Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 28
Đầu óc Hứa Tri Ý bây giờ đang rối bời, có chút chậm chạp, khi không thể suy nghĩ thông suốt, cô không ép buộc bản thân nữa, lấy điện thoại ra, ghi câu nói của anh vào ghi chú.
Sẽ có lúc cô hỏi bố hoặc anh trai.
Mọi thứ về Hứa Ngưng Vi luôn là một điều cấm kỵ đối với cô, cô chưa bao giờ hỏi nhiều, luôn sợ mình sẽ bị xem là một người hẹp hòi trong mắt bố mẹ.
Khi cô thoát khỏi ứng dụng ghi chú, người đàn ông bên cạnh đã xuống xe.
“Tưởng Tư Tầm, anh…” Hai chữ “làm gì” còn chưa kịp nói ra, người đàn ông đã băng qua đường.
Năm phút sau, anh xuất hiện trở lại bên đường với một túi giấy đựng đồ ăn.
Hứa Tri Ý quay đầu nhìn qua cửa sổ xe về phía tòa nhà đối diện đường, nhìn thấy logo của một nhà hàng Tây, hóa ra anh đã đặt đồ ăn cho cô từ trước.
Cô nhìn người đàn ông mang túi giấy đang quan sát xe cộ và người đi đường qua lại, bước nhanh về phía cô, cảm thấy không thực tế chút nào.
Tưởng Tư Tầm không nói nhiều, đưa túi đồ ăn cho cô, tháo dây an toàn và cài lại, chiếc xe từ từ lăn bánh.
“Cảm ơn anh.” Hứa Tri Ý mở túi giấy ra, anh đã mua cho cô bánh mì ciabatta tỏi và bánh taco thịt bò cay để cô có thể ăn trên xe.
Bữa trưa cô gần như không ăn gì, cô lấy một miếng bánh mì ciabatta ra ăn.
Mấy năm nay dù có ăn loại bánh mì nào đi nữa, cũng không có hương vị thơm ngon như chiếc bánh mì chấm sốt cà chua của nhà hàng Tây Ban Nha ở Thượng Hải sáu năm trước.
“Anh đã năm năm rưỡi không mua đồ ăn cho em rồi.”
Tưởng Tư Tầm nắm chặt vô lăng, nhìn về phía trước không nói gì.
Đến công ty, trong thang máy đi lên chỉ có hai người họ.
Hứa Tri Ý lùi lại nửa bước, đứng lệch với anh, người đàn ông bên cạnh hôm nay mặc áo sơ mi màu đỏ Burgundy, giống hệt màu áo lần đầu tiên cô gặp anh sáu năm trước.
Tương tự chi nhánh Manhattan, khu vực văn phòng của chi nhánh Bắc Kinh nằm trên tầng hai mươi của tòa nhà Viễn Duy.
Thang máy dừng lại, Tưởng Tư Tầm giữ nút mở cửa để cô xuống trước.
Hứa Tri Ý xuống thang máy rồi đợi anh cùng đi, “Sếp Tưởng.”
Tưởng Tư Tầm có linh cảm cô có quyết định quan trọng nào đó muốn nói với anh: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Tri Ý đi song song với anh về phía văn phòng của mình, “Em định xin chuyển công tác thường trú ở Bắc Kinh.”
Tưởng Tư Tầm: “Chẳng phải hiện tại em đang phụ trách dự án ở Bắc Kinh sao?”
“Ý em là, từ nay trở đi trọng tâm công việc của em sẽ ở trong nước, không về Manhattan nữa.”
“Sau khi dự án kết thúc, sức khỏe của bà ngoại ổn định, em cũng không về?”
“Không về nữa.”
Hành lang dài, chỉ có tiếng bước chân của họ.
“Lát nữa em sẽ gửi email chính thức cho anh và các thành viên khác của hội đồng quản trị.” Để đơn xin được phê duyệt nhanh nhất có thể, Hứa Tri Ý tự hạ thấp yêu cầu của mình: “Em biết bên Bắc Kinh không có vị trí trống, không cần giữ nguyên cấp bậc và chức danh của em, chỉ cần em có quyền truy cập vào dự án là đủ.”
“Chẳng phải em rất quan tâm đến việc thăng chức sao?” Tưởng Tư Tầm níu kéo, “Cứ ở lại Manhattan đi.”
Vừa nói, họ đã đến trước cửa văn phòng.
Hứa Tri Ý lắc đầu, “Bây giờ không còn quan trọng nữa.” Cô dừng lại, quay sang nhìn anh, “Trước đây em quan tâm đến việc thăng chức là vì, nếu cấp bậc không đủ, em không thể tham gia các cuộc họp video với anh, sếp của em. Một năm anh có bảy tám tháng không ở New York, ngay cả khi anh có ở đó, không phải lúc nào em cũng may mắn gặp được anh.”
“Sau đó anh không còn là người hướng dẫn của em nữa, để gặp được anh, em chỉ có thể tự mình nỗ lực để đạt đến trình độ của anh, nếu không thì không còn cách nào khác, vì vậy em là người chăm chỉ nhất và cũng là người khao khát thăng tiến nhất ở Viễn Duy Capital.”
Người khác cần sáu năm hoặc thậm chí lâu hơn để đi hết con đường, cô chỉ mất hơn ba năm.
Tưởng Tư Tầm sững sờ tại chỗ, cổ họng nghẹn lại, vô thức giơ tay lên, muốn ôm cô vào lòng, chỉ muốn để cô trút hết mọi uất ức.
Hứa Tri Ý cứ ngỡ anh định lau nước mắt cho cô, vội lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay anh đưa tới.
“Xin lỗi sếp, em không có ý trách anh.”
Hôm nay, từ Tề Chính Sâm đến anh, tất cả những kỷ niệm như thủy triều ập đến nhấn chìm cô, đủ loại cảm xúc chồng chất, cô nhất thời không kiểm soát được, mất đi sự bình tĩnh.
“Tri Ý, anh không phải không muốn làm người hướng dẫn của em.”
Nếu làm người hướng dẫn của cô, anh không thể đảm bảo rằng sau khi ở bên cô lâu, liệu anh có thể tiếp tục quan tâm đến Tề Chính Sâm, có thể sẽ làm ra những điều trái với đạo đức.
Từ nhỏ, từ mà anh ghét nhất chính là “cướp”.
Hồi nhỏ, khi đến nhà ông nội ở Hong Kong vào kỳ nghỉ hè, các anh chị họ sẽ cười nhạo anh, nói rằng mẹ anh không có bản lĩnh, không giữ nổi chồng, bị người khác cướp mất, chú tư sắp cưới hồ ly tinh đó, anh thật đáng thương, sắp có mẹ kế rồi.
Chắc do mấy bà bác ngồi lê đôi mách với nhau, không tránh mặt bọn trẻ, để chúng nghe thấy, trẻ con luôn vô thức bắt chước lời nói của người lớn.
Không ai được phép nói mẹ anh không có bản lĩnh, anh và các anh chị họ ngay lập tức đánh nhau một trận lớn, vì còn nhỏ nên anh đã thua.
Anh không thích nhà họ Lộ, từ nhỏ đã không thích.
Bề ngoài hòa thuận, nhưng bên trong lại đầy rẫy những chuyện không hay.
Nếu anh không lớn lên bên cạnh mẹ, nếu không được Hứa Hướng Ấp đưa về bên cạnh dạy dỗ trong thời kỳ nổi loạn, ai biết được tính cách của anh sau này sẽ như thế nào.
Dù sao thì anh cũng mang trong mình một nửa dòng máu của Lộ gia.
Bác cả là một ví dụ, nào có quan tâm đến cảm xúc của người khác, tình anh em là gì, thích Thẩm Thanh Phong thì cứ cưới thôi.
Sự im lặng lan tỏa giữa hai người trong vài phút.
“Để em bình tĩnh một chút đã, nửa tiếng nữa sẽ báo cáo công việc cho anh.”
Hứa Tri Ý phá vỡ sự im lặng, đi thẳng vào văn phòng, đóng cửa lại.
Suy đi nghĩ lại, cô cầm điện thoại lên soạn tin nhắn: [Mấy ngày nay em đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hôm đó em nhất thời xúc động chỉ nghĩ đến việc tỏ tình, hoàn toàn không nghĩ đến sau này sẽ đối mặt với anh hai như thế nào.]
Lúc đó khi nghe từ bố rằng chú Lộ định sắp xếp cho anh một cuộc hôn nhân, em đột nhiên không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ muốn cố gắng một lần, nhưng cố gắng vì điều gì, em cũng không biết, có lẽ là vì yêu đơn phương chẳng ngọt ngào gì, cũng có lẽ là cảm giác sắp mất anh hoàn toàn, trong lòng hoảng loạn, muốn níu kéo một chút gì đó.
Khi ấy anh im lặng, bây giờ nghĩ lại, đó là kết cục tốt nhất cho cả ba chúng ta.
Thực ra từ khoảnh khắc anh hai tỏ tình với em, em đã biết, em và anh cũng không có khả năng nữa.]
Từ đó về sau, cô kìm nén tình cảm của mình trong hai năm, cuối cùng vẫn bùng nổ trong một phút không lý trí, bất chấp hậu quả mà tỏ tình với anh.
Thu lại dòng suy nghĩ, Hứa Tri Ý tiếp tục gõ chữ: [Điều duy nhất em tiếc nuối là, hôm đó đầu óc em rối bời, trước khi tỏ tình, em đã không hỏi anh, anh thích mẫu người như thế nào? Cũng quên mất hỏi, trong hai năm chúng ta ít liên lạc, anh có đã có người mình thích chưa, thế nên mới không ở New York thường xuyên.]
Tin nhắn WeChat dài đã được soạn xong, với hàng trăm từ mở đầu, nhưng thực chất chỉ là để dẫn đến câu cuối cùng.
Chưa kịp nhấn nút gửi, tiếng gõ cửa vang lên, “Mời vào.”
Nghĩ là thư ký, cô điều chỉnh biểu cảm, ngồi thẳng dậy.
Cửa mở ra, Tưởng Tư Tầm bưng một tách cà phê bước vào.
Hứa Tri Ý liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, hóa ra nửa tiếng đã trôi qua.
Nhìn tin nhắn chưa gửi trên màn hình, đột nhiên cô cảm thấy không cần thiết nữa, cô xóa tất cả chỉ bằng một nút nhấn.
Cà phê là dành cho cô, anh ngồi xuống đối diện cô.
“Hôm nay không nói chuyện công việc.” Anh nói, “Anh đang nghỉ phép. Nếu có gì không chắc chắn về dự án, em có thể hỏi anh.”
Hứa Tri Ý: “Lúc mới bắt đầu làm dự án độc lập, mỗi ngày em đều có những vấn đề không chắc chắn, bây giờ thì không còn nữa.”
Cả hai im lặng nhìn nhau vài giây.
Cô cụp mắt xuống, tùy tiện mở một tập tài liệu trên bàn.
Tưởng Tư Tầm vẫn nhìn cô, “Là lỗi của anh, không đưa em đi cùng.”
“Anh có kế hoạch của riêng mình, cũng có việc phải làm. Hơn nữa, anh cũng đã sắp xếp cho em một người hướng dẫn còn kiên nhẫn hơn anh.” Người hướng dẫn của cô là một cổ đông khác của công ty, đã dìu dắt cô từng bước.
Cô chuyển chủ đề, “Anh về nghỉ phép để ở bên dì Tưởng à?” Cô đã hoàn toàn quên mất rằng mình đã hỏi anh trên đường về có phải anh về để thăm dì Tưởng không, và anh đã nói không phải.
Tưởng Tư Tầm: “Không phải. Em cứ làm việc đi, tan làm anh sẽ cùng em đến bệnh viện thăm bà ngoại.”
Câu nói này khiến người ta cảm thấy anh sẽ rời khỏi văn phòng cô sau khi nói xong, Hứa Tri Ý cũng đã chuẩn bị tinh thần để tiễn anh, nhưng đợi mãi, anh vẫn ngồi yên đối diện cô, hai chân bắt chéo, cúi đầu gõ chữ.
Dựa vào tốc độ và thời gian gõ chữ, có lẽ anh đang trả lời email.
Bây giờ cô đã có thể nói chuyện thẳng thắn: “Anh ở đây với em là để bù đắp cho những năm qua em phải thăng chức mới có thể gặp anh sao?”
Ngón tay đang gõ chữ của Tưởng Tư Tầm dừng lại giữa không trung, không biết nên đặt lên phím nào, tim anh nhói đau, đột nhiên quên mất mình định gõ gì.
Hứa Tri Ý: “Anh đâu biết em thầm mến anh, không cần phải áy náy.”
Tưởng Tư Tầm không trả lời, mất vài giây mới nhớ ra nội dung email mình vừa định trả lời, tiếp tục gõ chữ.
Mặt trời lặn về phía tây, Hứa Ngưng Vi đẩy bà ngoại đi dạo dưới lầu trở về.
Gần đây bận rộn với thí nghiệm và luận văn, hôm nay cô mới xin nghỉ phép để đến thăm bà. Từ khi trở về Bắc Kinh, bà ngoại thường gọi cô đến ăn cơm, tình cảm của cô với bà không liên quan gì đến Tiêu Mỹ Hoa.
Sáu năm trôi qua, chỉ cần cô về nhà, nhà lại náo loạn.
Bố nói rõ ràng cô rất có kiên nhẫn với tất cả bạn học, tại sao về đến nhà lại giống như pháo hoa, đụng một cái là nổ tung.
Cô nói với bố rằng cô và Thượng Sán Nhiên khắc khẩu nhau.
Cửa phòng đơn của bà ngoại mở ra, cô sững người.
“Bố, mẹ.” Đã lâu không gặp, mắt cô không khỏi cay cay.
“Ngưng Vi?”
Cả Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An đều ngẩn người, suýt nữa không nhận ra, ngoại hình không thay đổi, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều, cô con gái nuôi trước mắt buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo phông đơn giản và quần jean, gần như không trang điểm.
Sự điềm tĩnh là thứ trước đây không thuộc về cô, giờ đây cô cũng đã có.
Không còn là dáng vẻ ngang bướng của sáu năm trước nữa.
Hứa Ngưng Vi bước tới ôm Hà Nghi An, vòng tay của mẹ nuôi trở nên xa lạ, ngay cả mùi nước hoa trên người cũng không còn là loại trước đây nữa.
Bất kỳ tình cảm nào, dù là tình thân, cũng không thể chịu đựng được sự phai nhạt của thời gian và khoảng cách.
Mấy năm nay thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm nhau, nhưng chỉ dừng lại ở mức hỏi thăm.
Hà Nghi An mỉm cười: “Lần này con bé thực sự đã trưởng thành rồi.”
Sau khi chào hỏi, Hứa Ngưng Vi lại không biết nói gì thêm, nhận ra rằng nếu mở miệng ra chỉ toàn là những lời khách sáo, khoảng trống sáu năm đã khiến sự thân thiết trước đây trở nên xa lạ.
“Mọi người mau ngồi đi ạ.” Cô đẩy bà ngoại đến trước giường bệnh.
Bà ngoại lải nhải nói rất nhiều: “Các con bận như vậy, sao lại đến nữa. Ta còn dặn dò Tri Ý, bảo con bé nói với các con rằng ta đã khỏe rồi, chắc con bé quên mất.”
Hà Nghi An mỉm cười: “Không bận đến thế đâu ạ.”
Bà giúp một tay, đỡ bà ngoại lên giường.
Hai tuần sau phẫu thuật, các chỉ số của ngoại mới cơ bản ổn định.
Hơn một tháng nay chủ yếu là Tri Ý chăm sóc, cô không yên tâm giao cho người khác.
Hứa Ngưng Vi rót hai tách trà cho bố mẹ nuôi, “Bố, hai người đến đây công tác ạ?”
Hứa Hướng Ấp: “Coi như vậy.”
Công tác là phụ, chủ yếu đến thăm con gái, bữa cơm xem mắt hôm nay, không biết con bé ăn có vui vẻ không.
Ông quan tâm hỏi một câu: “Gần đây thí nghiệm, luận văn các thứ, đều thuận lợi chứ?”
Hứa Ngưng Vi: “Khá thuận lợi ạ.”
Có lẽ Tưởng Tư Tầm nói đúng, cô có năng khiếu về lĩnh vực này, tuy bận thật, mệt thật, nhưng không hề cảm thấy khổ sở.
Nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt của con gái nuôi trong mấy năm qua, Hà Nghi An cảm thấy rất vui mừng, trước mặt bà ngoại, bà cũng không tiện hỏi nhiều về việc con gái nuôi và Tiêu Mỹ Hoa ở chung như thế nào.
“Tối nay con có cần quay lại phòng thí nghiệm không?”
Hứa Ngưng Vi: “Không cần ạ, tối nay con sẽ ở lại chăm sóc bà.”
Đã thuê người chăm sóc, họ ở đây chủ yếu là để trò chuyện và giải khuây cho bà ngoại.
Đang trò chuyện thì cửa phòng bệnh được đẩy ra từ bên ngoài, Hứa Tri Ý và Tưởng Tư Tầm lần lượt bước vào.
“Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?” Cô cũng ngạc nhiên không kém.
Hà Nghi An mỉm cười dịu dàng: “Ba con không yên tâm.”
Hứa Ngưng Vi nghĩ rằng họ lo lắng về sức khỏe của bà ngoại, chỉ có Hứa Tri Ý hiểu ý nghĩa thực sự.
Hai người họ đến giờ vẫn chưa nói chuyện trực tiếp với nhau, từ khi bà ngoại nhập viện đến nay, họ chưa nói với nhau nửa lời, người trong nhà thấy quen rồi, cũng không ép buộc họ.
Tưởng Tư Tầm đặt hoa đã mua vào bình, quay sang nhìn Hứa Ngưng Vi.
Hứa Ngưng Vi hiểu ánh mắt đó: “Anh Tư Tầm, em có một chuyện muốn hỏi anh.”
Hai người lấy cớ ra ngoài hành lang, để lại ba người họ trò chuyện với bà ngoại.
Hứa Ngưng Vi mở toang cửa sổ hành lang, gió mát thổi vào mặt.
Cô quay lại nói với người phía sau: “Thẩm Thanh Phong đã tìm em hai lần, muốn lôi kéo em về phía bà ta, còn âm thầm chia rẽ chúng ta. Bà ta tưởng em không biết bà ta là ai.”
Từ vài năm trước, bố nuôi đã nói với cô rằng chính Thẩm Thanh Phong đã hoán đổi cô và Hứa Tri Ý, còn nhiều lần dặn dò rằng Thẩm Thanh Phong đang tập trung vào lĩnh vực in 3D. Cô cũng nghiên cứu về hướng này, với tính cách của Thẩm Thanh Phong, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ tìm đến cô, bảo cô chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Quả nhiên, Thẩm Thanh Phong đã liên lạc với cô một thời gian trước.
Cô đã xem ảnh của Thẩm Thanh Phong, nhưng vẻ đẹp trên ảnh không bằng một phần mười ngoài đời, không trách hồi trẻ có thể khiến Lộ Kiếm Ba động lòng, hơn bốn mươi tuổi vẫn có thể khiến nhà họ Lộ náo loạn.
Càng quan trọng hơn, Thẩm Thanh Phong không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài.
Tưởng Tư Tầm: “Xem như thông minh, biết được bà ta đang âm thầm chia rẽ quan hệ giữa em và Tri Ý.”
Hứa Ngưng Vi: “… Anh nghĩ em ngốc sao?”
“Tập trung vào nghiên cứu khoa học của em đi, đừng quan tâm đến những chuyện khác.”
“Biết rồi.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, “Bạn trai em đã chia tay với em. Rất đột ngột, em chưa chuẩn bị tinh thần, em cứ nghĩ chúng em có thể tiến tới hôn nhân.”
Tưởng Tư Tầm an ủi: “Cũng tốt, còn hơn là kéo dài thêm vài năm.”
“…. ” Hứa Ngưng Vi đột nhiên cười khổ, “Cũng đúng.”
Tưởng Tư Tầm nhìn cô, “Sao vậy, định từ bỏ nghiên cứu khoa học của mình sao?”
“Làm sao có thể. Mặc dù anh ấy là động lực của em, nhưng nếu em thực sự từ bỏ, em sẽ có lỗi với bố em, cũng có lỗi với anh.” Hứa Ngưng Vi cố gắng không nghĩ đến quá khứ, “Tối nay và tối mai em sẽ chăm sóc bà.” Câu này là để anh chuyển lời đến Hứa Tri Ý.
Ra khỏi bệnh viện, Tưởng Tư Tầm trở về nhà mình, Hứa Tri Ý và bố mẹ về biệt thự.
Gần đây quá mệt mỏi, cô dựa vào vai Hà Nghi An ngủ thiếp đi trên xe, tỉnh dậy khi sắp về đến nhà. Không ai nhắc đến Hứa Ngưng Vi, chính xác hơn là cô không muốn nhắc đến.
Hà Nghi An sờ má con gái: “Sao con gầy thế này.”
Hứa Tri Ý dụi đầu vào lòng mẹ: “Gầy vì đi xem mắt đó ạ.”
Hứa Hướng Ấp bật cười, nói với vợ: “Thấy chưa, anh đã nói con bé này sẽ tìm cách đổ lỗi cho anh, lần này em thấy rồi chứ.”
Hứa Tri Ý vội vàng phủ nhận: “Thật sự gầy vì đi xem mắt mà, ăn không ngon ngủ không yên, làm sao mà không gầy cho được?”
Trở lại vấn đề chính, Hứa Hướng Ấp hỏi con gái: “Nói cho ba nghe, Thương Uẩn thế nào?”
Hà Nghi An cho con gái một phạm vi: “Nếu chấm điểm tối đa là mười, con cho cậu ta mấy điểm?”
Hứa Tri Ý suy nghĩ nghiêm túc một lúc, khách quan nói: “Tám điểm ạ.”
Điều này nằm ngoài dự đoán của Hà Nghi An: “Cao vậy sao.”
Vui mừng khôn xiết, bà không hỏi thêm gì nữa, để hai đứa trẻ tự tìm hiểu nhau.
Về đến nhà, Hà Nghi An còn một cuộc họp video, liền lên thư phòng trên lầu.
Hứa Tri Ý vẫn cảm thấy buồn ngủ, dựa vào ghế sofa ngủ gật.
Hứa Hướng Ấp ra hiệu cho con gái: “Dựa vào ba mà ngủ một lát đi.”
Hứa Tri Ý theo thói quen từ chối: “Không cần đâu ạ. Ba cứ làm việc đi.” Cô ôm một chiếc gối ôm vào lòng, nghiêng người trên chiếc ghế sofa rộng lớn.
Hứa Hướng Ấp có chút thất vọng, trên ghế sofa có chiếc khăn choàng của vợ, ông mở ra đắp lên người con gái.
Đã về nhà sáu năm, con gái đối với ông vẫn không có sự ỷ lại như đối với vợ.
Ông luôn nghĩ rằng thời gian sẽ khiến mối quan hệ cha con của họ trở nên thân thiết hơn, nhưng không phải vậy.
—
Tưởng Tư Tầm từ bệnh viện trở về căn hộ của mình, có một vị khách không mời mà đến ở nhà.
Tề Chính Sâm bị đối phương thả xuống xe giữa đường, anh bắt taxi đến thẳng đây, nhà có người giúp việc mở cửa cho anh.
Cả buổi chiều, anh đã uống không biết bao nhiêu tách cà phê, sau đó dì giúp việc trực tiếp mang nước lọc đến.
Không có nơi nào để đi, không có ai để nói chuyện, mỗi lần Tưởng Tư Tầm từ nước ngoài trở về, anh đều đến đây ở vài tiếng đồng hồ.
Nghe thấy tiếng người về, anh nói vọng ra cửa: “Cậu về Manhattan có mười ngày hả? Sao quay lại nhanh vậy?”
“Không.” Tưởng Tư Tầm chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của anh, bỏ qua câu hỏi sau, “Cậu ở nhà tôi cả buổi chiều à?”
“Ừ.” Tề Chính Sâm hất cằm về phía hai cặp tách cà phê mới tinh trên bàn trà, “Từ khi nào cậu lại thích sưu tầm tách cà phê vậy?”
Là mua vào chiều ngày 12 tháng 9 sáu năm trước, đều là bộ sưu tập “Giấc mộng đêm hè”, trong đó có một cặp là phiên bản kỷ niệm trăm năm. Những năm qua vẫn luôn cất kỹ, lần này về, anh không nhịn được lại lấy ra.
Sáng nay từ sân bay về nhà, anh đã lấy ra kiểm tra xem có còn nguyên vẹn không, lúc đi vội quá, không kịp gói lại cẩn thận, đã dặn dì giúp việc đừng đụng vào.
Không ngờ Tề Chính Sâm lại đến vào buổi chiều.
Tưởng Tư Tầm nói: “Định tặng người khác.” Nhưng chưa tặng được.
“Sao Thương Uẩn lại nghe lời gia đình đi xem mắt?” Anh nhìn Tề Chính Sâm.
Tề Chính Sâm nhấp một ngụm nước lọc nhạt nhẽo, Thương Uẩn cũng giống Tưởng Tư Tầm, nổi tiếng là người phản nghịch, người như vậy lại đồng ý đi xem mắt thật khiến anh ngạc nhiên.
“Vì Tri Ý xinh đẹp. Chứ còn vì gì nữa? Chiều nay tôi đã gọi điện cho Hứa Hành, hỏi mới biết, Thương Uẩn là con rể do chính dì Hà đích thân chọn.”
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen