Cối Xay Gió Xanh - Mộng Tiêu Nhị - Chương 79
Khi Tả Tả và Hữu Hữu ba tuổi rưỡi, không chỉ Chu Thời Diệc hoàn toàn sụp đổ “bộ lọc ngọt ngào” về cặp song sinh, đến cả bố mẹ và bố mẹ vợ cũng không chịu nổi nữa.
Chăm hai đứa trẻ một ngày, gần như hao tổn nửa cái mạng.
Sau khi Chung Chước Hoa đóng máy phim mới, bà chăm cháu ba ngày liên tiếp. Đợi bọn trẻ ngủ, bà mệt đến mức không muốn nói chuyện. Việc quay đêm liên tục mấy ngày cũng chưa mệt bằng việc chăm hai đứa trẻ dư thừa năng lượng này.
Giang Tĩnh Uyên giúp vợ xoa lưng thư giãn: “Mai em nghỉ một ngày đi.”
Trong nhà có đội ngũ chăm sóc trẻ, không cần họ phải túc trực bên cạnh.
Chung Chước Hoa: “Tạm thời vẫn chịu được.”
Bà đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ con gái, tuy thích đồ ngọt và không thích vẽ, nhưng không nghịch ngợm như Tả Tả và Hữu Hữu. Chăm hai đứa trẻ một ngày, cả thân tâm đều mệt mỏi, đau lưng mỏi gối, đầu thì đau.
Bây giờ bà chỉ mong Chu Vân Liêm sớm nghỉ hưu, như vậy bà và Giang Tĩnh Uyên có thể tìm một nơi nào đó yên tĩnh để đi nghỉ.
“Chu Vân Liêm không phải nói tiếp quản tập đoàn năm năm rồi nghỉ sao? Đã năm năm rồi, khi nào ông ấy nghỉ?”
Giang Tĩnh Uyên: “Ông ta bảo không định nghỉ, nói có thể làm thêm vài năm nữa.”
“…”
Thà bị mấy đứa con cháu lớn trong nhà chọc tức, còn hơn về nhà trông đám cháu nhỏ.
Hồi mới có cháu sinh đôi, Chu Vân Liêm hận không thể thông báo cho cả thế giới biết.
Khi hai đứa trẻ lớn lên, có người hỏi, ông chỉ còn biết cười khổ.
Thời Phạn Âm gần đây không có ở nhà. Bà bị đau đầu dữ dội, đi ra biển để tĩnh dưỡng rồi.
Tối thứ sáu, sau khi ăn tối ở nhà ông bà ngoại, Tả Tả và Hữu Hữu đi về nhà mình.
Vừa xuống xe trong sân, chúng hướng lên ban công hét lớn: “Ba! Ba ơi!”
“Ba! Tụi con về rồi!”
“Ba ba! Mau ra đón tụi con!”
Tiếng “ba” liên tục vang lên.
Chu Thời Diệc đang định trả lời email của Đỗ tổng, liền nghe thấy tiếng của “thần thú”.
Anh xoa trán, bất lực đứng dậy. Tuần này con không có ở nhà, anh và Chung Ức đã có một tuần thảnh thơi của thế giới hai người. Họ hẹn hò, thân mật, cứ như đang hồi xuân. Mấy tiếng “ba ba” vừa rồi, lập tức đưa anh trở về những năm chia tay.
“Ba!”
Chu Thời Diệc xuống lầu, hai đứa trẻ lôi vali nhỏ của mình vào nhà. Trong vali đựng đồ chơi và đồ ăn vặt giống hệt nhau.
“Ba!”
Nhìn thấy Chu Thời Diệc, hai đứa trẻ vứt vali, lao như tên bắn đến, mỗi đứa ôm chặt một chân.
“Phát hiện mục tiêu!”
“Tóm được mục tiêu!”
“Anh ơi, nhanh lên! Ôm chặt vào, đừng để ba chạy mất!”
Chu Thời Diệc: “…”
Hai đứa trẻ cười khúc khích, ngẩng đầu lên.
“Ba, có nhớ con không!”
“Ba ba, cả con nữa! Cả con nữa! Có nhớ con không?”
“… Có.”
Chỉ cần chúng trở về, trong nhà đừng mong yên tĩnh. Anh không biết trẻ con lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy, từ lúc sáng mở mắt đến trước khi đi ngủ, một khắc cũng không chịu ngơi tay.
“Ba ơi, mẹ khi nào về ạ?”
Chu Thời Diệc: “Tối nay mẹ làm thêm giờ, có lẽ tám giờ mới về.”
Tả Tả: “Mẹ nuôi ba người chúng ta rất vất vả.”
“Đúng. Mẹ rất vất vả.” Chu Thời Diệc nhân cơ hội thương lượng với hai đứa trẻ: “Vậy đợi mẹ về, chúng ta im lặng một chút nhé? Để mẹ nghỉ ngơi thật tốt.”
“Dạ được!”
Hai đứa trẻ đồng thanh.
Chu Thời Diệc dắt chúng lên lầu. Anh bắt đầu nghỉ phép năm từ ngày mai, tổng cộng hai tuần. Mỗi khi anh nghỉ, anh đều cho nhóm chăm sóc trẻ nghỉ mười ngày để họ hồi phục sức lực rồi quay lại làm việc.
Chăm sóc hai đứa trẻ này thật không dễ dàng. Giờ anh đã có kinh nghiệm tắm cho con. Trước tiên xả nước cho chúng chơi, đợi chúng chơi mệt rồi anh mới tắm cho chúng.
“Ba, ba có yêu mẹ không ạ?”
“Yêu.”
“Vậy mẹ có yêu ba không?”
“Tất nhiên là yêu. Nếu không thì sao lại sinh ra con và anh con được chứ?”
“Ồ~”
Lúc này, Chu Thời Diệc vẫn chưa nghĩ nhiều về lý do Hữu Hữu đột nhiên hỏi câu này.
Tắm xong, thay đồ ngủ cho hai đứa trẻ, bế từng đứa lên giường, anh quay lại phòng tắm dọn đống đồ chơi vứt khắp sàn.
Dọn dẹp xong đi ra, hai đứa trẻ trên giường đã biến mất.
“Tả Tả?”
“Hữu Hữu?”
Hai anh em lúc này đang ngồi trên bàn làm việc của bố, nghiên cứu cách gửi email cho mẹ.
Hai ngày nay, để hai đứa trẻ im lặng, Chung Chước Hoa đã nghĩ ra một cách hay, dạy chúng đánh máy gửi email cho ông ngoại.
Bà dạy chúng câu “Con yêu ông”. Trẻ con ở tuổi này trí nhớ rất tốt, chỉ cần nói cho chúng vài lần bấm chữ cái nào, chúng sẽ nhớ ngay.
Máy tính của bà ngoại có thể gửi email trực tiếp cho ông ngoại, vậy máy tính của bố có thể gửi trực tiếp cho mẹ.
“Là email, anh xem, đúng là email!” Hữu Hữu chỉ vào biểu tượng trên màn hình, giống hệt email của bà ngoại.
Tả Tả dùng ngón tay nhấn vào bàn phím. Chữ Hán đầu tiên hiện ra là “Tôi”.
“Anh ơi! Cái đầu tiên, chọn cái đầu tiên!”
Vì quá gấp, Hữu Hữu giúp chọn số “1”.
Hai anh em bàn bạc mãi mới đánh xong ba chữ “Tôi yêu em”.
(chú thích: giống như tiếng Anh, I love you, Wo ai ni ở tiếng Trung dùng được cho tất cả mọi người, không phân biệt nhiều đại từ xưng hô như trong tiếng Việt.)
Hữu Hữu vui vẻ nhảy múa: “Gửi đi, anh, gửi đi!”
Trước đó liên tiếp hai ngày đều gửi email cho ông ngoại, chúng đã quen đường.
Tả Tả tìm nút gửi, nhấn chuột thật mạnh.
Hữu Hữu kịp thời lồng tiếng: “Soạt… bay ra rồi nhé.”
“Anh ơi, bao lâu thì mẹ nhận được?”
“Hai phút.”
Vì mất khoảng hai phút, ông ngoại mới nhận được email của chúng.
Hữu Hữu nhìn chằm chằm màn hình, sốt ruột: “Sao mẹ vẫn chưa trả lời?”
Tả Tả: “Mẹ bận, gõ chữ sẽ chậm.”
“Tả Tả?”
“Hữu Hữu?”
Ngoài cửa, Chu Thời Diệc đang tìm hai con trai.
Tả Tả đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho em trai “Suỵt!”
Hữu Hữu cười gật đầu, học theo anh “Suỵt… suỵt… suỵt…”
Chu Thời Diệc đi ngang qua thư phòng, thấy cửa đóng, không nghĩ nhiều. Bọn trẻ rất ít khi vào thư phòng chơi.
Anh sải bước xuống lầu, không biết chúng lại trốn vào ngóc ngách nào quậy phá rồi.
Quản gia và nhân viên xác nhận, bọn trẻ không xuống lầu.
Chu Thời Diệc liền quay lại lầu trên, đoán chừng chúng trốn ở đâu đó làm chuyện xấu.
Vừa lên đến tầng hai, điện thoại reo, là cuộc gọi của Đỗ tổng.
“Chu tổng, mật khẩu email của con bị đánh cắp à?”
“Không thể nào. Có chuyện gì vậy?”
Đỗ tổng ấp úng: “Nội dung ngài trả lời… có hơi kỳ lạ.”
Chu Thời Diệc chắc chắn: “Tôi chưa trả lời gì cả.”
Trước đó anh vừa định gõ chữ thì hai con “thần thú” quay về, bận rộn đến giờ vẫn chưa vào lại thư phòng.
“Trả lời gì?” Anh truy hỏi.
Đỗ tổng: “Ba chữ ‘Tôi yêu em’.”
“…”
Chu Thời Diệc nghĩ đến hai đứa con trai “mất tích”, nhưng lại cảm thấy không thể, không ai dạy chúng đánh chữ gửi email.
“Có bị lỗi font không?”
“Không, chỉ có ba chữ đó.”
“Để tôi kiểm tra lại, xem có phải do con trai tôi làm không.”
Đỗ tổng: “…”
Chu Thời Diệc không cúp điện thoại, sải bước đi thẳng đến thư phòng. Anh không gây ra tiếng động để làm phiền hai đứa trẻ, tay nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng ấn xuống, đẩy cửa vào.
Anh thấy hai vị tổ tông đang ngồi trên bàn làm việc của mình, lén lút uống cà phê của anh.
“Đang làm gì vậy?” Anh đóng cửa lại.
Tả Tả và Hữu Hữu cười ha hả, vội vàng đặt cốc cà phê xuống. Nhận ra đã làm chuyện xấu, hai đứa theo bản năng ôm chặt lấy nhau, đầu tựa vào đầu.
“Vào thư phòng làm gì? Ba gọi cũng không trả lời.”
“Con và anh đang đợi mẹ trả lời email.”
Đúng là do chúng gửi.
“Ai đã gửi?”
Tả Tả: “Ba, con gửi.”
Chu Thời Diệc nói vào điện thoại: “Con trai tôi làm “chuyện tốt” đó.”
Đỗ tổng đã nghe thấy tiếng trẻ con: “Email không bị đánh cắp là tốt rồi, Chu tổng cứ bận việc đi.”
Chu Thời Diệc cúp điện thoại. Anh may mắn vì người mở email là Đỗ tổng. Nếu là một nữ quản lý cấp cao nào đó, có giải thích cũng không thể rõ ràng.
Hai đứa trẻ trên bàn vẫn ôm chặt nhau, nghiêng đầu cười nhìn bố. Chu Thời Diệc hoàn toàn bó tay với chúng.
Từ lúc hai tuổi, chỉ cần làm chuyện xấu là hai đứa lại ôm nhau. Anh đặt điện thoại xuống: “Hai đứa làm sao mà gửi được email? Ai dạy?”
Nếu không có ai dạy, chúng không thể đánh chính xác ba chữ “Tôi yêu em”, còn không bị lỗi font.
Tả Tả: “Bà ngoại dạy con và em gửi email, ngày nào cũng gửi cho ông ngoại.”
Thảo nào.
“Ba, mẹ nhận được chưa?”
“Chưa. Muộn quá rồi, người đưa thư tan làm rồi.”
“Ò.”
Chu Thời Diệc đổi mật khẩu, máy tính và máy tính bảng dùng chung một mật khẩu. Hai đứa trẻ thường xuyên xem video trên máy tính bảng nên nhớ mật khẩu. Chúng cứ tưởng tất cả các mật khẩu đều giống nhau, không ngờ lại thử đúng.
“Tả Tả?”
“Hữu Hữu?”
“Các con đâu rồi?”
Chung Ức về, phòng trẻ em không có ai, phòng ngủ chính cũng không thấy người.
Nghe thấy tiếng mẹ, hai đứa trẻ lập tức gọi: “Mẹ ơi! Ở thư phòng!”
“Mẹ ơi! Cứu tụi con!”
“Hu hu… Sắp bị dọa chết rồi. Mẹ mau đến đi!”
“Hu hu hu…”
Chu Thời Diệc: “…”
Anh bất lực nhìn hai con trai, “Ai dọa các con?”
Chung Ức đi vào thấy hai đứa bé ngồi trên bàn làm việc ôm nhau, không cần hỏi cũng biết lại làm chuyện xấu rồi.
“Mẹ ơi!”
“Bảo vệ tụi con!”
Hai đứa trẻ vẫn ôm chặt nhau không rời. Chung Ức quay sang Chu Thời Diệc, cười hỏi: “Hai đứa làm sao vậy?”
Chu Thời Diệc: “Dùng máy tính của anh gửi email cho em. Đang đợi em trả lời.”
“Gửi được rồi sao?”
“Ừa.”
Chu Thời Diệc mở hộp thư đi gửi cho cô xem: “Anh nói là em vẫn chưa nhận được, người đưa thư tan làm rồi.”
Chung Ức liếc thấy ba chữ “Tôi yêu em” gửi cho Đỗ tổng. Cô cố nén cười, hợp tác nói: “Ngày mai mẹ sẽ nhận được.”
“Mẹ ơi, nhận được phải trả lời nhé.”
“Được. ” Chung Ức ôm cả hai đứa vào lòng, “Cảm ơn các bảo bối, mẹ nhất định sẽ trả lời.”
“Mẹ, xem phim hoạt hình với tụi con, được không?”
“Được chứ.”
Cô và Chu Thời Diệc mỗi người bế một đứa về phòng. Chu Thời Diệc hỏi cậu con trai út trong lòng: “Ai dọa con sắp chết rồi?”
Hữu Hữu cười khúc khích, biết mình đang nương nhờ người khác, ngoan ngoãn nằm sấp trên vai bố.
“Ba hỏi con đó.”
“Con sắp… sắp bị chính mình dọa chết rồi.”
Chu Thời Diệc bật cười, vỗ nhẹ vào mông con trai.
Ngày nào anh cũng bị hai đứa con tố cáo oan. Ở trước mặt anh, chúng nghịch ngợm đến mức không thể kiềm chế. Chỉ cần lơ là một giây là có thể phá cả nhà.
Nhưng đến trước mặt Chung Ức, chúng ngay lập tức ngoan ngoãn lạ thường, đúng chuẩn những bé trai ấm áp.
Trở về phòng trẻ em, Chu Thời Diệc đặt con xuống, tìm một bộ phim hoạt hình gốc.
Hai đứa trẻ vừa lén uống cà phê, khóe miệng còn dính vết cà phê. Sau khi vệ sinh, mỗi đứa một bên nép vào lòng mẹ.
Tả Tả quen dựa vào bên trái, Hữu Hữu thì nằm sấp bên phải mẹ.
Chỉ cần con ở nhà, Chu Thời Diệc căn bản không có cơ hội ngồi cạnh Chung Ức. Ngay cả khi ăn cơm, chúng cũng chiếm lấy mẹ, mỗi đứa một bên.
“Mẹ, mẹ có nhớ con không? Con nhớ mẹ rồi.”
“Mẹ ơi, con đặc biệt đặc biệt nhớ mẹ.”
Chung Ức hôn mỗi đứa một cái: “Mẹ cũng đặc biệt đặc biệt nhớ hai con.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn hai con trai: “Xem phim thì đừng nói chuyện.”
Chung Ức: “…”
Cô mỉm cười nhìn người ở ghế sofa bên kia: “Anh ngồi qua đây đi.”
Ghế sofa hai người, ngồi hai người lớn thêm hai đứa trẻ không quá chật.
Chu Thời Diệc từ ghế sofa đơn dịch qua, một tay bế cậu con trai út đặt lên đùi, anh ngồi sát Chung Ức.
Hữu Hữu không muốn ngồi trên đùi bố, vừa định vùng vẫy đứng dậy, lại bị bố ấn xuống.
“Mẹ ơi! Cứu con!”
Chung Ức đưa tay, đón cậu con trai út. Hữu Hữu kẹp giữa bố và mẹ, đầu dán chặt vào lòng mẹ, tay nhỏ còn đẩy bố sang một bên.
Chu Thời Diệc đôi khi không hiểu, tại sao năm đó lại khăng khăng muốn song bào thai.
Trong nhà, ngày nào cũng ồn ào không nói, ngay cả việc ngồi cạnh Chung Ức cũng trở nên khó khăn. Anh khẽ hỏi Chung Ức: “Khi nào thì em có thể nghỉ phép?”
Chung Ức: “Mai còn phải đến công ty, bàn giao công việc với Ninh Khuyết.”
Chu Thời Diệc: “Vậy ngày mốt chúng ta bay đến Boston.”
Trước tiên ở nhà bên đó mấy ngày, rồi đưa hai nhóc đến thị trấn Giáng sinh.
Xem phim hoạt hình đến nửa chừng, Tả Tả và Hữu Hữu ngủ thiếp đi. Tắt phim, bên tai Chu Thời Diệc cuối cùng cũng yên tĩnh.
Mỗi đêm chỉ có con ngủ rồi, trong nhà mới có thể yên tĩnh hoàn toàn.
Bế con về giường, đắp chăn cho chúng cẩn thận. Trước khi tắt đèn, anh bất lực xoa đầu hai đứa trẻ.
Có lúc chúng khiến anh tức đến chết, có lúc lại có thể ngay lập tức giúp anh xua tan mệt mỏi trong công việc.
Rời khỏi phòng trẻ em, anh ôm Chung Ức: “Mau đi tắm đi.”
Chung Ức dựa vào lòng anh vài phút rồi mới đứng thẳng dậy.
Chu Thời Diệc về thư phòng xử lý công việc. Vừa ngồi xuống, hộp thư nhận được hai email mới, đều do Chung Ức gửi.
Email đầu tiên: [Em yêu anh.]
Email thứ hai: [Mẹ yêu các con.]
Email đầu tiên là gửi cho anh.
@Trạm chủ:
Trạm Ngôn Tình là nơi chia sẻ các truyện ngôn tình mới nhất Tấn Giang, các bộ tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc,... Ngoài ra, còn cập nhật thêm kho truyện tranh Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...
Contact liên hệ: Fanpage facebook.com/wikitruyen