Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 46
Thẩm Thanh Phong chưa kịp tắt điện thoại đã ném thẳng chiếc di động vào bồn rửa mặt.
Một tiếng bụp vang lên, nước bắn tung tóe khắp bồn, màn hình vỡ toang.
Sau lưng bà vang lên tiếng “cạch” của cánh cửa đóng lại. Thẩm Thanh Phong nhìn vào gương, thấy người vừa đến là Hứa Tri Ý. Cô mặc chiếc váy trắng, mái tóc trước đó buông xõa giờ đã được búi cao, trên gương mặt là vẻ ngạo mạn của kẻ chiến thắng.
Thẩm Thanh Phong căm hận đến mức muốn lao vào bóp chết cô, nghiến răng nói qua gương: “Cô còn dám đến đây!”
Hứa Tri Ý bước tới với dáng vẻ nhàn nhã, đi đến bên bồn rửa, mở vòi nước khác, từ tốn rửa tay: “Tôi có gì mà không dám đến. Tổng giám đốc Thẩm nổi điên, sao có thể thiếu khán giả. Nếu bà điên đủ độ, tôi còn sẵn lòng thưởng cho nữa.”
“Đừng tưởng tôi không dám giết cô, Hứa Tri Ý!” Nói xong, Thẩm Thanh Phong lao tới bóp cổ Hứa Tri Ý. Nhưng trước khi chạm vào, bà đã bị Hứa Tri Ý nhanh chóng kẹp chặt cổ, một tay bị bẻ quặt ra sau. Chưa kịp phản ứng, Thẩm Thanh Phong đã bị Hứa Tri Ý đập mạnh vào bồn rửa, ra tay không chút nương tình, bóp chặt cổ và ép đầu bà ra phía sau.
Thẩm Thanh Phong không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh và tàn nhẫn đến vậy. Lưng bà lơ lửng trên bồn rửa, eo sắp gãy đến nơi, chân bị váy bó chặt, không thể nhấc lên vì bị Hứa Tri Ý đè chặt.
Trong khoảnh khắc đó, bà cảm thấy nghẹt thở, như thể sắp rời khỏi thế giới này.
Bà điên cuồng tìm cách sống sót, bấu chặt vào cổ tay Hứa Tri Ý, cố gắng đẩy cô ra.
Cổ tay bị nắm đau, Hứa Tri Ý gằn giọng: “Thả ra! Còn động đậy nữa, tin hay không tôi bóp chết bà ngay tại đây.”
Khi nói, cô càng siết chặt hơn.
Các vệ sĩ đã từng dạy Hứa Tri Ý cách bóp cổ mà không gây chết người, cô hiểu rõ mình đang làm gì nhưng Thẩm Thanh Phong thì không biết điều đó.
Thẩm Thanh Phong sợ đến phát hoảng, lo rằng Hứa Tri Ý thực sự sẽ giết mình, nên đành ngừng giãy giụa, buông tay khỏi cổ tay cô.
Hứa Tri Ý tăng thêm lực ở tay: “Tôi nói cho bà biết, nếu so về độ điên cuồng, bà không bằng tôi đâu. Bà đã đổi tôi mất hai mươi năm, từng phút từng giây tôi đều muốn giết chết bà!”
Không thể thở được, mặt mày Thẩm Thanh Phong đau đớn.
Hứa Tri Ý hơi nới lỏng tay: “Lần sau trước khi bóp cổ người khác, hãy cân nhắc xem mình có đánh lại được họ không. Tôi đã chơi thể thao mười mấy năm, bà nghĩ sức tay của bà lớn hơn tôi, hay là phản ứng của bà nhanh hơn tôi?”
Buông người phụ nữ ra, cô nói về phía cửa: “Vào đi.”
Cửa nhà vệ sinh ngay lập tức được đẩy ra.
Khoảnh khắc cổ được thả ra, Thẩm Thanh Phong như vừa trở về từ cõi chết, ngực đau thắt lại, bà chống hai tay lên bồn rửa mặt thở hổn hển, đột nhiên sững người, nhìn thấy trong gương một người đàn ông đầu đinh bước vào, ánh mắt sắc bén và bình tĩnh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bà có ấn tượng với người đàn ông này, là tài xế kiêm vệ sĩ của Hứa Tri Ý, luôn đi theo cô không rời nửa bước.
Người đàn ông sau khi vào cũng không tiến lên, chỉ im lặng đứng ở cửa.
Hứa Tri Ý rửa tay dưới vòi nước, xoa nửa lòng bàn tay đầy xà phòng, cẩn thận chà xát.
“Tôi không phải là dì Tưởng năm xưa, cũng không phải Hứa Ngưng Vi, càng không phải những người phụ nữ mà bà đã từng đấu thắng. Họ sợ bà phát điên, sợ bà trả thù. Tôi thì không, tôi chỉ sợ bà không phát đủ điên và không trả thù.”
Cô nhìn người phụ nữ đang kinh hãi trong gương, “Bà nghĩ rằng KEVE vào tay tôi rồi, chuyện đánh tráo con cái có thể bỏ qua sao? KEVE mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Rửa tay sạch sẽ, cô lấy khăn giấy lau nhẹ vết bầm trên cổ tay, quay lại ra hiệu cho người phía sau đưa túi xách cho mình.
Thẩm Thanh Phong dần dần lấy lại tinh thần, nhìn Hứa Tri Ý trong gương, cô không tự cầm túi xách, còn búi tóc lên, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị.
Vừa rồi bà bị cơn giận làm mờ mắt, không ngờ đến điều này.
Nghĩ đến việc bị đối phương bóp cổ, cuối cùng còn không dám phản kháng, bà đã hoàn toàn thua cuộc về khí thế.
Chưa bao giờ phải chịu sự bẽ mặt như vậy, Thẩm Thanh Phong hít một hơi thật sâu, tắt vòi nước, lấy chiếc điện thoại vỡ màn hình đã bị tắt nguồn vì rơi xuống nước ra, lắc lắc cho khô, dùng khăn lau sạch rồi ném vào túi, soi gương để trang điểm lại.
Son môi đỏ, váy đen, không khác gì lúc mới bắt đầu bữa tiệc, điều duy nhất chướng mắt là vết hằn đỏ trên cổ, e rằng không thể nào biến mất trong thời gian ngắn.
Thẩm Thanh Phong tháo chiếc khăn lụa trên quai túi xách, quấn thẳng lên cổ.
Bên ngoài cửa, Hứa Tri Ý tìm một chiếc khăn lụa buộc tay đã được chuẩn bị sẵn từ trong túi xách, buộc vào tay phải, đeo thêm hai chiếc vòng tay, rất hợp với chiếc váy.
Thoa lại son, cô mở cửa đi ra ngoài.
Hai người lần lượt trở về phòng ăn từ nhà vệ sinh, vừa rồi có vệ sĩ canh gác ở cửa, không ai có thể đến gần, người khác không biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà vệ sinh.
Hai người phụ nữ xinh đẹp và đoan trang, ăn mặc chỉnh tề, khi quay lại trên mặt đều nở nụ cười dịu dàng, những người khác trên bàn, ngay cả ông cụ Lộ cũng không thể ngờ rằng họ đã đánh nhau điên cuồng trong nhà vệ sinh.
Ngồi vào chỗ, Tưởng Tư Tầm nắm lấy tay cô, đầu ngón tay vuốt ve chiếc khăn lụa thanh nhã, không dám dùng sức, anh nhìn thẳng vào người phụ nữ, “Không phải đã hứa với anh là sẽ không đánh nhau sao? Đánh nhau cứ để anh làm.”
Hứa Tri Ý ghé sát tai anh, nói nhỏ: “Em không nhịn được. Vừa hay để dẹp bớt sự ngông cuồng của bà ta.”
Tưởng Tư Tầm: “Còn chỗ nào bị thương không?”
“Chỉ có cổ tay.”
“Thắng rồi?”
“Vâng.”
Tưởng Tư Tầm không biết nên nói gì.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ở phía bên kia bàn ăn, Lộ Kiếm Lương hạ giọng chất vấn người phụ nữ đang ngồi xuống, tại sao không trả lời tin nhắn của ông ta.
Tổng cộng đã gửi năm tin nhắn, không một tin nhắn nào được hồi đáp.
Thẩm Thanh Phong cười nói: “Em trai anh không phải đang ở đây sao, còn sợ em lén lút gặp riêng anh ta à?”
Lộ Kiếm Lương: “Nghe nói nó đi triệt sản, chắc tim cô bị đâm thủng mấy lỗ rồi nhỉ.”
“Không phải mấy lỗ. Mà là mười mấy lỗ.”
Lộ Kiếm Lương cứng họng, thật muốn bóp chết người phụ nữ này.
Thẩm Thanh Phong chống cằm, ghé sát vào ông ta hỏi, có muốn có con với bà không.
Lộ Kiếm Lương nhìn bà bằng ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh, cháu nội cháu ngoại ông ta đều đã có rồi, bị điên à, còn sinh con nữa làm gì.
Ông ta không chút lưu tình đả kích bà: “Cho dù tôi muốn, cô còn sinh được nữa không?”
Thẩm Thanh Phong cười: “Không cần tôi sinh, chẳng phải đã có sẵn một đứa rồi sao?”
Lộ Kiếm Lương nhìn thẳng vào bà, không nói gì.
Thẩm Thanh Phong nói thẳng: “Đứa con ngoài giá thú của anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Lộ Kiếm Lương khẽ cười, đánh trống lảng: “Lộ Kiếm Ba nói gì cô cũng tin à?”
“Không phải tôi tin ông ta, mà là tôi càng tin tưởng anh có nợ phong lưu ở bên ngoài.”
“….”
“Nhiều năm như vậy không nhận về, xem ra cũng không có tình cảm gì với mẹ của đứa bé, trực tiếp nhận một đứa con riêng về, con trai con gái anh sẽ không để yên cho anh đâu. Nếu đứa bé đó là của tôi, thì có lý do gì mà không đưa nó về chứ?”
Lộ Kiếm Lương dần dần thu lại nụ cười chế giễu trên mặt, nhìn người phụ nữ thêm một lần nữa.
Thẩm Thanh Phong nhìn ra sự do dự trong mắt chồng mình, “Chắc là con trai, hơn nữa năng lực cũng không tệ, nếu không anh sẽ không phân vân có nên nhận hay không.”
Lộ Kiếm Lương không phủ nhận.
Đứa con trai ngoài giá thú đó lớn hơn Hứa Tri Ý một tuổi, về năng lực, vượt xa con trai cả của ông ta.
Thẩm Thanh Phong nói thẳng: “Chuyện nhận con tôi sẽ giúp anh, tôi không quan tâm nó bao nhiêu tuổi, trông như thế nào, cũng không có hứng thú thật sự làm mẹ nó. Tôi giúp anh nhận con trai, anh đưa cho tôi dự án hợp tác với Thương Uẩn, không phải để tôi phụ trách, mà là tặng cổ phần cho tôi. Ngoài ra, cho tôi thêm chút tiền tiêu vặt, không dưới chín chữ số.”
“Số tiền này đối với anh mà nói, chỉ là chuyện nhỏ.”
Bà xem đồng hồ, “Cho anh ba phút để suy nghĩ, sau bữa tiệc gia đình này, dù anh có tăng thêm lợi ích tôi cũng sẽ không giúp anh.”
Lộ Kiếm Lương cầm ly rượu lên, uống liền hai ngụm.
Thẩm Thanh Phong lại nghiêng người về phía ông ta: “Lộ Kiếm Lương, em trai anh đã trực tiếp tuyên chiến với anh rồi, nó muốn giúp con trai nó giành lại quyền kiểm soát Lộ gia, tôi và anh ngồi cùng một thuyền, anh tự lo liệu đi.”
Dự án đó đối với ông ta mà nói chỉ là một trong vô số dự án, tiền tiêu vặt nói nhiều không nhiều, chỉ là vấn đề có muốn cho hay không thôi.
Lộ Kiếm Lương lại nhấp một ngụm rượu, “Chiều nay tôi sẽ bảo thư ký đi làm.”
Thẩm Thanh Phong còn sảng khoái hơn ông ta, nhìn về phía ông cụ Lộ ở vị trí chủ tọa: “Ba, vừa rồi em trai nói đúng, Kiếm Lương con đàn cháu đống, có bốn đứa con.”
Bữa tiệc gia đình vốn sắp kết thúc, lại nổi sóng vì câu nói này.
Gọi người tình cũ là em trai, công khai tiết lộ chồng mình có con riêng, sự điên rồ của Thẩm Thanh Phong, hôm nay người nhà họ Lộ đã được chứng kiến tận mắt.
Ông cụ Lộ lại trầm ngâm vài giây, ra hiệu cho bà tiếp tục nói.
Thẩm Thanh Phong: “Đứa bé là con của con và Kiếm Lương, lúc trước anh ấy bất chấp ý của ba nhất quyết cưới con, chính là vì đứa bé, nhưng lúc đó anh ấy lại bận tâm…” Nói đến đây, khóe mắt cô lướt qua ba người con của Lộ Kiếm Lương, “Sáu năm nay con đã làm ầm ĩ với anh ấy rất nhiều lần, anh ấy luôn nói sắp cho đứa bé nhận tổ quy tông rồi, sắp đến sáu năm rồi, năm nay đứa bé đã hai mươi bảy tuổi rồi, con thật sự không nhìn thấy hy vọng nữa. Lần trước con đến Luân Đôn tìm chú tư, chính là muốn hỏi em trai nên làm thế nào.”
“…”
Thẩm Thanh Phong yêu Lộ Kiếm Ba bao nhiêu thì hận ông ta bấy nhiêu, loại hận này lại khác với hận người khác, chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù ông ta, chỉ có thể chọc tức ông ta vài câu.
Còn đứa bé đó có phải con ruột của bà hay không, ông cụ không quan tâm, chỉ cần là con cháu của con trai ông là được.
“Ba, hôm nay ba làm chủ cho con, đứa bé có thể trở về không?”
“Ông nội!” Con trai trưởng của nhà anh cả buông một câu, “Có nó thì không có con!”
Ông cụ Lộ phẩy tay với những người khác: “Mọi người về hết đi, nhà anh cả đến thư phòng của tôi.”
Trong đĩa còn miếng bánh cuối cùng, Hứa Tri Ý vốn định gắp lên ăn, lúc nãy cãi nhau ở nhà vệ sinh đã tiêu hao hết năng lượng của cô, ai ngờ lúc này ông cụ Lộ lại tuyên bố kết thúc bữa tiệc, mọi người đều đứng dậy, cô chỉ đành buông đũa xuống.
Tưởng Tư Tầm nhìn theo ánh mắt của cô, trực tiếp đưa tay lấy miếng bánh nhét vào miệng cô.
“…”
Hứa Tri Ý cười, nuốt trọn miếng bánh vào miệng.
Tưởng Tư Tầm quay đầu dặn dò quản gia Trang: “Đừng quên tối nay đưa bánh ngọt đến chỗ tôi.”
Quản gia Trang không biết nói gì, đến lúc này rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn.
Ra khỏi cổng chính, Tưởng Tư Tầm hỏi bố: “Đứa con của bác cả là con ai?”
“Ta không quen mẹ đứa bé. Điều này không quan trọng.” Lộ Kiếm Ba vừa bước nhanh xuống bậc thang vừa nói, “Nếu con không về tranh giành tài sản, bác cả con chưa chắc đã nhận.”
Không ai tranh giành, vị trí chủ tịch hội đồng quản trị tiếp theo đương nhiên sẽ thuộc về con trai cả của anh cả, nhưng vì có Tư Tầm, bây giờ đã có biến số, anh cả nhận con trai ngoài giá thú về để tăng thêm cơ hội chiến thắng cho mình.
“Con và Tri Ý trước tiên không cần quan tâm đến nhà bác cả, cứ để họ tự lục đục nội bộ trước đã.”
Lộ Kiếm Ba đã bước nhanh xuống bậc thang, thư ký Thái mở cửa xe, hơi cúi đầu chào Tưởng Tư Tầm và Hứa Tri Ý trên bậc thang. Ông ngồi vào xe, chiếc xe màu đen phiên bản dài từ từ rời khỏi ngôi nhà cũ.
Hứa Tri Ý lên xe của Tưởng Tư Tầm, trở về căn nhà hướng biển của anh ở Hong Kong, không xa nhà cũ lắm.
Lên xe, cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn thư giãn, lười biếng dựa vào ghế, bữa tiệc gia đình hôm nay đã tiêu tốn không ít năng lượng của cô.
“Thẩm Thanh Phong bằng lòng nhận nuôi đứa con này thay bác cả, không biết điều kiện trao đổi là gì.”
Tưởng Tư Tầm tháo khăn tay trên cổ tay cô ra, đã sưng đỏ, anh lấy một chai nước đá từ tủ lạnh trên xe chườm lên.
Rồi mới trả lời: “Cổ phần và tiền mặt. Bây giờ bà ta không còn gì cả, cần nhất là hai thứ này. Ưu tiên hàng đầu là dự án hợp tác với Thương Uẩn. Em đã từng xem mắt với Thương Uẩn, coi như tình địch của anh, chọn hợp tác với Thương Uẩn, đối với bà ta là an toàn nhất.”
Hứa Tri Ý: “Thẩm Thanh Phong chắc chắn không ngờ rằng Thương Uẩn còn phải hợp tác kiếm tiền với em.”
Người đàn ông liếc nhìn cô: “Thương Uẩn thật sự định không quan tâm đến danh phận sao?”
“Anh ấy chỉ nói đùa thôi.”
“Anh thấy anh ta không giống như đang nói đùa.”
“… Anh đừng ghen tuông lung tung.”
Hứa Tri Ý chườm lạnh cổ tay bằng chai nước đá, tay kia không rảnh rỗi, buộc chiếc khăn lụa lên cổ tay người đàn ông, còn thắt một nút rất đẹp.
Tưởng Tư Tầm cứ thế nhìn cô nghịch ngợm suốt dọc đường.
Trở về căn hộ, Hứa Tri Ý rót cho mình một ly rượu vang đỏ, bưng ly đi về phòng. Phòng ngủ của cô và phòng của Tưởng Tư Tầm chỉ cách nhau một bức tường, nằm trên giường có thể nhìn thấy biển.
Tưởng Tư Tầm nhìn ly rượu trên tay cô: “Sao không uống ở phòng khách?”
Hứa Tri Ý: “Uống khi tắm, em mệt quá.” Hôm nay gặp mặt Thẩm Thanh Phong ở nhà cũ, cô cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tưởng Tư Tầm tháo đồng hồ xuống, “Chiều nay không có việc gì, em ngủ một giấc đi.”
“Còn anh?”
“Anh cũng ngủ bù một chút.” Tối qua anh họp với bên Manhattan đến bốn rưỡi sáng, chỉ ngủ được hai ba tiếng đã dậy.
Hứa Tri Ý chỉ ngâm mình hai mươi phút, tinh dầu chanh thoang thoảng có tác dụng an thần.
Một ly rượu chưa đủ, cô mặc đồ ngủ vào, rồi lại ra tủ rượu rót thêm một ly.
Đi ngang qua phòng bên cạnh, cửa phòng đóng chặt.
Cô không hề buồn ngủ, giống như khoảng thời gian vừa mới biết chuyện bị trao nhầm, tinh thần hưng phấn lạ thường.
Cầm ly rượu, Hứa Tri Ý đi ra ban công, vừa đi vừa nhắn tin cho thư ký Thái: [Tôi muốn biết Thẩm Thanh Phong đã nhận được lợi ích gì khi đồng ý nhận nuôi con thay Lộ Kiếm Lương.]
Gửi tin nhắn xong, cô đặt điện thoại lên bàn, người dựa vào ghế.
Nhìn núi và biển, cô bất giác liên tưởng đến việc nhà cũ của Ngu Duệ hình như cũng ở vịnh Thâm Thuỷ.
Cô kịp thời ngăn chặn những suy nghĩ tiêu cực, uống hai ngụm rượu vang đỏ để chuyển hướng sự chú ý.
“Sao chưa ngủ?”
Trong phòng khách, giọng nói của Tưởng Tư Tầm vang lên.
Hứa Tri Ý quay lại, người đàn ông đã tắm xong và thay bộ đồ ngủ màu tối, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Em chưa buồn ngủ, đợi buồn ngủ rồi em sẽ ngủ.”
Tưởng Tư Tầm kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô, “Đừng nghĩ ngợi gì cả, chơi vài ngày trước đã, nếu không thì coi như kỳ nghỉ dài này của em lãng phí.”
Hứa Tri Ý đặt chân lên đùi anh, “Có anh ở bên cạnh, sao lại lãng phí được.”
Tưởng Tư Tầm đứng dậy, cúi xuống bế bổng cô lên.
“Này, anh làm gì vậy?” Tay cô còn đang cầm ly rượu, trọng tâm không vững, cô vội vàng nắm chặt cổ áo anh, cổ áo bị cô kéo biến dạng.
Tưởng Tư Tầm ngồi xuống, đặt cô vào lòng.
Cô dựa lưng vào người đàn ông, không nhìn thấy mặt anh, trước mắt là núi và biển bao la.
Hứa Tri Ý dần dần thả lỏng, nhấp một ngụm rượu, “Lần đầu tiên em đến Viễn Duy, trong thang máy, sao anh lại nhận ra em ngay được?”
“Không phải đã nói rồi sao, anh đã xem ảnh thẻ của em.”
“Không phải câu mà em muốn nghe.”
“Vì em thông minh, năng lực mạnh, nhảy lớp lại còn học hai bằng, vẫn không ảnh hưởng đến việc em tham gia thi đấu cưỡi ngựa, còn yêu thích cả đua xe F1, rất xinh đẹp, rất đặc biệt trong mắt anh, nên anh đã nhận ra ngay.”
Hứa Tri Ý hài lòng, đưa ly rượu cho người đàn ông: “Cho anh uống hết luôn.”
Tưởng Tư Tầm cười, một tay ôm cô, nhận lấy ly rượu và uống cạn số rượu vang đỏ còn lại.
Anh đặt ly rượu rỗng lên bàn, lại bế người trong lòng lên, bản thân cũng đứng dậy.
Hứa Tri Ý hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, “Anh định bế em đi đâu?”
Tưởng Tư Tầm: “Ngủ trưa cùng anh, anh sẽ nhìn em ngủ.”
Hứa Tri Ý tim đập thình thịch, “Em nằm trên giường anh càng không ngủ được.”
Người đàn ông nhìn cô, “Em chưa thử, sao biết không ngủ được?”
Phòng của anh cũng có tông màu xám trắng giống như phòng cô, ngay cả ga trải giường cũng là màu xám nhạt.
Bị anh đặt lên gối, hơi thở của Hứa Tri Ý hoàn toàn rối loạn, không cần thử, bây giờ cô có thể nói rõ với anh, cô không ngủ được.
“Hay là,” cô thương lượng với anh, “em ngủ trên giường anh, anh sang giường em ngủ.”
“Không cần, đổi qua đổi lại phiền phức lắm, anh ôm em ngủ.”
Người đàn ông đã phủ xuống, Tưởng Tư Tầm hôn lên môi cô, theo sau đó là hơi thở mạnh mẽ và lạnh lùng của anh.
Hứa Tri Ý: “Anh dậy đi, em cảm thấy bây giờ em có thể ngủ được rồi, hơn nữa còn rất buồn ngủ.”
Nói xong, cả hai đều bật cười.
Hứa Tri Ý vùi mặt vào lòng anh, cô chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.
Tưởng Tư Tầm cố gắng kìm nén nụ cười, cô thật sự rất giỏi phá hỏng bầu không khí lãng mạn.
Anh đặt một cánh tay mình dưới đầu cô làm gối, nửa ôm cô vào lòng, tay kia đan vào tay cô.
“Anh không làm gì khác, ở nhà cũng không có dụng cụ.” Người đàn ông hôn lên tai cô, “Vẫn còn nợ em một lần giúp đỡ, có cần không?”
Hứa Tri Ý coi như không nghe thấy, không nói gì.
Môi Tưởng Tư Tầm rơi trên cằm cô, rồi di chuyển xuống dưới.
Hứa Tri Ý biết rõ, cứ hôn như vậy sẽ hôn đến đâu, giữa ban ngày ban mặt, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc đó, cô cần có thời gian để thích ứng, liền ôm lấy cổ anh.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tưởng Tư Tầm hôn lên môi cô, lần này, anh cho cô thời gian để thích ứng, không hôn xuống nữa.
Giọng nói người đàn ông trầm khàn: “Không thể để em chịu thiệt, em giúp anh một lần, anh sẽ trả lại em hai lần.”
Hứa Tri Ý chủ động hôn anh một cái.
Nhận được sự đồng ý ngầm, Tưởng Tư Tầm ngậm lấy môi cô hôn nhẹ, tay di chuyển xuống dưới.
Trên máy bay đã có một lần, Hứa Tri Ý vẫn còn nhớ cảm giác tê dại như bị điện giật lúc đó.
Hôm nay cũng giống như trên máy bay, vẫn là lớp vải màu đen.
Qua lớp vải, anh nhẹ nhàng xoa nắn.
m thanh bật ra từ Hứa Tri Ý bị người đàn ông nuốt trọn.
Đầu lưỡi anh thăm dò vào miệng cô, hơi thở cô trở nên gấp gáp.
Đồng thời, đầu ngón tay anh cũng luồn vào từ mép vải, chạm vào nơi đó.
Mơn trớn, cho đến khi nơi ấy ướt át.
Nụ hôn của người đàn ông hôm nay cũng dịu dàng như bàn tay thon dài của anh, chỉ chạm nhẹ, không đi sâu vào.
Nhưng dù vậy, Hứa Tri Ý vẫn khó thở, không chống đỡ nổi.
Mười mấy phút trong vòng tay anh, mệt như vừa chạy bộ một tiếng đồng hồ.
Lấy lại bình tĩnh, Hứa Tri Ý vùi mặt vào lòng anh, không muốn nhìn anh.
Tưởng Tư Tầm rút ra mấy tờ khăn giấy, người trong lòng không cho anh lau, anh lại hôn lên môi cô, dỗ dành cô, từng chút từng chút một lau sạch sẽ.
Vì mệt mỏi, Hứa Tri Ý nhanh chóng nhắm mắt lại.
Tưởng Tư Tầm đứng dậy, dùng khăn giấy vừa rồi lau tay mình.
Hứa Tri Ý không nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, khi mở mắt ra lần nữa đã là hơn bảy giờ tối.
Đây có lẽ là giấc ngủ trưa dài nhất mà cô từng có.
Vệ sinh cá nhân xong, cô đến nhà ăn tìm đồ ăn, bánh ngọt mà nhà cũ gửi đến vẫn còn nóng hổi.
Tưởng Tư Tầm đưa cho cô một cốc nước ấm, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô.
Hứa Tri Ý: “Anh đừng nhìn em nữa.”
Người đàn ông vẫn nhìn cô: “Đợi đến khi thật sự ở bên nhau, có phải anh còn phải rời khỏi nhà hai ngày không?” Anh đưa một miếng bánh ngọt cho cô, “Khí thế đánh nhau lúc trưa của em đâu rồi?”
Hứa Tri Ý bị chọc cười, “Làm sao có thể giống nhau được!”
Cô giật lấy miếng bánh nhét vào miệng, cầm điện thoại đi ra ban công.
Tưởng Tư Tầm nhìn theo bóng lưng cô, khẽ cười, dỗ dành: “Thôi nào, đừng giận nữa.”
“Ba phút nữa em không muốn nói chuyện với anh.” Cô chỉ vào điện thoại, làm động tác gọi điện thoại.
Tưởng Tư Tầm không nói gì nữa, mang bánh ngọt và cốc nước ra ban công.
Hứa Tri Ý tìm số điện thoại của bố và gọi, báo cáo với bố mẹ về cuộc gặp với Thẩm Thanh Phong và tình hình bữa tiệc trưa nay, nhưng bỏ qua tình tiết ở nhà vệ sinh.
Hứa Hướng Ấp dặn dò con gái: “Cẩn thận đấy, đề phòng Thẩm Thanh Phong nổi điên.”
Hứa Tri Ý muốn nói con gái ba còn điên hơn bà ta.
Hai bố con nói chuyện hơn nửa tiếng.
Cúp điện thoại, Hứa Hướng Ấp mới nhìn thấy tin nhắn mà Hứa Ngưng Vi gửi đến hai mươi phút trước.
[Ba, tối nay Thẩm Thanh Phong gửi email cho con, nói rất nhiều chuyện, con không quan tâm.]
“Thẩm Thanh Phong lại liên lạc với Ngưng Vi.” Ông nói với vợ đang tăng ca.
Hà Nghi An ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính: “Sao anh biết? Tri Ý nói cho anh biết à?”
“Ngưng Vi tự nói.” Hứa Hướng Ấp đưa điện thoại cho vợ xem.
“Con bé chỉ tìm anh, chưa bao giờ tìm em, chỉ vì nguyên nhân là do anh mà Thẩm Thanh Phong mới làm như thế. Tối hôm đó nói chuyện với con bé nhiều như vậy, nó vẫn cố chấp, lún quá sâu rồi.” Hà Nghi An trả điện thoại cho chồng, “Anh không cần trả lời, sau này cũng không cần trả lời nữa, để em trả lời.”
Hứa Hướng Ấp: “Em nói rõ cho con bé biết những ân oán giữa giáo sư Thượng và Thẩm Thanh Phong, để con bé hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề.”
Hà Nghi An cầm lấy điện thoại của mình, sau khi suy nghĩ một lúc, bắt đầu gõ chữ.
Một tin nhắn rất dài, dài đến mức độ… bà chưa bao giờ gửi tin nhắn dài như vậy cho ai.
Soạn xong, bà đọc lại từ đầu đến cuối một lần nữa rồi gửi đi.
Ngưng Vi, chào con.
Mẹ muốn nói với con về chuyện Thẩm Thanh Phong đánh tráo con, bà ta có thù oán với bố Thượng của con. Hai mươi tám năm trước, bố Thượng vì hợp tác với công ty đối thủ của bà ta, dẫn đến việc công ty của Thẩm Thanh Phong phá sản, bà ta mất trắng, vì vậy mới sinh lòng thù hận, muốn trả thù bố con.
Sự việc đã đến nước này, việc xác định bố Thượng và bố Hứa của con mỗi người phải chịu bao nhiêu trách nhiệm trong chuyện trao nhầm con cái này đã không còn ý nghĩa.
Đối với mẹ, mẹ coi như mỗi người chiếm 50%, huề nhau.
Tất cả sự thật đã được phơi bày, mỗi người chúng ta nên trở về vị trí của mình như sáu năm trước.
Đây có lẽ là tin nhắn cuối cùng mẹ gửi cho con.
Nếu còn dây dưa không dứt, con, bố Hứa của con và cả hai gia đình chúng ta đều sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc. Hãy trân trọng những người thân yêu thương con, nếu con không thể thoát ra, không muốn chấp nhận họ từ tận đáy lòng, họ sẽ rất buồn.
Nếu con tiếp tục tự hủy hoại bản thân, vậy thì Thẩm Thanh Phong đã trả thù thành công bố Thượng rồi đấy.
Cũng đừng tô hồng mẹ và bố Hứa của con quá, lòng người khó mà suy xét kỹ càng được.
Trước đây yêu thương con như vậy, là vì mẹ tưởng con là con ruột, đương nhiên toàn tâm toàn ý, lúc biết chuyện bị trao nhầm, mẹ không nỡ xa con, đó là phản ứng bản năng của tình cảm.
Hai mươi năm yêu thương và chăm sóc, chia lìa cũng giống như bị cắt đi một miếng thịt, quá đau đớn, không muốn đối mặt.
Nhưng một khi đã vượt qua giai đoạn đau đớn khi chia lìa, mẹ sẽ chỉ nghĩ đến việc đối xử tốt với con ruột của mình, con người vốn ích kỷ như vậy đấy.
Mẹ cũng không ngoại lệ.
Mẹ và bố Hứa của con hiểu rõ bản chất con người này, nên sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, hai chúng ta kiên quyết để con và Tri Ý mỗi người trở về nhà của mình, không phải vì không nuôi nổi hai đứa, mà vì bản chất con người là vậy.
Dù sao mẹ cũng hiểu bản thân mình, chắc chắn không thể vượt qua được thử thách của lòng người, không thể nào dành số tiền mà mình vất vả kiếm được cho con cái nhà người khác tiêu.
Mẹ nghĩ ai cũng không làm được.
Dù sao con cũng có bố mẹ ruột của mình, là bị trao nhầm chứ không phải được nhận nuôi.
Tình cảm trước đây là thật, nhưng những tình cảm đó được xây dựng trên cơ sở con là con ruột. Ban đầu không muốn buông tay, không muốn từ bỏ, nhưng khi mọi người dần dần bình tĩnh lại, tất cả sẽ trở nên lý trí.
Lúc trước ở Manhattan, khi con trả lại thẻ đen cho bố Hứa của con, ông ấy đã trực tiếp nhận lấy, đó chính là phản ứng chân thật nhất của lòng người.
Vì vậy, cuối cùng dù con có gọi điện cho Tri Ý, muốn cùng ở lại, trong lòng mẹ cũng không hề dao động, vẫn kiên quyết để con trở về bên bố mẹ ruột, vì tình yêu thương của họ dành cho con chân thành hơn chúng ta.
Đều xuất phát từ lòng người, nên mẹ mới để con trở về.
Về mặt tình cảm, mẹ không muốn bạc đãi con gái ruột của mình, sau này chỉ muốn yêu thương một mình con bé.
Tình yêu thương trước đây là thật, sự không nỡ cũng là thật, bây giờ sáu năm đã trôi qua, mẹ không còn lo lắng cho con như trước nữa cũng là thật.
Mẹ nghĩ, bố Thượng đối với Tri Ý cũng vậy, vì tình yêu thương của ông ấy đã dành hết cho con, không thể chia sẻ thêm nữa.
Con xem, sự thật tàn nhẫn biết bao, lòng người khó mà nhìn thấu.
Vì vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không ai muốn để lộ suy nghĩ thật sự trong lòng mình.
Còn về ơn nuôi dưỡng, không cần phải báo đáp, đó là những gì chúng ta tự nguyện bỏ ra trước đây.
Hãy cố gắng chung sống hòa hợp với bố mẹ con, quá trình này không dễ dàng, đừng vì gặp chút khó khăn mà nản lòng bỏ cuộc, mẹ và bố Hứa của con cũng đã phải hòa hợp với Tri Ý sáu năm, thậm chí bây giờ vẫn đang trong quá trình hòa hợp.
Dù vì lý do gì, mẹ cũng cảm ơn con vì đã từng xuất hiện trong hai mươi năm cuộc đời của mẹ và bố Hứa.
Biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, mẹ và bố Hứa của con chúc con sau này sẽ có một tương lai tươi sáng, hạnh phúc và vui vẻ.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen