Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 16
Chiếc Rolls-Royce Dawn màu xanh đậm lướt qua khu phố sầm uất. Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Ý ngồi trên chiếc xe mui trần bốn chỗ, phía trước có tài xế và vệ sĩ, những lời cảm ơn cuối cùng cũng bị nuốt xuống.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Em mới lĩnh lương, tối nay em mời anh ăn cơm.”
Tưởng Tư Tầm cười cười: “Nếu em không nói, anh gần như đã quên mất em còn nợ anh hai bữa cơm.”
Hứa Tri Ý thầm nghĩ, ba bữa cũng được.
Chiếc xe đã chạy qua hai ngã tư, tài xế chưa nhận được chỉ thị nên không thể cứ thế đi tiếp.
Vì vậy, anh hỏi nên đến nhà hàng nào.
“Đi ăn đồ Tứ Xuyên không?”
“Sếp Tưởng, hay ta đi ăn mì tôm hùm?”
Cả hai nhìn nhau, đồng thanh hỏi.
Lần trước đến London, Tưởng Tư Tầm đã gọi món mì tôm hùm. Lạ là lúc đó cả bàn toàn hải sản mà cô chỉ nhớ mỗi món mì đó.
Đồ Tứ Xuyên là món cô thích, Hứa Tri Ý kiên trì: “Đi ăn đồ Tây đi.” Cô bổ sung thêm, “Em cũng vừa hay muốn thử.”
Tưởng Tư Tầm chiều theo ý cô: “Được.”
Thực ra anh chẳng thích tôm hùm chút nào, lần trước ăn với Ninh Duẫn, thực đơn toàn hải sản nên bất đắc dĩ mới gọi mì tôm hùm, dù sao so với các món hải sản khác thì món này ít ra còn có mì.
Tài xế giảm tốc độ, im lặng chờ ông chủ phân phó đi đâu.
Tưởng Tư Tầm tìm số của Ninh Duẫn rồi gọi. Anh rất quen thuộc với Luân Đôn, có khi một tháng đến đây hai ba lần, thể nhưng lại không biết nhà hàng nào có mì Ý tôm hùm ngon nên đành nhờ cô giới thiệu vài chỗ.
Bên phía Ninh Duẫn rất ồn ào, cô ấy đang tổ chức tiệc tùng tại trang viên của mình, mời ba bốn chục người bạn đến chung vui. Cô tổ chức sinh nhật ít nhất hai ba ngày liên tục mỗi năm, bữa tiệc sinh nhật năm nay bắt đầu từ tối nay và kết thúc vào Chủ nhật.
Lên tầng trên yên tĩnh hơn, cô ấy hỏi anh: “Anh vừa nói gì?”
Tưởng Tư Tầm nhắc lại: “Giới thiệu hai nhà hàng có món mì Ý tôm hùm ngon.”
“Anh mời khách hay tự đi ăn?”
“Dẫn Tri Ý đi.”
Nghe nói là Hứa Tri Ý, coi như là người nhà của anh, Ninh Duẫn giới thiệu một nhà hàng không lớn lắm và hơi xa trung tâm.
Nhà hàng này là một viên ngọc quý mà cô vô tình tìm thấy, thậm chí còn thuyết phục ông nội mời chủ quán đến nhà họ làm đầu bếp riêng cho cô, nhưng chủ quán không hề có hứng thú.
“Hay anh dẫn Tri Ý đến chỗ em đi, có đủ thứ ngon, đảm bảo Tri Ý sẽ ăn vui vẻ.” Thực phẩm đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ khắp nơi trên thế giới, vài đầu bếp Michelin đang bận rộn chuẩn bị.
Tưởng Tư Tầm từ chối: “Lần khác đi.”
Ninh Duẫn không ép buộc, thuận miệng hỏi: “Vậy còn anh? Mấy giờ anh đến?” Tiệc sinh nhật của cô thường kéo dài suốt đêm, nhưng mỗi lần anh chỉ ở lại một hai tiếng rồi đi, lần này chắc cũng không ngoại lệ.
Tưởng Tư Tầm: “Lát nữa sẽ qua.”
“Được rồi, em đợi anh.” Bạn bè gọi cô ở dưới lầu, Ninh Duẫn vội vàng nói địa chỉ nhà hàng cho Tưởng Tư Tầm rồi cúp máy.
Hứa Tri Ý đoán người ở đầu dây bên kia là Ninh Duẫn, kết hợp với câu nói “Lát nữa sẽ qua” của anh, có lẽ vì cô mà anh đã lỡ dở kế hoạch ban đầu.
Cô nói với vẻ áy náy: “Sếp Tưởng, em xin lỗi, làm lỡ hẹn của anh và chị Ninh Duẫn rồi.”
Tưởng Tư Tầm đọc địa chỉ nhà hàng, bảo tài xế lái xe đi rồi mới trả lời cô: “Anh và Ninh Duẫn chưa bao giờ hẹn hò riêng tư. Tối nay cô ấy tổ chức tiệc sinh nhật, anh chỉ đến cho có lệ, mấy giờ đến đều như nhau.”
Anh nhấm nháp cách xưng hô trong câu nói vừa rồi của cô, nửa cười nửa không nói: “Em không thân với Ninh Duẫn mà gọi cô ấy là chị, sao cứ gọi anh là sếp Tưởng mãi thế?”
Hứa Tri Ý suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của anh: “…Vậy gọi anh là anh rể?”
“…” Tưởng Tư Tầm bật cười, “Em cố tình chọc tức anh đấy à.”
“Không có.” Hứa Tri Ý thu ánh mắt từ trên mặt anh về, nhìn vào vô lăng của tài xế.
Tưởng Tư Tầm nhận ra cô lúng túng, không đùa nữa. Cả công ty chỉ có mình cô gọi anh là sếp Tưởng, sau giờ làm việc cũng vậy, dù anh đã nói với cô sau giờ làm việc không cần coi anh là sếp nữa nhưng cô vẫn không sửa được.
“Gọi thẳng tên anh cũng được.”
Hứa Tri Ý cảm nhận một chút: “Tưởng Tư Tầm?”
Khoảnh khắc lên tiếng, cả hai đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Hứa Tri Ý cảm nhận rõ ràng trái tim mình đập loạn nhịp một cách không đúng lúc, cô nói đùa: “Không dám gọi thẳng tên, sợ tháng sau anh không trả lương cho em.”
Tưởng Tư Tầm nhìn cô, “Nếu không biết gọi thế nào, em cứ gọi anh như cách em gọi Tề Chính Sâm ấy.”
Hứa Tri Ý không muốn gọi anh là anh trai: “Vẫn nên gọi anh là Sếp Tưởng thôi.”
Tưởng Tư Tầm chiều theo cô: “Được, em muốn gọi gì thì gọi.”
Vì quán xa và đường đông, họ phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Biển hiệu của nhà hàng không nổi bật, cô đi theo sau Tưởng Tư Tầm một lúc mới tìm thấy.
Quán không lớn, chỉ có năm bàn.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên từng vị khách bước vào, phủ lên họ một lớp dịu dàng.
Cuối tuần thường phải đặt trước, hôm nay may mắn là quán còn chỗ trống.
Tưởng Tư Tầm đưa thẳng thực đơn cho cô, để cô quyết định gọi món.
Hứa Tri Ý gọi hai phần mì Ý tôm hùm, cộng thêm vài món đặc trưng của quán.
Trong lúc chờ món ăn, Hứa Tri Ý cố gắng tìm một chủ đề để nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại chỉ nghĩ đến chuyện công việc, nhưng nói chuyện công việc trong bữa ăn lại quá mất hứng nên đành thôi.
Tưởng Tư Tầm mở lời: “Thường ngày em có quan tâm đến những lĩnh vực đầu tư hot nào không?”
Nhắc đến công việc, Hứa Tri Ý say sưa nói: “Em luôn quan tâm, quan tâm nhất là lĩnh vực AI y tế, em đặc biệt quan tâm đến in tim 3D và in xương 3D.” Cô giải thích thêm một câu, “Bị ảnh hưởng bởi cha nuôi của em.”
Tưởng Tư Tầm không hiểu lắm về Thượng Thông Hủ: “Đề tài nghiên cứu của giáo sư Thượng?”
“Vâng. Nếu có cơ hội, em nhất định sẽ đầu tư vào những công ty khởi nghiệp như vậy.”
Tưởng Tư Tầm gần đây cũng đang quan tâm đến AI y tế, mấy năm gần đây anh đã đầu tư vào không ít doanh nghiệp AI, đây là xu hướng lớn trong tương lai, không ai có thể đảo ngược. Anh nói: “Không cần đợi đến sau này, hiện tại em có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Hứa Tri Ý vừa mừng vừa sợ: “…Sếp Tưởng, em phải suy nghĩ thêm, không thể đưa ra quyết định vội vàng vì còn những băn khoăn, lo lắng khác.”
“Không vội vàng, không liên quan gì đến em, anh vốn đã có ý định rồi.” Anh nói: “Có một số lĩnh vực, hướng nghiên cứu khoa học chính là hướng đầu tư mạo hiểm của chúng ta.”
Ngay lập tức, Tưởng Tư Tầm gửi tin nhắn cho Cohen, nhờ Cohen giúp sàng lọc một số công ty công nghệ y tế chuyên về in 3D.
Hứa Tri Ý uống nửa cốc nước để bình tĩnh lại, không ngờ ước mơ nhiều năm của mình lại thành hiện thực chỉ trong vài phút.
Ngoài sự ngạc nhiên, cô cũng bắt đầu lo lắng: “Em không có chút kinh nghiệm dự án nào.”
Tưởng Tư Tầm đang trả lời tin nhắn của Cohen, chậm rãi nói: “Chính vì không có kinh nghiệm nên mới cần tích lũy,” anh ngẩng đầu lên, “Nếu tìm được công ty mục tiêu phù hợp, dự án sẽ do Luna phụ trách, em làm trợ lý cho cô ấy.”
“Vâng. Vậy còn việc luân chuyển của em thì sao?”
“Không ảnh hưởng.”
Hứa Tri Ý hiểu rồi, cô vẫn phải tiếp tục luân chuyển, làm quen với hoạt động của tất cả các bộ phận, một khi tìm được dự án in 3D phù hợp, cô cũng sẽ tham gia dự án.
Mì Ý tôm hùm được mang ra, Hứa Tri Ý nếm thử rồi liên tục khen ngợi, nói: “Ở Boston cũng có một nhà hàng nhỏ làm món mì tôm hùm rất ngon.”
“Thật sao.”
“Vâng. Mỗi lần đến Boston, em và bạn cùng phòng đều ghé qua đó. Nhưng nó hơi xa trung tâm thành phố, nằm ở một thị trấn nhỏ gần biển.”
Tưởng Tư Tầm lịch sự nói: “Có dịp sẽ đến thử.”
Hứa Tri Ý lại coi là thật: “Em còn nợ anh một bữa cơm, khi nào đi công tác đến đó, em sẽ mời.”
Tưởng Tư Tầm cười, đây là tự mình chuốc lấy phiền phức, nhưng anh vẫn đồng ý: “Được.”
Anh vất vả lắm mới ăn hết thịt tôm hùm trong đĩa, còn Hứa Tri Ý vẫn chưa thỏa mãn, có thêm nửa phần thịt tôm hùm cô cũng ăn hết.
Sau khi ăn xong ra khỏi nhà hàng, thời gian vẫn còn sớm, Tưởng Tư Tầm quay sang hỏi cô có muốn đi bar không.
Hứa Tri Ý nhắc anh: “Anh đừng quên tiệc sinh nhật của Ninh Duẫn.”
“Không vội. Tiệc của cô ấy thường kéo dài suốt đêm, anh sẽ đến sau.” Tưởng Tư Tầm lại hỏi cô một lần nữa có đi uống rượu không.
Hứa Tri Ý nghĩ anh muốn tự mình đến quán bar để giết thời gian, không muốn làm mất hứng, cô phụ họa: “Đi.”
Ngồi lên xe, cô đột nhiên quay sang nhìn bộ vest trên người anh.
Đi bar là để thư giãn, ăn mặc trang trọng như vậy có hơi kỳ lạ.
Tưởng Tư Tầm hiểu ý trong ánh mắt của cô, giải thích: “Không sao đâu, không ai quan tâm em mặc gì.”
Nói rồi, anh nới lỏng cà vạt, tháo chiếc khuy măng sét nạm đá quý, tiện tay đặt vào hộp đựng đồ ở giữa, ngón tay thon dài và mạnh mẽ xắn tay áo sơ mi lên một vòng, ấn vào ống tay áo vest.
Không nhìn bậy, Hứa Tri Ý dời mắt sang nhìn đường bên phía mình.
Bộ vest anh mặc hôm nay được may rất tinh xảo, không nói đến việc trông hơi kỳ khi đi đến quán rượu, ngồi trong chiếc xe thể thao phô trương này cũng có cảm giác không hợp. Chiếc áo sơ mi màu sắc tươi sáng của anh, nếu mặc với màu tím đậm ban đêm hoặc màu đỏ bọc đô thì sẽ hợp với xe hơn.
Điều Hứa Tri Ý không biết là Tưởng Tư Tầm thường gặp khách hàng bằng xe sedan thương mại màu đen, khi nhận được điện thoại của Hứa Hướng Ấp, anh vẫn đang ở công ty khách hàng. Hứa Hướng Ấp chưa bao giờ coi anh là người ngoài, đã nói rõ tình hình lúc đó.
Cha mẹ ruột không ngại đường xa đến ăn cơm cùng con gái nuôi, dù có lý do công việc thì cũng không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng. Sau khi kết thúc cuộc đàm phán, anh trực tiếp đến khách sạn nơi cô ở. Xe thể thao thuận tiện để ngắm cảnh, anh tạm thời thông báo cho tài xế lái xe đến đó, không kịp về nhà thay quần áo.
Chiếc xe thể thao chạy suốt quãng đường, từ nơi yên tĩnh đến nơi phồn hoa.
Tưởng Tư Tầm đưa cô đến một quán bar khá xa trung tâm thành phố, con hẻm nơi quán bar tọa lạc bằng phẳng, chỉ có thể xuống xe đi bộ vào. Đi được vài bước, Tưởng Tư Tầm đột nhiên quay lại, dặn vệ sĩ đi lấy một chiếc ô trên xe.
Mưa ở Luân Đôn nói đến là đến, anh không quan tâm nhưng Hứa Tri Ý ăn mặc phong phanh, trên áo cũng không có mũ.
Hứa Tri Ý ngẩng đầu nhìn lên trời, không có vẻ gì là sắp mưa.
Cô liếc mắt nhìn bộ vest trên người anh, rất đắt tiền, không thể để bị ướt, mang theo ô để phòng hờ.
Vừa đẩy cửa vào quán bar, ngay lập tức bị bao trùm bởi tiếng nhạc jazz du dương và vui vẻ.
Hôm nay là thứ sáu, có buổi biểu diễn của ban nhạc.
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, chỉ còn bàn trống ở góc.
Tưởng Tư Tầm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, đưa cho cô menu đồ uống, những đường nét trên khuôn mặt anh ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối, vô cùng quyến rũ.
Hứa Tri Ý đưa lại menu cho anh, “Em không biết gọi gì, anh giúp em chọn với.”
Tiếng nhạc lớn, Tưởng Tư Tầm không nghe rõ, nghiêng người về phía cô: “Sao vậy?”
Hứa Tri Ý cũng nghiêng người sang: “Cha mẹ nuôi không cho em đến quán bar trước khi tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên em đến, không biết loại rượu nào ngon.”
Tưởng Tư Tầm nhìn menu, hỏi: “Tửu lượng của em thế nào?”
Khoang mũi cô tràn ngập mùi hương gỗ trầm lạnh trên người anh, Hứa Tri Ý ngồi thẳng dậy, nói lớn hơn: “Không rõ lắm, em thường chỉ uống một chút rượu vang khi ăn đồ Tây, ngày lễ tết cũng không bao giờ uống.”
Tưởng Tư Tầm giới thiệu cho cô hai loại, để cô tự chọn.
Tên rượu hay, màu sắc lại vô cùng hấp dẫn, Hứa Tri Ý quyết định thử cả hai, nhìn anh: “Được không ạ?”
“Được.” Tưởng Tư Tầm lại gọi cho cô một phần đồ ăn nhẹ, còn mình thì gọi loại cocktail thường uống.
Cô hỏi Tưởng Tư Tầm: “Anh thường đến đây à?” Khi hỏi, cô liếc nhìn anh một cái, coi như là lịch sự.
Trước đây anh luôn đến một mình, không cần nói chuyện với ai, chỉ cần nghe nhạc jazz, yên lặng uống rượu, thư giãn hai tiếng rồi về tiếp tục làm thêm giờ.
Cocktail được mang ra, Hứa Tri Ý không nói gì nữa, lắng nghe giai điệu nhạc để cơ thể và tâm trí hoàn toàn thư giãn, những muộn phiền không thể giải quyết cũng tạm thời bị bỏ lại phía sau.
Cô nhấp một ngụm cocktail, giống như hồi nhỏ lén ăn kem vào mùa đông sau lưng bố mẹ.
Không nếm ra được vị gì nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn.
Tưởng Tư Tầm vô tình quay đầu lại, thấy hai ly rượu của cô sắp hết, “Uống gì như nước thế, chậm thôi, rượu này từ từ mới ngấm đó.”
Hứa Tri Ý chống cằm, cơ thể căng thẳng trước đó cuối cùng cũng được thả lỏng, cô uống cạn ngụm cuối cùng ở đáy ly: “Cảm giác không giống rượu.” Giống như soda ngọt.
Cũng có thể là do tửu lượng của cô tốt, uống không thấy gì.
Cô ngẩng đầu hỏi anh: “Nghe nói Long Island Iced Tea rất nặng đô?”
“Ừ, uống vào dễ bị mất trí nhớ tạm thời.” Tưởng Tư Tầm khuyên cô nên từ bỏ ý định này sớm, “Dù em muốn uống cũng không thể cho em uống.”
Hứa Tri Ý: “Em chỉ hỏi vu vơ thôi.”
Cô nhẹ nhàng đẩy chiếc cốc rỗng về phía anh, ánh mắt hỏi anh có thể gọi thêm một cốc nữa không.
Lời từ chối của Tưởng Tư Tầm đã đến bên môi, nhưng đôi mắt cô đầy mong đợi, lặng lẽ nhìn anh, bình thường cô chưa bao giờ và cũng không dám nhìn anh lâu như vậy.
Không thể từ chối, chỉ có thể phá lệ rót cho cô một ly.
“Ly cuối cùng.”
Hứa Tri Ý không phải là người được voi đòi tiên, đồng ý uống ly cuối cùng, uống xong liền thoải mái đặt ly xuống, yên lặng thưởng thức buổi biểu diễn của ban nhạc.
Âm nhạc du dương như một bài hát ru, tối qua trên máy bay cô ngủ không ngon, lúc này mí mắt không khỏi rủ xuống, cô cứ chống tay lên má, tay dần dần không còn sức, sau đó đành gục xuống bàn, mu bàn tay chồng lên nhau làm gối dưới cằm.
Tưởng Tư Tầm liếc nhìn cô, thấy cô đang mở mắt nhìn sân khấu, anh không để ý đến cô.
Nhân lúc này, anh báo cáo cho Hứa Hướng Ấp: [Đang dẫn Tri Ý nghe nhạc ở quán bar, lát nữa sẽ đưa cô ấy về.]
Hứa Hướng Ấp lúc này đang ở sân bay cùng vợ, một tiếng nữa sẽ bay thẳng đến Hong Kong.
Trưa nay nhận được điện thoại của bệnh viện nơi Tri Ý sinh năm đó, họ điều tra được một số điểm bất thường, có thể là manh mối, yêu cầu họ nhất định phải đến đó một chuyến.
Xem tin nhắn xong, ông trả lời Tưởng Tư Tầm: [Hai người đang ở quán bar à? Chẳng trách Tri Ý không nghe điện thoại của mẹ con bé.]
Tưởng Tư Tầm: [Cô ấy ở cùng con suốt, trong quán bar ồn quá, không nghe thấy. Dì có chuyện gì không ạ?]
Hứa Hướng Ấp: [Không có gì, chỉ hỏi Tri Ý đã đến khách sạn chưa.] Ông lại nhờ vả Tưởng Tư Tầm: [Con tìm lý do cho Tri Ý nghỉ thêm vài ngày, xảy ra chuyện lớn như vậy, con bé còn chưa có thời gian để điều chỉnh bản thân.]
[Vâng, dạo này con cũng không bận, sẽ ở lại Luân Đôn với cô ấy thêm vài ngày.]
Khi Tưởng Tư Tầm quay lại nhìn người bên cạnh, mí mắt cô đã bắt đầu đánh nhau.
“Buồn ngủ à?”
Hứa Tri Ý lắc đầu, kiên cường nói: “Không buồn ngủ.”
“…” Mắt đã mở không lên còn nói không buồn ngủ, “Vậy em nhắn tin hoặc gọi lại cho dì đi.”
Cảm giác buồn ngủ ập đến thật khó diễn tả, Hứa Tri Ý cố gắng nhắn tin cho Hà Nghi An, báo cáo rằng mình đang ở quán bar.
Tưởng Tư Tầm hỏi: “Có phải rượu bắt đầu ngấm rồi không?”
Hứa Tri Ý phân biệt được là do không chịu được rượu hay đơn giản là buồn ngủ, “Không phải, tối qua em ngủ không ngon.”
“Về thôi, lần sau anh lại đưa em đến.” Tưởng Tư Tầm đứng dậy, nhiệt độ ban đêm xuống thấp, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi không tay, anh hất cằm về phía chiếc áo vest trên lưng ghế của mình, bảo cô mặc vào, “Trời mưa rồi, gió cũng lớn, xe không thể đến đây được.” Cửa quán bar không có chỗ đậu xe, chiếc xe thể thao được đỗ ở đầu đường cách đó hơn trăm mét.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen