Em Như Gió Nam - Mộng Tiêu Nhị - Chương 15
Sau khi báo cáo công việc xong và xin nghỉ phép trước, Hứa Tri Ý cảm thấy nhẹ nhõm.
Tưởng Tư Tầm hỏi thăm cô dạo này thế nào, có bị ảnh hưởng gì bởi việc công khai thân thế không, “Những gì cần xóa trên mạng đã được xóa gần hết rồi, nếu gặp chuyện gì không tự giải quyết được thì cứ tìm anh, hoặc anh trai Hứa Hành của em.”
Hứa Tri Ý cảm ơn, cô không quan tâm đến những ồn ào bên ngoài, cũng không quan tâm đến việc có thể hòa nhập vào giới thượng lưu hay không. Khó khăn lớn nhất của cô đến từ chính bản thân mình, không biết làm thế nào để thích nghi và hòa nhập vào cuộc sống của bố mẹ.
Không có sự phụ thuộc tình cảm từ nhỏ, rất khó để mở lời làm nũng với Hà Nghi An, sẽ cảm thấy xấu hổ.
Khi gọi điện thoại khoảng cách vô hình giữa cô và bố mẹ vẫn không thể phá vỡ.
“Khó khăn em gặp phải không ai có thể giúp được, em và bố mẹ đã bỏ lỡ hơn mười năm để vun đắp tình cảm, không thể bù đắp lại được.”
Tưởng Tư Tầm: “Đừng vội, có thể bù đắp được, anh sẽ giúp em từng chút một.”
Lời cảm ơn nghẹn lại trong cổ họng một lúc, Hứa Tri Ý khàn giọng nói ra.
Tưởng Tư Tầm hơi nâng cằm: “Đi làm việc đi.”
Hứa Tri Ý gấp máy tính xách tay lại và đứng dậy, “Sếp Tưởng, vậy em về đây.”
Cô rời đi, văn phòng trở nên yên tĩnh.
Tưởng Tư Tầm đưa tay lấy chiếc phong bì tinh xảo trên góc bàn, suy nghĩ xem nên tặng vé cho ai.
Điện thoại rung lên, Ninh Duẫn gọi điện cho anh.
Kể từ lần công tác ở London trở về, họ không hề liên lạc với nhau. Anh bận rộn với dự án, còn Ninh Duẫn vẫn tiếp tục cuộc sống xa hoa của một tiểu thư, thường xuyên đảo lộn ngày đêm, hoạt động tích cực trong các bữa tiệc của giới thượng lưu, không biết mệt mỏi là gì.
“Em đang ở dưới tòa nhà Viễn Duy, có bất ngờ không?” Giọng nói vui vẻ của Ninh Duẫn truyền đến từ ống nghe.
“Đến Manhattan công tác à?”
“Tất nhiên là đến thăm anh rồi.”
“Nói mà không thấy ngượng mồm sao.”
Ninh Duẫn cười lớn, người đã vào đến thang máy.
Cô đến Manhattan để gặp một người bạn, tiện thể đến xem văn phòng của Tưởng Tư Tầm trông như thế nào. Cô đã gửi cà phê hơn một năm nay mà chưa từng bước chân vào Viễn Duy.
Rất nhanh, cửa văn phòng được đẩy ra.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ khoét cổ sâu chữ V, mái tóc dài đen óng ả, cả người toát lên vẻ quyến rũ.
Ninh Duẫn ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, mang theo một mùi hương thoang thoảng.
Tưởng Tư Tầm hỏi cô: “Em muốn uống gì?”
“Gì cũng được.” Cô chống tay lên má, Tưởng Tư Tầm tự mình đi pha cà phê cho cô, ánh mắt cô dõi theo bóng dáng cao ráo của anh.
Anh nghiêng người về phía cô, đường nét khuôn mặt rõ ràng, góc cạnh.
Người đàn ông này mọi mặt đều xuất sắc, cho dù cô có tiêu chuẩn cao đến đâu cũng không thể tìm ra nửa điểm khuyết điểm ở anh.
Nhưng lại thiếu cảm giác rung động.
Ông nội nói cô đang giả vờ giả vịt, làm màu. Ông còn nói, đợi kết hôn rồi ngày ngày ở bên nhau, tình cảm tự nhiên sẽ nảy sinh.
Có lẽ như vậy.
“Này.”
Tưởng Tư Tầm quay lại, ánh mắt ra hiệu cho cô nói.
Ánh mắt Ninh Duẫn lóe lên vẻ tò mò: “Nghe nói con của tỷ phú Hứa Hướng Ấp bị ôm nhầm, con gái ruột tên là Tri Ý, gần đây tin đồn lan truyền khắp nơi, anh không thể không biết, đúng không?”
Tưởng Tư Tầm đặt tách và đĩa sứ xương** hoa sơn trà trước mặt cô, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô: “Em đến đây chỉ để hóng chuyện?”
Ninh Duẫn cười phủ nhận: “Trí nhớ của anh sao vậy, em đã nói là đến thăm anh rồi mà.”
Tưởng Tư Tầm ngồi xuống trước máy tính, thỏa mãn sự tò mò của cô: “Chính là Tri Ý.”
Ninh Duẫn nhướng mày: “Em đã nói mà.”
Hứa Hướng Ấp là người giàu nhất trong nước, đương nhiên có mối quan hệ rộng rãi ở khắp nơi. Trên mạng không tìm thấy một bức ảnh nào của con gái ruột là điều dễ hiểu thôi. Nhưng cô đã đoán được là Thượng Tri Ý, chỉ đến đây để xác nhận mà thôi.
“Lúc trước anh nói Tri Ý là em gái anh, còn là em gái cùng cha khác mẹ, em luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Ngay cả khi cô ấy đi chơi với Dần Kỳ cũng phải có người theo sát, anh trai cưng em gái cũng không đến mức như vậy.”
Nếu là con gái của tỷ phú thì mọi thứ đều hợp lý.
Được người ta nhờ vả, đương nhiên phải bảo vệ thật tốt.
“Có thật là bị người khác ôm nhầm sao?”
“Ừ.”
Ninh Duẫn nhấp một ngụm cà phê, không trách Hứa Hướng Ấp chỉ công khai trong vòng bạn bè của mình và nhanh chóng dập tắt tin tức lan truyền trên mạng. Việc trao nhầm có thể có yếu tố con người, nếu thực sự là do con người gây ra, việc công khai có thể khiến đối phương cảnh giác, nhưng không công khai lại khiến con gái ruột của mình bị thiệt thòi.
Hứa Hướng Ấp đã chọn phương án thứ nhất.
Cô lục lọi trong ký ức mơ hồ: “Mẹ anh có quan hệ khá tốt với Hứa Hướng Ấp?”
Tưởng Tư Tầm đang xem email: “Ông ấy có trách nhiệm giám hộ anh khi còn nhỏ.”
Hèn chi.
Lộ Kiếm Ba tuy là cha ruột, nhưng đã vắng mặt trong quá trình trưởng thành của anh, không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Ninh Duẫn không muốn nói về những chuyện không vui này nữa, cô vô tình liếc thấy chiếc phong bì quen thuộc trên góc bàn, lặng lẽ chuyển chủ đề: “Anh cũng định đi xem concert à?”
Vừa nói, cô vừa đặt cốc cà phê xuống và cầm chiếc phong bì lên xem.
Cô đã nhờ người lấy cho em họ hai tấm vé, cũng được đựng trong phong bì như vậy, có vẻ là phong bì in thống nhất của ban tổ chức.
Tưởng Tư Tầm liếc nhìn phong bì, thành thật nói: “Định cho Tri Ý, cô ấy đã có vé rồi, không cần nữa.”
Ninh Duẫn rất đắc ý: “Vé của Tri Ý là do em lấy giúp, có vẻ như cô ấy và Dần Kỳ khá thân thiết.”
Vé xem buổi hòa nhạc vừa mới mở bán đã bị mua hết sạch, rất khó để mua được, cô đã tự mình trải qua mới biết việc lấy được vé khu vực khách mời khó khăn đến mức nào.
Ninh Duẫn nhìn chiếc phong bì trong tay suy nghĩ vài giây, “Vị trí tốt như vậy, không thể lãng phí, hay là chúng ta cùng đi xem nhé? Em chưa từng xem cô ấy biểu diễn trực tiếp lần nào. Nghe xong sẽ dẫn hai đứa nhỏ đi ăn.”
Tưởng Tư Tầm suy nghĩ một lúc: “Được.”
Ninh Duẫn lại nảy ra ý tưởng: “Em sẽ dời tiệc sinh nhật lên tuần này, đỡ phải để anh chạy thêm một chuyến đến Luân Đôn.”
Hứa Tri Ý trở lại chỗ làm việc và bắt đầu tinh giản nội dung báo cáo ngày mai, cố gắng kiểm soát trong vòng năm phút.
Bận rộn đến gần 6 giờ, các đồng nghiệp xung quanh đã về gần hết.
Ra khỏi tòa nhà, chiếc xe đón cô đã đợi sẵn.
Chưa kịp đi đến xe, cửa sổ sau từ từ hạ xuống, Hà Nghi An mỉm cười với cô, “Hôm nay tăng ca à?”
Hứa Tri Ý không giấu nổi niềm vui, “Mẹ, mẹ không bận sao?” Cô bước nhanh đến trước xe.
Hà Nghi An mở cửa xe từ bên trong, cười nói: “Nếu cứ mãi bận rộn thì sẽ không bao giờ hết việc, trốn việc một chút.”
Hứa Tri Ý ngồi sát bên mẹ, niềm vui đến quá bất ngờ khiến cô không biết nên nói gì.
Hà Nghi An như đang làm ảo thuật, đưa cho cô một hộp kẹo, “Vừa đi dạo quanh đây, mẹ phát hiện ra một cửa hàng kẹo nằm trong góc khuất.”
Hứa Tri Ý không thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy.
Hà Nghi An: “Ông chủ nói rất chua, con nếm thử xem.”
Thì ra mẹ biết cô thích ăn chua, Hứa Tri Ý mở hộp kẹo và nếm thử vài viên, chua hơn cả loại quýt xanh mà cô yêu thích.
“Mẹ, mẹ có muốn ăn vài viên không?”
Hà Nghi An vội xua tay, nhìn con gái ăn mà cô cũng thấy chua, “Con giống ba con, ăn được đồ chua, mẹ không dám ăn.”
Hứa Tri Ý cất hộp kẹo vào túi, để dành ăn dần.
Lần này Hà Nghi An chỉ ở lại hai ngày, ngày mai sẽ về.
Đến đây để thăm con gái và tiện thể mang những đồ vật cũ quý giá của con gái về nhà.
Đồ vật quý giá nhất chỉ có một thùng, chiếc vali đó luôn dựa vào bàn học của Hứa Tri Ý.
Đến căn hộ cho thuê, Hà Nghi An bảo con gái thu dọn trước để mang đến khách sạn khi rời đi.
Hứa Tri Ý chỉ vào chiếc vali ở góc phòng: “Không cần thu dọn, từ nhỏ đến lớn những thứ có ý nghĩa đều ở trong đó. Chỉ là hơi nặng, có khoảng mười cuốn nhật ký.”
Người nói vô tình, người nghe để bụng.
Hà Nghi An không hỏi thêm, lấy cớ đi vào bếp rót nước.
Vu Tử Gia đang rửa trái cây trong bếp, quay đầu chào một tiếng “Dì” rồi đưa qua một đĩa dâu tây vừa rửa xong.
“Cảm ơn con.” Hà Nghi An lấy vài quả, “Tử Gia, dì muốn hỏi con một chuyện, cái vali lớn màu bạc trong phòng Tri Ý có phải lúc nào cũng ở đó không?” Ai lại mang theo mọi thứ quý giá từ nhỏ đến lớn bên mình chứ?
Chỉ có một trường hợp, nhà ở đâu thì những món đồ quý giá ở đó.
Vu Tử Gia nhét một quả dâu tây ướt đẫm vào miệng, “Lần trước về nhà mới mang tới.”
Cô tiếp tục nói, không ngừng lại được, “Con biết không nhiều. Hình như là sau khi có kết quả giám định, dì Tiêu giục Tri Ý về nhà mẹ ruột, mà hai người lúc đó lại không có ý định đón cô ấy về. Tri Ý nghĩ hai người không kiên quyết chọn cô ấy, có khi còn không muốn nhận cô ấy nên định ở lại nhà cha mẹ nuôi. Kết quả dì Tiêu nhất thời lỡ lời nói không phải mẹ cô ấy, bảo cô ấy đừng gọi mẹ. Cô ấy liền mang hết đồ đạc đến đây.”
Trong lòng như có dao cùn cứa qua, Hà Nghi An đau đớn đến mức chậm lại rồi lại chậm, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Tiêu Mỹ Hoa đối với Tri Ý…”
Vu Tử Gia khách quan nói: “Chắc chắn là nuôi dạy như con ruột rồi. Tri Ý từ mẫu giáo đã học trường quốc tế, cũng không phản đối Tri Ý xem ca nhạc, xem giải đua xe F1, thỉnh thoảng còn giúp Tri Ý giành vé, nhưng có vẻ không thích Tri Ý lắm. Tri Ý có lấy lòng cũng vô dụng. Nhiều bà mẹ cũng như dì Tiêu vậy, luôn thiên vị đứa con mà mình nuôi lớn.” Cô nói đúng sự thật, không thêm mắm thêm muối, là người có nhân phẩm tốt.
Nghe con gái lấy lòng mẹ nuôi mà mẹ nuôi vẫn không thích con bé lắm, Hà Nghi An không kìm được nữa, lần đầu tiên trước mặt người ngoài mất bình tĩnh. Bà quay mặt đi lau nước mắt.
Bà không thể ngờ rằng mọi chuyện lại như vậy. Các giáo viên đều đánh giá tốt vợ chồng Thượng Thông Hủ, ngoài việc bận rộn không chăm sóc được con cái thì mọi hoạt động của con họ đều ủng hộ, không tiếc tiền bạc. Lúc đó Tiêu Mỹ Hoa biết đứa bé không phải con ruột, vội vàng tìm con, bà cũng hiểu được. Dù sao ngay cả bà, người không nỡ xa con gái nuôi như vậy cũng kiên quyết đổi con lại. Đã từng yêu thương, biết sai rồi muốn đổi lại, không có gì đáng trách cả. Ai cũng không muốn nuôi con người khác mãi.
Hơn nữa, trước khi họ bay đến Bắc Kinh làm xét nghiệm ADN, bố của Tề Chính Sâm đã nói một câu, Tri Ý rất xuất sắc, ông bà ngoại thương con bé lắm.
Trước đây bà còn nghĩ dù có đổi con lại, ân tình nuôi dưỡng lớn như vậy, sau này đến các dịp lễ tết vẫn nên qua lại thăm hỏi.
Vu Tử Gia vội vàng tìm khăn giấy, “Dì ơi, tại con nhiều chuyện quá. “
“Đừng nói vậy, dì phải cảm ơn con mới đúng. Tri Ý chỉ toàn nói chuyện tốt, chuyện buồn nó không kể.”
Hà Nghi An ở trong bếp bình tĩnh lại một lúc, Tri Ý vẫn đang thu dọn quần áo trong phòng. Bà cầm điện thoại ngồi xuống phòng khách, giả vờ đang làm việc, nhìn chằm chằm vào màn hình, nước mắt lại trào ra.
Quá đau lòng, “Tri Ý, mẹ xuống dưới nhà trả lời điện thoại công việc một chút.”
“Vâng ạ.”
Hà Nghi An xuống lầu, đứng bên đường một lúc lâu.
Bà mở nhóm gia đình có Hứa Ngưng Vi, tag @Ngưng Vi: [Sau này hãy sống hòa thuận với cha mẹ, đừng bướng bỉnh nữa.] Dù sao cũng là mẹ con một thời, bà mong Hứa Ngưng Vi nhanh chóng thích nghi với gia đình mới, sau này mọi chuyện thuận lợi, còn bà, người mẹ nuôi này cũng coi như có đầu có cuối, xứng đáng với tình mẫu tử hai mươi năm.
Hứa Ngưng Vi nhanh chóng trả lời: [Mẹ, con sẽ.]
Hà Nghi An: [Hôm nay tôi sẽ giải tán nhóm gia đình này.]
Hứa Ngưng Vi còn muốn nói gì đó nữa, nhưng nhóm đã không còn tồn tại.
Hà Nghi An xóa giao diện trò chuyện nhóm, mọi thứ trở về con số không.
“Mẹ.” Hứa Tri Ý từ trên lầu xuống, bạn cùng phòng đã kể cho cô nghe chuyện vừa rồi.
“Mọi chuyện đã qua rồi, mẹ đừng tự trách mình.”
Hà Nghi An nắm chặt tay con gái, “Xin lỗi con, khi ấy là do mẹ không quyết đoán.”
“Bất cứ ai cũng sẽ không quyết đoán được, giống như ông bà ngoại, đến bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận con không còn là con của gia đình họ. Cứ cách hai ngày lại gọi điện thoại, mà họ cũng chỉ nuôi con vài năm, sau khi đi học thì con đã không còn ở nhà họ nữa.”
Nuôi một đứa trẻ từ khi còn là đứa bé sơ sinh cho đến khi trưởng thành, hai mươi năm tình thân, hai mươi năm chăm sóc, sao có thể tính toán rõ ràng bằng một câu yêu hay không yêu.
Hà Nghi An: “Mẹ còn có một việc muốn báo với con, trước khi đi Ngưng Vi nói muốn mời chúng ta ăn cơm, cảm ơn chúng ta đã nuôi dưỡng, mẹ và ba con đã đồng ý. Mẹ cũng không muốn giận cá chém thớt, ăn bữa cơm này xong, coi như kết thúc. Nhóm gia đình cũ mẹ cũng đã giải tán rồi.”
Hứa Tri Ý không ngờ mẹ lại kiên quyết như vậy.
Tối ngày 14 tháng 8, hai ngày trước buổi hòa nhạc, Hứa Tri Ý đã lên chuyến bay đến Luân Đôn. Sếp cho cô thêm một ngày nghỉ phép, thứ sáu không phải đi làm nên cô đổi vé sang chuyến bay thứ Năm.
Cô vẫn ở khách sạn lần trước nhưng đặt phòng thường. Phòng suite view đẹp quá xa xỉ, cô tiếc tiền.
Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn để điều chỉnh đồng hồ sinh học, buổi chiều cô thay bộ quần áo mà Hà Nghi An mua cho, trang điểm kỹ lưỡng rồi ra ngoài. Ninh Dần Kỳ đang thực tập tại công ty của gia đình trong kỳ nghỉ hè, hôm nay có việc bận không thể đi cùng, một mình cô thong thả đi dạo dọc bờ sông Thames.
Hứa Tri Ý mua một ly đồ uống đá chưa kịp uống thì nhận được điện thoại của Tề Chính Sâm.
“Anh hai.”
“Nghe giọng em có vẻ tâm trạng không tệ nhỉ?”
“Đúng vậy.” Cô nói với Tề Chính Sâm rằng mình đang đi dạo bên cạnh cầu Tháp, hôm nay không mưa, gió thổi mát mẻ rất dễ chịu.
Từ khi biết được thân thế, cô chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.
“Em đang ở Luân Đôn?”
“Vâng, đến nghe ca nhạc.”
Tề Chính Sâm: “Em ở khách sạn nào? Đừng tiếc tiền.”
Hứa Tri Ý nói tên khách sạn, nhấn mạnh: “Em không bạc đãi bản thân đâu.”
Uống hết một ly đồ uống đá, cuộc gọi này mới kết thúc.
Từ ba giờ chiều đi dạo đến khi trời tối, cô tìm kiếm các món ăn ngon gần đó, chọn một nhà hàng Pháp được đánh giá tốt. Cô không có cảm giác phương hướng tốt, cũng không quen thuộc khu vực xung quanh, chỉ có thể tìm từng nhà một.
Vừa đi vừa nhìn bảng hiệu của mỗi cửa hàng, bỗng nhiên cô dừng lại.
Bên trong nhà hàng với cửa sổ kính sát đất, Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An ngồi cạnh nhau, bóng dáng đối diện họ, chỉ cần nhìn một cái cô đã nhận ra là Hứa Ngưng Vi.
Đầu óc Hứa Tri Ý nhất thời ngừng hoạt động, cứ đứng đờ ra đó. Gió đêm mang theo hơi ẩm phả vào mặt, tóc dài bay loạn, vài lọn quét qua mặt, dính vào môi và mũi.
Vài giây sau cô mới hoàn hồn, từ từ vén tóc trên mặt ra sau tai.
Đột nhiên cô nhớ ra, Hà Nghi An đã nói với cô rằng sẽ ăn bữa cơm cuối cùng với Hứa Ngưng Vi.
Bên trong cửa sổ kính sát đất, Hứa Hướng Ấp hỏi con gái nuôi đến Luân Đôn cùng bạn học nào.
“Cùng bạn trai con ạ.” Hứa Ngưng Vi thành thật với ba mẹ nuôi.
Hứa Hướng Ấp định hỏi khi nào thì quen bạn trai, ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng người. Chưa kịp nhìn rõ, bóng người đó đã nhanh chóng bước qua.
Ông không thể nhận nhầm khuôn mặt nghiêng của con gái mình.
Chỉ là Tri Ý đang làm gì ở Luân Đôn?
Không kịp suy nghĩ nhiều, ông đặt dao nĩa xuống, sải bước dài đuổi theo.
“Tri Ý.”
Hứa Tri Ý quay người lại, giả vờ ngạc nhiên: “a? Sao ba lại ở đây?”
Không gì có thể qua mắt Hứa Hướng Ấp, ông chắc chắn con gái vừa nhìn thấy họ.
Hai vợ chồng ông đang công tác ở Singapore, đến Luân Đôn không tiện đường chút nào, là Ngưng Vi muốn mời họ ăn cơm.
Ông và Hà Nghi An đã vội vàng hoàn thành công việc để đến đây, thực hiện lời hứa ăn cơm trước đó.
Nhà hàng là do Ngưng Vi đặt, bít tết ở đây rất ngon.
Nhưng không ngờ lại gặp Tri Ý ở đây.
Hứa Hướng Ấp cố gắng giải thích: “Ba định nói với con một tiếng nhưng lại sợ con suy nghĩ nhiều.”
“Con biết ba mẹ sẽ ăn cơm cùng Hứa Ngưng Vi.”
“Con biết?”
“Vâng, mẹ đã nói với con từ trước rồi.”
Hứa Hướng Ấp thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa khẳng định: “Hôm nay chỉ là thực hiện lời hứa trước đó, sẽ không có lần sau. Ba mẹ không phải là người dây dưa, cũng không phải là người không buông bỏ được. Chuyện hôm nay, con đừng để trong lòng.”
Hứa Tri Ý thoải mái nói: “Chỉ để trong lòng một chút thôi, không sao đâu ạ.”
Hứa Hướng Ấp: “…”
Ông đột nhiên bật cười, trong tiếng cười xen lẫn sự xót xa không nói nên lời.
Con gái cuối cùng cũng chịu bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt họ.
“Con muốn ăn gì, lát nữa ba sẽ đi ăn cùng con.”
“Ăn xong một bữa lại phải ăn tiếp, mệt mỏi biết bao, sau này cả nhà mình đâu thiếu cơ hội ăn cơm đâu.”
Hứa Tri Ý từ chối: “Con ăn uống cả buổi chiều rồi, bây giờ không ăn nổi nữa, bạn con còn đang đợi ở khách sạn, đã hẹn cùng nhau ngắm cảnh đêm.”
Lúc này Hà Nghi An từ nhà hàng đi ra, nhìn thấy hai cha con đứng đối diện nhau, không khỏi ngẩn người.
“Mẹ.” Hứa Tri Ý chủ động chào hỏi.
Hà Nghi An không thể hỏi ra câu “Sao con lại ở Luân Đôn?”, cô bước tới ôm con gái: “Xin lỗi con, mẹ đã không làm tròn trách nhiệm.”
Lần này ôm rất lâu mới buông ra.
Hứa Tri Ý nhận trách nhiệm về mình: “Do con không nói với ba mẹ là cuối tuần con đến Luân Đôn.”
Cô biết ba mẹ đang đi công tác ở Singapore để đàm phán dự án, một dự án hợp tác quốc tế rất quan trọng, nên cô không nói nhiều về chuyện vụn vặt của mình qua điện thoại, dự định sẽ chia sẻ chi tiết sau khi họ bận xong.
Không ngờ họ lại xong việc nhanh như vậy.
“Ba mẹ mau vào ăn đi ạ.”
Hà Nghi An nhìn đồng hồ, “Mẹ và ba con có chuyến bay đêm đến Hồng Kông, bệnh viện yêu cầu chúng ta qua đó một chuyến, không thể ở lại lâu với con được.”
Nghe đến bệnh viện, Hứa Tri Ý liên tưởng đến việc ôm nhầm con.
“Ba mẹ không cần ở lại với con đâu, ngày mai con đã hẹn với Ninh Dần Kỳ rồi.”
“Ninh Dần Kỳ?” Hà Nghi An thấy cái tên quen thuộc.
Hứa Tri Ý: “Em họ vợ sắp cưới của Tưởng Tư Tầm ạ.”
“Mẹ nói sao nghe quen tai, vậy con đi chơi vui vẻ với bạn nhé, tối về khách sạn nhớ gọi điện thoại cho mẹ. Sau này ra ngoài nhớ đi cùng tài xế.” Tài xế được sắp xếp cho con gái là người được chọn lựa kỹ càng, chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô.
“Vâng ạ.” Hứa Tri Ý thực sự không quen có người đi theo bên cạnh, không được tự do, cô đến đây để xem concert nên đã cho tài xế nghỉ phép mấy ngày.
“Vậy con về trước đây.” Cô vẫy tay chào.
Hứa Hướng Ấp: “Để ba cho người đưa con về khách sạn.”
“Không cần đâu ạ, rất gần mà.” Hứa Tri Ý chỉ vào một tòa nhà không xa, “Con ở đó, đi bộ còn nhanh hơn đi xe.”
Hà Nghi An nhìn theo bóng dáng xinh đẹp khuất dần, bộ quần áo con gái mặc hôm nay là do bà mua, chiếc áo sơ mi không tay cổ đứng màu xanh đậm vừa vặn tôn lên khí chất thanh tao thoát tục của con bé.
Con bé chắc hẳn rất thích bộ quần áo này, đã mang đến tận Luân Đôn để mặc mà.
Thật không ngờ, bọn họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này.
Hứa Tri Ý đi dọc theo bờ sông, giữa đường, cô nhận được tin nhắn từ Hà Nghi An: 【Đi dạo nhớ mua thêm đồ cho bản thân nhé.】
Cô trả lời: 【Con sẽ.】
Vài giây sau, Hà Nghi An lại nhắn: 【Vậy con cứ đi dạo đi. Mẹ yêu con.】
Hứa Tri Ý nhìn chằm chằm vào ba chữ cuối cùng một lúc lâu, rồi trả lời: 【Con cũng yêu mẹ và ba (ôm)(ôm)】
Màn đêm hạ xuống, thành phố cổ kính này lại bắt đầu náo nhiệt lên.
Nhìn xa xa về phía London Eye, cô đi ngược lại con đường đã đến, ngang qua đám đông đang vui chơi ngoài trời, đi rất xa rồi mà tiếng đàn, tiếng hát và tiếng cười vẫn vang vọng khắp quảng trường.
Cô mua một ly cà phê, chậm rãi đi bộ trở về khách sạn.
“Tri Ý.”
Hứa Tri Ý đang định đi về phía thang máy thì một người đàn ông mặc bộ vest sọc xanh thẫm bước ra từ khu vực nghỉ ngơi của sảnh lớn, ít khi thấy anh ăn mặc như vậy, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng kiểu Pháp, khiến anh toát lên vẻ quý phái và gợi cảm.
Cô sững sờ, Tưởng Tư Tầm sao lại ở đây?
“Tưởng tổng…” Cô vội vàng chào hỏi.
“Em nán lại trên đường?”
Hứa Tri Ý không phải người chậm hiểu: “Ba em gọi điện cho anh?”
“Ừ. Chú Hứa hỏi anh có phải anh đưa em đi công tác không.” Tưởng Tư Tầm hất cằm về phía cửa khách sạn, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Hứa Tri Ý lại nhìn quần áo của anh, cổ tay áo sơ mi trắng che đi một nửa mặt đồng hồ, tao nhã và điềm tĩnh.
Cô thu hồi ánh mắt, hỏi: “Anh đi công tác à?”
Tưởng Tư Tầm: “Không hẳn.” Chỉ là tạm thời gặp một khách hàng quan trọng nên mới thay đồ vest.
Không phải đi công tác, vậy thì đó là hành trình riêng của anh ấy, Hứa Tri Ý không hỏi thêm nữa.
Tưởng Tư Tầm ban đầu không định nói với cô về chuyện vé xem buổi biểu diễn, sau khi cân nhắc: “Lần này đến Luân Đôn có một nửa liên quan đến em.”
Hứa Tri Ý ngơ ngác: “Liên quan đến em?”
“Ừ. Nhờ bạn bè lấy cho em hai vé, không ngờ em lại hẹn với Ninh Dần Kỳ.”
Hứa Tri Ý nhìn thẳng vào anh, đột nhiên nghẹn lời.
Tưởng Tư Tầm tiếp tục nói: “Ban đầu anh không định đi nghe, chú Hứa và dì thường xuyên gọi điện bảo anh chăm sóc em, đã hứa với họ rồi nên anh không thể chỉ nói mà không làm.”
Hứa Tri Ý tự trách: “Sao anh không nói sớm về việc vé xem concert.”
Trước đây anh không nói vì sợ cô tự trách, bây giờ nói ra là muốn cô biết rằng sau khi được nhận về, vẫn luôn có người quan tâm đến cô.
Quan trọng hơn, cha mẹ cô cũng rất để ý đến cô.
–
** 骨瓷 【gǔ cí】: sứ xương (sứ trắng mịn làm từ hỗn hợp đất sét và tro xương)
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen