Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 4
Mắt Hứa Ngưng Vi đau nhức, mở mắt ra cũng đau, nhắm mắt lại cũng đau.
Trên xe không có nước nóng, cô hỏi Tưởng Tư Tầm có thể đưa cho cô một chiếc khăn lạnh không.
Xe dừng lại bên đường, Tưởng Tư Tầm tìm một chiếc khăn trắng sạch, rồi lấy một chai nước từ tủ lạnh.
“Để em.” Hứa Ngưng Vi đưa tay ra, “Vừa hay xuống hít thở không khí.”
Tưởng Tư Tầm không đưa: “Em cứ ngồi đấy.”
Cuối cùng vệ sĩ phải làm thay, dùng nước đá làm ướt khăn.
Hứa Ngưng Vi đắp khăn lạnh lên mắt, hiệu quả không thể so với chườm nóng, chỉ có thể tạm chấp nhận.
Xe khởi động, cô nhắm mắt dựa vào lưng ghế, lồng ngực lại bắt đầu đau. Cô hít thở sâu vài lần để giảm bớt.
Tưởng Tư Tầm liếc nhìn: “Mua cho em một ly cà phê nóng nhé?”
“Không cần đâu.” Hứa Ngưng Vi ngẩn ra vài giây, “Em không khát.” Cô giơ tay ấn vào mép khăn, thấm khô nước mắt.
Tưởng Tư Tầm nhìn cô: “Nói cho anh nghe, khóc vì chuyện gì?”
“Em không còn một gia đình trọn vẹn nữa.”
“Em hai mươi tuổi rồi, lại còn đi học ở nước ngoài. Cho dù không có chuyện ôm nhầm, một năm em có thể về nhà ở được bao lâu?”
Tưởng Tư Tầm vặn mở một chai nước soda, đưa cho cô.
Hứa Ngưng Vi im lặng nắm chặt chai nước, không nói gì.
Tưởng Tư Tầm: “Em cảm thấy chú Hứa sẽ không quan tâm em nữa, hay anh trai em sẽ không còn hỏi han em nữa?”
Hứa Ngưng Vi theo bản năng lắc đầu.
“Cho dù họ không quan tâm em, em vẫn có thể tìm anh. Có gì phải lo lắng chứ?”
Hứa Ngưng Vi ngừng một lúc mới lên tiếng, giọng mũi nghèn nghẹn: “Cảm ơn anh Tư Tầm.”
Chiếc khăn trên mắt cũng không thể ngăn được nước mắt, một dòng chảy xuống theo cánh mũi.
Tưởng Tư Tầm hỏi cô muốn đi đâu dạo một chút, cô không cần suy nghĩ: “Về nhà.”
Trở về nhà ở Manhattan, cô nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai, cũng không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Cuối cùng không nhịn được, vẫn gọi điện cho Hà Nghi An, hỏi họ sắp xếp như thế nào.
Hà Nghi An im lặng hồi lâu, cố nén đau buồn nói: “Hai đứa bị ôm nhầm, nhầm thì phải đổi lại.”
Hứa Ngưng Vi òa khóc: “Mẹ, mẹ không yêu con nữa sao?”
Hà Nghi An lấy tay ấn khóe mắt, lòng đau như cắt: “Sao mẹ có thể không yêu con được.”
“Mẹ đừng khóc, con nghe lời mẹ, con sẽ về nhà đó, mẹ đừng buồn nữa được không?” Hứa Ngưng Vi che miệng, vai run lên vì cố nén khóc.
Thượng Tri Ý sốt cao liên tục hai ngày mới hạ, sau khi hạ sốt cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon.
Mở mắt ra, trong phòng bệnh chỉ có bố mẹ ruột.
“Thế nào, con thấy đỡ hơn chưa?” Hứa Hướng Ấp vừa nói vừa đưa tay lên trán con gái, nhiệt độ bình thường.
Thượng Tri Ý cố gắng ngồi dậy: “Con đỡ nhiều rồi.”
Cả nhà đã ở bên nhau hai ngày, nhưng vẫn còn xa lạ.
Hứa Hướng Ấp hỏi con gái muốn ăn gì trưa nay, chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp của gia đình đã từ Thượng Hải đến.
Thượng Tri Ý không đòi hỏi cao: “Chỉ cần không phải canh gà là được.”
Hứa Hướng Ấp mỉm cười, nhìn vợ nói: “Hai anh em nó giống nhau.”
Thượng Tri Ý chợt nhận ra, anh trai ruột cũng không thích uống canh gà.
Anh trai ruột tên là Hứa Hành, hơn cô sáu tuổi, hiện tại cô chỉ biết có vậy.
Điện thoại của Hà Nghi An rung lên, quản gia ở nhà tại Manhattan gọi đến.
Khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi của ba người trong gia đình bị gián đoạn.
Quản gia: “Ngưng Vi bị sốt cao, đã thông báo bác sĩ đến, là do tôi chăm sóc không chu đáo.”
Hà Nghi An không khỏi lo lắng cho con gái nuôi: “Sao tự nhiên lại sốt?”
Quản gia thành thật kể lại, Ngưng Vi sau khi về Manhattan đã không ra khỏi nhà, đóng cửa ở trong phòng, đến bữa trưa cũng không ăn, nói là không có khẩu vị. Sau đó gõ cửa không thấy trả lời, quản gia đành phải tự ý mở cửa, Ngưng Vi đang cuộn tròn trên ghế sofa vừa khóc vừa ngủ. Trên người không đắp gì cả, sau khi tỉnh dậy không lâu thì bắt đầu sốt.
Nghe xong, Hà Nghi An đau lòng không sao tả xiết, dặn dò quản gia vài câu rồi vội vàng cúp máy.
“Ngưng Vi sao vậy?” Hứa Hướng Ấp quan tâm hỏi.
“Không ăn cơm, ngủ lại bị nhiễm lạnh.” Hà Nghi An tự trách mình, “Đều tại em, lúc này không nên để con bé rời khỏi tầm mắt.” Bà trực tiếp gọi video cho Hứa Ngưng Vi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối, trước tiên là một tràng tiếng ho truyền đến.
Trong video, hai mắt Hứa Ngưng Vi sưng húp gần bằng quả óc chó, chỉ sau một đêm, cuộc đời cô đã đảo lộn.
Bố mẹ yêu thương cô nhiều năm, từ nay đã trở thành bố mẹ của người khác.
Nghĩ đến đây, tim cô lại bắt đầu nhói đau.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng khóc, chưa từng gặp chuyện gì khiến mình đau lòng rơi lệ. Vậy mà mấy ngày nay, dường như đã khóc hết nước mắt tích tụ suốt hai mươi năm.
Hà Nghi An không đành lòng nhìn con gái khóc, đứng dậy ra ngoài phòng bệnh để gọi video.
Trong phòng bỗng chốc im lặng.
Hứa Hướng Ấp còn chưa kịp hỏi con gái ruột của mình đã thi đậu đại học nào, nhân cơ hội này để mở lời: “Con học đại học ở trong nước hay nước ngoài? Chương trình năm hai chắc là bắt đầu nhiều môn chuyên ngành rồi nhỉ?”
Thượng Tri Ý nói rằng cô đã học năm cuối đại học, rồi nói thêm về trường đại học và chuyên ngành của mình.
Hứa Hướng Ấp không thể tin được, “Năm cuối rồi sao?”
Vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Nhà chúng ta có hai học bá, anh trai con hồi cấp ba cũng nhảy hai lớp.”
Thượng Tri Ý biết rõ năng lực của mình, căn bản không thể gọi là học bá: “Thành tích của con là do cố gắng mà có được, không phải năng khiếu.” Cô đặc biệt bổ sung thêm, “Không phải con đang tự sướng đâu.”
Lúc đó cô học hành chăm chỉ như vậy chỉ là muốn được mẹ Tiêu Mỹ Hoa yêu thương và công nhận, hy vọng mẹ tự hào về cô con gái này.
Mỗi lần cô đạt giải trong các cuộc thi, nhảy lớp hồi cấp hai, nộp đơn vào trường đại học danh tiếng, mẹ cũng rất vui, nhưng niềm vui đó qua đi thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Cô đã từng rất phiền não, luôn không hiểu tại sao mẹ lại thích em gái mà không thích cô.
Cho đến nay vẫn chưa có câu trả lời. Có khi do tính cô bướng bỉnh chăng, nhưng em gái còn bướng hơn cơ mà.
Hứa Hướng Ấp chỉ nghĩ Thượng Tri Ý khiêm tốn, cười nói: “Thành tích do cố gắng mà có cũng rất đáng nể, bố phải nghĩ xem nên tặng con món quà gì để thưởng. Còn phải cảm ơn bố mẹ nuôi của con đã nuôi dạy con tốt như vậy.”
Họ cũng đã nuôi dạy Ngưng Vi rất tốt, hiện tại đang học năm hai đại học, chuyên ngành con bé học thuộc top 5 thế giới. Nếu không phải vì cuộc sống thường ngày có quá nhiều cám dỗ, một nửa tâm trí dành cho ăn chơi, có lẽ thành tích của Ngưng Vi còn có thể tiến thêm một bậc.
Tuy nhiên, cũng coi như không phụ lòng vợ chồng Thượng Thông Hủ.
Lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra từ bên ngoài, Thượng Tri Ý nhìn sang.
Hà Nghi An kết thúc cuộc gọi video với Hứa Ngưng Vi, lo lắng cho tình trạng của con bé, không yên tâm để con bé ở nước ngoài một mình, “Chiều nay em về Thượng Hải, xử lý xong việc công ty sẽ bay sang đó xem Ngưng Vi thế nào. Anh ở lại đây với Tri Ý nhé.” Bà nói với chồng.
Hứa Hướng Ấp khẽ gật đầu, rồi chợt nhớ ra: “Máy bay đưa Ngưng Vi đi rồi chưa về.”
Hà Nghi An cúi đầu nhắn tin, bảo tài xế đến đón bà ngay: “Không sao, em bảo thư ký đặt vé máy bay.”
Thượng Tri Ý nghe hiểu, gia đình họ thường đi lại bằng máy bay riêng.
Chẳng mấy chốc, xe đến đón Hà Nghi An đã đến dưới tòa nhà bệnh viện.
Trước khi đi, Hà Nghi An thêm WeChat của Thượng Tri Ý, “Có chuyện gì thì gọi cho mẹ.”
Thượng Tri Ý đáp: “Vâng ạ.”
Hai mẹ con không thân thiết, lời nói đều rất khách sáo, biết liên lạc thế nào đây?
Hà Nghi An cất điện thoại vào túi xách, đứng trước giường không đi, dịu dàng dặn dò Thượng Tri Ý: “Nhớ uống nhiều nước ấm nhé.”
Đồng thời cúi người, ôm lấy cô con gái chưa từng được ôm.
Thượng Tri Ý ngơ ngác được ôm vào lòng, một mùi hương xa lạ nhưng dễ chịu.
Chỉ là cái ôm quá ngắn ngủi, cô còn chưa kịp hoàn hồn thì Hà Nghi An đã buông cô ra.
Lúc nhỏ cô luôn khao khát một cái ôm như vậy, nhưng sau khi có em gái, cô rất ít khi được ôm.
Hà Nghi An rời khỏi phòng bệnh, Hứa Hướng Ấp tiễn bà ra hành lang, ông đóng cửa phòng bệnh lại, đồng thời đưa tay kéo người vợ đang đi phía trước. Hà Nghi An quay lại, ánh mắt nghi hoặc.
“Có chuyện gì vậy?” Bà nhỏ giọng hỏi.
Hứa Hướng Ấp: “Vợ chồng Thượng Thông Hủ nói muốn đi thăm Ngưng Vi. Ngưng Vi đã có bố mẹ ruột ở bên cạnh rồi, hay là em đừng đi nữa.”
Hà Nghi An không chút do dự: “Họ là họ, em là em. Anh ở đây với Tri Ý, em đi thăm Ngưng Vi.”
Hứa Hướng Ấp không nói gì thêm, mấy ngày nay vợ ông gầy đi trông thấy, ông ôm vợ: “Đi đi.” rồi dặn dò: “Chú ý nghỉ ngơi, ăn nhiều vào.”
Hà Nghi An cười: “Em đâu phải con nít.”
Tiễn vợ vào thang máy, Hứa Hướng Ấp quay lại phòng bệnh.
Thượng Tri Ý đang ôm máy tính bảng gửi email, hôm qua cô lại đi kiểm tra, bác sĩ khuyên nên đợi hai ngày nữa mới xuất viện, nhưng như vậy sẽ không kịp thời gian thực tập.
Cô gửi email cho Viễn Duy, giải thích lý do tại sao phải hoãn lại hai ngày và đính kèm giấy chứng nhận nhập viện và kết quả kiểm tra.
Hứa Hướng Ấp ngồi xuống ghế sofa, hai chân bắt chéo, chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Không ngủ, lắng nghe tiếng con gái gõ bàn phím. Tối qua Thượng Thông Hủ đã gửi cho ông một tập hợp ảnh và video của Tri Ý từ nhỏ đến lớn, ông xem đến tận nửa đêm.
Xem xong vẫn không thể tưởng tượng được con gái đã lớn lên như thế nào từng ngày.
Tiếng bàn phím dừng lại, chắc là đã làm xong việc, ông mở mắt ra.
“Còn có cả bài tập về nhà nữa sao?”
“Không phải bài tập đâu, con vừa viết email.”
Thượng Tri Ý gập máy tính bảng lại, đặt bên cạnh gối.
Hứa Hướng Ấp thấy trong đĩa trái cây chỉ có quýt xanh, ông mỉm cười hiền từ: “Con không ăn các loại trái cây khác sao?” Vừa nói vừa cầm một quả quýt xanh bắt đầu bóc.
Thượng Tri Ý: “Cũng ăn một chút ạ.”
Cuộc trò chuyện hỏi đáp lại rơi vào im lặng.
Bỏ lỡ hai mươi năm dài đằng đẵng, có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hứa Hướng Ấp bóc sạch vỏ quýt, đưa cho con gái, lúc này điện thoại của ông có tin nhắn, Hà Nghi An nhắn cho ông: [Ra ngoài rồi gọi lại cho em.]
Ông lau tay, cầm điện thoại ra hành lang bên ngoài phòng bệnh.
“Chuyện gì mà còn phải tránh Tri Ý?” Đi đến cửa sổ, ông hỏi vợ.
Hà Nghi An: “Chuyện của hai đứa nhỏ.”
Vừa nãy bà vẫn luôn băn khoăn, băn khoăn đến đau đầu: “Em nghĩ đi nghĩ lại, có một số việc không thể quá vội vàng. Ngưng Vi hiện tại tâm trạng không ổn định. Ngay vào lúc này công khai chuyện con bé không phải con ruột của chúng ta, em sợ con bé không chịu nổi sự chênh lệch. Trong chuyện này con bé không có lỗi gì, tuy không phải con ruột, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ cho con bé.” (@ad: thế nữ chính có lỗi à? Con ruột xa cách 20 năm bị lơ, ưu tiên số một vẫn là cảm xúc của con nuôi. Có ai nghĩ cho Tri Ý không? Cả 2 gia đình đều lựa chọn ưu ái bạn kia…)
“Nghĩ cho Ngưng Vi là đúng, vậy ý em là?”
“Hoãn lại việc đón Tri Ý về.”
Hứa Hướng Ấp không nói gì, ông tưởng là tạm thời không công khai thân phận thật của hai đứa.
Phần lớn thời gian, sự im lặng của chồng có nghĩa là không đồng tình với cách làm của bà, nhưng ông sẽ không phản đối trực tiếp.
Từ khi còn trẻ đến giờ, vẫn luôn như vậy.
Hứa Hướng Ấp đột nhiên không chắc chắn về suy nghĩ của vợ. Sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, vợ chồng ông đã bàn bạc và quyết định để hai đứa trẻ đổi lại, cho hai đứa một tháng để điều chỉnh và thích nghi, tháng bảy mỗi đứa sẽ trở về nhà của mình.
Đã lùi thời gian đến tháng bảy, bây giờ lại muốn lùi thêm nữa.
Giọng ông bình thản, không hề có ý trách móc: “Nghi An, em có phải hối hận rồi không? Cho dù em hối hận, không muốn đổi lại, anh cũng hiểu. Chuyện ôm nhầm con, người suy sụp nhất là em, người đã hy sinh nhiều nhất cho Ngưng Vi là em.”
“Tri Ý là con của hai chúng ta, em là mẹ của con bé, sao có thể hối hận khi đón con bé về được.”
Có vẻ như chồng đã hiểu lầm ý của bà, Hà Nghi An giải thích: “Chỉ là đợi thêm một chút nữa, không phải là không đón. Cũng không phải em tìm cớ không muốn đón. Sau khi gặp Tri Ý, anh nghĩ em còn có thể buông tay sao?”
Năm đó sinh con, bà đã trải qua cửa tử, sao có thể không cần đứa con này, sao có thể hối hận khi đón Tri Ý về bên mình. Nhưng cũng không thể không quan tâm đến tình trạng hiện tại của Ngưng Vi, hai mươi năm tình cảm, đâu phải bà muốn rút lại là có thể rút lại ngay được.
Đột nhiên biết được đứa con gái mình nuôi lớn không phải con ruột, đến bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn.
Ngưng Vi lớn lên bên cạnh họ, không nỡ buông tay là thật.
“Lúc nãy Ngưng Vi khóc trong video nói không muốn rời xa em. Hỏi có thể ở lại bên cạnh chúng ta thêm một thời gian nữa không. Anh có biết lúc đó trong lòng em cảm thấy thế nào không?”
Hứa Hướng Ấp đã yêu thương Hứa Ngưng Vi như con ruột suốt hai mươi năm, sao có thể không biết cảm giác đau đớn đó.
Ông hỏi vợ: “Em muốn giữ cả hai đứa lại bên mình à?”
“Không có ý định đó. Em nợ Tri Ý, sau này muốn yêu thương con bé thật tốt. Hơn nữa, Ngưng Vi có bố mẹ ruột của con bé. Em không thể nào độc chiếm cả hai đứa con tốt như vậy.”
Bây giờ là lựa chọn giữa lòng bàn tay và mu bàn tay, Hà Nghi An cảm thấy khó khăn hơn bất cứ ai: “Cho em thời gian để chấp nhận. Đứa con em yêu thương bao nhiêu năm nay không phải con ruột của mình. Cũng cho Ngưng Vi thêm một chút thời gian để điều chỉnh.”
Còn về việc bao lâu nữa mới đón Tri Ý về nhà, hiện tại tâm trạng bà rối bời, không thể đưa ra thời gian cụ thể.
Hứa Hướng Ấp an ủi vợ thêm vài câu rồi mới cúp máy, đứng yên lặng bên cửa sổ vài phút.
Quay lại phòng bệnh, Thượng Tri Ý đang cầm một cuốn sách đọc.
Ông ngồi xuống chiếc ghế trước giường, tác phong nhanh nhẹn trên thương trường cũng được mang vào cuộc sống, “Bố muốn nói chuyện với con, nói về con và Ngưng Vi.”
Thượng Tri Ý không hiểu: “Làm sao có thể ôm nhầm được?”
“Là lỗi của bố.” Điều hối hận nhất của Hứa Hướng Ấp là khi vợ sinh mổ, ông không ở trong phòng mổ cùng bà, mà lại đợi hai mẹ con ở bên ngoài. Nếu việc ôm nhầm không phải do con người, thì đó chính là sự trêu ngươi của số phận.
Hứa Hướng Ấp dừng lại một chút, nói ra với vẻ vô cùng áy náy với con gái ruột: “Ngưng Vi hiện tại tâm trạng đang dao động rất lớn, bố không yên tâm. Con phải chịu thiệt thòi ở lại với bố mẹ nuôi trước.” Ông tự trách mình, “Là bố có lỗi với con.”
Thượng Tri Ý không bất ngờ trước quyết định này, cũng hoàn toàn hiểu được: “Chú nói quá lời rồi, không có lỗi với con. Tình cảm giữa cô chú và Hứa Ngưng Vi nhiều năm như vậy, nên làm như thế.”
Vì đã xin lỗi cô, cũng không nói rõ thời gian cụ thể để cô về nhà. Chắc hẳn sẽ rất lâu, có lẽ là vô thời hạn.
Lúc này cô đặc biệt ghen tị với Hứa Ngưng Vi, được nhiều người yêu thương vô điều kiện, được lựa chọn kiên định vô điều kiện. Sau khi xác nhận cô không phải con ruột, Tiêu Mỹ Hoa chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô, có bất an hay không, có buồn không, cũng chưa bao giờ né tránh việc muốn tìm con gái ruột trước mặt cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn khao khát Tiêu Mỹ Hoa có thể thiên vị cô một lần khi đưa ra lựa chọn. Nhưng chưa một lần nào.
Vì vậy, cô đã quen rồi, cũng đặc biệt ghen tị với những người được thiên vị.
Hứa Hướng Ấp nhìn con gái: “Khoảng thời gian này con cũng nên dành nhiều thời gian hơn cho bố mẹ nuôi. Họ đã nuôi con lớn như vậy, chắc chắn không nỡ xa con.”
Thượng Tri Ý không biết nên tiếp lời như thế nào.
Hứa Hướng Ấp thấy con gái không nói gì, nghĩ rằng con gái cũng không nỡ rời xa mẹ nuôi. Ông chuyển chủ đề nặng nề này, cố gắng bù đắp những thiếu sót trong những năm qua: “Món quà nhảy lớp cho con, sau khi xuất viện con cứ đi chọn. Cái gì cũng được.”
“Không cần đâu ạ.” Thượng Tri Ý từ chối thẳng thừng, “Cũng không kịp thời gian, con phải bay về thực tập.”
Hứa Hướng Ấp: “Con đã tìm được chỗ thực tập hè rồi sao?”
Thượng Tri Ý “Ờ” một tiếng, không nói rõ thực tập ở đâu, và thực tập bao lâu.
Hơn chín giờ tối, cô nhận được email trả lời từ HR của Viễn Duy. Họ bày tỏ sự quan tâm đến cô, đồng ý cho cô trì hoãn ngày đi làm, và báo đã thông báo tình hình của cô cho sếp tổng.
Cô còn đang thắc mắc tại sao chuyện nhỏ này lại phải làm phiền đại boss, cho đến khi hai mươi phút sau nhận được email từ thư ký của Tưởng Tư Tầm mới hiểu ra. Dự án mà cô may mắn được tham gia do chính Tưởng Tư Tầm dẫn dắt. Hiện tại cô là một thành viên trong nhóm của anh.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen