Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 5
Việc thực tập đã được xác nhận, lại cực kỳ may mắn được vào nhóm của sếp tổng. Đây là điều duy nhất khiến cô vui trong những ngày qua.
Trong lòng có sự mong đợi, giấc ngủ cũng yên ổn hơn nhiều.
Ngủ đến nửa đêm, Thượng Tri Ý cảm thấy có người đặt cánh tay cô vào trong chăn, rồi đắp chăn lại cho cô.
Cô mơ màng mở mắt ra, trước mắt một mảng tối đen.
Đợi mắt thích ứng, nhờ ánh đèn bên ngoài, cô nhìn rõ Hứa Hướng Ấp đang ngồi trước giường bệnh. Ban nãy cô còn tưởng là dì giúp việc nhà họ Hứa đắp chăn cho cô.
Hứa Hướng Ấp tự trách: “Tại bố, làm ồn quá đánh thức con dậy rồi.”
“Không sao ạ, con vừa ngủ dậy.” Thượng Tri Ý rút tay ra khỏi chăn, “Sao chú không ngủ?”
“Bố không buồn ngủ.”
Là không dám ngủ, cũng không ngủ được, trong lòng có bóng ma.
Mấy ngày nay, ông luôn hối hận, năm đó khi con gái chào đời, tại sao ông lại không ở bên cạnh con từng giây từng phút.
Hứa Hướng Ấp xoa đầu con gái: “Ngủ đi con.”
Thượng Tri Ý làm sao ngủ được nữa, nhắm mắt giả vờ ngủ.
“À phải rồi Tri Ý,” giọng Hứa Hướng Ấp rất nhẹ, “Con thực tập ở đâu, biết đâu bố quen người chủ ở đó, xin nghỉ phép cho con vài ngày.”
Thượng Tri Ý nói thẳng: “Con đã lùi thời gian thực tập rồi, không thể lùi thêm nữa.”
Hứa Hướng Ấp không yên tâm: “Sức khỏe của con còn chưa hồi phục, có ổn không?”
“Không sao đâu ạ.”
“Vậy con định đi lúc nào? Máy bay riêng của nhà mình hai ngày nữa mới về, có kịp không?”
Vì lý do thời tiết nên chuyến bay về bị hoãn.
“Không cần đâu ạ, con đã mua vé máy bay rồi.”
Cô nói thêm một câu, “Không kịp đâu ạ.”
Hứa Hướng Ấp: “Giá mà bố biết sớm hơn con phải vội về thực tập thì tốt rồi.”
Thượng Tri Ý rất muốn hỏi một câu. Nếu biết sớm hơn, ông sẽ để máy bay lại cho cô dùng, còn Hứa Ngưng Vi sẽ đi máy bay thương mại sao?
Chỉ dám nghĩ trong lòng, không ngốc đến mức hỏi thẳng ra.
Bởi vì cô không hiểu rõ tính cách và phong cách làm việc của người cha ruột này, nên cô cũng không biết, nếu cô thực sự hỏi như vậy, câu trả lời của Hứa Hướng Ấp chắc chắn là có. Ông còn sẽ nói thêm, sau này tất cả mọi người trong nhà sử dụng máy bay đều phải xếp sau cô.
Bao gồm cả Hứa Ngưng Vi.
Hai mươi năm qua, ông đã nuông chiều Hứa Ngưng Vi hết mực, không thiếu thứ gì. Bây giờ con gái ruột của ông đã trở về, tất nhiên mọi thứ đều phải ưu tiên cho Tri Ý.
Nếu Ngưng Vi là con nuôi, dù con gái ruột có trở về, ông cũng sẽ đối xử công bằng với cả hai. Nhưng vì bị trao nhầm, tình hình lại khác, Ngưng Vi có bố mẹ ruột của mình.
Hứa Hướng Ấp kéo chăn lên cao hơn một chút, đắp kín vai con gái.
Sáng hôm sau, bác sĩ kiểm tra phòng, Thượng Tri Ý đã hồi phục tốt và có thể xuất viện.
Cô đặt vé máy bay đến Manhattan vào ngày mai. Cuối cùng cũng có thể tránh xa mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Hai dì giúp việc nhà họ Hứa giúp cô thu dọn đồ đạc, cất một chiếc thẻ đen trên tủ vào túi xách của cô. May mà cô tinh mắt, vội vàng bước tới lấy chiếc thẻ ra khỏi túi.
Cô đã từng nghe nói về loại thẻ này, được phát hành giới hạn trên toàn cầu. Chủ thẻ đều là những người đứng đầu kim tự tháp.
Hứa Hướng Ấp đang xử lý công việc tại bàn làm việc tạm thời. Thư ký đứng bên cạnh im lặng chờ lệnh, cô không nói gì chỉ đặt thẻ bên cạnh máy tính xách tay.
Thư ký Quách đánh giá cô con gái ruột mà ông chủ vừa tìm được, tính tình lạnh lùng, có vẻ hơi bướng.
Hứa Hướng Ấp nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ vài giây, nhặt lên đưa lại cho con gái: “Đây là tiền tiêu vặt, con thích gì cứ mua, đừng mang gánh nặng tâm lý gì cả.”
Ngưng Vi cũng có một chiếc, cứ đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông là đi khắp thế giới. Mỗi lần đi đều tiêu cả triệu tệ cho việc ăn uống và vui chơi.
Thượng Tri Ý không nhận.
Hứa Hướng Ấp cũng không rút tay lại: “Ta là bố con, con tiêu tiền của ta là lẽ đương nhiên.”
“Tiền con đang có đủ dùng. Con chưa bao giờ quan tâm đến đồ xa xỉ, nên cũng không có ham muốn tiêu xài cao.”
Hứa Hướng Ấp áy náy nói: “Từ từ rồi sẽ quen.”
Thượng Tri Ý: “Khó mà thay đổi lắm. Cho dù có mua những món đồ xa xỉ đó thì con cũng không cảm thấy yên tâm. Con không lớn lên bên cạnh chú, không thể tiêu tiền của chú mà không có gánh nặng tâm lý.”
Lời vừa dứt, trong phòng bệnh bỗng chốc im lặng, ngay cả các dì giúp việc đang dọn dẹp cũng không khỏi liếc nhìn về phía này.
Cô không nói thêm gì nữa, quay người đi đến tủ quần áo lấy đồ.
Hứa Hướng Ấp im lặng một lát. Đặt thẻ trở lại bàn, ra hiệu cho thư ký Quách cất đi.
Ra khỏi bệnh viện, xe từ từ chạy về phía ngôi nhà mà cô đã sống hơn mười năm.
Bố mẹ hiện đang ở Manhattan thăm Hứa Ngưng Vi, em gái tạm thời ở nhà cậu. Trong nhà chỉ có dì giúp việc, vừa nãy đã gọi điện hỏi cô khoảng bao lâu nữa sẽ đến để ra đón.
Hứa Hướng Ấp ngồi ngay bên cạnh cô, về việc học hành và sở thích của cô thì mấy ngày qua ở phòng bệnh đã nói hết rồi, lúc này giữa hai cha con không tìm được gì để nói.
Thượng Tri Ý đành nhìn ra ngoài cửa sổ xe, những tòa nhà cao tầng lùi dần về phía sau.
“Tri Ý.”
“Dạ?”
Cô quay người lại.
Hứa Hướng Ấp gửi cho con gái một bức ảnh, ra hiệu cô xem điện thoại: “Bức ảnh cả gia đình bốn người của chúng ta.”
Thượng Tri Ý mở ra, đó là bức ảnh chụp ở Hồng Kông cách đây hai mươi năm, được chụp bằng máy ảnh. Khi đó Hà Nghi An mặt mộc mà vẫn rạng rỡ như vậy, anh trai sáu tuổi, còn cô thì đang trong bụng mẹ. Cả gia đình đều được người bố cao lớn ôm trọn trước ngực.
Nhìn bức ảnh gia đình, nỗi buồn dâng lên từng đợt.
Không biết đã bao lâu, xe dừng lại một cách êm ái.
Xe ngoại không thể vào khu dân cư, tài xế chỉ có thể dừng ở chỗ thuận tiện trước cổng để xuống xe.
Đồ Thượng Tri Ý mang đến bệnh viện không nhiều, chỉ cần một ba lô là đủ.
Ba lô không nặng, cô vừa định đeo lên vai thì người giúp việc trong nhà đã nhanh chóng đi từ bên trong ra để đón và che ô cho cô.
Hứa Hướng Ấp dặn dò con gái: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
“Chú cũng vậy.” Thượng Tri Ý vẫy tay, chui vào dưới ô của người giúp việc.
Chiếc ô đen dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Hứa Hướng Ấp mãi không thu hồi ánh nhìn.
Thư ký Quách không dám lên tiếng, tài xế cũng nín thở.
Sau khi hoàn hồn, Hứa Hướng Ấp dặn tài xế đi sân bay. Năm đó chuyện bế nhầm con khá phức tạp, ông đích thân đến bệnh viện Hồng Kông một chuyến.
Trên đường đi, nhận được điện thoại của Hà Nghi An. Hà Nghi An vừa đáp xuống New York, hỏi ông Tri Ý hiện tại thế nào.
“Đã xuất viện rồi, vừa đưa con bé về nhà Thượng Thông Hủ.”
Bốn chữ ‘nhà Thượng Thông Hủ’, dù cách điện thoại không nhìn thấy đối phương, Hà Nghi An vẫn có thể cảm nhận được sự dao động trong lòng chồng: “Xin lỗi, là lỗi của em.”
Hứa Hướng Ấp sững sờ, cẩn thận nhớ lại mình vừa nói gì khiến vợ nhạy cảm như vậy.
Mấy đêm nay đều không ngủ ngon, không tránh khỏi có những câu nói không kịp suy nghĩ kỹ.
“Anh không có ý đó, không trách em. Chỉ cảm thấy bản thân là cha ruột mà lại đích thân đưa con gái về nhà cha mẹ nuôi, đặc biệt có lỗi với con bé.” Không xứng làm cha.
Hứa Hướng Ấp dùng sức ấn huyệt thái dương, “Nghi An, anh chỉ là trong lòng khó chịu, không trách em. Anh cũng đã nói với Tri Ý, chờ một chút rồi sẽ đón con bé về nhà.”
Lo lắng Tri Ý sau này có khoảng cách với mẹ, nên anh không nói là vợ không nỡ xa Ngưng Vi.
“Em nghỉ ngơi cho tốt, chăm sóc bản thân nhé.”
Hà Nghi An dịu dàng nói: “Em không sao, anh đừng lo.”
Cúp điện thoại, bà mệt mỏi dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa xe. Bóng tối mênh mông vô tận, màn đêm rạng sáng như muốn nuốt chửng cả thế giới.
Rốt cuộc kiếp trước bà đã phạm sai lầm gì, để kiếp này phải chịu trừng phạt là đứa con mà bà yêu thương hai mươi năm không phải con ruột. Đó là tất cả tình yêu mà bà dành cho con ruột của mình.
Hà Nghi An ngừng suy nghĩ, nhắn tin cho Hứa Hướng Ấp: [Chăm sóc Tri Ý thật tốt, em sẽ nhanh chóng điều chỉnh tâm tình.]
Trở về nhà, Thượng Tri Ý vội vàng tắm nước nóng rồi thay bộ đồ ngủ thoải mái, úp mặt vào chiếc gối quen thuộc hít một hơi thật sâu. Một tuần qua còn sóng gió hơn cả trong phim truyền hình.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô mò lấy điện thoại nhìn trước mắt, ghi chú là “Mẹ”. Bên New York bây giờ đã là rạng sáng, sau khi kết nối liền hỏi: “Mẹ, muộn như vậy rồi sao mẹ còn chưa ngủ?”
Tiêu Mỹ Hoa không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bố con… Thượng Thông Hủ nói, nếu Hứa Ngưng Vi ở lại bên Hứa Hướng Ấp. Con sẽ không về nữa phải không?”
Thượng Tri Ý khẳng định: “Vâng.”
Tiêu Mỹ Hoa: “Vậy bây giờ mẹ có thể nói cho con biết, với mức độ quan tâm của Hà Nghi An dành cho Hứa Ngưng Vi, chắc chắn sẽ giữ con bé ở bên cạnh.” Tất nhiên, Hứa Ngưng Vi cũng không muốn quay lại, trong lòng khinh thường cái nhà này. Khinh thường thì thôi, thích về hay không thì về, chẳng ai cầu xin!
Nghĩ đến Hứa Ngưng Vi, bà thấy bực bội, con bé thật sự coi mình là tiểu thư rồi. Nghe tin con gái ruột bị bệnh, Thượng Thông Hủ nhất quyết muốn qua thăm, còn mua cả vé máy bay cho bà.
Kết quả thì sao, mặt nóng dán mông lạnh. Người ta căn bản không cần bố mẹ ruột như họ ở bên cạnh.
Tiêu Mỹ Hoa cố kìm nén cơn giận, cố gắng bình tĩnh nói: “Hoàn cảnh của con với Hứa Ngưng Vi đâu có giống nhau. Nó không muốn về cái nhà nghèo này cũng chẳng lạ. Bố mẹ ruột đến đón con về, sao con không về?”
Thượng Tri Ý kiên quyết: “Nếu không phải mỗi người về nhà mình, con sẽ không về.”
“Thượng Tri Ý, ngày ngày con nghĩ cái quái gì vậy?” Tiêu Mỹ Hoa gằn giọng gọi cả họ lẫn tên cô.
Thượng Tri Ý không nói tiếng nào.
Tiêu Mỹ Hoa tuôn một tràng: “Nhà giàu, bố mẹ giàu như vậy, đổi lại là người khác đã khóc lóc đòi về rồi. Con thì hay rồi, không biết điều! Con muốn thế nào thì mặc, nhưng Hứa Hướng Ấp lại nghĩ nhà mình bày trò, không biết dạy con, muốn lợi dụng ổng để trục lợi. Mẹ chẳng dại gì mà đắc tội với người như Hứa Hướng Ấp! Ông ấy bảo con về thì về ngay.”
Thượng Tri Ý nhẹ nhàng đáp: “Nếu đến ngày họ đón con, con sẽ tự mình giải thích rõ ràng lý do.”
Tiêu Mỹ Hoa nghe vậy, lửa giận bùng lên, giọng the thé: “Người ta bảo con về nhà mình mà còn làm cao! Đã lớn đầu rồi mà cứ cứng đầu cứng cổ, bao giờ mới chịu nghĩ cho bố mẹ hả con?”
“Mẹ, con…” Bố mẹ ruột của con bây giờ chưa có ý định đón con về nhà.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ của cô!”
Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững sờ.
Thượng Tri Ý định nói gì đó, nhưng bị cắt ngang nên không nói tiếp.
Tiêu Mỹ Hoa chợt nhận ra mình lỡ lời. Bao năm qua, mỗi khi Thượng Tri Ý khiến bà nổi nóng, bà thường buông lời không kiêng dè, thậm chí nặng nề hơn cả vừa rồi. Nhưng khi ấy, bà mặc nhiên nghĩ con bé là con ruột của mình.
Giờ thì khác rồi.
Bà biết rõ câu nói vừa thốt ra gây tổn thương con bé đến thế nào, nhưng lòng tự trọng không cho phép bà xuống nước, nói lời giải thích càng không.
Thượng Tri Ý nói vào điện thoại: “Đã muộn rồi, bố ngủ sớm đi.”
Cô ngắt máy, nhét điện thoại dưới gối, nghiêng mặt áp vào gối, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.
Chưa đến mười phút, lại có cuộc gọi đến.
Thượng Thông Hủ vừa nghe thấy vợ hét lớn trong nhà vệ sinh. Ông thay đồ, ra ngoài phòng và gọi cho Tri Ý, chuông điện thoại reo gần kết thúc mới có người bắt máy.
“Alo, bố ạ, sao bố chưa ngủ?”
“Bố xin lỗi thay cho mẹ con. Bà ấy mấy hôm nay chưa quen múi giờ, cộng với chuyện của Ngưng Vi… nên bà ấy hơi nóng tính, con đừng để ý.”
“Không sao đâu ạ.”
Thượng Thông Hủ rất muốn hút thuốc nhưng tầng này là tầng cấm hút thuốc, “Tri Ý, đó mãi mãi là nhà của con. Con cứ ở nhà thoải mái, hiểu chưa?”
“Cảm ơn bố.”
Thượng Tri Ý giục bố nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, rồi cúp máy trước.
【Anh hai, nợ anh bữa ăn lần sau em sẽ mời, mai em đi rồi, về thực tập.】Cô nhắn tin cho Tề Chính Sâm.
Ngày hôm sau, cô dậy sớm đến nhà ông bà ngoại. Bà ngoại biết cô không phải con ruột ngay tối hôm đó đã bị cao huyết áp, mấy ngày nay mới khá hơn.
Sau khi ăn cơm với họ, lúc một giờ cô phải ra sân bay.
Ông ngoại tiễn cô ra trạm tàu điện ngầm gần đó, giúp cô đẩy một vali lớn, “Lần này mang nhiều đồ thế?”
Hai vali lớn nhất, chỉ năm đầu tiên ra nước ngoài học cô mới mang nhiều hành lý như vậy. Thượng Tri Ý cười: “Mang hộ cho mấy bạn cấp ba chưa về được ạ.”
Ông ngoại hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Đến trạm tàu, ông ngoại như thường lệ dặn dò cô, phải ăn nhiều, đừng làm việc quá sức, đừng tiếc tiền. Có thời gian thì thường xuyên gọi điện về nhà.
Trước lúc chia tay, ông ngoại xúc động nói: “Ông bà đều đã già rồi, không thể ở bên con được lâu nữa. Đến khi chúng ta không còn, những dịp lễ tết con sẽ đi đâu? Con phải có một ngôi nhà để trở về. Hãy đối xử tốt với mẹ ruột của con, nghe chưa?”
Thượng Tri Ý gật đầu mạnh, ôm chặt ông ngoại.
Trên đường ra sân bay, cô nhiều lần mất tập trung. Đến khi tỉnh lại, mới nhận ra mặt đầy nước mắt.
Vừa đến sân bay, cô nhận được cuộc gọi từ Tề Chính Sâm, hỏi cô đến sân bay lúc mấy giờ: “Đến nơi thì đừng vào khu vực an ninh ngay, tìm chỗ nào đó chờ anh.” Hôm qua anh ấy còn đi công tác ở xa, lúc này đã bay về, vừa xuống máy bay.
Cô đứng chờ tại chỗ, lấy gương trang điểm từ trong túi ra, mắt vẫn còn hơi sưng.
“Tri Ý.” Giọng nói từ phía sau vang lên.
Thượng Tri Ý cất gương vào túi, quay lại theo tiếng gọi. Thấy Tề Chính Sâm phong trần mệt mỏi, trong đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ mệt nhọc.
“Anh đặc biệt trở về để tiễn em sao?”
“Ừ. Anh không yên tâm về em.”
“Em không sao, anh xem, em vẫn ổn mà.”
Tề Chính Sâm nhìn cô, không vạch trần, kéo hai chiếc vali của cô. Mỗi tay một chiếc đẩy về phía trước, Thượng Tri Ý theo sau, hỏi anh cảm giác thế nào khi làm việc ở công ty gia đình.
Tề Chính Sâm: “Cũng không có gì đặc biệt, mẹ anh quản nghiêm quá.”
Anh nhìn vào hành lý, rồi nhìn sang cô: “Sau này không quay lại nữa à?”
Cô đã nói dối ông ngoại, trong vali không phải là đồ mang giúp bạn học, mà là những vật dụng cũ của cô từ nhỏ đến lớn.
Thượng Tri Ý nhìn vào sảnh rộng lớn, im lặng một lúc lâu mới trả lời: “Có. Sẽ quay về thăm ông bà và cả anh nữa.”
Làm thủ tục gửi hành lý xong, thời gian vẫn còn sớm, hai người tìm chỗ ngồi, Thượng Tri Ý đưa balo cho anh.
Tề Chính Sâm tưởng cô đi vệ sinh, nên không hỏi gì nhiều.
Mười mấy phút sau, Thượng Tri Ý cầm hai ly cà phê quay lại. Trước đây mua cà phê đều là anh, cô ngồi nghỉ, hôm nay đổi vai thấy không quen.
Anh nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay sao thế? Làm như sẽ không gặp lại nữa.”
“Không có gì đâu. Từ nay về sau, em sẽ đối xử tốt gấp đôi với những người đối xử tốt với em.”
Thượng Tri Ý ngồi xuống cạnh anh, lấy balo từ tay anh đặt lên chân mình, rồi tiếp tục: “Người ta nói, những người như em, duyên phận với người thân vốn mỏng manh, có lẽ đây là kiếp cuối cùng, không còn luân hồi nữa. Kiếp sau đã không còn, nên kiếp này em càng phải trân trọng từng khoảnh khắc bên anh.”
Tề Chính Sâm mở nắp ly, nhấp một ngụm cà phê đá, “Đừng nghĩ nhiều quá, em có một người thân tuyệt vời như anh, muốn không luân hồi cũng khó.”
Thượng Tri Ý bị anh chọc cười.
Sau khi uống cà phê với cô, anh lại đi mua thêm đồ ăn cho cô. Nhìn cô ăn uống xong, tiễn cô vào khu vực an ninh, Tề Chính Sâm mới rời đi.
Lên máy bay, Tề Chính Sâm gửi liền năm tin nhắn cho cô:
【Ngăn có khóa kéo ở trong cùng của balo có một thẻ, mật khẩu là mật khẩu màn hình khóa điện thoại của anh.】
【Cho em mượn, nếu kiếp sau em còn muốn luân hồi thì hãy ngoan ngoãn nhận lấy.】
【Biết là em có chút tiền tiết kiệm, tạm thời đủ dùng, nhưng cứ để đó phòng khi cần gấp. Về bên bển nhớ ăn uống đầy đủ, đối xử tốt với bản thân. Và bỏ cái thói quen mua đồ lúc nào cũng quy đổi tỷ giá trước.】
【Đợi khi xong dự án này, anh sẽ đến thăm em. Chúc em thượng lộ bình an.】
【À, còn một thói quen xấu nữa cần sửa. Đi đường nhớ đi sát lề, đừng đi ngang giữa đường. Đường không phải của nhà em đâu!】
Thượng Tri Ý vừa đọc vừa cười vừa khóc. Cô có thói quen xấu khi đi bộ là hay đi giữa đường. Hồi nhỏ, mỗi lần ra ngoài chơi, Tề Chính Sâm phải nhắc cô không biết bao nhiêu lần, “Tri Ý, đi sát lề đi.”
Cô mở balo, đặt tấm thẻ vào ví, chụp ảnh gửi cho anh: 【Đã nhận thẻ để vào vòng luân hồi rồi nhé.】
Sau đó, cô chỉnh điện thoại sang chế độ máy bay, lấy mắt nạ ra đeo.
Sau hơn hai mươi giờ bay, máy bay hạ cánh.
Bạn cùng phòng của cô, Vu Tử Gia, đến đón cô. Trong đám đông, Vu Tử Gia chạy tới, hai chiếc vali lớn ngăn cách giữa hai người. Câu đầu tiên Vu Tử Gia nói khi thấy cô là: “Trời ạ! Cậu chuyển nhà à!”
Không trách Vu Tử Gia ngạc nhiên, bình thường về nhà, Thượng Tri Ý chỉ mang một chiếc vali nhỏ 20 inch. Mẹ và cậu của cô thường xuyên đi công tác ở New York, những thứ cần thiết sẽ mang đến, cô mỗi lần về nhà không cần mang nhiều hành lý.
“Trong này có gì quý giá vậy?” Vu Tử Gia nhấc thử một chiếc vali, rất nặng.
Thượng Tri Ý: “Toàn bộ tài sản của mình trong hai mươi năm qua.”
Vu Tử Gia đùa: “Bị mẹ đuổi ra khỏi nhà à?”
“Mình tự dọn ra.”
“Tốt, biết tự lượng sức. Mình ở nhà lâu mẹ mình cũng ngán mình lắm.”
Vu Tử Gia không biết chuyện cô bị ôm nhầm. Cô vô tư cười, khoác vai Thượng Tri Ý. Cô cao 1m75, cao hơn Thượng Tri Ý, “Mau về nhà nấu ăn đi, cậu không về là mình chết đói trong căn hộ á.”
Cô không biết nấu ăn, nhưng lại có khẩu vị Trung Quốc. Du học mà sống được đến bây giờ hoàn toàn nhờ vào việc ăn đồ của Thượng Tri Ý.
Về đến nhà thuê chung, Thượng Tri Ý nấu mì om cho Vu Tử Gia, lại làm thêm món canh bò cà chua. Ăn no căng đến mức Vu Tử Gia suýt không đứng dậy nổi.
Ăn xong, tắm nước nóng, Thượng Tri Ý không có tâm trạng để sắp xếp hành lý, cô leo lên giường để điều chỉnh múi giờ.
Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy trước sáu giờ sáng. Hôm nay cô đến điểm danh tại Viễn Duy Capital. Dậy sớm thử đồ, trang điểm nhẹ nhàng, chuẩn bị bữa sáng. Vu Tử Gia vẫn chưa dậy, cô để phần ăn sáng trên bàn, rồi ra ngoài đón ánh bình minh.
Từ ga tàu điện ngầm đi bộ khoảng tám phút là đến tòa nhà của Viễn Duy Capital. Cô đã từng đến đây nên có thể dễ dàng tìm thấy.
Chưa đến giờ cao điểm, người đợi thang máy không nhiều. Nổi bật nhất là người đàn ông mặc áo sơ mi màu đỏ rượu vang, sơ mi được sơ vin trong quần tây đen, vai rộng, chân dài. Anh ta đang cười nói với người đàn ông mắt xanh cao lớn bên cạnh.
Phát âm chuẩn Mỹ, giọng nói cũng rất hay. Vu Tử Gia gọi màu đỏ đô là màu cao cấp nhất nhưng cũng táo bạo nhất. Bây giờ, chiếc áo sơ mi màu này khoác trên người đàn ông trước mặt, khiến anh ta tăng thêm vài phần quý phái.
Cửa thang máy mở ra, mọi người lần lượt bước vào.
Thượng Tri Ý có thói quen nhìn qua bảng điều khiển thang máy, thấy đã có người bấm tầng hai mươi, có vẻ trong thang máy có nhân viên của Viễn Duy Capital.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, cô lùi về sau đứng vững, nhận ra người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ đô đứng ở phía trước bên trái cô. Cách nửa cánh tay, cô có thể ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng sạch sẽ, nhẹ nhàng, trầm ổn và thanh khiết từ anh ta.
Thang máy thỉnh thoảng dừng, người bên trong lần lượt ra ngoài. Người đàn ông mắt xanh to cao rời khỏi thang máy ở tầng mười sáu.
Lúc này trong thang máy chỉ còn lại cô và người đàn ông áo đỏ. Cả hai đều lên tầng hai mươi, mà tầng hai mươi chỉ có duy nhất công ty Viễn Duy Capital.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen