa đêm để hoàn thành tài liệu cần thiết. Tưởng Tư Tầm xem xong dữ liệu khen ngợi vài câu, anh không bao giờ tiếc lời khen ngợi cấp dưới.
“Tuần sau đi công tác, dẫn theo Thượng Tri Ý.” Anh dặn dò.
Luna không hiểu, những chuyến công tác tương tự chưa từng có tiền lệ dẫn theo thực tập sinh.
Tưởng Tư Tầm đóng tập tài liệu lại đưa cho cô: “Tri Ý là em gái tôi, vừa mới tìm về được không lâu.”
Trời ơi!!!
Nội tâm Luna dậy sóng nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh nói: “Vâng, không vấn đề gì ạ.”
Trở về chỗ ngồi của mình, cô kéo Thượng Tri Ý đang gửi email lại, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Thượng Tri Ý ngơ ngác hỏi: “Sao vậy?”
“Sếp là anh trai của em à?” Nói rồi, càng nhìn càng thấy có chút giống.
Thượng Tri Ý bối rối vài giây, có vẻ như Tưởng Tư Tầm đã tiết lộ một chút về thân thế của cô cho Luna, nhưng không nói quá chi tiết.
“… Coi như vậy, nhưng em không thân với anh ấy.”
Luna: “Chị biết, vì em mới được tìm về.”
“…” Logic hoàn hảo.
Còn về lý do tại sao mới được tìm về, đó là chuyện riêng tư của gia tộc họ, Luna không quan tâm. Nói chính xác hơn là không phải không quan tâm, mà là không nên quan tâm.
Không nên hỏi nhiều thì tất nhiên là im lặng.
“Thứ hai tuần sau chị sẽ đi công tác Luân Đôn với sếp, em cũng được đi theo.” Không quên dặn dò một câu, “Cuối tuần này sắp xếp hành lý, thứ hai mang đến công ty.”
“Chuyến đi Luân Đôn lần này chắc là sẽ được gặp chị dâu tương lai của em đó.” Đây là câu nói cuối cùng không liên quan đến công việc của Luna.
Chị dâu?
Thượng Tri Ý lập tức hiểu ra, đang nói đến Ninh Duẫn. Ninh Duẫn hiện đang ở Luân Đôn, nếu thành công theo đuổi Tưởng Tư Tầm, chẳng phải sẽ là chị dâu của cô sao.
Đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng tìm bản thảo dự án mà Luna đã đưa cho cô vào ngày đầu tiên thực tập, dự án điện gió ngoài khơi mà họ đang làm là hợp tác với Tập đoàn Tiêu Ninh.
Chẳng trách Luna nói có thể gặp Ninh Doãn.
Giờ nghỉ trà chiều, Luna kéo cô xuống lầu thư giãn một chút. Không ít người trong tòa nhà văn phòng vào thời gian này xuống quán cà phê đối diện mua cà phê.
Luna nói từ khi Ninh Duẫn mời khách mỗi ngày, không cần tự mua cà phê, cô đã gần một tháng không xuống đây thư giãn.
Thượng Tri Ý mua hai cây kem, tìm một chỗ mát mẻ, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Luna nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt trên người cô: “Hai anh em đều thích màu tím nhỉ.”
Thượng Tri Ý nhất thời không biết nói gì.
Luna: “Sếp có áo sơ mi đủ mọi màu sắc.”
Thượng Tri Ý thầm nghĩ, mình đã nhìn ra rồi.
Luna: “Nhưng anh ấy thường mặc nhất là đỏ sẫm và tím sẫm.”
Thượng Tri Ý không kìm được sự tò mò, hỏi: “Anh ấy không mặc màu trắng đen à?”
“Có mặc, nhưng chỉ trong những dịp trang trọng. Bình thường thì không quá số này.” Nói rồi, Luna giơ năm ngón tay, ý là bình thường mặc áo sơ mi đen hoặc trắng cộng lại không quá một bàn tay.
Lúc này, điện thoại của Thượng Tri Ý đổ chuông, một số lạ, cô thuận tay nghe máy.
Đầu dây bên kia hỏi cô: “Không ở công ty à?”
Là giọng nói trầm ấm của Tưởng Tư Tầm.
Thượng Tri Ý nuốt miếng kem trong miệng trả lời: “Em đang ở dưới lầu.”
“Uống cà phê xong đến văn phòng tôi.”
“Vâng, em đến ngay.”
Cúp máy, Luna hỏi cô là ai.
“Sếp tìm em.” Thượng Tri Ý lưu số, lấy gương trang điểm từ trong túi ra, thấy khóe miệng dính chút kem, tìm khăn giấy lau sạch rồi thoa lại son, vội vàng lên lầu.
Lần thứ hai đến văn phòng của anh, cô không còn quá chú ý đến phong cảnh bên ngoài cửa sổ như lần trước nữa.
Thói quen giao tiếp với đồng nghiệp khác là nói tiếng Anh, đến chỗ anh tự nhiên chuyển sang tiếng Trung: “Tưởng tổng, có chuyện gì vậy?” Cùng với đó cũng không gọi tên tiếng Anh của anh nữa.
Tưởng Tư Tầm đứng dậy khỏi ghế văn phòng, ra hiệu cho cô ngồi xuống xem máy tính của anh, “Dữ liệu và tài liệu cần dùng cho cuộc đàm phán tuần sau, em xem trước đi.”
Cô biết rõ trong lòng, có thể tiếp xúc với bí mật cốt lõi của dự án là nhờ ơn của Hứa Hướng Ấp.
Thượng Tri Ý xem được nửa trang ngẩng đầu nhìn anh: “Cảm ơn anh.”
Tưởng Tư Tầm dựa vào ghế sofa, tư thế rất thoải mái, trên đùi đặt một chiếc máy tính xách tay, đang trả lời email, “Bác Hứa đã làm tròn trách nhiệm với tôi còn hơn cả cha mẹ tôi. Sau này không cần khách sáo với tôi.”
Công lao của cha mẹ là của cha mẹ, Thượng Tri Ý không thể coi đó là lẽ đương nhiên.
Điện thoại của Tưởng Tư Tầm rung lên, anh liếc nhìn, mở ra xem.
Hứa Hành: [Bố tôi đến New York rồi, bảo cậu trưa mai qua ăn cơm.]
Tưởng Tư Tầm trả lời: [Được. Khi nào cậu về?]
Hứa Hành: [Đang ở trên máy bay rồi.]
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen